Hy thẫn thờ, vừa đi vừa suy nghĩ. Quyên ko nói rõ lắm về kế hoạch trả thù của chị cô nhưng cô cũng có thể hiểu được phần nào kế hoạch ấy. Điều duy nhất khiến Hy băn khoăn là tại vì sao 1 người thông minh tột đỉnh như chị cô mà lại nghĩ ra kế hoạch trả thù ngu ngốc đến vậy? Tại sao mục tiêu của kế hoạch ấy lại nhắm vào Hoàng Vĩnh Kì mà lại ko phải là con nhỏ Nhược Lam kia? Trường hợp này thì Hy chỉ có thể đưa ra 2 giả thuyết: 1 là chị gái cô thực sự sắp thực hiện 1 kế hoạch trả thù hết sức ngu ngốc và ngớ ngẩn; 2 là vì kế hoạch của Thái Linh quá cao siêu nên Hy ko thể hiểu sâu được. Cô có cảm giác gì đó rất bất an, giống như sắp có chuyện ko hay xảy ra. Mặt khác, cô còn có cảm giác hoàn toàn bất lực trước chị gái của mình, nhưng lại có chút gì đó ko cam tâm.
_Hy nè!! - có người kêu cô từ phía sau nhưng cô lại ko hề hay biết. Bao trùm lấy tâm trí Hy lúc này là kế hoạch trả thù của chị cô.
_Hy! - người ấy lại tiếp tục lên tiếng, nhưng Hy vẫn ko hay. Ko biết vì chuyện j mà Hy như thế, người ấy đập vai cô và gọi lại.
_Vũ Hy!! Có chuyện j thế??
Giật mình, Vũ Hy như sực tỉnh cơn mê. Cô quay lại và hết sức ngạc nhiên khi nhận ra người đó.
_Vương...?
_Hy vẫn chưa phân biệt được sao? Anh là Vương Nam!
_Oh, đã lâu ko gặp... anh khỏe chứ?
_Đó ko phải là vấn đề. Anh muốn nói chuyện vs em 1 chút!
_? - Hy ko hiểu có chuyện gì mà Nam lại muốn gặp mình. Nhưng cô vẫn đi theo. Đã lâu cô ko có dịp trò chuyện vs Nam rồi mà...
...
Vài phút sau tại 1 quán cafe nguyên thủy...
Nam hớp khẽ li cafe đen đặc, anh ko biết có nên nói chuyện ấy vs Hy hay ko? Và anh ko biết cách để bắt đầu câu chuyện ấy như thế nào!
Vũ Hy ngồi đối diện vs Nam . Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm nghị và đầy căng thẳng càng làm Nam khó mở miệng hơn.
_Anh nói gì đi chứ? Hẹn em ra ngồi đây ngắm anh à?? - Hy lên tiếng trước, khi sự kiên nhẫn đã vượt quá giới hạn. Trông cô có vẻ bực bội.
_À anh... anh xin lỗi! - Nam lúng túng đặt li nước xuống bàn. Ánh mắt và lời nói của Hy từ ngày xưa vẫn thế, khiến Nam vô cùng bối rối và có pha chút gì sợ hãi nữa.
_Sao hả? Em hết kiên nhẫn rồi nhé! - Hy cau mày.
_Khoan! - Nam ngăn lại khi Hy có ý định đứng dậy bỏ đi - Anh xin lỗi, tại anh ko biết bắt đầu như thế nào nên mới vậy! - anh lau mồ hôi rịn trên trán.
_Anh Nam à! - Hy hạ giọng - Anh nên viết ra giấy những gì cần nói trước khi đi gặp em!! Em đi đây, trễ rồi.
Và cô đứng dậy bỏ đi ko chút do dự. Hy ko biết và cũng ko cần biết những gì mà Nam muốn nói với mình. Với cô, bây giờ chỉ có chị gái và công việc thôi. Đến cả tình yêu đối với Lâm cũng ko thể nặng bằng 2 việc này thì Hy cần gì phải bận tâm đến Nam nữa chứ!
