Sự Quyến Rũ Của Sói

Chương 14: Một cái là công một cái là thụ…

/83


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hỏa Dực Phi Phi

su-me-hoac-cua-soi-chapter-17-p-6

Kiều Khiêm muốn gặp Từ Bắc, hơn nữa mạnh mẽ yêu cầu lập tức gặp mặt, anh hoài nghi chỗ nào đó trong não Từ Bắc bị tổn thương chưa được phát hiện. Từ Bắc do dự một lúc không đáp, chỉ nói đến Tết sẽ liên lạc lại với anh.

Tắt điện thoại rồi hắn vẫn nằm trên giường xuất thần nhìn đèn chằm chằm, sắp đến Tết rồi, Từ Bắc nghĩ lại nghĩ, trước đây khi Tết đến bản thân mình làm gì, kết quả là ngây ra không nhớ nổi, chỉ biết mỗi năm mồng ba sẽ cùng Kiều Khiêm và Diệp Mẫn Mẫn tụ tập ăn cơm.

“Lại đến cuối năm rồi…” hắn ngồi dậy muốn đi rót cốc nước, nhưng vừa mới đứng dậy liền thấy trước mắt biến thành màu đen, từ từ nhắm mắt dừng nửa ngày, cảm thấy cơn chóng mặt qua đi mới chậm rãi mở mắt.

Vừa mở ra liền nhìn thấy một đôi mắt, bởi vì cách quá gần, lại hoàn toàn không hề chuẩn bị tư tưởng, Từ Bắc ngồi yên nhìn chằm chằm đôi mắt đó nửa ngày đến cháy sém mới nhìn rõ, Lang Cửu vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.

“Lão tử không bệnh chết cũng sắp bị mày dọa chết,” Từ Bắc thở phào, đẩy đẩy Lang Cửu, “Đi rót cho bố mày cốc nước, biết rót không?”

Lang Cửu ngây ra một chút, tiếp đó xoay người liền đi về phía phòng tắm, không đợi Từ Bắc kịp phản ứng, cậu đã đẩy cửa đi vào.

“Đậu xanh, mày đi làm gì vậy…” Từ Bắc đến sức kêu cũng không có, ngã sấp trên giường, “Mày muốn cho bố mày uống nước máy sao… a… nước máy này của chúng ta chưa đạt chuẩn uống được đâu… đều là thuốc tẩy đấy, uống vào mẹ nó sẽ bị sỏi thận đó.”

Lang Cửu rất nhanh đã đi ra, cầm trong tay cái ly đánh răng trong phòng tắm, bên trong quả nhiên chứa nước, không cần suy nghĩ, chính là nước máy lấy từ vòi nước trong đó.

“Được rồi, để bố dạy mày,” Từ Bắc nằm lỳ ở trên giường, hữu khí vô lực phất phất tay, “Cốc nước này không được, đổ hết…”

Lang Cửu ngược lại rất nghe lời, Từ Bắc lời còn chưa dứt, cậu cũng đã lật tay, nước trong ly đổ xuống trên thảm.

Từ Bắc há miệng, lúc này ngay cả mắng mẹ cũng lười mắng, thở dài, lấy tay chỉ chỉ bình nước ấm đặt trên bàn: “Cái ly trên bàn, cái bình trên bàn, có thấy không, rót ở trong đó cho bố.”

“Ừm.” Lang Cửu bỏ ly súc miệng lên trên bàn, cầm bình nước ấm nhìn một hồi, lại bất động.

“Thế nào? Không biết mở sao… ấn cái nắp kia…” lời này lại một lần không thể nói xong hết, trong nháy mắt nói chữ ấn ra khỏi miệng, Từ Bắc nghe thấy bình nước ấm phát ra một tiếng “rắc” bi thương, tiếp theo liền thấy Lang Cửu thuận lợi đổ nước từ trong bình ra, Từ Bắc do dự một chút, vẫn là nói cho hết lời chưa nói xong, “…xuống.”

