Nói xong, người đàn ông đứng dậy đi vô phòng, còn bà chủ nhà thì ngồi đó ôm một cục tức mà ko nói gì được. Nó thì nhanh chân lỉnh lên phòng. Nào giờ vẫn vậy, vì cái tính ngang như cua của nó mà mẹ Duy chẳng ưa gì nó, nhưng ba Duy thì lại trái ngược hoàn toàn, ông lúc nào cũng nhẹ nhàng từ tốn với nó… nhiều lúc nó tự hỏi làm sao mà hai vợ chồng này có thể sống chung trong một mái nhà khi mà bất đồng quan điểm lẫn tính tình như vậy nữa… chả bù với gia đình nó.
Nó tông rầm cánh cửa phòng Duy và xông vô, Triệu Mỹ Uyên cũng đang ở trong này.
_Tụi bay… tụi bay… muốn chết hay sao mà dám giỡn tao hử????????
_Thôi mà… tụi tao hok có cố ý!! – Duy xoa tay.
_Mà chỉ cố tình thôi!! – Uyên chêm vào rồi cười khúc khích.
Nó cảm thấy hai má mình đang nóng bừng lên. Trước giờ chỉ có nó lừa phỉnh người khác, vậy mà giờ lại bị lừa lại một vố, kẻ lừa đảo lại chính là hai đứa bạn thân của mình… thử hỏi có bực ko chứ??
_Thôi đừng giận nữa!! Chỉ là muốn kêu mày qua chơi, nhưng sợ mày ko chịu nên… đành phải dùng hạ sách ấy thôi!! – Uyên thanh minh.
_Humm, nếu muốn tao tha thì phải giải câu đố này cái đã!!
_Haizz, lại nữa hả? Thôi đố đi!! – hai đứa kia đồng thanh.
_À ko, một dây luôn!! – nó đổi ý.
_Sao cũng được!! – lại đồng thanh.
_Ukm, lịch gì dài nhất?
_Lịch sử!! Cái này mày đố tao rồi!! – Duy nhanh nhảu.
_Xã nào đông dân nhất?
_Xã hội!! – Uyên tiếp.
_Trong bong bóng có ko khí! Vậy trong phao bơi có gì?? – nó cười gian.
_Ko khí luôn!! – lại tiếp tục đồng thanh.
_Sai!!
_Chớ gì nữa?? – đồng thanh và đồng thanh.
_Có con người!! Hé hé…
Cả hai kẻ còn lại ngất trên giàn quất vì câu trả lời cùng nụ cười kèm theo của nó.
…
Mải chơi đùa, nó quên mất cả thời gian. Lúc nhìn đồng hồ thì đã gần 7h rồi. Nhưng nó chẳng tỏ ra hốt hoảng cũng ko hề lo lắng. Duy hỏi thì nó đáp tỉnh bơ
_Ổng có bà Trinh lo rồi, cần gì tao nữa?
Hình như nó đang ghen tị với dì Trinh, vì dì ấy dành hết tình thương của ba rồi. Thật ra trong lòng nó vẫn rất thương ba chứ đâu phải ko đâu…
_Ko về hả? Vậy xuống ăn cơm với nhà tao luôn!! Có Uyên nữa mà!!!
_Hai đứa bay thân nhau từ lúc nào vậy? Tao đi thôi, tao ko muốn chọc cho mẹk mày lên tăng xông mà chết đâu!! Tội ác lắm!!
_Thôi mày về đi cũng được!! – hai kẻ kia lại tiếp tục đồng thanh, giọng có vẻ mừng thì phải.
Chắc là ko muốn bị nó làm “kì đà cản mũi” đây.
Một cách nhẹ nhàng, nó khép cổng lại rồi rảo bước trên phố. Nhà Duy với nhà nó cách nhau ko xa, nhưng ko lại ko đi thẳng về nhà. Giờ nó chỉ muốn lăng quăng trên phố thôi.
Tình cờ, nó lại gặp Kì. Anh chàng nhà giàu này cũng lang thang trên phố, mặt buồn xo.
