Edit + Beta: Anky
"Tương Tương, tại sao cậu lại quen biết Phó Tranh lưu manh kia?" Trở lại phòng học, Lâm Tây Nham liên tục đuổi theo Chu Tương Tương hỏi.
Chu Tương Tương nhớ tới lời Phó Tranh vừa nói, vô thức tránh sang bên cạnh, cùng Lâm Tây Nham giữ một khoảng cách.
Cũng không biết có phải bị Phó Tranh ảnh hưởng không, cô cũng cảm thấy ánh mắt Lâm Tây Nham giống như cứ nhìn về phía trước ngực cô.
Hạ Hoan Hoan ở bên cạnh nói: " Lời nói này của bạn học Lâm cậu, tôi lại không thích nghe, Phó Tranh sao lại là lưu manh chứ?"
Lâm Tây Nham nhớ tới Phó Tranh vừa mới kéo tay Chu Tương Tương, tâm tình cực kỳ khó chịu, hừ lạnh một tiếng, rất khinh thường nói: "Sao lại không phải? Xếp toàn trường từ dưới đếm lên, ẩu đả đánh nhau hút thuốc uống rượu chơi đùa nữ nhân, cái gì cũng có đủ! Hừ, nếu không phải trong nhà hắn có vài đồng tiền dơ bẩn, loại rác rưởi này sớm đã bị trường học khai trừ!"
Phó Tranh là nam thần của Hạ Hoan Hoan, vừa nghe lời nói này, lập tức liền phát hỏa, cô đột nhiên vỗ bàn một cái, "Lâm Tây Nham cậu có ý gì?! Phó Tranh người ta còn chưa từng kết giao bạn gái đâu, con mắt nào của cậu trông thấy cậu ấy chơi đùa con gái? Mở miệng bịa đặt, làm phiền cậu có chút tố chất biết không?"
Hạ Hoan Hoan nháo lên, bạn học cùng lớp đều chuyển đến vây xem.
Lâm Tây Nham bị Hạ Hoan Hoan nói đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, phẫn nộ chỉ Hạ Hoan Hoan nói: "Cậu... Hạ Hoan Hoan cậu đừng có quá đáng! Tôi nói đều là sự thật, bên cạnh Phó Tranh kia từng thiếu qua nữ nhân lúc nào? Tương Tương, cậu là cô bé tốt, ngàn vạn lần đừng để hắn đùa bỡn được không!"
Mỗi ngày đều có nữ sinh đưa thư tình cho hắn, không phải là chưa từng thiếu nữ nhân sao? Sinh hoạt cá nhân không biết hỗn loạn thế nào!
Chu Tương Tương nghe thấy một câu cuối cùng của hắn, sắc mặt cũng có chút khó coi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tây Nham, không vui nói: " Bạn học Lâm, mời cậu thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Lâm Tây Nham quýnh lên, "Tương Tương, tớ nói đều là thật, tớ là muốn tốt cho cậu!"
Hạ Hoan Hoan hừ hừ, trào phúng nói: "Thôi đi, tôi thấy cậu chính là ghen tị, ghen tị Tranh ca của tôi có nhiều cô gái thích như vậy! Không có biện pháp, ai bảo Tranh ca của tôi lớn lên đẹp trai đây."
Chu Tương Tương lôi kéo tay Hạ Hoan Hoan, lắc lắc đầu với cô, "Bớt tranh cãi một chút."
Hạ Hoan Hoan vểnh miệng lên, lúc này mới ngồi xuống.
Lâm Tây Nham bị oán hận đến sắc mặt xanh mét, bị bạn học kéo ra, mới nghẹn một bụng tức mà trở lại vị trí của mình.
Hạ Hoan Hoan nhìn bóng lưng Lâm Tây Nham bĩu môi, "Hừ, người này cũng thật không biết thưởng thức, bịa chuyện bậy bạ."
Chu Tương Tương bị ầm ĩ đến nhức đầu, một hồi lâu sau cũng không có nói một lời.
Hạ Hoan Hoan tiến đến bên cạnh cô, cười tủm tỉm hỏi: "Tương Tương, cậu cùng Phó Tranh là quan hệ gì nha? Sao từ trước đến giờ không nghe cậu nói?"
Chu Tương Tương: "Không có quan hệ gì."
