Xe chạy trên đường nhỏ gập ghềnh, gió thổi ươn ướt phất vào mặt của Hạ Sơ, trong ngực của cô giống như có một con thỏ, phịch phịch không ngừng.
"Bác sĩ Hạ, thật là rất cảm ơn cô."
Hạ Sơ lắc đầu, "Thật không cần cám ơn tôi, tôi. . . ." Động cơ của tôi không tinh khiết . . . .
Cô cảm thấy xấu hổ, cảm thấy thật xin lỗi sự vun trồng của đảng và quân đội, thật xin lỗi cái áo choàng trắng này, thật xin lỗi sự tin tưởng của mọi người đối với cô, mọi người thật xem trọng cô, cô thật xấu hổ. . . . . .
Hạ Sơ lắc lư ở trên xe hơn một tiếng, xe mới leo lên đê lớn. Bên kia đê lớn là mặt nước cuồn cuộn, thật giống như tưởng tượng, sóng lớn lăn lộn.
Chiếc Suv dừng lại trước một cái lều tương đối "đầy đủ", Tiếu Đằng không kịp đợi Hạ Sơ, tự nhấc chân chạy vào trong lều, Hạ Sơ bình ổn trái tim đang đập loạn, từ từ đến gần lều. Con ngươi lượn vòng ở ngoài lều, xác định trong chu vi trăm mét không có Lương Mục Trạch.
Mới vừa bước một chân vào lều, liền nghe thấy một tiếng rống to từ trong vọng ra.
"Con mẹ nó cậu còn biết trở lại?"
Hạ Sơ trố mắt, tiếp theo đó là bất đắc dĩ. Tính khí dữ dội thế này, bị bệnh tim còn không biết khống chế tính tình của mình, thiệt là! !
Trong lều ươn ướt mờ mờ, treo mấy ngọn đèn nhỏ. Vài cái bàn ghép lại đặt ở giữa lều, phía trên để đủ loại bản đồ. Đổng Chí Cương nhấn góc bàn, ánh mắt nhìn Tiếu Đằng như có thể bắn ra tên bay. Tiếu Đằng chào, thanh âm có chút hả hê nói: "Báo cáo đại đội trưởng, bác sĩ Hạ tới."
Lý Chính Ủy ngồi ở đầu kia, nghe tiếng thả ra tờ báo trong tay, "Ai?"
"Bác sĩ Hạ nào?" Đổng Chí Cương hỏi tiếp.
"Chính là vị. . ." Tiếu Đằng chỉ chỉ bên ngoài, lại chỉ chỉ đùi phải của mình, nuốt nước miếng nói: "Là vị đó."
"!@#$%$@, có thể nói chuyện dễ hiểu hơn không?" Đổng Chí Cương chống nạnh, thanh âm lại cao một tầng.
"Đại đội trưởng, là tôi, Hạ Sơ."
Hạ Sơ cười khanh khách đi vào lều, Đổng đại đội trưởng và Lý Chính Ủy đều sửng sốt.
"Hạ, Hạ Sơ à? Sao cô ở đây? Chân của ôc không phải bị thương sao? Tiếu Đằng! ! ! Chuyện gì xảy ra?"
"Đại đội trưởng, nác sĩ Hạ theo đội trị liệu của bệnh viện họ tới đây." Chuyện này không liên quan tôi. Tiếu Đằng xoa tóc ngắn, không có gì phấn khích nói.
"Vậy sao cậu dẫn cô ấy tới đây? Tiểu tử đầu cậu bị vào nước (chập mạch) rồi à? Vài ngày rãnh rỗi nên ngứa daà?"
Đổng đại đội trưởng tiếp tục hắng giọng mắng Tiếu Đằng. Hạ Sơ cảm thấy đặc biệt có lỗi với Tiếu Đằng, vội vàng hoà giải nói: "Đại đội trưởng, ngài không hoan nghênh tôi à?"
"Nói cái gì? Đến, Tiểu Hạ tới đây ngồi, rót ly nước cho bác sĩ Hạ."
"Không cần không cần, đại đội trưởng, trước khi đến uống không ít nước, thật không khát." Hạ Sơ biết, nước ở chỗ này khan hiếm đến cỡ nào, cô không muốn vừa lại đây đã tăng thêm gánh nặng cho mọi người.
