Sự Chờ Đợi Của Lương Thần

Chương 1: Nếu có một ngày anh trở thành người của công chúng, em nhất định sẽ là một fan hâm mộ trung thành củ

/26


Lúc sếp tổng đưa nhân viên mới đến giới thiệu với mọi người trong phòng, Tô Lương Thần đang một tay cầm cốc cà phê, tay kia sắp xếp lại đống giấy tờ, tài liệu trên bàn. Nghe tiếng nói, cô liền ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên trẻ, tuổi chừng đôi mươi.

Lương Thần giật thót mình như chạm phải lường điện, cô không còn tâm trạng để nghe sếp nói, cứ thế nhìn đăm đăm vào khuôn mặt còn trẻ, đường nét rất mực thanh tú của chàng trai, lòng thầm nghĩ: Sao có thể giống nhau đến thế! Đầu óc cô lúc đầu trống rỗng nay bỗng trở nên hỗn loạn, cô bất giác cảm thấy hoang mang. Cuối cùng, cô bạn đồng nghiệp Đường Mật đứng bên vỗ vai, nói nhỏ: “Bạn thân mến, định thần lại đi! Thấy người ta đẹp trai quá à, nhìn gì mà cứ như muốn nuốt chửng người ta thế?”

Lương Thần ngẩn người, quay đầu lườm cô bạn đồng nghiệp, lúc đó cô mới phát hiện cà phê trong cốc sánh ra đã rớt xuống đống tài liệu từ lúc nào.

Chàng trai đi đến trước mặt Lương Thần, chìa bàn tay thanh mảnh về phía cô, nụ cười khiêm nhường, hàm răng trắng đều đặn, cậu khẽ nghiêng người nói: “Chào chị, rất mong sau này được chị giúp đỡ”.

Lương Thần để cố cà phê xuống, bắt tay cậu, mỉm cười: “Rất hoan nghênh, tôi là Tô Lương Thần”.

“Chào các bạn, tôi là Tô Lương Thần.”

Chín năm trước, đứng trên bục giảng, mái tóc vén cao, buộc túm đuôi ngựa, nhìn xuống hơn hai mươi cặp mắt lạ bên dưới, cô cũng tự giới thiệu một câu như thế. Hôm đó, bầu trời trong sáng lạ thường, từ trên ban công lớp học nhìn xuống các lối đi, chỉ thấy sinh viên qua lại tấp nập, hầu hết đều là “lính mới” như cô.

Lương Thần lướt nhìn một vòng quanh lớp, sau khi giới thiệu vắn tắt về sở thích cá nhân và bày tỏ nguyện vọng sau này sẽ chung sống hòa thuận với mọi người, cô nghiêng người trở về chỗ của mình. Vừa rồi khi bước vào lớp học, chuỗi vòng cô vẫn đeo trên cổ tay bỗng nhiên bị đứt, những hạt thủy tinh rơi xuống đất rào rào, cô phải nhờ mấy bạn xúm vào nhặt giúp mới thu hết lại được. Bây giờ cô đang chăm chú xâu lại từng hạt.

Đột nhiên có người khẽ đập vào lưng cô, tiếng cô bạn Chu Bảo Lâm thì thầm: “Nhìn kìa, lớp mình tự dưng lại có thêm một nhân vật đáng gờm”. Chu Bảo Lâm vừa dứt lời, xung quanh đã ào ào tiếng vỗ tay của các nữ sinh.

Lương Thần ngẩng đầu. Người vừa bước lên bục giảng ngay sau Lương Thần có dáng cao lớn, mảnh khảnh. Hôm đó là một ngày đầu thu, anh mặc một chiếc áo phông trắng, quần bò mài xanh nhạt, đôi giầy thể thao kiểu cổ vẫn nhìn rõ nhãn Nike. Lương Thần ngồi ở góc giáp tường nên chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt trông nghiêng của anh: mắt sáng, sống mũi rất thẳng, cặp môi mỏng. Khuôn mặt rất điển trai, đặc biệt đôi mắt rất đẹp.

Lương Thần nghe thấy anh nói: “Tôi là Lăng Diệc Phong”, giọng nói trầm, hơi nhỏ nhưng dễ nghe.

Lương Thần bất giác nhìn quanh, quả nhiên ngoài cô ra, dường như hầu hết các nữ sinh trong lớp đều bị mê hoặc bởi ngoại hình và giọng nói của anh.

Cô cúi đầu cười thầm, đeo lại chuỗi hạt đã xâu xong vào cổ tay, bắt đầu nhìn ra khoảng trời yên tĩnh bên ngoài cửa sổ.

