Trong sảnh của sân bay thành phố Yến, người qua lại tấp nập.
Tiếng thông báo ở sân bay vang lên, bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt cực lớn, giữa ánh nắng chiều dìu dịu, vô số chiếc máy bay cất cánh hạ cánh, ở cửa kiểm tra an ninh toàn cảnh người nhà hoặc người yêu tạm biệt nhau.
Sau khi máy bay hạ cánh, Hạ Giác rời đi một mình. Tuy nói là đi, nhưng cũng không quá lời nếu miêu tả bằng cụm từ chạy trối chết.
Ngu Thanh Vãn bị bỏ lại một mình ở sân bay, lặng lẽ chờ Hạ Thành đến.
Đây là lần đầu tiên cô tới thành phố Yến.
Nhìn cảnh người thân và bạn bè tạm biệt nhau ở cửa kiểm tra an ninh, cô bỗng không nhịn được mà nghĩ, nếu có ngày cô rời đi, liệu cô có trải qua cảnh tượng tương tự không nhỉ.
Nhưng cô không có ba mẹ, ngay cả bạn bè cũng rất ít.
Có lẽ ngày cô đi, cũng không có ai đến tiễn cô.
Ngu Thanh Vãn hơi ngẩn người, cô quay đầu nhìn từng chiếc máy bay cất cánh hạ cánh trên đường băng ngoài cửa sổ, dường như những lời Hạ Giác nói trước khi đi vẫn văng vẳng bên tai cô.
"Hôm đó khi Hạ Thành về nhà, chịu gia pháp trong từ đường, tôi cũng tình cờ có mặt bên ngoài. Ba nói gia thế của cô không đủ tư cách để làm con dâu nhà họ Hạ, ông ấy không bao giờ thừa nhận thân phận của cô. Hạ Thành nói, vợ anh ấy chỉ có thể là cô."
"Mà thực tế chứng minh, khi không tìm được cô, đúng là anh ta sẽ phát điên thật."
Thì ra anh đã xác định rằng vợ anh chỉ có thể là cô từ lâu rồi à?
Nên anh cất chiếc nhẫn kia trong túi.
Anh đang thực hiện từng chuyện mà anh hứa với cô khi họ ở bên nhau năm đó.
Còn cả hồi nãy, Ngu Thanh Vãn biết, chắc chắn anh đang trên đường liều mạng tìm kiếm cô.
Thật ra cô không còn cô độc từ lâu rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên phía sau, nhưng cô lại không bình tĩnh như thường ngày mà lại hơi bối rối.
Cô vừa quay người lại, còn chưa kịp nhìn rõ người phía sau thì đã bị ôm rất chặt, áp sát với lồng ngực rộng chắc và nóng bỏng.
Nhịp thở của người đàn ông cũng dồn dập hơn thường ngày, anh khẽ thở hổn hển, cánh tay ôm lấy cô như mất kiểm soát, dường như muốn cô hòa tan vào máu thịt mình.
Bầu không khí xung quanh như ngừng lại vào lúc này, ánh chiều tà chiếu xuống bóng hai người ôm nhau, các hạt bụi li ti trôi bồng bềnh giữa ánh nắng mờ ảo.
Ngu Thanh Vãn nhớ tới tiếng gió rít gào mà cô nghe thấy trong điện thoại hồi nãy, chắc anh chạy tới đây rất vội, chẳng biết anh lái xe nhanh đến mức nào.
Cuối cùng Hạ Thành cũng khẽ nói, giọng rất khàn.
"Có bị thương không?"
Cảm nhận được tấm lưng căng cứng của anh, cô khẽ hít một hơi, ôm lấy eo anh, cố gắng dùng tiếp xúc da thịt để chậm rãi truyền hơi ấm trên người mình cho anh, cô dịu giọng an ủi:
"Hạ Thành, em không sao, anh đừng sợ."
Hạ Thành không buông tay ra, ngược lại còn lẳng lặng ôm cô chặt hơn.
Đúng thế, anh đang sợ.
Ngu Thanh Vãn có thể cảm nhận được.
Anh đang sợ cô biến mất.
Cô mím chặt môi, hơi cong ngón tay lại, trái tim cô như bị thứ gì đó bất ngờ bóp chặt, cảm xúc khó tả trào dâng, chậm rãi lan khắp người cô.