Lý Chính Ủy tự mình bưng nước lả lại, "Bác sĩ Hạ, nghe nói cô bị thương, tôi vẫn bận rộn không có thời gian đến thăm cô, như thế nào? Đã khỏe rồi sao?"
Hạ Sơ thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng dậy chào, mới nhận lấy ly giấy. "Cám ơn chính ủy, vết thương của tôi lành rồi."
"Ngồi đi, không cần chào, ngồi xuống nói."
"Ai." Hạ Sơ gật đầu.
Đổng Chí Cương ngồi xuống cạnh Hạ Sơ, hỏi: "Sao cô lại chạy lên đê?"
Hạ Sơ có chút xấu hổ, cô thật sự là ngại nói rõ động cơ, nên sĩ diện nói: "Nghe Tiếu Đằng nói, bệnh tim của ngài lại tái phát, tôi liền tới xem ngay, dù sao cũng không có chuyện gì."
Mặt Đổng Chí Cương tràn đầy nụ cười, nghe lời này lại biến sắc mặt nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tiếu Đằng. Tiếu Đằng đặc biệt vô tội cúi đầu đứng ở một bên, cũng không dám nói nhiều.
"Cậu còn lắm miệng."
"Đại đội trưởng, đừng trách tiểu đội trưởng Tiếu, là chính tôi nhất định theo tới." Nói xong, mặt của Hạ Sơ bắt đầu nóng lên, tự giác câm miệng không hề nói tiếp nữa.
"Tôi không sao, bệnh cũ, uống hai viên thuốc lại không sao rồi." Đổng đại đội trưởng cười ha ha, dùng để chứng minh sức khỏe cường tráng của mình.
Hạ Sơ cười không tiếp lời, mở cái hòm thuốc ra, nhìn thấy thuốc bao tử nằm ở trong góc, sửng sốt một lát, ngay sau đó lại mau chóng điều chỉnh tâm tình, lấy ống nghe ra để lên bàn.
"Lão Đổng, bác sĩ Hạ từ xa chạy tới đã không dễ dàng, anh lại không chịu trở về, vậy kiểm tra đơn giản một chút đi."
Đổng đại đội trưởng trừng mắt phải nói: "Kiểm tra cái gì, thân thể của tôi tôi rất rõ ràng, Tiếu Đằng thuốc của tôi đâu rồi, rót ly nước cho tôi uống thuốc đi." Nói xong, tiện tay cầm thuốc lá trên bàn lên, thuần thục lấy ra một điếu, đang chuẩn bị đốt, Hạ Sơ lanh tay lẹ mắt đoạt lại cái bật lửa.
"Đại đội trưởng, ngài nên biết, bệnh tim kiêng kỵ nhất là hút thuốc lá uống rượu, về sau phải cai thuốc lá này hoàn toàn." Tiếp đó cũng lấy đi gói thuốc, đưa cho nhân viên bảo vệ của Đổng Chí Cương. Hạ Sơ giao phó: "Những thứ đồ này về sau không nên xuất hiện ở trước mặt đại đội trưởng."
"Dạ, Bác sĩ Hạ."
Đổng Chí Cương đã bị đoạt thuốc, mặt mũi có chút không nhịn được, mặc dù Hạ Sơ vẫn mỉm cười, nhưng anh đã nhìn ra Hạ Sơ tuyệt đối không phải là một người dễ nói chuyện.
"Tiểu Hạ, tôi có từng nói, dáng dấp của cô rất quen mặt?"
"Đại đội trưởng, đừng làm quen với tôi."
"Không phải làm quen, thật, giống như một người quen cũ, thật càng nhìn càng giống." biểu tình của Đổng Chí Cương đặc biệt nghiêm túc, trên ót Hạ Sơ lại hiện lên ba vạch đen.
"Giống sao? Có thể thôi."
"Ba cô cũng họ Hạ chứ?"
