Bá Hầu Trường Dã đi từng bước xuống mặt đất, ánh mắt sắc bén đảo qua, quả nhiên nhìn thấy trên đất có dấu vết nhàn nhạt, đúng là của Sơn Hà Thư để lại.
Hắn chậm rãi quay đầu về phía hàn trì, ven bờ hàn trì có dấu nước hơi mờ, hắn ưu nhã nhếch môi lên: “Đồ giảo hoạt, không ngờ lại trốn trong hàn trì, để bổn vương tóm cái đuôi nhỏ của ngươi, đến, thần phục dưới chân bổn vương đi!”
Hắn vừa nói, vừa giơ năm ngón tay lên, năm đạo sấm sét đánh xuống nhanh như chớp.
Ầm ầm ---
Bọt nước bắn tung tóe, bọt sóng tràn ra, thoáng một cái trên mặt hồ phủ đầy kết giới lôi, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ‘rẹt rẹt’ nổ đùng, khiến người khác không dao đến gần hàn trì.
“Bá Hầu Trường Dã, ngươi làm như vậy, chắc chắn sẽ đem mọi sinh vật trong hồ giết chết, ông trời có đức hiếu sinh, ngươi xuống tay có phần quá hung ác.”
Bá Hầu Trường Dã quay đầu, thấy Nạp Lan Tiêu Bạch và đội cận vệ của hắn ta từ xa đi tới, hắn cúi đầu cười lạnh: “Trong mắt bổn vương, mọi vật trên thế gian này đều thấp kém, bao gồm cả ngươi. Chỉ là sinh vật trong hồ, bổn vương cần gì phải để mắt? Nạp Lan Tiêu Bạch, ngươi nói bổn vương ác, lẽ nào ngươi chưa từng giết người?”
Nạp Lan Tiêu Bạch lẳng lặng đứng bên hàn trì, âm thanh ấm áp mà dịu dàng: “Ta giết đều là kẻ đáng chết.”
Bá Hầu Trường Dã cất tiếng cười to: “Bổn vương giết cũng là người đáng chết, trong mắt bổn vương, phàm là người bổn vương chướng mắt đều đáng chết!” (TN: thằng nhãi này tự kỉ cuồng quá =
Đây là kiểu ngụy biện gì hả? Chỉ cần hắn không vừa mắt đều đáng chết, tên này quá kiêu ngạo cuồng vọng rồi.
Nạp Lan Tiêu Bạch cười nhạt: “Ngươi có quan điểm của ngươi, ta có lập trường của ta, không cùng chí hướng, không thể hợp tác. Nếu hôm nay, ngươi muốn làm việc ác, ta nhất định ngăn cản.”
Hai tay hắn ưu nhã chậm rãi vung lên, nhìn động tác như lơ đãng, lại chê giấu huyền cơ, mặt nước hàn trì chậm rãi dâng lên cao. Lúc đầu, chậm rãi nhẹ nhàng, đột nhiên, mặt nước hàn trì toàn bộ đều cắt ngang một tầng thật mỏng, tầng nước thật mỏng kia tách ra, thoát khỏi hàn trì, bay thẳng lên không trung.
Màn này, người ta không khỏi liên tưởng đến hình ảnh cắt đậu hủ, nhẹ nhàng cắt một dao, bên trên là một tầng đậu hủ hoàn chỉnh, kỹ thuật rất thần kỳ!
Tầng mặt nước thật mỏng, âm hưởng ‘rẹt rẹt’ của sấm sét không liên tục, kết giới lôi của Bá Hầu Trường Dã bày ra, Nạp Lan Tiêu Bạch đem tầng kết giới tách khỏi mặt nước hàn trì.
Hàn trì nhanh chóng khôi phục lại yên tĩnh.
Bá Hầu Trường Dã ngửa đầu nhìn chăm chú tầng nước mỏng trên bầu trời, ánh mắt hắn hơi dao động, hai tay hắn giơ lên cao, mười ngón tay bắn ra, kết giới lôi bám trên mặt nước lập tức nổ tung.
Chiến đấu chậm rãi biến thành linh thuật lôi đấu với linh thuật thủy, cũng chính là trận đấu Bá Hầu Trường Dã và Nạp Lan Tiêu Bạch, đôi bên giằng co, thực lực thật tương xứng.
