Phó Ân Thư nhìn Yến Triệu Ca, Yến Triệu Ca cũng không thừa nước đục thả câu, mỉm cười nói:
- Hai cái biện pháp, hai bút cùng vẽ.
- Thứ nhất, trước đây trong lúc ta du lịch bên ngoài, thu được truyền thừa trước Đại Phá Diệt, bí tịch Võ đạo chuyên môn cho Thái Âm Chi Nữ tu luyện, Thái Âm Chân Kinh.
Ánh mắt của Phó Ân Thư chợt lóe, nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca.
Phong Vân Sanh hơi kinh ngạc:
- Thái Âm Chân Kinh?
Yến Triệu Ca gật đầu:
- Không sai, xem ra ngươi cũng nghe nói qua.
Phong Vân Sanh nói thì thào:
- Quả thực từng nghe... trưởng bối thời trước nói.
- Thái Âm Chi Nữ như chúng ta, hiện tại tu hành những Võ đạo khác, cũng không có đặc thù ưu thế, cùng người bình thường giống nhau, dựa vào thiên phú Võ đạo.
- Nhưng nghe đồn trước Đại Phá Diệt, có Võ đạo tên là Thái Âm Chân Kinh, chính là bí tịch bảo điển chuyên môn dành cho Thái Âm Chi Nữ tu luyện.
- Thái Âm Chi Nữ dựa vào cái này tu luyện, làm ít công to, không nói tu vi đề thăng nhanh chóng, mà còn có thể bồi dưỡng Thái Âm Chi Thể của mình, làm cho Thái Âm Chi Lực càng ngày càng mạnh.
Phong Vân Sanh nhìn về phía Yến Triệu Ca:
- Nhưng sau Đại Phá Diệt, môn Võ đạo này liền thất truyền, một chữ cũng không để lại, chỉ là truyền thuyết.
Yến Triệu Ca mỉm cười, nghe nàng nói xong, sau đó lại nói:
- Đúng là như vậy.
- Phương pháp giúp ngươi khôi phục Thái Âm Chi Thể, là ta tự tìm ra, nhưng cũng có lấy ý tưởng từ trong Thái Âm Chân Kinh.
Yến Triệu Ca nói, nhìn về phía Phó Ân Thư:
- Việc này chỉ có sư tổ cùng gia phụ biết, ngài là người thứ ba biết chuyện này.
- Sau khi ta tìm được Thái Âm Chân Kinh, ngài vẫn còn bế quan, cho nên hôm nay mới cho ngài biết.
Phó Ân Thư gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Việc này ngươi cũng làm ra cống hiến không nhỏ, nếu đã có Thái Âm Chân Kinh , ngươi cho ta, ta truyền thụ cho Vân Sanh.
Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh há miệng, nhưng cũng không nói chuyện.
A Hổ thì cúi đầu nhìn xuống mặt đất, có thể nói như vậy, nói xong rồi coi là chuyện đương nhiên, cũng chỉ có vị Phó trưởng lão trước mắt này thôi.
Phó Ân Thư nhàn nhạt nói:
- Ta không có tâm tư chiếm công lao của ngươi, phần thưởng của ngươi, tông môn tuyệt đối không lấy.
- Ta bình thường phải chỉ dạy Vân Sanh tu luyện Võ đạo, cùng những thứ này vừa lúc có thể phối hợp, một chuyện cần gì hai người làm? Bản thân Triệu Ca ngươi phải tu luyện, cũng không thể trễ nãi được.
Phó Ân Thư liếc nhìn Yến Triệu Ca:
- Trừ phi, ngươi có suy nghĩ khác, muốn sớm chiều làm bạn sao?
- Khụ... khụ...
A Hổ thiếu chút nữa sặc nước miếng.
Tư Không Tinh từ trước đến giờ vẫn lạnh nhạt, cũng tò mò nhìn Yến Triệu Ca.
Phong Vân Sanh nháy mắt một cái, không có chút nào thẹn thùng của nữ nhi, một đôi mắt to ẩn chứa ý cười, thoải mái nhìn về phía Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca bị ánh mắt của mọi người soi mói, vẻ mặt vẫn như thường, không có chút ngượng ngùng nào.