Hạ Sơ cảm thấy mặc dù đại đội trưởng thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng thật rất thú vị. Cô họ Hạ, ba cô dĩ nhiên cũng họ Hạ rồi, điều này chẳng lẽ còn có nghi vấn sao? "Nếu giống như người quen, vậy tôi càng không thể không để ý sức khỏe khỏe mạnh của ngài, hay ngài cùng trở về với tôi đi, nơi này có Lý Chính Ủy trấn giữ mà ngài vẫn chưa yên tâm?"
Lý Chính Ủy cũng rèn sắt khi còn nóng, khuyên anh: "Tiểu Hạ nói rất đúng, anh về đi. Cơn lũ này hơn một tháng, cũng sắp nên ngừng nghỉ rồi."
"Không được!" Lời nói này như đinh chém sắt, không cho phép có bất kỳ phản kháng. Nhưng cũng bởi vì dùng sức quá mạnh, lại khiến cho ngực của đại đội trưởng bị đau.
Công lực của Hạ Sơ không sâu, không có biện pháp khuyên vị đại lão gia bướng bỉnh này trở về, chỉ có thể giao phó từng việc phải chú ý với nhân viên bảo vệ của đại đội trưởng, tỷ như cai thuốc kiêng rượu, tỷ như ăn uống.
Đại đội trưởng và chính ủy nhất định giữ Hạ Sơ ở trên đê ăn cơm trưa, Hạ Sơ từ chối không được, liền đồng ý rồi. Cô đi ra lều xem chung quanh một chút, thật ra thì cô đang chờ đợi có thể "Vô tình gặp được" Lương Mục Trạch. Theo lý thuyết, người của đại đội đặc chủng không nhiều lắm, nên rất dễ dàng tìm được anh, nhưng cô đi quanh ở ngoài lều nửa ngày cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của anh, phải nói là rất ít nhìn thấy bóng người mặc quân trang. Mình lại không thể nghiêm mặt hỏi người khác, chỉ có thể làm bộ như "Đi thăm", đi loạn khắp nơi.
Anh, có phải có nhiệm vụ hay không? Có phải ngồi trên thuyền phao nhỏ sưu tầm người dân chưa được cứu trong nước? Nghĩ như vậy, Hạ Sơ đi tới đê lớn, trước mắt là mặt nước vẩn đục, thoáng xa xa có thể nhìn những nóc nhà chưa bị ngập hết. Những người mất đi nhà cửatrong một đêm, nên đến cỡ nào đau lòng? Có lẽ bỏ lỡ không chỉ là nhà cửa, còn có người nhà.
Hạ Sơ ngồi ở bên bờ, tức cảnh sinh tình, mở to hai mắt nhìn mặt nước, vẫn không nhìn thấy Lương Mục Trạch. Thức ăn trên đê lớn mộc mạc đến không mộc mạc hơn nữa, các chiến sĩ đã cho nạn dân tất cả lương thực của mình, còn mình thì chỉ ăn rau củ dư lại và ít rau dại. Bưng một chén canh cải trắng, mắt của Hạ Sơ càng ngày càng chua xót. Mấy ngày nay những người bảo vệ quốc gia là đám thanh niên này, những thanh niên vì quốc gia và nhân dân không để ý an nguy của mình chút nào này, lại ăn giản dị như thế.
"Tiểu Hạ, cơm rau dưa, cô ăn được không." Lý Chính Ủy nhìn thấu Hạ Sơ có vẻ không ổn, cho là cô sẽ ghét bỏ.
Hạ Sơ lắc đầu, "Chính ủy, anh suy nghĩ nhiều. Tôi là cảm động, bởi vì có các anh, cuộc sống của chúng tôi mới có thể bình yên vô sự, tôi cũng không biết biểu đạt thế nào, tóm lại, cám ơn các anh!" Nói xong buông chén đũa xuống, đứng lên, trang nghiêm chào tất cả các chiến sĩ quan quân ở đây, thật lâu không có để xuống.
Sau khi ăn xong, Tiếu Đằng liền bắt đầu chuẩn bị xe đưa Hạ Sơ về đội trị liệu. Giờ khắc này, cô vẫn không biết Lương Mục Trạch ở nơi nào. Hạ Sơ ôm cái hòm thuốc vào trong ngực, vuốt ve tới tới lui lui. Cuối cùng không nhịn được, lên xe liền hỏi Tiếu Đằng: "Lương. . . . Doanh trưởng không có ở đây sao?"
