“Hey, anh Tiêu… Tiêu Đồ…” Rõ ràng vóc người không phải nhỏ bé, nhưng tiếng kêu của cô gái sau lưng nghe như là sợ hãi.
“Hử?” Vốn dĩ ánh mắt anh đang lo âu, nhưng lúc xoay người lại, cảm xúc đã thay đổi, đôi con ngươi đen láy đã chuyển thành dịu dàng.
Triệu Dung Hoa cảm thấy trên đời này sẽ không có người đàn ông nào phong độ, lịch lãm hơn anh. Thời xa xưa ấy, vì vẻ bề ngoài thô kệch của mình, khiến tất cả mọi người đều xa lánh. Chỉ có anh quan tâm, không chê bai mà còn mời cô đi ăn kem… Điều đó đã làm trái tim con gái của cô đập rộn ràng trong lồng ngực. Ngay cả bây giờ, rõ ràng anh mất vui nhưng vẫn tình nguyện nở nụ cười cùng cô.
“Bộ phim vừa rồi…” Đôi má đẫm khí thế oai hùng của Triệu Dung Hoa đỏ bừng lên, cô cố lấy c tìm đề tài bắt chuyện.
“Xin lỗi em, mặc dù ngồi đến hai tiếng đồng hồ trong rạp nhưng anh hoàn toàn không xem được gì.” Anh ngắt lời cô.
Anh thật sự không biết bộ phim tình cảm chán phèo đó chiếu cái gì. Chỉ biết toàn bộ thứ ánh sáng mờ ảo, cộng thêm âm nhạc lãng mạn làm cả người anh phiền não không dứt.
“Ha ha, thật ra…”
Triệu Dung Hoa căng thẳng cọ cọ mũi mình, rồi thành thật nói:
“Xin lỗi anh, đều do em không tốt. Duy Duy nói linh tinh vô nghĩa thôi, anh đừng coi lời cô ấy là sự thật. Em không có ý muốn ép buộc anh…” Dù rất thích anh, nhưng cô vẫn muốn tự mình tìm hiểu lấy. Biết anh không để mắt đến, cho nên đôi khi yên lặng thích cũng là điều hạnh phúc.
“Ép buộc?” Anh cười thản nhiên.
Trên đời này, chỉ sợ không ai có khả năng ép buộc được anh. Tuy nhiên, anh không thể phản bác. Bởi vì, bây giờ anh đang đứng ở đây.
Không hiểu sao, nhìn thấy nụ cười nhẹ không nói nên lời của anh, làm Triệu Dung Hoa lo sợ trong lòng. Vì sự áy náy không giảm bớt, Triệu Dung Hoa cúi người xuống, nói:
“Xin lỗi anh, đều do lỗi của em.” Khi biết anh về nước, Duy Duy đã tạo cơ hội cho bọn họ gặp mặt. Có ai biết, Duy Duy đau lòng vì cô nên nhiệt tình giúp đỡ, ghép hai người thành một đôi.
Tiếng ‘xin lỗi anh’ lặp lại lần thứ hai, đã làm anh bật cười. Bây giờ, anh mới biết tại sao Duy Duy và Triệu Dung Hoa kết bạn cùng nhau. Đầu óc anh vốn dĩ linh hoạt, bước chân anh thong thả dừng lại, đưa ra đề nghị với thái độ hết sức hiền lành.
“Có muốn tìm chỗ nào uống một ly không?” Vóc dáng to cao như vậy, chắc hẳn là cô biết uống rượu.
Triệu Dung Hoa ngơ ngác.
“Đi thôi, đi uống vài ba ly. Anh và em cùng nhau ôn lại chuyện xưa của Duy Duy.” Anh dương cao khóe môi, khẽ nở nụ cười nhẹ.
Không phải anh muốn cố tình lợi dụng ai, mà đêm nay trong lòng anh đổ cơn hoảng hốt. Bỗng nhiên anh rất muốn uống vài ly, hoặc vừa uống ruợu vừa nghe kể về người con gái mà suốt tám năm qua, hình bóng vẫn in đậm trong tim anh.
