Già Lam cắm đầu đi về phía trước, đột nhiên phía trước có hai bóng người cản đường đi của nàng.
“Già Lam, thật đúng là xem thường ngươi, không ngờ ngươi có thể tìm Phượng Thiếu làm chỗ dựa. Khó trách lá gan của ngươi càng ngày càng to ra, dám đắc tội Triệu gia của ta.” Người nói không phải ai khác chính là Triệu Thanh Tình bị Già Lam đánh ngất xỉu trên võ đài, nhìn sắc mặt của ả, coi ra đã bình phục rồi.
Già Lam nhàn nhạt liếc nhìn các ả, nói: “Hôm nay, ta đến tham gia khảo hạch, nếu các ngươi muốn báo thù chúng ta hẹn nhau trong hội trường. Đấu võ mồm với các ngươi, thắng cũng không có gì vinh quang, ngược lại còn lãng phí thể lực của ta.”
Đấu võ mồm? Hình như nói thêm một câu với các ả, Già Lam cũng cảm thấy tốn nước bọt và thể lực, làm hai nữ Triệu gia tức giận xanh mặt rồi lại trắng.
“Được! Chúng ta gặp lại trong hội trường! Tỷ muội bọn ta nhất định sẽ hợp tác làm cho các ngươi thua thê thảm!” Triệu Thanh Tình nghiến răng nghiến lợi, Triệu Thanh Lan dùng ánh mắt giết người nhìn chòng chọc Già Lam, hai tỷ muội này đều thua trên tay nàng, hận nàng tận xương tủy luôn rồi.
Già Lam thờ ơ nhún vai: “Vậy thì chờ xem!”
Hai nữ tử tức giận rời đi, cách đó không xa Tống Thiến Nhi và Mục Tư Viễn đã đi tới.
“Già Lam, bọn họ không có làm gì ngươi chứ?” Tống Thiến Nhi lo lắng nói, vừa rồi nhìn thấy hai tỷ muội Triệu gia đi về phía Già Lam, nàng liền cảm thấy không ổn.
“Không phải ta rất tốt hay sao?” Gia Lam nhún vai.
Tống Thiến Nhi cười híp mắt: "Vậy thì tốt! Già Lam, ngươi có nghe nói không? Khảo hạch lần này đã sửa đổi quy tắc, trận chung kết là hai đấu hai, hai bên cùng tranh tài, cần có một Linh Sư và một Kiếm Sư trợ giúp Linh Sư, cùng nhau đánh bại hai thành viên của đội đối phương mới là người thắng lợi cuối cùng. Già Lam, ngươi phải chuẩn bị cho tốt, ngươi đã chọn được người cùng tham gia thi đấu chưa?”
“Hai đấu hai?” GIà Lam nghi hoặc nói, giương mắt liếc về Mục Tư Viễn.
Mục Tư Viễn cười ha ha bước lên: “Nghe nói đến phút cuối Phó viện trưởng đột nhiên thay đổi quy tắc, mục đích là bồi dưỡng năng lực hợp tác chiến đấu cho các tuyển thủ, làm cách nào để Linh Sư và Kiếm Sư trợ giúp Linh Sư hợp tác ăn ý khi chiến đấu, từ trước tơi nay luôn là vấn đề khiến Phó viện trưởng lo lắng. Sao? Ngươi định chọn ai làm Kiếm Sư cho ngươi? Nếu như ngươi muốn mời ta làm Kiếm Sư đặc biệt cho ngươi, ta có thể miễn cưỡng suy nghĩ…”
Hắn cười đắc ý tựa như Già Lam nhất định sẽ chọn hắn làm Kiếm Sư.
Ai ngờ, tầm mắt Già Lam vượt qua người hắn, rơi thẳng vào người Tống Thiến Nhi, đáy mắt hiện lên tia sáng: “Tốt! Chúng ta có thể cùng nhau chiến đấu!”
