"Năm đó tôi và ông nội cậu Nhạc Chấn Đình, còn cả Vương Hải Tuyền, Lục Thụ Danh, Khổng Lão Tam, năm người chúng tôi là bạn chiến đấu thân thiết nhất".
Thấy Nhạc Huy khiếp sợ, ông lão giải đáp nghi vấn của anh.
Quả nhiên bố của Nhạc Thiên Ngạo có ở trong đó.
"Vương Hải Tuyền cũng ở trong đó...", Nhạc Huy không thể tin nổi mà lẩm bẩm.
"Đương nhiên", ông lão gật đầu, vẻ mặt bùi ngùi nói: "Nếu không sao ông nội cậu có thể đưa con trai của Vương Hải Tuyền về nhà họ Nhạc rồi nuôi đến lớn được chứ. Người thời này như mấy cậu có lẽ không hiểu nổi tình bạn thời chiến đấu của chúng tôi năm xưa".
"Con của bạn cũng như con mình!"
Nhạc Huy ổn định lại tâm trạng, hỏi:
"Ông à, không ngờ ông và ông nội tôi lại có ngọn nguồn như vậy, tôi thất kính rồi".
"Nhưng ông nội tôi mất hai năm trước rồi, hình như tôi không nhìn thấy ông trong tang lễ của ông nội, ông... không tới à?"
Ông lão nghe vậy, cười gượng nói:
"Tôi muốn tới nhưng sức khỏe không cho phép".
"Năm nay tôi tám hai rồi, mấy năm nay cũng ốm đau liên miên. Nếu như ban đầu không phải tôi thành lập tổ chức Sói, kiếm được không ít tiền để chữa bệnh thì cái chân này của tôi e là không đứng lên nổi nữa".
Nhạc Huy nhìn thoáng qua đôi chân run rẩy của Khương Nha Tử, hỏi:
"Ông à, ông có tật ở chân sao?"
Ông lão gật đầu:
"Hồi còn trẻ bị trúng đạn ở chân, bên trong vẫn còn mảnh nhỏ chưa lấy ra, nó thành bệnh mãn tính rồi".
"Hồi trước tôi còn có thể tới tìm ông nội cậu để hàn huyên chuyện cũ, hai năm trước, tôi không đi nổi nữa. Lúc nghe tin ông nội cậu qua đời, ông già này cũng đau lòng lắm, không thể đưa tiễn người anh em đoạn đường cuối cùng".
"Trước đây tôi với ông nội cậu là anh em ngủ giường trên giường dưới, thân như anh em ruột thịt".
Nhạc Huy nhìn ra được, ông cụ Khương này đúng là có quan hệ rất tốt với ông nội anh. Lúc nói đến tình thâm, con mắt của ông cụ đỏ hẳn lên.
"Hóa ra là vậy, ông à, tôi có một nghi vấn. Năm đó lúc mọi người đi lính, hình như chiến tranh kết thúc rồi mà, chẳng lẽ có chỗ nào vẫn đánh nhau sao?"
"Bố ruột Vương Hải Tuyền của chú Năm Nhạc Thiên Ngạo tôi hi sinh thế nào?"
Nhạc Huy hỏi.
Theo tính toán thời gian, năm 1971, Nhạc Chấn Đình nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi. Cho dù tính thêm hai năm trước đó nữa thì tất cả các cuộc chiến đã kết thúc, theo lý mà nói đáng lẽ không còn chỗ nào còn chiến tranh. Vậy thì Vương Hải Tuyền hi sinh thế nào?
"Bọn tôi vừa tòng quân được mấy năm, đúng là trong nước đã hòa bình rồi".
"Nhưng khi đó, trong nước vừa mới ổn định, tất cả đều đang trong thời gian yếu thế. Dù là phương diện quân sự hay là kinh tế, y học, đất nước chúng ta đều còn quá yếu".
"Cậu nói xem, khi đó có thể hòa bình được sao? Khắp nơi đều là gián điệp nước ngoài muốn đánh cắp bí mật của chúng ta và phá hỏng nó. Khi đó vẫn còn chiến tranh, nhưng không giống với lúc ra chiến trường đánh giặc, chúng ta ở trong cuộc chiến thầm lặng, đồng thời phòng thủ chống lại sự xâm lược của gián điệp và kẻ thù trong mọi lúc".
Lúc Nhạc Huy đi học, học môn lịch sử cũng tàm tạm, gật đầu nói:
"Tôi biết rồi, Vương Hải Tuyền bị gián điệp giết à?"
