Chỉ vài tiếng sau, bọn nó đã có mặt tại bệnh viện trung ương thành phố, rất nhiều kí giả vây quanh nơi đây. Nó cùng hai anh tiến vào trong. Qua nhiều căn phòng, cuối cùng 3 người cũng đến được phòng mẹ nó. Bọn hắn, 3 nàng kia và tứ quỷ đang đứng ở ngoài. Zan thì đang ôm lấy Gin mà khóc. Rina và Jen cũng chẳng khác gì. 2 nàng đang mượn bờ ngực rắn chắc của người yêu mà dựa vào. 2 chị thì ôm lấy nhau mà cùng rơi lệ. Khung cảnh thật ảo não và thê lương vô cùng. 3 người bọn nó khựng lại. Bọn nó không dám đi tiếp. Nếu đi tiếp, bọn nó sợ sẽ nhìn thấy những gì mình không muốn thấy. Bọn nó không đủ can đảm.
- 3 người về rồi_Người phát hiện ra bọn nó đầu tiên là Gin
- Yui!_Hắn nhìn nó đau xót. Mọi người bỏ nhau ra và nhìn về phía nó và hai anh. Họ biết tâm trạng bọn nó đang hỗn độn thế nào. Trong phòng vang ra tiếng khóc thương của một người đàn ông. Và người đó không ai khác chính là papa của nó. Nó và 2 anh từng bước, từng bước tiến đến cửa.
- Người nằm đó…là…là mama của chúng ta sao?_Kevin khó khăn lắm mới thốt nên lời. Nước mắt anh lại rơi. Kun cũng không khác gì anh. Anh đau khổ đấm mạnh vào cửa. Một dòng máu đỏ từ tay anh chảy xuống
- Mama ơi, con xin lỗi. Con đã không bảo vệ được cho mama. Con là kẻ bất tài, là kẻ bất tài_Kun quỳ hai chân xuống đất. Toàn thân vô lực dựa vào cửa. Nước mắt rơi thành hàng, chảy dài khắp gương mặt và rơi xuống đất. Mọi người không có gì bất ngờ khi thấy 2 anh phản ứng như vậy. Nhưng sao nó chẳng có biểu hiện gì? Nó đang cảm thấy như thế nào? Sao lại đứng bất động như thế
Nó không tin. Nó không tin người nằm đó là mẹ của nó. Nó nhìn từ trên xuống dưới thi thể rồi dừng mắt tại đôi tay ngọc ngà đã bị biến dạng. Trên tay trái của thi thể còn đeo một vòng tay ngọc bích, chiếc vòng tay mà ba anh em nó đã tặng cho mẹ nhân ngày sinh nhật 5 năm trước của bà. Vậy người nằm đó thật sự là mẹ nó sao? Mẹ nó đã chết thật rồi sao? Nó làm sao có thể chấp nhận sự thật này.
- Mama ơi!_Nó đưa tay như muốn với tới mẹ mình nhưng bàn tay chưa kịp động tới người bà, nó đã ngã nhào xuống. Một bàn tay ấm áp đã đỡ lấy nó. Là hắn. Nó được thể ôm lấy hắn gào khóc. Nỗi đau thương của nó, nó đã bộc lộ ra ngoài. Nó không phải là một cô gái mạnh mẽ. Làm sao nó có thể chịu đươc nỗi đau mất mát này chứ? Sau khi đã mệt nhoài vì khóc, nó ngất lịm đi. Trong cơn mê, nó luôn gọi mẹ. Nhìn nó như thế, hắn đau lòng lắm. Đã 3 ngày rồi, nó vẫn chưa tỉnh lại. Hắn vẫn ở bên cạnh nó không ngủ. Đến lúc quá mệt không còn đủ sức trông nó nữa, hắn mới thiếp đi. Tay hắn vẫn nắm lấy tay nó, nắm rất chặt. Trong cơn mê, nó cố đuổi theo hình bóng mẹ nó. Nó vừa chạy, vừa khóc, vừa gọi mẹ. Bỗng nhiên có đôi tay ở sau kéo nó lại, không cho nó chạy nữa. Đôi tay ấm áp đó là của ai? Nó ngước lên nhìn người đó. Là hắn.
