Sủng Ái Ngày Một Nhiều

Chương 4: Thay nhau ra trận (H)

/168


Chương 4: Thay nhau ra trận (H)

 

 

 

 

                Trần Quân Nam cười lạnh nói: "Cô ta xuất thân từ gánh hát, quen thói hát xướng giả vờ diễn xuất cho người ta xem, ông đừng có mắc bẫy, kẻo sẽ bị cô ta nhạo báng sau lưng đấy."

 

 

 

                Ông chủ Vương nghe vậy thì nhìn lại mặt Kiều Hỷ, tuy tóc tai xộc xệch, mắt phượng lim dim, nhưng quai hàm hồng hào ý xuân. Đôi môi bị ông ta hôn cắn đến sưng, hừ hừ thở hổn hển. Với tay tới giữa chân cô ta lau qua một cái, ướt nhẹp cả tay, đúng là nước xuân chảy ra dính dấp. Ông ta bị trêu đùa cũng chẳng tức giận, trái lại còn cảm thấy cô gái nhỏ phương Nam có tâm tư làm nũng ngốc nghếch như vậy thật đáng yêu. Trong lòng thích thú lắm nhưng miệng lại hung dữ: "Còn chưa từng có con đàn bà nào dám trêu đùa ông nội đây, giờ không đâm hỏng cái huyệt dâm của ngươi không được." Không nói thêm nữa mà điên cuồng rút cắm, xông ngang đánh thẳng, đâm xoay cực kỳ thô bạo.

 

 

 

                Kiều Hỷ bị Trần Quân Nam phá đám, thầm kêu khổ rồi, nghĩ rằng sẽ bị ông khách Quan Đông này làm cho khổ sở, không còn tâm tư hưởng thụ nữa. Tâm tư cô ta xoay chuyển rồi quyết lấy tuyệt học bình sinh ra phục vụ, hai chân quấn quanh eo gấu của ông ta, hít một hơi thắt chặt hoa huyệt, tựa như con tằm ăn lá dâu, con vịt hút nước, tiếng đâm bồm bộp liên tiếp không ngừng. Ông chủ Vương cảm giác đã gặp đối thủ, cúi đầu xuống cắn nuốt đầu vú không ngừng lung lay, hạ eo chuyển động như mãnh hổ xuống núi. Bình thường Kiều Hỷ đều luyện công để diễn kịch, cái eo mềm dẻo đến mức con gái bình thường không thể sánh kịp. Đầu vú cô ta bị gặm cắn, hứng tình hừng hực, nhấc chiếc eo liễu lên nghênh đón thẳng lấy vật trong quần của ông chủ Vương, nâng lên rơi xuống, mặt bụng bằng phẳng trắng phau giờ gồ lên hình dáng dương vật, kêu a a như đang ca hát: "Ngài sắp làm chết Kiều Hỷ rồi!"

 

 

 

                Ông chủ Vương thấy cô ta phóng túng mười phần, toàn thân dâm đãng quy phục cong lên, trong lòng sung sướng không chịu nổi, đáy mắt đỏ rực đứng thẳng người lên, xốc mắt cá chân cô ta đặt lên hai vai, cánh mông rung rung đóng cọc ác liệt vào bên trong tiểu huyệt. Chợt nghe tiếng nước phụt phụt chảy ra không dứt, lại nghe tiếng Kiều Hỷ rên rên rỉ rỉ kêu la muốn tiểu, xương bả vai của ông thấm đẫm mồ hôi, chợt thấy quy đầu tê dại, không nhịn được gầm nhẹ một tiếng, tinh dịch cuồn cuộn phun ra, sung sướng giải phóng như Hoàng Hà chảy ngược, đắm chìm Vu Sơn.

 

 

 

                Trần Quân Nam nhìn hồi lâu sớm đã nổi lòng dâm, đẩy ông chủ Vương đang thở hổn hển khó khăn ra, tay cầm cây gậy xông vào âm hộ đang đẫm chất nhầy. Kiều Hỷ đã hết cả hơi, cả người xụi lơ như bông, mặc hắn ra sức khoe tài.

 

 

 

                Trần Quân Nam không đủ mạnh mẽ, nên bế ngang cô ta lên, vừa đâm vừa đi đến chỗ ghế bập bênh ngồi xuống, lại cười nói với ông chủ Vương: "Lúc trước chẳng phải ông hỏi tại sao hai bên tay ghế lại nhỏ dài như vậy sao? Ông tới sẽ biết."

 

 

 

                Ông chủ Vương quần cũng chẳng thèm mặc, để chân trần tò mò đi qua, nhìn theo động tác của Trần Quân Nam, nâng hai chân Kiều Hỷ lên thật cao đến trên tay ghế.

 

 

 

                Chỉ thấy Kiều Hỷ đưa lưng về phía ông ta, ánh trăng ngoài cửa sổ như làn nước phản chiếu lên bắp thịt nhỏ nhắn và làn da trong suốt như ngọc của cô ta. Dưới cái eo thon nhỏ là hai cánh mông trắng tuyết vểnh lên, mập mạp như thịt cổ ngỗng. Vì chân bị đặt trên tay ghế nên nơi ở giữa rộng mở, loáng thoáng có thể thấy cây gậy của Trần Quân Nam đang nhét vào đâm lên đến sung sướng, bỗng chốc vật kia của ông ta lại sưng to lên.

 

 

 

                Trần Quân Nam tiện tay lấy một chiếc hộp tròn khắc hoa phù dung màu đen mạ vàng trên bàn hương ném cho ông ta: "Nếm thử mùi vị chơi cửa sau một chút, thú vị khác thường."

 

 

 

                "Đàn ông phương Nam các người rất biết cách chơi đàn bà." Ông chủ Vương thì thầm trong miệng, vặn nắp hộp ra, có một mùi thơm lan tỏa, bên trong là cao trắng như mỡ heo. Trần Quân Nam nói thêm: "Dương vật của ông quá lớn, không có cái này thì không vào được."

 

 

 

                Lúc này Kiều Hỷ đã dần hồi sức, quay đầu nhìn ông ta với vẻ đáng thương tràn trề, mềm giọng xin tha: "Xin ngài thương xót cho em với!"

 

 

 

                Ông chủ Vương lấy một chút cao trơn bôi xoa lên hậu huyệt của cô ta, nhìn cửa hang với những nếp nhăn co chặt như bông cúc, hưng phấn tột cùng, kéo lấy búi tóc tán loạn của cô ta hôn lên miệng một cái: "Tâm can của ta, ta không thương em thì còn có thể xót ai!"

 

                ------oOo------

 

                Nguồn: thichdoctruyen.vip

 

 

 


/168

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status