Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 82 : Xong việc

/606


Diệp Trùng đưa ra yêu cầu mượn phòng cải tạo của học viện Lam Hải dùng, hiệu trưởng Lam không cần suy nghĩ liền đồng ý ngay, còn đặc biệt tự mình dẫn Diệp Trùng tới một phòng cải tạo tốt nhất trong học viện Lam Hải! Khi nhìn thấy phòng cải tạo được mệnh danh là tiên tiến nhất hành tinh Lam Hải này, nhìn thấy từng cái, từng cái thiết bị siêu cấp đủ chủng loại giống như trong mơ này, ánh mắt Diệp Trùng lập tức sáng lên! Khi hiệu trưởng Lam rộng rãi nói thiết bị ở đây cứ tùy tiện sử dụng, không cần lo lắng, tài liệu cũng tùy ý mà sử dụng, Diệp Trùng thiếu chút nữa té nhào luôn!
Ngay cả Thương cũng lâm vào trạng thái phát cuồng, hưng phấn kêu gào!
Hiệu trưởng Lam cười hì hì nhìn vẻ mặt phong phú lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt trơ trơ của Diệp Trùng, trong lòng thầm đắc ý, xem ngươi kìa, ta không tin không lôi kéo được ngươi! Hiệu trưởng Lam đã gặp rất nhiều loại người, tự nhiên biết cái gì gọi là hợp với sở thích!
Diệp Trùng nghĩ là làm, đi thẳng tới mày mò những máy móc mà nhiều thứ trong đó hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn thấy qua này, không hề để ý tới hiệu trưởng Lam ở bên cạnh!
Hiệu trưởng Lam cười hì hì, cũng không cho đó là ngang ngược, lặng lẽ một mình rời khỏi, chỉ là trước khi ra cửa, dặn dò người phụ trách căn phòng cải tạo này, mặc kệ yêu cầu gì của Diệp Trùng, đều phải đáp ứng toàn bộ! Cuối cùng đương nhiên không thiếu được cái gì mà nếu ngươi không lo việc được chu đáo thì cuốn gói mà về nhà đi..., làm cho người phụ trách đó sợ hãi đến nỗi gật đầu cứ như gà mổ thóc vậy.
Diệp Trùng ngay cả việc hiệu trưởng Lam rời đi lúc nào cũng không biết, nếu như hắn biết tính cảnh giác của mình lại tới mức này, không biết sẽ có cảm tưởng gì. Thương lần này cũng hợp tác một cách đặc biệt, lập tức lấy sơ đồ thiết kế của máy chế mì tự động từ mạng mô phỏng. Diệp Trùng và Thương không ngừng trao đổi, mà người phụ trách của phòng cải tạo này cẩn thận đứng bên cạnh chầu chực, sợ Diệp Trùng một khi không vừa ý, vậy chén cơm của mình cũng đi tong luôn!
Người phụ trách thấy Diệp Trùng đần ra, đứng như trời trồng ở đó, không dám thở mạnh, chỉ sợ mình một khi không cẩn thận cắt đứt những ý tưởng kỳ diệu gì đó của Diệp Trùng.
Nghĩ tới mình vì tìm công việc này tại học viện Lam Hải, tốn biết bao công sức, những nỗi đau đớn, chua cay trong đó, trong lòng hắn không khỏi khó chịu!
Xã hội hiện đại vốn không có người chết đói, nhưng nếu ngươi không có một công việc ổn định, vậy ngươi chỉ có thể tới khu cứu tế, nhận cứu trợ của chính, cuộc sống tối thiểu của ngươi hoàn toàn có thể được bảo đảm, nhưng nếu ngươi muốn nhiều hơn, ngươi không thể không bò lên!
Diệp Trùng và Thương trao đổi rất sôi nổi! Tuy rằng về mặt tính toán, Diệp Trùng thua xa thương, nhưng linh tính Diệp Trùng lúc lúc lại để lộ ra thường làm Mục và Thương khen ngợi không thôi! Cho nên những ý tưởng kỳ diệu thông thường là do Diệp Trùng đề ra, còn Mục và Thương thì thực hiện việc luận chứng (chứng minh), bổ sung và hoàn thiện!