- Yui, quay về thôi_Dứt lời hắn lôi nó đi, đi mãi. Dù đi nhưng nó vẫn ngoái đầu lại nhìn mẹ. Bà đang vẫy tay tạm biệt nó
- Sống tốt nhé Yui_Bà cất giọng ấm áp
- Mẹ_Nó bừng tỉnh. Thì ra chỉ là mơ. Nhưng mơ có khác gì thật. Nó định đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán nhưng tay nó không thể nào nhúc nhích được, lại có một cảm giác ấm áp truyền vào tay nó. Thì ra là hắn. Dù đang ngủ nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy tay nó. Nó khẽ nằm xuống. Hình ảnh của mẹ lại dấy lên trong đầu nó. Nước mắt lại trào khóe mi. Mẹ nó đã bỏ nó đi rồi.
- Mama ơi…hix…huhuhu…Con nhớ mama lắm!_Tiếng khóc của nó vang đến tai hắn làm hắn tỉnh giấc. Vừa mở mắt, hình ảnh nó đang khóc đập vào mắt hắn
- Yui à_Hắn vòng tay ôm lấy nó_Cậu phải mạnh mẽ lên. Còn nhiều người yêu thương cậu và cần cậu bảo vệ mà.
- hix…hix_Nó vùi đầu vào lòng hắn mà khóc
- Yui, mẹ cậu đã được mai táng
- Đã mai táng rồi sao?_Nó đẩy hắn ra
- Ừm, 2 ngày trước
-…_Nó im lặng rất lâu. Nó bước xuống giường định đi xuống nhà nhưng nó không còn sức nữa. Nó liền ngã khụy xuống đất
- Cậu không sao chứ?_Hắn hốt hoảng hỏi
- Tôi thật vô dụng. Đến đi cũng không được thì bảo vệ được ai cơ chứ_Nó tức giận đấm liên tục xuống sàn nhà
- Đừng như thế! Tay cậu chảy máu rồi kìa_Hắn nắm tay nó mà xuýt xoa. Rồi hắn nhấc bỗng nó lên. Nó đỏ mặt la lên
- Thả tôi xuống, cậu làm gì thế?
- Để tớ giúp cậu. Cậu còn yếu lắm_Hắn bế nó tiến bước ra cửa
- Cảm ơn_Nó nhỏ giọng nói. Mặt thì đỏ như trái cà chua vậy. Nó bắt đầu cảm nhận hơi ấm của hắn. Người hắn toát ra một mùi gì đó thơm lắm nhưng không phải nước hoa. Đây là mùi đặc trưng của hắn. Nó thích mùi này.
- Tên này cũng đáng để mình chờ đợi đấy chứ?_Nó nghĩ thầm nhưng rồi lại buồn khi nhớ đến mẹ, người mẹ đã bỏ nó đi. Nó thề sẽ không để bọn người đó sống yên, sẽ không. Nó phải báo thù cho mẹ. Nó nắm chặt tay lại. Móng tay bấm vào da thịt đến bật máu. Nó hận, hận vì bây giờ không thể đến tìm mụ đàn bà đó và cho bà ta một trận. Nhưng có câu “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn”. Nó sẽ chờ. Sẽ có lúc gia đình bà ta gánh chịu hậu quả mà mình đã gây ra
Vừa trông thấy nó, mọi người đã vội xúm lại
- Yui, em không sao chứ?_Lin ân cần hỏi. Nhỏ sợ nó lại như lần trước, sẽ trở thành một cái xác không hồn
- Em không sao. Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng
- Không sao thì tốt_Lin gật gù. Nhỏ đã nhẹ nhõm phần nào
- Biển đẹp nhỉ?_Nó hướng mắt ra cửa sổ. Ngoài kia là biển mênh mông rộng lớn với từng đợt sóng nhấp nhô. Bọn Lin đã đưa nó về căn biệt thự mà nó đã từng dưỡng thương trước đây. Ngắm nhìn biển một lúc lâu, nó lại nhìn sang mọi người
- Tí nữa tôi sẽ về Anh.
- Về Anh?_Cả bọn hét lên. Sao nó lại quay về Anh chứ?