Cùng nhau uống rượu? Giấc mơ đã trở thành sự thật, Triệu Dung Hoa thoáng chốc cảm thấy trái tim mình như nở hoa.
o0o
Duy Duy ngồi đợi đến mười hai giờ khuya, Hi Hi chán ngấy việc ngóng người này nên quay về phòng ngủ, chỉ một mình cô còn kiên nhẫn chờ. Thật kì lạ, lúc hai người họ rời đi, cô thấy mình chẳng những mất hứng vì Thỏ Thỏ lộ ra vẻ mặt vui thích, mà ngược lại còn thấy phiền não. Không lẽ hai người họ nói chuyện rất hợp sao?
Người bạn thân của cô— Triệu Dung Hoa là một cô gái thiện lương, tinh khiết hiếm hoi còn sót lại trong cái thành phố xô bồ nhỏ bé này. Nếu Dung Hoa yêu thương một người sẽ dùng hết hy vọng để đạt đến, mà nói thẳng ra— Thỏ Thỏ là một lữ quán cô đơn, thường xuyên thích bày ra những trò nghịch ngợm, làm người ta dở khóc dở cười.
Trên thực tế, hai người họ rất xứng đôi. Cô tin rằng, nếu có cơ hội tìm hiểu nhau hơn, thì từ nay Dung Hoa sẽ làm Thỏ Thỏ không còn cô đơn buồn bã nữa. Nghĩ đến bọn họ sẽ có tương lai tốt đẹp, mắt Duy Duy sáng lấp lánh, hạnh phúc thay cho hai người.
Tuy nhiên, tại chiếc gương lớn đặt ngay lối đi vào nhà, chiếu ra khóe môi vừa mới nhếch lên nụ cười của cô, còn có tiếng nói thì thầm tra hỏi:
“Duy Duy! Chẳng lẽ cô không biết, tối nay anh ấy không vui sao?…”
“Duy Duy! Chẳng lẽ cô không cảm thấy, có thể còn một khả năng khác?…”
Cắt ngay! Duy Duy tiếp tục mặt mày hớn hở, ngăn mình đừng suy nghĩ vớ vẩn.
Quá khứ đều đã trôi qua!
“Đinh đong.” Tiếng chuông cửa vang lên.
Duy Duy đang chờ sẵn, chỉ cần đứng lên thì cửa sẽ được mở.
Có điều hơi lạ, không phải Thỏ Thỏ mang theo chìa khóa sao? Vừa mở cửa ra, Duy Duy đã ngửi thấy một thứ mùi cực mạnh.
“Anh về rồi.” Tiêu Đồ quơ quơ chùm chìa khóa trong tay, bước vào phòng, chuẩn bị ném nó đi.
“Không phải anh…” Mùiương này hơi kì lạ.
“Ừ, anh mới đi hẹn hò về.” Anh nhấn mạnh một điều không cần thiết.
Anh về trễ không đáng lo ngại, chỉ là chùm chìa khóa anh cầm trong tay, tra hoài vào lỗ.
“Anh uống rượu sao?” Duy Duy ngạc nhiên hít hít một hơi.
Mùi thật nồng nặc!
“Nhờ ơn mai mối của em, tối nay uống thật rất vui vẻ.” Đôi môi của anh nhếch lên, cười như không cười.
Rõ ràng anh đang say.
“Hai người xem phim xong, còn đi uống rượu à?” Duy Duy hơi bất ngờ.
“Ừ, tửu lượng của Dung Hoa không tệ.” Đôi mắt anh sáng lên, tựa như tâm trạng rất sảng khoái.
Tiến triển nhanh như vậy sao? Đã gọi bằng tên thân mật rồi? Duy Duy rất vui mừng.
Có cái gì đó, tùy tiện mở ra. Lúc này là áo khoác ngoài của anh.
“Nè, Tiêu Đồ! Anh say quá hóa điên hả!” Duy Duy líu lưỡi. Bởi vì, tiếng kim loại vừa chạm xuống sàn phòng khách là sợi dây nịt anh vừa cởi ra.
