Bởi vì chuyện thu nhận Phong Vân Sanh nhập môn, Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông gần đây, huyên náo rất không thoải mái.
Trong cương vực của Đông Đường, mâu thuẫn giữa hai đại Thánh Địa gần như hoàn toàn công khai, lúc nào cũng có ma sát với nhau.
Người bên ngoài xem ra, nếu không phải Trấn Long Uyên còn đang dị biến mà nói, Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông chỉ sợ đã đánh nhau từ lâu rồi.
Rời đi Cảnh Dương Thành ưu thế, Tần trưởng lão cùng Đông Thăng Quân của Đại Nhật Thánh Tông còn đại chiến một trận gần Trấn Long Uyên.
Kết quả là ai cũng không làm gì được ai, bởi vì chiến đấu lan tới Trấn Long Uyên, là cho dị biến của Trấn Long Uyên tăng lên, hai bên mới dừng tay lui về.
Còn nhân vật tiêu điểm của cuộc tranh đấu này, Yến Triệu Ca, trong mấy tháng này, nhưng lại điệu thấp không ít, ru rú trong nhà.
Nhưng cuộc sống của Yến Triệu Ca vẫn rất phong phú.
Tu luyện đề thăng bản thân, mài giũa Luyện đan thuật, nghiên cứu Nội Tinh Lô.
Ngoài ra, Yến Triệu Ca còn chú ý những sự tình đã phân phó A Hổ.
- Công tử, quả nhiên là trong dự liệu của ngươi.
A Hổ đứng trước mặt Yến Triệu Ca nói:
- Hiện tại đã có lời đồn đãi, Diệp Cảnh cùng Lâm cô nương tình xưa vẫn còn, ngài bởi vì tức giận, lỡ tay đánh chết Lâm cô nương.
- Tao ngộ của Diệp Cảnh trước đây trong Trấn Long Uyên, cũng bởi vì ngài ghen tuôn, cố ý hãm hại hắn.
A Hổ nhìn về phía Yến Triệu Ca:
- Công tử, theo ngài nói lúc trước, tên Diệp Cảnh này thật sự rơi vào tay Nghiêm Húc sao?
Yến Triệu Ca ngồi trên ghế, ngón tay gõ nhẹ nhàng lên mặt bàn, mắt híp lại:
- Có khả năng rất lớn.
- Hắn sẽ không để ta có cơ hội đối chất cùng Diệp Cảnh.
Yến Triệu Ca tréo nguẫy hai chân:
- Lần này hắn thật sự nổi lên sát tâm với ta.
Từ khi Đại Nhật Thánh Tông tới cửa cho tới bây giờ, đã qua một thời gian rất dài, Nghiêm Húc đều tỏ ra rất khuôn phép.
Sẽ không dễ dàng tha thứ cho Yến Triệu Ca, nhưng cũng không làm khó, nhìn qua rất bình thường.
Có người cho rằng bởi vì Tần trưởng lão toạ trấn Đông Đường, có người cho rằng là vì Tần trưởng lão gõ cho Nghiêm Húc tỉnh lại.
Nhưng theo Yến Triệu Ca xem ra, đây chính là sự yên lặng trước cơn bão.
Lúc sau chính là cuồng phong bão táp mãnh liệt, giống như một người thu hồi nắm đấm, đánh ra lần thứ hai, lực lượng lại mạnh hơn.
A Hổ nhếch miệng nói:
- Hắn đang đợi cơ hội để đục nước béo cò, cơ hội này chưa hẳn có.
Yến Triệu Ca lắc đầu, nói:
- Đại Nhật Thánh Tông vẫn liên tục nhìn chằm vào, Thương Mang Sơn cũng ngấp nghé một bên, thế cục cân bằng, kỳ thật rất yếu.
- Tất cả mọi người đều đang đợi một cơ hội.
Suy nghĩ một chút, Yến Triệu Ca quay đầu nhìn về A Hổ:
- Tần trưởng lão gần đây có dừng lại tại Lâm Uyên Thành đi?
A Hổ đáp:
- Trấn Long Uyên dị biến có xu thế tăng lên, nhưng không có biến hoá lớn, Tần trưởng lão sẽ toạ trấn chỗ này.
- Đông Thăng Quân của Đại Nhật Thánh Tông ở phụ cận, nhưng không có gây phiền toái, có thể là cố kỵ Trấn Long Uyên biến hóa.
