Ở trong phủ nhiều ngày, A Sửu không được ra ngoài. Ngồi không yên nên mới muốn ra ngoài đi dạo.
Cúc Tâm, ta khó chịu, ta muốn ra ngoài chơi. A Sửu trơ mắt nhìn Cúc Tâm.
Cúc Tâm vừa nghe thấy thì trong lòng cả kinh, lập tức nói: Cô nương, lão gia phu nhân đã dặn dò không để cho người ra khỏi cửa, bên ngoài người xấu nào cũng đều có, rắp tâm hiểm ác, không an toàn. Chúng ta ở trong phủ là tốt nhất, ung dung thong thả chờ đợi, muốn ăn cái gì thì nô tỳ dặn dò phòng bếp lập tức làm cho người. Nếu nhàm chán thì nô tỳ có thể kể chuyện xưa cho cô nương giải buồn. Cúc Tâm đang thử đánh lạc sự chú ý của A Sửu. Nếu cô nương ra cửa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lần này cô nương sẽ thật sự mất mạng. Lần trước để lạc cô nương nên lão gia phu nhân đã phạt nặng nàng. Nếu không phải vì thấy cô nương thích nàng, sợ cô nương trở về không nhìn thấy nàng thì sẽ khóc nháo thì đã sớm loạn côn đánh chết nàng. Cho nên khi vừa nghe thấy cô nương muốn đi ra ngoài thì Cúc Tâm liền căng thẳng.
A Sửu vừa nghe đã biết ý của Cúc Tâm, nàng ta không muốn cho nàng ra ngoài! A Sửu có chút mất hứng, nghẹn miệng rầu rĩ nói: Nhưng ta muốn đi ra ngoài xem thử một chút. Mặc dù sư phụ không thích ta đi chơi nhưng lúc ta muốn đi ra ngoài thì sư phụ cũng sẽ gác lại mọi chuyện mà đi theo ta. Nhắc tới Đoạn Thần, đôi mắt A Sửu lập tức đỏ ửng. Nàng nhớ sư phụ, muốn ôm sư phụ, muốn sư phụ nựng nàng...
Thấy cô nương đỏ mắt, vẻ mặt như muốn khóc thì Cúc Tâm liền luống cuống. Vội vàng ôm lấy A Sửu, trấn an: Cô nương đừng khóc! Cô nương đừng khóc! Nô tỳ để hoa Lan Tâm đến hỏi phu nhân, nếu phu nhân đồng ý thì nô tỳ lập tức đưa cô nương ra ngoài. Nói xong thì liền nháy mắt với Lan Tâm.
A Sửu nghe vậy thì mở mắt ra, lông mi ướt nhẹp. Nói với Cúc Tâm: Vậy ngươi mau kêu Lan Tâm đi hỏi nương ta đi. Nương ta yêu thích ta như vậy, nhất định sẽ cho ta ra ngoài.
Lan Tâm, còn không mau đi hỏi phu nhân! Cúc Tâm gọi Lan Tâm đang đứng ở một bên, nhướng mi hai cái.
Dạ, nô tỳ sẽ đi hỏi phu nhân ngay. Lan Tâm gật đầu, chạy ra ngoài.
Sau khi Lan Tâm rời khỏi đây, Cúc Tâm vỗ nhẹ lưng A Sửu, dịu dàng nói: Cô nương, Lan Tâm đã đi hỏi phu nhân rồi. Chúng ta ăn một chút gì đó trong lúc chờ đợi đi, sẽ có tin tức ngay. Cúc Tâm cầm lấy cái lồng cơm (cà mên) còn đậy kín, mở nắp ra lấy hai đĩa điểm tâm. Đưa đến trước mặt A Sửu rồi nói: Cô nương, đây là bánh bí đỏ, rất ngọt và mềm, người nếm thử xem có thích không.
A Sửu vươn tay cầm thấy một miếng, bỏ vào trong miệng cắn hai cái, đôi mắt lập tức sáng lên, gật đầu khen: Ăn ngon, rất ngọt! Ta thích! Ưm, cái bánh ngọt này có hai đĩa, có thể để lại hai miếng cho sư phụ, không biết sư phụ có thích cái này không.
