Hôm nay là thứ sáu.
Đoàn Thiên Hành và Hàn Tiểu Thi đều phong phanh nghe được thông tin, Liễu Nhược Hà nhà họ Liễu sáng mai sẽ kết hôn với tổng giám đốc Lý Hạo Dương.
Nhà họ Lý có rất nhiều đối tác làm ăn, nên Lý Hạo Dương kết hôn đương nhiên sẽ nhận được thiệp mời. Tầng lớp xã hội thượng lưu là một vòng tròn, dù không quen nhưng vẫn có vài phương diện làm ăn giao thoa nhau.
Nên khi Đoàn Thiên Hành nhận được tin tức này, anh ta to nhỏ bàn tán với Hàn Tiểu Thi.
"Không nhầm chứ, thật sự là Liễu Nhược Hà à?"
Sau khi Hàn Tiểu Thi nghe được tin cũng rất bàng hoàng.
"Lừa cô, tôi làm chó!", Đoàn Thiên Hành quả quyết nói: "Bây giờ rất nhiều người nhận được thiệp rồi, chắc chắn đó là thiệp mời tới đám cưới của Lý Hạo Dương và Liễu Nhược Hà".
"Tôi biết Lý Hạo Dương, dù không quen nhưng cũng từng gặp hai lần. Thanh niên trẻ rất có bản lĩnh, tiếp quản công việc của bố mình, giúp công ty phát triển thành ba công ty khác".
Hàn Tiểu Thi lẩm bẩm:
“Hóa ra là thật à? Lần trước tôi đi ăn với Nhạc Huy thì gặp Liễu Nhược Hà. Cô ta nói cô ta đính hôn rồi, chồng sắp cưới của cô ta rất bản lĩnh, thành lập ba công ty. Lúc ấy tôi còn tưởng cô ta cố ý bịa chuyện để Nhạc Huy thấy không thoải mái".
"Không ngờ cô gái này mới ly hôn với Nhạc Huy chưa tới một tháng, đã đính hôn với người khác, lại còn nhanh chóng... kết hôn! Đúng là tốc độ ánh sáng".
Đoàn Thiên Hành cười khẩy:
"Người nhà họ Liễu đúng là "nhân phẩm tốt", ai có tiền thì bám theo người đó. Tôi thấy Liễu Nhược Hà chắc nhìn trúng Lý Hạo Dương, người có ba công ty kia. Nếu dựa vào thái độ của cô ta với anh Huy, giả sử Lý Hạo Dương nghèo, thì cô ta có vội vã kết hôn với Lý Hạo Dương không?"
"Cô gái này làm tôi không nói nổi, đúng là người kì lạ!"
Hàn Tiểu Thi cũng lạnh lùng khịt mũi:
"Nhạc Huy thông minh như vậy, sau lúc đầu lại kết hôn với cô gái như này, việc này đúng là hạ nhục Nhạc Huy!"
Cô đang nói, thấy Đoàn Thiên Hành nháy mắt với cô.
Cô ngẩn người, thẳng thắn nói:
"Sao vậy, tôi nói không đúng sao, vốn là thế mà!"
Sau đó, cô thấy Đoàn Thiên Hành đang vã mồ hôi lạnh, ánh mắt cứ liếc về phía cửa. Cô chợt tỉnh ngộ, hơi quay đầu lại thì thấy Nhạc Huy đang đứng ở cửa, sắc mặt tối sầm.
"Sau này đừng bàn tán về Liễu Nhược Hà!"
Nhạc Huy vừa đi vào vừa nói.
Đoàn Thiên Hành vô cùng lúng túng, vội vàng đáp:
"Đại ca, thật ra thì..."
Nhạc Huy ngắt lời:
"Các cô cậu không cần nói gì cả, cô ấy không còn quan hệ gì với tôi, cô ấy cưới ai là chuyện của cô ấy".
"Cô ấy cưới gã ăn mày, hay cưới người giàu nhất thế giới, cũng chẳng liên quan gì đến tôi".
Hàn Tiểu Thi và Đoàn Thiên Hành trố mắt nhìn nhau, xem ra lúc bọn họ bàn tán đã bị Nhạc Huy đứng ngoài cửa nghe được.
"Vâng…vâng ạ, tự nhiên em nhớ ra có chuyện phải làm, em ra ngoài đây, xin thứ lỗi".
