Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 121 - Bắt Tiến Đông Cung

/479


Thể chất nàng không thích hợp tu luyện? Chuyện này là do ai nói? Cát chưởng môn nghe vậy, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lộ ra nồng đậm không hờn giận: Đồ nhi ta chính là bẩm sinh thánh thể ngàn vạn năm khó gặp, căn cốt kì giai, là thể chất tu luyện tuyệt hảo!

Bẩm sinh thánh thể? Sở Dật Phong có chút giật mình thì thào, nhìn về phía khuôn mặt Tần Lạc Y, trong mắt lộ vẻ không thể tin, đây chính là thể chất trong truyền thuyết mới có,người có loại thể chất này, thời gian sau này, thành quả tu luyện được không kể xiết.

Đương nhiên, ngươi nghĩ rằng Bồng Lai tiên môn là địa phương gì? Người không có tư chất, có thể đi vào sao? Cát chưởng môn hừ một tiếng, lại nói.

Từ trong Minh Nguyệt các đi ra, sắc mặt Sở Dật Phong trở nên âm trầm xanh mét.Thân phận Cát chưởng môn, không cần hoài nghi, người cường đại khó lường như vậy, trừ bỏ Bồng Lai tiên đảo, trên Thánh Long đại lục không có khả năng có!

Cũng không nói lời nào, mặt lạnh lùng trực tiếp xuất thủ, đem thắt lưng Tần Lạc Y gắt gao ôm chặt, lập tức bắt đến hãn huyết bảo mã, quát chói tai một tiếng, quất roi liền nhắm hướng Đông cung chạy đi như điên cuồng.

Sở Dật Phong! Ngươi làm cái gì, buông ta ra nhanh lên! Tần Lạc Y không nghĩ tới hắn cư nhiên dám công nhiên ở trên đường cái động thủ, tuy rằng lúc này đã gần đến buổi tối, trên đường không có người nào, nhưng vạn nhất bị người nhìn đến...Còn không biết sinh ra thêm lời đồn đãi gì đâu.

Sở Dật Phong không trả lời nàng, môi mỏng mím chặt, đem nàng ôm chặt hơn, tựa như muốn đem nàng tiến nhập vào cốt nhục chính mình, hai mắt tà tứ phiếm hồng, hoả diễm mạo hiểm, vẻ mặt phẫn nộ, càng quất roi chạy nhanh hơn.

Cuồng phong gào thét, thổi tan búi tóc đen trên đầu Tần Lạc Y, tóc tán loạn mở ra, đón gió phi vũ.

Tần Lạc Y híp mắt lại, đối với Sở Dật Phong bá đạo thập phần tức giận, nhìn tu vi hiện tại của hắn, muốn lập tức nhảy xuống, căn bản không phải việc khó...Nhưng cảm giác được thân thể hắn buộc chặt như cung, còn có lửa giận cực lực áp chế, trong lòng mềm nhũn, cuối cùng không đẩy hắn ra từ trên ngựa nhảy xuống.

Tốc độ hãn huyết bảo mã vốn cực nhanh, hơn nữa Sở Dật Phong không chút nào thương tiếc quất roi giục ngựa thêm nhanh, không tốn bao lâu thời gian, đi đến Đông cung.Đến đại môn Đông cung, hắn cũng không dừng lại, lập tức cưỡi ngựa mặt lạnh lùng chạy vội đi vào.

Bọn thị vệ đứng ngoài đại môn ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng, nhìn bóng dáng chủ tử vào phủ, không khỏi hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc vô cùng.

Ta không nhìn lầm đi? Vừa rồi là điện hạ?

Đương nhiên, trừ bỏ Thái tử điện hạ, trong kinh thành còn có ai kỵ hãn huyết bảo mã?

Nhưng mà...Thái tử điện hạ cư nhiên có một nữ nhân! Ai cũng biết Thái tử điện hạ cực yêu hãn huyết bảo mã kia, người bình thường chạm vào cũng không cho chạm dù chỉ một chút, cư nhiên hôm nay lại để cho một nữ nhân ngồi cùng, có thể nào không khiến cho bọn họ dị thường khiếp sợ!

