Người giấy làm việc hiệu suất rất cao, so tốc độ với chúng nó thì nhiều bộ máy cơ cấu hiện tại chắc phải tự sát mà tạ tội với thiên hạ.
Sau gần mười phút đồng hồ, toàn bộ nghi thức hôn lễ đều đã bắt đầu tiến hành, Nặc Nặc và công chúa Na Na đang phu thê giao bái, sau đó sẽ bị trói… À không, là được đưa vào động phòng.
- Hỉ sự! Đại hỉ sự đây!
Nhìn cái di động mặt đầy bi phẫn, lại nhìn vị công chúa đang xấu hổ kia, Trần Mặc chỉ sợ thiên hạ không loạn, cảm khái:
- Chúng mày nhìn xem, Nặc Nặc kích động đến mức mừng rơi nước mắt rồi, cảnh này thật quá đáng để chúng ta ghi nhớ suốt đời!
- Hỉ cái đầu các người! Nhớ cái đầu các người!
Nặc Nặc rơi lệ đầy mặt, ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ hận mình không có ngón giữa, không thể “cảm tạ” mấy tên đồng bạn khốn nạn kia.
Chẳng qua công chúa làm bằng đường không biết được như thế, nàng vô cùng vui mừng ôm lấy trượng phu, nũng nịu:
- Tướng công, thiếp nhất định sẽ làm vợ hiền, sớm làm cho nhà chúng ta con cháu đầy đàn…
- Quá hổ báo rồi!
Nghĩ đến cảnh công chúa ôm lấy tiểu Nặc Nặc mà cày bừa, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy cơ mặt co quắp lại.
- Nặc Nặc, mày phải nhớ kỹ…
Thuận thế dẫm lấy cái di động đang định chạy trốn kia, hắn cười phì phì gật đầu nói:
- Mày xem, Địa Tạng Bồ Tát có dạy “Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?”. Huống hồ làm gì có địa ngục nào sướng như của mày. Coi như mày hy sinh vì sự nghiệp chủ nghĩa xã hội đi!
Kết quả là, sau lời kêu gọi chí lý kia, đôi vợ chồng mới cưới được đưa vào động phòng. Đây có lẽ là tình yêu khó tin nhất trong lịch sử.
Mà thừa dịp cảnh chúc mừng, Trần Mặc cũng giữ lại tướng quân rối gỗ đang thu binh về phủ, hỏi hắn về những biến hóa của khu triển lãm.
Như là đã thành người một nhà, tướng quân rối gỗ này không hề nghi ngờ gì, lập tức nói hết những gì mình biết.
Dựa theo lời hắn kể thì lại biến hóa này của khu triển lãm nghệ thuật đã diễn ra từ lâu, hình như đã vài thập niên rồi.
Mỗi khi đêm đến, tất cả các sản phẩm triển lãm đều sống dậy, ngay cả những nhân vật trong tranh cũng sẽ rời khỏi tranh, dần dần xây dựng nên vương quốc “Đông Lương” bây giờ.
Vương quốc này chủ yếu là người giấy, tượng đất, rối gỗ, công chúa bằng đường Na Na là người thống trị nơi này, đương nhiên bây giờ còn có cả phò mã Nặc Nặc.
- Chẳng qua chúng ta cũng không hiểu vì sao lại có biến hóa này.
Thế nhưng khi Trần Mặc hỏi nguyên nhân thì mặt tướng quân rối gỗ cũng nghệt ra.
Trần Mặc hơi nhíu mày. Khi lão ma men kia mời mình cũng không nói có hiện tượng kỳ quái như thế.
Rất khó miêu tả loại chuyện này, vô số đồ trưng bày trong bảo tàng đều hồi sinh, hơn nữa biểu hiện không hề khác sinh vật bình thường.
Nghi vấn này có được đáp án rất nhanh. Đang bị đẩy ra Ngọ môn… Không, là đang bị đẩy vào động phòng, Nặc Nặc tức giận quát lên:
- Vô nghĩa! Nếu chúng ta cũng có thể biến thành yêu quái thì tượng đất rối gỗ sống lại có gì kỳ quái?
- Hả? Ý của mày là…
Câu nói vô tâm này đột nhiên làm cho Trần Mặc tự hỏi.
