Sau khi chuẩn bị sẵn sàng năm người được tộc nhân cầu nguyện bình an mà xuất phát.
Một hàng năm người đi xa dần, đi cả đoạn đường vẫn có thể nghe được thanh âm cầu nguyện. Trong lòng Tôn Chí Tân dâng lên cảm giác ấm áp khôn kể, giống như là rời xa nhà, có người nhà ở đó đợi chờ mong ngóng, cầu phúc cho ngươi, cầu nguyện bình an cho ngươi, vô luận ngươi mệt mỏi hay bị thương hoặc là chán chường, luôn có một cánh cửa làm người ta an tâm sẵn sàng rộng mở.
Trong phút chốc, Trong lòng Tôn Chí Tân liền minh bạch: Hắn không muốn xa rời địa phương lạc hậu nguyên thủy này, hắn đối với bộ tộc nguyên thủy này có lòng trung thành ! đồng thời trong lòng còn có vướng bận, vướng bận Naaru, Buku, Auge, thậm chí mặt của Tiger cũng lởn vởn một chút.
Hiểu được điểm này, trong lòng không hề thấy cảm giác này đột ngột, giống như đương nhiên như vậy có thể tiếp nhận. người là động vật có tình cảm, có người đối tốt với ngươi, liền khó có thể quên phân tình nghĩa này, một đoạn thời gian ở chung , thật sự đã không thể rời được những con người tiền sử giản dị mà lại đơn thuần này, ấn ký sinh hoạt hiện đại trong lòng lưu lại càng nhạt đi, giống như giấc mộng Nam Kha, ngược lại sinh hoạt gian khổ nơi này trở nên càng ngày càng chân thật, càng ngày càng làm cho người ta khó có thể dứt bỏ.
Như là nhìn ra cái gì, Qigeli quay đầu lại nói:“Chúng ta rất nhanh sẽ trở về.”
Tôn Chí Tân ngẩng mặt cười cười:”Phải, mới xuất môn, ta đã muốn về .”
Đoàn người đều cười rộ lên. Tôn Chí Tân cúi người chụm một vốc nước hắt lên mặt, nhất thời tinh thần đại chấn, cánh tay vung lên:“Xuất phát !”
Tamu lên tiếng dũng cảm cười to, xách kiếm đi lên đầu đội ngũ.
Đội ngũ nối đuôi nhau mà đi, Tamu dáng vóc lớn, giống một con tàu phá băng, lại giống một chiếc xe tăng hạng nặng, sắm vai tiên phong mở đường. Alfa theo sát sau đó, tỉnh táo dùng con mắt độc nhất của mình tìm kiếm những nguy cơ có khả năng tồn tại xung quanh. vị trí của Caban biến hóa rất lớn, trong thân thể thấp bé của hắn như là ẩn chứa tinh lực vô hạn, xuất quỷ nhập thần trong chốc lát xuất hiện ở phía trước đội ngũ xa xa dẫn đầu, trong chốc lát nhảy ra sau cùng, quả thực là hành tung mơ hồ, hệt như cao thủ luyện phiếu miểu mê tung bộ vậy. Tôn Chí Tân chú ý tới quy luật hắn xuất hiện giống ong mật dò đường, luôn lấy đội ngũ làm trung tâm hình thành một lộ tuyến hình số 8, trong lòng không khỏi giật mình mà kính nể. Vì an toàn của toàn đội, tận hết khả năng thăm dò càng nhiều đường đi, lượng di động của hắn so với người khác ít nhất phải nhiều hơn gấp ba lần! cuối cùng là Qigeli, vẫn dán tại bên người Tôn Chí Tân, một tấc cũng không rời.