- Ừm. Đừng phản ứng quá khích như vậy chứ. Công chuyện ở Anh vẫn còn đang dang dở mà. Tôi phải quay về giải quyết._Nó với tay lấy ly trà, đưa lên miệng nhâm nhi
- Nhưng cậu vẫn còn yếu mà. Bà lại không có ở Anh_Zan lo lắng nhìn nó. Sức khỏe nó thế này không thể đi đâu được chứ nói chi đến làm việc. Mà nó làm việc gì? Nó vẫn còn là vị thành niên mà
- Tớ không sao. Tớ tự biết chăm sóc cho mình mà._Nó cố gắng nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười cuối cùng mà nó dành cho mọi người. Bọn hắn nhìn nó rồi thở dài.
- Để tớ đi với cậu._Hắn sốt sắng lên tiếng. Hắn không thể để nó đi một mình như thế được. Nhưng nó đã lắc đầu
- Tôi sẽ đi một mình. Các cậu ở đây và tiếp tục việc học đi. 2 chị thì sang Nhật chăm sóc 2 anh giùm em. Em sợ 2 anh ấy nghĩ quẩn rồi làm những chuyện nguy hiểm.Còn Zan và bộ tứ thì tiếp tục theo dõi mẹ con mụ đàn bà đó giúp tớ. Chỉ cần 5 tháng thôi. 5 tháng sau tớ sẽ quay lại._Nó đặt ly trà xuống bàn rồi dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Zan_Zan, cậu chuyển lời đến anh ấy. Nếu anh ấy không về, tớ sẽ đến tận nơi lôi anh ấy về đấy. Tớ không ngán cho anh ấy một trận đâu, cả cậu nữa công chúa Sophia
- Cậu…cậu biết anh ấy ở đâu?_Zan lắp bắp lên tiếng
- hừ…_Nó hừ lạnh rồi bỏ đi. Đối với nó, việc tìm người thì quá dễ chỉ là nó có muốn lôi người đó ra hay không thôi
- Thảm rồi!_Zan mặt ỉu xìu
- Cứ để anh ấy tự làm tự chịu, cho anh ấy bỏ thói ăn hiếp chị 2 đi. Anh ấy mà gặp em, em sẽ cho anh ấy một trận tơi bời hoa lá luôn. Ai bảo làm chị 2 em chịu khổ chi_Jen hùng hổ lên tiếng rồi lại có thêm 3 cái miệng hưởng ứng
- Đúng đấy. Bọn em cũng không tha đâu_3 người đó không ai khác ngoài Keny, Rey và Rina
- Anh ấy sống chết ra sao chị cũng mặc. Sao chị lại phải chịu chung cảnh ngộ với anh ấy chứ?_Zan vò đầu bức tóc rồi bỏ lên phòng. Sau khi bọn nó bỏ đi, 2 chị cũng đứng lên chuẩn bị cơm trưa. Dù gì cũng phải cho nó no bụng trước khi đi chứ. Lúc này chỉ còn lại bộ tứ và bọn hắn. Cuộc tra khảo bắt đầu diễn ra. Mở đầu chính là câu hỏi của hắn. Và những câu hỏi tiếp theo cũng chỉ xoay quanh một người “Anh ấy”
- “Anh ấy” mà mọi người nói đến là ai vậy?_Hắn nhìn 4 đứa nhóc trước mặt tình tứ mà có chút khó chịu. Người thì ôm eo, kẻ thì vác vai, thật tự nhiên làm sao? Bao giờ hắn và nó mới được như thế? (Anh đã ôm chị ấy rồi mà còn đòi gì nữa? Thật là được voi đòi tiên mà!) Rồi hắn lại nghĩ tới cái kẻ mà nó gọi là “Anh ấy” một cách thân mật kia. Người đó là ai? Có quan hệ gì với nó? Anh ta đã làm khổ nó sao? Hàng vạn câu hỏi hiện ra trong đầu hắn. Ngọn lửa GHEN trong hắn đã dâng cao ngút trời. Hắn giận nó. Dù nó không nhớ những kỉ niệm năm xưa giữa hai người nhưng cũng đừng gọi “Anh ấy” trước mặt hắn chứ, Vì thế nào hắn cũng là vị hôn phu của nó mà
- “Anh ấy” á hả? Là bạn trai của chị 2 đấy anh à._Rina lém lỉnh trả lời
- Cái gì?_Hắn và Gin cùng hét lên. Mọi người trên dưới đều nghe. 2 chị vội chạy ra chỗ bọn hắn còn nó và Zan thì ở trên hỏi vọng xuống SAO VẬY? Hai người bọn hắn xua tay bảo không sao.
