Xấu nữ?
Phượng Thiên Sách vừa mới phun ra hai chữ xấu nữ, lô ghế ở lầu, ánh mắt mấy người ngồi cùng với Già Lam đồng loạt nhìn về phía nàng. Trong hội trường đấu giá, muốn nói tới xấu nữ, ngoại trừ nàng ra thì không có người thứ hai!
Trong lòng mọi người, hai chữ ‘xấu nữ’ này tựa như viên đá, không cẩn thận rơi vào mặt hồ yên lặng nghìn năm, từng vòng từng vòng sóng lăn tăn, xảy ra phản ứng dây chuyền.
Xôn xao xôn xao…
Người của lô ghế một, người của lô ghế hai, người của lầu một, người của lầu hai, sau đó, tất cả ánh mắt quỷ dị của mọi người trong hội trường đều đồng loạt nhìn về phía Già Lam.
Muôn người để ý!
Vô số tầm mắt tập trung nhìn trên người mình, Già Lam cười khẩy trong lòng, vẻ mặt ung dung thản nhiên. Nàng không thèm quan tâm đến ánh mắt châm chọc hay xem trò vui của mọi người, nàng chỉ quan tâm đến dụng ý của Phượng Thiên Sách!
Ở thành Lạc Xuyên, hễ nhắc tới xấu nữ, người đầu tiên được nghĩ tới nhất định sẽ là Già Lam. Phượng Thiên Sách nhắc tới xấu nữ, chẳng khác nào đang ám chỉ đến nàng, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, chưa từng có đụng chạm với nhau, vì sao hắn lại nhằm vào nàng?
Là nàng suy nghĩ nhiều hay chỉ là trùng hợp?
Phượng Thiên Sách ‘Ừ’ một tiếng, nhìn theo tầm mắt của mọi người.
Lúc này, Già Lam cũng nhìn về phía hắn, thình lình hai tầm mắt va chạm nhau giữa không trung, cách nhau ba tầng lầu, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, giống như là hai người không thể gặp nhau, lại đột nhiên gặp nhau ở thời điểm không ngờ tới!
Đây là một loại cảm giác mơ hồ, giống như… số mệnh sắp đặt sẵn!
Đây là lần đầu tiên Già Lam nhìn thẳng vào mắt Phượng Thiên Sách, hắn có một khuôn mặt tuyệt mỹ mà tự nhiên, ngũ quan gần như hoàn mỹ, tản ra sức quyến rũ mê hoặc lòng người.
Nhưng trong nháy mắt, hắn như tên công tử quần áo lụa là nở nụ cười ngả ngớn, đập vỡ mỹ cảm mê hoặc.
"Ha ha, chính là ngươi!" Hắn cười ha ha, đôi mắt sáng trong trẻo, dùng cái quạt vỗ tay, âm thanh bốp bốp vang dội.
Mọi người đều bị sặc do chính nước bọt của mình, quả nhiên, rất là sốc mà!
Cực phẩm xấu nữ xứng với cực phẩm lẳng lơ, đúng là tuyệt phối!
“Ngươi chính là Già Lam tiểu thư? Phượng Thiếu nhà ta có lời mời.” Nam tử mang mặt cười dẫn theo tám bạch y nữ tử đi tới chỗ nàng, mời người cũng phô trương như vậy, đúng là tương xứng với kiểu mẫu huênh hoang của hắn.
Nhưng trong mắt Già Lam, bọn họ rõ ràng là tới bắt người, mà không phải tới mời người. Nàng vốn muốn tìm cơ hội tiếp cận Phượng Thiếu, hiện tại đột nhiên cơ hội tìm đến cửa, sao nàng có thể dễ dàng buông tha.
Được thôi, vì thì đến gần quan sát hắn, để xem hắn có phải đang cố ý ngụy trang hay không.
Già Lam ưu nhã đứng dậy, lúc ngước mắt nhìn lên, đôi mắt nghiêm nghị, khẽ hếch cằm về trước, đơn giản ói ra một câu: “Đi thôi!"
Nam tử mang mặt cười hơi sửng sờ, ngạc nhiên nhìn đôi mắt kinh người của nàng, cô gái có đôi mắt linh động lại xinh đẹp như vậy, sao có thể là xấu nữ?