Tamu dũng mãnh, Caban tỉnh táo, Alfa có năng lực cảm giác kỳ diệu, Qigeli kinh nghiệm phong phú thành ổn, hơn nữa mình lại có được trang bị hiện đại, chỉ đi có hai giờ đồng hồ, Tôn Chí Tân đã tràn ngập tin tưởng vào tiểu đội của mình, có đội hữu như vậy, chuyện gì cũng có thể gặp dữ hóa lành..
lúc Xuất phát rời doanh địa Tôn Chí Tân liền mở công năng đếm bước chân của đồng hồ, như vậy đợi đến lúc tới mục tiêu ghi lại, rồi lúc trở về tiến hành nghiệm chứng lần hai là có thể thông qua số bước chân tính ra đại khái khoảng cách. khoảng cách này tuyệt đồi không thể là một con số chính xác, khác biệt sẽ rất lớn, nhưng trong lòng tối thiểu có phương hướng, có thể một căn cứ để tính toán. Tỷ như, tấm bản đồ giản dị hiện tại đang ở trong tay hắn
Gi ống phán đoán của Tôn Chí Tân, năm người dọc bờ sông mà đi. Tôn Chí Tân nhìn ra, hiện tại bọn họ dường như đang ở trong một thung lũng cực lớn, dọc theo sông mà đi là có thể ra khỏi thung lũng này.
Hay nói giỡn, bát km là cái cái Ngoại trừ Tôn Chí Tân, cước trình bốn người kia đều rất nhanh. Tôn Chí Tân ra sức, vẫn thập phần vất vả. Hắn dùng số liệu giản lược đồng hồ chỉ ra tính toán một chút, trước mắt tốc độ kinh người đạt tới 8 km mỗi giờ! mà theo số liệu huấn luyện quân đội dã ngoại hiện đại, tốc độ 6 , 7 km mỗi giờ cũng đã là hành quân gấp, mà đoàn người này mỗi giờ đi 8 km thì thật dọa người ! khó trách hắn luôn cảm thấy hình như mình đang chạy chậm theo mọi người, thấy số liệu này lập tức liền hiểu ra. Cũng may Tôn Chí Tân lúc xuất môn sáng suốt tối giản hết mọi thứ mang theo, chỉ còn khoảng 3kg, mà như vậy hắn cũng đã thở hổn hển như trâu rồi, trong lòng lại càng thêm đố kỵ thể chất ưu tú của con người thời tiền sử.
Nói giỡn sao, 8 km là khái niệm gì chứ? 24 giờ nhân với 8, một ngày đi không ngừng, tổng cộng ước chừng chính là 192km! lúc trước chiến dịch cầu Lô Định vĩ đại, kia hai mươi hai dũng sĩ cũng bất quá là ngày đêm chạy một trăm hai mươi km mà thôi ! phải biết rằng lấy tốc độ đi bộ, mỗi giờ 5 km đã là nhanh vô cùng.
Tôn Chí Tân luôn luôn kiêu ngạo thể lực hơn người, lúc này cũng kiên trì không nổi nữa, giống như chó Nhật thè dài lưỡi lắc lư ở tận cuối đội ngũ. Mà Caban, toàn bộ quá trình còn phải lượn khắp nơi theo hình số 8, này là cái thể chất quái quỉ gì chứ ? ! khó trách thấp bé như vậy, ăn cái gì vào người thì nhiệt lượng hấp thu được cũng bị loại vận động này tiêu hao hết sạch.
Cũng may Tôn Chí Tân còn muốn vừa đi vừa vẽ bản đồ, thời gian dừng lại vẽ bản đồ có thể nghỉ ngơi, không thì hắn sớm đã chống đỡ không nổi. Lúc này mới đi có bốn giờ mà thôi……
Từ khoảng giờ thứ ba, Alfa cũng hiện ra tình huống thể lực chống đỡ hết nổi, khuôn mặt xấu xí tái nhợt không có huyết sắc, nhìn qua còn tái hớn Tôn Chí Tân.
Lại một lần nữa dừng lại vẽ bản đồ, toàn bộ đội ngũ tập hợp lại với nhau, Tôn Chí Tân và Alfa mượn cơ hội nghỉ ngơi. Caban vẫn mười phần tinh thần, nhấc cái chân hơi khập khiễng đi tới tò mò nhìn giấy bút hắn chưa từng thấy qua mà Tôn Chí Tân dùng để vẽ. Những đường cong trên đó hắn xem không hiểu, chỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ, như là kỹ năng chỉ thần mới có thể nắm giữ.
Qigeli nhìn ra Tôn Chí Tân khó xử, trầm ngâm nói với Tamu:“Đi chậm lại một chút. nếu xuất hiện tình huống thể lực thành viên chống đỡ hết nổi, gặp phải vấn đề đột phát không thể đối phó, ngược lại càng nguy hiểm.”
