Dịch giả: Diệp Thiên Di
Nàng tới làm gì? Quý Lương nghi hoặc.
Còn chưa rời đi, vẻ mặt Lý Tứ có chút bát quái nói: Đại nhân, trên đường cái đều đồn đại ngày hôm đó người anh hùng cứu mỹ nhân. Cái này không phải Đàm tam tiểu thư sẽ tới báo ân đó chứ?
Báo ân? Lấy thân báo đáp sao? Suy nghĩ một chút, toàn thân Quý Lương rùng mình.
Đại nhân, gặp không? Nha dịch thông báo cũng nhìn ra được một chút. Rõ ràng Huyện lệnh đại nhân đối với mỹ mạo như hoa của Đàm tam tiểu thư không có bất kỳ hứng thú nào. Chẳng lẽ tin đồn là sự thật. Mang theo ánh mắt chứa đầy thú vị liếc nhìn hai mỹ nam tử Huyện lệnh đại nhân và Chúc sư gia.
Mời vào Chúc Ti Nam lại muốn nhìn xem vì sao Đàm tam tiểu thư lại tới.
Phải gặp? Ngộ nhỡ nàng thật sự lấy thân báo đáp thì phải làm sao bây giờ? Quý Lương có chút lo lắng. Hắn lớn lên khôi ngô tuấn tú là chuyện ai cũng biết. Nhưng hắn không thể thích giai nhân được nha!
Đại nhân, ngươi cũng đã mười tám rồi. Nam tử ở độ tuổi này bình thường đều đã có hài tử. Lý Tứ vẻ mặt đầy lo lắng: Nếu như Đàm tam tiểu thư thực sự có ý đó, đại nhân nên đồng ý. Hai nhà thực sự rất môn đăng hộ đối đó.
Không được... Quý Lương còn muốn mau mau đến ngày từ quan, khôi phục lại thân phận nữ nhi tìm một cái cao phú soái để làm chính thất phu nhân rồi ngồi đếm tiền đến bong cả gân.
Thấy Quý Lương cự tuyệt dứt khoát như vậy, Chúc Ti Nam cũng có chút nhịn không được liền hỏi: Vì sao?
Quý Lương liếc mắt nhìn Chúc Ti Nam tướng mạo cũng tốt lắm, tức giận trả lời: Không tại sao hết.
Nhìn Quý Lương đang nhìn Chúc Ti Nam cộng thêm thái độ kiên quyết cự tuyệt kia. Lý Tứ vẻ mặt đầy táo bón: Đại nhân... Người... Quả nhiên là như thế... Bộ dáng của hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bưng ấm trà đi ra đại sảnh, hắn muốn tìm Lục Thẩm nói chuyện một chút. Nhất định phải uốn nắn lại sở thích của đại nhân.
Mấu chốt nhất chính là đại nhân không thành thân, thì khi nào hắn mới có thể kết hôn được?
Bái kiến đại nhân. Đàm tam tiểu thư bước vào đại sảnh tiếp khách. Làm một cái lễ thục nữ.
Đàm tam tiểu thư khách khí, mời ngồi. Quý Lương nhìn tên nha dịch còn chưa ly khai, nói: Dâng trà cho Đàm tam tiểu thư .
Đa tạ đại nhân. Đàm tam tiểu thư mặt như hoa đào, hết sức kiều diễm. Một thân váy hồng nhạt càng tôn thêm vẻ mềm mại.
Màu sắc thật tốt. Quý Lương không khỏi nghĩ thầm. Lại dừng một chút rồi hỏi: Không biết Đàm tam tiểu thư đến huyện nha là có chuyện gì?
Dân nữ mạo muội đến đây, kính xin đại nhân đừng nên trách. Đàm tam tiểu thư ôn nhu hữu lễ, làm cho người ta tìm không ra điểm sai. Nếu đại nhân không chê gọi dân nữ là Đàm Nhã là được, gọi là Tam tiểu thư thật sự là quá xa lạ.