Nó nhìn thấy hắn trước, và lên tiếng gọi. Nghe thấy tiếng nó, Kì mừng như bắt được vàng vội quay lại thì nó đã chạy gần tới chỗ Kì.
_Mày làm gì ở đây giờ này vậy?? – Kì hỏi giọng có vẻ vui mừng.
_Tao đi lăng quăng thôi. Còn mày?
_Ukm, thì ko có ai giúp đỡ nên tao buồn!!
_Chuyện hồi chiều hả?? Giờ mày nói đi, ko có kì đà nữa đâu!!
_Ukm, tìm chỗ nói chuyện đã!!
…
Ngồi vắt chân hình chữ ngũ trong một quán café trong có vẻ “hoang dã”. Ko hiểu tên Kì này bị cái gì mà hết lên núi rồi lại vào “Vườn chuối” (az). “Vườn chuối” là tên của quán café nó đang ngồi. Nghe tên thì có vẻ hơi quê, nhưng thực sự quán café này được trang trí theo phong cách hiện đại với hai tông màu chính là đỏ và đen. Trong quán còn có đặt vài chậu cảnh nhưng ko làm mất đi vẻ “hại điện” của ko gian này.
Nó khuấy đều li café đen với một thìa đường. Nó uống đắng lắm, có lần nó đưa nguyên li café nguyên chất lên tu một dây (az) làm ai ai cũng phải lé mắt vì nó. Một cô gái phi thường với một sở thích kì quái.
_Có gì mày nói đi!! – nó nhấp li café rồi nói.
_Ukm, thì chuyện là vầy!! Thực sự là… tao đang khó… rất là… tao cảm thấy… khó…
_Khó ở hả??? – nó tỉnh queo hỏi.
_Ặc, tao chưa có khùng nha mày? Nhưg mà… sự thực là… tao… tao…
_Tao tao con khỉ gì? Nói nhanh hok tao đi về à!! Còn mang đồng phục với cặp trên người đây nè!! – nó bực bội.
_Ukm, tao sẽ đi thẳng vào vấn đề nhé!! Tao… thực sự là…
Hít một hơi thật sâu, Kì tuôn ra một lèo như đọc diễn văn khai giảng
_Ko biết từ lúc nào mà tình cảm của Kì lại thay đổi. Trước đây Kì chỉ thích một mình Nhược Lam mà thôi, nhưng ko biết tự lúc nào mà Kì lại cười khi Linh cười, khóc khi Linh khóc và đau lòng khi nhìn thấy Linh ở bên cạnh thằng lớp trưởng. Kì ko biết bản thân mình bị làm sao nữa, nhưng qua vài bài text nhỏ của con em thì Kì biết rằng bản thân đã thích Linh, thích rất nhiều, thích ko thể tả nổi, thích tàn bạo, thích tàn khốc, thích khốc liệt, thích…
_Điên khùng!! Giờ hok phải là khai giảng đâu mà ở đó đọc diễn văn!! Nói nhanh hok tao đi nha!! – nó cắt lời.
_Kì… Kì nói thật mà!! Kì thích Linh!!
_Ngày xưa người ta có thuyết địa tâm, thuyết nhật tâm. Giờ thì Trần Thái Linh này có thêm một thuyết Linh tâm nữa. Tức là Linh chính là tâm điểm của mọi người, mọi câu chuyện, và cả mọi trò đùa. Mày nghĩ gì hả Kì? Cả trường này ko có ai là ko biết chuyện tao thích Lâm, bao nhiêu thằng từng bị tao từ chối phũ phàng tàn nhẫn… mày cũng chứng kiến mà, tại sao lại còn nói lời đó với tao??
_Vì Kì thực sự thích Linh, Kì nghĩ thích một người ko có gì là xấu cả!!!
Nó cười nhếch mép, quay mặt sang một bên. Tên ko có não này dám nói những lời đó với nó sao??