Về sau mặc cho Lăng Diệc Phong gặng hỏi thế nào, Lương Thần cũng không chịu thừa nhận thực ra cô đã chú ý đến anh ngay từ lần gặp đầu tiên.

Cuối giờ làm việc buổi chiều, Đường Mật cách mấy dãy bàn hô to gọi mọi người đi ăn cơm. Hai người vừa ra khỏi cổng công ty, chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi màu lam lướt qua trước mặt. Đường Mật nhíu mày kêu lên: “Trời ơi, có xe đưa đón! Vậy mà còn đến làm ở công ty chúng ta!”

Lương Thần lúc đó cũng vừa ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy bóng một người trẻ tuổi ngồi bên cạnh lái xe, đột nhiên nghĩ ra bèn hỏi: “Anh chàng đó nói cậu ta họ Lâm?”

“Không, họ Lăng!”, Đường Mật chữa lại. “Lăng có nghĩa là băng tuyết ấy mà”, có lẽ sợ Lương Thần không hiểu cô bạn bổ sung thêm.

Lương Thần vốn đã cảm thấy hơi lạ về cái họ này, bây giờ nghe Đường Mật giải thích như vậy, tự dưng không nhịn được cười.

Trời tối dần, Lương Thần khép tà áo choàng, khoác tay Đường Mật, cả hai rảo bước tới nhà hàng họ thường hay lui tới.

Bừa lẩu cá tối hôm đó Đường Mật ăn say sưa, nhưng sáng hôm sau, vừa nhìn thấy Lương Thần, cô đã mặt mũi ỉu xìu chỉ mấy mụn trứng cá mới nổi trên trán.

Từ nhỏ đến giờ, làn da của Lương Thần luôn khiến cho bạn bè cảm thấy ghen tị. Hồi học đại học, khoảng năm thứ ba, Lương Thần thường kéo Lăng Diệc Phong đi ăn ở các quán vỉa hè bên ngoài trường học. Lương Thần choàng măng tô dài, vừa lien tục nhún nhảy cho đỡ lạnh vừa đợi xiên thịt nướng thơm phức đang kêu xèo xèo trên lò than đỏ rực. Lăng Diệc Phong luôn phụ trách cầm những xiên thịt nướng, Lương Thần vừa đi vừa ăn, ăn hết lại chìa tay đòi tiếp. Thịt nướng cay xè và gió lạnh làm cho đôi môi Lương Thần phồng rộp đỏ mọng, cô vừa xuýt xoa vừa lấy tay quạt cho đỡ bỏng, nhưng đến hôm sau, làn da quanh miệng cô vẫn trắng mịn, nhẵn thin. Mỗi lần như thế, Lăng Diệc Phong thường cười nhạo, giễu cô tham ăn.

“Rốt cuộc em có phải là con gái không?” Diệc Phong cười: “Trước mặt bạn trai mà chẳng giữ ý gì cả, anh chưa bao giờ thấy cô gái nào như em”.

Lương Thần bực mình cãi lại: “Em không thèm giống những cô bạn cũ của anh!”. Lương Thần tin rằng trước cô, anh đã có một vài mối tình.

Lăng Diệc Phong bước chậm lại, nghiêng nghiêng đầu nhìn người đi bên cạnh, gương mặt vẫn tươi cười, rõ ràng anh hiểu hàm ý của cô nhưng lại không phản bác.

Nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại chuyện đó, Lương Thần vẫn không hiểu nụ cười của Diệc Phong lúc đó có phải là sự ngấm ngầm thừa nhận hay không.

Anh chàng nhân viên mới tên Lăng Dụ, là một người rất nhiệt tình, chăm chỉ, thường tranh làm mọi việc ở văn phòng, khuôn mặt điển trai luôn rạng rỡ nụ cười.

Chỉ sau mấy ngày nhận xét của Đường Mật với cậu ta đã thay đổi: “…Thằng bé được lắm! Nhà có tiền nhưng có vẻ không thuộc loại công tử nhà giàu, hoàn toàn không giống như lúc đầu tớ vẫn nghĩ”.

Lương Thần bật cười, giễu cô bạn đồng nghiệp: “Cậu lại xem quá nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi! Chẳng nhẽ cứ con nhà giầu thì chỉ biết ăn chơi phá phách?”

Thực ra, nếu không kể đến biểu hiện của Lăng Dụ, chỉ riêng con người cậu, dù là nhìn dưới góc độ nào, Lương Thần cũng thấy có thiện cảm: Khôi ngô, nhanh nhẹn, đầy sức sống, nhưng những điều đó luôn gợi lại những hồi ức xa xăm trong cô.

