Những ngày học tập cuối cùng tại Silver trôi qua nhanh chóng. Thấm thoắt, đã đến ngày tốt nghiệp. Chúng nó ôm cái bằng đại học trên tay với bao nhiêu là cảm xúc xen lẫn, lòng chúng bâng khuâng , mơ hồ buồn. Trao những cảm xúc qua cái ôm cho những giáo sư dạy dỗ chúng, chụp hình lưu niệm .... đều làm cả. Sau đó là màn vừa đi vừa khóc của bọn trẻ. Nhất là Tuyết, khóc rất nhiệt tình, cứ ôm mrs Rose không buông tay, khiến cả bọn vất vả lắm mới lôi cô bé ra khỏi người mrs Rose.
- đx rồi, cậu nín ngay đx chưa?
Mạc Dạ nhăn nhó mặt mày nói với Tuyết, tụi Tứ quỷ thì lại che miệng len lén cười.
- hức.. người ta đang buồn lắm đó.
Tuyết nức nở nói.
- thôi mặc kệ cậu. Mạc Dạ hứ một tiếng rồi quay sang nó hỏi:
- cậu có dự định gì không Hân?
- tớ dự định ở lại Anh một thời gian. Công ty cần có người lãnh đạo. Mặt khác, tớ sẽ cho Tứ quỷ qua VN. Phía bên đó khá lộn xộn.
Nhắc tới đây bàn tay nó vô thức xiết chặt lại.
- sao cơ? Vậy chúng ta phải chia tay với Tứ quỷ hả?
Yul, Tuyết và Mạc Dạ nghe tin này thì ngạc nhiên kinh hô. Nó không nói gì, chỉ gật đầu. Căn phòng bất giác chìm vào im lặng.
Dù nó không nói thì hai người bọn Tuyết cũng biết nó muốn trả thù, cả hai rất muốn giúp nó nhưng nó không nói gì khiến hai cô bé chỉ biết ngồi nhìn. Chỉ có thể làm là củng cố địa vị của Tàn Dạ và SM lên cao nhất mà thôi.
Tứ quỷ lại vô tư hơn, bốn cậu nhóc đang nghĩ về những tháng ngày tự do trên đất Việt. Thức ăn ngon và những trận quẩy ở bar khiến chúng cứ cười tủm tỉm.
Yul thì sao, thật ra cậu rất muốn về nhà, cặu muốn ông già của cậu mau mau mời cậu về, sau đó nói rằng cậu sẽ thừa kế vị trí của lão, quản lí nước Anh. Lúc đó chắc chắn cậu sẽ có cơ hội giúp nó nhiều hơn bây giờ.
Gió mơn man lùa qua cửa sổ, nó ngẩn ngơ nhìn ra xa xăm, bóng tối ngập dần trong mắt, nó nắm tay lại, chẳng biết hồi nãy nó nghĩ gì.
- tớ về phòng.
Giọng nói trong trẻo của nó vang lên phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng. Mọi người tỉnh lại từ trong suy nghĩ của bản thân, nhưng khi quay lại, dáng nó đã khuất sau cánh cửa. Thầm thở dài, tất cả yên lặng xoay người trở về phòng.
10h sáng_ sân bay EXETER
- mấy đứa qua đó nhớ ăn uống đầy đủ á nha
Tuyết ra vẻ người lớn dặn dò Tứ quỷ
- câu có lo xa quá hông? tụi nó mà quên ăn thỳ khi đó mặt trời mọc hướng tây á
Mạc Dạ bĩu môi nói
- được rồi. qua đó là phải hoàn thành nhiệm vụ. đừng có ham chơi
nó căn dặn
- tụi em biết rồi mà.
Tứ quỷ nhăn nhó nhao nhao nói
- thôi vào đi. sắp tới giờ rồi đó.
Mạc Dạ nhìn đồng hồ, hối thúc
- vâng. mấy chị giữ gìn sức khỏe.
rồi quay sang Yul
- tụi tao đi, mày nhớ chăm sóc chị hai nha
- biết rồi. biết rồi
Yul xua xua tay, ra vẻ đuổi người
- thái độ gì đó hả?
Yan cau mày trách mắng
- ple`
yul làm mặt quỷ trêu tức
- hứ, chờ đó. ngày sau tụi tao xử mày. tạm biệt mọi người
- tạm biệt
bóng dáng bốn đứa khuất dần.