Hạ Hoan Hoan rõ ràng không tin, vẻ mặt hồ nghi hỏi: "Không phải là bạn trai?"
Mắt Chu Tương Tương cũng muốn trợn trắng, "Làm sao có thể."
"Haiz- -" Hạ Hoan Hoan thở dài, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Vừa rồi tớ thấy hai người các cậu đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, lại xứng đôi."
Chu Tương Tương cũng bị chọc cười. Cô và Phó Tranh? Bắn đại bác cũng không tới được rồi.
...
Lớp 7 năm hai, Lục Quýnh giữ lấy Phó Tranh không ngừng hỏi: "Gia của tôi, cậu và Chu nữ thần của tôi đến cùng có quan hệ gì??"
"Móng vuốt, lấy ra." Phó Tranh rủ mắt xuống, quét mắt qua bàn tay Lục Quýnh đang giữ lấy cánh tay hắn, vẻ mặt ghét bỏ.
Lục Quýnh vội vàng buông tay ra, cười hắc hắc, lại hỏi: "Đại ca, cậu sẽ không vụng trộm cùng Chu Tương Tương nói yêu đương đấy chứ?"
Phó Tranh lướt mắt nhìn hắn, "Thối lắm."
Lục Quýnh vừa nghe, mặt lộ vẻ vui mừng, "Nói như thế không phải là bạn gái?"
"Là con gái một người chú mà thôi."
Lục Quýnh hiếu kỳ: "Chú?"
"Một người chú, bận rộn ở nước ngoài làm ăn, sợ con gái không có người chăm sóc, nên đưa đến nhà tôi ở tạm vài ngày."
"Trời ạ! Ở nhờ!" Lục Quýnh kích động đến mức sắp nhảy dựng lên, bắt lấy tay Phó Tranh, "Đại ca, nói như vậy là, nữ thần Tương Tương của tôi hiện tại đang ở nhà cậu?!!"
"Haiz, cậu nhỏ giọng một chút đi, ồn ào cái gì? Đừng để người ta biết."
Vẻ mặt Lục Quýnh nịnh nọt, hạ giọng nói: "Anh trai, cậu phải giúp tôi! Này cận thủy lâu đài*, hạnh phúc nửa đời sau của anh em liền dựa vào cậu đó. Hôm nay tan học, tôi đến nhà cậu ở, được không?"
(* Cận thủy lâu đài: Câu thành ngữ chỉ việc lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên. Dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.)
Vẻ mặt Lục Quýnh mong đợi nhìn Phó Tranh.
Phó Tranh ghét bỏ liếc nhìn hắn một cái, "Biến, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Lục Quýnh: "Vì sao chứ!"
Phó Tranh liếc về phía dưới thân hắn một cái, "Cậu nói cậu đã từng ngủ qua không ít cô gái, còn muốn gieo họa cho một thiếu nữ thanh thuần sao?"
"Ách... Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ, điều này không phải rất bình thường sao."
"Tóm lại, đừng đánh chủ ý lên người Chu Tương Tương."
Lục Quýnh: "Đại ca, nói thật mà, thời buổi này, nam nhân nào không ngủ qua vài nữ nhân?"
"..."
"Thật sự, đại ca à, xã hội hiện tại này, xử nam so với gấu trúc còn khan hiếm hơn, gặp được chân ái lại hồi tâm không phải được rồi sao."
Phó Tranh nghe liền phiền, "Được, bộ dáng kia của các cậu đừng đem đến trước mặt lão tử nói, các cậu muốn cùng cô gái nào lên giường tôi không quản được, chịu trách nhiệm một chút, phòng hộ cho tốt, đừng đem con gái người ta làm lớn bụng."
Lục Quýnh: "... A, biết rõ, đại ca."
Lục Quýnh bị giáo huấn đành ngậm miệng, nhưng nhịn không được liếc nhìn phía dưới thân Phó Tranh, anh trai này sao cứ không nghĩ đến chuyện đó? Không kết giao bạn gái, cũng không có ham muốn phương diện kia??
Hắn cũng không dám nói với Phó Tranh, kỳ thật bọn họ cũng đang ngầm thảo luận phương diện kia của hắn có phải không được không??
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Tranh: Nàng dâu nhỏ, bọn họ nói anh không được, em cảm thấy sao?
Chu Tương Tương: "......."