Tia nắng cuối cùng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, bóng người phản chiếu trên mặt đất hòa quyện vào nhau.
Dần dần, cuối cùng người anh cũng không lạnh như khi anh vừa tới đây nữa.
Ngoại hình và khí chất của hai người đều hết sức nổi bật, cảnh họ ôm nhau vô cùng bắt mắt và đẹp đẽ, khiến những người đang ra sân bay gần đó thi nhau nhìn về phía họ bằng ánh mắt ước ao.
Ngu Thanh Vãn hơi ngượng khi bị người lạ vây xem như thế, tai cô hơi đỏ lên, cô khẽ đẩy anh.
"Hạ Thành..."
Cuối cùng Hạ Thành cũng buông cô ra, nắm lấy tay cô rất tự nhiên, dẫn cô ra ngoài.
"Đi thôi, bà Hạ."
Đốt ngón tay thon dài của người đàn ông lọt qua kẽ hở giữa các ngón tay cô một cách tự nhiên, tay họ đan chặt vào nhau, không còn khe hở nào.
Nhiệt độ tay anh nóng hừng hực, độ ấm đó như chậm rãi lan rộng dọc theo bàn tay đang nắm chặt, nóng đến mức khiến trái tim cô hơi co rút.
Hạ Thành đã thấy cảnh cô bị người khác chụp thuốc mê rồi bắt đi ngay trước cửa nhà trong camera.
Anh ra sức kiềm chế cảm xúc hung bạo muốn giết người kia, chỉ cảm thấy nó như sắp vọt khỏi lồng giam lý trí lần nữa.
Cơ thể cô vốn yếu ớt, không thể chịu được sự giày vò và khiếp sợ.
Càng nghĩ, Hạ Thành lại càng thấy Hạ Giác đáng chết hơn.
Đến khi về xe, Hạ Thành kiềm chế cảm xúc hung bạo kia, chậm rãi hỏi cô: "Hồi nãy em sợ không? Giờ có thấy khó chịu ở đâu không?"
Ngu Thanh Vãn lắc đầu, từ sau khi rời khỏi nhà họ Dung, cô cảm thấy cơ thể mình đã khá hơn trước nhiều, ít nhất cũng không đến mức mới đi được một lát đã thấy chóng mặt như trước nữa.
"Em không sao."
Nhìn sườn mặt căng cứng của người đàn ông, cô khẽ nói: "Cậu ta nói ba anh muốn gặp em."
Hạ Thành nhíu mày: "Cứ kệ họ."
Chỉ cần anh không gật đầu, không ai có thể đưa cô về nhà họ Hạ.
Nếu cô không muốn tiếp xúc với nhà họ Hạ, anh sẽ không để bất cứ ai ép cô.
Ngu Thanh Vãn thoáng ngừng lại, biết anh đang lo lắng chuyện gì.
Cô lại nghĩ tới những gì mà Tần Duyệt Ninh nói khi đó.
Thật ra anh rất thiếu cảm giác an toàn.
Ngu Thanh Vãn im lặng một lát, bỗng ngước mắt, nghiêm túc nhìn anh.
"Hạ Thành, em là vợ anh."
Ngu Thanh Vãn không biết phải làm thế nào để khiến anh cảm thấy an toàn, cô không giỏi ăn nói nên chỉ có thể dùng hành động để nói cho anh biết, cô sẵn sàng đối mặt và chịu đựng cùng anh.
Cô chăm chú nhìn anh, bóng anh phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô, cô nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.
"Em đồng ý về gặp người nhà của anh cùng anh. Cho dù ba anh có chấp nhận em hay không, em cũng đồng ý về với anh."
Cô vừa dứt lời, ánh mắt Hạ Thành chợt chững lại, dường như sự hung bạo đang dâng trào trong mắt anh bỗng tắt ngúm, thay vào đó là một vài cảm xúc khó nhận biết.
Anh khẽ nuốt nước bọt, một lát sau, anh mới hỏi bằng giọng khàn khàn: "Không miễn cưỡng chứ?"
Ngu Thanh Vãn lắc đầu, khóe môi hơi cong lên: "Không. Tự em muốn đi."
Thật ra Ngu Thanh Vãn cũng rất tò mò, sau khi cô rời khỏi Lâm Tây rồi, Hạ Thành đã quay về nhà họ Hạ thế nào, vượt qua mấy năm đó ra sao.