Rất nhanh, Hoàng Phủ Anh Kỳ và Uất Trì Vinh chạy tới hiện trường, nhìn cục diện hai kẻ hùng mạnh đấu đá, Hoàng Phủ Anh Kỳ đưa tay ngăn Uất Trì Vinh đang muốn đi về phía trước, thầm cười lạnh: “Chúng ta đứng ở ngoài xem cuộc chiến, chờ tới lúc bọn họ đều bị thương, chúng ta đoạt Sơn Hà Thư cũng không muộn.”
"Tam hoàng tử sáng suốt!" Uất Trì Vinh nói, ánh mắt lướt qua lỗ lỗ trên mặt Hoàng Phủ Anh Kỳ, bụng gã lại nhộn nhạo, suýt chút nữa nôn ra.
Trong khi bọn họ đánh nhau, đầu bên kia của hàn trì, nhóm Phượng Thiên Dục gấp rút chạy về bên này, Hoa Ti Lung nhanh chóng thấy được cha mẹ mình, vội vàng chạy tới.
“Cha, mẹ, hai người không sao chứ?”
“Ti Lung, sao con lại đến đây, nơi này rất nguy hiểm, mau trở về!” Hoa gia chủ yêu vợ thương con như mạng, hiện giờ ông hận không thể nhanh chóng đem vợ con về nhà. Về phần Sơn Hà Thư, ông căn bản không thèm để vào mắt, nếu không ông sẽ không đem tin tức về nó tiết lộ cho Hạo Thiên bát công tử biết.
“Mẹ, chúng ta về nhà thôi.” Hoa Ti Lung ôm cánh tay mẹ, có cùng suy nghĩ giống cha mình, nơi này thật lôi thôi, Hoa gia bọn họ cũng không phải người trong võ lâm, không cần can thiệp vào chuyện này.
Nhưng, Hoa phu nhân lại có ý nghĩ khác với cha con Hoa Ti Lung, bà do dự nhìn về phía xa không cam lòng nói: “Đáng tiếc, vẫn không tìm được Sơn Hà Thư…”
“Xem chừng, Sơn Hà Thư có thể ở trong hàn trì, ca, chúng ta xuống dưới xem một chút hay không?” Mộc Tây Dao cảm thấy hứng thú.
Mộc Tây Lâm không có trả lời ngay, nhìn chăm chú vào mặt hồ, nhìn hồi lâu mới lắc đầu.
"Vì sao?" Mộc Tây Dao khó hiểu.
Lúc sau, Mộc Tây Lâm mới nói mấy chữ: “Đừng quên, chúng ta không có tập luyện kỹ năng bơi lội.” Chỉ vài chữ lãnh khốc đã có thể đem tinh thần hăng hái của Mộc Tây Dao đập tan tành.
Mộc Tây Dao cười gượng gãi đầu, xấu hổ cười hắc hắc: “Sao đệ lại quên chuyện này nhỉ.”
“Ngu ngốc” Mộc Tây Lâm lạnh lùng liếc Mộc Tây Dao, ánh mắt đầy khinh bỉ, ngay cả chuyện này cũng quên, còn không bằng nhà ngươi tự nhảy sông tự tử đi.
Đằng sau hai người, Phượng Thiên Dục cũng đi tới, ánh mắt thoáng lạnh lùng, ngạo nghễ nói: “Hay là để ta đi, hai con vịt lên cạn.”
“Vịt lên cạn.” Ba chữ này cực kì đả kích anh em nhà Mộc Tây Dao, cả hai đồng loạt nhìn chằm chằm Phượng Thiên Dục.
“Về sau, ngươi tốt nhất đừng đi vào rừng một mình, bằng không…” Mộc Tây Dao cười lạnh, nhưng ý đe dọa khiếu khích rất rõ ràng.
Không có biện pháp, mấy người bọn họ tu luyện thuộc tính khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, cho nên ưu khuyết điểm của linh thuật họ tu luyện cũng khác nhau. Phượng Thiên Dục tu luyện linh thuật gió, mặc dù linh thuật gió và linh thuật nước có khác, nhưng linh thuật gió lại có ưu thế riêng chính là có thể tự do tới lui trong nước.
Phớt lờ ánh mắt uy hiếp và lời đe dọa của bọn họ, Phượng Thiên Dục thừa dịp Hoàng Kim Chiến Vương và Nạp Lan Tiêu Bạch đang giao chiến, một mình hắn đến gần hàn trì, đang muốn nhảy xuống.