Yến Triệu Ca gật đầu:
- Ta phải bế quan một đoạn thời gian, trừ khi nào Tần trưởng lão có di chuyển, bằng không không cần quấy rầy ta.
A Hổ gãi đầu, nói:
- Công tử, ngài bế quan lúc này, là vì cái gì a?
Yến Triệu Ca cười mà không nói.
Những người khác đối với quyết định này của Yến Triệu Ca, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ban đầu cho là Yến Triệu Ca muốn lấy Nội Tinh Lô luyện chế binh khí, sau đó lại phỏng đoán là muốn tu luyện một loại Võ học nào đó.
Nhưng theo thời gian qua đi, mọi người phát hiện, Yến Triệu Ca lần này bế quan, cũng không phải mười ngày nửa tháng ngắn ngủi.
- Hắn không phải bế quan trùng kích Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư đi?
Có người nhịn không được mà suy đoán, lời vừa nói ra, liền đem những người khác giật mình, tất cả đều lắc đầu:
- Làm sao có thể được? ! Hắn đột phá tới Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư mới nửa năm, sao nhanh như vậy liền...
Nói xong, một đám người đều nín lặng.
Bởi vì bọn họ bỗng nhiên nghĩ tới, lúc trước Yến Triệu Ca tấn chức Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư liền một tháng sau lại đột phá tới Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư.
Tốc độ tiến bộ như vậy, không thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung rồi.
Nói như thế, nửa năm từ Ngoại Cương trung kỳ, đến Ngoại Cương hậu kỳ, dường như cũng không phải là chuyện khó tiếp thu?
... Tiếp thu cái quỷ, ai có khả năng tiếp thu hả!
Tất cả mọi người không nhịn được mà chửi ầm lên.
- Ai biết năm đó hắn dùng thủ đoạn đặc thù gì để nhanh chóng đột phá từ Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư tới Ngoại Cương hậu kỳ Tông sư?
Có người trầm thấp nói, hừ lạnh một tiếng.
Những người khác thấy rõ người đang nói chuyện, sắc mặt đều phức tạp.
Chính là Linh Phong Cốc Chấp Sự Trưởng lão tiền nhiệm, Văn Ninh Chi.
Việc thẩm tra lần trước đã kết thúc, cuối cùng Văn Ninh Chi chính cũng hiểm hiểm qua được, chỉ là tội xem nhẹ nhiệm vụ công tác, tội thông đồng với ngoại địch cũng rửa sạch.
Nhưng hắn hiện tại tuy là Chấp Sự Trưởng lão, nhưng không có thật chức, là một người rảnh rỗi, đi theo bên người Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão Nghiêm Húc, chờ sai khiến.
Các nơi có Chấp Sự Trưởng lão thực quyền, đều là một cây cà rốt một cái hố .
Tần trưởng lão phía trên nhìn vào, Nghiêm Húc cũng không dễ san bài cho Văn Ninh Chi, Văn Ninh Chi cũng chỉ có thể nhàn rỗi.
Hắn có thể tiếp tục ở lại Đông Đường hay không, cũng khó nói.
Người một phái của Nhị sư bá của Yến Triệu Ca, Phương Chuẩn, bao gồm Nghiêm Húc, có thể còn tin hắn, nhưng Văn Ninh Chi không thể né được bị dán nhãn mác vô dụng .
Điều này làm cho tiền đồ của hắn một mảnh u ám.
Văn Ninh Chi trầm giọng nói:
- Đại Nhật Thánh Tông có pháp môn dẫn Thái Dương Thần Châm vào cơ thể, những pháp môn tương tự như thế tuy rằng rất thưa thớt trên Bát Cực Đại thế giới, nhưng cũng có vài loại.
- Yến Triệu Ca đối mặt với áp lực đến từ Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư Tiêu Thăng, sử dụng chỉ vì cái trước mắt , phương pháp uống rượu độc giải khát , cũng là chuyện rất bình thường.
- Chỉ là sau đó, nhất định sẽ ảnh hưởng tới tu hành Võ đạo ngày sau!
- Thiên Đạo công bằng, đâu có chuyện tốt nào mà một người có thể chiếm hết?
Có vài ánh mắt nhìn Văn Ninh Chi ẩn chứa trào phúng, cho rằng hắn bởi vì hắn ăn thiệt thời trong tay Yến Triệu Ca, cho nên nhìn Yến Triệu Ca không vừa mắt.