“A! Ta?” Tống Thiến Nhi lấy làm kinh hãi, liên tục xua tay: “Ta không được! Linh thuật của ta không linh nghiệm! Kiếm Thuật cấp 1 cũng kém, ta không thể làm Kiếm Sư riêng của ngươi đâu, ta sẽ làm liên lụy ngươi!”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ta đi vào học viện Thiên Dực? Ngươi không muốn trở nên mạnh mẽ, bảo vệ Tống gia, để cha ngươi không cần nhờ bà mai làm mối cho ngươi nữa?” Già Lam bắt đầu đầu độc Tống Thiến Nhi.
“Làm mai? Cha ngươi muốn đem ngươi gả cho nhà nào?” Mục Tư Viễn nhìn Tống Thiến Nhi, vội hỏi.
“Hả…” Tống Thiến Nhi mắc cỡ cúi đầu, đan ngón tay, đây là chuyện riêng của nàng, làm sao có thể nói cho người khác nghe chứ?
Không chú ý tới câu hỏi của Mục Tư Viễn, Già Lam tiếp tục khích lệ: “Ngươi muốn bảo vệ Tống gia, vậy ngươi cần phải dũng cảm bước ra một bước, chứ nói suông ai mà không biết nói? Những thứ ta dạy ngươi, lúc trở về ngươi không có tập luyện sao? Không có tiến bộ gì sao?”
Tống Thiến Nhi nghe đến đó, ánh mắt sáng lên, vui vẻ ngẩng đầu, nàng gật đầu như giã tỏi: “Ta có tập! Ba ngày nay, ta không hề bước ra khỏi cửa một bước, vẫn luôn tập luyện, hiện tại có thể…”
Nàng còn chưa kịp nói hết, Già Lam liền chặn ngang lời nàng, nháy mắt mấy cái với nàng: “Vậy được rồi! Như vậy không phải ngươi là vũ khí bí mật của ta sao, hiếu không?”
Tống Thiến Nhi hít sâu một hơi, chống lại ánh mắt đen sẫm có sức sống của Già Lam, trong chớp mắt cả người nàng tràn ngập sức mạnh: “Được, ta làm Kiếm Sư riêng cho ngươi!”
Mục Tư Viễn buồn bực gãi gãi đầu, sao hắn lại cảm thấy mình giống như kẻ dư thừa thế nhỉ? Quay đầu muốn tìm bạn thân của mình, phát hiện bạn thân đang cùng Phó viện trưởng nói chuyện gì đó, sau lưng họ là một hàng học trò ưu tú của học viện Thiên Dực.
Nhìn cảnh tượng này, hắn liền không nhịn được mà vui mừng thay bạn thân, vàng luôn luôn tỏa sáng. Mặc kệ Viêm Chiêu ở thành Lạc Xuyên hay là học viện Thiên Dực, cũng luôn tỏa sáng, tìm được một vị trí dành cho hắn.
Có thể cùng hắn kề vai chiến đấu, tiếp tục làm bằng hữu, hắn quyết định, trận đấu ngày hôm nay, hắn nhất định phải dùng hết sức ứng phó, nhất định phải trúng tuyển vào học viện Thiên Dực.
“Viêm Chiêu, tư chất của ngươi không tệ, lão phu rất coi trọng ngươi, hi vọng ngươi có thể tiếp tục chăm chỉ tập luyện, đừng để lão phu thất vọng.”
Sở Viêm Chiêu nhận được lời động viên của phó viện trưởng, trên khuôn mặt lạnh lùng tỏa ánh sáng kì lạ, hắn nhàn nhạt mỉm cười: “Viêm Chiêu nhất định không phụ lòng hi vọng của Phó viện trưởng.”
Có thể được Phó viện trưởng đánh giá như vậy, các học trò ưu tú đứng phía sau đều hâm mộ lại ghen tỵ với hắn. Sở Viêm Chiêu không quan tâm hơn thua, cư xử thản nhiên, rất có phong phạm con cháu thế gia.
Lúc này, truyền tới tiếng cười trong sáng, phá vỡ không khí chung quanh hiện trường.
