Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 50: rốt cục vẫn trúng mỹ nhân kế

/434


Thấy tôi còn chần chừ, Trần Khả Kiều nói: “Đương nhiên, tôi nói chỉ là một phía, anh có thể dùng các biện pháp khác để tra, chẳng qua phải nhanh…”

Tôi nâng ly: “Cứ thế nhé, ngày mai mời tiểu thư Trần mang giầy tờ cần thiết tới chỗ tôi làm thủ tục, chúng ta sẽ ký hợp đồng.”

Làn này tới lượt Trần Khả Kiều kinh ngạc: “Giám đốc Tiêu tin lời tôi nói?”

Tôi cười : « Cạn Ly ».

Tôi nhìn băng mỹ nhân lãnh ngạo lúc này lộ ra vẻ bội phục cùng kính trọng.

Thật sảng khoái, đây là lần thứ ba trong đời, chủ yếu là vì tôi muốn có một trạm trung chuyển, về sau Sáu Lưu cứ mang người tới đây, sau đó tìm một người thích hợp thay tôi tiếp những vị khách xuyên việt tới. Tất nhiên người này phải tìm trong lũ hảo hán Lương Sơn kia.

Trần Khả Kiều uống một ly mặt ửng đỏ, lộ ra vẻ đáng yêu hơn bình thường rất nhiều, nhưng khẩu khí của nàng vẫn không chút ấm áp, nàng đặt ly : « Tôi còn có việc phải đi trước, từ bây giờ anh là ông chủ của quán bar này rồi, cám ơn anh đã mời tôi uống rượu. »

He he, lời nói thật khiến người khác sướng ngất ngây, chỉ có cái giọng không hữu hảo lắm.

Đại khái nàng cũng tra duyệt qua một số quy tắc trong nghề, kinh doanh dịch vụ ăn uống, tắm rửa, quán bar đều phải có quy củ, có vật cầm cố. Bởi vì trường sở xa xa không phải một chiếc xe hay một căn phòng có thể đáp ứng.

Chuyện này giống như tôi bỏ 100 vạn NDT ra mua một chiếc xe, phí bảo quản xe trong một năm tôi không cần trả, một năm sau chiếc xe 100 vạn vẫn là của tôi, nhưng không nên quên khi tôi bán nó lại thì giá trị chiếc xe đã là 150 vạn, thậm chí cao hơn, trong vòng một năm, tôi cần phải bòn rút giá trị sử dụng của nó. Nói cách khác, tôi có lể đi du lịc Nam Cực, hoặc gần chút thì đi từ Thượng Hải tới Tây Tạng, trong vòng một năm đi vài triệu Km, đến khi bán lại, xe đã hỏng nát bét giá cao nhất chỉ 20 vạn.

Nếu như là nhà ở, tôi đương nhiê không thể coi nó là nhà phổ thông cho thuê, cũng phải làm ra tấm ra món, cũng là 100 vạn nhưng cần phải giao ra 20% phí bảo quản, 120 vạn. Phòng ở phải có giá trị gấp đôi, chủ nhà phải bán vợ bán con để chuộc lại, mà hiện tại giá phòng đang tăng cao khả năng rớt giá không có mấy, vì vậy người khác rất hoan nghênh nếu tôi bán chỗ này, nắm chắc 90% là thắng lợi.

Mà loại địa điểm kinh doanh quán bar, nếu như chỉ một nơi, vậy quá đơn gainr, bởi vì địa điểm này rất đáng tiền, nếu như đến hạn mà không đưa đủ tiền chuộc lại, vậy tôi đơn giản bán trao tay cho người khác, hoặc làm nơi bán giày, bít tất, bán rau hay làm nhà xí thu phí cũng ok tất.

Trần Khả Kiều đương nhiên biết, kỳ thực chỉ với tài sản cố định cũng như khả hiện trạng kinh doanh, với người ngoài nghề như tôi là rất nguy hiểm, vì thế trong hợp đồng có thi thêm về quyền tham dự quá trình kinh doanh, nếu như Trần Khả Kiều không đồng ý, hai bên có quyền chấm dứt hợp đồng, việc này rất bất lợi với nàng.