Hai mươi bảy tuổi, đôi lúc nhớ lại những kỷ niệm thời đại học, cô bỗng cảm thấy sao quá đỗi xa xôi. Cô không khỏi giật mình, hay là cô đã già?

Lăng Dụ cũng rất thân thiện với cô, một điều “chị Lương Thần”, hai điều “chị Lương Thần”. Đường mật không tán thành, nửa đùa nửa thật hỏi: “Tại sao cậu gọi cô ấy là chị Lương Thần, còn gọi toi chỉ có chị Đường?” Nhưng mỗi lần bị hỏi như thế, Lăng Dụ đều bối rối cười trừ.

Cuối cùng có một lần, Đường Mật khích Lăng Dụ mời hai chị đi ăn trưa, ba người vào nhà ăn của công ty, Lăng Dụ cầm phiếu ăn hỏi: “Chj Đường, chị Lương Thần các chị ăn gì?”. Đường Mật liền cau mày nhắc lại câu hỏi cũ. Lăng Dụ có lẽ không biết trả lời như thế nào, lại đành cười trừ. Lương Thần ngồi bên không kìm được, lườm Đường Mật: “Có thế mà cũng thắc mắc. Là do tên cậu khó gọi”.

Đường Mật quay đầu như không hiểu, hỏi lại: “Sao lại thế?”. Lăng Dụ đứng bên cười khúc khích. Lương Thần giật mình, tiếng cười quen quá, ở ngay bên tai, cô ngẩng đầu nhìn cậu, mắt bất chợt sáng lên.

Sau phút ngẫm nghĩ, Đường Mật có vẻ hiểu ra. Đúng rồi, “chị Đường Mật”, bản thân cô gọi cũng thấy khó, huống hồ là người khác.

Lương Thần nói đùa: “Đáng tiếc không thể hình dung Triệu Thiên Hoa gọi tên cậu một cách tình cảm như thế nào”.

Triệu Thiên Hoa, bạn trai của Đường Mật, là bạn học cũ của Lương Thần, cũng là một người thật thà, hơi nhút nhát, trước mặt người lạ chẳng bao giờ nói nửa câu.

Đường Mật lườm Lương Thần, đồng thời phát hiện có một người đứng ngoài đang cười rất khoái trá, đột nhiên quay đầu, đập bàn nghiêm mặt nói to: “Tôi muốn móng giò hầm, thịt gà rán, còn không mau đi lấy đi !”. Sắc mặt Đường Mật thay đổi rất nhanh, Lăng Dụ không biết bà chị đang đùa hay bực mình thực sự, không kịp hỏi Lương Thần ăn gì, cậu vội vàng chuồn thẳng.

Lương Thần ngước nhìn theo bóng chàng trai lòng chợt rối bời.

Ăn cơm xong, Đường Mật lên lầu trở lại phòng làm việc, cô vừa nhận được một vụ quan trọng, cầ phải nghiên cứu kỹ những tài liệu liên quan. Lương Thần tranh thủ lúc nghỉ trưa đi dạo mấy hiệu sách xung quanh, Lăng Dụ nghe vậy, nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì em cũng đi, đằng nào cũng chẳng có việc gì gấp”.

Công ty chỉ cách hiệu sách một con phố, hai người đi bộ chừng mười phút, trên đưởng thỉnh thoảng trao đổi vài câu.. Đến hiệu sách, Lương Thần mới phát hiện ở đây quả thực yên tĩnh. Hiệu sách rất rộng, ngoài ba cô nhân viên phục vụ thì hầu như không có bóng một người khách nào cả. Đi loanh quanh trước giá bầy những cuốn đang bán chạy, cô nhìn thấy một cuốn định mua đã lâu, nhưng có lẽ do sách bán quá chạy nên trên giá chỉ còn hai cuốn. Lương Thần thuận tay cầm lên lật vài trang, phát hiện bìa và trang cuối có vết bẩn lờ mờ và hơi nhàu. Cô ngoái đầu nhìn, mấy cô phục vụ đang ngồi túm lại chuyện trò, hoàn toàn không để ý đến họ, Lương Thần thấy mất hứng, đặt trả cuốn sách về chỗ cũ rồi đưa mắt tìm Lăng Dụ.