Đó là cuộc sống mà cô từng bỏ lỡ, không tham gia. Cô muốn biết về nó.
...
Đêm xuống.
Nhà họ Hạ tọa lạc ở vị trí tấc đất tấc vàng tại thành phố Yến, sân vườn rộng rãi, đèn đuốc rực sáng, cánh cổng lớn bên ngoài chậm rãi mở ra, chỉ thấy một đài phun nước ở chính giữa, xung quanh là vệ sĩ được huấn luyện bài bản đang tuần tra quanh tòa nhà, cả căn nhà toát lên sự uy nghiêm và khí phách dồi dào, còn xa hoa hơn cả nhà tổ nhà họ Dung.
Xe ngừng ở cửa, Ngu Thanh Vãn xuống xe theo Hạ Thành, nhìn thấy một cô gái trẻ trung dịu dàng, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang đứng trong ánh đèn ở cửa.
Cô gái choàng khăn kaki, để tóc ngắn ngang vai màu đen, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt hơi cong, vừa nhìn đã biết là một tiểu thư khuê các được dạy dỗ tử tế, có khí chất đoan trang hòa nhã.
Trước khi Ngu Thanh Vãn nhận ra đó là ai, Hạ Thành đã hơi cúi đầu, thì thầm vào tai cô: "Chị của Hạ Giác đấy."
Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn hơi kinh ngạc.
Nếu anh đã nói đó là chị Hạ Giác, tức là chị ruột có cùng ba mẹ.
Hai chị em họ mang lại những cảm nhận khác hẳn nhau cho người khác.
Lúc này, cô gái quấn lại khăn, mỉm cười chìa tay ra với cô, nói bằng giọng lịch sự và ôn hòa: "Xin chào em dâu. Chị là Hạ Minh Phi."
Ngu Thanh Vãn đã chuẩn bị tâm lý rằng sẽ bị làm khó, nào ngờ thái độ của Hạ Minh Phi lại dễ gần và thân thiện đến bất ngờ.
Cô bắt tay lại, cũng mỉm cười với Hạ Minh Phi.
"Nếu đã về rồi thì mau vào đi. Đồ ăn được chuẩn bị xong rồi đấy."
Trong phòng khách sáng trưng, có hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha sang trọng, một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi, mặc comple, bụng bia hơi béo. Một người đàn ông trẻ khác thì đúng kiểu cậu ấm, có vẻ ngoài ăn chơi.
Thấy Hạ Thành và Ngu Thanh Vãn bước vào, hai người đồng loạt nhìn về phía Ngu Thanh Vãn.
Hạ Minh Phi quay sang nói: "A Thành, em lên gọi ba xuống đi."
Hạ Thành đứng im, vẫn nắm tay Ngu Thanh Vãn.
Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, nháy mắt với anh, nói khẽ: "Anh đi đi, em ở đây cũng không sao đâu."
Lúc này Hạ Thành mới buông tay ra: "Ừ."
Trông thấy cảnh này, ba con Hạ Uy lập tức nhìn nhau.
Sau khi Hạ Thành rời đi, Hạ Minh Phi bắt đầu giới thiệu: "Chú hai, Dụ Phàm, đây là vợ của A Thành."
"Thanh Vãn, đây là chú hai, đây là Hạ Dụ Phàm, con trai chú hai, cũng là em họ Hạ Thành."
Sau khi nghe Hạ Minh Phi giới thiệu xong, Ngu Thanh Vãn đã đoán được đại khái.
Chắc cũng giống quan hệ ở nhà họ Dung, không phải ruột thịt, nhưng cũng khăng khít hơn họ hàng bình thường một chút.
Hơn nữa cô có thể cảm nhận được ánh mắt của hai người kia khi nhìn cô không có ý tốt, chỉ là họ không dám thể hiện quá rõ thôi.
"Chị dâu đẹp thật, bảo sao lại khiến anh cả nhớ mãi không quên."
Hạ Dụ Phàm nhìn chằm chằm cô rồi lên tiếng trước, nói bằng giọng đầy ẩn ý: "Không biết chị dâu nghe chưa, ở thành phố Yến cũng có một cô chủ nhà họ Ngu khá thân thiết với anh họ đấy. Sao em thấy chị dâu trông hơi giống cô chủ nhà họ Ngu đấy nhỉ, chẳng lẽ..."