Phó Ân Thư nhàn nhạt nói:
- Ngươi phụ trách bồi dưỡng Thái Âm Chi Lực cho Vân Sanh, phải giao thiếp thường xuyên với ta, bởi vì vấn đề của đời trước, ngươi gặp ta, không có chút lúng túng nào sao? Tội gì phải như vậy.
Cách nói càng ngày càng thẳng, Yến Triệu Ca có xung động muốn cười khổ.
Vị sư bá này, đúng là chỉ chú ý đến mình thoải mái, không để ý tới cảm nhận của người khác.
Nhưng Yến Triệu Ca cũng không có bất mãn gì, bởi vì ngôn từ của Phó Ân Thư tuy không khách khí, nhưng cũng không phải không có lý.
Nếu có thể, Yến Triệu Ca sẽ vui vẻ giao mọi thứ cho Phó Ân Thư, tự mình phủi tay, nhẹ nhàng tự tại.
Như Phó Ân Thư nói, công lao đã là của mình, không ai có thể chiếm được.
Nhưng Yến Triệu Ca quyết định muốn đem chuyện này nắm giữ trong tay.
Hắn có lý do của mình, chỉ là rất nhiều chuyện không thể nói cho người ngoài biết.
Nhưng mặc kệ là công hay tư, Yến Triệu Ca đều muốn đích thân ra trận lần này.
- Ta nói thẳng, ta rất thưởng thức Phong sư muội, nhưng hiện tại mà nói, giữa chúng ta không có tình yêu nam nữ.
Đối mặt với nghi vấn của Phó Ân Thư, Yến Triệu Ca bình tĩnh đáp lại:
- Ta muốn phụ trách chuyện bồi dưỡng Thái Âm Chi Lực của Phong sư muội, là bởi vì ta có vài tính toán, cần quan sát thực tế, không ngừng quan sát biến hoá của Phong sư muội.
Yến Triệu Ca cười:
- Chỉ dựa vào Thái Âm Chân Kinh, cũng không nhất định xoá đi khoảng cách giữa Phong sư muội cùng những Thái Âm Chi Nữ khác, rất khó chắc chắn.
- Dù sao, trong quá trình Phong sư muội đuổi theo, người thắng được Thái Âm Quan Miện, có Thái Âm Quan Miện giúp đỡ, tốc độ tu luyện nhanh hơn.
Vẻ mặt của Phó Ân Thư trở nên hơi nghiêm túc:
- Người vừa mới nói, có hai biện pháp, hai bút cùng vẽ?
Yến Triệu Ca nói:
- Không sai, đầu tiên là Thái Âm Chân Kinh, thứ hai là một thiết tưởng của ta.
Vừa nói, Yến Triệu Ca vươn ra hai tay, ôm lại trước người:
- Đều nói Âm Dương Tương Tế là đại đạo, nhưng Chí Âm Chi Đạo không phải là một đại đạo sao?
- Thái Âm Quan Miện, là lực lượng chí âm trong thiên hạ, cũng là căn bản của nó.
- Cho nên tất cả mọi người chưa bao giờ phá hư điểm này.
- Chỉ là, con đường quá mức cực đoan, tiền đồ có thể rộng lớn, đỉnh phong có thể rất cao, nhưng con đường đã được định trước, khó có thể vượt qua, cho dù vượt qua, đường cũng càng ngày càng hẹp.
- Nếu như có thể đảm bảo Chí Âm, lại dụng nhập càng nhiều hơn biến hoá khác, như vậy sẽ có không gian phát triển càng lớn hơn, con đường tương lai rộng mở hơn.
Yến Triệu Ca nói:
- Kể từ đó, đi đường sẽ nhanh hơn.
Phó Ân Thư lần này cũng không vội vàng nghi vấn Yến Triệu Ca có chắc hay không, ngược lại rơi vào trầm tư.