...
Brrr...
Điện thoại của Hy rung lên, hồi dài và mạnh.
Nhưng giờ cô ko còn tâm trí nào để nghe điện thoại nữa. Bỏ bê cả công việc chỉ vì muốn tìm hiểu thêm về ý định của Thái Linh thì đủ biết Hy quyết tâm đến cỡ nào rồi.
Trong khi đó, ở đầu dây bên kia...
Jin rất bực mình khi điện thoại của cô em gái út cứ tút tút liên tục. Đến lúc quan trọng mà con bé biến mất tiêu khiến Jin phải bận rộn 1 mình nên anh rất bực. Làm gì thì làm, anh 2 gọi thì phải nghe mới đúng chứ.
Làm sao đây?? Cái con bé này? Nhà còn có mỗi đứa con gái mà đến lúc cần thì lại mất tích là sao chứ? - Jin bực tức.
_Alo? Anh làm gì mà gọi hoài vậy? - Hy uể oải lên tiếng, vặn volume nhỏ hết cỡ.
_Em đang ở đâu vậy hả? Tại sao anh gọi mà ko nghe chứ? - Jin tức tối hét ầm lên ở đầu dây bên kia.
_Anh 2, em chưa có điếc nhá! - Hy cau mày, để điện thoại tránh xa lỗ tai đề phòng bị lủng màng nhỉ - Thì anh nói đi, có việc gì?
_Mẹ bị ngất xỉu phải cấp cứu rồi nè! Anh thì đang bận quá, em vô với mẹ đi!! - Jin dịu giọng, nói rất nhẹ và khẽ.
_Anh nói cái gì? - giờ thì lại đến lượt Hy thét lên - Mẹ... mẹ làm sao??
_Đừng hỏi nhiều. Tới đây thì sẽ rõ! - Jin thở dài rồi cúp máy còn Hy, cô ko còn đầu óc đâu để mà suy nghĩ thêm gì nữa. Hơn 5 năm chung sống, cô đã coi dì Trinh như là mẹ ruột của mình rồi, và cô cũng rất thương bà, ko kém gì tình thương mà cô dành cho mẹ nuôi và mẹ ruột. Giờ nghe tin dì Trinh bị ngất xỉu phải nhập viện, cô gần như rụng rời tay chân.
Hy mau chóng bắt 1 chiếc taxi ở gần đó.
_Tới bệnh viện JL nhé anh! - giọng cô run run. Từ 5 năm nay sức khỏe của mẹ đã ko được tốt rồi. Thêm cái lần ba mất khiến trí óc của mẹ đã tệ lại càng tệ hơn. Giờ bà lại còn bị ngất xỉu mà phải nhập viện nữa nên Hy càng lo lắng. Giờ bà mà có xảy ra chuyện gì thì Hy phải làm sao đây chứ?
...
Hy hớt hải chạy nhanh dọc hành lang bệnh viện. Hiện giờ ko biết tình trạng mẹ ra sao nên lòng cô rất hỗn loạn.
Đứng lại trước phòng cấp cứu khoa nội, Hy chống gối và thở ko ra hơi. Ở đây ko có ai hết, bác sĩ và các y tá đang làm việc bên trong và ko cho ai ra vào hết. Hy rất sốt ruột muốn biết tình trạng bệnh cụ thể của mẹ. Nhưng những gì cô có thể làm là ngồi chờ đợi mà thôi.
Sao lại lâu vậy chứ? Mẹ chỉ bị ngất xỉu thôi mà? Sao lại ở trong đó lâu như vậy? - Hy gần như phát khóc lên khi sự kiên nhẫn đã hết. Thực tình cô muốn xông thẳng vào trong nhưng cô biết làm thế là ko tốt cho mẹ và bồn chồn. Cô liên tục đứng lên ngồi xuống, mong chờ cánh cửa mở ra.