Anh ta còn chưa dứt lời, Hạ Minh Phi đã sầm mặt, ngắt lời: "Dụ Phàm."
Tuy Hạ Minh Phi trông rất dịu dàng, nhưng khi sầm mặt thì vẫn khá đáng sợ.
Hạ Dụ Phàm lập tức im lặng, không dám nói nữa.
Nghe thấy những gì mà anh ta vừa nói, Ngu Thanh Vãn lặng lẽ nhíu mày.
Đúng lúc này, có tiếng động vang lên ở cầu thang, Hạ Minh cũng đi xuống từ trên tầng.
Đây là lần đầu tiên Ngu Thanh Vãn nhìn thấy Hạ Minh.
Ông ta khoảng năm, sáu mươi tuổi, tóc ở thái dương hơi hoa râm, nét mặt nghiêm nghị, khí thế tàn bạo trên người đã lắng xuống thành sự uy nghiêm sau khi được năm tháng mài giũa, khiến người ta vô thức nín thở.
Hạ Minh liếc Ngu Thanh Vãn, không hề mỉm cười, hình như cũng không định nói chuyện với cô, hoàn toàn coi thường cô.
"Ngồi đi."
Cảm nhận được thái độ lạnh lùng của Hạ Minh, Ngu Thanh Vãn chợt nhớ ra, việc nhà họ Hạ ra tay với nhà họ Dung trước đó chính là ý của Hạ Minh.
Cô cụp mắt, che giấu sự ảm đạm trong mắt, đã dần có câu trả lời trong lòng.
Lúc này, ngón tay cô bỗng được người bên cạnh nắm chặt.
Ngu Thanh Vãn ngơ ngác ngước mắt lên, bất ngờ gặp phải ánh mắt đen thẳm của người đàn ông.
Hạ Thành nắm đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô, có ý trấn an.
Anh trầm giọng nói: "Không phải sợ."
Có anh ở đây rồi, không ai dám động đến cô cả.
Ngu Thanh Vãn bỗng cảm thấy ấm áp, khóe môi vô thức cong lên, sự lo lắng ngắn ngủi hồi nãy cũng tan biến theo lời anh nói.
"Ừm."
Tiếng thông báo ở sân bay vang lên, bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt cực lớn, giữa ánh nắng chiều dìu dịu, vô số chiếc máy bay cất cánh hạ cánh, ở cửa kiểm tra an ninh toàn cảnh người nhà hoặc người yêu tạm biệt nhau.
Sau khi máy bay hạ cánh, Hạ Giác rời đi một mình. Tuy nói là đi, nhưng cũng không quá lời nếu miêu tả bằng cụm từ chạy trối chết.
Ngu Thanh Vãn bị bỏ lại một mình ở sân bay, lặng lẽ chờ Hạ Thành đến.
Đây là lần đầu tiên cô tới thành phố Yến.
Nhìn cảnh người thân và bạn bè tạm biệt nhau ở cửa kiểm tra an ninh, cô bỗng không nhịn được mà nghĩ, nếu có ngày cô rời đi, liệu cô có trải qua cảnh tượng tương tự không nhỉ.
Nhưng cô không có ba mẹ, ngay cả bạn bè cũng rất ít.
Có lẽ ngày cô đi, cũng không có ai đến tiễn cô.
Ngu Thanh Vãn hơi ngẩn người, cô quay đầu nhìn từng chiếc máy bay cất cánh hạ cánh trên đường băng ngoài cửa sổ, dường như những lời Hạ Giác nói trước khi đi vẫn văng vẳng bên tai cô.
"Hôm đó khi Hạ Thành về nhà, chịu gia pháp trong từ đường, tôi cũng tình cờ có mặt bên ngoài. Ba nói gia thế của cô không đủ tư cách để làm con dâu nhà họ Hạ, ông ấy không bao giờ thừa nhận thân phận của cô. Hạ Thành nói, vợ anh ấy chỉ có thể là cô."
"Mà thực tế chứng minh, khi không tìm được cô, đúng là anh ta sẽ phát điên thật."
Thì ra anh đã xác định rằng vợ anh chỉ có thể là cô từ lâu rồi à?
Nên anh cất chiếc nhẫn kia trong túi.
Anh đang thực hiện từng chuyện mà anh hứa với cô khi họ ở bên nhau năm đó.