Sau một lúc lâu, nàng mở miệng hỏi:
- Ngươi muốn tìm bảo địa Cô Âm Uẩn Cô Dương trợ giúp Vân Sanh khôi phục Thái Âm Chi Lực, là cùng suy nghĩ với cái này, mà hai thứ này đều là kết quả thu được từ nghiên cứu Thái Âm Chi Lực, nếu hai cái này ấn chứng lẫn nhau, suy nghĩ này khả thi sao?
Yến Triệu Ca gật đầu:
- Không sai, là do nghiên cứu tư liệu không giống nhau, suy xét khác nhau, nhưng lại chiếm được kết luận như nhau, mặc dù còn phải đợi nghiệm chứng, nhưng ta cho rằng, phương pháp này có thể được.
Phó Ân Thư nói liền:
- Ngươi đã nói, dưới điều kiện bảo đảm Chí Âm, bằng không âm dương lẫn lộn, tổn hại Thái Âm Chi Lực, ngược lại không bù đủ cái mất.
- Điều này cần có biện pháp chân chính, bằng không chỉ có thể dừng lại trên giấy, như lầu các trên không.
Yến Triệu Ca gật đầu:
- Phó sư bá nói có lý, ta hoàn toàn đồng ý.
- Từ trước đến nay, ta luôn cho rằng, hành động hơn lời nói.
Dứt lời, Yến Triệu Ca đưa ngón tay ra, vẽ rất nhanh trên không trung, giống như đang thôi diễn cái gì, dấu vết Cương khí thật lâu không biến mất.
Trong mắt của Phó Ân Thư bỗng nhiên chớp động tinh quang, một lúc lâu sau mới ngừng lại.
- Mặc dù chỉ là hình thức ban đầu, nhưng ở cảnh giới Tông Sư cũng đã đủ dùng.
Nàng nhìn Yến Triệu Ca, thẳng thắn nói:
- Khó trách ngươi can đảm nhận nhiều việc, ngươi nghiên cứu ở phương diện này, so với ta càng sâu hơn, ta nếu không đống ý, ngược lại sẽ trì hoãn Vân Sanh, bỏ lở đại sự của tông môn.
Phó Ân Thư ngẩng đầu nhìn lên trời, thở dài:
Yến Địch, có một ngày, ngươi sẽ bị hắn vượt qua?
- Hai cái biện pháp, hai bút cùng vẽ.
- Thứ nhất, trước đây trong lúc ta du lịch bên ngoài, thu được truyền thừa trước Đại Phá Diệt, bí tịch Võ đạo chuyên môn cho Thái Âm Chi Nữ tu luyện, Thái Âm Chân Kinh.
Ánh mắt của Phó Ân Thư chợt lóe, nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca.
Phong Vân Sanh hơi kinh ngạc:
- Thái Âm Chân Kinh?
Yến Triệu Ca gật đầu:
- Không sai, xem ra ngươi cũng nghe nói qua.
Phong Vân Sanh nói thì thào:
- Quả thực từng nghe... trưởng bối thời trước nói.
- Thái Âm Chi Nữ như chúng ta, hiện tại tu hành những Võ đạo khác, cũng không có đặc thù ưu thế, cùng người bình thường giống nhau, dựa vào thiên phú Võ đạo.
- Nhưng nghe đồn trước Đại Phá Diệt, có Võ đạo tên là Thái Âm Chân Kinh, chính là bí tịch bảo điển chuyên môn dành cho Thái Âm Chi Nữ tu luyện.
- Thái Âm Chi Nữ dựa vào cái này tu luyện, làm ít công to, không nói tu vi đề thăng nhanh chóng, mà còn có thể bồi dưỡng Thái Âm Chi Thể của mình, làm cho Thái Âm Chi Lực càng ngày càng mạnh.
Phong Vân Sanh nhìn về phía Yến Triệu Ca:
- Nhưng sau Đại Phá Diệt, môn Võ đạo này liền thất truyền, một chữ cũng không để lại, chỉ là truyền thuyết.
Yến Triệu Ca mỉm cười, nghe nàng nói xong, sau đó lại nói:
- Đúng là như vậy.
- Phương pháp giúp ngươi khôi phục Thái Âm Chi Thể, là ta tự tìm ra, nhưng cũng có lấy ý tưởng từ trong Thái Âm Chân Kinh.