“Anh muốn đi tắm.” Anh cũng không ngoái đầu lại, đi lảo đảo sắp té ngửa ra nếu không vịn kịp vào vách tường.
Mặc dù ở cùng một mái nhà, cuộc sống gắn kết chặt chẽ, nhưng những quy tắc, những sự riêng tư cá nhân, Tiêu Đồ đều làm rất tốt.
Anh ít làm việc nhà, nhưng anh không bày bừa rác thải, càng không tùy tiện vứt đồ lung tung. Anh không kiểm soát cuộc sống bừa bãi của chị em bọn họ ra sao, nhưng những thứ vật dụng riêng tư của anh chưa bao giờ quăng lung tung. Nhưng bây giờ…
“Oh… my… god…” Duy Duy bụm miệng lại, bởi vì lúc này anh cởi luôn cả quần dài ra.
Thật sự say khướt, không biết trời trăng gì nữa!
Liệu bước kế tiếp, anh có khỏa thân hay không? May mắn thay, anh chỉ kéo bốn góc của chiếc áo T-shirt màu trắng cùng chiếc quần lót, rồi lắc lư tắm.
Lần đầu tiên Duy Duy chú ý tới, ngoài việc Tiêu Đồ có một đôi chân dài trắng nõn nhưng rắn chắc, khác với chàng trai có thân hình gầy yếu èo oặc như miếng thịt gà như trong kí ức ra, thì bây giờ trông anh như người luyện tập thể thao thường xuyên. Tuy nhiên, làm sao được? Sức khỏe của anh chắc chắn không cho phép.
Căn hộ không lớn, ba người bọn họ đều dùng chung một gian phòng tắm. Từ sau khi Thỏ Thỏ dọn vào, để tránh bối rối, cô chưa một lần ngâm đồ lót trong bồn rửa mặt qua đêm. Trong phòng tắm, truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Duy Duy vẫn đứng ngồi lo lắng không yên. Sau đó phát hiện có cái gì đó bất thường.
“Hử?” Vốn dĩ ánh mắt anh đang lo âu, nhưng lúc xoay người lại, cảm xúc đã thay đổi, đôi con ngươi đen láy đã chuyển thành dịu dàng.
Triệu Dung Hoa cảm thấy trên đời này sẽ không có người đàn ông nào phong độ, lịch lãm hơn anh. Thời xa xưa ấy, vì vẻ bề ngoài thô kệch của mình, khiến tất cả mọi người đều xa lánh. Chỉ có anh quan tâm, không chê bai mà còn mời cô đi ăn kem… Điều đó đã làm trái tim con gái của cô đập rộn ràng trong lồng ngực. Ngay cả bây giờ, rõ ràng anh mất vui nhưng vẫn tình nguyện nở nụ cười cùng cô.
“Bộ phim vừa rồi…” Đôi má đẫm khí thế oai hùng của Triệu Dung Hoa đỏ bừng lên, cô cố lấy c tìm đề tài bắt chuyện.
“Xin lỗi em, mặc dù ngồi đến hai tiếng đồng hồ trong rạp nhưng anh hoàn toàn không xem được gì.” Anh ngắt lời cô.
Anh thật sự không biết bộ phim tình cảm chán phèo đó chiếu cái gì. Chỉ biết toàn bộ thứ ánh sáng mờ ảo, cộng thêm âm nhạc lãng mạn làm cả người anh phiền não không dứt.
“Ha ha, thật ra…”
Triệu Dung Hoa căng thẳng cọ cọ mũi mình, rồi thành thật nói:
“Xin lỗi anh, đều do em không tốt. Duy Duy nói linh tinh vô nghĩa thôi, anh đừng coi lời cô ấy là sự thật. Em không có ý muốn ép buộc anh…” Dù rất thích anh, nhưng cô vẫn muốn tự mình tìm hiểu lấy. Biết anh không để mắt đến, cho nên đôi khi yên lặng thích cũng là điều hạnh phúc.