Đàm tam tiểu thư, lễ không thể bỏ, miễn có người lại hiểu nhầm. Quý Lương hơi hơi nhíu mày. Nữ nhân cổ đại thật phiền toái. Nói một câu cũng nho nhã nghe đến đau cả phổi: Đàm tam tiểu thư đến đây là có chuyện gì sao?
Đại nhân, lần này dân nữ đến đây là thay mặt Đại gia phụ đưa thiếp mời. Ngày mùng 10 tháng 8 là gia phụ tròn năm mươi tuổi. Bởi vì gia tỷ cũng trở về thăm nhà cho nên gia phụ muốn mười bảy sẽ bắt đầu thiết yến. Xắp xếp hai ngày để mở tiệc chiêu đãi hương thân và các thương hộ bá tánh. Đến khi đó, kính mời đại nhân cùng với Chúc sư gia hãnh diễn tiến đến. Khi Đàm Nhã đang nói chuyện, ở một bên nha hoàn Thu Quỳ đưa thiệp mời màu đỏ đã chuẩn bị sẵn đưa cho nha dịch. Sau đó nha dịch lại giao cho Quý Lương.
Quý Lương tiếp lấy thiệp mời rồi nhìn thêm vài lần. Đúng là chính mình tự mình đa tình nên nhanh chóng cười nói: Khi đó Bổn quan và sư gia nhất định sẽ đến.
Kính đợi đại nhân. Nói xong, Đàm Nhã tươi cười dịu dàng rồi đứng dậy cáo từ.
Cái tên Đàm viên ngoại keo kiệt bủn xỉn như vậy mà dạy dỗ ra được nữ nhi ăn nói rất tốt đó chứ. Quý Lương đưa mắt nhìn Đàm tam tiểu thư đang rời đi càng sinh ra vài phần thiện cảm.
Chúc Ti Nam nhấp một hớp trà Long Tĩnh vừa mới bức bách Quý Lương mua, rồi nói: Ngược lại, Đàm viên ngoại càng lúc càng hào phóng rồi.
Cũng không có quan hệ với chúng ta, điều tra ư? Sớm lúc trước Quý Lương đã có chút suy đoán này.
Nếu có tiền liền điều tra thôi. Chúc Ti Nam nhìn chung trà, âm u nói.
Chưa thấy qua ai ái tài keo kiệt như ngươi. Lời vừa ra khỏi miệng Quý Lương liền thấy hối hận. Hiện tại vị lão đại này sao có chút ngu người như thế nhỉ. Khẳng định tí nữa lại tìm mình gây phiền toái.
Cái này không phải là tội. Chúc Ti Nam nhíu mày.
Ngươi thắng. Quý Lương bất đắc dĩ liếc mắt. Đại não phải suy nghĩ làm thế nào để cố gắng nhét bản hiệp nghị cho Chúc Ti Nam nên bây giờ một chút quyền chủ động cũng không có. Nhất định là do đêm qua suy nghĩ quá nhiều nên tâm trí đã mất phương hướng. Phạm sai lầm.
Chúc Ti Nam cười cười: Cho nên?
Quý Lương nghe hắn dùng tiếng cười mang theo ngữ khí trào phúng liền nhanh chóng dời sang đề tài khác: Điều tra trên thi thể có thể xác định được hung thủ xác thực rất đặc biệt. Trong huyện thành có hai, ba vạn người cũng không tiện để tra tìm.
Không đi thăm dò ư, đại nhân không cần quá mức lo lắng.
Quý Lương thở dài: Hy vọng lần này phỏng đoán đúng.
Chúc Ti Nam cười cười, không muốn nàng quá phiền muộn: Vụ án này đại nhân đã có những suy đoán cơ bản. Cứ làm theo những điều mình nghĩ, liền có thể.
Thật sự? Ngươi cũng cảm thấy suy đoán của ta chính xác? Thấy Chúc Ti Nam khẳng định lời nói của nàng. Hai mắt Quý Lương sáng trong. Nhếch miệng cười hỏi.