Còn cả hồi nãy, Ngu Thanh Vãn biết, chắc chắn anh đang trên đường liều mạng tìm kiếm cô.
Thật ra cô không còn cô độc từ lâu rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên phía sau, nhưng cô lại không bình tĩnh như thường ngày mà lại hơi bối rối.
Cô vừa quay người lại, còn chưa kịp nhìn rõ người phía sau thì đã bị ôm rất chặt, áp sát với lồng ngực rộng chắc và nóng bỏng.
Nhịp thở của người đàn ông cũng dồn dập hơn thường ngày, anh khẽ thở hổn hển, cánh tay ôm lấy cô như mất kiểm soát, dường như muốn cô hòa tan vào máu thịt mình.
Bầu không khí xung quanh như ngừng lại vào lúc này, ánh chiều tà chiếu xuống bóng hai người ôm nhau, các hạt bụi li ti trôi bồng bềnh giữa ánh nắng mờ ảo.
Ngu Thanh Vãn nhớ tới tiếng gió rít gào mà cô nghe thấy trong điện thoại hồi nãy, chắc anh chạy tới đây rất vội, chẳng biết anh lái xe nhanh đến mức nào.
Cuối cùng Hạ Thành cũng khẽ nói, giọng rất khàn.
"Có bị thương không?"
Cảm nhận được tấm lưng căng cứng của anh, cô khẽ hít một hơi, ôm lấy eo anh, cố gắng dùng tiếp xúc da thịt để chậm rãi truyền hơi ấm trên người mình cho anh, cô dịu giọng an ủi:
"Hạ Thành, em không sao, anh đừng sợ."
Hạ Thành không buông tay ra, ngược lại còn lẳng lặng ôm cô chặt hơn.
Đúng thế, anh đang sợ.
Ngu Thanh Vãn có thể cảm nhận được.
Anh đang sợ cô biến mất.
Cô mím chặt môi, hơi cong ngón tay lại, trái tim cô như bị thứ gì đó bất ngờ bóp chặt, cảm xúc khó tả trào dâng, chậm rãi lan khắp người cô.
Tia nắng cuối cùng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, bóng người phản chiếu trên mặt đất hòa quyện vào nhau.
Dần dần, cuối cùng người anh cũng không lạnh như khi anh vừa tới đây nữa.
Ngoại hình và khí chất của hai người đều hết sức nổi bật, cảnh họ ôm nhau vô cùng bắt mắt và đẹp đẽ, khiến những người đang ra sân bay gần đó thi nhau nhìn về phía họ bằng ánh mắt ước ao.
Ngu Thanh Vãn hơi ngượng khi bị người lạ vây xem như thế, tai cô hơi đỏ lên, cô khẽ đẩy anh.
"Hạ Thành..."
Cuối cùng Hạ Thành cũng buông cô ra, nắm lấy tay cô rất tự nhiên, dẫn cô ra ngoài.
"Đi thôi, bà Hạ."
Đốt ngón tay thon dài của người đàn ông lọt qua kẽ hở giữa các ngón tay cô một cách tự nhiên, tay họ đan chặt vào nhau, không còn khe hở nào.
Nhiệt độ tay anh nóng hừng hực, độ ấm đó như chậm rãi lan rộng dọc theo bàn tay đang nắm chặt, nóng đến mức khiến trái tim cô hơi co rút.
Hạ Thành đã thấy cảnh cô bị người khác chụp thuốc mê rồi bắt đi ngay trước cửa nhà trong camera.
Anh ra sức kiềm chế cảm xúc hung bạo muốn giết người kia, chỉ cảm thấy nó như sắp vọt khỏi lồng giam lý trí lần nữa.
Cơ thể cô vốn yếu ớt, không thể chịu được sự giày vò và khiếp sợ.
Càng nghĩ, Hạ Thành lại càng thấy Hạ Giác đáng chết hơn.
Đến khi về xe, Hạ Thành kiềm chế cảm xúc hung bạo kia, chậm rãi hỏi cô: "Hồi nãy em sợ không? Giờ có thấy khó chịu ở đâu không?"
Ngu Thanh Vãn lắc đầu, từ sau khi rời khỏi nhà họ Dung, cô cảm thấy cơ thể mình đã khá hơn trước nhiều, ít nhất cũng không đến mức mới đi được một lát đã thấy chóng mặt như trước nữa.
"Em không sao."