“Xuống?” Lang Cửu quay đầu lại, mặt không biểu cảm lặp lại một lần.

“Là mẹ nó đè nó xuống!” Từ Bắc nhìn cổ bình dễ dàng bị Lang Cửu bẻ gãy, bắt đầu cảm giác cuộc sống sau này của mình có thể sẽ là một màn tăm tối, hắn nằm rạp ra giường, “Con trai, lúc chúng ta trả phòng sẽ khóc cho coi…”

Lang Cửu không quan tâm hắn đang nói gì, đưa ly tới trước mặt hắn: “Nước.”

“Đây không phải là nước… đây là tiền của bố mày…” Từ Bắc nhận lấy cái ly, uống một hớp, nước nóng hổi một đường ấm đến trong dạ dày, hắn cảm thấy hơi thư thái một chút, nhưng đầu óc vẫn choáng dữ dội, hắn đặt ly lên tủ đầu giường, “Mày lại đây.”

Lang Cửu vừa nghe lời này, rất vui vẻ trực tiếp nhảy lên giường, tay chống giường, hai mắt lóe sáng sáp lại, Từ Bắc sợ hết hồn, vội vàng lui tránh về phía sau: “Được rồi được rồi, khoảng cách này là được rồi.”

Hắn giơ tay lên, một tay sờ gáy mình, một tay khác sờ đầu Lang Cửu, sửng sốt một hồi: “Đệt mợ, là mày sốt hay bố sốt, sao mày còn nóng hơn cả bố?”

Lang Cửu rất nghiêm túc nhìn hắn một hồi, đoán chừng không thể hiểu hắn đang nói gì, nhưng cũng giơ tay lên sờ mặt hắn một cái, lại sờ sờ cổ. Từ Bắc đẩy tay cậu ra, kéo chăn qua đắp lên: “Đừng mẹ nó suốt ngày thuận tay đùa bỡn lưu manh… bố biết, nhiệt độ động vật đều cao…”

Từ Bắc gọi điện cho quầy tiếp tân, bảo họ đưa chút thuốc hạ sốt, thuận tiện lấy thêm nhiệt kế. Lúc đưa đồ tới hắn lười động, hất cằm với Lang Cửu: “Đi mở cửa, nhận đồ nói cảm ơn.”

Lang Cửu rất nghe lời đi mở cửa, nửa ngày không có động tĩnh, Từ Bắc đợi một hồi, đột nhiên phản ứng kịp, vội vàng kêu một tiếng: “Mày đừng động mày đừng động… đừng động vào khóa cửa!”

Từ Bắc cắn răng xuống đất, choáng váng xoay người chạy đến cửa, quả nhiên, Lang Cửu đang nghiên cứu làm sao mở cửa, tay đã sờ lên khóa cửa, nếu hắn không tới, không chừng ổ khóa này sẽ giống như khóa cửa phòng tắm cửa một nơi khóa một nẻo.

“Mở như vầy, thấy không, vặn một cái…” Từ Bắc đẩy Lang Cửu ra, làm mẫu cho cậu, mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, Từ Bắc đến ruột cũng đã tái xanh. Đều nói bị sốt có thể cháy hỏng đầu óc, Từ Bắc vẫn luôn không tin, lúc này đã tin, nếu không phải bị sốt, hắn làm sao có thể cho phép mình và Lang Cửu trong bộ dạng này mở cửa phô ra ngoài.

“Tiên sinh chào các người…” viên phục vụ đưa thuốc mặt kinh ngạc đứng ngoài cửa, gương mặt trong vòng hai giây sau khi cửa mở ra đỏ thành quả cà chua, Từ Bắc nhanh chóng đánh giá chấn động của tình cảnh bên trong cửa đối với cô, Lang Cửu mặc quần dài, thân trên cởi trần, sợ hắn đứng không vững, tay vịn trên vai hắn, mà mình…được rồi, chỉ có quần lót.