Sự thật chính là như vậy. Tượng đất rối gỗ sống lại cũng giống như đồ điện biến thành yêu quái, tất cả đều giống như có được sinh mệnh, mà có thể làm được như vậy chỉ có…
- Đi theo tao!
Đột nhiên vỗ tay cái đét, Trần Mặc chắp tay với tướng quân rối gỗ, sau đó lên Xa Xa phi mất.
Bản Bản cùng Oa Oa liếc mắt nhìn nhau, rất phối hợp chọn bỏ qua Nặc Nặc, lắc lư đi theo.
Kết quả là, nhìn thấy công chúa má ngọc ửng đỏ kia, Nặc Nặc đáng thương chỉ có thể hét to:
- Đợi đã, chúng mày đều đi rồi, tao phải làm thế nào?
- Mày ở lại, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng cơ mà!
Âm thanh còn đang vọng về trong đại sảnh triển lãm, xe điện đã nghênh ngang rời đi, biến mất không còn tăm hơi.
Công chúa Na Na khó hiểu quay đầu nhìn nhìn, sau đó lại hạnh phúc mong chờ, âu yếm ôm lấy trượng phu.
Giờ phút này, Nặc Nặc nhìn thê tử của mình, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt mà gào thét:
- Không được! Ta sẽ không vì một gốc hoa mà bỏ qua cả khu rừng… Ặc, cô đừng lại đây, có chuyện từ từ nói, sao lại cởi quần áo… Cứu mạng! Cứu mạng! Cô tiến đến nữa ta sẽ kêu lên đó!
Bỏ qua chuyện đám cưới của Nặc Nặc, Trần Mặc đang nhắm mắt cưỡi xa xa phóng như bay, cảm thụ khí tức mỏng manh của mảnh ngọc vỡ kia.
Dọc theo hành lang, hắn xuyên qua mấy khu triển lãm, cũng dần nhận ra khí tức này càng ngày càng rõ.
Trên thực tế, trong quá trình tìm kiếm, Trần Mặc cũng đã thấy được biến hóa của bảo tàng này.
Mấy con sư tử đá đang vật lộn trên sàn nhà, hai bộ giáp đang múa kiếm, càng khoa trương hơn là mấy người vượn Bắc Kinh lại có thể uống nước ở cửa toilet…
- Nói thật, tao cảm giác như đã gặp cảnh này rồi.
Nhìn thấy một bộ xương voi ma mút đi qua trước mặt mình, Trần Mặc chỉ có thể buồn bực gãi đầu.
Lời còn chưa dứt, Bản Bản đột nhiên lắc lư, lập tức mở ra video. Vài giây sau, trên màn hình xuất hiện một bộ phim, đúng là bộ phim Mỹ “Night at the Museum”. (Đêm trong viện bảo tàng)
- Mẹ ơi! Thật đúng là phim này?
Đưa tay lên dụi mắt, Trần Mặc nhìn cảnh trong phim, lại nhìn cảnh trước mặt, đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Đến tột cùng là hiện thực bắt chước điện ảnh, hay điện ảnh vốn là hiện thực… Vấn đề này là không thể nào biết rõ, nhưng nếu viện bảo tàng này bị phá không thể phục hồi thì mình phải giải thích với lão già kia thế nào?
Chẳng lẽ thật sự phải làm giống như Dung tỷ nói, phải bán nhà bán mình để bồi thường… Khoan!
Đột nhiên nghĩ đến một việc, Trần Mặc phanh lại, giống như nhớ đến cái gì đó, quay đầu nhìn về phía xa.
Gần như đồng thời, Bản Bản đã do dự nói:
- Lão đại, nếu mọi thứ đều sống thì chỗ của Dung tỷ và tiểu Tam… (tiểu Tam – Trư Đầu Tam, con heo tinh)
- Đệch!
Lời còn chưa dứt, Xa Xa lập tức chuyển hướng, trực tiếp đảo qua vách tường quay đầu ngược lại.
Cảm nhận được gió gào thét bên tai, Trần Mặc chỉ hận tốc độ không thể nhanh hơn:
- Chết tiệt, chỉ hy vọng Trư Đầu Tam còn có thể có giác ngộ của yêu quái, đừng nói với tao rằng ngay cả mấy tượng binh mã nó đều…
- Rầm!
