Lin chở nó và người cô đến 1 căn biệt thự gần biển và mời một bác sĩ giỏi đến băng bó vết thương cho nó. Suốt một ngày một đêm hôn mê cuối cùng nó đã tỉnh lại. Vừa mới mở mắt nó đã chạy đi tìm người cô yêu quý của mình
- Cô út, mẹ cháu đâu?
Nhìn nó, cô út đau xót cúi gằm mặt xuống đất. Khóe mắt cô đã cay cay. Nước mắt đã trào ra. Cô khẽ cất giọng run run bảo nó
- Mẹ cháu…mẹ cháu mất rồi.
Cái tin chấn động đó ập vào tai nó làm nó sững sờ. Cô út nó vừa bảo mẹ nó chết rồi sao? Nó lắc đầu trong vô thức miệng lẩm bẩm chỉ một câu nói: Không đâu, cô nói dối, mẹ cháu không chết đâu
Lin nhìn nó đau khổ không kìm nổi nước mắt. Nhỏ lấy tay bịt chặt miệng mình để không một tiếng nấc nào có thể thoát ra ngoài. Không gian bỗng trở nên buồn thảm, thê lương vô cùng. Lin và cô thì ôm mặt khóc còn Nó thì thơ thẩn như người không hồn. Cười cũng không được mà khóc cũng không xong. Không hiểu sao nó không thể nào rơi nước mắt được. Vì nó không thương mẹ hay vì nỗi đau này đến quá đột ngột khiến nó không thể nào tiếp nhận được? Một lúc sau, nó hướng mắt sang cô út, đôi mắt xanh biếc của nó chiếu rọi vào người cô nhưng dường như không phải thế. Nhìn mà cứ như không nhìn. Môi nó bắt đầu mấp máy
- Mẹ cháu mất từ bao giờ và tại sao lại chết? Cô út hãy nói cháu biết đi
- Một tháng trước cô và mẹ cháu đã trốn thoát khỏi tay mụ đàn bà đó. Nhưng không may, bọn chúng đã bắt được cô. Còn mẹ cháu thì bị bọn chúng dồn đến vách đá. Vì…vì_Nói đến đây, người cô nghẹn ngào_vì không muốn bọn chúng lấy mình ra uy hiếp anh 2 nên chị 2 đã nhảy xuống vách đá đó tự vẫn rồi. Dưới vách đá là biển với vô số đá ngầm. Nhảy xuống đó chỉ có nước chết mà thôi. Và cô…cô đã tận mắt thấy…một màu đỏ tươi hòa quyện vào vùng nước ở đó_Nó chết sững. Một hồi lâu nó mới có phản ứng
- Cháu muốn đến đó. Vách đá đó ở đâu ạ?_Nó chống tay vào ghế đứng dậy.
- Từ đây chỉ cần chạy thẳng về phía Bắc 2km là tới
- Cháu đi đây ạ. 2 người không cần đi theo đâu
- Nhưng…
- Cháu muốn ở một mình với mẹ_Dứt lời nó bỏ đi. 2 người kia nhìn theo bóng hình mỏng manh, yếu đuối của nó mà thở dài.
Nó chạy xe đến cái vực đó. Ngồi xuống bên mép vực, nó hướng mắt nhìn vào xa xăm. Nước mắt bắt đầu tràn khóe mi nó. Những kỉ niệm vui vẻ bên mẹ lần lượt ùa về.