Đột nhiên, Diệp Trùng nghĩ tới 1 vấn đề, không khỏi đứng dậy nhìn xung quanh.
Người phụ trách vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Trùng, liền biết Diệp Trùng đang tìm đồ, liền vội chạy tới, cười nói: "Cậu muốn tìm cái gì? Tôi là người phụ trách ở đây, cậu muốn tìm cái gì chỉ cần hỏi tôi là được, hiệu trưởng vừa rồi có dặn dò, tài liệu ở đây tùy ý cậu lấy!"
Diệp Trùng ngây người, mới nhận ra người này tới gần mình như vậy mà mình lại không hề phát hiện, mặt không khỏi biến sắc, đến khi xác định đối phương không hề có địch ý mới thở phào một hơi, trong lòng ngầm cảnh tỉnh, mình ngàn vạn lần không thể lơ là!
Nhưng người ta đã nói như vậy, Diệp Trùng liền nói: "Tôi cần bột mì, còn cả nước nữa!"
Người phụ trách vừa rồi còn ngấm ngầm hạ quyết tâm cho dù Diệp Trùng muốn tài liệu có đắt đỏ, có quý hiếm tới đâu, hắn cũng phải thí mạng cùi để tìm cho Diệp Trùng, nhưng dù hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới thứ mà Diệp Trùng cần lại là bột mì và nước.
Diệp Trùng nhận lấy bột mì và nước mà người phụ trách vất vả, cực nhọc lắm mới tìm được, dưới ánh mắt sững sờ của người phụ trách, ở trong phòng cải tạo tiên tiến nhất hành tinh Lam Hải này làm mì bằng tay.
Qua 5 tiếng đồng hồ cố gắng, Diệp Trùng vừa ý nhìn cái thứ khá là to lớn trước mắt này, còn người phụ trách gần như 2 mắt trợn trừng. Do trong phòng cải tạo không có máy chế mì tự động, Diệp Trùng dưới sự hướng dẫn của Thương, sử dụng công cụ và tài liệu trong phòng cải tạo dứt khoát chế tạo một cái mới.
Diệp Trùng tỉ mỉ thưởng thức mì sợi mới làm ra, khi người phụ trách nhìn thấy Diệp Trùng không có bát đựng mì liền mang 1 cái chân rỗng ruột của quang giáp nặng tới hơn 30 kg làm vật đựng, người phụ trách ngay cả ý muốn chết cũng có!
Ừm, mùi vị không tệ, gần như hoàn toàn giống với mình làm. Đương nhiên, Diệp Trùng không hề có ý mời người phụ trách dùng thử, giống như một cơn gió lốc, mang tất cả mì ăn sạch sẽ!
Diệp Trùng chỉ cái máy chế mì tự động này, hỏi người phụ trách: "Cái này tôi có thể mang đi không?"
Người phụ trách ngơ ngẩn gật gật đầu.
Nhìn Diệp Trùng như không có việc gì, nhấc cái máy mấy trăm kg biến mất khỏi cánh cửa, người phụ trách muốn khóc mà không có nước mắt, trời, tên này điên rồi sao? Hắn vừa rồi giống như nhìn thấy một câu chuyện cười trào phúng nhất, làm mì sợi trong phòng cải tạo xịn nhất của toàn hành tinh Lam Hải? Nhồi bột mì trên cả mét mặt bàn một trong 100 cái bàn siêu phẳng của cả thiên hà Farr? Lấy chân rỗng ruột của quang giáp trị giá hơn 100 ngàn kim cương làm thành vật chứa mì? Hơn nữa cái chân rỗng ruột của quang giáp đó sau khi ăn xong cũng không thèm rửa!
Chẳng lẽ cả thế giới này đều thay đổi rồi sao? Đầu óc người phụ trách đã bị đoản mạch, ngơ ngẩn đứng ở cửa phòng cải tạo nhìn bóng dáng đang đi đằng xa của Diệp Trùng!
Ngày hôm sau, tin tức liên quan tới việc Diệp Trùng sắp nhậm chức giáo sư khoa cơ giới quang giáp học viện Lam Hải giống như mọc ra đôi cánh dài, mau chóng truyền khắp sân trường, chú ý của mọi người hoàn toàn nhắm vào tin tức này, mà hội thi sư sĩ vốn là nhân vật chính lại gặp phải sự ghẻ lạnh đầu tiên trong lịch sử.