Đoàn Thiên Hành nói xong cũng nhanh chóng chạy khỏi phòng làm việc. Nhạc Huy ngoài miệng nói không sao, nhưng chắc anh ấy giờ cũng sắp bùng nổ rồi, nên Đoàn Thiên Hành không dám ngồi chờ đợi thêm ở chỗ nãy.
"Em... em cũng nhớ em còn việc chưa xong, xin thứ lỗi..."
Thấy Đoàn Thiên Hành bỏ chạy, Hàn Tiểu Thi cũng không dám kích động gì Nhạc Huy, vội rời khỏi phòng làm việc.
Nhạc Huy một mình ngồi trên ghế sofa trong phòng. Anh cúi đầu, không biết đang nghĩ ngợi chuyện gì.
Một lát sau, anh cầm tách trà trên bàn uống trà lên, rồi đập vỡ nó.
Hai mắt anh đỏ lên, cắn răng cắn lợi giận dữ hét lớn:
"Không phải cô không thích hắn sao, sao lại kết hôn với hắn, cô coi tôi là cái gì?"
"Liễu Nhược Hà, cô là đồ vô liêm sỉ!"
Vừa mắng chửi, anh vừa đạp một cú khiến bàn trà nhỏ bị vỡ tan tành.
Anh ngồi phịch xuống ghế sofa, sau khi đã ổn định lại cảm xúc, anh bấm số điện thoại của Trần Ngọc Đình.
...
Ở bên kia, Trần Ngọc Đình đang ngồi một mình trong phòng làm việc ở công ty, cầm điện thoại di động trong tay, trong điện thoại là hình của Nhạc Huy.
Cô ta nhìn hình Nhạc Huy, khuôn mặt khẽ nở nụ cười xuân phơi phới mộng mơ.
"Tổng giám đốc Trần, chị có bạn trai rồi à, có phải chị đang nhìn hình bạn trai chị không?"
Trợ lý của Trần Ngọc Đình thấy cô giữ nguyên động tác này suốt cả sáng, không nhịn được bật cười hỏi.
Trần Ngọc Đình vội tắt điện thoại, mặt đỏ lên, gắt giọng:
"Em thì biết gì, cả ngày không học hành gì cả".
Cô trợ lý mỉm cười nói:
"Chị cứ nhìn đến trưa như thế, làm sao em không nghĩ đến vấn đề đó được?"
"Nhưng chuyện chị có bạn trai là chuyện tốt, phụ nữ luôn cần một người đàn ông để nương tựa. Xét theo mắt nhìn của chị, chàng trai này chắc chắn rất ưu tú?"
Trần Ngọc Đình xấu hổ gật đầu một cái.
Đương nhiên anh rất ưu tú, là cậu ấm của nhà họ Nhạc trong thủ đô.
"Nhưng anh ấy chưa phải bạn trai chị, giờ bọn chị vẫn làm bạn tốt", Trần Ngọc Đình nói.
Cô trợ lý cười:
"Bạn tốt hay bạn trai, chẳng phải chỉ ngăn cách bởi một cánh cửa giấy sao, xem ai dám "vượt rào" trước thôi".
"Mà chị đẹp như vậy, lại còn thích anh ta, có câu nói, "nữ theo đuổi nam dễ như lấy kim chọc thủng tờ giấy". Chị muốn anh ta thành bạn trai chẳng phải là chuyện dễ dàng sao?"
Mặt Trần Ngọc Đình lúc này còn đỏ hơn, cô ta giận dữ mắng:
"Con bé này không được nói bậy, chị vẫn phải thận trọng".
Lúc nói chuyện, đột nhiên di động của cô vang lên. Thấy Nhạc Huy gọi tới, cô vô cùng kích động.
Trợ lý đang ở đây, cô ta nghe điện thoại không tiện, nên vội vàng bảo trợ lý đi ra ngoài, rồi mới bắt máy.
"Nhạc Huy à".
Cuộc gọi được kết nối, giọng Trần Ngọc Đình lập tức trở nên ôn nhu dịu dàng.
"Ngọc Đình, tối nay rảnh không?", ở đầu dây bên kia là giọng điệu buồn bực trầm thấp của Nhạc Huy.
"Có, dĩ nhiên có!", Trần Ngọc Đình hưng phấn trả lời không chút do dự.
...
Bảy giờ tối.
Trần Ngọc Đình đến chỗ hẹn đúng giờ, địa điểm là một quầy bar sang trọng.