Vòng qua vài toà núi tú lệ, lại đi tới hoa viên hơn trăm hoa nở rộ, tiếp tục đến hồ nước xanh biếc một mảnh...Đi đến phía trước một hậu viện tao nhã lộ ra đại khí, hãn huyết bảo mã rốt cục bị kéo cương ngừng lại.

Sở Dật Phong ôm người trong lòng từ trên ngựa lập tức nhảy xuống, mặt lạnh lùng đuổi hết thị vệ, người hầu hạ trong phòng xuống, sau đó một tay đem Tần Lạc Y ngã thật mạnh trên nhuyễn tháp ở trong phòng.

Động tác Tần Lạc Y nhanh nhẹn từ trên nhuyễn tháp nhảy dựng lên, vén mấy sợi tóc đen trước mặt ra, hướng về phía Sở Dật Phong cả giận nói: Ngươi điên rồi! Cư nhiên đem ta đến Đông cung!

Đi trên đường không bị người nhìn đến, nhưng vào Đông cung, một đường động tĩnh này không thể nói là không lớn! Nghĩ đến dọc theo đường đi, bộ dáng nha đầu, thị vệ bà tử mở lớn miệng khiếp sợ vô cùng, nàng càng thêm tức giận. Vì không muốn bị người nhìn đến khuôn mặt của nàng, nàng thậm chí không thể không đem mặt mình vùi thật sâu vào trong lòng hắn...

Sở Dật Phong đến gần nàng, hai tròng mắt đỏ lên gắt gao khóa trụ nàng, cười lạnh: Ta điên rồi, Tần Lạc Y, ngươi cư nhiên...Ngươi cư nhiên dám thật sự đi bái sư!

Qua vài ngày nữa sẽ rời đi Thánh Long đại lục, đến Bồng Lai tiên đảo...Chỉ cần nghĩ đến lời nói lão giả lam y vừa rồi kia, hắn liền phẫn nộ muốn điên, có một cỗ xúc động muốn giết người.

Vươn tay ra, nắm cằm nàng thật mạnh, cả giận nói: Tần Lạc Y, lão nhân kia là từ nơi nào toát đến? Ngươi đừng nói với ta là hắn đột nhiên phát hiện thể chất ngươi là bẩm sinh thánh thể, mới muốn thu ngươi làm đồ đệ! Nào có chuyện trùng hợp như vậy? Sớm không thu, muộn không thu, cố tình lúc này thu ngươi?

Nghĩ đến đoạn thời gian, nàng thường xuyên đi Minh Nguyệt các, còn có vừa rồi đụng tới thiếu chủ Giản gia Giản Ngọc Diễn, cảm giác được quan hệ giữa nàng và hắn không bình thường.

Linh quang trong đầu chợt lóe, ánh mắt hẹp dài nguy hiểm nhíu lại: Chưởng môn Phiêu Miểu tông kia, là Giản Ngọc Diễn tìm đến cho ngươi?Có phải ngươi từ lúc bắt đầu, vốn không chuẩn bị cùng một chỗ với ta!

Hán Nguyên Thành Giản gia cùng nhiều thế hệ Tuyệt Trần Cung giao tình tâm đầu ý hợp, mà Tuyệt Trần Cung cùng tông môn Bồng Lai tiên đảo có liên quan sâu, chuyện này có lẽ người khác không biết, nhưng Đại Sở hoàng thất bọn họ đều biết đến.

Tần Lạc Y có thể thật sự bái nhập Bồng Lai tiên môn, trừ bỏ Giản Ngọc Diễn giật dây ở trong đó, hắn tìm không ra người khác!

Nghĩ đến đây, ngực hắn bắt đầu phập phồng kịch liệt, khí huyết trong lòng bốc lên lợi hại, vẫn nghĩ đến nàng thích đi Minh Nguyệt Các, bất quá là cảm thấy hứng thú đối với phù chú cùng đan dược bên trong đó mà thôi, hắn không nghĩ tới, không nghĩ tới...Quan hệ nàng cùng Giản Ngọc Diễn, khi nào thì tốt như vậy? Tốt đến mức Giản Ngọc Diễn cư nhiên nguyện ý vì nàng nhờ vả Tuyệt Trần Cung cùng Bồng Lai!