"Ha ha ha, Phó viện trưởng, một ngày không gặp như cách ba thu, làm người ta nhớ muốn chết!”
Tiếng cười kinh rợn người như vậy, ngoài cực phẩm lẳng lơ Phượng Thiên Sách thì không có người thứ hai!
Chỉ thấy Phượng Thiên Sách phe phẩy quạt, dưới chân như có gió, phong lưu phóng khoáng đi tới, người chưa tới, mùi hương thơm nức mũi đã bay xộc vào mũi mọi người.
Phó viện trưởng bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Sách có vài phần nuông chiều và dung túng: “Phượng Thiếu, cuối cùng con cũng chịu đến gặp lão phu.” (Ngữ: ta thấy JQ giữa phó viện trưởng với Sách ca +___=)
Bình thường, người thấy ông liền bỏ chạy, ngàn dặm xa xôi từ hoàng thành chạy tới thành Lạc Xuyên, bây giờ đọt nhiên chủ động đi ra gặp ông, thật khiến phó viện trưởng không có thói quen.
“Phó viện trưởng, người thật là oan uổng cho con! Con đuổi theo người từ hoàng thành đến thành Lạc Xuyên. Hôm nay, cuối cùng cũng theo kịp người. Aiz, vì muốn được tham gia vào học viện Thiên Dực vĩ đại, con ngàn dặm xa xôi đuổi theo người, con thoải mái lắm sao?” Phượng Thiên Sách ủy khuất bẹt bẹt môi, gương mặt ngay thơ, vô hại.
Mọi người ào ào khinh bỉ hắn, bản lĩnh đổi trắng thay đen thật lợi hại! Rõ ràng phó viện trưởng dẫn theo một đám học trò ưu tú ngàn dặm xa xôi chạy theo hắn. Bây giờ hắn lại lật ngược lại, còn nói ngược lại là bản thân chạy theo người ta?
Ngươi còn giả bộ vô tội? Ngươi nha nha! Thật không biết xấu hổ!
Không chờ mọi người nôn mửa ở trong lòng xong, hai tay Phượng Thiên Sách khoác lên vai phó viện trưởng, thần bí cười hề hề: “Phó viện trưởng, nhìn thấy tranh chữ treo khắp nơi kia không? Trong thời gian khảo hạch, người nhớ nương tay với người của ta nhé, ngàn vạn lần không được làm người của ta sợ. Nếu ngươi không cho nàng vào học viện Thiên Dực, ta cũng sẽ không gia nhập học viện.”
Vô sỉ! Không ngờ ngươi dám uy hiếp phó viện trưởng!
Lần thứ hai, mọi người đồng loạt khinh bỉ hắn.
Phó viện trưởng cười hiền lành, không có bị hắn ảnh hưởng, khẽ gật đầu nói: “Lấy tư chất của nàng, lão phu thấy không có vấn đề, nhưng Phượng Thiếu này, còn ngàn vạn lần đừng có nuốt lời. Nếu con không vào học viện Thiên Dực, cuộc sống của lão phu cũng không dễ dàng… Con hiểu không?”
Một già mọt trẻ dùng tiếng lóng, khiến người ta có cảm giác hai người này cấu kết nhau làm chuyện xấu!
Phượng Thiên Sách vỗ vỗ đầu vai ông, cười to: “Người yên tâm đi! Phượng Thiên Sách con có bao giờ nói thật?”
Phó viện trưởng gật đầu theo bản năng, đột nhiên cảm giác lời này nói không đúng, hai mắt ông trừng nhìn hắn, suýt chút nữa bị thằng nhóc này lừa gạt!
Phượng Thiên Sách cười cong môi, nói đùa: “Nói sai, nói sai! Lời Phượng Thiên Sách con nói, có khi nào là giả?”
“Cái này không kém lắm!” Phó viện trưởng lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Thằng nhóc này thật là quỷ quyệt, hơi chút không để ý là bị hắn lừa, nếu không ông cũng không cần từ hoàng thành xa xôi chạy đến đây, vẫn không thể bắt được hắn.