Sở Chiêu Viêm chau mày, hắn nghĩ rằng Già Lam là người kiêu ngạo, nhất định sẽ cự tuyệt, ai ngờ nàng lại đáp ứng. Rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì thế?
Tống Thiến Nhi lo âu kéo lấy tay Già Lam: “Già Lam, ngươi thật sự muốn đi theo bọn họ hả?”
“Phượng Thiếu nồng nhiệt yêu thích, là vinh hạnh của ta.” Già Lam nhàn nhạt trả lời, nét mặt không có một chút vui sướng giống như được vinh hạnh.
"Già Lam tiểu thư, xin chờ một chút.” Nam tử mang mặt cười hướng tám bạch y nữ tử ngoắc tay, Già Lam rất nhanh bị tám người vây quanh, tám người cùng nhau lấy ra một cái lư hương nhỏ, trong lư hương có đốt hương thơm ngào ngạt, hương thơm lượn lờ bay tới trên người Già Lam, khiến cho từ đầu tới chân nàng đều bị mùi hương bao vây.
“Được rồi, hiện tại ngươi có thể đi gặp Phượng Thiếu, mời!” Nam tử mang mặt cười cố tình làm lơ ánh mắt phóng phi đao của Già Lam, cười tủm tỉm mời nàng ra ngoài.
“Ha ha, có trò hay để xem rồi!” Hai mắt Mục Tư Viễn lòe sáng, ánh mắt hứng thú lấp lánh không ngừng, hắn rất chờ mong khi cực phẩm xấu nữ gặp phải cực phẩm lẳng lơ, đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện giật gân gì.
Người xem kịch vui đâu chỉ có mình hắn! Mọi người ở đây đều mang tâm trạng hưng phấn chờ xem kịch vui… Chưa nói, hai người trong tuồng kịch này, mới gặp nhau lần đầu nha!
“Mọi người đều nói, nàng lớn lên rất xấu xí, nàng rốt cuộc xấu bao nhiêu?” Tiếng quạt từng chút vang bên tai Già Lam, nhẹ nhàng phe phẩy.
Trong hội trường thoáng cái liền im ắng, người chưa từng nhìn thấy diện mạo thật sự của Già Lam cũng bắt đầu tò mò muốn nhìn rốt cuộc nàng xấu cỡ nào, người từng thấy qua mặt Già Lam thì lại tò mò muốn nhìn biểu tình khiếp sợ của Phượng Thiếu khi thấy mặt Già Lam. Mọi người nín thở, chờ đợi một màn đặc sắc hơn!
Già Lam nhìn thẳng vào Phượng Thiên Sách, không hề có ý tránh né, trong lòng lại nổi lên trò đùa dai, nàng cũng muốn nhìn dáng vẻ của đối phương khi thấy gương mặt của nàng, hắn sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Khăn che mặt mang trên tai được gỡ xuống một cách nhẹ nhàng, khuôn mặt có bớt hình Hỏa Long hết sức dữ tợn chậm rãi đập vào mi mắt Phượng Thiên Sách, đồng thời cũng rơi vào mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Hội trường chỉ còn tiếng hít sâu, thật là… xấu quá đi! Cực kì xấu! Làm người ta mắc ói! Âm thanh ói mửa liên tiếp vang lên.
Già Lam không để ý tới phản ứng của mọi người, nàng tập trung nhìn chăm chú vào Phượng Thiên Sách, không bỏ xót bất kì biến hóa nào trên mặt hắn. Chỉ thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn từ từ đến gần, cực kì khiêu chiến sự nhẫn nại của Già Lam, trong phút chốc khăn che mặt rơi xuống, con ngươi của hắn hơi phóng to, sau đó trong đáy mắt chiết xạ ra hào quang kì dị, giống như sao sáng trên dải Ngân Hà, tỏa sáng trời cao vô thượng!
Tiếp đó, hắn kéo ra một nụ cười, cười đến ung dung hoa quý: “Thật đẹp! Ta thích nhất là loại khẩu vị này!”