Trong lòng Tần Lạc Y cả kinh, không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã đem chuyện tình chính mình bái sư, cùng Giản Ngọc Diễn liên hệ cùng nhau.

Mím chặt môi đỏ mọng, nàng mở miệng giải thích nói: Chuyện này không liên quan đến Giản thiếu chủ, là tiền bối chữa khỏi bệnh trên mặt cho ta, lúc ấy hắn không chỉ có trị mặt của, phát hiện thiên phú luyện đan của ta cũng không tệ lắm, nên đã truyền luyện đan thuật cho ta...Thời điểm ban đầu là do Cát tiền bối nhìn chúng ta có thể luyện đan,mới thu ta làm đệ tử.

Lời này nửa thật nửa giả, vì luyện đan thuật mà thu nàng làm đệ tử là thật, nhưng tiền bối thần bí kia tự nhiên là giả.

Nàng không muốn nói dối với hắn, nhưng hắn hoài nghi Giản Ngọc Diễn...Qua vài ngày nàng sẽ rời đi, nàng không muốn mang phiền toái đến cho Giản Ngọc Diễn còn có Giản gia.

Giản gia tuy rằng là tu chân thế gia, thực lực không kém, nhưng Sở quốc dù sao cũng là quốc gia lớn nhất trên Thánh Long đại lục, có thể ở trên phiến đại lục có phần đông là tu sĩ xưng bá, thực lực Sở gia, đương nhiên không thể khinh thường. Bằng không, vì cái gì Sở Dật Phong không nghi ngờ những người khác, cố tình dứt khoát nghĩ tới trên người Giản Ngọc Diễn?

Ngươi còn có thể luyện đan? Sở Dật Phong văn ngôn, trên người chấn động, bàn tay nắm cằm nàng càng thêm dùng sức, nghiến răng nghiến lợi nói: Tần Lạc Y, ngươi đến tột cùng còn có bao nhiêu sự tình gạt ta?

Ta cũng không phải cố ý giấu ngươi, ngươi cũng chưa từng có hỏi qua ta không phải sao? Tần Lạc Y trừng mắt nhìn hắn nói.

Ta không hỏi ngươi...Ta không hỏi ngươi, ngươi liền không thể nói sao? Sở Dật Phong tức giận quá: Ta nhất định phải hỏi, ngươi mới có thể nói sao? Tần Lạc Y, ngươi đừng nghĩ lấy những lời này đến nói cho có lệ!

Trong lòng tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết, nữ nhân chết tiệt này, rõ ràng là cố ý gạt hắn.

Phải, hắn thừa nhận, hắn không hỏi qua. Hắn không hỏi, bởi vì thể chất của nàng không thể tu luyện sao? ở đại Sở quốc, ai không biết, ai không hiểu? Hắn không chỉ không hỏi qua, ở ngay trước mặt nàng, ngay cả đề tài liên quan đến tu luyện cũng rất ít đề cập đến, còn không phải không muốn chạm vào chỗ đau của của nàng sao, không muốn nhắc tới chuyện thương tâm của nàng!

Hai mắt Tần Lạc Y rũ xuống, lộ ra cần cổ duyên dáng trắng nõn nhẵn nhụi, đối với Sở Dật Phong, nàng thật sự có vài phần áy náy.

Nếu không có Cao Thiên Tường lúc trước phản bội, thời gian trôi qua, có lẽ nàng thật sự sẽ chậm rãi thích nam nhân này cũng không biết chừng.

Dung mạo tuấn mỹ, thân phận cao quý, những điểm này không nói đến, chỉ riêng chuyện hắn bị chính mình bắt lấy, giải xuân dược, không lãnh khốc mặc kệ, để nàng tự sinh tự diệt, điểm này khiến cho nàng thực thưởng thức, Sở Dật Phong là nam nhân có trách nhiệm.

Mấy tháng qua, hắn không chỉ vì nàng cố gắng cùng Sở Dật Tu chu toàn, thậm chí luôn phái người tìm kiếm hung thủ hạ xuân dược cho nàng! Vì để cho nàng thuận lợi giải trừ hôn ước, không để ý mặt mũi mọi người, hắn thậm chí nghĩ ra chủ ý làm cho chính mình bái nhập Bồng Lai tiên môn, nhìn bộ dáng hắn buổi chiều phong trần mệt mỏi, sợ là cũng cố gắng nỗ lực lo lắng cho việc này.