- Không bình thường_4 người bọn nó đồng thanh rồi ai làm việc nấy. Bọn hắn lại tiếp tục màn tra khảo
- Yui có bạn trai rồi sao?_Hắn hỏi mà tim quặng thắt._Cô ấy đã có bạn trai sao còn đính hôn với anh?
- Chứ chẳng lẽ hủy hôn, mất mặt lắm!_Rina phe phẩy tay
- Đã có hôn phu mà Yui vẫn không chia tay với tên đó à?_Gin kinh ngạc hỏi
- Chia tay, chia chân gì? Hai người đó yêu nhau nhiều lắm, dù gì cũng sống chung một nhà ở Anh mà. Có hôn phu thì sao chứ? Bạn trai vẫn là nhất. Có hôn phu rồi kết hôn. Hôn phu trở thành chồng. Chỉ cần làm chồng một ngày rồi li dị cũng được mà. Đâu có gì là khó, vấn đề cốt yếu vẫn là tình yêu giữa hai người. Không yêu mà sống bên nhau chỉ đau khổ thôi phải không Rina_Jen góp lời. Bọn nhóc này rành về tình yêu quá nhỉ
- Câu này quen lắm! Mình nghe ở đâu rồi nhỉ?_Gin xoa cằm suy nghĩ._Rõ ràng là nghe ở đâu rồi
- Yui đã từng nói như thế với đám Mĩ Hà_Hắn hờ hững nói. Giờ hồn hắn đang ở phương trời nào rồi. Gin nghe hắn nói thì vỗ tay cái bốp
- Đúng rồi, là cái hôm đi ngắm hoa bồ công anh ở ngoại ô. Vậy mấy lời Yui nói là ám chỉ cô ấy à không nói đúng hơn là dựa vào mình mà cô ấy nói ra
- Tớ lên phòng đây_Hắn lửng thửng bước đi. Tim hắn đau lắm, đau như bị ai bóp nghén vậy. Người con gái hắn yêu đã có bạn trai rồi. Quan hệ giữa hắn và nó chỉ là hôn phu và hôn thê, không còn gì khác. Hắn có nên buông tay để nó sống với hạnh phúc của mình không? Nhưng như thế hắn sẽ chết mất. Hắn không thể sống thiếu nó được. Hắn lên phòng và đóng sầm cửa lại. Gin cũng chạy lên tìm Zan nói chuyện nhưng có thật là nói chuyện không? Sao trong phòng lại vang ra những tiếng chí chóe thế kia? Còn bộ tứ thì đang ngồi cười vắt vẻo dưới phòng khách. Bọn nhóc đó đang có gì vui à? Sao lại cười thoải mái như thế, bọn nhóc lại cười vào những lúc như thế này nữa chứ? Mẹ nó mai táng chưa được bao lâu mà. Sao họ có thể cười được chứ?
Sau đó, cả bọn đã ngồi dùng cơm với nhau. Hắn tuy nuốt không trôi cơm nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài vì không muốn nó thấy vẻ ủ dột của hắn. Trong lúc ăn, hắn cứ nhìn lén nó. Trái tim hắn không ngừng rỉ máu. Thời gian có chữa lành vết thương của hắn không. Dù gì hắn cũng yêu Yui suốt một thời gian dài, 9 năm chứ ít gì, không thể nói quên là quên ngay được.
Sau khi ăn xong, nó chào tạm biệt mọi người rồi lên chuyên cơ bay về Anh. Mọi người cũng theo sự phân công của nó mà làm. Hắn thì cứ ôm nỗi đau đó mà sống. Cứ bảo sẽ quên nó nhưng càng muốn quên lại càng không thể quên. Tình yêu là thế đấy. Hắn không như những người khác. Hắn không dùng rượu để giải sầu vì hắn biết càng uống sẽ càng sầu hơn mà thôi. Và hắn quyết định học học và học. Học để không có thời gian nghĩ tới nó, không có thời gian để đau vì nó nữa. Hắn sẽ không buông bỏ tình yêu đẹp này của mình. Hắn vẫn giữ lấy tình yêu đó và khắc sâu vào tim. Hắn sẽ để cho nó tự do. 5 tháng sau nó quay lại, hắn sẽ để cho nó tự do và hắn sẽ sống với tình yêu đơn phương này của mình. (Cao thượng quá nhỉ?)