Nhưng có nhiều người, trong lòng lại có ý nghĩ như vậy.
Nếu không, Yến Triệu Ca từ Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư đột phá tới Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư trong một tháng, tốc độ tu luyện như vậy, thật sự là quá rợn người, hoàn toàn trái với lẽ thường.
Hơn nữa không phải trái với lẽ thường ở người bình thường, mà ở thế giới của thiên tài, cũng không có khả năng xảy ra.
Một người bên cạnh nhẹ giọng thở dài:
- Cho dù là như vậy, đó cũng là chuyện không cách nào khác? Mặc dù có hậu hoạn, cũng tốt hơn là bị Tiêu Thăng đánh chết, đả thương.
Khi nói đang chuyện, trong lòng của mọi người đột nhiên khẽ động.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người từ ngoài cửa đi tới, chính là Yến Triệu Ca.
- Chư vị trò chuyện gì mà vui vẻ thế?
Yến Triệu Ca cười tủm tỉm hỏi.
Có người tiến lên nghênh tiếp:
- Triệu Ca xuất quan rồi sao? Thời gian lần này khá lâu. . .
Nói được phân nửa, liền im bặc, giống như âm thanh bị cây kéo cắt đứt vậy.
Những người khác nhìn kỹ lại, tất cả liền hoá đá, miệng há ra, hai mắt trợn tròn.
Văn Ninh Chi nhíu mày, nhìn từ phía sau, chẳng qua là nhìn thấy Yến Triệu Ca cao thêm trước đây một đoạn.
Chờ hắn đẩy ra mọi người đang đờ đẫn đứng đó, nhìn thấy rõ ràng, thiếu chút nữa ngất đi.
Yến Triệu Ca cũng không cao lên, chỉ là, lúc này lại đang đứng trên không trung, cách mặt đất khoảng một thước.
- Đột phá, tất nhiên phải xuất quan.
Yến Triệu Ca không thèm để ý nói, đồng thời đi tới mọi người.
Khoảng cách một thước, khẳng định không phải cực hạn phù không của Yến Triệu Ca, nhưng trong tình huống này, đã đủ rồi.
Thân thể có thể phù không, cũng có thể ngự khí mà đi trên không trung.
Chính là tiêu chí của Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư!
Trong cương vực của Đông Đường, mâu thuẫn giữa hai đại Thánh Địa gần như hoàn toàn công khai, lúc nào cũng có ma sát với nhau.
Người bên ngoài xem ra, nếu không phải Trấn Long Uyên còn đang dị biến mà nói, Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông chỉ sợ đã đánh nhau từ lâu rồi.
Rời đi Cảnh Dương Thành ưu thế, Tần trưởng lão cùng Đông Thăng Quân của Đại Nhật Thánh Tông còn đại chiến một trận gần Trấn Long Uyên.
Kết quả là ai cũng không làm gì được ai, bởi vì chiến đấu lan tới Trấn Long Uyên, là cho dị biến của Trấn Long Uyên tăng lên, hai bên mới dừng tay lui về.
Còn nhân vật tiêu điểm của cuộc tranh đấu này, Yến Triệu Ca, trong mấy tháng này, nhưng lại điệu thấp không ít, ru rú trong nhà.
Nhưng cuộc sống của Yến Triệu Ca vẫn rất phong phú.
Tu luyện đề thăng bản thân, mài giũa Luyện đan thuật, nghiên cứu Nội Tinh Lô.
Ngoài ra, Yến Triệu Ca còn chú ý những sự tình đã phân phó A Hổ.
- Công tử, quả nhiên là trong dự liệu của ngươi.
A Hổ đứng trước mặt Yến Triệu Ca nói:
- Hiện tại đã có lời đồn đãi, Diệp Cảnh cùng Lâm cô nương tình xưa vẫn còn, ngài bởi vì tức giận, lỡ tay đánh chết Lâm cô nương.
- Tao ngộ của Diệp Cảnh trước đây trong Trấn Long Uyên, cũng bởi vì ngài ghen tuôn, cố ý hãm hại hắn.
A Hổ nhìn về phía Yến Triệu Ca:
- Công tử, theo ngài nói lúc trước, tên Diệp Cảnh này thật sự rơi vào tay Nghiêm Húc sao?
Yến Triệu Ca ngồi trên ghế, ngón tay gõ nhẹ nhàng lên mặt bàn, mắt híp lại:
- Có khả năng rất lớn.