Đáng tiếc, thời điểm bọn họ gặp nhau không đúng! Thành thân sinh con, giúp phu quân dạy con, hiện tại với nàng mà nói, cũng không có hứng thú. Xuyên qua đến Thánh Long đại lục thời gian nửa năm này, nàng đã suy nghĩ rất nhiều.

Có lẽ, nàng không yêu Cao Thiên Tường, bằng không, đến cuối cùng nàng sẽ không chút do dự đưa hắn cùng Lam Tâm Mị giết chết. Chỉ là cảm giác bị phản bội, mỗi khi nhớ tới, vẫn làm cho nàng thập phần đau đớn.

Sở Dật Phong thấy nàng cúi đầu, không nói lời nào, trên mặt không chút thay đổi, một cỗ đau đớn không thể ức chế nhất thời xuất hiện trong tâm hắn, bộ dáng Tần Lạc Y hiện tại làm cho hắn hoảng hốt.

Mạnh mẽ cúi đầu, dùng sức hôn trên môi nàng đỏ mọng, bá đạo thì thào: Tần Lạc Y, ngươi mơ tưởng! Ngươi mơ tưởng cứ như vậy rời đi, ta sẽ không buông tay, ngươi là của ta!

Thẳng đến thời điểm giờ khắc sắp mất đi, hắn mới biết được, nữ nhân này ở trong lòng chính mình chiếm vị trí quan trọng cỡ nào.

Hắn dùng sức hôn môi trên mặt nàng, trên môi, vành tai, cần cổ, hôn càng thêm sâu, càng thêm cuồng loạn, một tay ôm lấy nàng, một tay còn lại không an phận thò vào y phục nàng......

Tần Lạc Y bắt đầu hô hấp dồn dập, trên mặt trắng nõn hiện lên một chút rặng mây đỏ, muốn tách rời khỏi hắn hôn, Sở Dật Phong ôm thật chặt, nàng căn bản không trốn thoát, cuối cùng trên tay dứt khoát dùng một chút lực, đem thân thể hắn đẩy ra.

Dùng sức lau môi đỏ mọng, nàng nhìn về phía Sở Dật Phong đỏ mắt phẫn nộ vô cùng, đáy mắt hiện lên áy náy.

Nếu đã quyết định rời đi, nàng không thể cùng hắn dây dưa không rõ, Sở Dật Phong hiện tại lại phẫn nộ như thế, bất quá là bởi vì chính mình thoát ly khỏi bàn tay hắn thôi, chờ sau khi nàng rời đi, không bao lâu, hắn sẽ quên nàng, nàng không muốn ở thời điểm hắn phẫn nộ mất đi lý trí như thế, còn cùng hắn lăn giường.

Khóe môi hiện ra một chút tươi cười tựa tiếu phi tiếu, khẽ mở môi đỏ mọng nói: Điện hạ, lời này nói không đúng, Lạc Y khi nào thì thành của ngươi? Ta như thế nào không biết!

Mặt Sở Dật Phong lạnh lùng nhìn nàng...Cảm xúc cuồng nộ dần dần bình tĩnh xuống dưới, lý trí dần trở lại.

Ngươi không phải của ta? Hừ, toàn thân cao thấp ngươi, có chỗ nào ta chưa từng xem qua, thân thể của ngươi, không ai so với ta càng quen thuộc...Mặc dù chúng ta không có danh phu thê, nhưng sớm đã có quan hệ phu thê, Y nhi, chuyện này bất quá cách thời gian nửa năm, chẳng lẽ ngươi đã quên, lúc trước ở trong núi, chúng ta liều chết triền miên như thế nào, nếu ngươi thật sự quên, ta không ngại để cho ngươi nhớ lại. Nói xong hai mắt tà tứ hướng nàng đi tới, vẻ mặt lửa nóng vô cùng.

Tần Lạc Y thối lui vài bước, khoé miệng co rút, cười gượng nói: Cái gì là liều chết triền miên,không phải lúc trước ta trúng độc sao?