- 3 người về rồi_Người phát hiện ra bọn nó đầu tiên là Gin
- Yui!_Hắn nhìn nó đau xót. Mọi người bỏ nhau ra và nhìn về phía nó và hai anh. Họ biết tâm trạng bọn nó đang hỗn độn thế nào. Trong phòng vang ra tiếng khóc thương của một người đàn ông. Và người đó không ai khác chính là papa của nó. Nó và 2 anh từng bước, từng bước tiến đến cửa.
- Người nằm đó…là…là mama của chúng ta sao?_Kevin khó khăn lắm mới thốt nên lời. Nước mắt anh lại rơi. Kun cũng không khác gì anh. Anh đau khổ đấm mạnh vào cửa. Một dòng máu đỏ từ tay anh chảy xuống
- Mama ơi, con xin lỗi. Con đã không bảo vệ được cho mama. Con là kẻ bất tài, là kẻ bất tài_Kun quỳ hai chân xuống đất. Toàn thân vô lực dựa vào cửa. Nước mắt rơi thành hàng, chảy dài khắp gương mặt và rơi xuống đất. Mọi người không có gì bất ngờ khi thấy 2 anh phản ứng như vậy. Nhưng sao nó chẳng có biểu hiện gì? Nó đang cảm thấy như thế nào? Sao lại đứng bất động như thế
Nó không tin. Nó không tin người nằm đó là mẹ của nó. Nó nhìn từ trên xuống dưới thi thể rồi dừng mắt tại đôi tay ngọc ngà đã bị biến dạng. Trên tay trái của thi thể còn đeo một vòng tay ngọc bích, chiếc vòng tay mà ba anh em nó đã tặng cho mẹ nhân ngày sinh nhật 5 năm trước của bà. Vậy người nằm đó thật sự là mẹ nó sao? Mẹ nó đã chết thật rồi sao? Nó làm sao có thể chấp nhận sự thật này.
- Mama ơi!_Nó đưa tay như muốn với tới mẹ mình nhưng bàn tay chưa kịp động tới người bà, nó đã ngã nhào xuống. Một bàn tay ấm áp đã đỡ lấy nó. Là hắn. Nó được thể ôm lấy hắn gào khóc. Nỗi đau thương của nó, nó đã bộc lộ ra ngoài. Nó không phải là một cô gái mạnh mẽ. Làm sao nó có thể chịu đươc nỗi đau mất mát này chứ? Sau khi đã mệt nhoài vì khóc, nó ngất lịm đi. Trong cơn mê, nó luôn gọi mẹ. Nhìn nó như thế, hắn đau lòng lắm. Đã 3 ngày rồi, nó vẫn chưa tỉnh lại. Hắn vẫn ở bên cạnh nó không ngủ. Đến lúc quá mệt không còn đủ sức trông nó nữa, hắn mới thiếp đi. Tay hắn vẫn nắm lấy tay nó, nắm rất chặt. Trong cơn mê, nó cố đuổi theo hình bóng mẹ nó. Nó vừa chạy, vừa khóc, vừa gọi mẹ. Bỗng nhiên có đôi tay ở sau kéo nó lại, không cho nó chạy nữa. Đôi tay ấm áp đó là của ai? Nó ngước lên nhìn người đó. Là hắn.
- Yui, quay về thôi_Dứt lời hắn lôi nó đi, đi mãi. Dù đi nhưng nó vẫn ngoái đầu lại nhìn mẹ. Bà đang vẫy tay tạm biệt nó
- Sống tốt nhé Yui_Bà cất giọng ấm áp
- Mẹ_Nó bừng tỉnh. Thì ra chỉ là mơ. Nhưng mơ có khác gì thật. Nó định đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán nhưng tay nó không thể nào nhúc nhích được, lại có một cảm giác ấm áp truyền vào tay nó. Thì ra là hắn. Dù đang ngủ nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy tay nó. Nó khẽ nằm xuống. Hình ảnh của mẹ lại dấy lên trong đầu nó. Nước mắt lại trào khóe mi. Mẹ nó đã bỏ nó đi rồi.