Ơn trời, cuối cùng thì cánh cửa trắng toát đáng ghét đó cũng chịu hé mở cho bác sĩ và các y tá ra ngoài. Hy vội đứng bật dậy và lao vụt đến bên vị bác sĩ kia. Nước mắt lưng tròng, Hy hỏi dồn
_Mẹ tôi... mẹ tôi thế nào rồi bác sĩ? Bà ko sao mà phải ko? Mẹ tôi ko sao đúng chứ? Bác sĩ nói gì đi, mẹ tôi sao rồi?
_Xin cô hãy giữ bình tĩnh. Bác đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng chúng tôi cần phải theo dõi thêm 1 thời gian nữa. Giờ chúng tôi sẽ chuyển bác vào phòng chăm sóc đặc biệt! Cô có thể vào thăm, nhưng xin giữ yên lặng. Đó là điều mà bệnh nhân cần nhất lúc này!!
Suốt cả đêm, Hy cứ ngồi bên cạnh mẹ và nắm chặt lấy tay bà, cứ như cô sợ bà sẽ bỏ đi vậy. Suốt từ khi cấp cứu tới giờ, mẹ cô cứ phải thở bình oxi, máy trợ não trợ tim thì dán khắp người. Nhìn mẹ mà Hy ko kìm nổi nước mắt. Cô ko dám khóc to sợ làm kinh động đến mẹ, chỉ khẽ thút thít mà tay thì vẫn nắm chặt lấy tay mẹ. Nhìn Hy như thế, ai dám nói cô ko phải là con ruột của bà chứ?
Jin đứng ngoài cửa, nhìn Hy mà lòng anh cảm thấy đau xé ruột gan. Ko biết từ lúc nào mà Jin lại rất thương Hy. Tuy tình thương đó ko bằng như đối với Thái Linh nhưng jin đã coi Hy như em gái ruột của mình. Bởi vậy, trong lòng anh hiện giờ cảm thấy tới 2 nỗi đau. Bác sĩ điều trị cho mẹ anh tuy đã già nhưng là 1 trong những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện. Ông cho biết bà bị suy nhược cả thần kinh lẫn cơ thể, hơn nữa lại mang trong mình 1 tâm bệnh đã làm bà càng mệt mỏi hơn. Ông còn nói ngày bà tỉnh lại cũng là ngày mà bà phải ra đi mãi mãi. Nếu mẹ ra đi như thế này thì có khác gì cái chết của ba đâu chứ? Nhưng bác sĩ điều trị đã khẳng định chắc nịch như thế, chỉ e là ko còn cách nào cứu vãn nổi. Chỉ mong sao trước khi ra đi mẹ được 1 lần nhìn mặt Thái Linh, như vậy mẹ sẽ được hạnh phúc ở nơi có ba, ko phải vướng bận gì nữa.
...
_Trần Khánh Linh! - Kì bực bội gọi lớn - Cô nên tập trung vào công việc hơn là ngồi mơ mộng đó!
_Ơ... - Khánh Linh giật mình - Xin lỗi tôi sẽ chú ý - cô cúi gằm mặt xuống, đôi má đỏ ửng lên.
_Cô làm tôi thất vọng quá đấy. Nếu chú tâm đi, nếu ko tôi sẽ báo về cơ quan của cô đấy!! - Kì đe dọa ko chút e ngại.
Càng ngày anh càng cảm thấy ko thích Khánh Linh cho lắm, hay nói đúng hơn là anh đã ghét cô ta vô cùng... rất rất ghét! Qua vài ngày làm việc chung, Kì được tiếp xúc nhiều hơn vs Khánh Linh và anh cảm thấy cô gái này khá phiền phức, tính cách y hệt như Nhược Lam. Bất cứ khi anh làm chuyện gì cô ta cũng soi mói anh cho bằng được, đã thế còn can thiệp rất sâu vào công việc của anh. Nếu đúng cô ta là Thái Linh thì sẽ ko hành xử như thế rồi.
Cộc...
Người bên ngoài gõ cửa 1 tiếng thì kì đã quát ầm lên
_Có chuyện gì đó? - anh đang bực mình vì Khánh Linh vừa lục lọi đống hồ sơ và kiểm tra điện thoại của mình mà chưa có sự cho phép. Cứ làm như cô ta là vợ của anh vậy.