Trực tiếp đập vỡ một vách tường, Xa Xa nhảy vào khu triển lãm lịch sử thời tiền Tần.
Trần Mặc ho lấy ho để, còn chưa kịp mở mắt thì đã nghe thấy tiếng hét thảm từ phía xa:
- Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!
Giọng nói này cực kỳ quen thuộc, không cần nhìn cũng biết là tiếng của Trư Đầu Tam.
Chẳng qua vài giây sau, khi Trần Mặc nhìn rõ tình hình ở phía xa thì ngạc nhiên đến nỗi không nói được gì.
Trong khu triển lãm tượng binh mã, Trư Đầu Tam đáng thương đang bị buộc vào gỗ nướng, đang la hét thảm thiết.
Nhìn đống củi dưới người nó thì đúng là chỉ cần một mồi lửa, một món nầm heo thơm phức có thể ra lò…
May là những tượng binh mã kia vẫn còn đang chuẩn bị.
Mấy tượng binh mã đang cầm gia vị mà Diệp Dung để lại, cực kỳ tò mò đổ lên người Trư Đầu Tam. Còn có một gã thủ lĩnh thân hình cao lớn lại đang rút kiếm nhìn xung quanh, hình như tìm xem có thể lấy lửa ở đâu.
Sau đó, thấy cứu binh đột nhiên xuất hiện, những tượng binh mã này đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cầm lấy vũ khí, từ từ tiến lại.
- Ặc… Đồ phỏng chế cũng có thể sống lại?
Trần Mặc ngạc nhiên lùi về sau vài bước, đột nhiên cảm thấy may mắn đây không phải là bảo tàng Thiểm Tây, nếu không đúng là bị hội đồng rồi.
(Bảo tàng lịch sử Thiểm Tây được Trung Quốc coi là ‘Quốc gia chi bảo’, chứa cất đủ loại cổ vật, trong đó theo ý ở đây là hàng loạt tượng binh mã bằng đất nung của Tần Thủy Hoàng)
Gần như đồng thời, thủ lĩnh tượng binh mã kia khẽ nhíu mày, phun ra một câu cổ quái:
- Who are you?
- Mẹ ơi!
Trần Mặc trợn tròn mắt, đột nhiên có cảm giác như muốn hộc máu.
Cho dù tiếng Anh của hắn không tốt thì cũng biết những lời này nghĩa là gì… Chẳng qua thế quái nào mà tượng binh mã lại biết tiếng Anh, chẳng lẽ bọn nó cũng đi học ngoại ngữ?
- Lão đại!
Bản Bản trốn phía sau hắn lập tức lên mạng tra:
- Lão đại xem tin này, nghe nói mấy thứ này là thành Nam thuê một công ty nước Anh chế tạo, lúc đó còn khiến cho mọi người bàn tán xôn xao.
- Đệch! Sính ngoại thế sao?
Trần Mặc dụi mắt không biết nói gì, thầm nghĩ bây giờ đúng là hòa thượng nước ngoài cũng biết niệm kinh, ngay cả tượng binh mã cũng phải để người nước ngoài làm.
Chẳng qua bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy điều này. Nhìn mấy tượng binh mã không ngừng nói tiếng Anh, Trần Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu nhìn phía sau:
- Tiếng Anh của tao kém, Nặc Nặc mày lên… Hả?
Sững sờ vài giây, hắn đột nhiên nhớ ra thiên tài ngôn ngữ Nặc Nặc bây giờ đang hưởng hạnh phúc tân hôn.
May là sau đó, Oa Oa đột nhiên xung phong nhảy ra, nói:
- Lão đại, tiếng Anh em cũng biết, để em nói với bọn hắn!
- Mày biết?
Trần Mặc vô cùng nghi ngờ nhìn cái nồi cơm điện này. Đến cả tiếng phổ thông còn nói loạn cả lên, bây giờ còn bảo biết nói tiếng Anh.
- Bình thường thôi, thứ ba thế giới!
Nhìn lại thì Oa Oa có vẻ rất tự tin, dương dương tự đắc nói:
- Tuy tiếng Anh của em không tốt, nhưng nói với mấy đồ này cũng horse horse tiger tiger.
Horse horse tiger tiger?
- Là sao?
Trần Mặc nghe không hiểu gì, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là ngôn ngữ chuyên môn cấp giáo sư.
