Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 123 - Bỗng Nhiên Nổi Danh

/479


Editor:HamNguyet

Trời! Tiểu thiên tài Đỗ gia kia bị đánh bại!

Thật không thể tưởng tượng nổi.Đây chính là cao thủ võ sư sơ giai a! Chỉ hai hiệp, đã bị đánh cho thổ huyết!

An Bình quận chúa kia là tu vi gì, trong đám các ngươi vừa rồi có người nhìn ra không? Hiện tại trên thân thể nàng như thế nào lại không có linh lực dao động?

Có điểm quỷ dị, may mắn vừa rồi chúng ta không xúc động là người đầu tiên đi lên...Có thể đem tiểu thiên tài Đỗ gia đả bại, tu vi An Bình quận chúa, hẳn là so với nàng cao hơn rất nhiều mới phải.

Không phải An Bình quận chúa trước kia không thể tu luyện sao, như thế nào đột nhiên có thể tu luyện linh lực?

Dưới núi Nguyệt Vụ , bởi vì Đỗ Ngữ Điệp bị thương, tất cả mọi người khiếp sợ bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, trong chốc lát ánh mắt kinh ngạc nhìn Tần Lạc Y, trong chốc lát lại nhìn đến Đỗ Ngữ Điệp ngã xuống đất thổ huyết liên tục bị nâng dậy.

Tần Lạc Y một thân bạch y, thong dong đứng trên giữa sân đất trống, mặt cười trong suốt, tóc đen phất phới, đồng tử như hắc bảo thạch sáng quắc rực rỡ, mày đẹp cong cong, cả người tản ra nhu hoà thanh nhã cùng quyến rũ phong tình, làm cho một đám nam tử trẻ tuổi chung quanh, trong lòng đều hung hăng chấn động, ánh mắt trở nên lửa nóng.

Muội muội, muội muội, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng dọa ca ca a! So sánh với phong tư Tần Lạc Y lúc này ngạo nghễ tuyệt mỹ, Đỗ Ngữ Điệp bên kia chật vật hơn nhiều, máu trong miệng, từ sau khi bị thương vẫn luôn chảy ào ạt ra ngoài, ăn một viên ngũ giai chữa thương đan của Sơn Dương Hồ Tử lấy ra, cũng không dùng được, sắc mặt trở nên trắng bệch vô cùng, mắt thấy đã khó sống được, hít thở không thông, hơi thở yếu ớt vô cùng.

Trên mặt Đỗ Lãnh Dạ hung ác nham hiểm ôm nàng , khó có được kinh hoàng luống cuống, đem muội muội ôm càng chặt, liên tục gọi tên nàng.

Mau, cho nàng ăn thêm mấy viên đan dược! Sơn Dương Hồ Tử gấp đến độ thẳng giơ chân, như thế nào cũng không nghĩ đến, nguyên tưởng rằng có thể dễ dàng chiến thắng đối thủ, cư nhiên đối thủ lại cường hãn như vậy.

Xuất ra trữ vật giới, đem bình đan bên trong đều đổ ra, hắn thân là trưởng lão Đỗ gia, sống gần trăm tuổi, cũng may đan dược trên người có không ít.

Lại là hai viên tứ giai chữa thương đan đưa vào miệng Đỗ Ngữ Điệp, Đỗ Lãnh Mặc nghiêm mặt đen như mực, vẻ mặt băng hàn, đem một viên tứ giai chữa thương đan trong trữ vật giới của chính mình lấy ra.

Đây là chữa thương đan có phẩm giai cao nhất trên người hắn, thời điểm lúc trước mua, hắn tiêu không ít khoản riêng, nguyên bản dùng để dự bị trên người ngừa vạn nhất, lúc này vì cứu muội muội, cũng bất chấp thịt đau.

Nhìn đến động tác Đỗ Lãnh Mặc, Đỗ Lãnh Dạ vừa vội vừa giận đến đỏ mắt cũng tỉnh ngộ lại đây, vội vàng đem một viên tứ giai chữa thương đan trên người chính mình lấy ra, cùng nhau đưa vào miệng Đỗ Ngữ Điệp.

Ca ca...Ta...Ta không được... Đỗ Ngữ Điệp cố sức trừng mắt nhìn: Tâm mạch của ta đã bị chặt đứt...Đừng lãng phí đan dược nữa...Vô dụng...