Từ Bắc cầm lấy thuốc và nhiệt kế trên tay viên phục vụ, không nói một lời đóng cửa lại, đệt mợ!

“Cám ơn.” Lang Cửu nói một tiếng về phía cửa.

“Cám ơn cái mả cha mày…” Từ Bắc tay chống cửa thấp giọng nói một câu “Mẹ nó xấu hổ quá!”

“Ừm.” Lang Cửu đối với lần này cũng không ngại, có lẽ cả người trần truồng mở cửa cậu cũng sẽ không có cảm giác gì, cậu cầm lấy nhiệt kế trên tay Từ Bắc giơ trước mắt nghiên cứu.

“Đưa bố, đừng bẻ cái này giùm lão tử,” Từ Bắc uống viên thuốc hạ sốt, kẹp xong nhiệt kế, trùm chăn nằm xuống, nhìn Lang Cửu lại bắt đầu cầm hộp thuốc lên nghiên cứu, “Cái đó không ăn được, mày nghe đây, bây giờ cho đến trước khi bố gọi mày, mày phải ngồi yên trên giường, không được lộn xộn.”

“Ừ.” Lang Cửu ném hộp thuốc một cái, nhảy lên giường nằm xuống, nghiêng người gối lên tay nhìn Từ Bắc, không động đậy nữa.

Từ Bắc xoay người về phía tường, nhắm hai mắt lại, cơn sốt này sắp sửa hạ xuống, hắn không thể nào cứ mang theo Lang Cửu ở nơi này, không nói đến tiền không chịu nổi, thẻ căn cước hắn cũng không dùng tên khác, Ban Đại Đồng khẳng định đã nhắm vào hắn.

Thật ra thì hắn cảm giác mình rất nhàm chán, hoặc là nói ăn no rửng mỡ, hắn chỉ cần đổi cái tên, Ban Đại Đồng cho dù có tìm tới được hắn cũng phải có chút gian nan, nhưng hắn lại không muốn đổi.

Lão tử ở đây, chính là gặp mày thì chạy, cho mày tức chết…

Từ Bắc kẹp nhiệt kế ngủ thiếp đi, ngủ bao lâu cũng không biết được, có điều lúc tỉnh lại cảm thấy thư thái hơn nhiều.

Mặc dù trong phòng một vùng tối đen, nhưng trong chăn không có nude boy ôm hắn, cũng không có một đôi mắt cách hắn 2 centimet nhìn hắn chăm chú, cho nên hắn rất là sảng khoái.

Rút nhiệt kế ra liếc mắt nhìn, 39 độ, cái này không biết là nhiệt độ lúc nào, hắn lắc lư đầu, mình bây giờ cũng không sốt nữa. Nghiêng đầu nhìn Lang Cửu đang ở trên một giường khác, vẫn ngồi một mình, hơn nữa còn giữ nguyên tư thế trước khi Từ Bắc ngủ, lẳng lặng nhìn hắn. Từ Bắc rất hài lòng, móc điện thoại ra nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lang Cửu: “Bố nói này, con trai mày không sao chứ!”

Trên điện thoại hiện thời gian là sáu giờ sáng, hắn ngủ mấy tiếng, mà Lang Cửu tựa hồ vẫn là tư thế này chưa từng động đậy.

“Ừm.” Lang Cửu đáp một tiếng, giọng rất nhẹ, vẫn không động đậy.

“Được rồi, mày nhúc nhích được rồi… bố chỉ nghĩ nằm nửa giờ thôi mới bảo mày đừng động,” Từ Bắc xốc chăn ngồi dậy, hoạt động cái cổ còn có chút đau nhức, “Bố nói thằng nhóc mày có hơi thật thà quá rồi.”

“Không được.”