Không biết xấu hổ →_→
"Tương Tương, tại sao cậu lại quen biết Phó Tranh lưu manh kia?" Trở lại phòng học, Lâm Tây Nham liên tục đuổi theo Chu Tương Tương hỏi.
Chu Tương Tương nhớ tới lời Phó Tranh vừa nói, vô thức tránh sang bên cạnh, cùng Lâm Tây Nham giữ một khoảng cách.
Cũng không biết có phải bị Phó Tranh ảnh hưởng không, cô cũng cảm thấy ánh mắt Lâm Tây Nham giống như cứ nhìn về phía trước ngực cô.
Hạ Hoan Hoan ở bên cạnh nói: " Lời nói này của bạn học Lâm cậu, tôi lại không thích nghe, Phó Tranh sao lại là lưu manh chứ?"
Lâm Tây Nham nhớ tới Phó Tranh vừa mới kéo tay Chu Tương Tương, tâm tình cực kỳ khó chịu, hừ lạnh một tiếng, rất khinh thường nói: "Sao lại không phải? Xếp toàn trường từ dưới đếm lên, ẩu đả đánh nhau hút thuốc uống rượu chơi đùa nữ nhân, cái gì cũng có đủ! Hừ, nếu không phải trong nhà hắn có vài đồng tiền dơ bẩn, loại rác rưởi này sớm đã bị trường học khai trừ!"
Phó Tranh là nam thần của Hạ Hoan Hoan, vừa nghe lời nói này, lập tức liền phát hỏa, cô đột nhiên vỗ bàn một cái, "Lâm Tây Nham cậu có ý gì?! Phó Tranh người ta còn chưa từng kết giao bạn gái đâu, con mắt nào của cậu trông thấy cậu ấy chơi đùa con gái? Mở miệng bịa đặt, làm phiền cậu có chút tố chất biết không?"
Hạ Hoan Hoan nháo lên, bạn học cùng lớp đều chuyển đến vây xem.
Lâm Tây Nham bị Hạ Hoan Hoan nói đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, phẫn nộ chỉ Hạ Hoan Hoan nói: "Cậu... Hạ Hoan Hoan cậu đừng có quá đáng! Tôi nói đều là sự thật, bên cạnh Phó Tranh kia từng thiếu qua nữ nhân lúc nào? Tương Tương, cậu là cô bé tốt, ngàn vạn lần đừng để hắn đùa bỡn được không!"
Mỗi ngày đều có nữ sinh đưa thư tình cho hắn, không phải là chưa từng thiếu nữ nhân sao? Sinh hoạt cá nhân không biết hỗn loạn thế nào!
Chu Tương Tương nghe thấy một câu cuối cùng của hắn, sắc mặt cũng có chút khó coi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tây Nham, không vui nói: " Bạn học Lâm, mời cậu thận trọng từ lời nói đến việc làm."
Lâm Tây Nham quýnh lên, "Tương Tương, tớ nói đều là thật, tớ là muốn tốt cho cậu!"
Hạ Hoan Hoan hừ hừ, trào phúng nói: "Thôi đi, tôi thấy cậu chính là ghen tị, ghen tị Tranh ca của tôi có nhiều cô gái thích như vậy! Không có biện pháp, ai bảo Tranh ca của tôi lớn lên đẹp trai đây."
Chu Tương Tương lôi kéo tay Hạ Hoan Hoan, lắc lắc đầu với cô, "Bớt tranh cãi một chút."
Hạ Hoan Hoan vểnh miệng lên, lúc này mới ngồi xuống.
Lâm Tây Nham bị oán hận đến sắc mặt xanh mét, bị bạn học kéo ra, mới nghẹn một bụng tức mà trở lại vị trí của mình.
Hạ Hoan Hoan nhìn bóng lưng Lâm Tây Nham bĩu môi, "Hừ, người này cũng thật không biết thưởng thức, bịa chuyện bậy bạ."
Chu Tương Tương bị ầm ĩ đến nhức đầu, một hồi lâu sau cũng không có nói một lời.
Hạ Hoan Hoan tiến đến bên cạnh cô, cười tủm tỉm hỏi: "Tương Tương, cậu cùng Phó Tranh là quan hệ gì nha? Sao từ trước đến giờ không nghe cậu nói?"
Chu Tương Tương: "Không có quan hệ gì."
Hạ Hoan Hoan rõ ràng không tin, vẻ mặt hồ nghi hỏi: "Không phải là bạn trai?"