Không ngờ, ông lão lại lắc đầu:
"Cậu sai rồi, đó là một âm mưu, trong năm người bọn tôi xuất hiện một kẻ phản bội".
"Vương Hải Tuyền bị kẻ phản bội bán đứng, bị người khác bắn một phát từ sau lưng. Lúc tôi và Chấn Đình tới thì ông ấy chỉ còn chút hơi thở cuối cùng".
Nghe vậy, chén trà Nhạc Huy vừa mới bưng lên đã rơi xuống và văng tung tóe.
"Sao lại vậy?", anh hoảng sợ hỏi.
"Chuyện phải kể từ năm 1961", ông lão thở dài, nói: "Lúc đó nước chúng ta vừa mới bình ổn, nhưng do di chứng chiến tranh mà rất nhiều nơi bùng phát bệnh dịch. Thực sự rất thảm, với điều kiện chữa bệnh thời đó, mắc bệnh truyền nhiễm coi như là chờ chết".
"Sau đó cấp trên thành lập một căn cứ nghiên cứu, chuyên môn nghiên cứu huyết thanh virus và vắc-xin. Các nhà nghiên cứu ở căn cứ đó đều là những tri thức được huy động từ các quân đội trên khắp đất nước".
"Thời đại đó rất ít người có học. Mà năm người chúng tôi, tức tôi, ông nội cậu, Vương Hải Tuyền, Khổng Lão Tam, Lục Thụ Danh. Năm người chúng tôi đúng lúc là lính trinh sát xuất ngũ, tiếp thu văn hóa từ nhóm người họ".
"Trước đó, năm người chúng tôi vẫn chưa quen nhau. Sau này chúng tôi được phái tới căn cứ nghiên cứu đó thì mới quen, được phân vào chung ký túc xá, hơn nữa tôi với ông nội cậu là đồng hương, nên quan hệ của hai chúng tôi là tốt nhất trong năm người".
"Sau đó chúng tôi ở trong căn cứ vừa học vừa làm nghiên cứu. Trong lúc đó đội của chúng tôi đã nghiên cứu ra vài loại vắc-xin tốt, giúp đỡ những người mắc bệnh dịch vượt qua khổ sở".
Nghe vậy, Nhạc Huy càng bất ngờ, anh hỏi:
"Ông nội tôi còn biết y thuật à, sao tôi chưa nghe bao giờ?"
Ông lão mỉm cười:
"Lát nữa tôi sẽ nói cho cậu lý do, nhưng mà chắc cậu cũng phát hiện ra việc kinh doanh của nhà họ Nhạc cậu tốt như vậy, hai lĩnh vực nào tốt nhất, cậu chắc phải hiểu rõ chứ?"
Nhạc Huy gật đầu:
"Công việc kinh doanh kiếm lời nhất của nhà họ Nhạc là hợp tác với bên trên để tiến hành sản xuất công nghiệp quân sự hạng nặng. Nhà họ Nhạc chúng tôi là độc nhất vô nhị trong nước, đây cũng là một trong những lý do không ai dám đụng vào nhà họ Nhạc chúng tôi".
"Còn một lĩnh vực kinh doanh khác chính là y dược. Đây là một lĩnh vực siêu lợi nhuận, nhà họ Nhạc chúng tôi gần như độc quyền ngành dược phẩm ở thủ đô, rất nhiều công ty y dược muốn hợp tác với chúng tôi".
"Nguyên nhân quan trọng nhất là nhiều loại thuốc trên thị trường được sử dụng để điều trị các bệnh nghiêm trọng đều được phát triển bởi nhóm nghiên cứu của nhà họ Nhạc tôi".
Ông lão nói:
"Đó là bởi vì ông nội cậu để lại rất nhiều thứ, sỡ dĩ nhà họ Nhạc nghiên cứu được nhiều loại thuốc trị bệnh hiểm nghèo như vậy đều là do những gì tâm đắc được ông nội cậu ghi chép lại và một vài thứ tuyệt thế hồi còn nghiên cứu".
"Nhà họ Nhạc cậu có thể hợp tác với chính phủ cũng là do năm đó chúng tôi giành được rất nhiều thành tích ở căn cứ nghiên cứu. Nếu không thì cậu nghĩ tôi có thể mở được một tổ chức lớn phi chính phủ phi pháp sao? E là bị bên trên thâu tóm từ lâu rồi".
Nhạc Huy càng nghe càng bất ngờ, từ trong lời của Khương Nha Tử, anh có thể nghe ra được, trước năm 1971 chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rất trọng đại. Cũng chính chuyện đấy đã dẫn đến cái chết của Vương Hải Tuyền.