Trong phòng hiệu trưởng.
Chỉ có 2 người Diệp Trùng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Lam khẽ cười nói: "Diệp tiên sinh, cậu có yêu cầu gì cứ nói thẳng ra! Tôi nghĩ chúng tôi nhất định sẽ hợp tác vui vẻ!"
Diệp Trùng nghĩ một chút, nói: "Tôi muốn theo học khóa học về Điều bồi sư!"
Thương không hề biết chút tin tức gì từ trước đột nhiên nhảy dựng lên: "Diệp tử, hắc, ngươi cuối cùng cũng thông suốt rồi, quá tốt rồi! Ài, ngươi không phải vẫn luôn không muốn học Điều bồi sư sao? Tại sao đột nhiên lại nghĩ thông vậy?"
Diệp Trùng lạnh nhạt nói: "Không có gì, chỉ là muốn có thêm nhiều Đa côn thạch thôi!"
- Đầu gỗ mà cũng thông suốt được? Thương nghi hoặc nói, lập tức trầm ngâm một hồi: "Diệp tử, ta biết ngươi là vì ta mới chọn Điều bồi sư, đúng không?"
Diệp Trùng giống như không để tâm nói: "Không phải!"
Giọng điệu của Thương như sắp hôn mê: "Diệp tử, trả lời không nên thẳng thắn như vậy chứ, chẳng lẽ không thể hơi thỏa mãn chút lòng hư vinh nho nhỏ của ta à!"
Diệp Trùng không hề có chút dáng vẻ nhân nhượng: "Không cần thiết!"
Tuy rằng 2 người vẫn không nhân nhượng lẫn nhau, nhưng một loại cảm giác ấm áp xuyên suốt giữa Diệp Trùng và Thương!
Nếu như Mục cũng có thể cùng ra đây thì càng tốt! Diệp Trùng thầm nghĩ.
Hiệu trưởng Lam nghe thấy yêu cầu cổ quái này của Diệp Trùng không khỏi ngây người, nhưng rất mau chóng liền có phản ứng, lập tức trả lời: "Ừm, đương nhiên không có vấn đề! Không ngờ Diệp tiên sinh lại còn có hứng thú như vậy với Điều bồi sư, tôi nghĩ cô Giang của khoa Điều bồi sư nhất định rất hoan nghênh sự trao đổi giữa cô ấy và cậu! Ừm, còn có vấn đề khác không?"
Diệp Trùng thẳng thắn, trả lời dứt khoát: "Không có!"
Hiệu trưởng Lam gật gật đầu: "Vậy mời theo tôi sang bên này!" Hiệu trưởng Lam dẫn Diệp Trùng đi tới một căn phòng học bên cạnh, bên trong đã có 15 chuyên gia đang ngồi, họ sẽ thực hiện việc đánh giá trình độ của Diệp Trùng, để xác định Diệp Trùng có hay không có chân tài thực học, có đủ trình độ làm thầy tại học viện Lam Hải hay không!
Cả tòa nhà bây giờ đã đông nghịt người, khi học sinh khoa cơ giới quang giáp vừa nghĩ tới Diệp Trùng có thể sẽ dạy mình, mặt ai nấy đều hưng phấn! Mọi người đều chú ý động tĩnh bên trong phòng học này!
Nhuế Tô bây giờ cũng vô cùng hưng phấn!
Diệp Trùng có thể tạo thành ảnh hưởng lớn thế này có quan hệ trực tiếp với Nhuế Tô, nếu như không phải Nhuế Tô to gan chuyển tất cả tần số của học viện Lam Hải thành tần số Diệp Trùng đang ở, ảnh hưởng cũng sẽ không lớn như vậy! Đây cũng là lần đầu tiên hội thi sư sĩ mang toàn bộ ống kinh vào một thí sinh trong đó! Nên biết, đây thực là có nguy hiểm cực lớn, rất dễ bị người ta chỉ trích!
Nhưng lần này nàng đã thành công! Sự quả đoán và gan liều hơn người của nàng đã làm nàng thành công!