Lăng Dụ cũng đang xem sách, có vẻ rất chăm chú, lâu lâu mới lật một trang, hình như anh chàng đang đọc kỹ từng dòng. Lương Thần đến bên cậu, tiện tay lấy xuống một cuốn tiểu thuyết trinh thám, chưa kịp xem bìa cô đã nghe tiếng Lăng Dụ nói: “Chị Lương Thần, thực ra em đã nhìn thấy chị từ lâu”.Ánh nắng đầu thu lúc giữa trưa xuyên qua cửa kính, phản chiếu đến chói mắt. Giọng Lăng Dụ rất nhỏ, có vẻ như đột nhiên nhớ ra. Lương Thần ngẩng người: “Cái gì?”.

“Em nói là em đã nhìn thấy chị từ lâu.” Cậu quay đầu lại cười hồn nhiên.

“…Từ bao giờ?”

Lăng Dụ nghĩ một lát, đính chính lại: “Đúng ra là em nhìn thấy ảnh của chị”.

Lương Thần vẫn băn khoăn. Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt trẻ trung đỏ hồng do nắng chiếu. Thời gian cứ trôi qua từng phút, từng giây, trái tim Lương Thần hình như cũng đập mỗi lúc một nhanh hơn.

Cũng những đường nét ấy, ánh mắt ấy lại còn cái họ của cậu nữa, những dự đoán vẫn mơ hồ trong long Lương Thần bấy lâu dường như đã có được đáp án.

“Em đã xem ảnh của chị, trong ví của anh họ em, anh ấy tên là Lăng Diệc Phong.”

Ký ức trong cô đột ngột ùa về.

Đã bao năm trôi qua, chưa có ai nhắc đến cái tên ấy trước mặt cô. Chính vào lúc cô tưởng mình đã dần quên thì chàng trai kỳ lạ này xuất hiện, nhẹ nhàng lật lại từng trang ký ức mà cô ngỡ đã vùi rất sâu.

Thì ra có những truyện không phải muốn là có thể quên được.

Đương nhiên Lương Thần vẫn còn nhớ bức ảnh ấy.

Lương Thần không thích chụp ảnh, cô rất ít ảnh, nên Lăng Diệc Phong chỉ có thể lưu giữ một trong những bức ảnh ít ỏi đó.

Dạo ấy, dưới ánh mặt trời đỏ rực, cô lấy bức ảnh mà cô tự cho là vừa ý nhất, mang từ nhà đến trao cho anh.

Cô thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, mặc chiếc váy dài màu cánh sen và chiếc áo sơ mi cộc tay bằng vải bông màu trắng, cười hồn nhiên đứng bên bờ hồ có hàng liễu rủ, phía sau bức ảnh là bốn chữ do chính tay cô viết – Lương Thần của tôi, nét mực vừa khô, màu đen lấp loáng. Anh cầm lên xem, hơi nhíu mày vẻ không hài lòng: “Nên để anh viết thì hơn”.

“Ai viết quan trọng gì?”

“Đây không phải chữ của anh. Sua này người khác nhìn thấy sẽ không biết chữ “tôi” rốt cuộc là ai.”

“Ngoài anh ra còn ai vào đây nữa?” Cô nhướn mày nói như đinh đóng cột, sau đó tự rút ví từ trong túi áo của anh, kẹp bức ảnh đó vào. “Anh giữ cẩn thận đừng đánh mất. Chỉ có mỗi bức ảnh này thôi, quý lắm đấy, sau này dù anh có muốn cũng không còn bức ảnh nào nữa đâu.”

Cô bỏ chiếc ví vào túi Diệc Phong, ngẩng đầu lên thấy anh đang nhìn mình, đôi mắt đẹp hơi dài, lấp lánh nụ cười.

“Anh nhìn gì thế?” Cô thoáng nóng mặt, chủ động khoác tay anh. “Đi ăn thôi, em đói lắm rồi!”

Cuối tháng sáu, trong ánh hoàng hôn, trên con đường phía trước khu ký túc xá nữ sinh, hình ảnh đôi trai gái rất đẹp tay trong tay đã gợi lên bao ánh mắt hâm mộ của các nữ sinh khác trong trường

Sáng chủ nhật, Lương Thần thức dậy rất muộn. Từ sau những lời nói khiến cô bất an của Lăng Dụ, hồi ức trong quá khứ luôn hiện về, kích thích hệ thần kinh mệt mỏi của cô, công việc vì thế cũng xảy ra ít nhiều sai xót, may mà trưởng phòng đi công tác nước ngoài, tổng giám đốc lại không thể giám sát hằng ngày. Cô vừa sửa lại những sai sót vừa tự nhắc mình không được lơ đẵng. Một tuần lễ trôi qua an toàn!