Hơi thở ấm áp phun ở chóp mũi nàng, khoảng cách giữa hai người giống như mặt kề mặt, nghe được lời khen ngợi của hắn, toàn thân Già Lam nổi đầy da gà.
Đùng! Bịch! Oành!
Trong lúc nhất thời, các loại âm thanh kì quái đồng thời vang lên, có người không cẩn thận làm rơi ly trà trong tay, có người đụng trán vào cây cột, có người trực tiếp té từ trên ghế xuống đất…
Mọi người không khỏi ghé mắt, trợn mắt nhìn vẻ mặt say mê của Phượng Thiếu, cả đám giống như bị sét đánh.
Trong lòng mọi người ở đây đều nghĩ, Phượng Thiếu ánh mắt của lão nhân gia ngài thật đúng là cực phẩm. Không ngờ có thể nhìn khuôn mặt xấu xí như quỷ dạ xoa mà khen đẹp. Cuối cùng là thẩm mỹ của chúng ta có vấn đề, hay là thẩm mỹ của lão nhân gia ngài không có hạn chót, gào khóc?
Mục Tư Viễn đang ôm bụng cười, cười đến chết đi sống lại, thật là tài tình! Phẩm vị của Phượng Thiếu quả nhiên rất đặc biệt!
Ngược lại với bộ dạng cười sốc hôn của hắn, thân thể Sở Chiêu Viêm chấn động, vẻ mặt nhất thời cứng lại, để lộ ra vẻ nghi hoặc và khó hiểu.
Khuôn mặt tuấn mỹ từ từ lui về sau, quang ảnh sáng ngời, hương thơm thoang thoảng tùy ý tản đi, Phượng Thiên Sách gõ cây quat, cười đến sung sướng: “Ha ha, ta có dự cảm, nàng sẽ đem phúc khí tới cho ta, hôm nay ta nhất định sẽ thắng lợi mà về!”
"Đi, chúng ta đi lên lầu!" Tay áo rộng thùng thình của hắn mở ra, đưa tay ôm eo thon của nàng, sống lưng Già Lam y như bị điện giật, gần như phản xạ có điều kiện theo tiềm thức, khuỷu tay của nàng chỉa về phía sau, đánh vào bụng của đối phương, tiếp sau đó nắm đấm đưa lên, vừa vặn đập vào mắt phải của đối phương!
Phượng Thiên Sách đâu có ngờ rằng nàng đột nhiên ra tay, hơn nữa động tác lại nhanh lại chính xác, thuần thục như vậy, giống như được diễn tập rất nhiều lần. Đầu tiên là bụng của hắn bị đập một cú cực mạnh, kế đó mắt phải bị đập, mắt choáng váng, thân thể ngã trái ngã phải, nhìn cái gì cũng thấy hai tầng bóng dáng.
Mọi người lập tức ngây người như phỗng, quên mất phản ứng. Chờ tới khi nam tử mang mặt cười hoàn hồn trước tiên, quát to một tiếng: “Còn đực ra đó làm cái gì? Mau chóng bảo hộ Phượng Thiếu!” Tám bạch y nữ tử vừa hoàn hồn, chạy nhanh tới trước mặt Phượng Thiếu.
Gia Lam giương mắt, nhìn dấu vết bầm tím trên mắt phải của Phượng Thiếu, khóe miệng của nàng khẽ miết xuống, phản hứng của nàng hình như hơi bị lố thì phải.
“Già Lam tiểu thư, ngươi làm sao có thể đối xử thô lỗ với Phượng Thiếu như vậy? Nhìn Phượng Thiếu một chút đi, hết xinh đẹp rồi này.” Nam tử mang mặt cười nhìn như đang quở trách Già Lam, nhưng khi nhìn kĩ lại chắc chắn sẽ phát hiện hào quang hứng thú trong mắt hắn, khiến Già Lam nhớ tới mỗi khi Mục Tư Viễn đùa giỡn, hiệu quả đều tuyệt vời như nhau.
Chủ nhân bị đánh, hắn không có quan tâm chủ nhân có bị thương hay không, chỉ lo đến chuyện chủ nhân có xinh đẹp hay không, nam tử này đúng là quái thai.
