Cô chủ nhiệm ngạc nhiên đến nỗi ko thốt nên lời nào. Mãi một lúc sau cô mới trấn tĩnh lại được. Một cách từ từ, cô chậm rãi lên tiếng
_Em có đúng là Thái Linh của cô ko vậy?? Hay em là chị em sinh đôi của em ấy??
_Cô?? Cô nói vậy là sao???
Cô lắc đầu ko nói thêm gì nữa, ra hiệu cho nó ngồi xuống. Sĩ số lớp nó là 40, trừ nó ra nhưng cộng thêm cô giáo vào nữa là có ngót nghét 40 nhân mạng gần như chết vì sock khi nhìn thấy nó trước giờ học.
Az, kiểu này là sau này nó lại phải tiếp tục đi trễ để ko mang tội danh kẻ sát nhân hàng loạt mới được. Chỉ tới sớm có một buổi thôi mà làm cho mọi người kinh ngạc đến vậy, nếu sau này mà nó đi sớm dài dài thì… ko ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lại là ánh mắt ấy, ánh mắt căm thù nhìn nó ở trong căn teen ngày hôm qua. Rốt cuộc người này là ai?? Và có thù hằn gì với nó đây???
Nhưng con nhóc hồn nhiên vô tư của chúng ta ko hề để ý rằng nguy hiểm đang gần kề bên mình, vẫn cố gẳng ngủ trong môi trường ồn ào như thế này. Nó chợt nghĩ tới chiếc hộp nhạc trong nhà sách… ko biết bao giờ mới có đủ tiền để mua được đây??
Dù ba nó mang tiếng là giám đốc công ty nhưng tiền tiêu vặt của nó chẳng đáng là bao, ko đủ mua tô phở nữa. Nhiều lúc nghĩ lại nó thấy tủi thân thiệt. Mang tiếng là con một mà sao chẳng được cưng chiều yêu thương gì hết àh!!
Hoàng Vĩnh Kì với đôi mắt thâng quầng vì mất ngủ nhìn nó cay độc. Chỉ vì nó mà cả đêm hắn phải thức trắng, ko tức sao được. Từ trước tới giờ, ngoài Nhược Lam ra thì nó là người đầu tiên khiến hắn phải bận tâm.
12h30, khi tiếng chuông vừa vang lên là cả lớp lập tức rời khỏi vị trí ùa xuống căn teen. Trong lớp chỉ còn lại nó, Duy, Kì và Cát Anh (gọi tắt là Cát). Nó thì tai vẫn nhét phone và ngủ khì, Duy lại phải khổ sở đánh thức nó. Kì thì cũng nhét phone vào tai, hai chân gác lên bàn. Toàn thân hắn lắc lư theo điệu nhạc. Còn Cát thì đang nhìn nó… một ánh mắt ko mấy là thiện cảm.
_Linh… dậy đi, ra chơi rồi!! Đi ăn chứ!! – Duy lay lay tay nó.
Nó dụi mắt từ từ vươn vai ngồi dậy. Oa, làm một giấc suốt 4 tiếng đã quá. Hôm nay nó ăn ở nhà còn khá no nên ko muốn ăn trưa
_Mày đi ăn đi!! Tao ko thấy đói!!
_Thôi, mày ko ăn thì tao cũng ko ăn!! Ôn bài đi, tiết cuối là kt 1 tiết đó!
Nó nhún vai. Học là gì khi mà đã có thằng bạn làm lớp trưởng nhỉ??? Có gì thì cứ ném phao trợ giúp nó là được rồi… Với lại so với trí thông minh của nó thì mấy bài kiểm tra nhỏ bé này có là gì đâu. Cuộc thi đáng để nó học là các kì thi học sinh giỏi toàn quốc kìa.
_Tao thắc mắc ko hiểu sao mày ngủ gật nhiều vậy mà có thể làm bài tốt nhỉ?? – Duy hỏi.
_Tao cũng ko hiểu. Tao chỉ biết là mấy bài đó tao đã đọc được cách giải trong sách giáo khoa nên cứ vậy mà làm thôi!!
Haizz – Duy thở dài. Mang tiếng là lớp trưởng mà ko bằng được một góc của nó nữa…
Im lặng một lát, nó rủ rê
_Tan học đi nhà sách ko??