_Làm gì mà phải la lối om sòm vậy hả? - người kia đẩy cửa bước vào, mặt tỉnh bơ như cây cơ.
_Ủa Duy? Rảnh quá hay sao tới đây chi? - Kì ngạc nhiên khi Duy lại xuất hiện ở đây giờ này. Đáng lẽ Duy phải đang đứng lớp mới đúng chứ?!?
_Tại có chuyện cần làm rõ nên mới tới. Đang có khách à? - Duy nhún vai - Trần Khánh Linh hả? - Duy ko lấy gì làm lạ cho lắm, có vẻ như anh đã biết trước sự có mặt của Khánh Linh ở đây.
_Ngồi đi!! - Kì mời Duy - Có chuyện gì hả?
_Uhm... Khánh Linh nè, cô ra ngoài chút nhé? - Duy ngập ngừng.
Khánh Linh mở to mắt nhìn Duy, tự dưng lòng cô có cảm giác bất an. Dù ko muốn nhưng cô cũng miễn cưỡng bỏ ra ngoài.
Duy khóa trái cửa và kéo Kì lại bàn làm việc của anh ta. Ấn Kì ngồi xuống, Duy bắt đầu
_Thực ra Thái Linh còn sống!
_Gì? Sao mày biết?
_Quyên nói!!
_Quyên?? Là con nhỏ Thiệu Tố Quyên múp máp theo đuổi mày hồi xưa đó hả??
_Uhm!! - Duy bắt đầu kể những gì mà Quyên đã kể cho Duy lúc trước. Tất nhiên, Duy ko hề biết rằng câu chuyện đó của Duy chỉ có chưa tới 1 nửa phần trăm là sự thật. Và Duy cũng ko hề biết Trần Khánh Linh thật sự hiện giờ đang ở đâu! Chỉ là Duy thấy cần thiết phải nói với Kì điều này, nên anh nói ra.
Toàn thân Kì run rẩy, tức giận và kinh sợ người con gái quan trọng nhất của mình - là Nhược Lam. Kì ko muốn gặp cô, chỉ đơn giản là bởi vì cô quá rắc rối, và tình cảm của anh dành cho cô ko còn được như lúc xưa nữa. Nhưng anh ko ngờ cô lại là một cô gái độc ác đến như vậy... anh thật sự bất ngờ. Người ta nói quả ko sai: Tri nhân tri diện bất tri tâm. Kì đã hiểu sai, rất sai về Nhược Lam rồi..
_Hy nè!! - có người kêu cô từ phía sau nhưng cô lại ko hề hay biết. Bao trùm lấy tâm trí Hy lúc này là kế hoạch trả thù của chị cô.
_Hy! - người ấy lại tiếp tục lên tiếng, nhưng Hy vẫn ko hay. Ko biết vì chuyện j mà Hy như thế, người ấy đập vai cô và gọi lại.
_Vũ Hy!! Có chuyện j thế??
Giật mình, Vũ Hy như sực tỉnh cơn mê. Cô quay lại và hết sức ngạc nhiên khi nhận ra người đó.
_Vương...?
_Hy vẫn chưa phân biệt được sao? Anh là Vương Nam!
_Oh, đã lâu ko gặp... anh khỏe chứ?
_Đó ko phải là vấn đề. Anh muốn nói chuyện vs em 1 chút!
_? - Hy ko hiểu có chuyện gì mà Nam lại muốn gặp mình. Nhưng cô vẫn đi theo. Đã lâu cô ko có dịp trò chuyện vs Nam rồi mà...
...
Vài phút sau tại 1 quán cafe nguyên thủy...
Nam hớp khẽ li cafe đen đặc, anh ko biết có nên nói chuyện ấy vs Hy hay ko? Và anh ko biết cách để bắt đầu câu chuyện ấy như thế nào!
Vũ Hy ngồi đối diện vs Nam . Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm nghị và đầy căng thẳng càng làm Nam khó mở miệng hơn.