Đương nhiên, chỉ có Già Lam mới có suy nghĩ này. Bộ dạng của mọi người trong hội trường đều cố nín cười xem kịch vui. Không ngờ xấu nữ Già Lam lại đánh cực phẩm Phượng Thiếu. Ha ha ha, đây tuyệt đối là tin tức mới của thành Lạc Xuyên!
"Thiếu gia, ngươi không sao chứ?"
"Già Lam tiểu thư, ngươi thật là quá đáng!"
Tám bạch y nữ tử vây quanh Phượng Thiếu, hỏi han ân cần, cả đám đều dùng ánh mắt căm thù nhìn Già Lam, giống như nàng đã làm chuyện tày trời ấy.
Quản sự Bảo Khí Các rất sợ Phượng Thiếu nổi giận, gây ra rắc rối không cần thiết, hắn vội vã mang người đến đây: “Phượng Thiếu, ngươi đừng tức giận, ta đem Già Lam tiểu thư mời xuống khỏi sân khấu.”
"Chờ một chút!" Phượng Thiên Sách đẩy đoàn người đang vây quanh mình ra, che mắt phải bước lên phía trước: “Ai cho phép ngươi đuổi nàng xuống hả? Người của ta, ngươi cũng dám chọc?”
Quản sự đổ mồ hôi lạnh, ông cũng vì sợ hắn tức giận thôi, nên mới muốn đuổi người xuống, Già Lam là người của Phượng Thiếu hồi nào vậy?
Thật ra, Phương Thiếu à! Ngươi bị người ta đánh, còn muốn ra tay bảo vệ người đánh ngươi! Quả là không thể nào hiểu rõ suy nghĩ trong đầu của hắn!
Ánh mắt khó hiểu của Già Lam thoáng lướt về phía Phượng Thiên Sách, vừa rồi nàng còn đang tự suy xét hành động của mình, rất có thể đem cơ hội tiếp cận Phương Thiếu đánh mất, ai ngờ hắn không những không nổi giận với nàng, ngược lại còn muốn bảo vệ nàng.
Thật là một kẻ kì lạ!
“Ta nói cho các ngươi biết! Từ nay về sau, Tiểu Lam Lam chính là người của Phượng Thiên Sách ta. Ai dám bắt nạt nàng ấy, chính là bắt nạt ta! Bắt nạt người ta, cũng chính là bắt nạt cha nuôi của ta! Biết cha nuôi của ta là ai không?” Phượng Thiên Sách gấp quạt lại, chỉa vào con mắt bầm tím của mình, tự cho là phóng khoáng tiêu sái, lại giả vờ thần bí: “Ha ha… Ta mới không thèm nói cho các ngươi biết!”
Mọi người bật ngữa, ở toàn Phượng Lân Quốc, ai chả biết cha nuôi của Phượng Thiếu chính là đệ nhất cao thủ của Phượng Lân Quốc, đồng thời, chính là Tư Đồ Trường Thắng - viện trưởng đương nhiệm của Học Viện Thiên Dực.
Cũng bởi vì chuyện này, Phó viện trưởng của học viện không ngại đường xa đuổi theo Phượng Thiếu, hi vọng hắn gia nhập vào Học Viện Thiên Dực.
Mọi chuyện đều rất rõ ràng, hắn còn giả vờ thần bí như vậy, cố ý làm người ta chán ghét!
Già Lam nghe được nick name ‘Tiểu Lam Lam’, da gà trên người nàng rớt xuống lịch bịch, ớn lạnh quá! Hắn còn có thể xấu hổ hơn nữa không?
"Tiểu Lam Lam, đừng sợ! Về sau có ta bảo bọc nàng, không có người dám bắt nạt nàng nữa đâu!” Phượng Thiên Sách cười khanh khách nhìn nàng, không chú ý tới con mắt phải buồn cười của mình. Từ trong mắt hắn, Già Lam nhận thấy sự chân thành và một số chuyện nàng không hiểu, nàng không có đem lời nói của hắn đặt ở trong lòng, mơ hồ có dự cảm, mặc kệ hắn có phải là người hoang đường thật sự hay không, nhưng nàng dám chắc hắn là người nói được làm được.