Trúng độc, trúng độc là có thể công kích bản Thái tử? Tần Lạc Y, một khoản này, ta còn chưa cùng ngươi hảo hảo tính sổ! Lại lần nữa hướng nàng tới gần, rất nhanh đưa tay thủ, chụp vào nàng.

Dưới chân Tần Lạc Y vừa động, rất nhanh tránh ra, âm thầm trợn mắt, vừa rồi tư tâm còn cảm thấy hắn không sai, không nghĩ tới hắn liền cùng chính mình đem chuyện cũ ra tính: Khi đó ta không biết ngươi là Thái tử được không?

Nếu sớm biết rằng hắn là Thái tử, nàng thà rằng đi đường vòng tiêu hao chút khí lực, cũng bắt đến một người khác, sẽ không xuống tay với hắn, nam nhân rất có quyền thế chính là như vậy, phiền toái!

Tần Lạc Y, trên người ngươi cư nhiên còn có linh lực...Đến tột cùng là còn bao nhiêu sự tình gạt bản cung? Sở Dật Phong nhìn đến động tác của nàng nàng nhanh nhẹn vô cùng, hoàn toàn đen mặt, cả giận nói.

Thời điểm vừa rồi nàng đẩy chính mình ra, hắn liền cảm thấy có chút không thích hợp...Hơi thử một lần nữa, phát hiện tốc độ nàng di dời, đây làm sao có thể là tu vi tôi thể sơ giai có!

Này...Ách, linh lực của ta, lúc trước đều là nhờ luyện đan dược ra đến, sau khi sư phụ thu ta làm đệ tử, giúp ta đả thông kinh mạch, ta mới có thể vận dụng linh lực, trước kia đều uổng có linh lực nhưng không thể dùng, trừ bỏ chuyện này, không gạt ngươi cái gì nữa. Tần Lạc Y nhìn hắn giận dữ, vội mở miệng giải thích.

Tu vi hiện tại của ngươi là gì? Sở Dật Phong buộc chặt tuấn nhan, lại lần nữa mở miệng.

Hẳn là võ sư đỉnh đi. Tần Lạc Y cười cười, lại lui ra sau một chút, Sở Dật Phong buộc chặt tuấn nhan, thoạt nhìn rất nguy hiểm, nàng vẫn nên tránh xa một chút mới tốt.

Võ sư đỉnh sao? Tinh quang trong mắt Sở Dật Phong hiện lên, hừ nhẹ một tiếng: Quả nhiên không hổ là bẩm sinh thánh thể, Tần Lạc Y, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi thật sự muốn đi Bồng Lai sao? Không hề suy xét? Thanh âm lạnh như băng, giống như cửa hàn thiên hàn băng bình thường, khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

Nàng còn suy xét cái gì?

Tần Lạc Y vừa tức giận vừa buồn cười, nếu nàng không đi, chẳng lẽ thực sự lưu lại cùng Sở Dật Phong thành thân? Đây chính là biện pháp duy nhất lúc trước bọn họ nghĩ ra được có thể giải trừ hôn ước...Tuy rằng, ách, cuối cùng nàng thực không phúc hậu biến hóa một chút!

Ta đã bái sư, đương nhiên phải đi! Có thể tiếp tục tu luyện, là ước mơ tha thiết hiện tại của nàng, nàng tuyệt không thể buông tha.

Sở Dật Phong trừng mắt nhìn nàng một lát, đột nhiên nói: Ngươi đi tu luyện cũng có thể, bất quá...cùng ta thành thân trước!

Điều này sao có thể! Tần Lạc Y dùng sức lắc đầu, nghĩ cũng không cần nghĩ! Đừng nói nàng không tính toán thành thân, cho dù thành thân, hắn là Thái tử một quốc gia, thành thân, nàng còn đi tu luyện như thế nào!

Như thế nào lại không có khả năng? Ngươi nói...Trong bụng ngươi có hài tử của ta, phụ vương ngươi cùng sư phụ...Có thể để cho ngươi thành thân cùng ta sau đó mới đi Bồng Lai? Sở Dật Phong vuốt cằm, híp mắt nghĩ đến khả năng này.

Trong bụng có hài tử? Tần Lạc Y hoàn toàn hết chỗ nói: Ngươi liền nằm mơ đi! Vòng qua người hắn xoay người hướng cạnh cửa đi đến, nàng không muốn tiếp tục ngây người ở trong này, nên nói đã nói rõ ràng, nàng vẫn nên rời khỏi mới phải.