Lương Thần ra khỏi giường, vừa rửa mặt, thay xong y phục thì đã nghe tiếng còi ô tô vang lên ở dưới tầng. Tiếng còi vang lên ba hồi, một hồi dài, hai hồi ngắn, đó là tín hiệu mà cô đã quy ước với Diệp Tử Tinh. Cô đẩy cửa sổ ngó đầu nhìn xuống, chiếc xe màu trắng đậu ngay cổng khu chung cư, người ngồi sau vô lăng thò đầu qua cửa kính giơ tay lên vẫy.

Lương Thần ở tầng năm, thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt hồ hởi của Diệp Tử Tinh. Cô ngó đầu qua cửa sổ ra hiệu “Chờ em” sau đó trở vào đi giày, khóa cửa đi xuống.

Hai người dừng lại ăn trưa ở một nhà hàng trên đường vành đai. Diệp Tử Tinh đã đi công tác được gần một tháng, anh mới trở về ngày hôm qua. Lúc này đây, anh đang ngồi trước mặt cô, nhưng Lương Thần bỗng có cảm giác anh giống như một người xa lạ.

“Anh đen đi nhiều”, cô ngắm anh rồi nhận xét.

“Biết làm sao được.” Diệp Tử Tinh nhìn cô cười: “Ánh mặt trời ở Miama rất tuyệt vời, anh dường như không muốn quay về”.

Cô cũng cười: “Đi công tác mà đến một nơi tuyệt như vậy, sung sướng quá còn gì!”

Người phục vụ đem đồ ăn đến, một bát canh cá thơm phức, mùi thơm lan tỏa kích thích khẩu vị, mới nhìn đã them.

“Anh cũng cho là thế”. Diệp Tử Tinh nói tiếp: “Chỉ một điều đáng tiếc là thương cho cái dạ dày, mấy chục ngày không được một bát cơm ra hồn”. Nét mặt anh lộ vẻ tiếc nuối thực sự.

Lương Thần nhìn kỹ, Tử Tinh quả có gầy đi đôi chút, cô liền vẫy cô phục vụ lại, nói: “Phiền cô lát nữa mang them mấy bát cơm”, rồi quay lại nói với Diệp Tử Tinh: “Anh cố gắng ăn nhiều vào, để bù đắp lại quãng thời gian vừa rồi”.

Diệp Tử Tinh nhìn cô mỉm cười: “Người chịu thiệt là anh, người yêu của em! Em chỉ định đền bù bằng mấy bát cơm thôi sao? Anh muốn được an ủi lớn hơn cơ!”

Tử Tinh nói năng xưa nay vốn không giữ ý. Lúc đó nhà hàng không mấy đông khách, đôi tình nhân trẻ ngồi bên cạnh nghe thấy, quay đầu nhìn họ rồi nhìn nhau cười đầy ẩn ý.

Lương Thần đã quen với cách nói chuyện của Tử Tinh nên không nói gì, chỉ lặng lẽ uống trà.

Ăn xong, Diệp Tử Tinh đưa Lương Thần về nhà. Xe dừng lại dưới lầu, anh đột nhiên nghiêng người hôn cô.

“Lương Thần, anh rất nhớ em.” Hơi thở ấm áp của anh thoảng qua cổ và má cô. Rời môi cô anh lại hỏi: “Còn em, em có nhớ anh không?”.

Lương Thần ngẩn người trong giây lát, ngập ngừng gật đầu. Thời gian qua, cô thực sự có thường xuyên nhớ đến một người, nhưng đó không phải là Diệp Tử Tinh.

Lương Thần cảm thấy hơi áy náy nên chủ động hôn vào má Tử Tinh, nói nhỏ: “Anh lái xe cẩn thận!”.

Trước khi lên tầng, cô đột nhiên bị Tử Tinh gọi lại.

“Lương Thần, mùa hè sang năm em báo với công ty chúng ta đi du lịch đảo Sumatra. Anh đảm bảo em sẽ thích nơi ấy.”

“Được!” Cô mỉm cười.

Lương Thần về đến nhà thì có điện thoại của Chu Bảo Lâm, cô cầm điện thoại đến bên cửa sổ, nhìn theo chiếc BMW màu trắng của Diệp Tử Tinh đang từ từ chuyển bánh.

“Ngày mai cậu có rảnh không, đi ăn nhé.”

“Được thôi.” Cô đột nhiên cảm thấy hơi mệt.

“À, cậu biết không…”, Chu Bảo Lâm liếng thoắng.

“Biết gì?”