Tamu hơi có chút không kiên nhẫn, vẫn nghe theo chỉ huy.
Tôn Chí Tân ngón tay run run, cầm bút cũng không quá ổn, bình tĩnh hô hấp một lát rồi mới tiếp tục suy yếu vẽ từng đường cong, viết lách.
Quá mệt mỏi , cường độ hành quân siêu cấp này không phải người hiện đại như hắn có thể chấp nhận, có cậy mạnh mấy cũng không nổi.
Qigeli đi đến vỗ vỗ Tôn Chí Tân, nói:“Còn được không ?”
Tôn Chí Tân vẽ xuống nét bút cuối cùng, đánh dấu con số khoảng cách, cắn răng nói:“Ta còn được !”
vẻ mặt cương nghị không chịu thua làm cho Qigeli dở khóc dở cười, quả nhiên là một kẻ quật cường. Qigeli mỉm cười nói:“ kiên trì một chút, nơi này không an toàn, đi đến nơi an toàn lại nghỉ ngơi. Lộ trình hôm nay cần ra khỏi chỗ này.”
Tamu liếc Tôn Chí Tân một cái, im lặng nhếch miệng một chút. Hắn cảm thấy tất đạt lạp sát a tô cái gì cũng tốt, chỉ là thể lực thật sự quá yếu.
Bị khinh thị …… Tôn Chí Tân thực ủ rũ. Phải biết rằng trước kia vô luận đi nơi nào du lịch, đường có khó đi, hắn đều là xa xa dẫn đầu. Đến nơi này thì hoàn toàn điên đảo, thành người kém cỏi nhất. Alfa tuy rằng sắc mặt khó coi đến mức tận cùng, thế nhưng xem tình hình, vẫn còn có thể tiếp tục đi, kém cỏi nhất chính là mình
nghỉ ngơi Ngắn ngủi, uống nước, bổ sung lượng nước xong, tiếp tục lên dường, tốc độ đã chậm bớt lại, Tôn Chí Tân có thể miễn cưỡng đuổi kịp chứ không đến nỗi tụt lại đằng sau. Đến lúc này hắn mới có tinh lực đi quan sát cảnh vật chung quanh, mới giật mình phát hiện ra sau ba mươi km, cảnh sắc cũng đã đại biến, từ thảm thực vật á nhiệt đới biến thành thảm thực vật nhiệt đới. Đồng thời còn cảm giác được nhiệt độ không khí đã tăng lên, càng nóng hơn, càng ẩm ướt, cách đó không xa mùi lá khô mục nát từ trong rừng rậm truyền đến có thể ngửi được rất rõ ràng.
Càng đi dọc theo sông nhỏ, mặt nước trở nên càng ngày càng rộng lớn, biến này thực chậm rãi, phải đi một khoảng cách rất xa mới cảm giác được. Giống như hiện tại đi ba mươi mấy km rồi, mặt sông đã rộng đến cỡ một hai trượng, áng chừng độ sâu cũng không còn ở mức có thể lội sang.
Bờ sông bên kia bắt đầu xuất hiện những cây giống như cây cọ, nhìn qua thực giống cây cọ ở thời không trước, Tôn Chí Tân ghi chú chúng vào trong sổ. Loại lá cây này có hình lông chim, rất lớn rất dày, nếu tương lại muốn dựng nhà gỗ, dụng loại lá này làm mái là một lựa chọn tốt. Hơn nữa loại cây này thụ cuống lá cũng thực thô to, là một loại vật liệu kiến trúc không tệ. Nói thực ra, hắn cảm thấy vừa đến mùa đông cả đoàn ngoài chạy đến hang động né tránh cũng không phải là một lựa chọn hay ho gì, bộ lạc du mục vĩnh viễn không thể phát triển tốt, ổn định một chỗ phát triển căn cơ mới là đạo lý. Muốn làm được một bước này, xây nhà sớm hay muộn là tất nhiên. Đến lúc đó những cái cây ở chỗ này nhất định dùng đến.
tiếp tục đi về phía trước mấy km, Tôn Chí Tân nhịn không được nhỏ giọng hoan hô. Sau khi leo qua một con dốc, đằng sau thế nhưng lại xuất hiện một cái hồ nhỏ. Hồ rộng đến trăm mười thước, nhìn qua không quá sâu, nước hồ xanh màu trời trong lành, gợn nước dập dờn đưa cảm giác tươi mát xông thẳng vào mặt, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy một trận mát lạnh thấm tận ruột gan.