- Mama ơi…hix…huhuhu…Con nhớ mama lắm!_Tiếng khóc của nó vang đến tai hắn làm hắn tỉnh giấc. Vừa mở mắt, hình ảnh nó đang khóc đập vào mắt hắn
- Yui à_Hắn vòng tay ôm lấy nó_Cậu phải mạnh mẽ lên. Còn nhiều người yêu thương cậu và cần cậu bảo vệ mà.
- hix…hix_Nó vùi đầu vào lòng hắn mà khóc
- Yui, mẹ cậu đã được mai táng
- Đã mai táng rồi sao?_Nó đẩy hắn ra
- Ừm, 2 ngày trước
-…_Nó im lặng rất lâu. Nó bước xuống giường định đi xuống nhà nhưng nó không còn sức nữa. Nó liền ngã khụy xuống đất
- Cậu không sao chứ?_Hắn hốt hoảng hỏi
- Tôi thật vô dụng. Đến đi cũng không được thì bảo vệ được ai cơ chứ_Nó tức giận đấm liên tục xuống sàn nhà
- Đừng như thế! Tay cậu chảy máu rồi kìa_Hắn nắm tay nó mà xuýt xoa. Rồi hắn nhấc bỗng nó lên. Nó đỏ mặt la lên
- Thả tôi xuống, cậu làm gì thế?
- Để tớ giúp cậu. Cậu còn yếu lắm_Hắn bế nó tiến bước ra cửa
- Cảm ơn_Nó nhỏ giọng nói. Mặt thì đỏ như trái cà chua vậy. Nó bắt đầu cảm nhận hơi ấm của hắn. Người hắn toát ra một mùi gì đó thơm lắm nhưng không phải nước hoa. Đây là mùi đặc trưng của hắn. Nó thích mùi này.
- Tên này cũng đáng để mình chờ đợi đấy chứ?_Nó nghĩ thầm nhưng rồi lại buồn khi nhớ đến mẹ, người mẹ đã bỏ nó đi. Nó thề sẽ không để bọn người đó sống yên, sẽ không. Nó phải báo thù cho mẹ. Nó nắm chặt tay lại. Móng tay bấm vào da thịt đến bật máu. Nó hận, hận vì bây giờ không thể đến tìm mụ đàn bà đó và cho bà ta một trận. Nhưng có câu “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn”. Nó sẽ chờ. Sẽ có lúc gia đình bà ta gánh chịu hậu quả mà mình đã gây ra
Vừa trông thấy nó, mọi người đã vội xúm lại
- Yui, em không sao chứ?_Lin ân cần hỏi. Nhỏ sợ nó lại như lần trước, sẽ trở thành một cái xác không hồn
- Em không sao. Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng
- Không sao thì tốt_Lin gật gù. Nhỏ đã nhẹ nhõm phần nào
- Biển đẹp nhỉ?_Nó hướng mắt ra cửa sổ. Ngoài kia là biển mênh mông rộng lớn với từng đợt sóng nhấp nhô. Bọn Lin đã đưa nó về căn biệt thự mà nó đã từng dưỡng thương trước đây. Ngắm nhìn biển một lúc lâu, nó lại nhìn sang mọi người
- Tí nữa tôi sẽ về Anh.
- Về Anh?_Cả bọn hét lên. Sao nó lại quay về Anh chứ?
- Ừm. Đừng phản ứng quá khích như vậy chứ. Công chuyện ở Anh vẫn còn đang dang dở mà. Tôi phải quay về giải quyết._Nó với tay lấy ly trà, đưa lên miệng nhâm nhi
- Nhưng cậu vẫn còn yếu mà. Bà lại không có ở Anh_Zan lo lắng nhìn nó. Sức khỏe nó thế này không thể đi đâu được chứ nói chi đến làm việc. Mà nó làm việc gì? Nó vẫn còn là vị thành niên mà
- Tớ không sao. Tớ tự biết chăm sóc cho mình mà._Nó cố gắng nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười cuối cùng mà nó dành cho mọi người. Bọn hắn nhìn nó rồi thở dài.