Lúc này, mặt hồ nổi lên bọt sóng, một con giao long gào thét vọt ra khỏi mặt nước. Hàn trì này chính là lãnh thổ của nó, đột nhiên bị quấy phá, nó không hiện thân mới là lạ đó.
Giao long xuất hiện khiến cuộc chiến bị phá vỡ, Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã đều thu hồi linh thuật, tạm thời tách ra.
"Cha, đó là cái gì?" Hoa Ti Lung hoảng sợ hô lên.
Hoa gia chủ thấy thân thể cao lớn của giao long, hai chân không nhịn được mềm nhũn: “Ti Lung, mau đỡ mẹ con về nhà, còn Sơn Hà Thư, cha sẽ tìm cách thu nó vào tay.”
Dưới sự kiên trì của Hoa gia chủ, Hoa Ti Lung cứu tỉnh nha hoàn Tiểu Hoàn, một trái một phải đỡ Hoa phu nhân, cách xa hàn trì.
“Gia chủ…” Tâm trạng Hoa phu nhân cực kì phức tạp, bà muốn lấy được Sơn Hà Thư, nhưng không muốn trượng phu của mình gặp chuyện không may.
Hoa gia chủ nở nụ cười để bà an tâm: “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt mình.”
Đưa mắt nhìn con gái và phu nhân mình rời đi khuất bóng, hai chân ông mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. Ông xuất thân từ con cháu đan dược thế gia, hơn nữa đời đều làm bạn với thuốc và luyện thuốc, nào có trải qua những chuyện thế này? Nếu không vì để vợ con an tâm, ông đã sớm không nhịn được té ngồi xuống đất rồi.
“Hoa gia chủ, cũng thật làm khóc cho ngài. Rõ ràng là sợ gần chết, thế mà vẫn cố gắng kiên cuòng trước mặt vợ con. Nhưng, chỉ điểm này, ta cũng bội phục ông.” Mộc Tây Dao tiến đến, đỡ Hoa gia chủ đứng lên, thật là ngoài ý muốn khiến hắn phải thừa nhận.
Hoa gia chủ xấu hổ đỏ mặt, lau mồ hôi: “Thật sự cám ơn Mộc công tử, là tại hạ vô dụng, để mọi người chê cười rồi.”
Hoàng Phủ Anh kỳ và Uất Trì Vinh đồng loạt lùi mấy bước, sự xuất hiện của giao long trở thành lực uy hiếp lớn cho bọn chúng, hiện tại, bọn chúng càng không dám tùy ý hành động nữa.
Giao long tức giận gào thét, hơi thở thô bạo càng ngày càng mạnh, vùng vẫy đuôi dài, nhấc lên từng đợt sóng lớn, hướng về nhóm người đứng bên bờ hàn trì cuốn đi.
“Đi mau!” Nhóm người trên bờ đều rút lui, chỉ có Bá Hầu Trường Dã và Nạp Lan Tiêu Bạch vẫn đứng tại chỗ, bọn họ đều tự tạo kết giới trên người mình, ngăn trở từng đợt sóng bên ngoài.
Trong phúc chốc, thân thể giao long nhảy lên cao, Sơn Hà Thư ở nhờ trên thân thể giao long phát ra ánh sáng thu hút sự chú ý của Bá Hầu Trường Dã.
“Súc sinh! Không ngờ ngươi nuốt Sơn Hà Thư vào bụng. Được lắm! Để bổn vương thu thập ngươi!!” Lại từng đợt sấm sét đánh tới.
Quả thực, giao long cực kì oan uất, nó đâu có nuốt Sơn Hà Thư vào bụng, nhưng không biết sao Sơn Hà Thư chui vào bụng nó bất ngờ thôi.
Song, có người đến khiêu khích, nó tuyệt đối không rút lui.
Bá Hầu Trường Dã cùng giao long bắt đầu đánh nhau dữ dội…
Cách hàn trì hơn một trăm dặm, ‘Đại Phong Tranh’ bằng gỗ to đùng từ từ hạ xuống.