Tôn Chí Tân cười ha ha chạy đến chỗ hồ nước, bùm một tiếng nhảy xuống, sau đó kêu oai oái nhanh chóng trốn lên bờ. Bởi vì trong nháy mắt hắn nhảy xuống kia, liền thấy có mấy chục con đỉa bơi tới, không trốn là ngu ngốc.
“Biết lợi hại rồi chứ.” Qigeli cười nói, nhìn Tôn Chí Tân vỗ chân cố làm cho mấy con đỉa đã dính lên người rơi xuống.
“Quả nhiên lợi hại……” Tôn Chí Tân vẻ mặt đau khổ. Hắn từng có trải nghiệm như vậy khi lữ hành ở Vân Nam, vô luận đỉa cạn hay là đỉa nước cũng đều rất nhiều, chỉ không nghĩ đến đỉa ở thời không này cũng hung hãn như vậy.
Bốn người trữ thêm nước, có chút lưu luyến rời hồ tiếp tục đi tới. năm người Ở đây, ngay cả Tôn Chí Tân mới tới nhưng có tri thức sinh tồn dã ngoại phong phú cũng biết nơi này dù tốt, nhưng không phải nơi có thể hạ trại ở lâu, bởi vì có nguồn nước nghĩa là có nhiều động vật hoang dã đến nơi này uống nước, trong đó có cả Dã thú hung mãnh, cũng không phải chỗ có thể ở lâu. động vật Hoang dã thích đến uống nước bên hồ, ngược lại nước sông chảy không ngừng chúng lại không thích, rời xa hồ nước trở thành lựa chọn chính xác.
Tiếp tục đi về phía trước, rừng rậm ven sông trở nên càng rậm rạp, rừng rậm lộ ra vô số sát khí, mơ hồ có thể nghe được tiếng kêu hung hãn của Dã thú thường thường vang lên. Năm người bởi vậy trở nên càng thêm cảnh giác, cơ chế báo động trước kỳ lạ của Alfa đã toàn lực vận tác, hành động dò đường của Caban cũng trở nên càng cần, tốc độ hành động của toàn bộ đội ngũ bởi vậy càng chậm, tinh lực tiêu phí lại trở nên lớn hơn.
Tôn Chí Tân vẫn kỳ quái lấy thể lực siêu cường của người tiền sử cùng hành trình cao tốc vì sao đi tới đi lui giữa bộ tộc gió biển và bộ tộc thợ săn còn cần nhiều ngày thời gian như vậy, đến lúc này mới hiểu được, dã ngoại quả nhiên là cần khắp nơi lưu ý, có đủ loại tồn tại khách quan không thể đoán trước sẽ cản trở bước chân người, kéo tốc độ trở nên rất chậm. tốc độ hành quân 8 km mỗi giờ cũng chỉ lúc bắt đầu mới đạt tới được, đoạn sau thì hoàn toàn không thể, một giờ 3 đến 4km đã là cực hạn. Mà theo Qigeli nói, lộ trình về sau sẽ càng khó đi, tốc độ còn có thể chậm lại, mà đây đã là con đường dễ đi nhất theo lời Tamu……
Lại đi, bờ sông bắt đầu xuất hiện một loại cỏ có răng cưa sắc bén, nhánh cỏ có thể cao bằng đầu người, có chút giống cỏ lau lại có chút giống cỏ phi cơ vùng đông bắc, một thoáng không để ý rất dễ bị nó cắt phải. Tamu đi phía trước mở đường, huy tay cứ thế chém ra một lối đi.
Ngày xưa làm được vậy thì rất mất sức, hiện giờ trong tay có công cụ hiện đại, chém bụi cỏ cũng là một loại hưởng thụ. Hán tử như tháp sắt kia coi chuyện này như trò tiêu khiển, cười ha ha phía trước vung kiếm thực mạnh, một kiếm có thể vạt đi cả một mảng cỏ lớn, ngoác miệng cười không nừng.
“Đã nghiền !” Tamu kêu lên:“quá sắc bén !”
Tôn Chí Tân nhìn bóng lưng đã sắp nhập ma của hắn, thực không biết nói gì.