_Lại nữa!! Sáng nào mày cũng vô đó mà có mua gì đâu. Ko hiểu ở trỏng có gì mà mày mê tới vậy??
_Có cái hộp nhạc!! Tao thích lắm mà hok có tiền để mua. Tao muốn ngó chừng ko cho đứa nào phỗng tay trên!!
Hoàng Vĩnh Kì dỏng tai lên mà nghe ngóng. À há, cuối cùng thì cũng tìm ra cách để làm cho nó tức chơi…
Tiết tiếp theo là tiết sinh, tiết của ông thầy mà nó ghét nhất
Nó cố ngủ trong 4 tiết trước để tiết này tỉnh táo mà chọc ổng.
Thầy bước vô lớp, cả lớp nghiêm trang đứng chào.
Xong xuôi, ông thầy bước lên bàn giáo viên rảo mắt quanh lớp một lượt để chắc chắn rằng nó sẽ ko tiếp tục phá trong giờ của mình. Thấy nó cắm cúi vào vở, ông thầy mỉm cười hài lòng.
“Vị nhà giáo đáng kính” thản nhiên ngồi xuống ghế mà ko biết được cái bẫy của lũ học sinh quỷ quái xếp sẵn cho mình.
_AAAAAAAAA... – “Vị nhà giáo đáng kính” thét lên một hơi dài, mặt mày đỏ gay.
Bên dưới có tiếng cười khúc khích mà dù ko nói ra thì ai cũng biết đấy là ai.
“Vị nhà giáo” giận đến đỏ mắt tía tai, đập bàn rồi quát ầm ầm
_Ai đã đặt đinh lên ghế của tôi???
_Ai dám đặt đinh lên ghế của thầy vậy?? Hãy thành thật khai báo để được cách mạng khoan hồng!! – nó đứng dậy nói ngây thơ – Thầy hãy để em xem xét hiện trường vụ án ạh.
Đoạn ko đợi thầy đồng ý nó đã bước lên trên. Nó nhìn chằm chằm vào cái ghế giáo viên rồi lắc đầu
_Thầy ơi, trước khi nghi ngờ thầy phải xem kĩ chứ?? Cây đinh này được đóng chặt vào ghế mà!!
“Vị nhà giáo” giật mình nhìn xuống dưới. Quả thật là chiếc đinh được đóng xuống, nhưng ai lại đóng đinh vào chính giữa mặt ghế bao giờ? Hơn nữa, đóng đinh thì phải khít vào mặt gỗ, đằng này chiếc đinh lại bị nẩy bật lên khỏi mặt ghế khoảng 1 – 2cm.
Dù biết là mình bị chơi khăm nhưng “vị nhà giáo đáng kính” đành ngậm ngùi im lặng để tiết học bình yên trôi qua.
Nó trở về chỗ ngồi với chiến thắng tuyệt đối. Các nhân nhìn nó bằng con mắt đầy than phục ngưỡng mộ.
Ngồi yên được khoảng hơn 5p, nó lại bắt đầu thấy “ngứa ngáy tay chân”. Phải bày trò chọc phá ông thầy đáng ghét này mới được.
Nó cố gắng nặn đầu ra để tìm cho được một trò mới. Ah, ra rồi!! Hình như sáng nay nó có bỏ mấy cái bì bóng hình chữ nhật vào trong cặp thì phải…
Nó luồn tay vào cặp mò tìm mấy bì bóng.
“Keke, lần này cho ông thành con ma nước lun!!”
Nghĩ đoạn, nó đứng dậy thưa
_Thầy cho phép em ra ngoài ạh!!
_Em đi đâu!! Tôi sẽ cho bạn đi theo để đề phòng em cúp tiết.
_Thầy kì quá, em đi giải quyết nỗi buồn mà!! Hay thầy muốn đi theo để “nghiên cứu”??? – nó nhếch mép.
Cả lớp ồ lên cười nghiêng ngả, còn Duy thì úp mặt xuống bàn vì xấu hổ.
“Nó có phải con gái ko trời???” – Duy nghĩ thầm.
“Vị nhà giáo” xấu hổ, mặt đỏ gay như con gà chọi. Ổng xua tay
_Thôi em đi đi!!
Nó mỉm cười đắc thắng, tỉ số của ngày hôm nay là 2 – 0 nghiêng về nó.