- Quá dốt!
Chẳng qua không chờ hắn tỏ vẻ kính nể, Oa Oa cực kỳ khinh thường đáp lại:
- Những lời này có nghĩa là… Tạm được!
(Horse horse tiger tiger dịch theo tiếng Trung là mã mã hổ hổ, đọc giống Mǎmǎhǔhǔ phiêm âm từ马马虎虎 tức là ‘tàm tạm’ )
- Đệch!
Nếu không phải đang chống tay vào cột thì Trần Mặc thật sự phải ngã lăn ra đất.
Mà khi hắn còn đang sốc thì Oa Oa đã nhảy ra trước mặt mấy tượng binh mã kia, phun ra tiếng Anh phong cách Trung Quốc.
Vài giây sau, mấy tượng binh mã kia cũng sững sờ sửng sốt. Bọn hắn đột nhiên đau xót nhận ra, từng từ mà đối phương nói bọn hắn đều biết, nhưng khi hợp lại thì…
- Hả? Xem thường sao?
Oa Oa hiển nhiên là không biết tự hiểu bản thân, nhìn mấy tượng binh mã đưa mắt nhìn nhau, hắn cực kỳ nghiêm túc nói lại một lần, hơn nữa còn nói rất chậm.
Nhưng kết quả còn tồi hơn lần trước. Có lẽ là không chịu nổi loại tiếng Anh này công kích, thủ lĩnh tượng binh mã nắm chặt trường kiếm, giống như muốn trực tiếp chém chết cái nồi cơm điện này.
- Đệch! Head land!
Quay đầu nhìn thấy mặt Trần Mặc đang co quắp lại, Oa Oa thẹn quá hóa giận, quát:
- Mấy người các ngươi đã go learn English từ lâu, không ngờ tiếng Anh tiêu chuẩn đến thế còn không hiểu sao?
( dịch từng từ 1 sẽ hiểu trình độ của cái nồi cơm này)
- Nhìn cái gì mà nhìn, ca nói ngươi đấy, muốn làm ca sợ sao? Go die go, who sợ who?
(Dịch: Cái loại tiếng Anh này em cũng thua
Biên: tiếng Anh chuẩn còn gì )
Sau gần mười phút đồng hồ, toàn bộ nghi thức hôn lễ đều đã bắt đầu tiến hành, Nặc Nặc và công chúa Na Na đang phu thê giao bái, sau đó sẽ bị trói… À không, là được đưa vào động phòng.
- Hỉ sự! Đại hỉ sự đây!
Nhìn cái di động mặt đầy bi phẫn, lại nhìn vị công chúa đang xấu hổ kia, Trần Mặc chỉ sợ thiên hạ không loạn, cảm khái:
- Chúng mày nhìn xem, Nặc Nặc kích động đến mức mừng rơi nước mắt rồi, cảnh này thật quá đáng để chúng ta ghi nhớ suốt đời!
- Hỉ cái đầu các người! Nhớ cái đầu các người!
Nặc Nặc rơi lệ đầy mặt, ngửa mặt lên trời thở dài, chỉ hận mình không có ngón giữa, không thể “cảm tạ” mấy tên đồng bạn khốn nạn kia.
Chẳng qua công chúa làm bằng đường không biết được như thế, nàng vô cùng vui mừng ôm lấy trượng phu, nũng nịu:
- Tướng công, thiếp nhất định sẽ làm vợ hiền, sớm làm cho nhà chúng ta con cháu đầy đàn…
- Quá hổ báo rồi!
Nghĩ đến cảnh công chúa ôm lấy tiểu Nặc Nặc mà cày bừa, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy cơ mặt co quắp lại.
- Nặc Nặc, mày phải nhớ kỹ…
Thuận thế dẫm lấy cái di động đang định chạy trốn kia, hắn cười phì phì gật đầu nói:
- Mày xem, Địa Tạng Bồ Tát có dạy “Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?”. Huống hồ làm gì có địa ngục nào sướng như của mày. Coi như mày hy sinh vì sự nghiệp chủ nghĩa xã hội đi!
Kết quả là, sau lời kêu gọi chí lý kia, đôi vợ chồng mới cưới được đưa vào động phòng. Đây có lẽ là tình yêu khó tin nhất trong lịch sử.