_Anh nói gì đi chứ? Hẹn em ra ngồi đây ngắm anh à?? - Hy lên tiếng trước, khi sự kiên nhẫn đã vượt quá giới hạn. Trông cô có vẻ bực bội.
_À anh... anh xin lỗi! - Nam lúng túng đặt li nước xuống bàn. Ánh mắt và lời nói của Hy từ ngày xưa vẫn thế, khiến Nam vô cùng bối rối và có pha chút gì sợ hãi nữa.
_Sao hả? Em hết kiên nhẫn rồi nhé! - Hy cau mày.
_Khoan! - Nam ngăn lại khi Hy có ý định đứng dậy bỏ đi - Anh xin lỗi, tại anh ko biết bắt đầu như thế nào nên mới vậy! - anh lau mồ hôi rịn trên trán.
_Anh Nam à! - Hy hạ giọng - Anh nên viết ra giấy những gì cần nói trước khi đi gặp em!! Em đi đây, trễ rồi.
Và cô đứng dậy bỏ đi ko chút do dự. Hy ko biết và cũng ko cần biết những gì mà Nam muốn nói với mình. Với cô, bây giờ chỉ có chị gái và công việc thôi. Đến cả tình yêu đối với Lâm cũng ko thể nặng bằng 2 việc này thì Hy cần gì phải bận tâm đến Nam nữa chứ!
...
Brrr...
Điện thoại của Hy rung lên, hồi dài và mạnh.
Nhưng giờ cô ko còn tâm trí nào để nghe điện thoại nữa. Bỏ bê cả công việc chỉ vì muốn tìm hiểu thêm về ý định của Thái Linh thì đủ biết Hy quyết tâm đến cỡ nào rồi.
Trong khi đó, ở đầu dây bên kia...
Jin rất bực mình khi điện thoại của cô em gái út cứ tút tút liên tục. Đến lúc quan trọng mà con bé biến mất tiêu khiến Jin phải bận rộn 1 mình nên anh rất bực. Làm gì thì làm, anh 2 gọi thì phải nghe mới đúng chứ.
Làm sao đây?? Cái con bé này? Nhà còn có mỗi đứa con gái mà đến lúc cần thì lại mất tích là sao chứ? - Jin bực tức.
_Alo? Anh làm gì mà gọi hoài vậy? - Hy uể oải lên tiếng, vặn volume nhỏ hết cỡ.
_Em đang ở đâu vậy hả? Tại sao anh gọi mà ko nghe chứ? - Jin tức tối hét ầm lên ở đầu dây bên kia.
_Anh 2, em chưa có điếc nhá! - Hy cau mày, để điện thoại tránh xa lỗ tai đề phòng bị lủng màng nhỉ - Thì anh nói đi, có việc gì?
_Mẹ bị ngất xỉu phải cấp cứu rồi nè! Anh thì đang bận quá, em vô với mẹ đi!! - Jin dịu giọng, nói rất nhẹ và khẽ.
_Anh nói cái gì? - giờ thì lại đến lượt Hy thét lên - Mẹ... mẹ làm sao??
_Đừng hỏi nhiều. Tới đây thì sẽ rõ! - Jin thở dài rồi cúp máy còn Hy, cô ko còn đầu óc đâu để mà suy nghĩ thêm gì nữa. Hơn 5 năm chung sống, cô đã coi dì Trinh như là mẹ ruột của mình rồi, và cô cũng rất thương bà, ko kém gì tình thương mà cô dành cho mẹ nuôi và mẹ ruột. Giờ nghe tin dì Trinh bị ngất xỉu phải nhập viện, cô gần như rụng rời tay chân.
Hy mau chóng bắt 1 chiếc taxi ở gần đó.
_Tới bệnh viện JL nhé anh! - giọng cô run run. Từ 5 năm nay sức khỏe của mẹ đã ko được tốt rồi. Thêm cái lần ba mất khiến trí óc của mẹ đã tệ lại càng tệ hơn. Giờ bà lại còn bị ngất xỉu mà phải nhập viện nữa nên Hy càng lo lắng. Giờ bà mà có xảy ra chuyện gì thì Hy phải làm sao đây chứ?