"Doanh trưởng? Anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi." Tiếu Đằng đang de xe nên chuyên tâm nhìn sau xe, không chút để ý trả lời vấn đề của Hạ Sơ.
"Uhm." Hạ Sơ gật đầu, quả nhiên bị cô đoán trúng.
Không được gặp anh là chắc chắn, nhưng ít nhất Hạ Sơ có thể khẳng định anh rất khỏe mạnh rất an toàn, còn có thể làm nhiệm vụ, vậy là tốt rồi. Mở cái hòm thuốc ra, lấy thuốc bao tử đã sớm chuẩn bị xong ra. Biết dạ dày anh không tốt, bọn họ đi lại quá vội vàng, cô căn bản không có thời gian chuẩn bị, lúc này cô đặc biệt lấy thuốc bao tử từ phòng thuốc tới.
Tiếu Đằng de xe xong, nổ máy xe lên đường. Hạ Sơ hạ quyết tâm, đưa thuốc bao tử cho anh ta, bảo anh ta chuyển giao cho Lương Mục Trạch. Hạ Sơ không dám nhìn biểu tình của Tiếu Đằng, vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn phía trước.
Tiếu Đằng hắng giọng kêu một câu, "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Hạ Sơ càng 囧 rồi ! ! !
Xe bắt đầu chạy, Hạ Sơ lại nghe phía sau có thanh âm ầm ỹ, từ lòng hiếu kỳ, cô lắc lắc cổ nhìn về phía sau. Trên mặt nước xuất hiện mấy chục thuyền phao, mơ hồ nhìn thấy một số bóng người, cự ly quá xa không thấy rõ diện mạo. Nhưng cô có thể xác định, người đàn ông leo lên đê đầu tiên đó, là Lương Mục Trạch không thể nghi ngờ! !
Tay chân rất lưu loát, bóng lưng rất to lớn. Hạ Sơ nhìn bóng dáng mơ hồ đó có chút mừng rỡ, thở ra một hơi thật dài, cô rốt cuộc an tâm.
"Bác sĩ Hạ, thật là rất cảm ơn cô."
Hạ Sơ lắc đầu, "Thật không cần cám ơn tôi, tôi. . . ." Động cơ của tôi không tinh khiết . . . .
Cô cảm thấy xấu hổ, cảm thấy thật xin lỗi sự vun trồng của đảng và quân đội, thật xin lỗi cái áo choàng trắng này, thật xin lỗi sự tin tưởng của mọi người đối với cô, mọi người thật xem trọng cô, cô thật xấu hổ. . . . . .
Hạ Sơ lắc lư ở trên xe hơn một tiếng, xe mới leo lên đê lớn. Bên kia đê lớn là mặt nước cuồn cuộn, thật giống như tưởng tượng, sóng lớn lăn lộn.
Chiếc Suv dừng lại trước một cái lều tương đối "đầy đủ", Tiếu Đằng không kịp đợi Hạ Sơ, tự nhấc chân chạy vào trong lều, Hạ Sơ bình ổn trái tim đang đập loạn, từ từ đến gần lều. Con ngươi lượn vòng ở ngoài lều, xác định trong chu vi trăm mét không có Lương Mục Trạch.
Mới vừa bước một chân vào lều, liền nghe thấy một tiếng rống to từ trong vọng ra.
"Con mẹ nó cậu còn biết trở lại?"
Hạ Sơ trố mắt, tiếp theo đó là bất đắc dĩ. Tính khí dữ dội thế này, bị bệnh tim còn không biết khống chế tính tình của mình, thiệt là! !
Trong lều ươn ướt mờ mờ, treo mấy ngọn đèn nhỏ. Vài cái bàn ghép lại đặt ở giữa lều, phía trên để đủ loại bản đồ. Đổng Chí Cương nhấn góc bàn, ánh mắt nhìn Tiếu Đằng như có thể bắn ra tên bay. Tiếu Đằng chào, thanh âm có chút hả hê nói: "Báo cáo đại đội trưởng, bác sĩ Hạ tới."