Mà thừa dịp cảnh chúc mừng, Trần Mặc cũng giữ lại tướng quân rối gỗ đang thu binh về phủ, hỏi hắn về những biến hóa của khu triển lãm.
Như là đã thành người một nhà, tướng quân rối gỗ này không hề nghi ngờ gì, lập tức nói hết những gì mình biết.
Dựa theo lời hắn kể thì lại biến hóa này của khu triển lãm nghệ thuật đã diễn ra từ lâu, hình như đã vài thập niên rồi.
Mỗi khi đêm đến, tất cả các sản phẩm triển lãm đều sống dậy, ngay cả những nhân vật trong tranh cũng sẽ rời khỏi tranh, dần dần xây dựng nên vương quốc “Đông Lương” bây giờ.
Vương quốc này chủ yếu là người giấy, tượng đất, rối gỗ, công chúa bằng đường Na Na là người thống trị nơi này, đương nhiên bây giờ còn có cả phò mã Nặc Nặc.
- Chẳng qua chúng ta cũng không hiểu vì sao lại có biến hóa này.
Thế nhưng khi Trần Mặc hỏi nguyên nhân thì mặt tướng quân rối gỗ cũng nghệt ra.
Trần Mặc hơi nhíu mày. Khi lão ma men kia mời mình cũng không nói có hiện tượng kỳ quái như thế.
Rất khó miêu tả loại chuyện này, vô số đồ trưng bày trong bảo tàng đều hồi sinh, hơn nữa biểu hiện không hề khác sinh vật bình thường.
Nghi vấn này có được đáp án rất nhanh. Đang bị đẩy ra Ngọ môn… Không, là đang bị đẩy vào động phòng, Nặc Nặc tức giận quát lên:
- Vô nghĩa! Nếu chúng ta cũng có thể biến thành yêu quái thì tượng đất rối gỗ sống lại có gì kỳ quái?
- Hả? Ý của mày là…
Câu nói vô tâm này đột nhiên làm cho Trần Mặc tự hỏi.
Sự thật chính là như vậy. Tượng đất rối gỗ sống lại cũng giống như đồ điện biến thành yêu quái, tất cả đều giống như có được sinh mệnh, mà có thể làm được như vậy chỉ có…
- Đi theo tao!
Đột nhiên vỗ tay cái đét, Trần Mặc chắp tay với tướng quân rối gỗ, sau đó lên Xa Xa phi mất.
Bản Bản cùng Oa Oa liếc mắt nhìn nhau, rất phối hợp chọn bỏ qua Nặc Nặc, lắc lư đi theo.
Kết quả là, nhìn thấy công chúa má ngọc ửng đỏ kia, Nặc Nặc đáng thương chỉ có thể hét to:
- Đợi đã, chúng mày đều đi rồi, tao phải làm thế nào?
- Mày ở lại, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng cơ mà!
Âm thanh còn đang vọng về trong đại sảnh triển lãm, xe điện đã nghênh ngang rời đi, biến mất không còn tăm hơi.
Công chúa Na Na khó hiểu quay đầu nhìn nhìn, sau đó lại hạnh phúc mong chờ, âu yếm ôm lấy trượng phu.
Giờ phút này, Nặc Nặc nhìn thê tử của mình, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt mà gào thét:
- Không được! Ta sẽ không vì một gốc hoa mà bỏ qua cả khu rừng… Ặc, cô đừng lại đây, có chuyện từ từ nói, sao lại cởi quần áo… Cứu mạng! Cứu mạng! Cô tiến đến nữa ta sẽ kêu lên đó!
Bỏ qua chuyện đám cưới của Nặc Nặc, Trần Mặc đang nhắm mắt cưỡi xa xa phóng như bay, cảm thụ khí tức mỏng manh của mảnh ngọc vỡ kia.
Dọc theo hành lang, hắn xuyên qua mấy khu triển lãm, cũng dần nhận ra khí tức này càng ngày càng rõ.
Trên thực tế, trong quá trình tìm kiếm, Trần Mặc cũng đã thấy được biến hóa của bảo tàng này.
Mấy con sư tử đá đang vật lộn trên sàn nhà, hai bộ giáp đang múa kiếm, càng khoa trương hơn là mấy người vượn Bắc Kinh lại có thể uống nước ở cửa toilet…
- Nói thật, tao cảm giác như đã gặp cảnh này rồi.