Hắn nói đúng, thích một người chẳng có gì là xấu hết. Nhưng với nó thì khác, nó thích Lâm – điều đó là sự thật, bởi vậy nó chẳng thể nào tiếp nhận tình cảm mà hắn dành cho nó ko đời nào. Chính hắn cũng biết nó chỉ coi hắn là bạn, chính hắn cũng biết mỗi lần gặp là mỗi lần cãi nhau, vậy mà hắn lại tỏ tình với nó.
Thực ra nó ko thích những đứa con trai ưa cãi lại mình. Ko, phải nói một cách chính xác là cực kì ghét. Sở dĩ nó ghét con trai như thế là bởi vì ba nó và mẹ nó cũng thường xuyên cãi nhau, do đó nên mới dẫn đến chuyện li hôn. Rốt cuộc thì người tổn thương nhất lại là nó, họ thì vẫn sống vui vẻ. Nó ghét, nó ghét những kẻ nào ưa cãi lại mình, ghét hết tất cả những thằng con trai cứng đầu và ko có não… nghĩ tới thôi là thấy bực mình rồi, làm sao mà thích được cơ chứ?
_Tao… từ chối!! Đó là tao đã nhẹ nhàng với mày rồi!! Mày hãy từ bỏ ý định đó đi, nếu ko muốn chịu tổn thương sau này.
Nói xong, nó đứng dậy và bỏ đi một mạch. Nhìn nó đi, nó mới là kẻ thảm hơn, giờ này rồi mà vẫn còn vác bộ đồng phục với cái cặp trên người, tất cả là tại hắn đã kéo nó đi nên mới ra cớ sự này đây.
…
Nó đẩy cửa bước vô nhà, chắc ông già đang tức giận lắm đây. Cũng phải thôi, tan trường từ lúc 4h30, mà gần 8h nó mới chịu mò về nhà thì thử hỏi vị phụ huynh nào mà ko tức giận cho được chứ??
Nó liếc mắt nhìn quanh, chẳng có ai ở nhà cả. Hình như nó đoán sai rồi thì phải, sự có mặt của nó ở trong cái nhà này đâu được quan tâm chú ý tới, dù nó có đi sớm về trễ thì cũng chẳng ai biết. Hai người lớn đang hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc của cuộc sống hôn nhân mà…
…
Nó quăng cặp rồi thả người trên giường. Mọi việc diễn ra quá nhanh, đến nỗi nó chẳng có ý thức gì về chuyện vừa rồi cả… Hoàng Vĩnh Kì – một tên công tử nhà giàu – một tên ko có não – lại đi tỏ tình với nó. Một đứa mà cứ hễ gặp mặt nó là lại cãi nhau mà lại đi tỏ tình với nó, thử hỏi làm sao mà nó tin cho được. Mà cho dù nó có tin đi nữa thì tình cảm của hắn cũng sẽ ko bao giờ được chấp nhận. Trái tim nó đã có chủ, nó có niềm tin vào Lâm. Nó tin rằng rồi một ngày nào đó, Lâm sẽ quay về bên nó… bởi vậy nó mới có thể sống vui vẻ cho tới giờ.
Đùng một cái, đại thiếu gia tỏ tình với nó. Trong lòng nó hơi bất ngờ và cũng xen lẫn sự khó chịu nữa. Nó chẳng thích thú gì khi được người khác tỏ tình, với nó chỉ có một mình Lâm, chỉ có Lâm thôi là đủ rồi.
Cùng lúc ấy, tại một ngọn núi nào đó có một chàng trai đang nằm dài ra bãi cỏ xanh mơn.
Đã 8h30 rồi mà Kì vẫn chưa chịu về nhà… dù biết trước là tỏ tình cũng sẽ bị nó từ chối nhưng Kì vẫn làm, đơn giản chỉ vì hắn ko thể cưỡng lại trái tim của mình.
Nỗi buồn đang xâm chiếm cơ thể hắn và lan tỏa ra… cuối cùng thì đứa con gái hắn thích lại từ chối hắn. Đời là thế, theo tình tình chạy, chạy tình tình theo mà. Hắn chợt nghĩ tới Nhược Lam – cô gái mà hắn từng si mê trước đây. Dường như tình cảm hắn dành cho Lam đã thay đổi, ko còn thiết tha như ngày trước nữa. Liệu hắn có quá đáng khi bỏ rơi Lam như vậy ko?? Hắn cảm thấy có lỗi với Lam quá, có lỗi với người con gái đang chờ đợi hắn.