“À, không …” Bảo Lâm cuối cùng vẫn không nói, chỉ lấp lửng: “Mai xem khắc biết”.

“Vậy được.”

“Bây giờ mình phải về đài để chuẩn bị cho buổi tường thuật trực tiếp, liên lạc sau nhé.”

“Được!”

“Gượm đã Lương Thần!” Trước khi gác máy Chu Bảo Lâm lại nói: “Chương trình ngày mai của tớ, cậu nhất định phải xem”.

“Biết rồi!” Lương Thần cười: “Tớ luôn là khan giả trung thành của cậu mà!”

Chỉ là xem một chương trình truyền hình thôi, không hiểu sao Chu Bảo Lâm lại có vẻ nghiêm túc như vậy.

Sau khi tốt nghiệp, Chu Bảo Lâm lập tức được nhận vào làm việc ở đài truyền hình, từ một biên tập viên biên tập những tiết mục nhỏ trong những ngày đầu, đến nay cô đã là người chủ trì một chương trình truyền hình trực tiếp quan trọng. Có thể nói quan lộ của Chu Bảo Lâm hoàn toàn xuôi chèo mát mái. Đa số những nhân vật trong chương trình phỏng vấn của cô đều là những người nổi tiếng thuộc các giới trong xã hội, không giàu cũng sang, đối diện với họ, Chu Bảo Lâm luôn chứng tỏ là một MC tự chủ và bản lĩnh. Khách mời cũng có lúc là một nhân vật quan trong chính giới, đối tượng dù thông minh hay cao ngạo đều vui vẻ tiếp cô. Điều đó cho thấy bản lĩnh của Chu Bảo Lâm hoàn toàn không tồi.

Trên thực tế, ngay từ thời học đại học, Chu Bảo Lâm đã bộc lộ năng khiếu nghề nghiệp. Hồi đó, cô đã luôn được khoa Truyền thanh của Học viện báo chí tuyên truyền chú ý, là một nữ sinh hoạt bát, vì vậy mà những buổi giao lưu lớn nhỏ trong trường đều không thể thiếu cô. Bảo Lâm cũng là người biết cư xử, tính tình vui vẻ, không làm mất lòng ai, một người như vậy rất thích hợp với nghề MC. Còn Lương Thần, từng có bạn trai cùng học nhận xét: “Đẹp, có tài, nhưng cao ngạo khó gần”.

Không có người quen trong ngành, đó là điều đại kị đối với những người muốn làm việc ở đài truyền hình, lại thêm bản thân không phù hợp với phong cách của một MC, tốt nghiệp xong, Lương Thần chọn cái nghề hiện nay đang làm – thiết kế quảng cáo. Mặc dù không thật thích nhưng dù sao công việc cũng không ảnh hưởng đến tư duy của một người giàu trí tưởng tượng như cô.Trong điện thoại, tự nhận mình là khan giả trung thành của Chu Bảo Lâm, Lương Thần thực ra không hề nói dối. Hơn nữa, trên thực tế, các đồng nghiệp trong công ty Lương Thần, nhất là cánh nam giới, đếu là fan ruột của Bảo Lâm, dường như mọi người đếu coi Bảo Lâm là người của công chúng. Khách mời mỗi tuần đều là những nhân vật tầm cỡ, vì vậy thứ hai hằng tuần, mọi người đếu háo hức đón xem chương trình của cô.

Quả nhiên, trong thời gian uống trà buổi chiều ngày hôm sau, ti vi trong nhà ăn của công ty đều được các nhân viên chuyển sang kênh tổng hợp. Lương Thần, do phải chỉnh sửa lại bản thảo nên đến hơi muộn, tiết mục đầu tiên đã phát được một nửa, lúc đó đang là chương trình quảng cáo.

Tay cầm ly trà sữa, chưa bước vào nhà ăn, Lương Thần đã bị Đường Mật đang phấn khích, hai mắt sáng lên, hỏi: “Có biết khách mời hôm nay là ai không?”

Lương Thần cảm thấy câu hỏi của cô bạn đến buồn cười, cô vừa đến đâu chưa đầy một phút ngoài sữa bột, mì ăn liền trên màn hình thì quả thật chưa nhìn thấy gì hết.

Đường Mật đầy hưng phấn: “Cô bạn cũ của cậu đáng nể thật! Ngay cả Eric.L cũng đồng ý xuất hiện trong chương trình của cô ta, lại còn tiết lộ vô số bí mật riêng tư nữa!”