Một hàng năm người đi xa dần, đi cả đoạn đường vẫn có thể nghe được thanh âm cầu nguyện. Trong lòng Tôn Chí Tân dâng lên cảm giác ấm áp khôn kể, giống như là rời xa nhà, có người nhà ở đó đợi chờ mong ngóng, cầu phúc cho ngươi, cầu nguyện bình an cho ngươi, vô luận ngươi mệt mỏi hay bị thương hoặc là chán chường, luôn có một cánh cửa làm người ta an tâm sẵn sàng rộng mở.
Trong phút chốc, Trong lòng Tôn Chí Tân liền minh bạch: Hắn không muốn xa rời địa phương lạc hậu nguyên thủy này, hắn đối với bộ tộc nguyên thủy này có lòng trung thành ! đồng thời trong lòng còn có vướng bận, vướng bận Naaru, Buku, Auge, thậm chí mặt của Tiger cũng lởn vởn một chút.
Hiểu được điểm này, trong lòng không hề thấy cảm giác này đột ngột, giống như đương nhiên như vậy có thể tiếp nhận. người là động vật có tình cảm, có người đối tốt với ngươi, liền khó có thể quên phân tình nghĩa này, một đoạn thời gian ở chung , thật sự đã không thể rời được những con người tiền sử giản dị mà lại đơn thuần này, ấn ký sinh hoạt hiện đại trong lòng lưu lại càng nhạt đi, giống như giấc mộng Nam Kha, ngược lại sinh hoạt gian khổ nơi này trở nên càng ngày càng chân thật, càng ngày càng làm cho người ta khó có thể dứt bỏ.
Như là nhìn ra cái gì, Qigeli quay đầu lại nói:“Chúng ta rất nhanh sẽ trở về.”
Tôn Chí Tân ngẩng mặt cười cười:”Phải, mới xuất môn, ta đã muốn về .”
Đoàn người đều cười rộ lên. Tôn Chí Tân cúi người chụm một vốc nước hắt lên mặt, nhất thời tinh thần đại chấn, cánh tay vung lên:“Xuất phát !”
Tamu lên tiếng dũng cảm cười to, xách kiếm đi lên đầu đội ngũ.
Đội ngũ nối đuôi nhau mà đi, Tamu dáng vóc lớn, giống một con tàu phá băng, lại giống một chiếc xe tăng hạng nặng, sắm vai tiên phong mở đường. Alfa theo sát sau đó, tỉnh táo dùng con mắt độc nhất của mình tìm kiếm những nguy cơ có khả năng tồn tại xung quanh. vị trí của Caban biến hóa rất lớn, trong thân thể thấp bé của hắn như là ẩn chứa tinh lực vô hạn, xuất quỷ nhập thần trong chốc lát xuất hiện ở phía trước đội ngũ xa xa dẫn đầu, trong chốc lát nhảy ra sau cùng, quả thực là hành tung mơ hồ, hệt như cao thủ luyện phiếu miểu mê tung bộ vậy. Tôn Chí Tân chú ý tới quy luật hắn xuất hiện giống ong mật dò đường, luôn lấy đội ngũ làm trung tâm hình thành một lộ tuyến hình số 8, trong lòng không khỏi giật mình mà kính nể. Vì an toàn của toàn đội, tận hết khả năng thăm dò càng nhiều đường đi, lượng di động của hắn so với người khác ít nhất phải nhiều hơn gấp ba lần! cuối cùng là Qigeli, vẫn dán tại bên người Tôn Chí Tân, một tấc cũng không rời.
Tamu dũng mãnh, Caban tỉnh táo, Alfa có năng lực cảm giác kỳ diệu, Qigeli kinh nghiệm phong phú thành ổn, hơn nữa mình lại có được trang bị hiện đại, chỉ đi có hai giờ đồng hồ, Tôn Chí Tân đã tràn ngập tin tưởng vào tiểu đội của mình, có đội hữu như vậy, chuyện gì cũng có thể gặp dữ hóa lành..