Phượng Thiên Sách vừa mới phun ra hai chữ xấu nữ, lô ghế ở lầu, ánh mắt mấy người ngồi cùng với Già Lam đồng loạt nhìn về phía nàng. Trong hội trường đấu giá, muốn nói tới xấu nữ, ngoại trừ nàng ra thì không có người thứ hai!
Trong lòng mọi người, hai chữ ‘xấu nữ’ này tựa như viên đá, không cẩn thận rơi vào mặt hồ yên lặng nghìn năm, từng vòng từng vòng sóng lăn tăn, xảy ra phản ứng dây chuyền.
Xôn xao xôn xao…
Người của lô ghế một, người của lô ghế hai, người của lầu một, người của lầu hai, sau đó, tất cả ánh mắt quỷ dị của mọi người trong hội trường đều đồng loạt nhìn về phía Già Lam.
Muôn người để ý!
Vô số tầm mắt tập trung nhìn trên người mình, Già Lam cười khẩy trong lòng, vẻ mặt ung dung thản nhiên. Nàng không thèm quan tâm đến ánh mắt châm chọc hay xem trò vui của mọi người, nàng chỉ quan tâm đến dụng ý của Phượng Thiên Sách!
Ở thành Lạc Xuyên, hễ nhắc tới xấu nữ, người đầu tiên được nghĩ tới nhất định sẽ là Già Lam. Phượng Thiên Sách nhắc tới xấu nữ, chẳng khác nào đang ám chỉ đến nàng, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, chưa từng có đụng chạm với nhau, vì sao hắn lại nhằm vào nàng?
Là nàng suy nghĩ nhiều hay chỉ là trùng hợp?
Phượng Thiên Sách ‘Ừ’ một tiếng, nhìn theo tầm mắt của mọi người.
Lúc này, Già Lam cũng nhìn về phía hắn, thình lình hai tầm mắt va chạm nhau giữa không trung, cách nhau ba tầng lầu, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, giống như là hai người không thể gặp nhau, lại đột nhiên gặp nhau ở thời điểm không ngờ tới!
Đây là một loại cảm giác mơ hồ, giống như… số mệnh sắp đặt sẵn!
Đây là lần đầu tiên Già Lam nhìn thẳng vào mắt Phượng Thiên Sách, hắn có một khuôn mặt tuyệt mỹ mà tự nhiên, ngũ quan gần như hoàn mỹ, tản ra sức quyến rũ mê hoặc lòng người.
Nhưng trong nháy mắt, hắn như tên công tử quần áo lụa là nở nụ cười ngả ngớn, đập vỡ mỹ cảm mê hoặc.
"Ha ha, chính là ngươi!" Hắn cười ha ha, đôi mắt sáng trong trẻo, dùng cái quạt vỗ tay, âm thanh bốp bốp vang dội.
Mọi người đều bị sặc do chính nước bọt của mình, quả nhiên, rất là sốc mà!
Cực phẩm xấu nữ xứng với cực phẩm lẳng lơ, đúng là tuyệt phối!
“Ngươi chính là Già Lam tiểu thư? Phượng Thiếu nhà ta có lời mời.” Nam tử mang mặt cười dẫn theo tám bạch y nữ tử đi tới chỗ nàng, mời người cũng phô trương như vậy, đúng là tương xứng với kiểu mẫu huênh hoang của hắn.
Nhưng trong mắt Già Lam, bọn họ rõ ràng là tới bắt người, mà không phải tới mời người. Nàng vốn muốn tìm cơ hội tiếp cận Phượng Thiếu, hiện tại đột nhiên cơ hội tìm đến cửa, sao nàng có thể dễ dàng buông tha.
Được thôi, vì thì đến gần quan sát hắn, để xem hắn có phải đang cố ý ngụy trang hay không.
Già Lam ưu nhã đứng dậy, lúc ngước mắt nhìn lên, đôi mắt nghiêm nghị, khẽ hếch cằm về trước, đơn giản ói ra một câu: “Đi thôi!"
Nam tử mang mặt cười hơi sửng sờ, ngạc nhiên nhìn đôi mắt kinh người của nàng, cô gái có đôi mắt linh động lại xinh đẹp như vậy, sao có thể là xấu nữ?
