Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Trong biệt thự của Ngô Thiên Long – thủ lĩnh Thánh Hoàng, Ngô Chí Huân điều khiển xe lăn điện đi ra ngoài.
Chân trái của hắn đã bị gãy, Chu Tứ Hải đánh rất ác, Kỳ Phi bảo hắn đánh gãy chân Ngô Chí Huân, hắn bèn đánh không hề nương tay. Kết quả là trình độ y thuật giỏi nhất ở thành phố Đông An cũng không thể chữa khỏi cái chân của Ngô Chí Huân.
Vốn dĩ hắn đã khá tuyệt vọng nhưng Nhạc Huy bảo Chu Tứ Hải đến nhắn nhủ, nói anh có thể chữa trị cho chân của hắn.
Dù là thật hay giả, Ngô Chí Huân cũng tin.
Bây giờ đây là hi vọng duy nhất của hắn, hắn không muốn phải ngồi xe lăn cả đời.
Ngô Chí Huân vội vàng chỉnh xe lăn điện đến công suất cao nhất, một chiếc Porsche màu đen dừng ngay trước biệt thự, đó là xe chuyên dụng của Ngô Chí Huân.
“Cậu cả, cậu đến rồi”.
Thấy Ngô Chí Huân điều khiển xe lăn vội ra ngoài, Chu Tứ Hải kéo cửa xe xuống, lên tiếng chào hỏi.
“Đỡ tôi lên xe, đưa tôi đến gặp anh Nhạc”.
Mấy ngày nay, tên của Nhạc Huy cứ mãi xuất hiện trong đầu Ngô Chí Huân.
Từ lúc đầu cực kỳ căm hận anh, đến sau đó bất lực khi biết không có hi vọng trả thù, cuối cùng là mong muốn có thể đứng lên lần nữa. Cõi lòng của Ngô Chí Huân đã thay đổi khá nhiều.
Giờ đây, tất cả cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn với Nhạc Huy đã biến mất, chỉ còn lại khao khát mãnh liệt.
Chỉ cần Nhạc Huy có thể chữa được chân cho hắn thì hắn sẵn lòng trả bất cứ giá nào, dù Nhạc Huy muốn hắn làm gì hắn cũng sẽ đồng ý.
Chỉ có người thật sự trải qua thương tật mới hiểu được sức khỏe quý giá thế nào.
Xe chạy băng băng trên đường, Ngô Chí Huân thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa xe. Mỗi lần nhìn, hắn lại lên tiếng hỏi:
“Còn bao lâu nữa mới đến huyện Tứ Thủy?”
“Đừng vội, cậu Nhạc đã hẹn với cậu thì cậu sẽ được gặp cậu ấy thôi”.
Chu Tứ Hải vừa lái xe vừa bình tĩnh trả lời.
…
Trong phòng VIP câu lạc bộ Hoàng Gia ở huyện Tứ Thủy, ngoài Ngô Chí Huân ra, còn có sáu trong bảy cậu chủ Thánh Hoàng ở đây.
“Các anh nói xem, anh cả có đến không?”
Cậu Năm vừa hút thuốc vừa vờ hỏi một cách tự nhiên.
Hắn rất tò mò không biết Ngô Chí Huân có bị Nhạc Huy thu phục giống họ không.
So với Ngô Chí Huân thì mấy người họ đều là mấy tên vô dụng, bị Nhạc Huy bức ép cũng không có gì lạ. Nhưng Ngô Chí Huân thì lại khác, hắn là con trai cưng của ông già, là đứa con trai được yêu thương nhất, là cậu cả được mọi người kính trọng và được mọi người chú ý đến nhất trong Thánh Hoàng.
Bảo Ngô Chí Huân cúi đầu nhường nhịn còn khó hơn lên trời.
“Khó nói lắm, mặc dù anh cả giỏi hơn chúng ta nhưng anh Nhạc là con rồng xuất chúng. Nói về tâm địa độc ác thì có lẽ ngay cả ông già cũng không so được với anh Nhạc”.