Già Lam mang vẻ mặt đầy oán giận trừng Phượng Thiên Sách, oán trách: “Sớm biết ngươi không đáng tin cậy đến thế, ngay từ đầu ta cầm lái cho rồi.” Ban đầu, bọn họ cách hàn trì rất gần. Ai ngờ, người đến sau cùng là bọn họ, tâm trạng nàng làm sao tốt cho nỗi?
Phượng Thiên Sách làm bộ như không nghe thấy Già Lam oán trách, hùng hồn nói: “Ta khống chế tốt lắm mà, không phải đã đến hàn trì rồi sao?”
Già Lam câm nín nhìn chăm chú hắn nửa ngày, buồn bực nói: “Ta đã đến giùm ngươi, ngươi vòng quanh sơn cốc ít nhất mười vòng, hiện tại mới bay ra ngoài, nếu như ban đầu để ta khống chế, chúng ta chắc chắn tới hàn trì đầu tiên, cướp được Sơn Hà Thư.”
“Tiểu Lam Lam, đừng tính toán chi li mà, đến rồi không tốt sao? Hơn nữa nàng xem kia, nếu chúng ta không đến trễ, làm sao biết trong hồ có quái vật gớm đến vậy? Bây giờ, có người thay chúng ta thu thập nó, chẳng phải tiết kiệm nhiều hơi sức à?”
Đây là lí luận kiểu gì? Già Lam cảm thấy suy nghĩ của mình cùng hắn không bao giờ câu thông nỗi.
Buồn bực một trận, trong đầu lóe lên linh quang. Lấy thực lực của Phượng Thiên Sách, năng lực khống chế của hắn có thể kém mới là lạ, chẳng lẽ…
Ánh mắt đầy thâm ý của nàng quét qua Phượng Thiên Sách, nhìn chăm chú vào mặt hắn một lúc, âm thầm gật đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ hắn cố ý làm như thế? Vì muốn chờ Bá Hầu Trường Dã và Nạp Lan Tiêu Bạch đều chịu thiệt, hắn mới ra tay, ngồi làm ngư ông hưởng lợi?
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này cực kì lớn nha.
Người có bụng dạ đen tối, chắc chắn không chịu thua thiệt.
Được. Nàng liền từ từ nhìn, tạm thời không vạch mặt hắn.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cũng không thể một mực đứng đây nhìn trận chiến.” Già Lam hỏi.
Hắn chậm rãi quay đầu về phía hàn trì, ven bờ hàn trì có dấu nước hơi mờ, hắn ưu nhã nhếch môi lên: “Đồ giảo hoạt, không ngờ lại trốn trong hàn trì, để bổn vương tóm cái đuôi nhỏ của ngươi, đến, thần phục dưới chân bổn vương đi!”
Hắn vừa nói, vừa giơ năm ngón tay lên, năm đạo sấm sét đánh xuống nhanh như chớp.
Ầm ầm ---
Bọt nước bắn tung tóe, bọt sóng tràn ra, thoáng một cái trên mặt hồ phủ đầy kết giới lôi, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ‘rẹt rẹt’ nổ đùng, khiến người khác không dao đến gần hàn trì.
“Bá Hầu Trường Dã, ngươi làm như vậy, chắc chắn sẽ đem mọi sinh vật trong hồ giết chết, ông trời có đức hiếu sinh, ngươi xuống tay có phần quá hung ác.”
Bá Hầu Trường Dã quay đầu, thấy Nạp Lan Tiêu Bạch và đội cận vệ của hắn ta từ xa đi tới, hắn cúi đầu cười lạnh: “Trong mắt bổn vương, mọi vật trên thế gian này đều thấp kém, bao gồm cả ngươi. Chỉ là sinh vật trong hồ, bổn vương cần gì phải để mắt? Nạp Lan Tiêu Bạch, ngươi nói bổn vương ác, lẽ nào ngươi chưa từng giết người?”
Nạp Lan Tiêu Bạch lẳng lặng đứng bên hàn trì, âm thanh ấm áp mà dịu dàng: “Ta giết đều là kẻ đáng chết.”
Bá Hầu Trường Dã cất tiếng cười to: “Bổn vương giết cũng là người đáng chết, trong mắt bổn vương, phàm là người bổn vương chướng mắt đều đáng chết!” (TN: thằng nhãi này tự kỉ cuồng quá =
Đây là kiểu ngụy biện gì hả? Chỉ cần hắn không vừa mắt đều đáng chết, tên này quá kiêu ngạo cuồng vọng rồi.