Sở Chiêu Viêm chau mày, hắn nghĩ rằng Già Lam là người kiêu ngạo, nhất định sẽ cự tuyệt, ai ngờ nàng lại đáp ứng. Rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì thế?
Tống Thiến Nhi lo âu kéo lấy tay Già Lam: “Già Lam, ngươi thật sự muốn đi theo bọn họ hả?”
“Phượng Thiếu nồng nhiệt yêu thích, là vinh hạnh của ta.” Già Lam nhàn nhạt trả lời, nét mặt không có một chút vui sướng giống như được vinh hạnh.
"Già Lam tiểu thư, xin chờ một chút.” Nam tử mang mặt cười hướng tám bạch y nữ tử ngoắc tay, Già Lam rất nhanh bị tám người vây quanh, tám người cùng nhau lấy ra một cái lư hương nhỏ, trong lư hương có đốt hương thơm ngào ngạt, hương thơm lượn lờ bay tới trên người Già Lam, khiến cho từ đầu tới chân nàng đều bị mùi hương bao vây.
“Được rồi, hiện tại ngươi có thể đi gặp Phượng Thiếu, mời!” Nam tử mang mặt cười cố tình làm lơ ánh mắt phóng phi đao của Già Lam, cười tủm tỉm mời nàng ra ngoài.
“Ha ha, có trò hay để xem rồi!” Hai mắt Mục Tư Viễn lòe sáng, ánh mắt hứng thú lấp lánh không ngừng, hắn rất chờ mong khi cực phẩm xấu nữ gặp phải cực phẩm lẳng lơ, đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện giật gân gì.
Người xem kịch vui đâu chỉ có mình hắn! Mọi người ở đây đều mang tâm trạng hưng phấn chờ xem kịch vui… Chưa nói, hai người trong tuồng kịch này, mới gặp nhau lần đầu nha!
“Mọi người đều nói, nàng lớn lên rất xấu xí, nàng rốt cuộc xấu bao nhiêu?” Tiếng quạt từng chút vang bên tai Già Lam, nhẹ nhàng phe phẩy.
Trong hội trường thoáng cái liền im ắng, người chưa từng nhìn thấy diện mạo thật sự của Già Lam cũng bắt đầu tò mò muốn nhìn rốt cuộc nàng xấu cỡ nào, người từng thấy qua mặt Già Lam thì lại tò mò muốn nhìn biểu tình khiếp sợ của Phượng Thiếu khi thấy mặt Già Lam. Mọi người nín thở, chờ đợi một màn đặc sắc hơn!
Già Lam nhìn thẳng vào Phượng Thiên Sách, không hề có ý tránh né, trong lòng lại nổi lên trò đùa dai, nàng cũng muốn nhìn dáng vẻ của đối phương khi thấy gương mặt của nàng, hắn sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Khăn che mặt mang trên tai được gỡ xuống một cách nhẹ nhàng, khuôn mặt có bớt hình Hỏa Long hết sức dữ tợn chậm rãi đập vào mi mắt Phượng Thiên Sách, đồng thời cũng rơi vào mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Hội trường chỉ còn tiếng hít sâu, thật là… xấu quá đi! Cực kì xấu! Làm người ta mắc ói! Âm thanh ói mửa liên tiếp vang lên.
Già Lam không để ý tới phản ứng của mọi người, nàng tập trung nhìn chăm chú vào Phượng Thiên Sách, không bỏ xót bất kì biến hóa nào trên mặt hắn. Chỉ thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn từ từ đến gần, cực kì khiêu chiến sự nhẫn nại của Già Lam, trong phút chốc khăn che mặt rơi xuống, con ngươi của hắn hơi phóng to, sau đó trong đáy mắt chiết xạ ra hào quang kì dị, giống như sao sáng trên dải Ngân Hà, tỏa sáng trời cao vô thượng!
Tiếp đó, hắn kéo ra một nụ cười, cười đến ung dung hoa quý: “Thật đẹp! Ta thích nhất là loại khẩu vị này!”