Yến Triệu Ca nói, nhìn về phía Phó Ân Thư:
- Việc này chỉ có sư tổ cùng gia phụ biết, ngài là người thứ ba biết chuyện này.
- Sau khi ta tìm được Thái Âm Chân Kinh, ngài vẫn còn bế quan, cho nên hôm nay mới cho ngài biết.
Phó Ân Thư gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Việc này ngươi cũng làm ra cống hiến không nhỏ, nếu đã có Thái Âm Chân Kinh , ngươi cho ta, ta truyền thụ cho Vân Sanh.
Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh há miệng, nhưng cũng không nói chuyện.
A Hổ thì cúi đầu nhìn xuống mặt đất, có thể nói như vậy, nói xong rồi coi là chuyện đương nhiên, cũng chỉ có vị Phó trưởng lão trước mắt này thôi.
Phó Ân Thư nhàn nhạt nói:
- Ta không có tâm tư chiếm công lao của ngươi, phần thưởng của ngươi, tông môn tuyệt đối không lấy.
- Ta bình thường phải chỉ dạy Vân Sanh tu luyện Võ đạo, cùng những thứ này vừa lúc có thể phối hợp, một chuyện cần gì hai người làm? Bản thân Triệu Ca ngươi phải tu luyện, cũng không thể trễ nãi được.
Phó Ân Thư liếc nhìn Yến Triệu Ca:
- Trừ phi, ngươi có suy nghĩ khác, muốn sớm chiều làm bạn sao?
- Khụ... khụ...
A Hổ thiếu chút nữa sặc nước miếng.
Tư Không Tinh từ trước đến giờ vẫn lạnh nhạt, cũng tò mò nhìn Yến Triệu Ca.
Phong Vân Sanh nháy mắt một cái, không có chút nào thẹn thùng của nữ nhi, một đôi mắt to ẩn chứa ý cười, thoải mái nhìn về phía Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca bị ánh mắt của mọi người soi mói, vẻ mặt vẫn như thường, không có chút ngượng ngùng nào.
Phó Ân Thư nhàn nhạt nói:
- Ngươi phụ trách bồi dưỡng Thái Âm Chi Lực cho Vân Sanh, phải giao thiếp thường xuyên với ta, bởi vì vấn đề của đời trước, ngươi gặp ta, không có chút lúng túng nào sao? Tội gì phải như vậy.
Cách nói càng ngày càng thẳng, Yến Triệu Ca có xung động muốn cười khổ.
Vị sư bá này, đúng là chỉ chú ý đến mình thoải mái, không để ý tới cảm nhận của người khác.
Nhưng Yến Triệu Ca cũng không có bất mãn gì, bởi vì ngôn từ của Phó Ân Thư tuy không khách khí, nhưng cũng không phải không có lý.
Nếu có thể, Yến Triệu Ca sẽ vui vẻ giao mọi thứ cho Phó Ân Thư, tự mình phủi tay, nhẹ nhàng tự tại.
Như Phó Ân Thư nói, công lao đã là của mình, không ai có thể chiếm được.
Nhưng Yến Triệu Ca quyết định muốn đem chuyện này nắm giữ trong tay.
Hắn có lý do của mình, chỉ là rất nhiều chuyện không thể nói cho người ngoài biết.
Nhưng mặc kệ là công hay tư, Yến Triệu Ca đều muốn đích thân ra trận lần này.
- Ta nói thẳng, ta rất thưởng thức Phong sư muội, nhưng hiện tại mà nói, giữa chúng ta không có tình yêu nam nữ.
Đối mặt với nghi vấn của Phó Ân Thư, Yến Triệu Ca bình tĩnh đáp lại:
- Ta muốn phụ trách chuyện bồi dưỡng Thái Âm Chi Lực của Phong sư muội, là bởi vì ta có vài tính toán, cần quan sát thực tế, không ngừng quan sát biến hoá của Phong sư muội.
Yến Triệu Ca cười:
- Chỉ dựa vào Thái Âm Chân Kinh, cũng không nhất định xoá đi khoảng cách giữa Phong sư muội cùng những Thái Âm Chi Nữ khác, rất khó chắc chắn.