Sở Dật Phong nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, hừ nhẹ một tiếng: Tần Lạc Y, nếu đến Đông cung, không có sự cho phép của ta, ngươi cho rằng ngươi đi được sao?

Hai tay vỗ nhẹ một cái, vô số hắc y nhân đột nhiên xuất hiện đi ra, ở chung quanh phòng vây chật như nêm cối.

Sắc mặt Tần Lạc Y chưa biến, quay đầu hướng hắn cười: Điện hạ, có đi được hay không, thử qua mới biết được! Mở cửa không chút do dự tiêu sái đi ra ngoài.

Sở Dật Phong đi theo phía sau nàng, đứng ở bên cạnh nàng, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, sau đó ánh mắt dừng trên mặt nàng: Còn cần thử sao? Tu vi của ngươi là võ sư đỉnh, tuy rằng so với ta cao, bất quá thị vệ Đông cung của ta, tùy tiện một người, đem ngươi bắt lại cũng dư dả! Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng tràn đầy ngạo nghễ cùng tự tin.

Không sai, nếu đánh bừa ta đương nhiên không phải đối thủ của bọn họ, bất quá phải rời khỏi nơi này, hẳn là không thành vấn đề. Tần Lạc Y cong cong môi, liễm diễm sắc trong phượng mâu chợt lóe rồi biến mất.

Phù chú trong trữ vật giới của nàng, cũng đủ đối phó đám thị vệ thoạt nhìn vô cùng cường đại này.

Thấy nàng tự tin như thế, biểu tình Sở Dật Phong biến đổi, xoay người đối với thị vệ trầm giọng hạ lệnh nói: Đem nàng bắt lại cho ta! Nói xong, liền lui ra sau, khoanh tay đứng một bên, mắt lạnh nhìn nàng.

Ngươi thật sự muốn động thủ? Tần Lạc Y nhíu mày. Đao kiếm không có mắt, phù chú của nàng cũng không có mắt, đám người này đều là người Đông cung, nàng thật sự không muốn làm bọn họ bị thương.

Ngươi thay đổi chủ ý? Quang mang trong mắt Sở Dật Phong lạnh lùng chợt lóe hỏi.

Động thủ liền động thủ đi, bị thương bọn họ, ta sẽ không phụ trách! Tần Lạc Y cười nhạt.

Chê cười, ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình trước đi! Thấy nàng vẫn đang mạnh miệng, Sở Dật Phong cười lạnh.Vung tay lên, tốc độ đám thị vệ cực nhanh vọt đi lên.

Thân hình Tần Lạc Y vừa động, cũng rất nhanh nghênh đón, một cỗ linh lực cường đại, hướng về phía trước người đám thị vệ hắc y trực tiếp oanh đi qua.

Theo như lời Sở Dật Phong nói, tu vi đám thị vệ không yếu, yếu nhất cũng so với nàng mạnh hơn, chỉ sợ đều là tinh anh Đông cung, linh lực của nàng đi ra ngoài, trực tiếp rơi vào khoảng không, thừa dịp thời điểm nàng phát động công kích, đã có mấy tên thị vệ từ phía sau cùng bên cạnh tiếp cận thân thể nàng, mắt thấy sẽ đem nàng chế trụ.

Tần Lạc Y xoay lại, khóe môi cong cong, hướng về phía bọn họ ném ra một lá phù chú có thể khiến cho động tác của bọn họ trở nên chậm chạp, như du ngư lách người ra khỏi đám thị vệ.

Đồng tử Sở Dật Phong co rụt lại,hai bàn tay đặt sau người nắm chặt, gân xanh đều lộ ra.

Bên trong đám thị vệ, đại bộ phận là tu vi tôn giả, còn có vài người thậm chí đã đạt tới tu vi đại tông sư, Tần Lạc Y có thể làm cho động tác bọn họ đều chậm lại, phẩm giai phù chú, chỉ sợ là phù chú lục giai!

Trên người có thứ này, khó trách dám nói muốn rời khỏi! Hắn lạnh lùng nói: Bất quá, ta cũng muốn nhìn xem, ngươi trên người ngươi đến tột cùng có bao nhiêu phù chú, cấp ngươi tiêu xài!