“Già Lam, thật đúng là xem thường ngươi, không ngờ ngươi có thể tìm Phượng Thiếu làm chỗ dựa. Khó trách lá gan của ngươi càng ngày càng to ra, dám đắc tội Triệu gia của ta.” Người nói không phải ai khác chính là Triệu Thanh Tình bị Già Lam đánh ngất xỉu trên võ đài, nhìn sắc mặt của ả, coi ra đã bình phục rồi.
Già Lam nhàn nhạt liếc nhìn các ả, nói: “Hôm nay, ta đến tham gia khảo hạch, nếu các ngươi muốn báo thù chúng ta hẹn nhau trong hội trường. Đấu võ mồm với các ngươi, thắng cũng không có gì vinh quang, ngược lại còn lãng phí thể lực của ta.”
Đấu võ mồm? Hình như nói thêm một câu với các ả, Già Lam cũng cảm thấy tốn nước bọt và thể lực, làm hai nữ Triệu gia tức giận xanh mặt rồi lại trắng.
“Được! Chúng ta gặp lại trong hội trường! Tỷ muội bọn ta nhất định sẽ hợp tác làm cho các ngươi thua thê thảm!” Triệu Thanh Tình nghiến răng nghiến lợi, Triệu Thanh Lan dùng ánh mắt giết người nhìn chòng chọc Già Lam, hai tỷ muội này đều thua trên tay nàng, hận nàng tận xương tủy luôn rồi.
Già Lam thờ ơ nhún vai: “Vậy thì chờ xem!”
Hai nữ tử tức giận rời đi, cách đó không xa Tống Thiến Nhi và Mục Tư Viễn đã đi tới.
“Già Lam, bọn họ không có làm gì ngươi chứ?” Tống Thiến Nhi lo lắng nói, vừa rồi nhìn thấy hai tỷ muội Triệu gia đi về phía Già Lam, nàng liền cảm thấy không ổn.
“Không phải ta rất tốt hay sao?” Gia Lam nhún vai.
Tống Thiến Nhi cười híp mắt: "Vậy thì tốt! Già Lam, ngươi có nghe nói không? Khảo hạch lần này đã sửa đổi quy tắc, trận chung kết là hai đấu hai, hai bên cùng tranh tài, cần có một Linh Sư và một Kiếm Sư trợ giúp Linh Sư, cùng nhau đánh bại hai thành viên của đội đối phương mới là người thắng lợi cuối cùng. Già Lam, ngươi phải chuẩn bị cho tốt, ngươi đã chọn được người cùng tham gia thi đấu chưa?”
“Hai đấu hai?” GIà Lam nghi hoặc nói, giương mắt liếc về Mục Tư Viễn.
Mục Tư Viễn cười ha ha bước lên: “Nghe nói đến phút cuối Phó viện trưởng đột nhiên thay đổi quy tắc, mục đích là bồi dưỡng năng lực hợp tác chiến đấu cho các tuyển thủ, làm cách nào để Linh Sư và Kiếm Sư trợ giúp Linh Sư hợp tác ăn ý khi chiến đấu, từ trước tơi nay luôn là vấn đề khiến Phó viện trưởng lo lắng. Sao? Ngươi định chọn ai làm Kiếm Sư cho ngươi? Nếu như ngươi muốn mời ta làm Kiếm Sư đặc biệt cho ngươi, ta có thể miễn cưỡng suy nghĩ…”
Hắn cười đắc ý tựa như Già Lam nhất định sẽ chọn hắn làm Kiếm Sư.
Ai ngờ, tầm mắt Già Lam vượt qua người hắn, rơi thẳng vào người Tống Thiến Nhi, đáy mắt hiện lên tia sáng: “Tốt! Chúng ta có thể cùng nhau chiến đấu!”