Sau khi nói xong, nàng không cam lòng phẫn hận đưa ánh mắt dời đến Tần Lạc Y đứng phía trước, đạo bóng dáng bạch sắc kia, ở dưới ánh nắng chiếu xuống, kinh tài tuyệt diễm, quả nhiên mang phong thái người thường không thể với tới.

Biểu muội!

Sở Dật Tu nguyên bản đứng phía sau hoàng đế đi tới, cho dù cách xa, hắn cũng phát hiện Đỗ Ngữ Điệp có chút không thích hợp.

Biểu ca!

Trong mắt Đỗ Ngữ Điệp tan rã, nhìn đến biểu ca ôn nhuận như ngọc, trong mắt đều chứa lo lắng đi lại đây, trước mắt đột nhiên sáng ngời, bàn tay tinh tế vô lực run run hướng hắn vươn tới.

Mâu quang Sở Dật Tu chợt lóe, đi nhanh vài bước, đem tay nàng nhận lấy, Đỗ Ngữ Điệp vô lực ngã vào trong lòng hắn, nhắm mắt lại, cúi đầu thì thào: Biểu ca...Có thể chết trong lòng huynh, Điệp nhi... Còn chưa nói xong, đầu nàng đột nhiên rũ thật mạnh xuống, không còn hô hấp.

Biểu muội! Biểu muội! Trong lòng Sở Dật Tu chấn động, vội vàng hô hai tiếng.Không ai trả lời hắn.Sở Dật Tu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Lạc Y đứng giữa khoảng đất trống, ánh mắt tối đen thâm thúy u lãnh.

Vẻ mặt Sơn Dương Hồ Tử chán nản.Đỗ Lãnh Mặc nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, rũ tại bên người, không thể tin được, một khắc trước Ngữ Điệp muội muội còn vui vẻ, lúc này cứ như vậy chết đi.

Muội muội!

Đỗ Lãnh Dạ ngẩn ngơ một lát, mới rốt cục phục hồi lại tinh thần, điên cuồng hét lên một tiếng, thân hình như tia loé lên hướng về phía Tần Lạc Y vọt qua, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nàng nói: Ngươi cư nhiên cắt nát tâm mạch của nàng...Tần Lạc Y, ngươi thật ngoan tâm, cư nhiên giết chết muội muội ta!

Chung quanh một mảnh yên tĩnh, ánh mắt người vây xem trừng lớn hơn nữa, nguyên bản nghĩ đến Đỗ Ngữ Điệp chỉ bị thương...Không nghĩ tới thời gian một lát như vậy, cứ như vậy chết đi!

Ở trong Minh Nguyệt Các, người trẻ tuổi đồng lứa thiếu chút nữa bởi vì gia nhập Phiêu Miểu Tông mà ký ra khế ước sinh tử, không khỏi hai mặt nhìn nhau, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

Ta nhẫn tâm? Tần Lạc Y liếc mắt nhìn Đỗ Lãnh Dạ đang vô cùng phẫn nộ một cái, nhíu mi tâm thở dài một hơi, thập phần tiếc hận nói: Đỗ công tử, nếu vừa rồi không phải Đỗ cô nương muốn giết ta...Dưới tình thế cấp bách, ta cũng sẽ không xuống tay mất nặng nhẹ như vậy.

Trong lòng cười lạnh không thôi.Thời điểm mới giao thủ, nàng cũng không chuẩn bị xuống tay lấy tính mạng Đỗ Ngữ Điệp, chỉ đem nàng đẩy lui vài bước mà thôi, mọi người ở trong này thấy được, là do Đỗ Ngữ Điệp tâm ngoan thủ lạt, vọng tưởng lấy tính mạng nàng, nàng bất đắc dĩ nàng mới đánh trả.

Sắc mặt Đỗ Lãnh Dạ xanh mét, khí huyết trong lòng quay cuồng lợi hại, hận không thể tiến lên đem nữ nhân chết tiệt này nghiền nát thành mảnh nhỏ.

Nàng cố ý.

Hắn biết.

Nữ nhân này vì trả thù lúc trước, hắn cùng muội muội ở ngoại ô phái người lấy tính mạng nàng, nên mới hạ tay nặng như vậy!