Chúc Ti Nam gật gật đầu: Rất chính xác.
Thật sự sao? Ta đi nha. Quý Lương vẫn có chút lo lắng.
Ừ... Nếu không như vậy đi. Chúc Ti Nam ngoắc ngoắc ngón tay về phía Quý Lương. Đợi Quý Lương ngồi ở bên cạnh hắn rồi mới nhỏ giọng nói: Nếu đại nhân đã không tự tin như vậy, chúng ta sẽ đánh cuộc a.
Đánh cuộc cái gì? Quý Lương khá hứng thú. Ánh mắt lóe lên tia sáng lấp lánh. Nếu có thể đánh thắng bạc của Chúc Ti Nam thì quá tốt luôn rồi.
Chúc Ti Nam nhìn ánh mắt giảo hoạt kia cảm thấy thật buồn cười. Nhếch miệng lên tiếng: Chúng ta đánh cuộc người ngay lần đầu tiên sẽ bắt thành công hay không. Ta cược không có khả năng.
Làm sao có thể, ta lo liệu bố trí thiên la địa võng, chỉ khi hắn mọc cánh mới có thể thoát ra? Không phải là Quý Lương coi nhẹ hung thủ mà là hắn đã có suy đoán, hiện tại chỉ cần theo dõi hành động của hắn là có thể bắt được hắn.
Ừ. Chúc Ti Nam nhíu mày: Có đạo lý. Có đánh cuộc hay không?
Đánh cuộc bao nhiêu?
Chúc Ti Nam hơi cúi cái trán nhìn Quý Lương tò mò kia vẫn đang tạm thời không cách nào phân biệt được cao thấp. Mở trừng hai mắt nói ra: Một vạn lượng bạc. Lại nói Quý Lương chỗ ấy chắc còn khoảng hơn năm vạn hai đó chứ?
Oh.... Quý Lương nhảy dựng lên. Ngón tay chỉ Chúc Ti Nam rồi quát: Ta biết ngay là ngươi muốn đào bạc của ta mà. Ta mời ngươi tới làm sư gia cho ta đấy chứ không phải là đến tham ô tiền bạc của ta đâu.
Ngươi cũng tham ô không phải sao? Chúc Ti Nam nhíu mày: Ngươi, không dám?
Quý Lương nhìn Chúc Ti Nam cái kia Ngươi không dám biểu tình khiêu khích. Trong lòng thầm nén giận. Thật sự là muốn tát cho hắn một cái mà.
Không dám thật sao? Chúc Ti Nam bất đắc dĩ nhún nhún vai. Nhếch miệng lên nói: Ta biết ngay là như vậy mà. Quý đại nhân chính là một quỷ nhát gan.
Người nhát gan nhìn cái người đang cười vô sỉ kia. Không ngừng ám chỉ chính mình, hắn đang muốn kích mình mà thôi, hắn muốn lừa gạt bạc để phong phú trên túi bên eo của hắn mà thôi. Quyết không được để cho hắn chiếm tiện nghi.
Hít một hơi thật sâu. Trên mặt mỉm cười một cách đầy tiêu chuẩn: Gần đây triều đình đã ban hành luật cấm các trò đánh cuộc. Bổn quan phải là một tấm gương tốt. Không thể biết rõ mà còn cố tình vi phạm được. Nói xong nhanh chóng đứng dậy. Hai tay ưu nhã vỗ vỗ các nếp uốn ở bên trên quần áo: Chúc sư gia, bổn quan đi trước an bài.
Chúc Ti Nam nhìn bề ngoài Quý Lương thì cười tươi nhưng trong lòng lại không cười nổi. Thân ảnh ưu nhã rời đi. Tay trái nhẹ nhàng bưng chén trà lên, nhíu mày cười cười nói nói: Không biết có thể giả bộ được bao lâu.
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng bước chạy chầm chậm bên ngoài cửa vang lên sau đó là nghe thấy tiếng của Lý Tứ: Đại nhân, người bị chó đuổi sao?