“A! Ta?” Tống Thiến Nhi lấy làm kinh hãi, liên tục xua tay: “Ta không được! Linh thuật của ta không linh nghiệm! Kiếm Thuật cấp 1 cũng kém, ta không thể làm Kiếm Sư riêng của ngươi đâu, ta sẽ làm liên lụy ngươi!”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ta đi vào học viện Thiên Dực? Ngươi không muốn trở nên mạnh mẽ, bảo vệ Tống gia, để cha ngươi không cần nhờ bà mai làm mối cho ngươi nữa?” Già Lam bắt đầu đầu độc Tống Thiến Nhi.
“Làm mai? Cha ngươi muốn đem ngươi gả cho nhà nào?” Mục Tư Viễn nhìn Tống Thiến Nhi, vội hỏi.
“Hả…” Tống Thiến Nhi mắc cỡ cúi đầu, đan ngón tay, đây là chuyện riêng của nàng, làm sao có thể nói cho người khác nghe chứ?
Không chú ý tới câu hỏi của Mục Tư Viễn, Già Lam tiếp tục khích lệ: “Ngươi muốn bảo vệ Tống gia, vậy ngươi cần phải dũng cảm bước ra một bước, chứ nói suông ai mà không biết nói? Những thứ ta dạy ngươi, lúc trở về ngươi không có tập luyện sao? Không có tiến bộ gì sao?”
Tống Thiến Nhi nghe đến đó, ánh mắt sáng lên, vui vẻ ngẩng đầu, nàng gật đầu như giã tỏi: “Ta có tập! Ba ngày nay, ta không hề bước ra khỏi cửa một bước, vẫn luôn tập luyện, hiện tại có thể…”
Nàng còn chưa kịp nói hết, Già Lam liền chặn ngang lời nàng, nháy mắt mấy cái với nàng: “Vậy được rồi! Như vậy không phải ngươi là vũ khí bí mật của ta sao, hiếu không?”
Tống Thiến Nhi hít sâu một hơi, chống lại ánh mắt đen sẫm có sức sống của Già Lam, trong chớp mắt cả người nàng tràn ngập sức mạnh: “Được, ta làm Kiếm Sư riêng cho ngươi!”
Mục Tư Viễn buồn bực gãi gãi đầu, sao hắn lại cảm thấy mình giống như kẻ dư thừa thế nhỉ? Quay đầu muốn tìm bạn thân của mình, phát hiện bạn thân đang cùng Phó viện trưởng nói chuyện gì đó, sau lưng họ là một hàng học trò ưu tú của học viện Thiên Dực.
Nhìn cảnh tượng này, hắn liền không nhịn được mà vui mừng thay bạn thân, vàng luôn luôn tỏa sáng. Mặc kệ Viêm Chiêu ở thành Lạc Xuyên hay là học viện Thiên Dực, cũng luôn tỏa sáng, tìm được một vị trí dành cho hắn.
Có thể cùng hắn kề vai chiến đấu, tiếp tục làm bằng hữu, hắn quyết định, trận đấu ngày hôm nay, hắn nhất định phải dùng hết sức ứng phó, nhất định phải trúng tuyển vào học viện Thiên Dực.
“Viêm Chiêu, tư chất của ngươi không tệ, lão phu rất coi trọng ngươi, hi vọng ngươi có thể tiếp tục chăm chỉ tập luyện, đừng để lão phu thất vọng.”
Sở Viêm Chiêu nhận được lời động viên của phó viện trưởng, trên khuôn mặt lạnh lùng tỏa ánh sáng kì lạ, hắn nhàn nhạt mỉm cười: “Viêm Chiêu nhất định không phụ lòng hi vọng của Phó viện trưởng.”
Có thể được Phó viện trưởng đánh giá như vậy, các học trò ưu tú đứng phía sau đều hâm mộ lại ghen tỵ với hắn. Sở Viêm Chiêu không quan tâm hơn thua, cư xử thản nhiên, rất có phong phạm con cháu thế gia.
Lúc này, truyền tới tiếng cười trong sáng, phá vỡ không khí chung quanh hiện trường.
"Ha ha ha, Phó viện trưởng, một ngày không gặp như cách ba thu, làm người ta nhớ muốn chết!”
