*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh ta... anh ta là cậu chủ... nhà họ Nhạc ư?”
Ninh Vũ Trạch đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Ninh
Thủ Thành, run rầy nói:
“Bố, hay là bố nhầm lẫn gì rồi? Sao có thể như
vậy?”
“Dù anh ta cũng họ Nhạc nhưng người họ Nhạc
rất nhiều, không thể ai họ Nhạc cũng là người nhà họ
Nhạc ở thủ đô được?”
Đừng nói Ninh Vũ Trạch, ngay cả Đường Truy
cũng không dám tin.
Chẳng phải cậu chủ nhà họ Nhạc đang ở thủ đô
ư? Sao lại đến phát triển ð thành phố Thiên Hải được
chứ? Hơn nữa sản nghiệp gia tộc ở thủ đô mới là thứ
mà cậu chủ nhà họ Nhạc nắm trong lòng bàn tay. Tập
đoàn Cửu Đỉnh nhỏ bé đó cũng không phải là sản
nghiệp của nhà họ Nhạc, tài sản của cả tập đoàn còn
không bằng một phần mười tài sản nhà họ Ninh.
Chẳng lẽ là do Ninh Thủ Thành lầm rồi ư?
“Con thì hiểu cái gì?"
Ninh Thủ Thành hừ một tiếng rồi nói:
“Nếu không có căn cứ thì bố sẽ nói lung tung vậ
sao?”
“Sáng nay bố nhận được một tin nhắn nặc danh,
nội dung tin nhắn có liên quan đến thân phận thật sự
của Nhạc Huy. Cậu ta quả thật là cậu chủ nhà họ
Nhạc, nhưng... bây gið cậu ta đã bị đuổi ra khỏi nhà
họ Nhạc rồi”
Ông ta vừa dứt lời, Ninh Vũ Trạch và Đường Truy
lại kinh ngạc.
“Bố, bố lấy tin tức này ðở đâu vậy?”, sau khi ngồi
xuống, Đường Truy tò mò hỏi.
Ninh Thủ Thành sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc:
“Nói thật thì bố cũng không biết, tin nhắn bị người
gửi giấu tên, không biết là ai gửi đến”
“Hơn nữa không chỉ riêng gì bố mà gia chủ nhà họ
Đào và nhà họ Vệ cũng nhận được tin nhắn tương tự.
Ba nhà chúng ta đã tìm gặp người tin cậy để xác
thực, quả thật Nhạc Huy đã bị đuổi ra khỏi nhà họ
Nhạc rồi”
“Tin tức là thật".
Ninh Vũ Trạch và Đường Truy không khỏi trổ mắt
nhìn nhau một lúc.
“Chuyện này quá bất thường rồi đấy? Sao cậu chủ
nhà họ Nhạc lại mỡ một tập đoàn nhỏ xíu ở thành phố
Thiên Hải? Hơn nữa tin nhắn đó do ai gửi đến? Động
cơ là gì?” Ninh Vũ Trạch liên tục nói ra thắc mắc của
mình.
“Chuyện này chắc chắn không thể điều tra ra
được”, Ninh Thủ Thành lắc đầu nói: “Có thể người gửi
tin nhắn cũng có thù hận gì với Nhạc Huy, hơn nữa
người kia biết chuyện trong nhà của nhà họ Nhạc,
không chừng người gửi tin nhắn lại là người nhà họ
Nhạc”.
“Đây cũng không phải là chuyện chúng ta nên
quan tâm, bây giờ chúng ta nên suy nghĩ làm sao đổi
phó với Nhạc Huy?”
Ninh Vũ Trạch nhíu mày nói:
“Bố à, bây giờ chúng ta còn phải đổi phó với Nhạc
Huy sao? Dù anh ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Nhạc
nhưng dù sao anh ta vẫn là con trai của Nhạc Thiên
Hùng, người xưa có nói đánh gãy xương thì vẫn còn
gân. Ai biết được ngày nào đó Nhạc Huy trở về nhà
họ Nhạc thì sao?”
Lúc này Đường Truy cũng hơi dao động nói:
“Anh cả nói đúng đấy bố, lúc trước chúng ta
không biết thân phận thật sự của Nhạc Huy. Bây giờ...
có lẽ không thề động vào anh ta được”
Đổi mặt với đề nghị đồng nhất của hai người, Ninh
Thủ Thành đứng dậy nhưng lại có ý khác:
“Tại sao không động vào cậu ta?”