“Eric.L?” Lương Thần cũng ngạc nhiên: “Chính là nhân vật có tiếng trong giới truyền thông Mỹ ư? Nhưng nghe nói anh ta xưa nay chưa bao giờ tiếp báo giới cơ mà?”. Cho nên có thể coi là Lương Thần và nhân vật đó cùng ngành, dù đã nghe đại danh, nhưng cô vẫn chưa được biết nhân vật đó.

“Nên mới nói cô bạn cũ của cậu có tài!” Đường Mật cau mày suy nghĩ, mắt lại sáng lên, nói nhỏ: “Hay là chiếu cố bạn học cũ?”

“Cái gì?”, Lương Thần hỏi

Lúc đó chương trình lại tiếp tục, Đường Mật liền bỏ mặc Lương Thần quay lại nhìn màn hình.

Bắt đầu là toàn cảnh trường quay, cuối cùng ống kính dừng lại ở hai người trên khan đìa. Chu Bảo Lâm vận bộ vest mầu hồng, rực rỡ còn người đối diện cô, người đàn ông bận comple mầu xám…

Lương Thần ngồi ngây người trên ghế, trong tích tắc đầu như muốn vỡ tung.

Lẽ nào, người đang nói chuyện với Chu Bảo Lâm chính là…

Là Lăng Diệc Phong, người mấy năm trước vẫn hay nắm tay cô dẫn qua đường?!

Thảo nào tối hôm qua Bảo Lâm lấp lửng không nói.

Thảo nào Bảo Lâm một mực bắt cô phải xem chương trình hôm nay. Là người dẫn chương trình, Bảo Lâm đương nhiên biết khách mời hôm nay là ai!

Nhưng, tại sao… Tại sao lại là Diệc Phong?

Không ai chú ý đến phản ứng của Lương Thần, vị khách mời đã thành danh nơi hải ngoại có sức hấp dẫn hơn cô rất nhiều.

Trên màn hình, Chu Bảo Lâm tươi cười: “Rất vinh hạnh được Lăng tiên sinh nhận lời tham dự chương trình. Nếu không phiền, tiên sinh có thể cho phép tôi hỏi tiên sinh vài chuyện, cũng là để thảo mãn sự hiếu kỳ bấy lâu của công chúng trong nước”.

“Xin mời”, người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, “Rất sẵn lòng”.

Anh đã thay đổi! Lương Thần lặng lẽ dõi nhìn từng cử chỉ, nét mặt của người đàn ông trên màn hình, bất giác so sánh với những hnhf ảnh quen thuộc khi hai người vẫn còn bên nhau bao năm trước, cô chợt nhận ra năm tháng qua đi, anh cũng đã có những nét thay đổi.

Nụ cười của anh vẫn đẹp nhưng không còn thuần khiết như ngày xưa, nó dương như trở nên khí phách, xa lạ, thậm chí còn đượm vẻ chán chườn, mệt mỏi. Nhưng cô lập tức phủ định ý nghĩ vừa thoáng qua đó. Không, đôi mắt của anh vẫn sâu, vẫn đen lấp lánh, cái nhìn vẫn da diết, không hề mệt mỏi.

Sau khi đã nhận được lời đảm bảo của khách mời, Chu Bảo Lâm cuời vẻ thỏa mãn, lập tức nêu câu hỏi: “Mọi người đều biết làm nên một sự nghiệp lớn trong thời gian ngắn là chuyện không dễ dàng, nhưng anh đã làm được. Tôi rất tò mò, nguyên nhân nào khiến anh lựa chọn làm việc trong cơ quan truyền thông của nước ngoài? Động lực bạn đầu là gì?”

Diệc Phong suy nghĩ một lát rồi trả lời rành rọt: “Quyết định làm việc ở nước ngoài chỉ là do lúc đầu tôi sống ở bên đó, không có nguyên nhân đặc biệt nào khác. Còn vì sao tôi theo ngành truyền thông…”. Anh hơi dừng lại, ngập ngừng nói tiếp: “Là do lời hẹn của một người bạn”.

Là do người đó đã nói với nụ cười long lanh nơi khóe mắt: “Nếu có một ngày anh trở thành người của công chúng, em sẽ là một khan giả trung thành, một fan hâm mộ của anh.”

Chuyện cũ như hiện ra trước mắt, nụ cười rạng rỡ, gương mặt vô cùng xinh đẹp, giọng nói trong veo…Nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một câu nói đùa. Bây giờ anh đã làm được điều đó, còn người ấy, người ấy ở đâu?

“Vậy Lăng tiên sinh sở dĩ có được thành công trong sự nghiệp như ngày hôm nay, xem ra không phải không có liên quan đến “người bạn” đó phải không?”