Tung tăng trên hành lang, nó cầu trời đừng bị bắt gặp. Nhất là bởi cô chủ nhiệm và ông giám thị.
Quả trời ko phụ người có lòng, nó bình an đến được nhà VS.
Nó xả nước cho tới khi nước ngập gần miệng thì dùng dây chun buộc lại.
“Ko được, trò này xưa như trái đất rồi!!”
Nó tiếp tục vặn óc ra suy nghĩ. À, đúng rồi.
Nó chạy sang bãi đất trống sau trường. Người ta đang dự định xây phòng học thể dục ở đây nên đất cát chất đống, có cả xi măng nữa.
Nó thoáng rùng mình “Làm vậy có ác quá ko ta???”.
Cho xi măng vào nước và cát thì hơi quá đáng thật, nó bỏ qua xi măng, nhưng bỏ thật nhiều đất vào trong.
Đất gặp nước nhão ra tạo thành bùn. Nó cho thêm chút xíu cát vào trong rồi dùng chun buộc miệng bì lại.
Trở lại trên hành lang, nó quyết định ko vô lớp mà ngồi chờ ở ngoài để chắc chắn là ko ai dính bẫy của mình – cái bẫy dành riêng cho thầy sinh. Chuông reo báo hiệu hết tiết, các thầy cô giáo ra khỏi lớp để chuyển tiết. Theo như nó biết thì trong vòng 1 tiếng tới, thầy sinh sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị dạy tiết cuối ở lớp 12A2.
Ngay khi thầy vừa bước chân ra khỏi lớp, nó hớt hải chạy tới làm bộ thở hồng hộc như mệt lắm. Sau một hồi lâu, nó mới lên tiếng
_Thưa thầy… em… em…
_Em làm sao???
_Có học sinh bị đánh ở bãi đất trống sau trường!!!
_Sao?? Được, chúng ta ra xem sao!!
Bãi đất trống sau trường, cảnh tượng hoang tàn. Núi cát bị xốc tung lên, mấy bao xi măng bị đục thủng, trên sân thì đầy những vệt màu đỏ – giống như là màu của máu. Thầy sinh hoảng hốt chạy tới gần để coi cho rõ…
_Em có đúng là Thái Linh của cô ko vậy?? Hay em là chị em sinh đôi của em ấy??
_Cô?? Cô nói vậy là sao???
Cô lắc đầu ko nói thêm gì nữa, ra hiệu cho nó ngồi xuống. Sĩ số lớp nó là 40, trừ nó ra nhưng cộng thêm cô giáo vào nữa là có ngót nghét 40 nhân mạng gần như chết vì sock khi nhìn thấy nó trước giờ học.
Az, kiểu này là sau này nó lại phải tiếp tục đi trễ để ko mang tội danh kẻ sát nhân hàng loạt mới được. Chỉ tới sớm có một buổi thôi mà làm cho mọi người kinh ngạc đến vậy, nếu sau này mà nó đi sớm dài dài thì… ko ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lại là ánh mắt ấy, ánh mắt căm thù nhìn nó ở trong căn teen ngày hôm qua. Rốt cuộc người này là ai?? Và có thù hằn gì với nó đây???
Nhưng con nhóc hồn nhiên vô tư của chúng ta ko hề để ý rằng nguy hiểm đang gần kề bên mình, vẫn cố gẳng ngủ trong môi trường ồn ào như thế này. Nó chợt nghĩ tới chiếc hộp nhạc trong nhà sách… ko biết bao giờ mới có đủ tiền để mua được đây??
Dù ba nó mang tiếng là giám đốc công ty nhưng tiền tiêu vặt của nó chẳng đáng là bao, ko đủ mua tô phở nữa. Nhiều lúc nghĩ lại nó thấy tủi thân thiệt. Mang tiếng là con một mà sao chẳng được cưng chiều yêu thương gì hết àh!!
Hoàng Vĩnh Kì với đôi mắt thâng quầng vì mất ngủ nhìn nó cay độc. Chỉ vì nó mà cả đêm hắn phải thức trắng, ko tức sao được. Từ trước tới giờ, ngoài Nhược Lam ra thì nó là người đầu tiên khiến hắn phải bận tâm.