- Mẹ bỏ con thật rồi sao? Mẹ không còn thương con nữa sao? Con ghét mẹ, con ghét mẹ lắm! huhuhu…mẹ bỏ con đi thật rồi_ Nó cứ như thế mà khóc than mãi. Đến khi chiều tối vẫn không thấy nó trở về, Lin bèn chạy đến vách đá tìm nó. Nó vẫn ngồi đấy. Khuôn mặt vô cảm, trong đáy mắt ánh lên một nỗi buồn vô tận, một nỗi đau đớn tột cùng. Lin đã chạy đến bên an ủi, động viên. Nhỏ đã dùng hết mọi lời nói từ nhẹ nhàng đến quát mắng nhưng vẫn không có tác dụng gì. Nó cứ như không có ở đây vậy. Một câu, một chữ cũng không thể lọt vào tai nó. Lin bất lực ngồi xuống bên cạnh nó. Trong khi đó, tại kí túc xá
- Sao lại giấu em? Mọi người biết rõ em đang tìm Yui mà. Sao lại giấu em tung tích của Yui chứ? Đùa giỡn với tình cảm của em, mọi người vui lắm sao?_Hắn lớn tiếng quát Zeny và Zan
- Em im đi. Nếu để lộ chuyện của Yui, con bé sẽ không tha thứ cho em đâu. Còn tại sao bọn chị giấu em tung tích của Yui là vì bọn chị có lí do riêng. Đợi đến khi em đối mặt với Yui, bọn chị sẽ nói_Zeny nói rồi bỏ về phòng Zan. 3 người kia cũng vào theo. Hắn dễ gì cho qua như vậy
- Cô quen Yui sao, Zan?_Gin nghi hoặc hỏi_Và nếu Yui là con gái của thiên hoàng vậy còn Mĩ Hà. Tôi nghe bảo thiên hoàng chỉ có một cô con gái thôi mà
- Pama tôi là bạn của thiên hoàng và vợ của ông ấy tức bà Triệu Thiên Nhi mẹ của Yui. Nếu các cậu muốn biết tường tận nguyên nhân thì xem cái này đi_Zan mở laptap và bật đoạn video cho bọn hắn xem còn mình thì ngã người ra ghế, vẻ mặt đầy sự mệt mỏi_Đó là lí do tại sao tôi vào đây học. Còn kéo theo cả Yun nữa.
Xem xong đoạn video, máu của hắn đã lên tới não. Dám lừa dối gia tộc hắn, dám bắt cóc mẹ của Yui, dám chiếm vị trí của Yui. Hắn sẽ không tha thứ cho bọn người đó. Hắn đứng bật dậy định bước đi nhưng đã bị giọng nói của Zan lôi lại
- Đừng làm hỏng chuyện của Yui. Xin cậu ngồi một chỗ đi, đừng làm gì cả
Hắn bất lực ngồi bệch xuống. Zan thở dài rồi quắt ánh mắt sang nhìn Zeny
- Chị à, Yui biết võ sao?
- Ưm. Yui được đào tạo như một vệ sĩ thực thụ. Từ năm 10t nó đã bắt đầu học võ rồi. Nó siêng học lắm nên bây giờ nó đã được xếp vào loại bậc thầy của võ thuật rồi. Cả đám bọn chị nhào vào đánh cũng chẳng si nhê gì với nó. Nhưng con bé rất ít khi động tay động chân._Zeny hồ hởi nói về nó
- Chị hiểu rõ Yui quá nhỉ? Em mang tiếng là bạn của nó mà chẳng hiểu gì về nó cả_Mắt Zan cụp xuống. Lần đầu tiên nhỏ thấy mình không xứng đáng với danh bạn của nó. Lần đầu tiên nhỏ thấy bản thân nhỏ vô dụng trước nó. Nhìn mặt cô em dễ thương đang bí xị, Zeny khẽ bật cười
- Yui rất vui vì có em làm bạn đấy, Zan à. Yui bảo lần đầu tiên nó có một người bạn dễ thương như em, nhí nhảnh như em. Yui rất yêu quý em đấy
- Yui nói vậy sao ạ?
- Ừm_Zan rưng rưng như sắp khóc. Yui yêu quý nhỏ đến vậy sao? Đương trong lúc cảm động thì nguồn cảm xúc của Zan bị cắt đứt bởi câu hỏi của tên Gin
- Nè, nè mọi người nói chuyện nãy giờ có thấy thiếu ai không? Đây là phòng của Zan vậy Yun đâu?
- Yun á hả? Cậu ấy sợ ma, không dám ngủ một mình nên đêm qua đã về nhà tôi rồi_Zan biết thế nào bọn hắn cũng hỏi tới nên đã sớm nghĩ ra một lí do chính đáng_Mà 2 người không định về phòng hả? Sao cứ ở đây hoài thế?
- Không cần đuổi, bọn tôi về đây_Nói rồi Gin lôi tuột hắn về phòng. Bọn hắn vừa đi khỏi thì Zan thở phào nhẹ nhõm. Nhỏ nhấc máy gọi cho nó và Lin nhưng không được, nhỏ lo lắm
Còn về phía mụ chủ tịch và ông hiệu trưởng thì
- Sao lại để bọn chúng trốn thoát như thế chứ?_Mụ đàn bà đó quát um sùm cả căn biệt thự
- Anh không biết. Người của chúng ta đều bị giết cả. Theo camera gắn trên xe thì do một con nhỏ nào đó cầm đầu
- Là con gái à? Ông ta thuê sát thủ sao?