lúc Xuất phát rời doanh địa Tôn Chí Tân liền mở công năng đếm bước chân của đồng hồ, như vậy đợi đến lúc tới mục tiêu ghi lại, rồi lúc trở về tiến hành nghiệm chứng lần hai là có thể thông qua số bước chân tính ra đại khái khoảng cách. khoảng cách này tuyệt đồi không thể là một con số chính xác, khác biệt sẽ rất lớn, nhưng trong lòng tối thiểu có phương hướng, có thể một căn cứ để tính toán. Tỷ như, tấm bản đồ giản dị hiện tại đang ở trong tay hắn
Gi ống phán đoán của Tôn Chí Tân, năm người dọc bờ sông mà đi. Tôn Chí Tân nhìn ra, hiện tại bọn họ dường như đang ở trong một thung lũng cực lớn, dọc theo sông mà đi là có thể ra khỏi thung lũng này.
Hay nói giỡn, bát km là cái cái Ngoại trừ Tôn Chí Tân, cước trình bốn người kia đều rất nhanh. Tôn Chí Tân ra sức, vẫn thập phần vất vả. Hắn dùng số liệu giản lược đồng hồ chỉ ra tính toán một chút, trước mắt tốc độ kinh người đạt tới 8 km mỗi giờ! mà theo số liệu huấn luyện quân đội dã ngoại hiện đại, tốc độ 6 , 7 km mỗi giờ cũng đã là hành quân gấp, mà đoàn người này mỗi giờ đi 8 km thì thật dọa người ! khó trách hắn luôn cảm thấy hình như mình đang chạy chậm theo mọi người, thấy số liệu này lập tức liền hiểu ra. Cũng may Tôn Chí Tân lúc xuất môn sáng suốt tối giản hết mọi thứ mang theo, chỉ còn khoảng 3kg, mà như vậy hắn cũng đã thở hổn hển như trâu rồi, trong lòng lại càng thêm đố kỵ thể chất ưu tú của con người thời tiền sử.
Nói giỡn sao, 8 km là khái niệm gì chứ? 24 giờ nhân với 8, một ngày đi không ngừng, tổng cộng ước chừng chính là 192km! lúc trước chiến dịch cầu Lô Định vĩ đại, kia hai mươi hai dũng sĩ cũng bất quá là ngày đêm chạy một trăm hai mươi km mà thôi ! phải biết rằng lấy tốc độ đi bộ, mỗi giờ 5 km đã là nhanh vô cùng.
Tôn Chí Tân luôn luôn kiêu ngạo thể lực hơn người, lúc này cũng kiên trì không nổi nữa, giống như chó Nhật thè dài lưỡi lắc lư ở tận cuối đội ngũ. Mà Caban, toàn bộ quá trình còn phải lượn khắp nơi theo hình số 8, này là cái thể chất quái quỉ gì chứ ? ! khó trách thấp bé như vậy, ăn cái gì vào người thì nhiệt lượng hấp thu được cũng bị loại vận động này tiêu hao hết sạch.
Cũng may Tôn Chí Tân còn muốn vừa đi vừa vẽ bản đồ, thời gian dừng lại vẽ bản đồ có thể nghỉ ngơi, không thì hắn sớm đã chống đỡ không nổi. Lúc này mới đi có bốn giờ mà thôi……
Từ khoảng giờ thứ ba, Alfa cũng hiện ra tình huống thể lực chống đỡ hết nổi, khuôn mặt xấu xí tái nhợt không có huyết sắc, nhìn qua còn tái hớn Tôn Chí Tân.
Lại một lần nữa dừng lại vẽ bản đồ, toàn bộ đội ngũ tập hợp lại với nhau, Tôn Chí Tân và Alfa mượn cơ hội nghỉ ngơi. Caban vẫn mười phần tinh thần, nhấc cái chân hơi khập khiễng đi tới tò mò nhìn giấy bút hắn chưa từng thấy qua mà Tôn Chí Tân dùng để vẽ. Những đường cong trên đó hắn xem không hiểu, chỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ, như là kỹ năng chỉ thần mới có thể nắm giữ.
Qigeli nhìn ra Tôn Chí Tân khó xử, trầm ngâm nói với Tamu:“Đi chậm lại một chút. nếu xuất hiện tình huống thể lực thành viên chống đỡ hết nổi, gặp phải vấn đề đột phát không thể đối phó, ngược lại càng nguy hiểm.”
Tamu hơi có chút không kiên nhẫn, vẫn nghe theo chỉ huy.