...
Hy hớt hải chạy nhanh dọc hành lang bệnh viện. Hiện giờ ko biết tình trạng mẹ ra sao nên lòng cô rất hỗn loạn.
Đứng lại trước phòng cấp cứu khoa nội, Hy chống gối và thở ko ra hơi. Ở đây ko có ai hết, bác sĩ và các y tá đang làm việc bên trong và ko cho ai ra vào hết. Hy rất sốt ruột muốn biết tình trạng bệnh cụ thể của mẹ. Nhưng những gì cô có thể làm là ngồi chờ đợi mà thôi.
Sao lại lâu vậy chứ? Mẹ chỉ bị ngất xỉu thôi mà? Sao lại ở trong đó lâu như vậy? - Hy gần như phát khóc lên khi sự kiên nhẫn đã hết. Thực tình cô muốn xông thẳng vào trong nhưng cô biết làm thế là ko tốt cho mẹ và bồn chồn. Cô liên tục đứng lên ngồi xuống, mong chờ cánh cửa mở ra.
Ơn trời, cuối cùng thì cánh cửa trắng toát đáng ghét đó cũng chịu hé mở cho bác sĩ và các y tá ra ngoài. Hy vội đứng bật dậy và lao vụt đến bên vị bác sĩ kia. Nước mắt lưng tròng, Hy hỏi dồn
_Mẹ tôi... mẹ tôi thế nào rồi bác sĩ? Bà ko sao mà phải ko? Mẹ tôi ko sao đúng chứ? Bác sĩ nói gì đi, mẹ tôi sao rồi?
_Xin cô hãy giữ bình tĩnh. Bác đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng chúng tôi cần phải theo dõi thêm 1 thời gian nữa. Giờ chúng tôi sẽ chuyển bác vào phòng chăm sóc đặc biệt! Cô có thể vào thăm, nhưng xin giữ yên lặng. Đó là điều mà bệnh nhân cần nhất lúc này!!
Suốt cả đêm, Hy cứ ngồi bên cạnh mẹ và nắm chặt lấy tay bà, cứ như cô sợ bà sẽ bỏ đi vậy. Suốt từ khi cấp cứu tới giờ, mẹ cô cứ phải thở bình oxi, máy trợ não trợ tim thì dán khắp người. Nhìn mẹ mà Hy ko kìm nổi nước mắt. Cô ko dám khóc to sợ làm kinh động đến mẹ, chỉ khẽ thút thít mà tay thì vẫn nắm chặt lấy tay mẹ. Nhìn Hy như thế, ai dám nói cô ko phải là con ruột của bà chứ?
Jin đứng ngoài cửa, nhìn Hy mà lòng anh cảm thấy đau xé ruột gan. Ko biết từ lúc nào mà Jin lại rất thương Hy. Tuy tình thương đó ko bằng như đối với Thái Linh nhưng jin đã coi Hy như em gái ruột của mình. Bởi vậy, trong lòng anh hiện giờ cảm thấy tới 2 nỗi đau. Bác sĩ điều trị cho mẹ anh tuy đã già nhưng là 1 trong những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện. Ông cho biết bà bị suy nhược cả thần kinh lẫn cơ thể, hơn nữa lại mang trong mình 1 tâm bệnh đã làm bà càng mệt mỏi hơn. Ông còn nói ngày bà tỉnh lại cũng là ngày mà bà phải ra đi mãi mãi. Nếu mẹ ra đi như thế này thì có khác gì cái chết của ba đâu chứ? Nhưng bác sĩ điều trị đã khẳng định chắc nịch như thế, chỉ e là ko còn cách nào cứu vãn nổi. Chỉ mong sao trước khi ra đi mẹ được 1 lần nhìn mặt Thái Linh, như vậy mẹ sẽ được hạnh phúc ở nơi có ba, ko phải vướng bận gì nữa.