2 người đó vẫn không biết ai là người chỉ huy vụ giải thoát đó. Mọi chuyện thú vị còn ở sau
- Cô út, mẹ cháu đâu?
Nhìn nó, cô út đau xót cúi gằm mặt xuống đất. Khóe mắt cô đã cay cay. Nước mắt đã trào ra. Cô khẽ cất giọng run run bảo nó
- Mẹ cháu…mẹ cháu mất rồi.
Cái tin chấn động đó ập vào tai nó làm nó sững sờ. Cô út nó vừa bảo mẹ nó chết rồi sao? Nó lắc đầu trong vô thức miệng lẩm bẩm chỉ một câu nói: Không đâu, cô nói dối, mẹ cháu không chết đâu
Lin nhìn nó đau khổ không kìm nổi nước mắt. Nhỏ lấy tay bịt chặt miệng mình để không một tiếng nấc nào có thể thoát ra ngoài. Không gian bỗng trở nên buồn thảm, thê lương vô cùng. Lin và cô thì ôm mặt khóc còn Nó thì thơ thẩn như người không hồn. Cười cũng không được mà khóc cũng không xong. Không hiểu sao nó không thể nào rơi nước mắt được. Vì nó không thương mẹ hay vì nỗi đau này đến quá đột ngột khiến nó không thể nào tiếp nhận được? Một lúc sau, nó hướng mắt sang cô út, đôi mắt xanh biếc của nó chiếu rọi vào người cô nhưng dường như không phải thế. Nhìn mà cứ như không nhìn. Môi nó bắt đầu mấp máy
- Mẹ cháu mất từ bao giờ và tại sao lại chết? Cô út hãy nói cháu biết đi
- Một tháng trước cô và mẹ cháu đã trốn thoát khỏi tay mụ đàn bà đó. Nhưng không may, bọn chúng đã bắt được cô. Còn mẹ cháu thì bị bọn chúng dồn đến vách đá. Vì…vì_Nói đến đây, người cô nghẹn ngào_vì không muốn bọn chúng lấy mình ra uy hiếp anh 2 nên chị 2 đã nhảy xuống vách đá đó tự vẫn rồi. Dưới vách đá là biển với vô số đá ngầm. Nhảy xuống đó chỉ có nước chết mà thôi. Và cô…cô đã tận mắt thấy…một màu đỏ tươi hòa quyện vào vùng nước ở đó_Nó chết sững. Một hồi lâu nó mới có phản ứng
- Cháu muốn đến đó. Vách đá đó ở đâu ạ?_Nó chống tay vào ghế đứng dậy.
- Từ đây chỉ cần chạy thẳng về phía Bắc 2km là tới
- Cháu đi đây ạ. 2 người không cần đi theo đâu
- Nhưng…
- Cháu muốn ở một mình với mẹ_Dứt lời nó bỏ đi. 2 người kia nhìn theo bóng hình mỏng manh, yếu đuối của nó mà thở dài.
Nó chạy xe đến cái vực đó. Ngồi xuống bên mép vực, nó hướng mắt nhìn vào xa xăm. Nước mắt bắt đầu tràn khóe mi nó. Những kỉ niệm vui vẻ bên mẹ lần lượt ùa về.
- Mẹ bỏ con thật rồi sao? Mẹ không còn thương con nữa sao? Con ghét mẹ, con ghét mẹ lắm! huhuhu…mẹ bỏ con đi thật rồi_ Nó cứ như thế mà khóc than mãi. Đến khi chiều tối vẫn không thấy nó trở về, Lin bèn chạy đến vách đá tìm nó. Nó vẫn ngồi đấy. Khuôn mặt vô cảm, trong đáy mắt ánh lên một nỗi buồn vô tận, một nỗi đau đớn tột cùng. Lin đã chạy đến bên an ủi, động viên. Nhỏ đã dùng hết mọi lời nói từ nhẹ nhàng đến quát mắng nhưng vẫn không có tác dụng gì. Nó cứ như không có ở đây vậy. Một câu, một chữ cũng không thể lọt vào tai nó. Lin bất lực ngồi xuống bên cạnh nó. Trong khi đó, tại kí túc xá
- Sao lại giấu em? Mọi người biết rõ em đang tìm Yui mà. Sao lại giấu em tung tích của Yui chứ? Đùa giỡn với tình cảm của em, mọi người vui lắm sao?_Hắn lớn tiếng quát Zeny và Zan
- Em im đi. Nếu để lộ chuyện của Yui, con bé sẽ không tha thứ cho em đâu. Còn tại sao bọn chị giấu em tung tích của Yui là vì bọn chị có lí do riêng. Đợi đến khi em đối mặt với Yui, bọn chị sẽ nói_Zeny nói rồi bỏ về phòng Zan. 3 người kia cũng vào theo. Hắn dễ gì cho qua như vậy
- Cô quen Yui sao, Zan?_Gin nghi hoặc hỏi_Và nếu Yui là con gái của thiên hoàng vậy còn Mĩ Hà. Tôi nghe bảo thiên hoàng chỉ có một cô con gái thôi mà
- Pama tôi là bạn của thiên hoàng và vợ của ông ấy tức bà Triệu Thiên Nhi mẹ của Yui. Nếu các cậu muốn biết tường tận nguyên nhân thì xem cái này đi_Zan mở laptap và bật đoạn video cho bọn hắn xem còn mình thì ngã người ra ghế, vẻ mặt đầy sự mệt mỏi_Đó là lí do tại sao tôi vào đây học. Còn kéo theo cả Yun nữa.