Mắt Chu Tương Tương cũng muốn trợn trắng, "Làm sao có thể."
"Haiz- -" Hạ Hoan Hoan thở dài, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Vừa rồi tớ thấy hai người các cậu đứng chung một chỗ, trai tài gái sắc, lại xứng đôi."
Chu Tương Tương cũng bị chọc cười. Cô và Phó Tranh? Bắn đại bác cũng không tới được rồi.
...
Lớp 7 năm hai, Lục Quýnh giữ lấy Phó Tranh không ngừng hỏi: "Gia của tôi, cậu và Chu nữ thần của tôi đến cùng có quan hệ gì??"
"Móng vuốt, lấy ra." Phó Tranh rủ mắt xuống, quét mắt qua bàn tay Lục Quýnh đang giữ lấy cánh tay hắn, vẻ mặt ghét bỏ.
Lục Quýnh vội vàng buông tay ra, cười hắc hắc, lại hỏi: "Đại ca, cậu sẽ không vụng trộm cùng Chu Tương Tương nói yêu đương đấy chứ?"
Phó Tranh lướt mắt nhìn hắn, "Thối lắm."
Lục Quýnh vừa nghe, mặt lộ vẻ vui mừng, "Nói như thế không phải là bạn gái?"
"Là con gái một người chú mà thôi."
Lục Quýnh hiếu kỳ: "Chú?"
"Một người chú, bận rộn ở nước ngoài làm ăn, sợ con gái không có người chăm sóc, nên đưa đến nhà tôi ở tạm vài ngày."
"Trời ạ! Ở nhờ!" Lục Quýnh kích động đến mức sắp nhảy dựng lên, bắt lấy tay Phó Tranh, "Đại ca, nói như vậy là, nữ thần Tương Tương của tôi hiện tại đang ở nhà cậu?!!"
"Haiz, cậu nhỏ giọng một chút đi, ồn ào cái gì? Đừng để người ta biết."
Vẻ mặt Lục Quýnh nịnh nọt, hạ giọng nói: "Anh trai, cậu phải giúp tôi! Này cận thủy lâu đài*, hạnh phúc nửa đời sau của anh em liền dựa vào cậu đó. Hôm nay tan học, tôi đến nhà cậu ở, được không?"
(* Cận thủy lâu đài: Câu thành ngữ chỉ việc lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên. Dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.)
Vẻ mặt Lục Quýnh mong đợi nhìn Phó Tranh.
Phó Tranh ghét bỏ liếc nhìn hắn một cái, "Biến, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Lục Quýnh: "Vì sao chứ!"
Phó Tranh liếc về phía dưới thân hắn một cái, "Cậu nói cậu đã từng ngủ qua không ít cô gái, còn muốn gieo họa cho một thiếu nữ thanh thuần sao?"
"Ách... Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ, điều này không phải rất bình thường sao."
"Tóm lại, đừng đánh chủ ý lên người Chu Tương Tương."
Lục Quýnh: "Đại ca, nói thật mà, thời buổi này, nam nhân nào không ngủ qua vài nữ nhân?"
"..."
"Thật sự, đại ca à, xã hội hiện tại này, xử nam so với gấu trúc còn khan hiếm hơn, gặp được chân ái lại hồi tâm không phải được rồi sao."
Phó Tranh nghe liền phiền, "Được, bộ dáng kia của các cậu đừng đem đến trước mặt lão tử nói, các cậu muốn cùng cô gái nào lên giường tôi không quản được, chịu trách nhiệm một chút, phòng hộ cho tốt, đừng đem con gái người ta làm lớn bụng."
Lục Quýnh: "... A, biết rõ, đại ca."
Lục Quýnh bị giáo huấn đành ngậm miệng, nhưng nhịn không được liếc nhìn phía dưới thân Phó Tranh, anh trai này sao cứ không nghĩ đến chuyện đó? Không kết giao bạn gái, cũng không có ham muốn phương diện kia??
Hắn cũng không dám nói với Phó Tranh, kỳ thật bọn họ cũng đang ngầm thảo luận phương diện kia của hắn có phải không được không??
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Tranh: Nàng dâu nhỏ, bọn họ nói anh không được, em cảm thấy sao?
Chu Tương Tương: "......."
Không biết xấu hổ →_→
/91
|