“Ép buộc?” Anh cười thản nhiên.
Trên đời này, chỉ sợ không ai có khả năng ép buộc được anh. Tuy nhiên, anh không thể phản bác. Bởi vì, bây giờ anh đang đứng ở đây.
Không hiểu sao, nhìn thấy nụ cười nhẹ không nói nên lời của anh, làm Triệu Dung Hoa lo sợ trong lòng. Vì sự áy náy không giảm bớt, Triệu Dung Hoa cúi người xuống, nói:
“Xin lỗi anh, đều do lỗi của em.” Khi biết anh về nước, Duy Duy đã tạo cơ hội cho bọn họ gặp mặt. Có ai biết, Duy Duy đau lòng vì cô nên nhiệt tình giúp đỡ, ghép hai người thành một đôi.
Tiếng ‘xin lỗi anh’ lặp lại lần thứ hai, đã làm anh bật cười. Bây giờ, anh mới biết tại sao Duy Duy và Triệu Dung Hoa kết bạn cùng nhau. Đầu óc anh vốn dĩ linh hoạt, bước chân anh thong thả dừng lại, đưa ra đề nghị với thái độ hết sức hiền lành.
“Có muốn tìm chỗ nào uống một ly không?” Vóc dáng to cao như vậy, chắc hẳn là cô biết uống rượu.
Triệu Dung Hoa ngơ ngác.
“Đi thôi, đi uống vài ba ly. Anh và em cùng nhau ôn lại chuyện xưa của Duy Duy.” Anh dương cao khóe môi, khẽ nở nụ cười nhẹ.
Không phải anh muốn cố tình lợi dụng ai, mà đêm nay trong lòng anh đổ cơn hoảng hốt. Bỗng nhiên anh rất muốn uống vài ly, hoặc vừa uống ruợu vừa nghe kể về người con gái mà suốt tám năm qua, hình bóng vẫn in đậm trong tim anh.
Cùng nhau uống rượu? Giấc mơ đã trở thành sự thật, Triệu Dung Hoa thoáng chốc cảm thấy trái tim mình như nở hoa.
o0o
Duy Duy ngồi đợi đến mười hai giờ khuya, Hi Hi chán ngấy việc ngóng người này nên quay về phòng ngủ, chỉ một mình cô còn kiên nhẫn chờ. Thật kì lạ, lúc hai người họ rời đi, cô thấy mình chẳng những mất hứng vì Thỏ Thỏ lộ ra vẻ mặt vui thích, mà ngược lại còn thấy phiền não. Không lẽ hai người họ nói chuyện rất hợp sao?
Người bạn thân của cô— Triệu Dung Hoa là một cô gái thiện lương, tinh khiết hiếm hoi còn sót lại trong cái thành phố xô bồ nhỏ bé này. Nếu Dung Hoa yêu thương một người sẽ dùng hết hy vọng để đạt đến, mà nói thẳng ra— Thỏ Thỏ là một lữ quán cô đơn, thường xuyên thích bày ra những trò nghịch ngợm, làm người ta dở khóc dở cười.
Trên thực tế, hai người họ rất xứng đôi. Cô tin rằng, nếu có cơ hội tìm hiểu nhau hơn, thì từ nay Dung Hoa sẽ làm Thỏ Thỏ không còn cô đơn buồn bã nữa. Nghĩ đến bọn họ sẽ có tương lai tốt đẹp, mắt Duy Duy sáng lấp lánh, hạnh phúc thay cho hai người.
Tuy nhiên, tại chiếc gương lớn đặt ngay lối đi vào nhà, chiếu ra khóe môi vừa mới nhếch lên nụ cười của cô, còn có tiếng nói thì thầm tra hỏi:
“Duy Duy! Chẳng lẽ cô không biết, tối nay anh ấy không vui sao?…”
“Duy Duy! Chẳng lẽ cô không cảm thấy, có thể còn một khả năng khác?…”
Cắt ngay! Duy Duy tiếp tục mặt mày hớn hở, ngăn mình đừng suy nghĩ vớ vẩn.