Nàng tới làm gì? Quý Lương nghi hoặc.
Còn chưa rời đi, vẻ mặt Lý Tứ có chút bát quái nói: Đại nhân, trên đường cái đều đồn đại ngày hôm đó người anh hùng cứu mỹ nhân. Cái này không phải Đàm tam tiểu thư sẽ tới báo ân đó chứ?
Báo ân? Lấy thân báo đáp sao? Suy nghĩ một chút, toàn thân Quý Lương rùng mình.
Đại nhân, gặp không? Nha dịch thông báo cũng nhìn ra được một chút. Rõ ràng Huyện lệnh đại nhân đối với mỹ mạo như hoa của Đàm tam tiểu thư không có bất kỳ hứng thú nào. Chẳng lẽ tin đồn là sự thật. Mang theo ánh mắt chứa đầy thú vị liếc nhìn hai mỹ nam tử Huyện lệnh đại nhân và Chúc sư gia.
Mời vào Chúc Ti Nam lại muốn nhìn xem vì sao Đàm tam tiểu thư lại tới.
Phải gặp? Ngộ nhỡ nàng thật sự lấy thân báo đáp thì phải làm sao bây giờ? Quý Lương có chút lo lắng. Hắn lớn lên khôi ngô tuấn tú là chuyện ai cũng biết. Nhưng hắn không thể thích giai nhân được nha!
Đại nhân, ngươi cũng đã mười tám rồi. Nam tử ở độ tuổi này bình thường đều đã có hài tử. Lý Tứ vẻ mặt đầy lo lắng: Nếu như Đàm tam tiểu thư thực sự có ý đó, đại nhân nên đồng ý. Hai nhà thực sự rất môn đăng hộ đối đó.
Không được... Quý Lương còn muốn mau mau đến ngày từ quan, khôi phục lại thân phận nữ nhi tìm một cái cao phú soái để làm chính thất phu nhân rồi ngồi đếm tiền đến bong cả gân.
Thấy Quý Lương cự tuyệt dứt khoát như vậy, Chúc Ti Nam cũng có chút nhịn không được liền hỏi: Vì sao?
Quý Lương liếc mắt nhìn Chúc Ti Nam tướng mạo cũng tốt lắm, tức giận trả lời: Không tại sao hết.
Nhìn Quý Lương đang nhìn Chúc Ti Nam cộng thêm thái độ kiên quyết cự tuyệt kia. Lý Tứ vẻ mặt đầy táo bón: Đại nhân... Người... Quả nhiên là như thế... Bộ dáng của hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bưng ấm trà đi ra đại sảnh, hắn muốn tìm Lục Thẩm nói chuyện một chút. Nhất định phải uốn nắn lại sở thích của đại nhân.
Mấu chốt nhất chính là đại nhân không thành thân, thì khi nào hắn mới có thể kết hôn được?
Bái kiến đại nhân. Đàm tam tiểu thư bước vào đại sảnh tiếp khách. Làm một cái lễ thục nữ.
Đàm tam tiểu thư khách khí, mời ngồi. Quý Lương nhìn tên nha dịch còn chưa ly khai, nói: Dâng trà cho Đàm tam tiểu thư .
Đa tạ đại nhân. Đàm tam tiểu thư mặt như hoa đào, hết sức kiều diễm. Một thân váy hồng nhạt càng tôn thêm vẻ mềm mại.
Màu sắc thật tốt. Quý Lương không khỏi nghĩ thầm. Lại dừng một chút rồi hỏi: Không biết Đàm tam tiểu thư đến huyện nha là có chuyện gì?
Dân nữ mạo muội đến đây, kính xin đại nhân đừng nên trách. Đàm tam tiểu thư ôn nhu hữu lễ, làm cho người ta tìm không ra điểm sai. Nếu đại nhân không chê gọi dân nữ là Đàm Nhã là được, gọi là Tam tiểu thư thật sự là quá xa lạ.