Tiếp tục vung tay lên, lại thêm một đám thị vệ hắc y cùng đám thị vệ vừa rồi từ chỗ tối xông ra.

Tần Lạc Y nhìn chung quanh rậm rạp người, trên người cũng toát ra mồ hôi lạnh, không dám khinh thường.Ý cười trên mặt không giảm, con ngươi đen hiện lên giảo hoạt, hướng hắn nói: Không nhiều lắm, bất quá đối phó bọn họ, cũng dư dả!

Từ trong không gian lấy ra một phen định thân phù đến, cũng không thèm nhìn tới đến tột cùng có bao nhiêu lá, trực tiếp ném ra ngoài. Thoáng chốc, người chung quanh đã bị nàng định trụ mảnh lớn, đứng, nhảy trên không trung, động tác chậm chạp...Thiên hình vạn trạng, bảo trì các loại tư thế công kích đều có, trông rất đẹp mắt.

Tần Lạc Y! Chết tiệt... Sắc mặt Sở Dật Phong đen lại đến mức có thể giọt ra mực, rốt cuộc không thể bảo trì bình tĩnh, tự mình mang theo người vọt đi lên.

Tần Lạc Y trừng mắt nhìn, lại lần nữa lấy ra một bó to đến, không chút keo kiệt ném ra ngoài, sau đó dưới chân vừa động, rất nhanh hướng tới bên ngoài Đông cung phóng đi.

Sở Dật Phong cũng bị định trụ, chỉ có thể mang sắc mặt xanh mét trơ mắt nhìn nàng rời đi.

Có mấy người có tu vi cường đại, tuỳ thời né tránh, không có bị định trụ, lập tức đuổi theo. Bất quá bọn họ biết nhìn mặt đoán ý, đều biết nữ nhân này cùng điện hạ có quan hệ không bình thường, không dám hạ sát thủ, thời điểm công kích có điều giữ lại, rất nhanh lại bị Tần Lạc Y bắt lấy cơ hội, dùng định thân phù.

Ra Đông cung, Tần Lạc Y lau mồ hôi trên trán, đầu cũng không quay lại, tiếp tục hướng ra phía ngoài chạy đi, phù chú của nàng tuy rằng lợi hại, nhưng không biết đến tột cùng có thể đem những người đó định trụ bao lâu, nếu bị bọn họ đuổi theo liền phiền toái.

Người của Sở Dật Phong đối với nàng có điều giữ lại, nàng làm sao không biết? Trừ bỏ định thân phù cùng chậm chạp phù, phù chú có tính công kích khác, hoàn toàn vô dụng, nàng thật sự không muốn làm bị thương người của hắn.

Chạy đi được vài dặm, phía sau không có người đuổi theo, lúc này nàng mới hoàn toàn thả tâm, quay đầu lại yên lặng nhìn cung điện hoa lệ, nàng khẽ thở dài một hơi.

Như thế nào, ngươi thực luyến tiếc rời đi? Một đạo thanh âm lạnh mỉa mai như băng, đột nhiên ở bên cạnh người nàng vang lên.

Tần Lạc Y nhíu mày quay đầu, nhìn đến bóng dáng màu đen đứng cạnh cây đại thụ cách hơn mười thước, trong phượng mâu hiện lên một chút ám sắc, trong lòng thấp giọng nguyền rủa một tiếng, Sở Dật Tu, hắn quả nhiên giám thị chính mình!

Vẻ mặt Sở Dật Tu hờ hững, chậm rãi từ xa xa đi tới, ánh mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm nàng: Tần Lạc Y, đây mới là nguyên nhân chân thật ngươi không muốn gả cho ta, có phải hay không?

Ngươi nói lời này có ý tứ gì? Mi tâm Tần Lạc Y càng nhíu chặt, mặt đồng dạng mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

Sở Dật Tu cười lạnh, trong mắt có phệ huyết điên cuồng bắt đầu khởi động: Là ý tứ gì, ngươi nhất định phải để ta phải nói rõ sao? Trên tay ngươi không có thủ cung sa...Nói cho ta biết, gian phu là ai? Chỉ cần ngươi nói ra, trong phủ hoàng tử, ta còn có thể ban cho ngươi một thiếp vị, nếu không...