- về thôi. tụi nó đi rồi
nó có cảm giác trống rỗng. nhưng cũng không nói ra
- ừ. về thôi.
mọi người đồng thanh nói. giọng nói ẩn chứa điệu buồn kín đáo.
- đx rồi, cậu nín ngay đx chưa?
Mạc Dạ nhăn nhó mặt mày nói với Tuyết, tụi Tứ quỷ thì lại che miệng len lén cười.
- hức.. người ta đang buồn lắm đó.
Tuyết nức nở nói.
- thôi mặc kệ cậu. Mạc Dạ hứ một tiếng rồi quay sang nó hỏi:
- cậu có dự định gì không Hân?
- tớ dự định ở lại Anh một thời gian. Công ty cần có người lãnh đạo. Mặt khác, tớ sẽ cho Tứ quỷ qua VN. Phía bên đó khá lộn xộn.
Nhắc tới đây bàn tay nó vô thức xiết chặt lại.
- sao cơ? Vậy chúng ta phải chia tay với Tứ quỷ hả?
Yul, Tuyết và Mạc Dạ nghe tin này thì ngạc nhiên kinh hô. Nó không nói gì, chỉ gật đầu. Căn phòng bất giác chìm vào im lặng.
Dù nó không nói thì hai người bọn Tuyết cũng biết nó muốn trả thù, cả hai rất muốn giúp nó nhưng nó không nói gì khiến hai cô bé chỉ biết ngồi nhìn. Chỉ có thể làm là củng cố địa vị của Tàn Dạ và SM lên cao nhất mà thôi.
Tứ quỷ lại vô tư hơn, bốn cậu nhóc đang nghĩ về những tháng ngày tự do trên đất Việt. Thức ăn ngon và những trận quẩy ở bar khiến chúng cứ cười tủm tỉm.
Yul thì sao, thật ra cậu rất muốn về nhà, cặu muốn ông già của cậu mau mau mời cậu về, sau đó nói rằng cậu sẽ thừa kế vị trí của lão, quản lí nước Anh. Lúc đó chắc chắn cậu sẽ có cơ hội giúp nó nhiều hơn bây giờ.
Gió mơn man lùa qua cửa sổ, nó ngẩn ngơ nhìn ra xa xăm, bóng tối ngập dần trong mắt, nó nắm tay lại, chẳng biết hồi nãy nó nghĩ gì.
- tớ về phòng.
Giọng nói trong trẻo của nó vang lên phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng. Mọi người tỉnh lại từ trong suy nghĩ của bản thân, nhưng khi quay lại, dáng nó đã khuất sau cánh cửa. Thầm thở dài, tất cả yên lặng xoay người trở về phòng.
10h sáng_ sân bay EXETER
- mấy đứa qua đó nhớ ăn uống đầy đủ á nha
Tuyết ra vẻ người lớn dặn dò Tứ quỷ
- câu có lo xa quá hông? tụi nó mà quên ăn thỳ khi đó mặt trời mọc hướng tây á
Mạc Dạ bĩu môi nói
- được rồi. qua đó là phải hoàn thành nhiệm vụ. đừng có ham chơi
nó căn dặn
- tụi em biết rồi mà.
Tứ quỷ nhăn nhó nhao nhao nói
- thôi vào đi. sắp tới giờ rồi đó.
Mạc Dạ nhìn đồng hồ, hối thúc
- vâng. mấy chị giữ gìn sức khỏe.
rồi quay sang Yul
- tụi tao đi, mày nhớ chăm sóc chị hai nha
- biết rồi. biết rồi
Yul xua xua tay, ra vẻ đuổi người
- thái độ gì đó hả?
Yan cau mày trách mắng
- ple`
yul làm mặt quỷ trêu tức
- hứ, chờ đó. ngày sau tụi tao xử mày. tạm biệt mọi người
- tạm biệt
bóng dáng bốn đứa khuất dần.
- về thôi. tụi nó đi rồi
nó có cảm giác trống rỗng. nhưng cũng không nói ra
- ừ. về thôi.
mọi người đồng thanh nói. giọng nói ẩn chứa điệu buồn kín đáo.
/36
|