“Nên tôi nghĩ dù anh cả có kiêu ngạo thế nào, lợi hại hơn chúng ta ra sao cũng chưa chắc anh Nhạc lại không thể thu phục được anh ta”.
Lúc này, Ngô Lượng đưa ra suy đoán.
Cậu Tư lại lắc đầu, hơi nhíu mày nói:
“Tôi lại không nghĩ vậy”.
“Anh cả đúng là người vô cùng hoàn hảo. Tôi vẫn chưa từng thấy anh ta hứng thú với cái gì, một người không có thứ gì mình thích thì không có nhược điểm. Người này cứ như đã bước nửa chân vào cửa Phật, có lẽ chỉ có quyền lực mới có thể khiến anh ta cảm thấy hứng thú”.
Cậu Tư phân tích mạch lạc rõ ràng, ngừng một chút rồi lại nói tiếp:
“Nhưng bây giờ quyền thế mà anh cả theo đuổi cũng là thứ anh Nhạc muốn có. Giữa hai người đã có mâu thuẫn không thể hòa giải nên tôi đoán, anh Nhạc sẽ không thu phục được anh cả”.
“Còn anh ta có đến hay không, dù có đến e rằng cũng dao súng sẵn sàng với anh Nhạc”.
Đúng lúc này, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ đẩy cửa bước vào.
Đám người Ngô Thắng lập tức đứng dậy chào.
Bây giờ Ngô Tịnh Vũ là người phát ngôn của Nhạc Huy nên họ không dám đối xử với Ngô Tịnh Vũ như trước nữa.
Ngô Lượng tò mò hỏi:
“Thằng Bảy, khi nào thì anh Nhạc đến?”
Ngô Tịnh Vũ lạnh lùng nhìn Ngô Lượng đáp:
“Đây không phải là chuyện anh nên hỏi, anh Nhạc bảo chúng ta đợi ở đây thì cứ nghe lời đợi là được, đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy”.
“Ờ… được thôi”.
Sắc mặt Ngô Lượng trở nên khó coi, hiển nhiên hắn vẫn chưa quen làm đàn em dưới trướng Ngô Tịnh Vũ. Nhưng trước sức ép kinh khủng của Nhạc Huy sau lưng Ngô Tịnh Vũ thì hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thời gian chầm chậm trôi, chớp mắt đã qua một tiếng.
Lúc này, mặc dù không ai nói gì nhưng đã thầm cảm thấy khó hiểu.
Sao anh Nhạc vẫn chưa đến?
Còn Ngô Chí Huân, lẽ nào đúng như cậu Tư nói, tối nay hắn sẽ không đến?
Ngay cả Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ luôn có lòng tin với Nhạc Huy cũng không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Ngay lúc này, “két két” một tiếng, cửa phòng VIP mở ra.
“Anh Nhạc!”
“Anh Nhạc, anh đến rồi!”
Mọi người đồng loạt cúi đầu chào Nhạc Huy.
Nhạc Huy gật đầu, đôi mắt lướt hết một vòng quanh phòng VIP.
“Ngô Chí Huân vẫn chưa đến sao?”
Nhạc Huy nhướng mày, anh hơi ngạc nhiên với kết quả này.
Lẽ nào tên này cứng đầu vậy sao, không cần chân của mình nữa à?
Nhạc Huy thầm nghĩ.
“Anh Nhạc, tôi nghĩ chưa chắc anh cả sẽ đến đâu, chúng ta vẫn phải đợi tiếp sao?”, Ngô Tịnh Vũ hỏi.
“Đợi, tiếp tục đợi, tôi đến văn phòng đón một vị khách. Mọi người cứ đợi ở đây, Ngô Chí Huân đến thì bảo hắn bò từ chỗ này đến văn phòng tìm tôi”.
Nói xong, Nhạc Huy quay đầu đi ra ngoài.