Hôm nay Nhạc Huy nói trong điện thoại là tâm trạng của anh không tốt, muốn đi uống rượu với Trần Ngọc Đình, nên đương nhiên cô ta sẽ không từ chối cơ hội được ở một mình với Nhạc Huy.
Cô ta nhận điện thoại xong, rời công ty, về nhà thay đồ mất tận mấy tiếng.
Không thể phủ nhận, Trần Ngọc Đình không hề tệ, có thể nói cô ta được trời phú vẻ xinh đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng là đã làm phần lớn đàn ông điên đảo.
Chưa kể cô ta đã chuẩn bị rất chu đáo, sẵn sàng tối nay không say không về, nên không chỉ trang điểm theo phong cách vô cùng quyến rũ, mà còn mặc bộ trang phục rất gợi cảm.
Một chiếc áo cánh dơi mỏng lộ vai, một chiếc quần jean cực ngắn màu xanh nhạt, kết hợp với đôi giày cao gót màu trắng. Bộ trang phục đơn giản, nhưng tỏa ra khí chất mê người.
Cô ta vừa bước vào quầy bar đã hấp dẫn vô số ánh mắt, thu hút bao người đến bắt chuyện.
"Xin lỗi, bạn trai tôi đang chờ tôi ở trong phòng VIP, các anh muốn đi cùng không?"
Trần Ngọc Đình nở nụ cười, dáng vẻ của một nữ hoàng trong trẻo lạnh lùng, ngầm xua đuổi tất cả những người đến bắt chuyện với cô ta.
Người ta đã có bạn trai, lại còn trong phòng VIP, đây là người phụ nữ của ông trùm đấy!
Đến cửa phòng, Trần Ngọc Đình hít sâu một hơi rồi mới đẩy cửa bước vào.
Nhìn vào trong phòng, thấy Nhạc Huy đang uống rượu một mình, trên bàn có đủ các loại rượu, Trần Ngọc Đình không khỏi nuốt nước bọt.
Nhạc Huy thế này, đúng là không say không về...
Cô nam quả nữ cùng nhau uống rượu say, nghĩ đến cảnh này, Trần Ngọc Đình không kìm nổi sự kích động.
Uống say xong thì làm gì, còn phải nói nữa sao?
Cô ta cảm thấy danh hiệu quý bà nhà họ Nhạc đang vẫy gọi mình.
Đoàn Thiên Hành và Hàn Tiểu Thi đều phong phanh nghe được thông tin, Liễu Nhược Hà nhà họ Liễu sáng mai sẽ kết hôn với tổng giám đốc Lý Hạo Dương.
Nhà họ Lý có rất nhiều đối tác làm ăn, nên Lý Hạo Dương kết hôn đương nhiên sẽ nhận được thiệp mời. Tầng lớp xã hội thượng lưu là một vòng tròn, dù không quen nhưng vẫn có vài phương diện làm ăn giao thoa nhau.
Nên khi Đoàn Thiên Hành nhận được tin tức này, anh ta to nhỏ bàn tán với Hàn Tiểu Thi.
"Không nhầm chứ, thật sự là Liễu Nhược Hà à?"
Sau khi Hàn Tiểu Thi nghe được tin cũng rất bàng hoàng.
"Lừa cô, tôi làm chó!", Đoàn Thiên Hành quả quyết nói: "Bây giờ rất nhiều người nhận được thiệp rồi, chắc chắn đó là thiệp mời tới đám cưới của Lý Hạo Dương và Liễu Nhược Hà".
"Tôi biết Lý Hạo Dương, dù không quen nhưng cũng từng gặp hai lần. Thanh niên trẻ rất có bản lĩnh, tiếp quản công việc của bố mình, giúp công ty phát triển thành ba công ty khác".
Hàn Tiểu Thi lẩm bẩm:
“Hóa ra là thật à? Lần trước tôi đi ăn với Nhạc Huy thì gặp Liễu Nhược Hà. Cô ta nói cô ta đính hôn rồi, chồng sắp cưới của cô ta rất bản lĩnh, thành lập ba công ty. Lúc ấy tôi còn tưởng cô ta cố ý bịa chuyện để Nhạc Huy thấy không thoải mái".
"Không ngờ cô gái này mới ly hôn với Nhạc Huy chưa tới một tháng, đã đính hôn với người khác, lại còn nhanh chóng... kết hôn! Đúng là tốc độ ánh sáng".