- Hắn sẽ không để ta có cơ hội đối chất cùng Diệp Cảnh.
Yến Triệu Ca tréo nguẫy hai chân:
- Lần này hắn thật sự nổi lên sát tâm với ta.
Từ khi Đại Nhật Thánh Tông tới cửa cho tới bây giờ, đã qua một thời gian rất dài, Nghiêm Húc đều tỏ ra rất khuôn phép.
Sẽ không dễ dàng tha thứ cho Yến Triệu Ca, nhưng cũng không làm khó, nhìn qua rất bình thường.
Có người cho rằng bởi vì Tần trưởng lão toạ trấn Đông Đường, có người cho rằng là vì Tần trưởng lão gõ cho Nghiêm Húc tỉnh lại.
Nhưng theo Yến Triệu Ca xem ra, đây chính là sự yên lặng trước cơn bão.
Lúc sau chính là cuồng phong bão táp mãnh liệt, giống như một người thu hồi nắm đấm, đánh ra lần thứ hai, lực lượng lại mạnh hơn.
A Hổ nhếch miệng nói:
- Hắn đang đợi cơ hội để đục nước béo cò, cơ hội này chưa hẳn có.
Yến Triệu Ca lắc đầu, nói:
- Đại Nhật Thánh Tông vẫn liên tục nhìn chằm vào, Thương Mang Sơn cũng ngấp nghé một bên, thế cục cân bằng, kỳ thật rất yếu.
- Tất cả mọi người đều đang đợi một cơ hội.
Suy nghĩ một chút, Yến Triệu Ca quay đầu nhìn về A Hổ:
- Tần trưởng lão gần đây có dừng lại tại Lâm Uyên Thành đi?
A Hổ đáp:
- Trấn Long Uyên dị biến có xu thế tăng lên, nhưng không có biến hoá lớn, Tần trưởng lão sẽ toạ trấn chỗ này.
- Đông Thăng Quân của Đại Nhật Thánh Tông ở phụ cận, nhưng không có gây phiền toái, có thể là cố kỵ Trấn Long Uyên biến hóa.
Yến Triệu Ca gật đầu:
- Ta phải bế quan một đoạn thời gian, trừ khi nào Tần trưởng lão có di chuyển, bằng không không cần quấy rầy ta.
A Hổ gãi đầu, nói:
- Công tử, ngài bế quan lúc này, là vì cái gì a?
Yến Triệu Ca cười mà không nói.
Những người khác đối với quyết định này của Yến Triệu Ca, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ban đầu cho là Yến Triệu Ca muốn lấy Nội Tinh Lô luyện chế binh khí, sau đó lại phỏng đoán là muốn tu luyện một loại Võ học nào đó.
Nhưng theo thời gian qua đi, mọi người phát hiện, Yến Triệu Ca lần này bế quan, cũng không phải mười ngày nửa tháng ngắn ngủi.
- Hắn không phải bế quan trùng kích Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư đi?
Có người nhịn không được mà suy đoán, lời vừa nói ra, liền đem những người khác giật mình, tất cả đều lắc đầu:
- Làm sao có thể được? ! Hắn đột phá tới Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư mới nửa năm, sao nhanh như vậy liền...
Nói xong, một đám người đều nín lặng.
Bởi vì bọn họ bỗng nhiên nghĩ tới, lúc trước Yến Triệu Ca tấn chức Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư liền một tháng sau lại đột phá tới Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư.
Tốc độ tiến bộ như vậy, không thể dùng hai chữ kinh khủng để hình dung rồi.
Nói như thế, nửa năm từ Ngoại Cương trung kỳ, đến Ngoại Cương hậu kỳ, dường như cũng không phải là chuyện khó tiếp thu?
... Tiếp thu cái quỷ, ai có khả năng tiếp thu hả!
Tất cả mọi người không nhịn được mà chửi ầm lên.
- Ai biết năm đó hắn dùng thủ đoạn đặc thù gì để nhanh chóng đột phá từ Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư tới Ngoại Cương hậu kỳ Tông sư?
Có người trầm thấp nói, hừ lạnh một tiếng.
Những người khác thấy rõ người đang nói chuyện, sắc mặt đều phức tạp.
Chính là Linh Phong Cốc Chấp Sự Trưởng lão tiền nhiệm, Văn Ninh Chi.
