______________Soul Eyes___________
Tác giả: Triệu Long
~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~
Bỗng Quỳnh Anh bảo tôi ngồi xuống, tim tôi như nhảy ra khỏi lòng ngực, mặt nóng bừng bừng. Sao cơ? Chẳng lẻ đây là xấu hổ . Có thể nói 2 năm khoảng thời gian tồi tệ nhất, không bạn bè, không tự do, chỉ sống trong căn nhà tù túng của mình nên tôi đã quên mất cái gì là cuộc sống.
-Em ở đây một mình à? Bố mẹ em đâu? -Tôi hỏi
-Em ở một mình nhưng... em không nhớ bố mẹ mình là ai cả!
Tỏ ra ngạc nhiên tôi đáp lại:
- Tại sao vậy?
Quỳnh Anh thở dài một tiếng nhẹ nhàng. Sau đó, từ từ ngẩn đầu nhìn lên những tán cây sum suê được xen kẽ với những tia nắng buổi trưa hè.
- Sau một vụ tai nạn, khiến em không còn nhớ được những gì diễn ra không quá khứ nữa...-Quỳnh Anh đáp
- Anh xin lỗi!
-Không sao đâu, anh không cần phải xin lỗi đâu. Hì hì
Lại nụ cười ấy, nụ cười đang từ từ phá vỡ lớp băng đang bao lấy trái tim của tôi. Nhưng một cảm giác lạ khiến tôi dựng tóc gáy. Lấy trong ba lô ra một lon nước ngọt.Tôi bảo:
-Em uống nước đi!
- Được chứ anh? - Em ấy tỏ ra ngại ngùn
- Cứ cầm lấy đi anh còn nhiều lắm.
-Cảm ơn anh nha!
-Vậy anh đi cùng ai? - Quỳnh Anh hỏi
- Anh đi cùng mẹ. Bà đang đợi anh ngoài kia!
Trong lúc Quỳnh Anh đang uống nước,thì đầu tôi lại thế nữa rồi. Trên hai thái dương nổi đầy gân xanh. Nó!! Lại là cái mùi máu,nhưng nó không tanh như những mùi máu trước đó. Mắt lại đau nhói.Cố gắng ngẩn đầu lên xem xung quanh, một cái gì đó thôi thúc sự cảnh giác trong cơ thể của tôi.
-Ơ anh sao thế? Anh không sao chứ?
Câu nói ấy đã làm tôi trấn tỉnh lại.
-Ừ, anh không sao, chỉ hơi choáng tí thôi.
-Chắc anh bị say nắng rồi?
-Anh cũng nghĩ vậy - Vừa nói tôi vừa xoa mắt
Mẹ ở xa đi lại gần bảo:
-Nam! Con ở đây nãy giờ à?
Tôi đứng dậy, mang ba lô, bỏ hai bàn tay vào túi, tiến đến gần.
-Vâng, ở đây được một lúc rồi mẹ
-Con tham quan hết chưa?
- Con đã đi hết rồi và thấy nó rất đẹp
Mẹ lấy trong túi xách một chiếc khăn tay, rồi lau nhẹ trên trán tôi. Tôi bảo:
- Mẹ hoàn tất hết hồ sơ chưa?
-Rồi. Giờ ta đón xe về thôi, bố đang lo lắng ở nhà đấy!
Tôi cười:
- Chắc chị hai cũng sốt ruột lắm đây?
-Ừm, nó thương con nhất nhà mà.
-Con không chắc lắm?
Tác giả: Triệu Long
~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~
Bỗng Quỳnh Anh bảo tôi ngồi xuống, tim tôi như nhảy ra khỏi lòng ngực, mặt nóng bừng bừng. Sao cơ? Chẳng lẻ đây là xấu hổ . Có thể nói 2 năm khoảng thời gian tồi tệ nhất, không bạn bè, không tự do, chỉ sống trong căn nhà tù túng của mình nên tôi đã quên mất cái gì là cuộc sống.
-Em ở đây một mình à? Bố mẹ em đâu? -Tôi hỏi
-Em ở một mình nhưng... em không nhớ bố mẹ mình là ai cả!
Tỏ ra ngạc nhiên tôi đáp lại:
- Tại sao vậy?
Quỳnh Anh thở dài một tiếng nhẹ nhàng. Sau đó, từ từ ngẩn đầu nhìn lên những tán cây sum suê được xen kẽ với những tia nắng buổi trưa hè.
- Sau một vụ tai nạn, khiến em không còn nhớ được những gì diễn ra không quá khứ nữa...-Quỳnh Anh đáp
- Anh xin lỗi!
-Không sao đâu, anh không cần phải xin lỗi đâu. Hì hì
Lại nụ cười ấy, nụ cười đang từ từ phá vỡ lớp băng đang bao lấy trái tim của tôi. Nhưng một cảm giác lạ khiến tôi dựng tóc gáy. Lấy trong ba lô ra một lon nước ngọt.Tôi bảo:
-Em uống nước đi!
- Được chứ anh? - Em ấy tỏ ra ngại ngùn
- Cứ cầm lấy đi anh còn nhiều lắm.
-Cảm ơn anh nha!
-Vậy anh đi cùng ai? - Quỳnh Anh hỏi
- Anh đi cùng mẹ. Bà đang đợi anh ngoài kia!
Trong lúc Quỳnh Anh đang uống nước,thì đầu tôi lại thế nữa rồi. Trên hai thái dương nổi đầy gân xanh. Nó!! Lại là cái mùi máu,nhưng nó không tanh như những mùi máu trước đó. Mắt lại đau nhói.Cố gắng ngẩn đầu lên xem xung quanh, một cái gì đó thôi thúc sự cảnh giác trong cơ thể của tôi.
-Ơ anh sao thế? Anh không sao chứ?
Câu nói ấy đã làm tôi trấn tỉnh lại.
-Ừ, anh không sao, chỉ hơi choáng tí thôi.
-Chắc anh bị say nắng rồi?
-Anh cũng nghĩ vậy - Vừa nói tôi vừa xoa mắt
Mẹ ở xa đi lại gần bảo:
-Nam! Con ở đây nãy giờ à?
Tôi đứng dậy, mang ba lô, bỏ hai bàn tay vào túi, tiến đến gần.
-Vâng, ở đây được một lúc rồi mẹ
-Con tham quan hết chưa?
- Con đã đi hết rồi và thấy nó rất đẹp
Mẹ lấy trong túi xách một chiếc khăn tay, rồi lau nhẹ trên trán tôi. Tôi bảo:
- Mẹ hoàn tất hết hồ sơ chưa?
-Rồi. Giờ ta đón xe về thôi, bố đang lo lắng ở nhà đấy!
Tôi cười:
- Chắc chị hai cũng sốt ruột lắm đây?
-Ừm, nó thương con nhất nhà mà.
-Con không chắc lắm?
/30
|