Nạp Lan Tiêu Bạch cười nhạt: “Ngươi có quan điểm của ngươi, ta có lập trường của ta, không cùng chí hướng, không thể hợp tác. Nếu hôm nay, ngươi muốn làm việc ác, ta nhất định ngăn cản.”
Hai tay hắn ưu nhã chậm rãi vung lên, nhìn động tác như lơ đãng, lại chê giấu huyền cơ, mặt nước hàn trì chậm rãi dâng lên cao. Lúc đầu, chậm rãi nhẹ nhàng, đột nhiên, mặt nước hàn trì toàn bộ đều cắt ngang một tầng thật mỏng, tầng nước thật mỏng kia tách ra, thoát khỏi hàn trì, bay thẳng lên không trung.
Màn này, người ta không khỏi liên tưởng đến hình ảnh cắt đậu hủ, nhẹ nhàng cắt một dao, bên trên là một tầng đậu hủ hoàn chỉnh, kỹ thuật rất thần kỳ!
Tầng mặt nước thật mỏng, âm hưởng ‘rẹt rẹt’ của sấm sét không liên tục, kết giới lôi của Bá Hầu Trường Dã bày ra, Nạp Lan Tiêu Bạch đem tầng kết giới tách khỏi mặt nước hàn trì.
Hàn trì nhanh chóng khôi phục lại yên tĩnh.
Bá Hầu Trường Dã ngửa đầu nhìn chăm chú tầng nước mỏng trên bầu trời, ánh mắt hắn hơi dao động, hai tay hắn giơ lên cao, mười ngón tay bắn ra, kết giới lôi bám trên mặt nước lập tức nổ tung.
Chiến đấu chậm rãi biến thành linh thuật lôi đấu với linh thuật thủy, cũng chính là trận đấu Bá Hầu Trường Dã và Nạp Lan Tiêu Bạch, đôi bên giằng co, thực lực thật tương xứng.
Rất nhanh, Hoàng Phủ Anh Kỳ và Uất Trì Vinh chạy tới hiện trường, nhìn cục diện hai kẻ hùng mạnh đấu đá, Hoàng Phủ Anh Kỳ đưa tay ngăn Uất Trì Vinh đang muốn đi về phía trước, thầm cười lạnh: “Chúng ta đứng ở ngoài xem cuộc chiến, chờ tới lúc bọn họ đều bị thương, chúng ta đoạt Sơn Hà Thư cũng không muộn.”
"Tam hoàng tử sáng suốt!" Uất Trì Vinh nói, ánh mắt lướt qua lỗ lỗ trên mặt Hoàng Phủ Anh Kỳ, bụng gã lại nhộn nhạo, suýt chút nữa nôn ra.
Trong khi bọn họ đánh nhau, đầu bên kia của hàn trì, nhóm Phượng Thiên Dục gấp rút chạy về bên này, Hoa Ti Lung nhanh chóng thấy được cha mẹ mình, vội vàng chạy tới.
“Cha, mẹ, hai người không sao chứ?”
“Ti Lung, sao con lại đến đây, nơi này rất nguy hiểm, mau trở về!” Hoa gia chủ yêu vợ thương con như mạng, hiện giờ ông hận không thể nhanh chóng đem vợ con về nhà. Về phần Sơn Hà Thư, ông căn bản không thèm để vào mắt, nếu không ông sẽ không đem tin tức về nó tiết lộ cho Hạo Thiên bát công tử biết.
“Mẹ, chúng ta về nhà thôi.” Hoa Ti Lung ôm cánh tay mẹ, có cùng suy nghĩ giống cha mình, nơi này thật lôi thôi, Hoa gia bọn họ cũng không phải người trong võ lâm, không cần can thiệp vào chuyện này.
Nhưng, Hoa phu nhân lại có ý nghĩ khác với cha con Hoa Ti Lung, bà do dự nhìn về phía xa không cam lòng nói: “Đáng tiếc, vẫn không tìm được Sơn Hà Thư…”
“Xem chừng, Sơn Hà Thư có thể ở trong hàn trì, ca, chúng ta xuống dưới xem một chút hay không?” Mộc Tây Dao cảm thấy hứng thú.
Mộc Tây Lâm không có trả lời ngay, nhìn chăm chú vào mặt hồ, nhìn hồi lâu mới lắc đầu.