Đàm tam tiểu thư, lễ không thể bỏ, miễn có người lại hiểu nhầm. Quý Lương hơi hơi nhíu mày. Nữ nhân cổ đại thật phiền toái. Nói một câu cũng nho nhã nghe đến đau cả phổi: Đàm tam tiểu thư đến đây là có chuyện gì sao?
Đại nhân, lần này dân nữ đến đây là thay mặt Đại gia phụ đưa thiếp mời. Ngày mùng 10 tháng 8 là gia phụ tròn năm mươi tuổi. Bởi vì gia tỷ cũng trở về thăm nhà cho nên gia phụ muốn mười bảy sẽ bắt đầu thiết yến. Xắp xếp hai ngày để mở tiệc chiêu đãi hương thân và các thương hộ bá tánh. Đến khi đó, kính mời đại nhân cùng với Chúc sư gia hãnh diễn tiến đến. Khi Đàm Nhã đang nói chuyện, ở một bên nha hoàn Thu Quỳ đưa thiệp mời màu đỏ đã chuẩn bị sẵn đưa cho nha dịch. Sau đó nha dịch lại giao cho Quý Lương.
Quý Lương tiếp lấy thiệp mời rồi nhìn thêm vài lần. Đúng là chính mình tự mình đa tình nên nhanh chóng cười nói: Khi đó Bổn quan và sư gia nhất định sẽ đến.
Kính đợi đại nhân. Nói xong, Đàm Nhã tươi cười dịu dàng rồi đứng dậy cáo từ.
Cái tên Đàm viên ngoại keo kiệt bủn xỉn như vậy mà dạy dỗ ra được nữ nhi ăn nói rất tốt đó chứ. Quý Lương đưa mắt nhìn Đàm tam tiểu thư đang rời đi càng sinh ra vài phần thiện cảm.
Chúc Ti Nam nhấp một hớp trà Long Tĩnh vừa mới bức bách Quý Lương mua, rồi nói: Ngược lại, Đàm viên ngoại càng lúc càng hào phóng rồi.
Cũng không có quan hệ với chúng ta, điều tra ư? Sớm lúc trước Quý Lương đã có chút suy đoán này.
Nếu có tiền liền điều tra thôi. Chúc Ti Nam nhìn chung trà, âm u nói.
Chưa thấy qua ai ái tài keo kiệt như ngươi. Lời vừa ra khỏi miệng Quý Lương liền thấy hối hận. Hiện tại vị lão đại này sao có chút ngu người như thế nhỉ. Khẳng định tí nữa lại tìm mình gây phiền toái.
Cái này không phải là tội. Chúc Ti Nam nhíu mày.
Ngươi thắng. Quý Lương bất đắc dĩ liếc mắt. Đại não phải suy nghĩ làm thế nào để cố gắng nhét bản hiệp nghị cho Chúc Ti Nam nên bây giờ một chút quyền chủ động cũng không có. Nhất định là do đêm qua suy nghĩ quá nhiều nên tâm trí đã mất phương hướng. Phạm sai lầm.
Chúc Ti Nam cười cười: Cho nên?
Quý Lương nghe hắn dùng tiếng cười mang theo ngữ khí trào phúng liền nhanh chóng dời sang đề tài khác: Điều tra trên thi thể có thể xác định được hung thủ xác thực rất đặc biệt. Trong huyện thành có hai, ba vạn người cũng không tiện để tra tìm.
Không đi thăm dò ư, đại nhân không cần quá mức lo lắng.
Quý Lương thở dài: Hy vọng lần này phỏng đoán đúng.
Chúc Ti Nam cười cười, không muốn nàng quá phiền muộn: Vụ án này đại nhân đã có những suy đoán cơ bản. Cứ làm theo những điều mình nghĩ, liền có thể.
Thật sự? Ngươi cũng cảm thấy suy đoán của ta chính xác? Thấy Chúc Ti Nam khẳng định lời nói của nàng. Hai mắt Quý Lương sáng trong. Nhếch miệng cười hỏi.