"Ông à, năm đó... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc bố của chú Năm đã bị ai bắn chết?"
Thấy Nhạc Huy khiếp sợ, ông lão giải đáp nghi vấn của anh.
Quả nhiên bố của Nhạc Thiên Ngạo có ở trong đó.
"Vương Hải Tuyền cũng ở trong đó...", Nhạc Huy không thể tin nổi mà lẩm bẩm.
"Đương nhiên", ông lão gật đầu, vẻ mặt bùi ngùi nói: "Nếu không sao ông nội cậu có thể đưa con trai của Vương Hải Tuyền về nhà họ Nhạc rồi nuôi đến lớn được chứ. Người thời này như mấy cậu có lẽ không hiểu nổi tình bạn thời chiến đấu của chúng tôi năm xưa".
"Con của bạn cũng như con mình!"
Nhạc Huy ổn định lại tâm trạng, hỏi:
"Ông à, không ngờ ông và ông nội tôi lại có ngọn nguồn như vậy, tôi thất kính rồi".
"Nhưng ông nội tôi mất hai năm trước rồi, hình như tôi không nhìn thấy ông trong tang lễ của ông nội, ông... không tới à?"
Ông lão nghe vậy, cười gượng nói:
"Tôi muốn tới nhưng sức khỏe không cho phép".
"Năm nay tôi tám hai rồi, mấy năm nay cũng ốm đau liên miên. Nếu như ban đầu không phải tôi thành lập tổ chức Sói, kiếm được không ít tiền để chữa bệnh thì cái chân này của tôi e là không đứng lên nổi nữa".
Nhạc Huy nhìn thoáng qua đôi chân run rẩy của Khương Nha Tử, hỏi:
"Ông à, ông có tật ở chân sao?"
Ông lão gật đầu:
"Hồi còn trẻ bị trúng đạn ở chân, bên trong vẫn còn mảnh nhỏ chưa lấy ra, nó thành bệnh mãn tính rồi".
"Hồi trước tôi còn có thể tới tìm ông nội cậu để hàn huyên chuyện cũ, hai năm trước, tôi không đi nổi nữa. Lúc nghe tin ông nội cậu qua đời, ông già này cũng đau lòng lắm, không thể đưa tiễn người anh em đoạn đường cuối cùng".
"Trước đây tôi với ông nội cậu là anh em ngủ giường trên giường dưới, thân như anh em ruột thịt".
Nhạc Huy nhìn ra được, ông cụ Khương này đúng là có quan hệ rất tốt với ông nội anh. Lúc nói đến tình thâm, con mắt của ông cụ đỏ hẳn lên.
"Hóa ra là vậy, ông à, tôi có một nghi vấn. Năm đó lúc mọi người đi lính, hình như chiến tranh kết thúc rồi mà, chẳng lẽ có chỗ nào vẫn đánh nhau sao?"
"Bố ruột Vương Hải Tuyền của chú Năm Nhạc Thiên Ngạo tôi hi sinh thế nào?"
Nhạc Huy hỏi.
Theo tính toán thời gian, năm 1971, Nhạc Chấn Đình nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tuổi. Cho dù tính thêm hai năm trước đó nữa thì tất cả các cuộc chiến đã kết thúc, theo lý mà nói đáng lẽ không còn chỗ nào còn chiến tranh. Vậy thì Vương Hải Tuyền hi sinh thế nào?
"Bọn tôi vừa tòng quân được mấy năm, đúng là trong nước đã hòa bình rồi".
"Nhưng khi đó, trong nước vừa mới ổn định, tất cả đều đang trong thời gian yếu thế. Dù là phương diện quân sự hay là kinh tế, y học, đất nước chúng ta đều còn quá yếu".
"Cậu nói xem, khi đó có thể hòa bình được sao? Khắp nơi đều là gián điệp nước ngoài muốn đánh cắp bí mật của chúng ta và phá hỏng nó. Khi đó vẫn còn chiến tranh, nhưng không giống với lúc ra chiến trường đánh giặc, chúng ta ở trong cuộc chiến thầm lặng, đồng thời phòng thủ chống lại sự xâm lược của gián điệp và kẻ thù trong mọi lúc".
Lúc Nhạc Huy đi học, học môn lịch sử cũng tàm tạm, gật đầu nói:
"Tôi biết rồi, Vương Hải Tuyền bị gián điệp giết à?"
Không ngờ, ông lão lại lắc đầu:
"Cậu sai rồi, đó là một âm mưu, trong năm người bọn tôi xuất hiện một kẻ phản bội".