Nhìn thấy một bộ xương voi ma mút đi qua trước mặt mình, Trần Mặc chỉ có thể buồn bực gãi đầu.
Lời còn chưa dứt, Bản Bản đột nhiên lắc lư, lập tức mở ra video. Vài giây sau, trên màn hình xuất hiện một bộ phim, đúng là bộ phim Mỹ “Night at the Museum”. (Đêm trong viện bảo tàng)
- Mẹ ơi! Thật đúng là phim này?
Đưa tay lên dụi mắt, Trần Mặc nhìn cảnh trong phim, lại nhìn cảnh trước mặt, đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Đến tột cùng là hiện thực bắt chước điện ảnh, hay điện ảnh vốn là hiện thực… Vấn đề này là không thể nào biết rõ, nhưng nếu viện bảo tàng này bị phá không thể phục hồi thì mình phải giải thích với lão già kia thế nào?
Chẳng lẽ thật sự phải làm giống như Dung tỷ nói, phải bán nhà bán mình để bồi thường… Khoan!
Đột nhiên nghĩ đến một việc, Trần Mặc phanh lại, giống như nhớ đến cái gì đó, quay đầu nhìn về phía xa.
Gần như đồng thời, Bản Bản đã do dự nói:
- Lão đại, nếu mọi thứ đều sống thì chỗ của Dung tỷ và tiểu Tam… (tiểu Tam – Trư Đầu Tam, con heo tinh)
- Đệch!
Lời còn chưa dứt, Xa Xa lập tức chuyển hướng, trực tiếp đảo qua vách tường quay đầu ngược lại.
Cảm nhận được gió gào thét bên tai, Trần Mặc chỉ hận tốc độ không thể nhanh hơn:
- Chết tiệt, chỉ hy vọng Trư Đầu Tam còn có thể có giác ngộ của yêu quái, đừng nói với tao rằng ngay cả mấy tượng binh mã nó đều…
- Rầm!
Trực tiếp đập vỡ một vách tường, Xa Xa nhảy vào khu triển lãm lịch sử thời tiền Tần.
Trần Mặc ho lấy ho để, còn chưa kịp mở mắt thì đã nghe thấy tiếng hét thảm từ phía xa:
- Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!
Giọng nói này cực kỳ quen thuộc, không cần nhìn cũng biết là tiếng của Trư Đầu Tam.
Chẳng qua vài giây sau, khi Trần Mặc nhìn rõ tình hình ở phía xa thì ngạc nhiên đến nỗi không nói được gì.
Trong khu triển lãm tượng binh mã, Trư Đầu Tam đáng thương đang bị buộc vào gỗ nướng, đang la hét thảm thiết.
Nhìn đống củi dưới người nó thì đúng là chỉ cần một mồi lửa, một món nầm heo thơm phức có thể ra lò…
May là những tượng binh mã kia vẫn còn đang chuẩn bị.
Mấy tượng binh mã đang cầm gia vị mà Diệp Dung để lại, cực kỳ tò mò đổ lên người Trư Đầu Tam. Còn có một gã thủ lĩnh thân hình cao lớn lại đang rút kiếm nhìn xung quanh, hình như tìm xem có thể lấy lửa ở đâu.
Sau đó, thấy cứu binh đột nhiên xuất hiện, những tượng binh mã này đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cầm lấy vũ khí, từ từ tiến lại.
- Ặc… Đồ phỏng chế cũng có thể sống lại?
Trần Mặc ngạc nhiên lùi về sau vài bước, đột nhiên cảm thấy may mắn đây không phải là bảo tàng Thiểm Tây, nếu không đúng là bị hội đồng rồi.
(Bảo tàng lịch sử Thiểm Tây được Trung Quốc coi là ‘Quốc gia chi bảo’, chứa cất đủ loại cổ vật, trong đó theo ý ở đây là hàng loạt tượng binh mã bằng đất nung của Tần Thủy Hoàng)
Gần như đồng thời, thủ lĩnh tượng binh mã kia khẽ nhíu mày, phun ra một câu cổ quái:
- Who are you?
- Mẹ ơi!
Trần Mặc trợn tròn mắt, đột nhiên có cảm giác như muốn hộc máu.