Xem xong đoạn video, máu của hắn đã lên tới não. Dám lừa dối gia tộc hắn, dám bắt cóc mẹ của Yui, dám chiếm vị trí của Yui. Hắn sẽ không tha thứ cho bọn người đó. Hắn đứng bật dậy định bước đi nhưng đã bị giọng nói của Zan lôi lại
- Đừng làm hỏng chuyện của Yui. Xin cậu ngồi một chỗ đi, đừng làm gì cả
Hắn bất lực ngồi bệch xuống. Zan thở dài rồi quắt ánh mắt sang nhìn Zeny
- Chị à, Yui biết võ sao?
- Ưm. Yui được đào tạo như một vệ sĩ thực thụ. Từ năm 10t nó đã bắt đầu học võ rồi. Nó siêng học lắm nên bây giờ nó đã được xếp vào loại bậc thầy của võ thuật rồi. Cả đám bọn chị nhào vào đánh cũng chẳng si nhê gì với nó. Nhưng con bé rất ít khi động tay động chân._Zeny hồ hởi nói về nó
- Chị hiểu rõ Yui quá nhỉ? Em mang tiếng là bạn của nó mà chẳng hiểu gì về nó cả_Mắt Zan cụp xuống. Lần đầu tiên nhỏ thấy mình không xứng đáng với danh bạn của nó. Lần đầu tiên nhỏ thấy bản thân nhỏ vô dụng trước nó. Nhìn mặt cô em dễ thương đang bí xị, Zeny khẽ bật cười
- Yui rất vui vì có em làm bạn đấy, Zan à. Yui bảo lần đầu tiên nó có một người bạn dễ thương như em, nhí nhảnh như em. Yui rất yêu quý em đấy
- Yui nói vậy sao ạ?
- Ừm_Zan rưng rưng như sắp khóc. Yui yêu quý nhỏ đến vậy sao? Đương trong lúc cảm động thì nguồn cảm xúc của Zan bị cắt đứt bởi câu hỏi của tên Gin
- Nè, nè mọi người nói chuyện nãy giờ có thấy thiếu ai không? Đây là phòng của Zan vậy Yun đâu?
- Yun á hả? Cậu ấy sợ ma, không dám ngủ một mình nên đêm qua đã về nhà tôi rồi_Zan biết thế nào bọn hắn cũng hỏi tới nên đã sớm nghĩ ra một lí do chính đáng_Mà 2 người không định về phòng hả? Sao cứ ở đây hoài thế?
- Không cần đuổi, bọn tôi về đây_Nói rồi Gin lôi tuột hắn về phòng. Bọn hắn vừa đi khỏi thì Zan thở phào nhẹ nhõm. Nhỏ nhấc máy gọi cho nó và Lin nhưng không được, nhỏ lo lắm
Còn về phía mụ chủ tịch và ông hiệu trưởng thì
- Sao lại để bọn chúng trốn thoát như thế chứ?_Mụ đàn bà đó quát um sùm cả căn biệt thự
- Anh không biết. Người của chúng ta đều bị giết cả. Theo camera gắn trên xe thì do một con nhỏ nào đó cầm đầu
- Là con gái à? Ông ta thuê sát thủ sao?
2 người đó vẫn không biết ai là người chỉ huy vụ giải thoát đó. Mọi chuyện thú vị còn ở sau
/42
|