Nó tông rầm cánh cửa phòng Duy và xông vô, Triệu Mỹ Uyên cũng đang ở trong này.
_Tụi bay… tụi bay… muốn chết hay sao mà dám giỡn tao hử????????
_Thôi mà… tụi tao hok có cố ý!! – Duy xoa tay.
_Mà chỉ cố tình thôi!! – Uyên chêm vào rồi cười khúc khích.
Nó cảm thấy hai má mình đang nóng bừng lên. Trước giờ chỉ có nó lừa phỉnh người khác, vậy mà giờ lại bị lừa lại một vố, kẻ lừa đảo lại chính là hai đứa bạn thân của mình… thử hỏi có bực ko chứ??
_Thôi đừng giận nữa!! Chỉ là muốn kêu mày qua chơi, nhưng sợ mày ko chịu nên… đành phải dùng hạ sách ấy thôi!! – Uyên thanh minh.
_Humm, nếu muốn tao tha thì phải giải câu đố này cái đã!!
_Haizz, lại nữa hả? Thôi đố đi!! – hai đứa kia đồng thanh.
_À ko, một dây luôn!! – nó đổi ý.
_Sao cũng được!! – lại đồng thanh.
_Ukm, lịch gì dài nhất?
_Lịch sử!! Cái này mày đố tao rồi!! – Duy nhanh nhảu.
_Xã nào đông dân nhất?
_Xã hội!! – Uyên tiếp.
_Trong bong bóng có ko khí! Vậy trong phao bơi có gì?? – nó cười gian.
_Ko khí luôn!! – lại tiếp tục đồng thanh.
_Sai!!
_Chớ gì nữa?? – đồng thanh và đồng thanh.
_Có con người!! Hé hé…
Cả hai kẻ còn lại ngất trên giàn quất vì câu trả lời cùng nụ cười kèm theo của nó.
…
Mải chơi đùa, nó quên mất cả thời gian. Lúc nhìn đồng hồ thì đã gần 7h rồi. Nhưng nó chẳng tỏ ra hốt hoảng cũng ko hề lo lắng. Duy hỏi thì nó đáp tỉnh bơ
_Ổng có bà Trinh lo rồi, cần gì tao nữa?
Hình như nó đang ghen tị với dì Trinh, vì dì ấy dành hết tình thương của ba rồi. Thật ra trong lòng nó vẫn rất thương ba chứ đâu phải ko đâu…
_Ko về hả? Vậy xuống ăn cơm với nhà tao luôn!! Có Uyên nữa mà!!!
_Hai đứa bay thân nhau từ lúc nào vậy? Tao đi thôi, tao ko muốn chọc cho mẹk mày lên tăng xông mà chết đâu!! Tội ác lắm!!
_Thôi mày về đi cũng được!! – hai kẻ kia lại tiếp tục đồng thanh, giọng có vẻ mừng thì phải.
Chắc là ko muốn bị nó làm “kì đà cản mũi” đây.
Một cách nhẹ nhàng, nó khép cổng lại rồi rảo bước trên phố. Nhà Duy với nhà nó cách nhau ko xa, nhưng ko lại ko đi thẳng về nhà. Giờ nó chỉ muốn lăng quăng trên phố thôi.
Tình cờ, nó lại gặp Kì. Anh chàng nhà giàu này cũng lang thang trên phố, mặt buồn xo.
Nó nhìn thấy hắn trước, và lên tiếng gọi. Nghe thấy tiếng nó, Kì mừng như bắt được vàng vội quay lại thì nó đã chạy gần tới chỗ Kì.
_Mày làm gì ở đây giờ này vậy?? – Kì hỏi giọng có vẻ vui mừng.
_Tao đi lăng quăng thôi. Còn mày?