- Để tớ đi với cậu._Hắn sốt sắng lên tiếng. Hắn không thể để nó đi một mình như thế được. Nhưng nó đã lắc đầu
- Tôi sẽ đi một mình. Các cậu ở đây và tiếp tục việc học đi. 2 chị thì sang Nhật chăm sóc 2 anh giùm em. Em sợ 2 anh ấy nghĩ quẩn rồi làm những chuyện nguy hiểm.Còn Zan và bộ tứ thì tiếp tục theo dõi mẹ con mụ đàn bà đó giúp tớ. Chỉ cần 5 tháng thôi. 5 tháng sau tớ sẽ quay lại._Nó đặt ly trà xuống bàn rồi dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Zan_Zan, cậu chuyển lời đến anh ấy. Nếu anh ấy không về, tớ sẽ đến tận nơi lôi anh ấy về đấy. Tớ không ngán cho anh ấy một trận đâu, cả cậu nữa công chúa Sophia
- Cậu…cậu biết anh ấy ở đâu?_Zan lắp bắp lên tiếng
- hừ…_Nó hừ lạnh rồi bỏ đi. Đối với nó, việc tìm người thì quá dễ chỉ là nó có muốn lôi người đó ra hay không thôi
- Thảm rồi!_Zan mặt ỉu xìu
- Cứ để anh ấy tự làm tự chịu, cho anh ấy bỏ thói ăn hiếp chị 2 đi. Anh ấy mà gặp em, em sẽ cho anh ấy một trận tơi bời hoa lá luôn. Ai bảo làm chị 2 em chịu khổ chi_Jen hùng hổ lên tiếng rồi lại có thêm 3 cái miệng hưởng ứng
- Đúng đấy. Bọn em cũng không tha đâu_3 người đó không ai khác ngoài Keny, Rey và Rina
- Anh ấy sống chết ra sao chị cũng mặc. Sao chị lại phải chịu chung cảnh ngộ với anh ấy chứ?_Zan vò đầu bức tóc rồi bỏ lên phòng. Sau khi bọn nó bỏ đi, 2 chị cũng đứng lên chuẩn bị cơm trưa. Dù gì cũng phải cho nó no bụng trước khi đi chứ. Lúc này chỉ còn lại bộ tứ và bọn hắn. Cuộc tra khảo bắt đầu diễn ra. Mở đầu chính là câu hỏi của hắn. Và những câu hỏi tiếp theo cũng chỉ xoay quanh một người “Anh ấy”
- “Anh ấy” mà mọi người nói đến là ai vậy?_Hắn nhìn 4 đứa nhóc trước mặt tình tứ mà có chút khó chịu. Người thì ôm eo, kẻ thì vác vai, thật tự nhiên làm sao? Bao giờ hắn và nó mới được như thế? (Anh đã ôm chị ấy rồi mà còn đòi gì nữa? Thật là được voi đòi tiên mà!) Rồi hắn lại nghĩ tới cái kẻ mà nó gọi là “Anh ấy” một cách thân mật kia. Người đó là ai? Có quan hệ gì với nó? Anh ta đã làm khổ nó sao? Hàng vạn câu hỏi hiện ra trong đầu hắn. Ngọn lửa GHEN trong hắn đã dâng cao ngút trời. Hắn giận nó. Dù nó không nhớ những kỉ niệm năm xưa giữa hai người nhưng cũng đừng gọi “Anh ấy” trước mặt hắn chứ, Vì thế nào hắn cũng là vị hôn phu của nó mà
- “Anh ấy” á hả? Là bạn trai của chị 2 đấy anh à._Rina lém lỉnh trả lời
- Cái gì?_Hắn và Gin cùng hét lên. Mọi người trên dưới đều nghe. 2 chị vội chạy ra chỗ bọn hắn còn nó và Zan thì ở trên hỏi vọng xuống SAO VẬY? Hai người bọn hắn xua tay bảo không sao.