"Vì sao?" Mộc Tây Dao khó hiểu.
Lúc sau, Mộc Tây Lâm mới nói mấy chữ: “Đừng quên, chúng ta không có tập luyện kỹ năng bơi lội.” Chỉ vài chữ lãnh khốc đã có thể đem tinh thần hăng hái của Mộc Tây Dao đập tan tành.
Mộc Tây Dao cười gượng gãi đầu, xấu hổ cười hắc hắc: “Sao đệ lại quên chuyện này nhỉ.”
“Ngu ngốc” Mộc Tây Lâm lạnh lùng liếc Mộc Tây Dao, ánh mắt đầy khinh bỉ, ngay cả chuyện này cũng quên, còn không bằng nhà ngươi tự nhảy sông tự tử đi.
Đằng sau hai người, Phượng Thiên Dục cũng đi tới, ánh mắt thoáng lạnh lùng, ngạo nghễ nói: “Hay là để ta đi, hai con vịt lên cạn.”
“Vịt lên cạn.” Ba chữ này cực kì đả kích anh em nhà Mộc Tây Dao, cả hai đồng loạt nhìn chằm chằm Phượng Thiên Dục.
“Về sau, ngươi tốt nhất đừng đi vào rừng một mình, bằng không…” Mộc Tây Dao cười lạnh, nhưng ý đe dọa khiếu khích rất rõ ràng.
Không có biện pháp, mấy người bọn họ tu luyện thuộc tính khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, cho nên ưu khuyết điểm của linh thuật họ tu luyện cũng khác nhau. Phượng Thiên Dục tu luyện linh thuật gió, mặc dù linh thuật gió và linh thuật nước có khác, nhưng linh thuật gió lại có ưu thế riêng chính là có thể tự do tới lui trong nước.
Phớt lờ ánh mắt uy hiếp và lời đe dọa của bọn họ, Phượng Thiên Dục thừa dịp Hoàng Kim Chiến Vương và Nạp Lan Tiêu Bạch đang giao chiến, một mình hắn đến gần hàn trì, đang muốn nhảy xuống.
Lúc này, mặt hồ nổi lên bọt sóng, một con giao long gào thét vọt ra khỏi mặt nước. Hàn trì này chính là lãnh thổ của nó, đột nhiên bị quấy phá, nó không hiện thân mới là lạ đó.
Giao long xuất hiện khiến cuộc chiến bị phá vỡ, Nạp Lan Tiêu Bạch và Bá Hầu Trường Dã đều thu hồi linh thuật, tạm thời tách ra.
"Cha, đó là cái gì?" Hoa Ti Lung hoảng sợ hô lên.
Hoa gia chủ thấy thân thể cao lớn của giao long, hai chân không nhịn được mềm nhũn: “Ti Lung, mau đỡ mẹ con về nhà, còn Sơn Hà Thư, cha sẽ tìm cách thu nó vào tay.”
Dưới sự kiên trì của Hoa gia chủ, Hoa Ti Lung cứu tỉnh nha hoàn Tiểu Hoàn, một trái một phải đỡ Hoa phu nhân, cách xa hàn trì.
“Gia chủ…” Tâm trạng Hoa phu nhân cực kì phức tạp, bà muốn lấy được Sơn Hà Thư, nhưng không muốn trượng phu của mình gặp chuyện không may.
Hoa gia chủ nở nụ cười để bà an tâm: “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt mình.”
Đưa mắt nhìn con gái và phu nhân mình rời đi khuất bóng, hai chân ông mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. Ông xuất thân từ con cháu đan dược thế gia, hơn nữa đời đều làm bạn với thuốc và luyện thuốc, nào có trải qua những chuyện thế này? Nếu không vì để vợ con an tâm, ông đã sớm không nhịn được té ngồi xuống đất rồi.
“Hoa gia chủ, cũng thật làm khóc cho ngài. Rõ ràng là sợ gần chết, thế mà vẫn cố gắng kiên cuòng trước mặt vợ con. Nhưng, chỉ điểm này, ta cũng bội phục ông.” Mộc Tây Dao tiến đến, đỡ Hoa gia chủ đứng lên, thật là ngoài ý muốn khiến hắn phải thừa nhận.