“Cái gì không được?” Từ Bắc cầm bao thuốc lá rút ra một điếu thuốc châm lên, “Trời sắp sáng rồi, ngay lúc này, trả phòng thôi, nếu như người của Ban Đại Đồng đang theo dõi chúng ta, lúc này chính là lúc mệt mỏi nhất.”

“Tê quá.” Lang Cửu nhỏ giọng nói một câu.

Từ Bắc ngậm điếu thuốc nhìn nó một lúc, rốt cuộc không nén được, cười đến thiếu chút rơi điếu thuốc: “Ai da đệt mợ, bố nói mày tốt cái gì chứ… nào nào nào, bố mày xoa bóp cho mày…”

Lang Cửu ngoan ngoãn nằm bất động, mặc cho Từ Bắc không nhẹ không nặng đông vỗ một cái tây bóp một cái trên tay trên đùi cậu, chưa đến một lúc lại còn nhắm hai mắt lại.

“Đừng ngủ,” Từ Bắc thuận tay vỗ trên mặt cậu một cái, tiếp tục giơ cánh tay cậu lên xoa xoa, “Lát nữa sẽ mặc y phục đi, thừa dịp này mày còn là người, bằng không lại phải nhét mày vào vali.”

Lang Cửu mở mắt nhìn hắn, biểu hiện trên mặt thoạt nhìn rất hưởng thụ, Từ Bắc quét mắt nhìn cậu một cái: “Sướng lắm chứ gì? Bố mày lớn như vậy mới phục vụ người ta một lần này, bà nội mày còn chưa được hưởng đãi ngộ này đâu…”

Hắn ngậm điếu thuốc đến hăng say, Lang Cửu đột nhiên lim dim mắt, khóe miệng nở một nụ cười. Nụ cười này rõ ràng mang theo chút vẻ trẻ con khiến Từ Bắc sửng sốt một chút, động tác trên tay cũng ngừng lại.

“Ái, mày còn biết cười đấy, đây là lần đầu tiên thấy mày cười,” Từ Bắc cúi người xuống nghiên cứu mặt cậu, “Mày có má lúm đồng tiền này, đệt mợ, nếu mày là con gái, bán cho tú bà một đôi má lúm đồng tiền có thể được hơn 1000… nào cười cho bố mày một cái…”

Lang Cửu chợt giơ tay quàng lên sau cổ Từ Bắc, Từ Bắc cũng không thấy rõ động tác của cậu, cũng cảm giác thuốc bị lấy đi, tiếp theo đôi môi liền bị thứ gì đó mềm mại mà ôn nhuận ngăn lại.

Chờ hắn hồi thần lại phát hiện đây là lúc Lang Cửu hôn hắn, phản ứng đầu tiên chính là phun hết một ngụm khói còn nín trong miệng ra ngoài, sau đó hung hăng đẩy Lang Cửu một cái, giùng giằng nhảy ra, bộc phát một tiếng rống giận: “Mày cái thằng láo toét đáng chết này!”

Lang Cửu chưa từng hút thuốc, bất thình lình một ngụm khói phun vào trong miệng, sặc đến ngã xuống giường ho khan dữ dội.

Từ Bắc đứng ở mép giường chưa tỉnh hồn, ngây ra một hồi, cho đến khi Lang Cửu ho không còn dữ dội như vậy nữa, hắn mới như sực nhớ ra gì đó xông lên kéo chăn phủ lên người Lang Cửu, cưỡi lên đánh, nếu không phải vết thương trên người chưa lành hẳn, hắn không đánh đến một giờ thì không định ngừng.

“Mẹ nó tao nói với mày bao nhiêu lần! Lão tử là đàn ông! Đàn ông! Mày cho dù muốn đùa bỡn lưu manh cũng không thể đùa bỡn với tao! Trong đầu mày nghĩ gì thế!” Từ Bắc đánh đến mệt, cưỡi trên người Lang Cửu ngừng tay.