Lý Chính Ủy ngồi ở đầu kia, nghe tiếng thả ra tờ báo trong tay, "Ai?"
"Bác sĩ Hạ nào?" Đổng Chí Cương hỏi tiếp.
"Chính là vị. . ." Tiếu Đằng chỉ chỉ bên ngoài, lại chỉ chỉ đùi phải của mình, nuốt nước miếng nói: "Là vị đó."
"!@#$%$@, có thể nói chuyện dễ hiểu hơn không?" Đổng Chí Cương chống nạnh, thanh âm lại cao một tầng.
"Đại đội trưởng, là tôi, Hạ Sơ."
Hạ Sơ cười khanh khách đi vào lều, Đổng đại đội trưởng và Lý Chính Ủy đều sửng sốt.
"Hạ, Hạ Sơ à? Sao cô ở đây? Chân của ôc không phải bị thương sao? Tiếu Đằng! ! ! Chuyện gì xảy ra?"
"Đại đội trưởng, nác sĩ Hạ theo đội trị liệu của bệnh viện họ tới đây." Chuyện này không liên quan tôi. Tiếu Đằng xoa tóc ngắn, không có gì phấn khích nói.
"Vậy sao cậu dẫn cô ấy tới đây? Tiểu tử đầu cậu bị vào nước (chập mạch) rồi à? Vài ngày rãnh rỗi nên ngứa daà?"
Đổng đại đội trưởng tiếp tục hắng giọng mắng Tiếu Đằng. Hạ Sơ cảm thấy đặc biệt có lỗi với Tiếu Đằng, vội vàng hoà giải nói: "Đại đội trưởng, ngài không hoan nghênh tôi à?"
"Nói cái gì? Đến, Tiểu Hạ tới đây ngồi, rót ly nước cho bác sĩ Hạ."
"Không cần không cần, đại đội trưởng, trước khi đến uống không ít nước, thật không khát." Hạ Sơ biết, nước ở chỗ này khan hiếm đến cỡ nào, cô không muốn vừa lại đây đã tăng thêm gánh nặng cho mọi người.
Lý Chính Ủy tự mình bưng nước lả lại, "Bác sĩ Hạ, nghe nói cô bị thương, tôi vẫn bận rộn không có thời gian đến thăm cô, như thế nào? Đã khỏe rồi sao?"
Hạ Sơ thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng dậy chào, mới nhận lấy ly giấy. "Cám ơn chính ủy, vết thương của tôi lành rồi."
"Ngồi đi, không cần chào, ngồi xuống nói."
"Ai." Hạ Sơ gật đầu.
Đổng Chí Cương ngồi xuống cạnh Hạ Sơ, hỏi: "Sao cô lại chạy lên đê?"
Hạ Sơ có chút xấu hổ, cô thật sự là ngại nói rõ động cơ, nên sĩ diện nói: "Nghe Tiếu Đằng nói, bệnh tim của ngài lại tái phát, tôi liền tới xem ngay, dù sao cũng không có chuyện gì."
Mặt Đổng Chí Cương tràn đầy nụ cười, nghe lời này lại biến sắc mặt nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tiếu Đằng. Tiếu Đằng đặc biệt vô tội cúi đầu đứng ở một bên, cũng không dám nói nhiều.
"Cậu còn lắm miệng."
"Đại đội trưởng, đừng trách tiểu đội trưởng Tiếu, là chính tôi nhất định theo tới." Nói xong, mặt của Hạ Sơ bắt đầu nóng lên, tự giác câm miệng không hề nói tiếp nữa.
"Tôi không sao, bệnh cũ, uống hai viên thuốc lại không sao rồi." Đổng đại đội trưởng cười ha ha, dùng để chứng minh sức khỏe cường tráng của mình.
Hạ Sơ cười không tiếp lời, mở cái hòm thuốc ra, nhìn thấy thuốc bao tử nằm ở trong góc, sửng sốt một lát, ngay sau đó lại mau chóng điều chỉnh tâm tình, lấy ống nghe ra để lên bàn.
"Lão Đổng, bác sĩ Hạ từ xa chạy tới đã không dễ dàng, anh lại không chịu trở về, vậy kiểm tra đơn giản một chút đi."