_Ukm, thì ko có ai giúp đỡ nên tao buồn!!
_Chuyện hồi chiều hả?? Giờ mày nói đi, ko có kì đà nữa đâu!!
_Ukm, tìm chỗ nói chuyện đã!!
…
Ngồi vắt chân hình chữ ngũ trong một quán café trong có vẻ “hoang dã”. Ko hiểu tên Kì này bị cái gì mà hết lên núi rồi lại vào “Vườn chuối” (az). “Vườn chuối” là tên của quán café nó đang ngồi. Nghe tên thì có vẻ hơi quê, nhưng thực sự quán café này được trang trí theo phong cách hiện đại với hai tông màu chính là đỏ và đen. Trong quán còn có đặt vài chậu cảnh nhưng ko làm mất đi vẻ “hại điện” của ko gian này.
Nó khuấy đều li café đen với một thìa đường. Nó uống đắng lắm, có lần nó đưa nguyên li café nguyên chất lên tu một dây (az) làm ai ai cũng phải lé mắt vì nó. Một cô gái phi thường với một sở thích kì quái.
_Có gì mày nói đi!! – nó nhấp li café rồi nói.
_Ukm, thì chuyện là vầy!! Thực sự là… tao đang khó… rất là… tao cảm thấy… khó…
_Khó ở hả??? – nó tỉnh queo hỏi.
_Ặc, tao chưa có khùng nha mày? Nhưg mà… sự thực là… tao… tao…
_Tao tao con khỉ gì? Nói nhanh hok tao đi về à!! Còn mang đồng phục với cặp trên người đây nè!! – nó bực bội.
_Ukm, tao sẽ đi thẳng vào vấn đề nhé!! Tao… thực sự là…
Hít một hơi thật sâu, Kì tuôn ra một lèo như đọc diễn văn khai giảng
_Ko biết từ lúc nào mà tình cảm của Kì lại thay đổi. Trước đây Kì chỉ thích một mình Nhược Lam mà thôi, nhưng ko biết tự lúc nào mà Kì lại cười khi Linh cười, khóc khi Linh khóc và đau lòng khi nhìn thấy Linh ở bên cạnh thằng lớp trưởng. Kì ko biết bản thân mình bị làm sao nữa, nhưng qua vài bài text nhỏ của con em thì Kì biết rằng bản thân đã thích Linh, thích rất nhiều, thích ko thể tả nổi, thích tàn bạo, thích tàn khốc, thích khốc liệt, thích…
_Điên khùng!! Giờ hok phải là khai giảng đâu mà ở đó đọc diễn văn!! Nói nhanh hok tao đi nha!! – nó cắt lời.
_Kì… Kì nói thật mà!! Kì thích Linh!!
_Ngày xưa người ta có thuyết địa tâm, thuyết nhật tâm. Giờ thì Trần Thái Linh này có thêm một thuyết Linh tâm nữa. Tức là Linh chính là tâm điểm của mọi người, mọi câu chuyện, và cả mọi trò đùa. Mày nghĩ gì hả Kì? Cả trường này ko có ai là ko biết chuyện tao thích Lâm, bao nhiêu thằng từng bị tao từ chối phũ phàng tàn nhẫn… mày cũng chứng kiến mà, tại sao lại còn nói lời đó với tao??
_Vì Kì thực sự thích Linh, Kì nghĩ thích một người ko có gì là xấu cả!!!
Nó cười nhếch mép, quay mặt sang một bên. Tên ko có não này dám nói những lời đó với nó sao??
Hắn nói đúng, thích một người chẳng có gì là xấu hết. Nhưng với nó thì khác, nó thích Lâm – điều đó là sự thật, bởi vậy nó chẳng thể nào tiếp nhận tình cảm mà hắn dành cho nó ko đời nào. Chính hắn cũng biết nó chỉ coi hắn là bạn, chính hắn cũng biết mỗi lần gặp là mỗi lần cãi nhau, vậy mà hắn lại tỏ tình với nó.