- Vương Tiểu Nhị, ống kính đó của ngươi phải ngắm chuẩn đó, lần này làm không tồi, chị đây về sẽ có thưởng! Nhưng ngươi không được vênh vao đắc ý, lát nữa chỉ cần Diệp Trùng đi ra, ống kính của ngươi lập tức nhắm vào hắn, hiểu chưa? Ta nói với ngươi lần nữa, nhất định phải ngắm chuẩn, hừ hừ, chị đây sẽ lập tức tới trước mặt, chú ý góc độ ánh sáng, còn nữa, phải điều chỉnh âm thanh cho đồng bộ! Hừ, lần này nếu làm hỏng, hừ hừ... Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Khi tâm trạng Nhuế Tô tốt sẽ xưng mình là chị, nếu như không được tốt, vậy thì xin lỗi rồi, mở miệng là lão nương!
Nhuế Tô xinh đẹp đứng trước cửa phòng học này, hôm nay nàng đặc biệt trang điểm một chút, vốn đã kiều diễm hơn người, bây giờ lại càng phong tình vạn chủng, học sinh bên cạnh, ai nấy đều lộ ra dáng vẻ thần hồn điên đảo, nhưng không ai dám tới gần Nhuế Tô trong phạm vi 10 mét.
(Chú thích: Phong tình vạn chủng (NV: 风情万种): Chỉ dáng vẻ, cử chỉ của một người có rất nhiều loại, giờ dùng để chỉ ý những lúc khác nhau sẽ có diện mạo khác nhau, xem hoài không ngán. Theo bản mới nhất của "Từ điển Hán ngữ hiện đại" (của TQ nha): có nghĩ là tình cảm nam nữ yêu nhau lộ ra cực kỳ phong phú.)
Hành lang vốn đông nghịt lại xuất hiện một màn quái dị, một người đẹp tuyệt thế, xung quanh lại có một khoảng trống hình tròn, một người cũng không có!
Nhuế Tô không khỏi đắc ý cười, hừ hừ, mấy tên nhóc này, ăn đủ quả đắng của bà rồi!
Nhuế Tô 25 tuổi, vốn là đẹp tựa tiên trên trời, thêm vào mấy năm này, khí chất càng thêm thành thục, nhấc chân, giơ tay đều đầy sức hấp dẫn của phụ nữ thành thục, đây lại là điểm mà mấy nữ sinh trẻ măng làm sao có thể so sánh được.
Theo lý mà nói, người truy đuổi loại nữ nhân như thế này phải như mây mới đúng!
Nhưng Nhuế Tô bản lãnh cao siêu, khi nàng mới tới học viện Lam Hải đi học, nàng đã nổi tiếng là "Ma nữ Tô" của học viện Lam Hải, mọi ngươi ai cũng sợ nàng 3 phần! Loại phụ nữ này, nào phải người bình thường dám trêu vào! Một số tên khỏe mạnh, can đảm cũng bị nàng chỉnh đến xấc bấc xang bang. Trong đám tân sinh mỗi năm, số chịu khổ trên tay nàng, thường phải tính bằng trăm!
Cửa phòng học đột nhiên mở ra, vẻ mặt Diệp Trùng như thường đi ra, theo sau lưng là hiệu trưởng Lam, mặt cười tươi như một đóa hoa.
Cả hành lang lập tức nhốn nháo cả lên!
Hiệu trưởng Lam không hổ là người từng trải, sắc mặt không có chút bối rối, mà bước nhanh tới trước mặt Diệp Trùng, hai tay ép xuống, ra dấu mọi người yên lặng!
Hiệu trưởng Lam nổi tiếng thực dụng có uy tín khá cao trong đám học viên, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại, ngay cả "Ma nữ Tô" cũng yên lặng giống như một cô gái ngoan ngoãn!
Thấy mọi người đều yên lặng, hiệu trưởng Lam cười ha hả: "Cho mọi người một tin tốt, tiên sinh Diệp Trùng đã chính thức được học viện Lam Hải chúng ta mời nhậm chức giáo sư khoa cơ giới quang giáp, hoan nghênh mọi người chọn học lớp của thầy Diệp!"
Oành, cả căn lầu lại sục sôi lên!
Sư sĩ truyền thuyết

/606

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status