Tôn Chí Tân ngón tay run run, cầm bút cũng không quá ổn, bình tĩnh hô hấp một lát rồi mới tiếp tục suy yếu vẽ từng đường cong, viết lách.
Quá mệt mỏi , cường độ hành quân siêu cấp này không phải người hiện đại như hắn có thể chấp nhận, có cậy mạnh mấy cũng không nổi.
Qigeli đi đến vỗ vỗ Tôn Chí Tân, nói:“Còn được không ?”
Tôn Chí Tân vẽ xuống nét bút cuối cùng, đánh dấu con số khoảng cách, cắn răng nói:“Ta còn được !”
vẻ mặt cương nghị không chịu thua làm cho Qigeli dở khóc dở cười, quả nhiên là một kẻ quật cường. Qigeli mỉm cười nói:“ kiên trì một chút, nơi này không an toàn, đi đến nơi an toàn lại nghỉ ngơi. Lộ trình hôm nay cần ra khỏi chỗ này.”
Tamu liếc Tôn Chí Tân một cái, im lặng nhếch miệng một chút. Hắn cảm thấy tất đạt lạp sát a tô cái gì cũng tốt, chỉ là thể lực thật sự quá yếu.
Bị khinh thị …… Tôn Chí Tân thực ủ rũ. Phải biết rằng trước kia vô luận đi nơi nào du lịch, đường có khó đi, hắn đều là xa xa dẫn đầu. Đến nơi này thì hoàn toàn điên đảo, thành người kém cỏi nhất. Alfa tuy rằng sắc mặt khó coi đến mức tận cùng, thế nhưng xem tình hình, vẫn còn có thể tiếp tục đi, kém cỏi nhất chính là mình
nghỉ ngơi Ngắn ngủi, uống nước, bổ sung lượng nước xong, tiếp tục lên dường, tốc độ đã chậm bớt lại, Tôn Chí Tân có thể miễn cưỡng đuổi kịp chứ không đến nỗi tụt lại đằng sau. Đến lúc này hắn mới có tinh lực đi quan sát cảnh vật chung quanh, mới giật mình phát hiện ra sau ba mươi km, cảnh sắc cũng đã đại biến, từ thảm thực vật á nhiệt đới biến thành thảm thực vật nhiệt đới. Đồng thời còn cảm giác được nhiệt độ không khí đã tăng lên, càng nóng hơn, càng ẩm ướt, cách đó không xa mùi lá khô mục nát từ trong rừng rậm truyền đến có thể ngửi được rất rõ ràng.
Càng đi dọc theo sông nhỏ, mặt nước trở nên càng ngày càng rộng lớn, biến này thực chậm rãi, phải đi một khoảng cách rất xa mới cảm giác được. Giống như hiện tại đi ba mươi mấy km rồi, mặt sông đã rộng đến cỡ một hai trượng, áng chừng độ sâu cũng không còn ở mức có thể lội sang.
Bờ sông bên kia bắt đầu xuất hiện những cây giống như cây cọ, nhìn qua thực giống cây cọ ở thời không trước, Tôn Chí Tân ghi chú chúng vào trong sổ. Loại lá cây này có hình lông chim, rất lớn rất dày, nếu tương lại muốn dựng nhà gỗ, dụng loại lá này làm mái là một lựa chọn tốt. Hơn nữa loại cây này thụ cuống lá cũng thực thô to, là một loại vật liệu kiến trúc không tệ. Nói thực ra, hắn cảm thấy vừa đến mùa đông cả đoàn ngoài chạy đến hang động né tránh cũng không phải là một lựa chọn hay ho gì, bộ lạc du mục vĩnh viễn không thể phát triển tốt, ổn định một chỗ phát triển căn cơ mới là đạo lý. Muốn làm được một bước này, xây nhà sớm hay muộn là tất nhiên. Đến lúc đó những cái cây ở chỗ này nhất định dùng đến.
tiếp tục đi về phía trước mấy km, Tôn Chí Tân nhịn không được nhỏ giọng hoan hô. Sau khi leo qua một con dốc, đằng sau thế nhưng lại xuất hiện một cái hồ nhỏ. Hồ rộng đến trăm mười thước, nhìn qua không quá sâu, nước hồ xanh màu trời trong lành, gợn nước dập dờn đưa cảm giác tươi mát xông thẳng vào mặt, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy một trận mát lạnh thấm tận ruột gan.