Dưới tình thế cấp bách, mất nặng nhẹ...Lời này của ngươi ai tin? Hắn hướng về phía Tần Lạc Y giận dữ hét: Hôm nay, ta nhất định phải để ngươi đền mạng cho muội muội ta! Xẹt một tiếng, rút kiếm ra, mũi kiếm lóe ra hàn quang thẳng hướng Tần Lạc Y.

Đáy mắt Tần Lạc Y hiện lên khinh miệt, mi tâm lại nhẹ nhàng nhíu lại, một bộ dáng rất khó xử.

Cát chưởng môn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt băng hàn nhìn hắn: Muốn đồ đệ ta đền mạng cho muội muội ngươi? Vậy vừa rồi ký xuống khế ước sinh tử thì tính là cái gì a!

Một cỗ uy áp cường đại từ trên người hắn phát tán ra, sắc mặt Đỗ Lãnh Dạ trắng nhợt, lảo đảo thiếu chút nữa quỳ xuống.

Sơn Dương Hồ Tử vội vàng chạy đi lên, một bên hướng Cát chưởng môn giải thích hối lỗi, một bên giữ chặt hắn lui ra sau, khiển trách hắn nói: Lãnh Dạ, ngươi ở đây nói bậy bạ cái gì, Cát tiền bối nói đúng, Ngữ Điệp đã ký khế ước sinh tử, việc này, không trách quận chúa được.

Sắc mặt Cát chưởng môn tốt hơn một chút.

Đỗ Lãnh Dạ không muốn lui ra, Sơn Dương Hồ Tử gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đừng nói vừa rồi ký kết khế ước, cho dù không ký kết khế ước, sau này, cũng không thể đi tìm Tần Lạc Y phiền toái a, sư phụ nàng còn đứng nơi đó, nếu hắn khó chịu một cái, một chưởng chụp chết Lãnh Dạ, sẽ không có người dám nói gì.

Đỗ Lãnh Mặc cũng đi lên muốn kéo Đỗ Lãnh Dạ xuống, tuy rằng hắn thương tâm vì Ngữ Điệp rời đi, nhưng vẫn còn lại một ít lý trí.

Bên trong chúng huynh đệ tỷ muội Đỗ gia, Lãnh Dạ cùng Ngữ Điệp là thân huynh muội, tuổi tác tương đương, lại thường xuyên tu luyện cùng một chỗ, tự nhiên cảm tình không đồng nhất, nhưng lúc này không phải thời điểm hắn(Đỗ Lãnh Dạ) có thể làm càn, hắn(Đỗ Lãnh Mặc) không muốn Lãnh Dạ lại tặng không tính mạng.

Tu vi Sơn Dương Hồ Tử cùng Đỗ Lãnh Mặc, so với tu vi Đỗ Lãnh Dạ cao hơn, nhưng lúc này Đỗ Lãnh Dạ đang phẫn nộ, dùng sức tránh một cái, cư nhiên thành công giãy ra khỏi hai người chế trụ, lại lần nữa chạy tới trước mặt Tần Lạc Y .

Khế ước sinh tử sao? Hắn hung ác nham hiểm cười lạnh nói: Ta cũng muốn gia nhập Phiêu Miểu Tông, Tần Lạc Y, ta muốn khiêu chiến ngươi.

Tần Lạc Y nhìn hắn, mỉm cười nói: Chỉ cần đệ tử trẻ tuổi muốn gia nhập Phiêu Miểu Tông, đều có thể khiêu chiến ta, vừa rồi sư phụ ta đã nói, ta nhận lời khiêu chiến của ngươi, bất quá...

Nàng nâng ngón tay chỉ phương hướng Hùng Sát, khẽ nhếch cằm thúy thanh nói: Trước tiên ký xuống khế ước sinh tử, không ký khế ước sinh tử, ta không cùng hắn đánh.

Được, ta ký! Đỗ Lãnh Dạ xoay người liền hướng Hùng Sát đi đến, trong mắt lộ ra sát ý lạnh như băng.

Lãnh Dạ!

Sơn Dương Hồ Tử cùng Đỗ Lãnh Mặc lại lần nữa tiến lên ngăn hắn lại, Tần Lạc Y đáp ứng quá mức sảng khoái, trực giác của hai người bọn họ đều nhận thấy thực sự không ổn.