Cho dù tiếng Anh của hắn không tốt thì cũng biết những lời này nghĩa là gì… Chẳng qua thế quái nào mà tượng binh mã lại biết tiếng Anh, chẳng lẽ bọn nó cũng đi học ngoại ngữ?
- Lão đại!
Bản Bản trốn phía sau hắn lập tức lên mạng tra:
- Lão đại xem tin này, nghe nói mấy thứ này là thành Nam thuê một công ty nước Anh chế tạo, lúc đó còn khiến cho mọi người bàn tán xôn xao.
- Đệch! Sính ngoại thế sao?
Trần Mặc dụi mắt không biết nói gì, thầm nghĩ bây giờ đúng là hòa thượng nước ngoài cũng biết niệm kinh, ngay cả tượng binh mã cũng phải để người nước ngoài làm.
Chẳng qua bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy điều này. Nhìn mấy tượng binh mã không ngừng nói tiếng Anh, Trần Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu nhìn phía sau:
- Tiếng Anh của tao kém, Nặc Nặc mày lên… Hả?
Sững sờ vài giây, hắn đột nhiên nhớ ra thiên tài ngôn ngữ Nặc Nặc bây giờ đang hưởng hạnh phúc tân hôn.
May là sau đó, Oa Oa đột nhiên xung phong nhảy ra, nói:
- Lão đại, tiếng Anh em cũng biết, để em nói với bọn hắn!
- Mày biết?
Trần Mặc vô cùng nghi ngờ nhìn cái nồi cơm điện này. Đến cả tiếng phổ thông còn nói loạn cả lên, bây giờ còn bảo biết nói tiếng Anh.
- Bình thường thôi, thứ ba thế giới!
Nhìn lại thì Oa Oa có vẻ rất tự tin, dương dương tự đắc nói:
- Tuy tiếng Anh của em không tốt, nhưng nói với mấy đồ này cũng horse horse tiger tiger.
Horse horse tiger tiger?
- Là sao?
Trần Mặc nghe không hiểu gì, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là ngôn ngữ chuyên môn cấp giáo sư.
- Quá dốt!
Chẳng qua không chờ hắn tỏ vẻ kính nể, Oa Oa cực kỳ khinh thường đáp lại:
- Những lời này có nghĩa là… Tạm được!
(Horse horse tiger tiger dịch theo tiếng Trung là mã mã hổ hổ, đọc giống Mǎmǎhǔhǔ phiêm âm từ马马虎虎 tức là ‘tàm tạm’ )
- Đệch!
Nếu không phải đang chống tay vào cột thì Trần Mặc thật sự phải ngã lăn ra đất.
Mà khi hắn còn đang sốc thì Oa Oa đã nhảy ra trước mặt mấy tượng binh mã kia, phun ra tiếng Anh phong cách Trung Quốc.
Vài giây sau, mấy tượng binh mã kia cũng sững sờ sửng sốt. Bọn hắn đột nhiên đau xót nhận ra, từng từ mà đối phương nói bọn hắn đều biết, nhưng khi hợp lại thì…
- Hả? Xem thường sao?
Oa Oa hiển nhiên là không biết tự hiểu bản thân, nhìn mấy tượng binh mã đưa mắt nhìn nhau, hắn cực kỳ nghiêm túc nói lại một lần, hơn nữa còn nói rất chậm.
Nhưng kết quả còn tồi hơn lần trước. Có lẽ là không chịu nổi loại tiếng Anh này công kích, thủ lĩnh tượng binh mã nắm chặt trường kiếm, giống như muốn trực tiếp chém chết cái nồi cơm điện này.
- Đệch! Head land!
Quay đầu nhìn thấy mặt Trần Mặc đang co quắp lại, Oa Oa thẹn quá hóa giận, quát:
- Mấy người các ngươi đã go learn English từ lâu, không ngờ tiếng Anh tiêu chuẩn đến thế còn không hiểu sao?
( dịch từng từ 1 sẽ hiểu trình độ của cái nồi cơm này)
- Nhìn cái gì mà nhìn, ca nói ngươi đấy, muốn làm ca sợ sao? Go die go, who sợ who?
(Dịch: Cái loại tiếng Anh này em cũng thua
Biên: tiếng Anh chuẩn còn gì )
/175
|