Hơi thở ấm áp phun ở chóp mũi nàng, khoảng cách giữa hai người giống như mặt kề mặt, nghe được lời khen ngợi của hắn, toàn thân Già Lam nổi đầy da gà.
Đùng! Bịch! Oành!
Trong lúc nhất thời, các loại âm thanh kì quái đồng thời vang lên, có người không cẩn thận làm rơi ly trà trong tay, có người đụng trán vào cây cột, có người trực tiếp té từ trên ghế xuống đất…
Mọi người không khỏi ghé mắt, trợn mắt nhìn vẻ mặt say mê của Phượng Thiếu, cả đám giống như bị sét đánh.
Trong lòng mọi người ở đây đều nghĩ, Phượng Thiếu ánh mắt của lão nhân gia ngài thật đúng là cực phẩm. Không ngờ có thể nhìn khuôn mặt xấu xí như quỷ dạ xoa mà khen đẹp. Cuối cùng là thẩm mỹ của chúng ta có vấn đề, hay là thẩm mỹ của lão nhân gia ngài không có hạn chót, gào khóc?
Mục Tư Viễn đang ôm bụng cười, cười đến chết đi sống lại, thật là tài tình! Phẩm vị của Phượng Thiếu quả nhiên rất đặc biệt!
Ngược lại với bộ dạng cười sốc hôn của hắn, thân thể Sở Chiêu Viêm chấn động, vẻ mặt nhất thời cứng lại, để lộ ra vẻ nghi hoặc và khó hiểu.
Khuôn mặt tuấn mỹ từ từ lui về sau, quang ảnh sáng ngời, hương thơm thoang thoảng tùy ý tản đi, Phượng Thiên Sách gõ cây quat, cười đến sung sướng: “Ha ha, ta có dự cảm, nàng sẽ đem phúc khí tới cho ta, hôm nay ta nhất định sẽ thắng lợi mà về!”
"Đi, chúng ta đi lên lầu!" Tay áo rộng thùng thình của hắn mở ra, đưa tay ôm eo thon của nàng, sống lưng Già Lam y như bị điện giật, gần như phản xạ có điều kiện theo tiềm thức, khuỷu tay của nàng chỉa về phía sau, đánh vào bụng của đối phương, tiếp sau đó nắm đấm đưa lên, vừa vặn đập vào mắt phải của đối phương!
Phượng Thiên Sách đâu có ngờ rằng nàng đột nhiên ra tay, hơn nữa động tác lại nhanh lại chính xác, thuần thục như vậy, giống như được diễn tập rất nhiều lần. Đầu tiên là bụng của hắn bị đập một cú cực mạnh, kế đó mắt phải bị đập, mắt choáng váng, thân thể ngã trái ngã phải, nhìn cái gì cũng thấy hai tầng bóng dáng.
Mọi người lập tức ngây người như phỗng, quên mất phản ứng. Chờ tới khi nam tử mang mặt cười hoàn hồn trước tiên, quát to một tiếng: “Còn đực ra đó làm cái gì? Mau chóng bảo hộ Phượng Thiếu!” Tám bạch y nữ tử vừa hoàn hồn, chạy nhanh tới trước mặt Phượng Thiếu.
Gia Lam giương mắt, nhìn dấu vết bầm tím trên mắt phải của Phượng Thiếu, khóe miệng của nàng khẽ miết xuống, phản hứng của nàng hình như hơi bị lố thì phải.
“Già Lam tiểu thư, ngươi làm sao có thể đối xử thô lỗ với Phượng Thiếu như vậy? Nhìn Phượng Thiếu một chút đi, hết xinh đẹp rồi này.” Nam tử mang mặt cười nhìn như đang quở trách Già Lam, nhưng khi nhìn kĩ lại chắc chắn sẽ phát hiện hào quang hứng thú trong mắt hắn, khiến Già Lam nhớ tới mỗi khi Mục Tư Viễn đùa giỡn, hiệu quả đều tuyệt vời như nhau.
Chủ nhân bị đánh, hắn không có quan tâm chủ nhân có bị thương hay không, chỉ lo đến chuyện chủ nhân có xinh đẹp hay không, nam tử này đúng là quái thai.