Quá khứ đều đã trôi qua!
“Đinh đong.” Tiếng chuông cửa vang lên.
Duy Duy đang chờ sẵn, chỉ cần đứng lên thì cửa sẽ được mở.
Có điều hơi lạ, không phải Thỏ Thỏ mang theo chìa khóa sao? Vừa mở cửa ra, Duy Duy đã ngửi thấy một thứ mùi cực mạnh.
“Anh về rồi.” Tiêu Đồ quơ quơ chùm chìa khóa trong tay, bước vào phòng, chuẩn bị ném nó đi.
“Không phải anh…” Mùiương này hơi kì lạ.
“Ừ, anh mới đi hẹn hò về.” Anh nhấn mạnh một điều không cần thiết.
Anh về trễ không đáng lo ngại, chỉ là chùm chìa khóa anh cầm trong tay, tra hoài vào lỗ.
“Anh uống rượu sao?” Duy Duy ngạc nhiên hít hít một hơi.
Mùi thật nồng nặc!
“Nhờ ơn mai mối của em, tối nay uống thật rất vui vẻ.” Đôi môi của anh nhếch lên, cười như không cười.
Rõ ràng anh đang say.
“Hai người xem phim xong, còn đi uống rượu à?” Duy Duy hơi bất ngờ.
“Ừ, tửu lượng của Dung Hoa không tệ.” Đôi mắt anh sáng lên, tựa như tâm trạng rất sảng khoái.
Tiến triển nhanh như vậy sao? Đã gọi bằng tên thân mật rồi? Duy Duy rất vui mừng.
Có cái gì đó, tùy tiện mở ra. Lúc này là áo khoác ngoài của anh.
“Nè, Tiêu Đồ! Anh say quá hóa điên hả!” Duy Duy líu lưỡi. Bởi vì, tiếng kim loại vừa chạm xuống sàn phòng khách là sợi dây nịt anh vừa cởi ra.
“Anh muốn đi tắm.” Anh cũng không ngoái đầu lại, đi lảo đảo sắp té ngửa ra nếu không vịn kịp vào vách tường.
Mặc dù ở cùng một mái nhà, cuộc sống gắn kết chặt chẽ, nhưng những quy tắc, những sự riêng tư cá nhân, Tiêu Đồ đều làm rất tốt.
Anh ít làm việc nhà, nhưng anh không bày bừa rác thải, càng không tùy tiện vứt đồ lung tung. Anh không kiểm soát cuộc sống bừa bãi của chị em bọn họ ra sao, nhưng những thứ vật dụng riêng tư của anh chưa bao giờ quăng lung tung. Nhưng bây giờ…
“Oh… my… god…” Duy Duy bụm miệng lại, bởi vì lúc này anh cởi luôn cả quần dài ra.
Thật sự say khướt, không biết trời trăng gì nữa!
Liệu bước kế tiếp, anh có khỏa thân hay không? May mắn thay, anh chỉ kéo bốn góc của chiếc áo T-shirt màu trắng cùng chiếc quần lót, rồi lắc lư tắm.
Lần đầu tiên Duy Duy chú ý tới, ngoài việc Tiêu Đồ có một đôi chân dài trắng nõn nhưng rắn chắc, khác với chàng trai có thân hình gầy yếu èo oặc như miếng thịt gà như trong kí ức ra, thì bây giờ trông anh như người luyện tập thể thao thường xuyên. Tuy nhiên, làm sao được? Sức khỏe của anh chắc chắn không cho phép.
Căn hộ không lớn, ba người bọn họ đều dùng chung một gian phòng tắm. Từ sau khi Thỏ Thỏ dọn vào, để tránh bối rối, cô chưa một lần ngâm đồ lót trong bồn rửa mặt qua đêm. Trong phòng tắm, truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Duy Duy vẫn đứng ngồi lo lắng không yên. Sau đó phát hiện có cái gì đó bất thường.
/93
|