- Dù sao, trong quá trình Phong sư muội đuổi theo, người thắng được Thái Âm Quan Miện, có Thái Âm Quan Miện giúp đỡ, tốc độ tu luyện nhanh hơn.
Vẻ mặt của Phó Ân Thư trở nên hơi nghiêm túc:
- Người vừa mới nói, có hai biện pháp, hai bút cùng vẽ?
Yến Triệu Ca nói:
- Không sai, đầu tiên là Thái Âm Chân Kinh, thứ hai là một thiết tưởng của ta.
Vừa nói, Yến Triệu Ca vươn ra hai tay, ôm lại trước người:
- Đều nói Âm Dương Tương Tế là đại đạo, nhưng Chí Âm Chi Đạo không phải là một đại đạo sao?
- Thái Âm Quan Miện, là lực lượng chí âm trong thiên hạ, cũng là căn bản của nó.
- Cho nên tất cả mọi người chưa bao giờ phá hư điểm này.
- Chỉ là, con đường quá mức cực đoan, tiền đồ có thể rộng lớn, đỉnh phong có thể rất cao, nhưng con đường đã được định trước, khó có thể vượt qua, cho dù vượt qua, đường cũng càng ngày càng hẹp.
- Nếu như có thể đảm bảo Chí Âm, lại dụng nhập càng nhiều hơn biến hoá khác, như vậy sẽ có không gian phát triển càng lớn hơn, con đường tương lai rộng mở hơn.
Yến Triệu Ca nói:
- Kể từ đó, đi đường sẽ nhanh hơn.
Phó Ân Thư lần này cũng không vội vàng nghi vấn Yến Triệu Ca có chắc hay không, ngược lại rơi vào trầm tư.
Sau một lúc lâu, nàng mở miệng hỏi:
- Ngươi muốn tìm bảo địa Cô Âm Uẩn Cô Dương trợ giúp Vân Sanh khôi phục Thái Âm Chi Lực, là cùng suy nghĩ với cái này, mà hai thứ này đều là kết quả thu được từ nghiên cứu Thái Âm Chi Lực, nếu hai cái này ấn chứng lẫn nhau, suy nghĩ này khả thi sao?
Yến Triệu Ca gật đầu:
- Không sai, là do nghiên cứu tư liệu không giống nhau, suy xét khác nhau, nhưng lại chiếm được kết luận như nhau, mặc dù còn phải đợi nghiệm chứng, nhưng ta cho rằng, phương pháp này có thể được.
Phó Ân Thư nói liền:
- Ngươi đã nói, dưới điều kiện bảo đảm Chí Âm, bằng không âm dương lẫn lộn, tổn hại Thái Âm Chi Lực, ngược lại không bù đủ cái mất.
- Điều này cần có biện pháp chân chính, bằng không chỉ có thể dừng lại trên giấy, như lầu các trên không.
Yến Triệu Ca gật đầu:
- Phó sư bá nói có lý, ta hoàn toàn đồng ý.
- Từ trước đến nay, ta luôn cho rằng, hành động hơn lời nói.
Dứt lời, Yến Triệu Ca đưa ngón tay ra, vẽ rất nhanh trên không trung, giống như đang thôi diễn cái gì, dấu vết Cương khí thật lâu không biến mất.
Trong mắt của Phó Ân Thư bỗng nhiên chớp động tinh quang, một lúc lâu sau mới ngừng lại.
- Mặc dù chỉ là hình thức ban đầu, nhưng ở cảnh giới Tông Sư cũng đã đủ dùng.
Nàng nhìn Yến Triệu Ca, thẳng thắn nói:
- Khó trách ngươi can đảm nhận nhiều việc, ngươi nghiên cứu ở phương diện này, so với ta càng sâu hơn, ta nếu không đống ý, ngược lại sẽ trì hoãn Vân Sanh, bỏ lở đại sự của tông môn.
Phó Ân Thư ngẩng đầu nhìn lên trời, thở dài:
Yến Địch, có một ngày, ngươi sẽ bị hắn vượt qua?
/205
|