Tôn Chí Tân cười ha ha chạy đến chỗ hồ nước, bùm một tiếng nhảy xuống, sau đó kêu oai oái nhanh chóng trốn lên bờ. Bởi vì trong nháy mắt hắn nhảy xuống kia, liền thấy có mấy chục con đỉa bơi tới, không trốn là ngu ngốc.
“Biết lợi hại rồi chứ.” Qigeli cười nói, nhìn Tôn Chí Tân vỗ chân cố làm cho mấy con đỉa đã dính lên người rơi xuống.
“Quả nhiên lợi hại……” Tôn Chí Tân vẻ mặt đau khổ. Hắn từng có trải nghiệm như vậy khi lữ hành ở Vân Nam, vô luận đỉa cạn hay là đỉa nước cũng đều rất nhiều, chỉ không nghĩ đến đỉa ở thời không này cũng hung hãn như vậy.
Bốn người trữ thêm nước, có chút lưu luyến rời hồ tiếp tục đi tới. năm người Ở đây, ngay cả Tôn Chí Tân mới tới nhưng có tri thức sinh tồn dã ngoại phong phú cũng biết nơi này dù tốt, nhưng không phải nơi có thể hạ trại ở lâu, bởi vì có nguồn nước nghĩa là có nhiều động vật hoang dã đến nơi này uống nước, trong đó có cả Dã thú hung mãnh, cũng không phải chỗ có thể ở lâu. động vật Hoang dã thích đến uống nước bên hồ, ngược lại nước sông chảy không ngừng chúng lại không thích, rời xa hồ nước trở thành lựa chọn chính xác.
Tiếp tục đi về phía trước, rừng rậm ven sông trở nên càng rậm rạp, rừng rậm lộ ra vô số sát khí, mơ hồ có thể nghe được tiếng kêu hung hãn của Dã thú thường thường vang lên. Năm người bởi vậy trở nên càng thêm cảnh giác, cơ chế báo động trước kỳ lạ của Alfa đã toàn lực vận tác, hành động dò đường của Caban cũng trở nên càng cần, tốc độ hành động của toàn bộ đội ngũ bởi vậy càng chậm, tinh lực tiêu phí lại trở nên lớn hơn.
Tôn Chí Tân vẫn kỳ quái lấy thể lực siêu cường của người tiền sử cùng hành trình cao tốc vì sao đi tới đi lui giữa bộ tộc gió biển và bộ tộc thợ săn còn cần nhiều ngày thời gian như vậy, đến lúc này mới hiểu được, dã ngoại quả nhiên là cần khắp nơi lưu ý, có đủ loại tồn tại khách quan không thể đoán trước sẽ cản trở bước chân người, kéo tốc độ trở nên rất chậm. tốc độ hành quân 8 km mỗi giờ cũng chỉ lúc bắt đầu mới đạt tới được, đoạn sau thì hoàn toàn không thể, một giờ 3 đến 4km đã là cực hạn. Mà theo Qigeli nói, lộ trình về sau sẽ càng khó đi, tốc độ còn có thể chậm lại, mà đây đã là con đường dễ đi nhất theo lời Tamu……
Lại đi, bờ sông bắt đầu xuất hiện một loại cỏ có răng cưa sắc bén, nhánh cỏ có thể cao bằng đầu người, có chút giống cỏ lau lại có chút giống cỏ phi cơ vùng đông bắc, một thoáng không để ý rất dễ bị nó cắt phải. Tamu đi phía trước mở đường, huy tay cứ thế chém ra một lối đi.
Ngày xưa làm được vậy thì rất mất sức, hiện giờ trong tay có công cụ hiện đại, chém bụi cỏ cũng là một loại hưởng thụ. Hán tử như tháp sắt kia coi chuyện này như trò tiêu khiển, cười ha ha phía trước vung kiếm thực mạnh, một kiếm có thể vạt đi cả một mảng cỏ lớn, ngoác miệng cười không nừng.
“Đã nghiền !” Tamu kêu lên:“quá sắc bén !”
Tôn Chí Tân nhìn bóng lưng đã sắp nhập ma của hắn, thực không biết nói gì.
/200
|