Chúc Ti Nam gật gật đầu: Rất chính xác.
Thật sự sao? Ta đi nha. Quý Lương vẫn có chút lo lắng.
Ừ... Nếu không như vậy đi. Chúc Ti Nam ngoắc ngoắc ngón tay về phía Quý Lương. Đợi Quý Lương ngồi ở bên cạnh hắn rồi mới nhỏ giọng nói: Nếu đại nhân đã không tự tin như vậy, chúng ta sẽ đánh cuộc a.
Đánh cuộc cái gì? Quý Lương khá hứng thú. Ánh mắt lóe lên tia sáng lấp lánh. Nếu có thể đánh thắng bạc của Chúc Ti Nam thì quá tốt luôn rồi.
Chúc Ti Nam nhìn ánh mắt giảo hoạt kia cảm thấy thật buồn cười. Nhếch miệng lên tiếng: Chúng ta đánh cuộc người ngay lần đầu tiên sẽ bắt thành công hay không. Ta cược không có khả năng.
Làm sao có thể, ta lo liệu bố trí thiên la địa võng, chỉ khi hắn mọc cánh mới có thể thoát ra? Không phải là Quý Lương coi nhẹ hung thủ mà là hắn đã có suy đoán, hiện tại chỉ cần theo dõi hành động của hắn là có thể bắt được hắn.
Ừ. Chúc Ti Nam nhíu mày: Có đạo lý. Có đánh cuộc hay không?
Đánh cuộc bao nhiêu?
Chúc Ti Nam hơi cúi cái trán nhìn Quý Lương tò mò kia vẫn đang tạm thời không cách nào phân biệt được cao thấp. Mở trừng hai mắt nói ra: Một vạn lượng bạc. Lại nói Quý Lương chỗ ấy chắc còn khoảng hơn năm vạn hai đó chứ?
Oh.... Quý Lương nhảy dựng lên. Ngón tay chỉ Chúc Ti Nam rồi quát: Ta biết ngay là ngươi muốn đào bạc của ta mà. Ta mời ngươi tới làm sư gia cho ta đấy chứ không phải là đến tham ô tiền bạc của ta đâu.
Ngươi cũng tham ô không phải sao? Chúc Ti Nam nhíu mày: Ngươi, không dám?
Quý Lương nhìn Chúc Ti Nam cái kia Ngươi không dám biểu tình khiêu khích. Trong lòng thầm nén giận. Thật sự là muốn tát cho hắn một cái mà.
Không dám thật sao? Chúc Ti Nam bất đắc dĩ nhún nhún vai. Nhếch miệng lên nói: Ta biết ngay là như vậy mà. Quý đại nhân chính là một quỷ nhát gan.
Người nhát gan nhìn cái người đang cười vô sỉ kia. Không ngừng ám chỉ chính mình, hắn đang muốn kích mình mà thôi, hắn muốn lừa gạt bạc để phong phú trên túi bên eo của hắn mà thôi. Quyết không được để cho hắn chiếm tiện nghi.
Hít một hơi thật sâu. Trên mặt mỉm cười một cách đầy tiêu chuẩn: Gần đây triều đình đã ban hành luật cấm các trò đánh cuộc. Bổn quan phải là một tấm gương tốt. Không thể biết rõ mà còn cố tình vi phạm được. Nói xong nhanh chóng đứng dậy. Hai tay ưu nhã vỗ vỗ các nếp uốn ở bên trên quần áo: Chúc sư gia, bổn quan đi trước an bài.
Chúc Ti Nam nhìn bề ngoài Quý Lương thì cười tươi nhưng trong lòng lại không cười nổi. Thân ảnh ưu nhã rời đi. Tay trái nhẹ nhàng bưng chén trà lên, nhíu mày cười cười nói nói: Không biết có thể giả bộ được bao lâu.
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng bước chạy chầm chậm bên ngoài cửa vang lên sau đó là nghe thấy tiếng của Lý Tứ: Đại nhân, người bị chó đuổi sao?
/50
|