Việc thẩm tra lần trước đã kết thúc, cuối cùng Văn Ninh Chi chính cũng hiểm hiểm qua được, chỉ là tội xem nhẹ nhiệm vụ công tác, tội thông đồng với ngoại địch cũng rửa sạch.
Nhưng hắn hiện tại tuy là Chấp Sự Trưởng lão, nhưng không có thật chức, là một người rảnh rỗi, đi theo bên người Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão Nghiêm Húc, chờ sai khiến.
Các nơi có Chấp Sự Trưởng lão thực quyền, đều là một cây cà rốt một cái hố .
Tần trưởng lão phía trên nhìn vào, Nghiêm Húc cũng không dễ san bài cho Văn Ninh Chi, Văn Ninh Chi cũng chỉ có thể nhàn rỗi.
Hắn có thể tiếp tục ở lại Đông Đường hay không, cũng khó nói.
Người một phái của Nhị sư bá của Yến Triệu Ca, Phương Chuẩn, bao gồm Nghiêm Húc, có thể còn tin hắn, nhưng Văn Ninh Chi không thể né được bị dán nhãn mác vô dụng .
Điều này làm cho tiền đồ của hắn một mảnh u ám.
Văn Ninh Chi trầm giọng nói:
- Đại Nhật Thánh Tông có pháp môn dẫn Thái Dương Thần Châm vào cơ thể, những pháp môn tương tự như thế tuy rằng rất thưa thớt trên Bát Cực Đại thế giới, nhưng cũng có vài loại.
- Yến Triệu Ca đối mặt với áp lực đến từ Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư Tiêu Thăng, sử dụng chỉ vì cái trước mắt , phương pháp uống rượu độc giải khát , cũng là chuyện rất bình thường.
- Chỉ là sau đó, nhất định sẽ ảnh hưởng tới tu hành Võ đạo ngày sau!
- Thiên Đạo công bằng, đâu có chuyện tốt nào mà một người có thể chiếm hết?
Có vài ánh mắt nhìn Văn Ninh Chi ẩn chứa trào phúng, cho rằng hắn bởi vì hắn ăn thiệt thời trong tay Yến Triệu Ca, cho nên nhìn Yến Triệu Ca không vừa mắt.
Nhưng có nhiều người, trong lòng lại có ý nghĩ như vậy.
Nếu không, Yến Triệu Ca từ Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư đột phá tới Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư trong một tháng, tốc độ tu luyện như vậy, thật sự là quá rợn người, hoàn toàn trái với lẽ thường.
Hơn nữa không phải trái với lẽ thường ở người bình thường, mà ở thế giới của thiên tài, cũng không có khả năng xảy ra.
Một người bên cạnh nhẹ giọng thở dài:
- Cho dù là như vậy, đó cũng là chuyện không cách nào khác? Mặc dù có hậu hoạn, cũng tốt hơn là bị Tiêu Thăng đánh chết, đả thương.
Khi nói đang chuyện, trong lòng của mọi người đột nhiên khẽ động.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người từ ngoài cửa đi tới, chính là Yến Triệu Ca.
- Chư vị trò chuyện gì mà vui vẻ thế?
Yến Triệu Ca cười tủm tỉm hỏi.
Có người tiến lên nghênh tiếp:
- Triệu Ca xuất quan rồi sao? Thời gian lần này khá lâu. . .
Nói được phân nửa, liền im bặc, giống như âm thanh bị cây kéo cắt đứt vậy.
Những người khác nhìn kỹ lại, tất cả liền hoá đá, miệng há ra, hai mắt trợn tròn.
Văn Ninh Chi nhíu mày, nhìn từ phía sau, chẳng qua là nhìn thấy Yến Triệu Ca cao thêm trước đây một đoạn.
Chờ hắn đẩy ra mọi người đang đờ đẫn đứng đó, nhìn thấy rõ ràng, thiếu chút nữa ngất đi.
Yến Triệu Ca cũng không cao lên, chỉ là, lúc này lại đang đứng trên không trung, cách mặt đất khoảng một thước.
- Đột phá, tất nhiên phải xuất quan.
Yến Triệu Ca không thèm để ý nói, đồng thời đi tới mọi người.
Khoảng cách một thước, khẳng định không phải cực hạn phù không của Yến Triệu Ca, nhưng trong tình huống này, đã đủ rồi.
Thân thể có thể phù không, cũng có thể ngự khí mà đi trên không trung.
Chính là tiêu chí của Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư!
/205
|