Đổng đại đội trưởng trừng mắt phải nói: "Kiểm tra cái gì, thân thể của tôi tôi rất rõ ràng, Tiếu Đằng thuốc của tôi đâu rồi, rót ly nước cho tôi uống thuốc đi." Nói xong, tiện tay cầm thuốc lá trên bàn lên, thuần thục lấy ra một điếu, đang chuẩn bị đốt, Hạ Sơ lanh tay lẹ mắt đoạt lại cái bật lửa.
"Đại đội trưởng, ngài nên biết, bệnh tim kiêng kỵ nhất là hút thuốc lá uống rượu, về sau phải cai thuốc lá này hoàn toàn." Tiếp đó cũng lấy đi gói thuốc, đưa cho nhân viên bảo vệ của Đổng Chí Cương. Hạ Sơ giao phó: "Những thứ đồ này về sau không nên xuất hiện ở trước mặt đại đội trưởng."
"Dạ, Bác sĩ Hạ."
Đổng Chí Cương đã bị đoạt thuốc, mặt mũi có chút không nhịn được, mặc dù Hạ Sơ vẫn mỉm cười, nhưng anh đã nhìn ra Hạ Sơ tuyệt đối không phải là một người dễ nói chuyện.
"Tiểu Hạ, tôi có từng nói, dáng dấp của cô rất quen mặt?"
"Đại đội trưởng, đừng làm quen với tôi."
"Không phải làm quen, thật, giống như một người quen cũ, thật càng nhìn càng giống." biểu tình của Đổng Chí Cương đặc biệt nghiêm túc, trên ót Hạ Sơ lại hiện lên ba vạch đen.
"Giống sao? Có thể thôi."
"Ba cô cũng họ Hạ chứ?"
Hạ Sơ cảm thấy mặc dù đại đội trưởng thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng thật rất thú vị. Cô họ Hạ, ba cô dĩ nhiên cũng họ Hạ rồi, điều này chẳng lẽ còn có nghi vấn sao? "Nếu giống như người quen, vậy tôi càng không thể không để ý sức khỏe khỏe mạnh của ngài, hay ngài cùng trở về với tôi đi, nơi này có Lý Chính Ủy trấn giữ mà ngài vẫn chưa yên tâm?"
Lý Chính Ủy cũng rèn sắt khi còn nóng, khuyên anh: "Tiểu Hạ nói rất đúng, anh về đi. Cơn lũ này hơn một tháng, cũng sắp nên ngừng nghỉ rồi."
"Không được!" Lời nói này như đinh chém sắt, không cho phép có bất kỳ phản kháng. Nhưng cũng bởi vì dùng sức quá mạnh, lại khiến cho ngực của đại đội trưởng bị đau.
Công lực của Hạ Sơ không sâu, không có biện pháp khuyên vị đại lão gia bướng bỉnh này trở về, chỉ có thể giao phó từng việc phải chú ý với nhân viên bảo vệ của đại đội trưởng, tỷ như cai thuốc kiêng rượu, tỷ như ăn uống.
Đại đội trưởng và chính ủy nhất định giữ Hạ Sơ ở trên đê ăn cơm trưa, Hạ Sơ từ chối không được, liền đồng ý rồi. Cô đi ra lều xem chung quanh một chút, thật ra thì cô đang chờ đợi có thể "Vô tình gặp được" Lương Mục Trạch. Theo lý thuyết, người của đại đội đặc chủng không nhiều lắm, nên rất dễ dàng tìm được anh, nhưng cô đi quanh ở ngoài lều nửa ngày cũng chưa nhìn thấy bóng dáng của anh, phải nói là rất ít nhìn thấy bóng người mặc quân trang. Mình lại không thể nghiêm mặt hỏi người khác, chỉ có thể làm bộ như "Đi thăm", đi loạn khắp nơi.
Anh, có phải có nhiệm vụ hay không? Có phải ngồi trên thuyền phao nhỏ sưu tầm người dân chưa được cứu trong nước? Nghĩ như vậy, Hạ Sơ đi tới đê lớn, trước mắt là mặt nước vẩn đục, thoáng xa xa có thể nhìn những nóc nhà chưa bị ngập hết. Những người mất đi nhà cửatrong một đêm, nên đến cỡ nào đau lòng? Có lẽ bỏ lỡ không chỉ là nhà cửa, còn có người nhà.