Đoàn Thiên Hành cười khẩy:
"Người nhà họ Liễu đúng là "nhân phẩm tốt", ai có tiền thì bám theo người đó. Tôi thấy Liễu Nhược Hà chắc nhìn trúng Lý Hạo Dương, người có ba công ty kia. Nếu dựa vào thái độ của cô ta với anh Huy, giả sử Lý Hạo Dương nghèo, thì cô ta có vội vã kết hôn với Lý Hạo Dương không?"
"Cô gái này làm tôi không nói nổi, đúng là người kì lạ!"
Hàn Tiểu Thi cũng lạnh lùng khịt mũi:
"Nhạc Huy thông minh như vậy, sau lúc đầu lại kết hôn với cô gái như này, việc này đúng là hạ nhục Nhạc Huy!"
Cô đang nói, thấy Đoàn Thiên Hành nháy mắt với cô.
Cô ngẩn người, thẳng thắn nói:
"Sao vậy, tôi nói không đúng sao, vốn là thế mà!"
Sau đó, cô thấy Đoàn Thiên Hành đang vã mồ hôi lạnh, ánh mắt cứ liếc về phía cửa. Cô chợt tỉnh ngộ, hơi quay đầu lại thì thấy Nhạc Huy đang đứng ở cửa, sắc mặt tối sầm.
"Sau này đừng bàn tán về Liễu Nhược Hà!"
Nhạc Huy vừa đi vào vừa nói.
Đoàn Thiên Hành vô cùng lúng túng, vội vàng đáp:
"Đại ca, thật ra thì..."
Nhạc Huy ngắt lời:
"Các cô cậu không cần nói gì cả, cô ấy không còn quan hệ gì với tôi, cô ấy cưới ai là chuyện của cô ấy".
"Cô ấy cưới gã ăn mày, hay cưới người giàu nhất thế giới, cũng chẳng liên quan gì đến tôi".
Hàn Tiểu Thi và Đoàn Thiên Hành trố mắt nhìn nhau, xem ra lúc bọn họ bàn tán đã bị Nhạc Huy đứng ngoài cửa nghe được.
"Vâng…vâng ạ, tự nhiên em nhớ ra có chuyện phải làm, em ra ngoài đây, xin thứ lỗi".
Đoàn Thiên Hành nói xong cũng nhanh chóng chạy khỏi phòng làm việc. Nhạc Huy ngoài miệng nói không sao, nhưng chắc anh ấy giờ cũng sắp bùng nổ rồi, nên Đoàn Thiên Hành không dám ngồi chờ đợi thêm ở chỗ nãy.
"Em... em cũng nhớ em còn việc chưa xong, xin thứ lỗi..."
Thấy Đoàn Thiên Hành bỏ chạy, Hàn Tiểu Thi cũng không dám kích động gì Nhạc Huy, vội rời khỏi phòng làm việc.
Nhạc Huy một mình ngồi trên ghế sofa trong phòng. Anh cúi đầu, không biết đang nghĩ ngợi chuyện gì.
Một lát sau, anh cầm tách trà trên bàn uống trà lên, rồi đập vỡ nó.
Hai mắt anh đỏ lên, cắn răng cắn lợi giận dữ hét lớn:
"Không phải cô không thích hắn sao, sao lại kết hôn với hắn, cô coi tôi là cái gì?"
"Liễu Nhược Hà, cô là đồ vô liêm sỉ!"
Vừa mắng chửi, anh vừa đạp một cú khiến bàn trà nhỏ bị vỡ tan tành.
Anh ngồi phịch xuống ghế sofa, sau khi đã ổn định lại cảm xúc, anh bấm số điện thoại của Trần Ngọc Đình.
...
Ở bên kia, Trần Ngọc Đình đang ngồi một mình trong phòng làm việc ở công ty, cầm điện thoại di động trong tay, trong điện thoại là hình của Nhạc Huy.
Cô ta nhìn hình Nhạc Huy, khuôn mặt khẽ nở nụ cười xuân phơi phới mộng mơ.
"Tổng giám đốc Trần, chị có bạn trai rồi à, có phải chị đang nhìn hình bạn trai chị không?"
Trợ lý của Trần Ngọc Đình thấy cô giữ nguyên động tác này suốt cả sáng, không nhịn được bật cười hỏi.
Trần Ngọc Đình vội tắt điện thoại, mặt đỏ lên, gắt giọng:
"Em thì biết gì, cả ngày không học hành gì cả".
Cô trợ lý mỉm cười nói:
"Chị cứ nhìn đến trưa như thế, làm sao em không nghĩ đến vấn đề đó được?"