“Cái gì…”
Người trong phòng VIP sửng sốt, còn phải đợi à? Rõ ràng anh cả không đến mà còn phải đợi làm gì?
Hơn nữa, đợi lát nữa hắn đến còn bảo hắn bỏ đến văn phòng? Người ta đã không đến chứ đừng nói đến chuyện vứt bỏ tôn nghiêm bò lên văn phòng.
Cậu cả kiêu ngạo như vậy, sao có thể làm chuyện này…
Lúc này ngay cả Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ cũng có ý nghĩ này.
Mọi người đều không đồng tình với lời căn dặn của Nhạc Huy, dù sao đến lúc này đã không ai nghĩ Ngô Chí Huân sẽ đến.
Nếu hắn sợ Nhạc Huy, thật sự đến thì sao lại dám đến trễ?
Nhưng đám người Ngô Tịnh Vũ lại không dám làm trái lời dặn của Nhạc Huy nên đành ngoan ngoãn đợi trong phòng VIP.
“Két!”
Tiếng phanh xe chói tai vang lên trước cửa câu lạc bộ Hoàng Gia. Vì phanh xe quá gấp nên gây ra tiếng ồn khá lớn.
“Cạch”.
Xe còn chưa dừng hẳn lại, người ngồi hàng ghế sau đã lăn xe khỏi xe.
Mặc dù người đó ngã rất nặng nhưng hắn lại như không có cảm giác gì, vội vàng nói:
“Mẹ kiếp, đến trễ rồi. Anh Nhạc, anh Nhạc còn ở đó không? Mau, mau đưa tôi đi gặp anh Nhạc!”
Chu Tứ Hải xuống xe, thấy bộ dạng này của Ngô Chí Huân thì lắc đầu:
“Cậu đừng vội, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp cậu Nhạc”.
Hắn bước đến kéo Ngô Chí Huân đứng dậy rồi đặt hắn lên xe lăn, sau đó đẩy Ngô Chí Huân nhanh chóng vào câu lạc bộ.
Trong biệt thự của Ngô Thiên Long – thủ lĩnh Thánh Hoàng, Ngô Chí Huân điều khiển xe lăn điện đi ra ngoài.
Chân trái của hắn đã bị gãy, Chu Tứ Hải đánh rất ác, Kỳ Phi bảo hắn đánh gãy chân Ngô Chí Huân, hắn bèn đánh không hề nương tay. Kết quả là trình độ y thuật giỏi nhất ở thành phố Đông An cũng không thể chữa khỏi cái chân của Ngô Chí Huân.
Vốn dĩ hắn đã khá tuyệt vọng nhưng Nhạc Huy bảo Chu Tứ Hải đến nhắn nhủ, nói anh có thể chữa trị cho chân của hắn.
Dù là thật hay giả, Ngô Chí Huân cũng tin.
Bây giờ đây là hi vọng duy nhất của hắn, hắn không muốn phải ngồi xe lăn cả đời.
Ngô Chí Huân vội vàng chỉnh xe lăn điện đến công suất cao nhất, một chiếc Porsche màu đen dừng ngay trước biệt thự, đó là xe chuyên dụng của Ngô Chí Huân.
“Cậu cả, cậu đến rồi”.
Thấy Ngô Chí Huân điều khiển xe lăn vội ra ngoài, Chu Tứ Hải kéo cửa xe xuống, lên tiếng chào hỏi.
“Đỡ tôi lên xe, đưa tôi đến gặp anh Nhạc”.
Mấy ngày nay, tên của Nhạc Huy cứ mãi xuất hiện trong đầu Ngô Chí Huân.
Từ lúc đầu cực kỳ căm hận anh, đến sau đó bất lực khi biết không có hi vọng trả thù, cuối cùng là mong muốn có thể đứng lên lần nữa. Cõi lòng của Ngô Chí Huân đã thay đổi khá nhiều.
Giờ đây, tất cả cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn với Nhạc Huy đã biến mất, chỉ còn lại khao khát mãnh liệt.