Người bên dưới chăn từ từ nhấc chăn lên một góc, đưa tay ra, Từ Bắc vừa nhìn điếu thuốc trên tay cậu đã tắt, đắng từ trong lòng, nhảy ra vén chăn lên.

Quả nhiên, tàn thuốc bị dụi tắt vào chăn, trên chăn trắng như tuyết một lỗ thuốc nám đen vô cùng hút mắt.

Từ Bắc nhất thời không biết nói gì mới phải, chỉ Lang Cửu nửa ngày chỉ nói một câu: “Đứng lên mặc quần áo.”

“Ừm.” Lang Cửu rất nghe lời nhảy xuống, cầm lấy y phục liền mặc lên người.

“Lang Cửu,” Từ Bắc cảm thấy lời nói chưa thoải mái, lại nắm lấy cổ áo Lang Cửu, “Bố nói mày lần cuối cùng, không được làm những chuyện đó với bố, trong đầu cũng không được nghĩ những thứ này…”

Lang Cửu không lên tiếng, yên lặng nhìn hắn, ánh mắt biểu hiện mờ mịt khiến Từ Bắc không cách nào tiếp tục, chỉ đành phải buông cậu ra: “Được rồi, mặc xong, hôm nào tìm một cô cho mày mày sẽ hiểu, thứ này vẫn là phải thực chiến mới tác dụng.”

Ở khách sạn một ngày rưỡi, hư hại một vòi sen, một ấm nước, một tấm chăn. Lúc Từ Bắc đứng trước quầy tính tiền rất là cạn lời, đối mặt với ánh mắt tò mò của cô nàng trước quầy, hắn chỉ có thể lúng túng giải thích một câu: “Đánh nhau.”

Lang Cửu an tĩnh đứng bên cạnh hắn, ánh mắt lại cũng không ngoan ngoãn, cứ hết nhìn đông tới nhìn tây, cô gái trước quầy vừa tính sổ vừa nhìn lén cậu. Từ Bắc có chút bận tâm, hắn sợ cô gái nói chuyện với Lang Cửu, cũng sợ Lang Cửu tâm tình tốt lên sẽ đột nhiên cười một cái, lúc cậu cười sẽ lộ ra răng chó.

Cũng may lực chú ý của Lang Cửu từ đầu đến cuối không đặt trên người cô gái, ghi sổ xong Từ Bắc kéo cậu đi thẳng ra khỏi khách sạn, vừa ra khỏi cửa lại nghiêng đầu đẩy Lang Cửu trở lại trong khách sạn.

“Đệt, tuyết rơi,” Từ Bắc lạnh đến run lẩy bẩy, Lang Cửu có chút khó hiểu nhìn hắn, tựa hồ đối với không khí lạnh lẽo bên ngoài không có chút cảm giác gì, Từ Bắc rụt cổ dẫn Lang Cửu tới quầy bán quần áo của khách sạn, “Đi mua khăn quàng cổ khẩu trang bao tay gì đó…”

Có điều hắn đã tính sai, hơn sáu giờ sáng, quầy cũng đóng cửa, chỉ có một siêu thị 24 giờ đang buôn bán. Từ Bắc chỉ đành phải vòng vào siêu thị, nhìn nhân viên đang ngủ mơ màng: “Có khăn cổ không?”

“Không có.”

“Có bao tay không?”

“Không có.”

“Không phải chứ… khẩu trang thì sao?”

“Bên kia.” nhân viên chỉ chỉ bên trong, lại nằm xuống trên quầy ngủ tiếp.

Từ Bắc theo chỉ dẫn của nhân viên tìm được khẩu trang, xa xa nhìn thấy màu đen, hắn còn rất vui vẻ. Đi gần lại nhìn, liền trợn tròn mắt.

Khẩu trang là màu đen, có điều cũng in chữ, tổng cộng có hai loại.

Một loại in là “công”.

Một loại in là “thụ”.

/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status