"Nhưng chuyện chị có bạn trai là chuyện tốt, phụ nữ luôn cần một người đàn ông để nương tựa. Xét theo mắt nhìn của chị, chàng trai này chắc chắn rất ưu tú?"
Trần Ngọc Đình xấu hổ gật đầu một cái.
Đương nhiên anh rất ưu tú, là cậu ấm của nhà họ Nhạc trong thủ đô.
"Nhưng anh ấy chưa phải bạn trai chị, giờ bọn chị vẫn làm bạn tốt", Trần Ngọc Đình nói.
Cô trợ lý cười:
"Bạn tốt hay bạn trai, chẳng phải chỉ ngăn cách bởi một cánh cửa giấy sao, xem ai dám "vượt rào" trước thôi".
"Mà chị đẹp như vậy, lại còn thích anh ta, có câu nói, "nữ theo đuổi nam dễ như lấy kim chọc thủng tờ giấy". Chị muốn anh ta thành bạn trai chẳng phải là chuyện dễ dàng sao?"
Mặt Trần Ngọc Đình lúc này còn đỏ hơn, cô ta giận dữ mắng:
"Con bé này không được nói bậy, chị vẫn phải thận trọng".
Lúc nói chuyện, đột nhiên di động của cô vang lên. Thấy Nhạc Huy gọi tới, cô vô cùng kích động.
Trợ lý đang ở đây, cô ta nghe điện thoại không tiện, nên vội vàng bảo trợ lý đi ra ngoài, rồi mới bắt máy.
"Nhạc Huy à".
Cuộc gọi được kết nối, giọng Trần Ngọc Đình lập tức trở nên ôn nhu dịu dàng.
"Ngọc Đình, tối nay rảnh không?", ở đầu dây bên kia là giọng điệu buồn bực trầm thấp của Nhạc Huy.
"Có, dĩ nhiên có!", Trần Ngọc Đình hưng phấn trả lời không chút do dự.
...
Bảy giờ tối.
Trần Ngọc Đình đến chỗ hẹn đúng giờ, địa điểm là một quầy bar sang trọng.
Hôm nay Nhạc Huy nói trong điện thoại là tâm trạng của anh không tốt, muốn đi uống rượu với Trần Ngọc Đình, nên đương nhiên cô ta sẽ không từ chối cơ hội được ở một mình với Nhạc Huy.
Cô ta nhận điện thoại xong, rời công ty, về nhà thay đồ mất tận mấy tiếng.
Không thể phủ nhận, Trần Ngọc Đình không hề tệ, có thể nói cô ta được trời phú vẻ xinh đẹp, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng là đã làm phần lớn đàn ông điên đảo.
Chưa kể cô ta đã chuẩn bị rất chu đáo, sẵn sàng tối nay không say không về, nên không chỉ trang điểm theo phong cách vô cùng quyến rũ, mà còn mặc bộ trang phục rất gợi cảm.
Một chiếc áo cánh dơi mỏng lộ vai, một chiếc quần jean cực ngắn màu xanh nhạt, kết hợp với đôi giày cao gót màu trắng. Bộ trang phục đơn giản, nhưng tỏa ra khí chất mê người.
Cô ta vừa bước vào quầy bar đã hấp dẫn vô số ánh mắt, thu hút bao người đến bắt chuyện.
"Xin lỗi, bạn trai tôi đang chờ tôi ở trong phòng VIP, các anh muốn đi cùng không?"
Trần Ngọc Đình nở nụ cười, dáng vẻ của một nữ hoàng trong trẻo lạnh lùng, ngầm xua đuổi tất cả những người đến bắt chuyện với cô ta.
Người ta đã có bạn trai, lại còn trong phòng VIP, đây là người phụ nữ của ông trùm đấy!
Đến cửa phòng, Trần Ngọc Đình hít sâu một hơi rồi mới đẩy cửa bước vào.
Nhìn vào trong phòng, thấy Nhạc Huy đang uống rượu một mình, trên bàn có đủ các loại rượu, Trần Ngọc Đình không khỏi nuốt nước bọt.
Nhạc Huy thế này, đúng là không say không về...
Cô nam quả nữ cùng nhau uống rượu say, nghĩ đến cảnh này, Trần Ngọc Đình không kìm nổi sự kích động.
Uống say xong thì làm gì, còn phải nói nữa sao?
Cô ta cảm thấy danh hiệu quý bà nhà họ Nhạc đang vẫy gọi mình.
/375
|