Chỉ cần Nhạc Huy có thể chữa được chân cho hắn thì hắn sẵn lòng trả bất cứ giá nào, dù Nhạc Huy muốn hắn làm gì hắn cũng sẽ đồng ý.
Chỉ có người thật sự trải qua thương tật mới hiểu được sức khỏe quý giá thế nào.
Xe chạy băng băng trên đường, Ngô Chí Huân thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa xe. Mỗi lần nhìn, hắn lại lên tiếng hỏi:
“Còn bao lâu nữa mới đến huyện Tứ Thủy?”
“Đừng vội, cậu Nhạc đã hẹn với cậu thì cậu sẽ được gặp cậu ấy thôi”.
Chu Tứ Hải vừa lái xe vừa bình tĩnh trả lời.
…
Trong phòng VIP câu lạc bộ Hoàng Gia ở huyện Tứ Thủy, ngoài Ngô Chí Huân ra, còn có sáu trong bảy cậu chủ Thánh Hoàng ở đây.
“Các anh nói xem, anh cả có đến không?”
Cậu Năm vừa hút thuốc vừa vờ hỏi một cách tự nhiên.
Hắn rất tò mò không biết Ngô Chí Huân có bị Nhạc Huy thu phục giống họ không.
So với Ngô Chí Huân thì mấy người họ đều là mấy tên vô dụng, bị Nhạc Huy bức ép cũng không có gì lạ. Nhưng Ngô Chí Huân thì lại khác, hắn là con trai cưng của ông già, là đứa con trai được yêu thương nhất, là cậu cả được mọi người kính trọng và được mọi người chú ý đến nhất trong Thánh Hoàng.
Bảo Ngô Chí Huân cúi đầu nhường nhịn còn khó hơn lên trời.
“Khó nói lắm, mặc dù anh cả giỏi hơn chúng ta nhưng anh Nhạc là con rồng xuất chúng. Nói về tâm địa độc ác thì có lẽ ngay cả ông già cũng không so được với anh Nhạc”.
“Nên tôi nghĩ dù anh cả có kiêu ngạo thế nào, lợi hại hơn chúng ta ra sao cũng chưa chắc anh Nhạc lại không thể thu phục được anh ta”.
Lúc này, Ngô Lượng đưa ra suy đoán.
Cậu Tư lại lắc đầu, hơi nhíu mày nói:
“Tôi lại không nghĩ vậy”.
“Anh cả đúng là người vô cùng hoàn hảo. Tôi vẫn chưa từng thấy anh ta hứng thú với cái gì, một người không có thứ gì mình thích thì không có nhược điểm. Người này cứ như đã bước nửa chân vào cửa Phật, có lẽ chỉ có quyền lực mới có thể khiến anh ta cảm thấy hứng thú”.
Cậu Tư phân tích mạch lạc rõ ràng, ngừng một chút rồi lại nói tiếp:
“Nhưng bây giờ quyền thế mà anh cả theo đuổi cũng là thứ anh Nhạc muốn có. Giữa hai người đã có mâu thuẫn không thể hòa giải nên tôi đoán, anh Nhạc sẽ không thu phục được anh cả”.
“Còn anh ta có đến hay không, dù có đến e rằng cũng dao súng sẵn sàng với anh Nhạc”.
Đúng lúc này, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ đẩy cửa bước vào.
Đám người Ngô Thắng lập tức đứng dậy chào.
Bây giờ Ngô Tịnh Vũ là người phát ngôn của Nhạc Huy nên họ không dám đối xử với Ngô Tịnh Vũ như trước nữa.
Ngô Lượng tò mò hỏi:
“Thằng Bảy, khi nào thì anh Nhạc đến?”
Ngô Tịnh Vũ lạnh lùng nhìn Ngô Lượng đáp:
“Đây không phải là chuyện anh nên hỏi, anh Nhạc bảo chúng ta đợi ở đây thì cứ nghe lời đợi là được, đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy”.