12h30, khi tiếng chuông vừa vang lên là cả lớp lập tức rời khỏi vị trí ùa xuống căn teen. Trong lớp chỉ còn lại nó, Duy, Kì và Cát Anh (gọi tắt là Cát). Nó thì tai vẫn nhét phone và ngủ khì, Duy lại phải khổ sở đánh thức nó. Kì thì cũng nhét phone vào tai, hai chân gác lên bàn. Toàn thân hắn lắc lư theo điệu nhạc. Còn Cát thì đang nhìn nó… một ánh mắt ko mấy là thiện cảm.
_Linh… dậy đi, ra chơi rồi!! Đi ăn chứ!! – Duy lay lay tay nó.
Nó dụi mắt từ từ vươn vai ngồi dậy. Oa, làm một giấc suốt 4 tiếng đã quá. Hôm nay nó ăn ở nhà còn khá no nên ko muốn ăn trưa
_Mày đi ăn đi!! Tao ko thấy đói!!
_Thôi, mày ko ăn thì tao cũng ko ăn!! Ôn bài đi, tiết cuối là kt 1 tiết đó!
Nó nhún vai. Học là gì khi mà đã có thằng bạn làm lớp trưởng nhỉ??? Có gì thì cứ ném phao trợ giúp nó là được rồi… Với lại so với trí thông minh của nó thì mấy bài kiểm tra nhỏ bé này có là gì đâu. Cuộc thi đáng để nó học là các kì thi học sinh giỏi toàn quốc kìa.
_Tao thắc mắc ko hiểu sao mày ngủ gật nhiều vậy mà có thể làm bài tốt nhỉ?? – Duy hỏi.
_Tao cũng ko hiểu. Tao chỉ biết là mấy bài đó tao đã đọc được cách giải trong sách giáo khoa nên cứ vậy mà làm thôi!!
Haizz – Duy thở dài. Mang tiếng là lớp trưởng mà ko bằng được một góc của nó nữa…
Im lặng một lát, nó rủ rê
_Tan học đi nhà sách ko??
_Lại nữa!! Sáng nào mày cũng vô đó mà có mua gì đâu. Ko hiểu ở trỏng có gì mà mày mê tới vậy??
_Có cái hộp nhạc!! Tao thích lắm mà hok có tiền để mua. Tao muốn ngó chừng ko cho đứa nào phỗng tay trên!!
Hoàng Vĩnh Kì dỏng tai lên mà nghe ngóng. À há, cuối cùng thì cũng tìm ra cách để làm cho nó tức chơi…
Tiết tiếp theo là tiết sinh, tiết của ông thầy mà nó ghét nhất
Nó cố ngủ trong 4 tiết trước để tiết này tỉnh táo mà chọc ổng.
Thầy bước vô lớp, cả lớp nghiêm trang đứng chào.
Xong xuôi, ông thầy bước lên bàn giáo viên rảo mắt quanh lớp một lượt để chắc chắn rằng nó sẽ ko tiếp tục phá trong giờ của mình. Thấy nó cắm cúi vào vở, ông thầy mỉm cười hài lòng.
“Vị nhà giáo đáng kính” thản nhiên ngồi xuống ghế mà ko biết được cái bẫy của lũ học sinh quỷ quái xếp sẵn cho mình.
_AAAAAAAAA... – “Vị nhà giáo đáng kính” thét lên một hơi dài, mặt mày đỏ gay.
Bên dưới có tiếng cười khúc khích mà dù ko nói ra thì ai cũng biết đấy là ai.
“Vị nhà giáo” giận đến đỏ mắt tía tai, đập bàn rồi quát ầm ầm
_Ai đã đặt đinh lên ghế của tôi???
_Ai dám đặt đinh lên ghế của thầy vậy?? Hãy thành thật khai báo để được cách mạng khoan hồng!! – nó đứng dậy nói ngây thơ – Thầy hãy để em xem xét hiện trường vụ án ạh.
Đoạn ko đợi thầy đồng ý nó đã bước lên trên. Nó nhìn chằm chằm vào cái ghế giáo viên rồi lắc đầu
_Thầy ơi, trước khi nghi ngờ thầy phải xem kĩ chứ?? Cây đinh này được đóng chặt vào ghế mà!!