- Không bình thường_4 người bọn nó đồng thanh rồi ai làm việc nấy. Bọn hắn lại tiếp tục màn tra khảo
- Yui có bạn trai rồi sao?_Hắn hỏi mà tim quặng thắt._Cô ấy đã có bạn trai sao còn đính hôn với anh?
- Chứ chẳng lẽ hủy hôn, mất mặt lắm!_Rina phe phẩy tay
- Đã có hôn phu mà Yui vẫn không chia tay với tên đó à?_Gin kinh ngạc hỏi
- Chia tay, chia chân gì? Hai người đó yêu nhau nhiều lắm, dù gì cũng sống chung một nhà ở Anh mà. Có hôn phu thì sao chứ? Bạn trai vẫn là nhất. Có hôn phu rồi kết hôn. Hôn phu trở thành chồng. Chỉ cần làm chồng một ngày rồi li dị cũng được mà. Đâu có gì là khó, vấn đề cốt yếu vẫn là tình yêu giữa hai người. Không yêu mà sống bên nhau chỉ đau khổ thôi phải không Rina_Jen góp lời. Bọn nhóc này rành về tình yêu quá nhỉ
- Câu này quen lắm! Mình nghe ở đâu rồi nhỉ?_Gin xoa cằm suy nghĩ._Rõ ràng là nghe ở đâu rồi
- Yui đã từng nói như thế với đám Mĩ Hà_Hắn hờ hững nói. Giờ hồn hắn đang ở phương trời nào rồi. Gin nghe hắn nói thì vỗ tay cái bốp
- Đúng rồi, là cái hôm đi ngắm hoa bồ công anh ở ngoại ô. Vậy mấy lời Yui nói là ám chỉ cô ấy à không nói đúng hơn là dựa vào mình mà cô ấy nói ra
- Tớ lên phòng đây_Hắn lửng thửng bước đi. Tim hắn đau lắm, đau như bị ai bóp nghén vậy. Người con gái hắn yêu đã có bạn trai rồi. Quan hệ giữa hắn và nó chỉ là hôn phu và hôn thê, không còn gì khác. Hắn có nên buông tay để nó sống với hạnh phúc của mình không? Nhưng như thế hắn sẽ chết mất. Hắn không thể sống thiếu nó được. Hắn lên phòng và đóng sầm cửa lại. Gin cũng chạy lên tìm Zan nói chuyện nhưng có thật là nói chuyện không? Sao trong phòng lại vang ra những tiếng chí chóe thế kia? Còn bộ tứ thì đang ngồi cười vắt vẻo dưới phòng khách. Bọn nhóc đó đang có gì vui à? Sao lại cười thoải mái như thế, bọn nhóc lại cười vào những lúc như thế này nữa chứ? Mẹ nó mai táng chưa được bao lâu mà. Sao họ có thể cười được chứ?
Sau đó, cả bọn đã ngồi dùng cơm với nhau. Hắn tuy nuốt không trôi cơm nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài vì không muốn nó thấy vẻ ủ dột của hắn. Trong lúc ăn, hắn cứ nhìn lén nó. Trái tim hắn không ngừng rỉ máu. Thời gian có chữa lành vết thương của hắn không. Dù gì hắn cũng yêu Yui suốt một thời gian dài, 9 năm chứ ít gì, không thể nói quên là quên ngay được.
Sau khi ăn xong, nó chào tạm biệt mọi người rồi lên chuyên cơ bay về Anh. Mọi người cũng theo sự phân công của nó mà làm. Hắn thì cứ ôm nỗi đau đó mà sống. Cứ bảo sẽ quên nó nhưng càng muốn quên lại càng không thể quên. Tình yêu là thế đấy. Hắn không như những người khác. Hắn không dùng rượu để giải sầu vì hắn biết càng uống sẽ càng sầu hơn mà thôi. Và hắn quyết định học học và học. Học để không có thời gian nghĩ tới nó, không có thời gian để đau vì nó nữa. Hắn sẽ không buông bỏ tình yêu đẹp này của mình. Hắn vẫn giữ lấy tình yêu đó và khắc sâu vào tim. Hắn sẽ để cho nó tự do. 5 tháng sau nó quay lại, hắn sẽ để cho nó tự do và hắn sẽ sống với tình yêu đơn phương này của mình. (Cao thượng quá nhỉ?)
/42
|