...
_Trần Khánh Linh! - Kì bực bội gọi lớn - Cô nên tập trung vào công việc hơn là ngồi mơ mộng đó!
_Ơ... - Khánh Linh giật mình - Xin lỗi tôi sẽ chú ý - cô cúi gằm mặt xuống, đôi má đỏ ửng lên.
_Cô làm tôi thất vọng quá đấy. Nếu chú tâm đi, nếu ko tôi sẽ báo về cơ quan của cô đấy!! - Kì đe dọa ko chút e ngại.
Càng ngày anh càng cảm thấy ko thích Khánh Linh cho lắm, hay nói đúng hơn là anh đã ghét cô ta vô cùng... rất rất ghét! Qua vài ngày làm việc chung, Kì được tiếp xúc nhiều hơn vs Khánh Linh và anh cảm thấy cô gái này khá phiền phức, tính cách y hệt như Nhược Lam. Bất cứ khi anh làm chuyện gì cô ta cũng soi mói anh cho bằng được, đã thế còn can thiệp rất sâu vào công việc của anh. Nếu đúng cô ta là Thái Linh thì sẽ ko hành xử như thế rồi.
Cộc...
Người bên ngoài gõ cửa 1 tiếng thì kì đã quát ầm lên
_Có chuyện gì đó? - anh đang bực mình vì Khánh Linh vừa lục lọi đống hồ sơ và kiểm tra điện thoại của mình mà chưa có sự cho phép. Cứ làm như cô ta là vợ của anh vậy.
_Làm gì mà phải la lối om sòm vậy hả? - người kia đẩy cửa bước vào, mặt tỉnh bơ như cây cơ.
_Ủa Duy? Rảnh quá hay sao tới đây chi? - Kì ngạc nhiên khi Duy lại xuất hiện ở đây giờ này. Đáng lẽ Duy phải đang đứng lớp mới đúng chứ?!?
_Tại có chuyện cần làm rõ nên mới tới. Đang có khách à? - Duy nhún vai - Trần Khánh Linh hả? - Duy ko lấy gì làm lạ cho lắm, có vẻ như anh đã biết trước sự có mặt của Khánh Linh ở đây.
_Ngồi đi!! - Kì mời Duy - Có chuyện gì hả?
_Uhm... Khánh Linh nè, cô ra ngoài chút nhé? - Duy ngập ngừng.
Khánh Linh mở to mắt nhìn Duy, tự dưng lòng cô có cảm giác bất an. Dù ko muốn nhưng cô cũng miễn cưỡng bỏ ra ngoài.
Duy khóa trái cửa và kéo Kì lại bàn làm việc của anh ta. Ấn Kì ngồi xuống, Duy bắt đầu
_Thực ra Thái Linh còn sống!
_Gì? Sao mày biết?
_Quyên nói!!
_Quyên?? Là con nhỏ Thiệu Tố Quyên múp máp theo đuổi mày hồi xưa đó hả??
_Uhm!! - Duy bắt đầu kể những gì mà Quyên đã kể cho Duy lúc trước. Tất nhiên, Duy ko hề biết rằng câu chuyện đó của Duy chỉ có chưa tới 1 nửa phần trăm là sự thật. Và Duy cũng ko hề biết Trần Khánh Linh thật sự hiện giờ đang ở đâu! Chỉ là Duy thấy cần thiết phải nói với Kì điều này, nên anh nói ra.
Toàn thân Kì run rẩy, tức giận và kinh sợ người con gái quan trọng nhất của mình - là Nhược Lam. Kì ko muốn gặp cô, chỉ đơn giản là bởi vì cô quá rắc rối, và tình cảm của anh dành cho cô ko còn được như lúc xưa nữa. Nhưng anh ko ngờ cô lại là một cô gái độc ác đến như vậy... anh thật sự bất ngờ. Người ta nói quả ko sai: Tri nhân tri diện bất tri tâm. Kì đã hiểu sai, rất sai về Nhược Lam rồi..
/65
|