Hắn dời ánh mắt, nhìn phương hướng Đông cung, đáy mắt lộ sát ý lãnh khốc ngoan tuyệt.

Tần Lạc Y cả kinh.

Sở Dật Tu như vậy chỉ sợ đây mới chân chính là Sở Dật Tu đi, ngày thường ôn nhuận nhu hòa, đều là do hắn che dấu quá sâu mà thôi.

Nếu việc này thật sự bị bại lộ ra ngoài, mặc kệ là lời đồn đãi hay là sự thật, tất nhiên ảnh hưởng đối với Sở Dật Phong thập phần lớn, sự tình do mình nàng dựng lên, nàng không muốn liên lụy hắn.

Nghĩ đến đây, nàng khẽ nhếch cằm, khóe môi cong lên, có chút trào phúng nói: Gian phu? Gian phu của ta cũng không ít, ngươi muốn ta nói cho ngươi người nào đây?

Còn ban cho nàng một thiếp vị, nam nhân này, thực đáng chết! Hắn nghĩ đến hắn là ai vậy?

Sắc mặt Sở Dật Tu nháy mắt trở nên xanh mét, lại nhớ đến đêm qua ở dưới chân núi nhìn thấy Giản Ngọc Diễn...Một cỗ tinh ngọt đột ngột nảy lên cổ họng.

Ngươi nữ nhân này, thật không biết xấu hổ! Sở Dật Tu còn chưa nói chuyện, Đỗ Ngữ Điệp đột nhiên từ một bên nhảy đi ra, vẻ mặt hèn mọn phẫn nộ hướng tới nàng rống to: Qua vài ngày nữa ngươi sẽ gả nhập Tam hoàng tử phủ, ngươi cư nhiên dám làm ra chuyện tình có lỗi với biểu ca ta, hừ, Trấn Nam Vương thật đúng là dạy dỗ ra một nữ nhi tốt a! Hoàn hảo biểu ca ta phát hiện sớm, trước tiên thấy rõ ràng chân diện mục của ngươi!

Đáy mắt có đắc ý chợt lóe rồi biến mất, nàng quay đầu nhìn về phía Sở Dật Tu, vẻ mặt đầy căm phẫn nói: Biểu ca, việc này nhất định phải nói cho quý phi nương nương, còn có Hoàng Thượng, nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, tuyệt không có thể nhẹ tha!

Đi theo nàng đi ra đến, còn có ngũ ca Đỗ Lãnh Dạ của Đỗ Ngữ Điệp, cũng gật đầu hung ác nham hiểm phụ họa nói: Đúng vậy, điện hạ, việc này nhất định phải mau chóng nói cho Hoàng Thượng mới được!

Chuyện tình Tần Lạc Y bái sư nhập Bồng Lai Phiêu Miểu tông, bọn họ còn chưa biết.

Đỗ Ngữ Điệp gả nhập Tam hoàng tử phủ vô vọng, trở về đập phá không ít đồ vật, bất quá Sở Dật Tu tự mình ưng thuận hứa hẹn, Đỗ Lãnh Dạ muốn giúp muội muội, cũng không thể giúp được gì, lúc lại có cơ hội trời ban, chỉ cần trong cung phái ra một người nghiệm xem thân mình Tần Lạc Y, nếu Tần Lạc Y không mất mạng, ít nhất cũng bị thân bại danh liệt, ba ngày sau cũng mơ tưởng tiếp tục gả nhập Tam hoàng tử phủ.

Tần Lạc Y nhìn hai huynh muội đột nhiên nhảy ra tới, sát ý trong phượng mâu chợt lóe rồi biến mất.

Sở Dật Tu cũng nhíu chặt mi tâm.

Sự tình gì mau chóng nói cho Hoàng Thượng? Nói ra, bản cung cũng muốn nghe! Một đạo thanh âm tà tứ đột nhiên vang lên, Sở Dật Phong mang theo thị vệ Đông cung, chậm rãi từ phương xa cất bước đi tới, mỉm cười quét ánh mắt về phía hai huynh muội Đỗ Ngữ Điệp cùng Đỗ Lãnh Dạ.


/479

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status