Sự Cám Dỗ Của Một Người Vợ (Sắc , CaoH)

CHƯƠNG 26

/157


CHƯƠNG 26 

 

Rất rõ ràng, trong thân thể Hồ Vận Dung lúc này đang nhét thứ gì đó, đang cho cô ta khoáı cảm mãnh liệt.

 

  Hồ Vận Dung lá gan cũng thật sự rất lớn, dù sao đây cũng là buổi họp lớp, rất đông người đang ở đây mà cô ta sẽ không sợ bị phát hiện?

 

  Trong lòng Cố Dĩ Nguy kinh ngạc, khống chế chính mình không quay đầu nhìn về phía Hồ Vận Dung.

 

  Nhưng làm sao mà có thể khống chế phản ứng của cơ thể được.

 

  Cố Dĩ Nguy cứng rồi.

 

  Một bên là người vợ dịu dàng đáng yêu, một bên là bạn gái cũ thần sắc lạnh lùng nhưng thân thể lại đang nuốt đồ vật hết sức gợi tình.

 

  Cô ta từ lúc vừa vào cửa đã kiêu ngạo lạnh lùng không đem bất kì ai để vào mắt, lúc này hoa huyệt bên dưới có thể đang kịch liệt co rút lại, từng đợt từng đợt chảy ra dâm thủy̠, đem đồ vật giấu trong huyệt thấm đầy dâm mỹ.

 

  Cố Dĩ Nguy khó có thể khống chế suy nghĩ của mình, trái tim đập loạn.

 

  Anh biết dù thế nào, người phụ nữ trước mắt này không liên quan gì đến mình, mình cũng không thể ở trước mặt vợ đối với cô ta sinh ra ham muốn.

 

  Cố Dĩ Nguy xoa xoa bàn tay mềm mại của vợ, cố gắng ổn định tâm tình của mình.

 

  Đàm Trăn cảm nhận được cảm xúc của chồng có chút bất thường, cô nắm lấy tay Cố Dĩ Nguy hỏi  "Làm sao vậy, ông xã?"

 

  Nhìn chăm chú người vợ dịu dàng của mình, tâm trạng Cố Dĩ Nguy không hiểu sao bình tĩnh lại, thần sắc tự nhiên nói  "Không có việc gì, ăn cơm."

 

  Cố Dĩ Nguy ăn xong bữa cơm, đang định dẫn theo vợ đi về, Kiều Ưng Dương lại nói  "Ăn xong ai cũng không được đi đâu nhé, chúng ta đi hát Karaoke."

 

  Một đám người lớn gần ba mươi tuổi đầu rồi, thế nhưng cũng rất nhiệt tình hát Karaoke như vậy.

 

  Cố Dĩ Nguy không cảm thấy hứng thú chút nào.

 

  Nhưng Đàm Trăn nắm lấy tay Cố Dĩ Nguy, ánh mắt sáng ngời nói  "Ông xã, đã lâu lắm rồi em không hát Karaoke, chúng ta cũng đi đi."

 

  Đối mặt với ánh mắt trong sáng của Đàm Trăn, Cố Dĩ Nguy liền khó có thể từ chối  "Được."

 

  Hồ Vận Dung ở một bên cũng có hứng thú gật đầụ

 

  Vì thế rất nhanh đoàn người đi tới phòng KTV Kiều Ưng Dương đã sớm đặt trước.

 

  Mọi người thay phiên lên chọn bài, Đàm Trăn cũng góp vui lên gọi mấy bài.

 

  Vì thế trong lúc nhất thời ghế salon chỉ còn Cố Dĩ Nguy cùng Hồ Vận Dung ngồi im.

 

  Hai người cách rất xa.

 

  Nhưng Cố Dĩ Nguy dù cách tiếng ồn ào cùng có nhạc nền vang dội, không hiểu sao vẫn có thể nghe được tiếng thở dốc dồn dập của người phụ nữ, ngửi được mùi nước hoa trên người cô ta.

 

  Cảm nhận được một tia hương vị dâm mỹ từ trong xương tủy lộ ra.

 

  Tư thế ngồi của Hồ Vận Dung ngay ngắn, gương mặt vẫn tẻ nhạt vô vị, nhưng ánh mắt lại hơi hơi ươn ướt, son môi sớm đã lau sạch, lộ ra cánh môi màu hồng nhạt nguyên bản, bị đầu lưỡi của cô ta liếm qua, dính chút nước miếng trong suốt.

 

  Cố Dĩ Nguy đảo mắt, nhìn về phía vợ của mình phía trên.

 

  Đàm Trăn đã gọi xong bài hát, lại đây ngồi xuống bên cạnh anh, hơi khoe khoang  "Ông xã, anh đoán xem em gọi bài hát gì?"

 

  Cố Dĩ Nguy suy nghĩ một chút  "xxx."

 

  Đàm Trăn tỏ vẻ hờn dỗi, bĩu môi nói  "Lại bị anh đoán được."

 

  Cố Dĩ Nguy nói  "Ngươi nào không gọi bài này." Bài hát này là một bài tình ca nhẹ nhàng lại thâm tình, năm hai người bọn họ ở cùng một chỗ bài hát vừa mới phát hành, Đàm Trăn rất thích, tự mình coi bài hát này là bài hát định tình của bọn họ.

 

  Hồ Vận Dung rời khỏi phòng để đi vệ sinh một chút, lúc trở về thấy chỗ cũ của mình đã bị chiếm, vì thế chỉ có thể đến chỗ còn chống bên cạnh Cố Dĩ Nguy.

 

  Cố Dĩ Nguy theo bản năng nín thở.

 

  Phía trước Kiều Ưng Dương đang khoác vai một người khác hát tình ca, mọi người rất nể mặt vỗ tay, trong phòng rất ồn ào.

 

  Rất nhanh, Kiều Ưng Dương kết thúc bài hát, bài hát Đàm Trăn chọn vang lên nhạc nền, vội vàng chạy tới phía trên cầm micro bắt đầu hát, Đàm Trăn thực sự rất thích bài hát này.

 

  Trong lúc đôi mắt nhìn chăm chú về phía vợ, Cố Dĩ Nguy lại cảm nhận được ánh nhìn đánh giá của người bên cạnh, như có như không nhưng không thể bỏ qua.

 

  Anh quay đầu, trực tiếp chạm mắt với Hồ Vận Dung.

 

  Cô ta nói  "Anh có tìm thấy nó không?"

 

  Câu hỏi nghi vấn nhưng giọng điệu lại giống như khẳng định vậy.

 

  "Phát hiện cái gì?"

 

  "Đừng giả vờ. Tôi vừa thấy rồi, anh cứng rồi."

 

  "Sao cô làm vậy?"

 

  Cố Dĩ Nguy vốn không định hỏi, dù thế nào cũng là sự riêng tư của người khác, sở thích của người khác, ít nhất không lộ ra giữa ban ngày, ai cũng không quản được ai. Nhưng nếu cô ta đã chủ động hỏi, Cố Dĩ Nguy cũng không ngại thỏa mãn lòng hiếu kỳ.

 

  Hồ Vận Dung tỏ ra thần bí một chút, bỗng nhiên cười rộ lên.

 

  "Nhiệm vụ của chủ nhân mà thôi."

 

 


/157

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status