Đặc biệt Sơn Dương Hồ Tử, Đỗ Ngữ Điệp là do hắn để cho tiến lên đi khiêu chiến, lại nói tiếp, Đỗ Ngữ Điệp chết, cùng hắn thoát không được quan hệ...Mắt vụng về phạm vào sai lầm một lần, hắn không thể tiếp tục trơ mắt nhìn Lãnh Dạ xảy ra chuyện, tam phòng Đỗ Lãnh Dạ cùng Đỗ Ngữ Điệp, còn có chi thứ hai Đỗ Lãnh Mặc, chính là một thế hệ đệ tử kiệt xuất nhất Đỗ gia.

Nhị ca, thập thất thúc, các ngươi không nên ngăn cản ta, hôm nay ta nhất định phải cùng nàng so. Đỗ Lãnh Dạ cắn răng, nhìn về phía Tần Lạc Y trong sân.

Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên một chút ý cười khinh miệt, giống như cười nhạo hắn chỉ dám nói ngoài miệng mà thôi.

Thoáng chốc, một cỗ tà hỏa từ trong lòng chạy trốn đi ra, cầm lấy khế ước sinh tử bên cạnh Hùng Sát, xẹt xẹt vài tiếng, rất nhanh ký đại danh chính mình xuống, trong mắt là phẫn nộ ngập trời.

Tần Lạc Y giết chết muội muội hắn, hắn cũng không tin, Tần Lạc Y có thể làm hắn bị thương, vừa rồi hắn đã nhìn ra, linh lực của Tần Lạc Y, so với muội muội không cao hơn quá nhiều, muội muội vừa mới tiến vào võ sư sơ giai, cảnh giới vẫn chưa ổn định, nhất thời đại ý, mới chết dưới tay Tần Lạc Y, nhưng hắn đã tiến vào cảnh giới võ sư nhiều năm, hiện tại đã là võ sư cao giai, đối phó Tần Lạc Y, hoàn toàn dư dả!

Hắn nhất định phải vì muội muội báo thù, làm cho nữ nhân này đi trên đường hoàng tuyền bồi muội muội.

Sơn Dương Hồ Tử nhìn hắn ký xuống khế ước sinh tử, thở dài một hơi, sau khi dặn dò hắn một phen nhất định phải cẩn thận, liền lui xuống.Vẻ mặt Đỗ Lãnh Mặc cũng thập phần ngưng trọng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Nhìn Đỗ Lãnh Dạ cầm kiếm đứng trước mặt chính mình, trong mắt Tần Lạc Y hiện lên một chút ý cười ý vị thâm trường.

Đỗ Ngữ Điệp gặp chuyện không may, Đỗ Lãnh Dạ sẽ đi lên cùng nàng đánh nhau đến không chết không ngừng, chuyện này đều nằm trong dự kiến lúc trước của nàng, trước khi rời đi, có thể đem hai người này giải quyết, tâm tình của nàng chân chính vô cùng sảng khoái, ha ha, về sau trên con đường tu luyện, mất đi một tâm ma, tất nhiên tu luyện sẽ thuận lợi vô cùng.

Gặp lại cừu nhân, phẫn hận đỏ mắt, Đỗ Lãnh Dạ vừa lên tràng, liền hạ ngoan thủ, phi kiếm lóe hàn quang, linh lực cuốn đầy trời, che trời lấp đất hướng tới Tần Lạc Y đánh úp lại.

Mọi người vây xem rất nhanh lui ra phía sau mấy chục thước, sợ bị linh lực không có mắt ngộ thương.

Phượng mâu Tần Lạc Y híp lại, lạnh lùng nhìn Đỗ Lãnh Dạ, vận khởi tâm pháp, làm cho linh lực toàn thân vận chuyển mở ra, đương nhiên, vì Đỗ Lãnh Dạ cùng nàng liều mạng, nàng vẫn có điều giữ lại, không lộ ra hết thực lực, chỉ tương đương cùng thực lực Đỗ Lãnh Dạ, người vây xem thoạt nhìn, tu vi của nàng cũng là võ sư, không thể so với Đỗ Lãnh Dạ, cho dù như thế, cũng thực sự làm cho người ta rung động không thôi.

Phanh!

Oanh!

Tần Lạc Y phóng linh lực ra ngoài, cùng phi kiếm của Đỗ Lãnh Dạ hung hăng đánh vào nhau, phát ra một trận thanh âm đinh tai nhức óc, đánh bay lên một trời bụi đất, hai đạo bóng dáng, đồng thời lui về phía sau mấy chục thước.

/479

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status