Nhìn sườn mặt căng cứng của người đàn ông, cô khẽ nói: "Cậu ta nói ba anh muốn gặp em."
Hạ Thành nhíu mày: "Cứ kệ họ."
Chỉ cần anh không gật đầu, không ai có thể đưa cô về nhà họ Hạ.
Nếu cô không muốn tiếp xúc với nhà họ Hạ, anh sẽ không để bất cứ ai ép cô.
Ngu Thanh Vãn thoáng ngừng lại, biết anh đang lo lắng chuyện gì.
Cô lại nghĩ tới những gì mà Tần Duyệt Ninh nói khi đó.
Thật ra anh rất thiếu cảm giác an toàn.
Ngu Thanh Vãn im lặng một lát, bỗng ngước mắt, nghiêm túc nhìn anh.
"Hạ Thành, em là vợ anh."
Ngu Thanh Vãn không biết phải làm thế nào để khiến anh cảm thấy an toàn, cô không giỏi ăn nói nên chỉ có thể dùng hành động để nói cho anh biết, cô sẵn sàng đối mặt và chịu đựng cùng anh.
Cô chăm chú nhìn anh, bóng anh phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô, cô nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.
"Em đồng ý về gặp người nhà của anh cùng anh. Cho dù ba anh có chấp nhận em hay không, em cũng đồng ý về với anh."
Cô vừa dứt lời, ánh mắt Hạ Thành chợt chững lại, dường như sự hung bạo đang dâng trào trong mắt anh bỗng tắt ngúm, thay vào đó là một vài cảm xúc khó nhận biết.
Anh khẽ nuốt nước bọt, một lát sau, anh mới hỏi bằng giọng khàn khàn: "Không miễn cưỡng chứ?"
Ngu Thanh Vãn lắc đầu, khóe môi hơi cong lên: "Không. Tự em muốn đi."
Thật ra Ngu Thanh Vãn cũng rất tò mò, sau khi cô rời khỏi Lâm Tây rồi, Hạ Thành đã quay về nhà họ Hạ thế nào, vượt qua mấy năm đó ra sao.
Đó là cuộc sống mà cô từng bỏ lỡ, không tham gia. Cô muốn biết về nó.
...
Đêm xuống.
Nhà họ Hạ tọa lạc ở vị trí tấc đất tấc vàng tại thành phố Yến, sân vườn rộng rãi, đèn đuốc rực sáng, cánh cổng lớn bên ngoài chậm rãi mở ra, chỉ thấy một đài phun nước ở chính giữa, xung quanh là vệ sĩ được huấn luyện bài bản đang tuần tra quanh tòa nhà, cả căn nhà toát lên sự uy nghiêm và khí phách dồi dào, còn xa hoa hơn cả nhà tổ nhà họ Dung.
Xe ngừng ở cửa, Ngu Thanh Vãn xuống xe theo Hạ Thành, nhìn thấy một cô gái trẻ trung dịu dàng, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang đứng trong ánh đèn ở cửa.
Cô gái choàng khăn kaki, để tóc ngắn ngang vai màu đen, mặt trái xoan, lông mày lá liễu, mắt hơi cong, vừa nhìn đã biết là một tiểu thư khuê các được dạy dỗ tử tế, có khí chất đoan trang hòa nhã.
Trước khi Ngu Thanh Vãn nhận ra đó là ai, Hạ Thành đã hơi cúi đầu, thì thầm vào tai cô: "Chị của Hạ Giác đấy."
Nghe thấy thế, Ngu Thanh Vãn hơi kinh ngạc.
Nếu anh đã nói đó là chị Hạ Giác, tức là chị ruột có cùng ba mẹ.
Hai chị em họ mang lại những cảm nhận khác hẳn nhau cho người khác.
Lúc này, cô gái quấn lại khăn, mỉm cười chìa tay ra với cô, nói bằng giọng lịch sự và ôn hòa: "Xin chào em dâu. Chị là Hạ Minh Phi."
Ngu Thanh Vãn đã chuẩn bị tâm lý rằng sẽ bị làm khó, nào ngờ thái độ của Hạ Minh Phi lại dễ gần và thân thiện đến bất ngờ.
Cô bắt tay lại, cũng mỉm cười với Hạ Minh Phi.
"Nếu đã về rồi thì mau vào đi. Đồ ăn được chuẩn bị xong rồi đấy."