“Đúng vậy.” Lăng Diệc Phong bỗng mỉm cười, đôi mắt đen của anh thấp thoáng nụ cười. “Tôi có được như ngày hôm nay, quả thực cần phải cảm ơn cô ấy!”

“Này, thấy chưa! Anh ta có nụ cười quả là mê hồn.” Xem đến đây Đường Mật không kìm được nữa, bèn kéo tay áo Lương Thần.

“À, thật sao?” Lương Thần bàng hoàng ngước nhìn ti vi.

Đúng vậy, nụ cười rất đẹp. Nhưng vì sao cô lại cảm thấy xa lạ? Nụ cười trên khóe miệng anh, thực sự khiến cô cảm thấy xa lạ.

“Đang nói ai đẹp trai đấy?” Sau lưng họ chợt có tiếng nói chen vào. Lương Thần quay đầu lại, thấy Triệu Thiên Hoa đứng ngay sau lưng.

“Ồ!” Đường Mật kéo anh ngồi xuống, chỉ vào người trên ti vi: “Một gã độc than thời thượng đích thực!”

“Sao cậu biết anh ta chưa kết hôn?”, Lương Thần theo phản xạ hỏi.

“À…” Đường Mật thoáng ngẩn người, sau đó nói như khẳng định: “Trực giác! Năm nay anh ta mới hai mươi bảy tuổi, những chàng hoàng tử như vậy nhìn chung đều chủ trương lấy vợ muộn”.

Lương Thần gượng cười. Chưa hẳn đúng, chỉ là trực giác mà thôi!

Hai người trên ti vi vẫn đang tiếp tục trò chuyện, Triệu Thiên Hoa nhìn lên màn hình nói: “Lăng Diệc Phong đấy mà, anh quen hắn, hồi ở trường Đại học hắn khá nổi tiếng, cùng ở một tầng với anh”.

Sau đó anh quay lại nhìn Lương Thần, như hiểu ra điều gì, anh kêu lên: “Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao trông cô lại quen đến thế!”

Đường Mật nguýt Triệu Hoa một cái: “Anh ấm đầu hả? Anh quen Lương Thần hơn ba năm, mỗi tuần gặp ít nhất hai lần, vậy mà còn nói quen với không quen”

“Ý anh không phải vậy.” Triệu Thiên Hoa giải thích: “Em có nhớ lần đầu gặp nhau, anh đã bảo hình như đã gặp cô ấy ở đâu rồi không?”

Đường Mật nghĩ một hồi, hình như đúng là có chuyện đó. Dạo ấy cô còn nói: “Anh và Lương Thần là bạn học với nhau, chưa biết chừng đã chạm mặt nhau vô số lần trong trường cũng nên.”

Triệu Thiên Hoa nhìn Lương Thần nói chắc chắn: “Hồi đó, cô là bạn gái của Lăng Diệc Phong đúng không?”

Khi cô đến tìm Diệc Phong đã gặp không ít bạn bè anh ở tầng trên hoặc tầng dưới.

Lần này đến lượt Đường Mật giật mình. Cô trợn tròn mắt, nhìn Lương Thần, dường như không tin vào tai mình: “Có đúng là hai người đã từng yêu nhau?”

“Đã là chuyện quá khứ rồi.” Lương Thần cúi đầu nhấp một ngụm trà đã nguội ngắt. Không ngờ bị anh chàng Triệu Thiên Hoa này nhận ra.

“OMG! Cậu và anh chàng đẹp trai kia đã từng yêu nhau thật sao?!”

Giọng nói của Đường Mật mỗi lúc một to, mọi người trong nhà ăn đều quay ra nhìn. Lương Thần đứng bật dậy như một cái máy: “Có gì lạ đâu”.

Chương trình gần đến hồi kết, Chu Bảo Lâm với tư cách bạn bè hỏi một câu nhạy cảm cuối cùng: “Lăng tiên sinh hiện nay đã có bạn gái chưa? Nếu có, không biết liệu anh có dự định kết hôn trong năm nhuận hai mùa xuân này không?”

Lương Thần đột nhiên dừng bước, nhìn lên màn hình. Sau đó, cô thấy Lăng Diệc Phong bình tĩnh trả lời: “Tôi và bạn gái hiện chưa có ý định kết hôn…”

Lương Thần đứng sững người, tim nhói đau. Vừa lúc đó, điện thoại trong túi báo hiệu có tin nhắn. Diệp Tử Tinh nhắn tin: “Lương Thần, anh đang chọn quà sinh nhật cho em.”


/26

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status