Vì vậy Khả Kiều nói tôi là ông chủ đứng sau quán bar, một mặt nào đó là đúng.

Khi tôi chia tay Trần Khả Kiều, dẫn Kinh khờ đi trong hành lang quán bar, cảm giác sảng khoái lâng lâng: quán rượu này có một phần là của tôi.

Tôi gọi điện cho ông chủ Hách đòi tiền, ông ta vừa nghe đã hoàn thành một hợp đồng trị giá 2 triệu không chút kinh ngạc, tựa hồ chờ ngày này đã lâu, nhưng khi nghe xong toàn bộ, cười hắc hặc, lại nói với tôi hai từ, chỉ duy nhất hai từ: “Không chơi!”

Tôi sửng sốt; ‘Vì sao?”

Lão Hách bĩnh tĩnh nói với tôi: “Cậu nghĩ coi, kcoo ta cho dù vay lãi suất cao, 240 vạn một năm cần trả lãi tới 100 vạn sao?”

Một đạo lý đơn giản làm tôi đổ mồi hôi lạnh, tôi biện giải: “Nhưng tôi đã xem qua quán bar, một tháng 20 vạn cũng không phải là bốc phét.”

“Tôi biết, nếu bình thường, tôi có thể nói cậu làm rất đẹp, nhưng chú Cường ngốc à, cậu nghĩ tới lúc này là lúc nào chưa – hiện tại là mấy ngày sau địa chấn, lãnh đạo thành phố đi tắm suối nước nóng còn sợ “dư luận”, chỉ cần phát sinh một cơn địa chấn nhỏ mà người ta có thể cảm giác nổi, quán bar cơ bản sẽ sập tiệm. đến lúc đó đừng nói 20 vạn, một tháng có thể kiếm lợi 2000 NDT ngủ cũng cười như điên, mà cậu ký với cô ta, một năm sau 240 vạn chắc chắn sẽ vào túi cô ấy, có ta đền bù cho cậu chút tiền để cậu mua bảo hiểm! cô ta sở dĩ không dám đem quán bar cầm cố vay nặng lãi vì bọn xã hội đen chỉ nhận tiền, bọn chứng cũng chẳng quản có hay không có dịa chấn, thiếu bao nhiêu thì phải trả bấy nhiêu, nếu không cô ta sẽ lĩnh đủ, hiểu không, cậu cứ nghĩ đi.”

Mẹ kiếp, bị cô ả xỏ rồi! Đã luôn đề tỉnh đừng để trúng mỹ nhân kế, vẫn bị người ta chẳng cần xu hót ngọt ngào chỉ cần một chai ken đã chuốc cho mơ hồ.

Nhưng tôi mới trở thành ông chủ của một quán bar lớn, chẳng lẽ cảm giác hạnh phúc chỉ thoáng qua thôi sao? Vừa rồi còn mời cô ta uống rươu, chẳng lẽ tôi phải cho gạch vào bao rồi đi xin tiền sao?

Tôi nói lời cuối với ông chủ Hách: “Chẳng lẽ nhất định như thế? đấy chỉ là một chút phong hiểm thường thây?

Ông chủ Hách cười ha ha: “Tôi năm nay 65 rồi, bằng long với số phận, không giống thanh niên các cậu, tôi không chịu nổi song gió, tôi không muốn mất cả cái quan tài của mình, Cường, người khác nhìn tôi vô cùng sung sướng, nhưng đã hai năm nay tôi còn chưa có một đứa con trai…”

Một câu cuối cùng đã thể hiện rõ ông chủ Hách không tham gia.

Điều này nói rõ, sĩ đồ đáng thương của Cường tôi là “cái hiệu cầm đồ số bốn chục”, quản lý hạng ruồi, chủ yếu nhất là nửa đời còn lại còn phải mượn xe đạp của ông Triệu lủi thủi đạp xe đưa người tới thôn số 5 – a không, hiện tại tôi đã có cái mô tô nát bét sản xuất năm 1955 rồi.

Sau đó tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng lớn mật: tự mình làm!


/434

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status