Tiếng cười kinh rợn người như vậy, ngoài cực phẩm lẳng lơ Phượng Thiên Sách thì không có người thứ hai!
Chỉ thấy Phượng Thiên Sách phe phẩy quạt, dưới chân như có gió, phong lưu phóng khoáng đi tới, người chưa tới, mùi hương thơm nức mũi đã bay xộc vào mũi mọi người.
Phó viện trưởng bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Sách có vài phần nuông chiều và dung túng: “Phượng Thiếu, cuối cùng con cũng chịu đến gặp lão phu.” (Ngữ: ta thấy JQ giữa phó viện trưởng với Sách ca +___=)
Bình thường, người thấy ông liền bỏ chạy, ngàn dặm xa xôi từ hoàng thành chạy tới thành Lạc Xuyên, bây giờ đọt nhiên chủ động đi ra gặp ông, thật khiến phó viện trưởng không có thói quen.
“Phó viện trưởng, người thật là oan uổng cho con! Con đuổi theo người từ hoàng thành đến thành Lạc Xuyên. Hôm nay, cuối cùng cũng theo kịp người. Aiz, vì muốn được tham gia vào học viện Thiên Dực vĩ đại, con ngàn dặm xa xôi đuổi theo người, con thoải mái lắm sao?” Phượng Thiên Sách ủy khuất bẹt bẹt môi, gương mặt ngay thơ, vô hại.
Mọi người ào ào khinh bỉ hắn, bản lĩnh đổi trắng thay đen thật lợi hại! Rõ ràng phó viện trưởng dẫn theo một đám học trò ưu tú ngàn dặm xa xôi chạy theo hắn. Bây giờ hắn lại lật ngược lại, còn nói ngược lại là bản thân chạy theo người ta?
Ngươi còn giả bộ vô tội? Ngươi nha nha! Thật không biết xấu hổ!
Không chờ mọi người nôn mửa ở trong lòng xong, hai tay Phượng Thiên Sách khoác lên vai phó viện trưởng, thần bí cười hề hề: “Phó viện trưởng, nhìn thấy tranh chữ treo khắp nơi kia không? Trong thời gian khảo hạch, người nhớ nương tay với người của ta nhé, ngàn vạn lần không được làm người của ta sợ. Nếu ngươi không cho nàng vào học viện Thiên Dực, ta cũng sẽ không gia nhập học viện.”
Vô sỉ! Không ngờ ngươi dám uy hiếp phó viện trưởng!
Lần thứ hai, mọi người đồng loạt khinh bỉ hắn.
Phó viện trưởng cười hiền lành, không có bị hắn ảnh hưởng, khẽ gật đầu nói: “Lấy tư chất của nàng, lão phu thấy không có vấn đề, nhưng Phượng Thiếu này, còn ngàn vạn lần đừng có nuốt lời. Nếu con không vào học viện Thiên Dực, cuộc sống của lão phu cũng không dễ dàng… Con hiểu không?”
Một già mọt trẻ dùng tiếng lóng, khiến người ta có cảm giác hai người này cấu kết nhau làm chuyện xấu!
Phượng Thiên Sách vỗ vỗ đầu vai ông, cười to: “Người yên tâm đi! Phượng Thiên Sách con có bao giờ nói thật?”
Phó viện trưởng gật đầu theo bản năng, đột nhiên cảm giác lời này nói không đúng, hai mắt ông trừng nhìn hắn, suýt chút nữa bị thằng nhóc này lừa gạt!
Phượng Thiên Sách cười cong môi, nói đùa: “Nói sai, nói sai! Lời Phượng Thiên Sách con nói, có khi nào là giả?”
“Cái này không kém lắm!” Phó viện trưởng lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Thằng nhóc này thật là quỷ quyệt, hơi chút không để ý là bị hắn lừa, nếu không ông cũng không cần từ hoàng thành xa xôi chạy đến đây, vẫn không thể bắt được hắn.
/127
|