Đương nhiên, chỉ có Già Lam mới có suy nghĩ này. Bộ dạng của mọi người trong hội trường đều cố nín cười xem kịch vui. Không ngờ xấu nữ Già Lam lại đánh cực phẩm Phượng Thiếu. Ha ha ha, đây tuyệt đối là tin tức mới của thành Lạc Xuyên!
"Thiếu gia, ngươi không sao chứ?"
"Già Lam tiểu thư, ngươi thật là quá đáng!"
Tám bạch y nữ tử vây quanh Phượng Thiếu, hỏi han ân cần, cả đám đều dùng ánh mắt căm thù nhìn Già Lam, giống như nàng đã làm chuyện tày trời ấy.
Quản sự Bảo Khí Các rất sợ Phượng Thiếu nổi giận, gây ra rắc rối không cần thiết, hắn vội vã mang người đến đây: “Phượng Thiếu, ngươi đừng tức giận, ta đem Già Lam tiểu thư mời xuống khỏi sân khấu.”
"Chờ một chút!" Phượng Thiên Sách đẩy đoàn người đang vây quanh mình ra, che mắt phải bước lên phía trước: “Ai cho phép ngươi đuổi nàng xuống hả? Người của ta, ngươi cũng dám chọc?”
Quản sự đổ mồ hôi lạnh, ông cũng vì sợ hắn tức giận thôi, nên mới muốn đuổi người xuống, Già Lam là người của Phượng Thiếu hồi nào vậy?
Thật ra, Phương Thiếu à! Ngươi bị người ta đánh, còn muốn ra tay bảo vệ người đánh ngươi! Quả là không thể nào hiểu rõ suy nghĩ trong đầu của hắn!
Ánh mắt khó hiểu của Già Lam thoáng lướt về phía Phượng Thiên Sách, vừa rồi nàng còn đang tự suy xét hành động của mình, rất có thể đem cơ hội tiếp cận Phương Thiếu đánh mất, ai ngờ hắn không những không nổi giận với nàng, ngược lại còn muốn bảo vệ nàng.
Thật là một kẻ kì lạ!
“Ta nói cho các ngươi biết! Từ nay về sau, Tiểu Lam Lam chính là người của Phượng Thiên Sách ta. Ai dám bắt nạt nàng ấy, chính là bắt nạt ta! Bắt nạt người ta, cũng chính là bắt nạt cha nuôi của ta! Biết cha nuôi của ta là ai không?” Phượng Thiên Sách gấp quạt lại, chỉa vào con mắt bầm tím của mình, tự cho là phóng khoáng tiêu sái, lại giả vờ thần bí: “Ha ha… Ta mới không thèm nói cho các ngươi biết!”
Mọi người bật ngữa, ở toàn Phượng Lân Quốc, ai chả biết cha nuôi của Phượng Thiếu chính là đệ nhất cao thủ của Phượng Lân Quốc, đồng thời, chính là Tư Đồ Trường Thắng - viện trưởng đương nhiệm của Học Viện Thiên Dực.
Cũng bởi vì chuyện này, Phó viện trưởng của học viện không ngại đường xa đuổi theo Phượng Thiếu, hi vọng hắn gia nhập vào Học Viện Thiên Dực.
Mọi chuyện đều rất rõ ràng, hắn còn giả vờ thần bí như vậy, cố ý làm người ta chán ghét!
Già Lam nghe được nick name ‘Tiểu Lam Lam’, da gà trên người nàng rớt xuống lịch bịch, ớn lạnh quá! Hắn còn có thể xấu hổ hơn nữa không?
"Tiểu Lam Lam, đừng sợ! Về sau có ta bảo bọc nàng, không có người dám bắt nạt nàng nữa đâu!” Phượng Thiên Sách cười khanh khách nhìn nàng, không chú ý tới con mắt phải buồn cười của mình. Từ trong mắt hắn, Già Lam nhận thấy sự chân thành và một số chuyện nàng không hiểu, nàng không có đem lời nói của hắn đặt ở trong lòng, mơ hồ có dự cảm, mặc kệ hắn có phải là người hoang đường thật sự hay không, nhưng nàng dám chắc hắn là người nói được làm được.
/127
|