"Vương Hải Tuyền bị kẻ phản bội bán đứng, bị người khác bắn một phát từ sau lưng. Lúc tôi và Chấn Đình tới thì ông ấy chỉ còn chút hơi thở cuối cùng".
Nghe vậy, chén trà Nhạc Huy vừa mới bưng lên đã rơi xuống và văng tung tóe.
"Sao lại vậy?", anh hoảng sợ hỏi.
"Chuyện phải kể từ năm 1961", ông lão thở dài, nói: "Lúc đó nước chúng ta vừa mới bình ổn, nhưng do di chứng chiến tranh mà rất nhiều nơi bùng phát bệnh dịch. Thực sự rất thảm, với điều kiện chữa bệnh thời đó, mắc bệnh truyền nhiễm coi như là chờ chết".
"Sau đó cấp trên thành lập một căn cứ nghiên cứu, chuyên môn nghiên cứu huyết thanh virus và vắc-xin. Các nhà nghiên cứu ở căn cứ đó đều là những tri thức được huy động từ các quân đội trên khắp đất nước".
"Thời đại đó rất ít người có học. Mà năm người chúng tôi, tức tôi, ông nội cậu, Vương Hải Tuyền, Khổng Lão Tam, Lục Thụ Danh. Năm người chúng tôi đúng lúc là lính trinh sát xuất ngũ, tiếp thu văn hóa từ nhóm người họ".
"Trước đó, năm người chúng tôi vẫn chưa quen nhau. Sau này chúng tôi được phái tới căn cứ nghiên cứu đó thì mới quen, được phân vào chung ký túc xá, hơn nữa tôi với ông nội cậu là đồng hương, nên quan hệ của hai chúng tôi là tốt nhất trong năm người".
"Sau đó chúng tôi ở trong căn cứ vừa học vừa làm nghiên cứu. Trong lúc đó đội của chúng tôi đã nghiên cứu ra vài loại vắc-xin tốt, giúp đỡ những người mắc bệnh dịch vượt qua khổ sở".
Nghe vậy, Nhạc Huy càng bất ngờ, anh hỏi:
"Ông nội tôi còn biết y thuật à, sao tôi chưa nghe bao giờ?"
Ông lão mỉm cười:
"Lát nữa tôi sẽ nói cho cậu lý do, nhưng mà chắc cậu cũng phát hiện ra việc kinh doanh của nhà họ Nhạc cậu tốt như vậy, hai lĩnh vực nào tốt nhất, cậu chắc phải hiểu rõ chứ?"
Nhạc Huy gật đầu:
"Công việc kinh doanh kiếm lời nhất của nhà họ Nhạc là hợp tác với bên trên để tiến hành sản xuất công nghiệp quân sự hạng nặng. Nhà họ Nhạc chúng tôi là độc nhất vô nhị trong nước, đây cũng là một trong những lý do không ai dám đụng vào nhà họ Nhạc chúng tôi".
"Còn một lĩnh vực kinh doanh khác chính là y dược. Đây là một lĩnh vực siêu lợi nhuận, nhà họ Nhạc chúng tôi gần như độc quyền ngành dược phẩm ở thủ đô, rất nhiều công ty y dược muốn hợp tác với chúng tôi".
"Nguyên nhân quan trọng nhất là nhiều loại thuốc trên thị trường được sử dụng để điều trị các bệnh nghiêm trọng đều được phát triển bởi nhóm nghiên cứu của nhà họ Nhạc tôi".
Ông lão nói:
"Đó là bởi vì ông nội cậu để lại rất nhiều thứ, sỡ dĩ nhà họ Nhạc nghiên cứu được nhiều loại thuốc trị bệnh hiểm nghèo như vậy đều là do những gì tâm đắc được ông nội cậu ghi chép lại và một vài thứ tuyệt thế hồi còn nghiên cứu".
"Nhà họ Nhạc cậu có thể hợp tác với chính phủ cũng là do năm đó chúng tôi giành được rất nhiều thành tích ở căn cứ nghiên cứu. Nếu không thì cậu nghĩ tôi có thể mở được một tổ chức lớn phi chính phủ phi pháp sao? E là bị bên trên thâu tóm từ lâu rồi".
Nhạc Huy càng nghe càng bất ngờ, từ trong lời của Khương Nha Tử, anh có thể nghe ra được, trước năm 1971 chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rất trọng đại. Cũng chính chuyện đấy đã dẫn đến cái chết của Vương Hải Tuyền.
"Ông à, năm đó... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc bố của chú Năm đã bị ai bắn chết?"
/375
|