“Anh ta... anh ta là cậu chủ... nhà họ Nhạc ư?”
Ninh Vũ Trạch đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Ninh
Thủ Thành, run rầy nói:
“Bố, hay là bố nhầm lẫn gì rồi? Sao có thể như
vậy?”
“Dù anh ta cũng họ Nhạc nhưng người họ Nhạc
rất nhiều, không thể ai họ Nhạc cũng là người nhà họ
Nhạc ở thủ đô được?”
Đừng nói Ninh Vũ Trạch, ngay cả Đường Truy
cũng không dám tin.
Chẳng phải cậu chủ nhà họ Nhạc đang ở thủ đô
ư? Sao lại đến phát triển ð thành phố Thiên Hải được
chứ? Hơn nữa sản nghiệp gia tộc ở thủ đô mới là thứ
mà cậu chủ nhà họ Nhạc nắm trong lòng bàn tay. Tập
đoàn Cửu Đỉnh nhỏ bé đó cũng không phải là sản
nghiệp của nhà họ Nhạc, tài sản của cả tập đoàn còn
không bằng một phần mười tài sản nhà họ Ninh.
Chẳng lẽ là do Ninh Thủ Thành lầm rồi ư?
“Con thì hiểu cái gì?"
Ninh Thủ Thành hừ một tiếng rồi nói:
“Nếu không có căn cứ thì bố sẽ nói lung tung vậ
sao?”
“Sáng nay bố nhận được một tin nhắn nặc danh,
nội dung tin nhắn có liên quan đến thân phận thật sự
của Nhạc Huy. Cậu ta quả thật là cậu chủ nhà họ
Nhạc, nhưng... bây gið cậu ta đã bị đuổi ra khỏi nhà
họ Nhạc rồi”
Ông ta vừa dứt lời, Ninh Vũ Trạch và Đường Truy
lại kinh ngạc.
“Bố, bố lấy tin tức này ðở đâu vậy?”, sau khi ngồi
xuống, Đường Truy tò mò hỏi.
Ninh Thủ Thành sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc:
“Nói thật thì bố cũng không biết, tin nhắn bị người
gửi giấu tên, không biết là ai gửi đến”
“Hơn nữa không chỉ riêng gì bố mà gia chủ nhà họ
Đào và nhà họ Vệ cũng nhận được tin nhắn tương tự.
Ba nhà chúng ta đã tìm gặp người tin cậy để xác
thực, quả thật Nhạc Huy đã bị đuổi ra khỏi nhà họ
Nhạc rồi”
“Tin tức là thật".
Ninh Vũ Trạch và Đường Truy không khỏi trổ mắt
nhìn nhau một lúc.
“Chuyện này quá bất thường rồi đấy? Sao cậu chủ
nhà họ Nhạc lại mỡ một tập đoàn nhỏ xíu ở thành phố
Thiên Hải? Hơn nữa tin nhắn đó do ai gửi đến? Động
cơ là gì?” Ninh Vũ Trạch liên tục nói ra thắc mắc của
mình.
“Chuyện này chắc chắn không thể điều tra ra
được”, Ninh Thủ Thành lắc đầu nói: “Có thể người gửi
tin nhắn cũng có thù hận gì với Nhạc Huy, hơn nữa
người kia biết chuyện trong nhà của nhà họ Nhạc,
không chừng người gửi tin nhắn lại là người nhà họ
Nhạc”.
“Đây cũng không phải là chuyện chúng ta nên
quan tâm, bây giờ chúng ta nên suy nghĩ làm sao đổi
phó với Nhạc Huy?”
Ninh Vũ Trạch nhíu mày nói:
“Bố à, bây giờ chúng ta còn phải đổi phó với Nhạc
Huy sao? Dù anh ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Nhạc
nhưng dù sao anh ta vẫn là con trai của Nhạc Thiên
Hùng, người xưa có nói đánh gãy xương thì vẫn còn
gân. Ai biết được ngày nào đó Nhạc Huy trở về nhà
họ Nhạc thì sao?”
Lúc này Đường Truy cũng hơi dao động nói:
“Anh cả nói đúng đấy bố, lúc trước chúng ta
không biết thân phận thật sự của Nhạc Huy. Bây giờ...
có lẽ không thề động vào anh ta được”
Đổi mặt với đề nghị đồng nhất của hai người, Ninh
Thủ Thành đứng dậy nhưng lại có ý khác:
“Tại sao không động vào cậu ta?”
/375
|