Trong phòng khách sáng trưng, có hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha sang trọng, một người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi, mặc comple, bụng bia hơi béo. Một người đàn ông trẻ khác thì đúng kiểu cậu ấm, có vẻ ngoài ăn chơi.
Thấy Hạ Thành và Ngu Thanh Vãn bước vào, hai người đồng loạt nhìn về phía Ngu Thanh Vãn.
Hạ Minh Phi quay sang nói: "A Thành, em lên gọi ba xuống đi."
Hạ Thành đứng im, vẫn nắm tay Ngu Thanh Vãn.
Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, nháy mắt với anh, nói khẽ: "Anh đi đi, em ở đây cũng không sao đâu."
Lúc này Hạ Thành mới buông tay ra: "Ừ."
Trông thấy cảnh này, ba con Hạ Uy lập tức nhìn nhau.
Sau khi Hạ Thành rời đi, Hạ Minh Phi bắt đầu giới thiệu: "Chú hai, Dụ Phàm, đây là vợ của A Thành."
"Thanh Vãn, đây là chú hai, đây là Hạ Dụ Phàm, con trai chú hai, cũng là em họ Hạ Thành."
Sau khi nghe Hạ Minh Phi giới thiệu xong, Ngu Thanh Vãn đã đoán được đại khái.
Chắc cũng giống quan hệ ở nhà họ Dung, không phải ruột thịt, nhưng cũng khăng khít hơn họ hàng bình thường một chút.
Hơn nữa cô có thể cảm nhận được ánh mắt của hai người kia khi nhìn cô không có ý tốt, chỉ là họ không dám thể hiện quá rõ thôi.
"Chị dâu đẹp thật, bảo sao lại khiến anh cả nhớ mãi không quên."
Hạ Dụ Phàm nhìn chằm chằm cô rồi lên tiếng trước, nói bằng giọng đầy ẩn ý: "Không biết chị dâu nghe chưa, ở thành phố Yến cũng có một cô chủ nhà họ Ngu khá thân thiết với anh họ đấy. Sao em thấy chị dâu trông hơi giống cô chủ nhà họ Ngu đấy nhỉ, chẳng lẽ..."
Anh ta còn chưa dứt lời, Hạ Minh Phi đã sầm mặt, ngắt lời: "Dụ Phàm."
Tuy Hạ Minh Phi trông rất dịu dàng, nhưng khi sầm mặt thì vẫn khá đáng sợ.
Hạ Dụ Phàm lập tức im lặng, không dám nói nữa.
Nghe thấy những gì mà anh ta vừa nói, Ngu Thanh Vãn lặng lẽ nhíu mày.
Đúng lúc này, có tiếng động vang lên ở cầu thang, Hạ Minh cũng đi xuống từ trên tầng.
Đây là lần đầu tiên Ngu Thanh Vãn nhìn thấy Hạ Minh.
Ông ta khoảng năm, sáu mươi tuổi, tóc ở thái dương hơi hoa râm, nét mặt nghiêm nghị, khí thế tàn bạo trên người đã lắng xuống thành sự uy nghiêm sau khi được năm tháng mài giũa, khiến người ta vô thức nín thở.
Hạ Minh liếc Ngu Thanh Vãn, không hề mỉm cười, hình như cũng không định nói chuyện với cô, hoàn toàn coi thường cô.
"Ngồi đi."
Cảm nhận được thái độ lạnh lùng của Hạ Minh, Ngu Thanh Vãn chợt nhớ ra, việc nhà họ Hạ ra tay với nhà họ Dung trước đó chính là ý của Hạ Minh.
Cô cụp mắt, che giấu sự ảm đạm trong mắt, đã dần có câu trả lời trong lòng.
Lúc này, ngón tay cô bỗng được người bên cạnh nắm chặt.
Ngu Thanh Vãn ngơ ngác ngước mắt lên, bất ngờ gặp phải ánh mắt đen thẳm của người đàn ông.
Hạ Thành nắm đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô, có ý trấn an.
Anh trầm giọng nói: "Không phải sợ."
Có anh ở đây rồi, không ai dám động đến cô cả.
Ngu Thanh Vãn bỗng cảm thấy ấm áp, khóe môi vô thức cong lên, sự lo lắng ngắn ngủi hồi nãy cũng tan biến theo lời anh nói.
"Ừm."
/91
|