Hoa gia chủ xấu hổ đỏ mặt, lau mồ hôi: “Thật sự cám ơn Mộc công tử, là tại hạ vô dụng, để mọi người chê cười rồi.”
Hoàng Phủ Anh kỳ và Uất Trì Vinh đồng loạt lùi mấy bước, sự xuất hiện của giao long trở thành lực uy hiếp lớn cho bọn chúng, hiện tại, bọn chúng càng không dám tùy ý hành động nữa.
Giao long tức giận gào thét, hơi thở thô bạo càng ngày càng mạnh, vùng vẫy đuôi dài, nhấc lên từng đợt sóng lớn, hướng về nhóm người đứng bên bờ hàn trì cuốn đi.
“Đi mau!” Nhóm người trên bờ đều rút lui, chỉ có Bá Hầu Trường Dã và Nạp Lan Tiêu Bạch vẫn đứng tại chỗ, bọn họ đều tự tạo kết giới trên người mình, ngăn trở từng đợt sóng bên ngoài.
Trong phúc chốc, thân thể giao long nhảy lên cao, Sơn Hà Thư ở nhờ trên thân thể giao long phát ra ánh sáng thu hút sự chú ý của Bá Hầu Trường Dã.
“Súc sinh! Không ngờ ngươi nuốt Sơn Hà Thư vào bụng. Được lắm! Để bổn vương thu thập ngươi!!” Lại từng đợt sấm sét đánh tới.
Quả thực, giao long cực kì oan uất, nó đâu có nuốt Sơn Hà Thư vào bụng, nhưng không biết sao Sơn Hà Thư chui vào bụng nó bất ngờ thôi.
Song, có người đến khiêu khích, nó tuyệt đối không rút lui.
Bá Hầu Trường Dã cùng giao long bắt đầu đánh nhau dữ dội…
Cách hàn trì hơn một trăm dặm, ‘Đại Phong Tranh’ bằng gỗ to đùng từ từ hạ xuống.
Già Lam mang vẻ mặt đầy oán giận trừng Phượng Thiên Sách, oán trách: “Sớm biết ngươi không đáng tin cậy đến thế, ngay từ đầu ta cầm lái cho rồi.” Ban đầu, bọn họ cách hàn trì rất gần. Ai ngờ, người đến sau cùng là bọn họ, tâm trạng nàng làm sao tốt cho nỗi?
Phượng Thiên Sách làm bộ như không nghe thấy Già Lam oán trách, hùng hồn nói: “Ta khống chế tốt lắm mà, không phải đã đến hàn trì rồi sao?”
Già Lam câm nín nhìn chăm chú hắn nửa ngày, buồn bực nói: “Ta đã đến giùm ngươi, ngươi vòng quanh sơn cốc ít nhất mười vòng, hiện tại mới bay ra ngoài, nếu như ban đầu để ta khống chế, chúng ta chắc chắn tới hàn trì đầu tiên, cướp được Sơn Hà Thư.”
“Tiểu Lam Lam, đừng tính toán chi li mà, đến rồi không tốt sao? Hơn nữa nàng xem kia, nếu chúng ta không đến trễ, làm sao biết trong hồ có quái vật gớm đến vậy? Bây giờ, có người thay chúng ta thu thập nó, chẳng phải tiết kiệm nhiều hơi sức à?”
Đây là lí luận kiểu gì? Già Lam cảm thấy suy nghĩ của mình cùng hắn không bao giờ câu thông nỗi.
Buồn bực một trận, trong đầu lóe lên linh quang. Lấy thực lực của Phượng Thiên Sách, năng lực khống chế của hắn có thể kém mới là lạ, chẳng lẽ…
Ánh mắt đầy thâm ý của nàng quét qua Phượng Thiên Sách, nhìn chăm chú vào mặt hắn một lúc, âm thầm gật đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ hắn cố ý làm như thế? Vì muốn chờ Bá Hầu Trường Dã và Nạp Lan Tiêu Bạch đều chịu thiệt, hắn mới ra tay, ngồi làm ngư ông hưởng lợi?
Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này cực kì lớn nha.
Người có bụng dạ đen tối, chắc chắn không chịu thua thiệt.
Được. Nàng liền từ từ nhìn, tạm thời không vạch mặt hắn.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cũng không thể một mực đứng đây nhìn trận chiến.” Già Lam hỏi.
/127
|