“Ờ… được thôi”.
Sắc mặt Ngô Lượng trở nên khó coi, hiển nhiên hắn vẫn chưa quen làm đàn em dưới trướng Ngô Tịnh Vũ. Nhưng trước sức ép kinh khủng của Nhạc Huy sau lưng Ngô Tịnh Vũ thì hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thời gian chầm chậm trôi, chớp mắt đã qua một tiếng.
Lúc này, mặc dù không ai nói gì nhưng đã thầm cảm thấy khó hiểu.
Sao anh Nhạc vẫn chưa đến?
Còn Ngô Chí Huân, lẽ nào đúng như cậu Tư nói, tối nay hắn sẽ không đến?
Ngay cả Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ luôn có lòng tin với Nhạc Huy cũng không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Ngay lúc này, “két két” một tiếng, cửa phòng VIP mở ra.
“Anh Nhạc!”
“Anh Nhạc, anh đến rồi!”
Mọi người đồng loạt cúi đầu chào Nhạc Huy.
Nhạc Huy gật đầu, đôi mắt lướt hết một vòng quanh phòng VIP.
“Ngô Chí Huân vẫn chưa đến sao?”
Nhạc Huy nhướng mày, anh hơi ngạc nhiên với kết quả này.
Lẽ nào tên này cứng đầu vậy sao, không cần chân của mình nữa à?
Nhạc Huy thầm nghĩ.
“Anh Nhạc, tôi nghĩ chưa chắc anh cả sẽ đến đâu, chúng ta vẫn phải đợi tiếp sao?”, Ngô Tịnh Vũ hỏi.
“Đợi, tiếp tục đợi, tôi đến văn phòng đón một vị khách. Mọi người cứ đợi ở đây, Ngô Chí Huân đến thì bảo hắn bò từ chỗ này đến văn phòng tìm tôi”.
Nói xong, Nhạc Huy quay đầu đi ra ngoài.
“Cái gì…”
Người trong phòng VIP sửng sốt, còn phải đợi à? Rõ ràng anh cả không đến mà còn phải đợi làm gì?
Hơn nữa, đợi lát nữa hắn đến còn bảo hắn bỏ đến văn phòng? Người ta đã không đến chứ đừng nói đến chuyện vứt bỏ tôn nghiêm bò lên văn phòng.
Cậu cả kiêu ngạo như vậy, sao có thể làm chuyện này…
Lúc này ngay cả Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ cũng có ý nghĩ này.
Mọi người đều không đồng tình với lời căn dặn của Nhạc Huy, dù sao đến lúc này đã không ai nghĩ Ngô Chí Huân sẽ đến.
Nếu hắn sợ Nhạc Huy, thật sự đến thì sao lại dám đến trễ?
Nhưng đám người Ngô Tịnh Vũ lại không dám làm trái lời dặn của Nhạc Huy nên đành ngoan ngoãn đợi trong phòng VIP.
“Két!”
Tiếng phanh xe chói tai vang lên trước cửa câu lạc bộ Hoàng Gia. Vì phanh xe quá gấp nên gây ra tiếng ồn khá lớn.
“Cạch”.
Xe còn chưa dừng hẳn lại, người ngồi hàng ghế sau đã lăn xe khỏi xe.
Mặc dù người đó ngã rất nặng nhưng hắn lại như không có cảm giác gì, vội vàng nói:
“Mẹ kiếp, đến trễ rồi. Anh Nhạc, anh Nhạc còn ở đó không? Mau, mau đưa tôi đi gặp anh Nhạc!”
Chu Tứ Hải xuống xe, thấy bộ dạng này của Ngô Chí Huân thì lắc đầu:
“Cậu đừng vội, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp cậu Nhạc”.
Hắn bước đến kéo Ngô Chí Huân đứng dậy rồi đặt hắn lên xe lăn, sau đó đẩy Ngô Chí Huân nhanh chóng vào câu lạc bộ.
/375
|