“Vị nhà giáo” giật mình nhìn xuống dưới. Quả thật là chiếc đinh được đóng xuống, nhưng ai lại đóng đinh vào chính giữa mặt ghế bao giờ? Hơn nữa, đóng đinh thì phải khít vào mặt gỗ, đằng này chiếc đinh lại bị nẩy bật lên khỏi mặt ghế khoảng 1 – 2cm.
Dù biết là mình bị chơi khăm nhưng “vị nhà giáo đáng kính” đành ngậm ngùi im lặng để tiết học bình yên trôi qua.
Nó trở về chỗ ngồi với chiến thắng tuyệt đối. Các nhân nhìn nó bằng con mắt đầy than phục ngưỡng mộ.
Ngồi yên được khoảng hơn 5p, nó lại bắt đầu thấy “ngứa ngáy tay chân”. Phải bày trò chọc phá ông thầy đáng ghét này mới được.
Nó cố gắng nặn đầu ra để tìm cho được một trò mới. Ah, ra rồi!! Hình như sáng nay nó có bỏ mấy cái bì bóng hình chữ nhật vào trong cặp thì phải…
Nó luồn tay vào cặp mò tìm mấy bì bóng.
“Keke, lần này cho ông thành con ma nước lun!!”
Nghĩ đoạn, nó đứng dậy thưa
_Thầy cho phép em ra ngoài ạh!!
_Em đi đâu!! Tôi sẽ cho bạn đi theo để đề phòng em cúp tiết.
_Thầy kì quá, em đi giải quyết nỗi buồn mà!! Hay thầy muốn đi theo để “nghiên cứu”??? – nó nhếch mép.
Cả lớp ồ lên cười nghiêng ngả, còn Duy thì úp mặt xuống bàn vì xấu hổ.
“Nó có phải con gái ko trời???” – Duy nghĩ thầm.
“Vị nhà giáo” xấu hổ, mặt đỏ gay như con gà chọi. Ổng xua tay
_Thôi em đi đi!!
Nó mỉm cười đắc thắng, tỉ số của ngày hôm nay là 2 – 0 nghiêng về nó.
Tung tăng trên hành lang, nó cầu trời đừng bị bắt gặp. Nhất là bởi cô chủ nhiệm và ông giám thị.
Quả trời ko phụ người có lòng, nó bình an đến được nhà VS.
Nó xả nước cho tới khi nước ngập gần miệng thì dùng dây chun buộc lại.
“Ko được, trò này xưa như trái đất rồi!!”
Nó tiếp tục vặn óc ra suy nghĩ. À, đúng rồi.
Nó chạy sang bãi đất trống sau trường. Người ta đang dự định xây phòng học thể dục ở đây nên đất cát chất đống, có cả xi măng nữa.
Nó thoáng rùng mình “Làm vậy có ác quá ko ta???”.
Cho xi măng vào nước và cát thì hơi quá đáng thật, nó bỏ qua xi măng, nhưng bỏ thật nhiều đất vào trong.
Đất gặp nước nhão ra tạo thành bùn. Nó cho thêm chút xíu cát vào trong rồi dùng chun buộc miệng bì lại.
Trở lại trên hành lang, nó quyết định ko vô lớp mà ngồi chờ ở ngoài để chắc chắn là ko ai dính bẫy của mình – cái bẫy dành riêng cho thầy sinh. Chuông reo báo hiệu hết tiết, các thầy cô giáo ra khỏi lớp để chuyển tiết. Theo như nó biết thì trong vòng 1 tiếng tới, thầy sinh sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị dạy tiết cuối ở lớp 12A2.
Ngay khi thầy vừa bước chân ra khỏi lớp, nó hớt hải chạy tới làm bộ thở hồng hộc như mệt lắm. Sau một hồi lâu, nó mới lên tiếng
_Thưa thầy… em… em…
_Em làm sao???
_Có học sinh bị đánh ở bãi đất trống sau trường!!!
_Sao?? Được, chúng ta ra xem sao!!
Bãi đất trống sau trường, cảnh tượng hoang tàn. Núi cát bị xốc tung lên, mấy bao xi măng bị đục thủng, trên sân thì đầy những vệt màu đỏ – giống như là màu của máu. Thầy sinh hoảng hốt chạy tới gần để coi cho rõ…
/65
|