Hạ Sơ ngồi ở bên bờ, tức cảnh sinh tình, mở to hai mắt nhìn mặt nước, vẫn không nhìn thấy Lương Mục Trạch. Thức ăn trên đê lớn mộc mạc đến không mộc mạc hơn nữa, các chiến sĩ đã cho nạn dân tất cả lương thực của mình, còn mình thì chỉ ăn rau củ dư lại và ít rau dại. Bưng một chén canh cải trắng, mắt của Hạ Sơ càng ngày càng chua xót. Mấy ngày nay những người bảo vệ quốc gia là đám thanh niên này, những thanh niên vì quốc gia và nhân dân không để ý an nguy của mình chút nào này, lại ăn giản dị như thế.
"Tiểu Hạ, cơm rau dưa, cô ăn được không." Lý Chính Ủy nhìn thấu Hạ Sơ có vẻ không ổn, cho là cô sẽ ghét bỏ.
Hạ Sơ lắc đầu, "Chính ủy, anh suy nghĩ nhiều. Tôi là cảm động, bởi vì có các anh, cuộc sống của chúng tôi mới có thể bình yên vô sự, tôi cũng không biết biểu đạt thế nào, tóm lại, cám ơn các anh!" Nói xong buông chén đũa xuống, đứng lên, trang nghiêm chào tất cả các chiến sĩ quan quân ở đây, thật lâu không có để xuống.
Sau khi ăn xong, Tiếu Đằng liền bắt đầu chuẩn bị xe đưa Hạ Sơ về đội trị liệu. Giờ khắc này, cô vẫn không biết Lương Mục Trạch ở nơi nào. Hạ Sơ ôm cái hòm thuốc vào trong ngực, vuốt ve tới tới lui lui. Cuối cùng không nhịn được, lên xe liền hỏi Tiếu Đằng: "Lương. . . . Doanh trưởng không có ở đây sao?"
"Doanh trưởng? Anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi." Tiếu Đằng đang de xe nên chuyên tâm nhìn sau xe, không chút để ý trả lời vấn đề của Hạ Sơ.
"Uhm." Hạ Sơ gật đầu, quả nhiên bị cô đoán trúng.
Không được gặp anh là chắc chắn, nhưng ít nhất Hạ Sơ có thể khẳng định anh rất khỏe mạnh rất an toàn, còn có thể làm nhiệm vụ, vậy là tốt rồi. Mở cái hòm thuốc ra, lấy thuốc bao tử đã sớm chuẩn bị xong ra. Biết dạ dày anh không tốt, bọn họ đi lại quá vội vàng, cô căn bản không có thời gian chuẩn bị, lúc này cô đặc biệt lấy thuốc bao tử từ phòng thuốc tới.
Tiếu Đằng de xe xong, nổ máy xe lên đường. Hạ Sơ hạ quyết tâm, đưa thuốc bao tử cho anh ta, bảo anh ta chuyển giao cho Lương Mục Trạch. Hạ Sơ không dám nhìn biểu tình của Tiếu Đằng, vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn phía trước.
Tiếu Đằng hắng giọng kêu một câu, "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Hạ Sơ càng 囧 rồi ! ! !
Xe bắt đầu chạy, Hạ Sơ lại nghe phía sau có thanh âm ầm ỹ, từ lòng hiếu kỳ, cô lắc lắc cổ nhìn về phía sau. Trên mặt nước xuất hiện mấy chục thuyền phao, mơ hồ nhìn thấy một số bóng người, cự ly quá xa không thấy rõ diện mạo. Nhưng cô có thể xác định, người đàn ông leo lên đê đầu tiên đó, là Lương Mục Trạch không thể nghi ngờ! !
Tay chân rất lưu loát, bóng lưng rất to lớn. Hạ Sơ nhìn bóng dáng mơ hồ đó có chút mừng rỡ, thở ra một hơi thật dài, cô rốt cuộc an tâm.
/61
|