Thấy cô nương ăn đến hài lòng, Cúc Tâm bắt đầu kể chuyện xưa cho A Sửu, ý muốn dời lực chú ý của A Sửu, để A Sửu quên đi
Cúc Tâm, ta khó chịu, ta muốn ra ngoài chơi. A Sửu trơ mắt nhìn Cúc Tâm.
Cúc Tâm vừa nghe thấy thì trong lòng cả kinh, lập tức nói: Cô nương, lão gia phu nhân đã dặn dò không để cho người ra khỏi cửa, bên ngoài người xấu nào cũng đều có, rắp tâm hiểm ác, không an toàn. Chúng ta ở trong phủ là tốt nhất, ung dung thong thả chờ đợi, muốn ăn cái gì thì nô tỳ dặn dò phòng bếp lập tức làm cho người. Nếu nhàm chán thì nô tỳ có thể kể chuyện xưa cho cô nương giải buồn. Cúc Tâm đang thử đánh lạc sự chú ý của A Sửu. Nếu cô nương ra cửa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lần này cô nương sẽ thật sự mất mạng. Lần trước để lạc cô nương nên lão gia phu nhân đã phạt nặng nàng. Nếu không phải vì thấy cô nương thích nàng, sợ cô nương trở về không nhìn thấy nàng thì sẽ khóc nháo thì đã sớm loạn côn đánh chết nàng. Cho nên khi vừa nghe thấy cô nương muốn đi ra ngoài thì Cúc Tâm liền căng thẳng.
A Sửu vừa nghe đã biết ý của Cúc Tâm, nàng ta không muốn cho nàng ra ngoài! A Sửu có chút mất hứng, nghẹn miệng rầu rĩ nói: Nhưng ta muốn đi ra ngoài xem thử một chút. Mặc dù sư phụ không thích ta đi chơi nhưng lúc ta muốn đi ra ngoài thì sư phụ cũng sẽ gác lại mọi chuyện mà đi theo ta. Nhắc tới Đoạn Thần, đôi mắt A Sửu lập tức đỏ ửng. Nàng nhớ sư phụ, muốn ôm sư phụ, muốn sư phụ nựng nàng...
Thấy cô nương đỏ mắt, vẻ mặt như muốn khóc thì Cúc Tâm liền luống cuống. Vội vàng ôm lấy A Sửu, trấn an: Cô nương đừng khóc! Cô nương đừng khóc! Nô tỳ để hoa Lan Tâm đến hỏi phu nhân, nếu phu nhân đồng ý thì nô tỳ lập tức đưa cô nương ra ngoài. Nói xong thì liền nháy mắt với Lan Tâm.
A Sửu nghe vậy thì mở mắt ra, lông mi ướt nhẹp. Nói với Cúc Tâm: Vậy ngươi mau kêu Lan Tâm đi hỏi nương ta đi. Nương ta yêu thích ta như vậy, nhất định sẽ cho ta ra ngoài.
Lan Tâm, còn không mau đi hỏi phu nhân! Cúc Tâm gọi Lan Tâm đang đứng ở một bên, nhướng mi hai cái.
Dạ, nô tỳ sẽ đi hỏi phu nhân ngay. Lan Tâm gật đầu, chạy ra ngoài.
Sau khi Lan Tâm rời khỏi đây, Cúc Tâm vỗ nhẹ lưng A Sửu, dịu dàng nói: Cô nương, Lan Tâm đã đi hỏi phu nhân rồi. Chúng ta ăn một chút gì đó trong lúc chờ đợi đi, sẽ có tin tức ngay. Cúc Tâm cầm lấy cái lồng cơm (cà mên) còn đậy kín, mở nắp ra lấy hai đĩa điểm tâm. Đưa đến trước mặt A Sửu rồi nói: Cô nương, đây là bánh bí đỏ, rất ngọt và mềm, người nếm thử xem có thích không.
A Sửu vươn tay cầm thấy một miếng, bỏ vào trong miệng cắn hai cái, đôi mắt lập tức sáng lên, gật đầu khen: Ăn ngon, rất ngọt! Ta thích! Ưm, cái bánh ngọt này có hai đĩa, có thể để lại hai miếng cho sư phụ, không biết sư phụ có thích cái này không.
Thấy cô nương ăn đến hài lòng, Cúc Tâm bắt đầu kể chuyện xưa cho A Sửu, ý muốn dời lực chú ý của A Sửu, để A Sửu quên đi
/83
|