Thực ra nó ko thích những đứa con trai ưa cãi lại mình. Ko, phải nói một cách chính xác là cực kì ghét. Sở dĩ nó ghét con trai như thế là bởi vì ba nó và mẹ nó cũng thường xuyên cãi nhau, do đó nên mới dẫn đến chuyện li hôn. Rốt cuộc thì người tổn thương nhất lại là nó, họ thì vẫn sống vui vẻ. Nó ghét, nó ghét những kẻ nào ưa cãi lại mình, ghét hết tất cả những thằng con trai cứng đầu và ko có não… nghĩ tới thôi là thấy bực mình rồi, làm sao mà thích được cơ chứ?
_Tao… từ chối!! Đó là tao đã nhẹ nhàng với mày rồi!! Mày hãy từ bỏ ý định đó đi, nếu ko muốn chịu tổn thương sau này.
Nói xong, nó đứng dậy và bỏ đi một mạch. Nhìn nó đi, nó mới là kẻ thảm hơn, giờ này rồi mà vẫn còn vác bộ đồng phục với cái cặp trên người, tất cả là tại hắn đã kéo nó đi nên mới ra cớ sự này đây.
…
Nó đẩy cửa bước vô nhà, chắc ông già đang tức giận lắm đây. Cũng phải thôi, tan trường từ lúc 4h30, mà gần 8h nó mới chịu mò về nhà thì thử hỏi vị phụ huynh nào mà ko tức giận cho được chứ??
Nó liếc mắt nhìn quanh, chẳng có ai ở nhà cả. Hình như nó đoán sai rồi thì phải, sự có mặt của nó ở trong cái nhà này đâu được quan tâm chú ý tới, dù nó có đi sớm về trễ thì cũng chẳng ai biết. Hai người lớn đang hưởng thụ một cuộc sống hạnh phúc của cuộc sống hôn nhân mà…
…
Nó quăng cặp rồi thả người trên giường. Mọi việc diễn ra quá nhanh, đến nỗi nó chẳng có ý thức gì về chuyện vừa rồi cả… Hoàng Vĩnh Kì – một tên công tử nhà giàu – một tên ko có não – lại đi tỏ tình với nó. Một đứa mà cứ hễ gặp mặt nó là lại cãi nhau mà lại đi tỏ tình với nó, thử hỏi làm sao mà nó tin cho được. Mà cho dù nó có tin đi nữa thì tình cảm của hắn cũng sẽ ko bao giờ được chấp nhận. Trái tim nó đã có chủ, nó có niềm tin vào Lâm. Nó tin rằng rồi một ngày nào đó, Lâm sẽ quay về bên nó… bởi vậy nó mới có thể sống vui vẻ cho tới giờ.
Đùng một cái, đại thiếu gia tỏ tình với nó. Trong lòng nó hơi bất ngờ và cũng xen lẫn sự khó chịu nữa. Nó chẳng thích thú gì khi được người khác tỏ tình, với nó chỉ có một mình Lâm, chỉ có Lâm thôi là đủ rồi.
Cùng lúc ấy, tại một ngọn núi nào đó có một chàng trai đang nằm dài ra bãi cỏ xanh mơn.
Đã 8h30 rồi mà Kì vẫn chưa chịu về nhà… dù biết trước là tỏ tình cũng sẽ bị nó từ chối nhưng Kì vẫn làm, đơn giản chỉ vì hắn ko thể cưỡng lại trái tim của mình.
Nỗi buồn đang xâm chiếm cơ thể hắn và lan tỏa ra… cuối cùng thì đứa con gái hắn thích lại từ chối hắn. Đời là thế, theo tình tình chạy, chạy tình tình theo mà. Hắn chợt nghĩ tới Nhược Lam – cô gái mà hắn từng si mê trước đây. Dường như tình cảm hắn dành cho Lam đã thay đổi, ko còn thiết tha như ngày trước nữa. Liệu hắn có quá đáng khi bỏ rơi Lam như vậy ko?? Hắn cảm thấy có lỗi với Lam quá, có lỗi với người con gái đang chờ đợi hắn.
/65
|