Gần tới cuối năm, thành phố Lâm vẫn chưa rơi trận tuyết đầu mà nhiệt độ đã âm thầm xuống thấp, bệnh viện chật kín người, mùi nước sát trùng thoang thoảng, nhưng lại làm người ta cảm thấy yên tâm đến bất ngờ.
Bác sĩ cúi đầu nhìn báo cáo kiểm tra, ôn hòa dặn dò Ngu Thanh Vãn: "Gần đây chỉ số tiểu cầu cũng coi như ổn định, xem ra điều dưỡng tốt đấy, tháng này không cần đến truyền máu nữa. Sang năm sau đến kiểm tra lại. Nhưng bình thường vẫn phải chú ý không được để bị thương chảy máu, còn phải uống thuốc đều đặn."
Cũng may bệnh tình không chuyển biến xấu.
Ngu Thanh Vãn thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười.
"Tôi nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ cũng cười: "Không cần khách sáo. Chúc cô sang năm khỏe mạnh."
Ra khỏi bệnh viện, Ngu Thanh Vãn ngước lên nhìn cây cối trụi lủi hai bên đường, rõ ràng là cảnh tượng vô cùng tiêu điều, thế nhưng cô vẫn thấy đẹp.
Có lẽ vì cô chờ mong được nhìn thấy cảnh mùa xuân cây cối đâm chồi nảy lộc.
Cô tin mình sẽ được nhìn thấy.
Sau khi từ bệnh viện về, Ngu Thanh Vãn cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều, bắt taxi đến phòng triển lãm một chuyến.
"Thanh Vãn, chị và bên phía đối tác đã bàn bạc rồi, định đổi khai mạc triển lãm tranh nửa tháng sau thành buổi ra mắt triển lãm tranh cá nhân của em. Đến lúc đó sẽ mời rất nhiều người trong nghề đến, đây cũng là cơ hội tốt cho em ra mắt công chúng."
Ngu Thanh Vãn nghe vậy thì lập tức ngẩn ra, ngạc nhiên mở to mắt, không thể tin được những gì mình vừa nghe.
"Triển lãm tranh cá nhân ấy ạ?"
Đường Chỉ Nghiên mỉm cười, gật đầu khẳng định: "Đúng vậy."
Tin vui này đến quá đột ngột, giống như cái bánh từ trên bầu rớt xuống trúng đầu Ngu Thanh Vãn.
Đối với một họa sĩ, triển lãm tranh cá nhân có ý nghĩa rất lớn, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có được cơ hội như thế.
Ban đầu Ngu Thanh Vãn cho rằng cô bị nhốt ở nhà họ Dung lâu như vậy, lại không có bằng cấp, muốn đi con đường này nhất định sẽ vô cùng gian nan.
Cô mừng rỡ, nghẹn ngào nói: "Chị Đường, cảm ơn chị vì đã đồng ý cho em cơ hội này."
Thấy Ngu Thanh Vãn kích động như vậy, Đường Chỉ Nghiên bật cười, vỗ vào tay cô: "Đừng khách sáo Thanh Vãn, em xứng đáng được như vậy mà. Chị tin chắc triển lãm tranh lần này có thể khiến em bộc lộ tài năng trong ngành, em có năng lực này."
Đường Chỉ Nghiên lại quan tâm hỏi: "Nhưng bây giờ số lượng tranh tham gia triển lãm vẫn chưa đủ, có thể còn cần thêm mấy bức nữa, em có thể tự quyết định toàn bộ chi tiết trong buổi triển lãm tranh, chị sẽ hỗ trợ trong suốt quá trình. Em xem có kịp không? Có cần dời ngày buổi triển lãm tranh lại không?"
Ngu Thanh Vãn im lặng một lúc rồi ngước mắt lên, kiên định nói: "Không cần đâu ạ, có lẽ em sẽ hoàn thành được."
Đường Chỉ Nghiên vui vẻ gật đầu: "Vậy được, chúng ta thống nhất chủ đề triển lãm tranh trước đi. Em có ý tưởng gì không?"
Ngu Thanh Vãn gần như không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: "Có."
Từ rất lâu trước kia cô đã từng nghĩ, nếu như có một ngày cô có cơ hội tổ chức triển lãm tranh cá nhân, thì chủ đề sẽ chỉ có một.
Tự do, sinh mệnh và tình yêu.
...
Ngu Thanh Vãn ở phòng triển lãm đến bốn giờ chiều mới cùng Đường Chỉ Nghiên chốt được một phần công việc, bao gồm chủ đề triển lãm tranh, phong cách trang trí hội trường. Tất cả đều giao cho mình cô quyết định nên có không ít công việc nhỏ nhặt và rườm rà, thời gian cũng khá eo hẹp.
Đây là lần đầu tiên cô tổ chức triển lãm tranh cá nhân, nhất định phải tự tay chuẩn bị tốt mọi thứ.
Chờ đến khi bận xong mới có thời gian cầm di động, phát hiện có cuộc gọi nhỡ của Hạ Thành.
Ngu Thanh Vãn vừa định gọi lại, Hạ Thành đã điện qua nữa rồi.
Cô nhấn nghe, giọng người đàn ông trầm thấp, lạnh lùng lẫn với tiếng rè rè vang lên.
"Sao không nghe điện thoại?"
Ngu Thanh Vãn che di động, tìm được một nơi yên tĩnh rồi dịu giọng hỏi anh: "Lúc nãy em đang bận, sao vậy?"
Hạ Thành nghe ra giọng cô rõ ràng phơi phới hơn ngày thường, trong lòng hiểu rõ nguyên nhân nhưng vẫn chủ động hỏi: "Có chuyện gì mà vui vậy?"
Dù Hạ Thành không chủ động gọi điện thoại cho cô, Ngu Thanh Vãn cũng định báo tin vui này cho anh biết đầu tiên.
Cô không kìm được nụ cười bên môi, giọng điệu hân hoan: "Em sẽ tổ chức triển lãm tranh cá nhân vào mười lăm tháng sau đấy."
Ở đầu dây bên kia, Hạ Thành đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, cụp mắt nhìn phong cảnh phía dưới.
Chỉ cần nghe giọng điệu mừng rỡ trong điện thoại là cũng có thể tưởng tượng ra cô đang vui đến nhường nào, khóe môi người đàn ông cong lên, gương mặt lạnh lùng cũng vô thức trở nên dịu dàng.
"Chúc mừng bà Hạ được như ý nguyện."
Ngu Thanh Vãn nghe thấy bốn chữ "được như ý nguyện", bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Dường như ký ức phủ đầy bụi trong góc nào đó bỗng nhiên lộ ra, suy nghĩ chợt ùa về mùa xuân nào đó mấy năm trước.
Hạ Thành đi xem triển lãm tranh ở phòng trưng bày nào đó với cô.
Anh xem không hiểu tranh, cũng không hề có hứng thú với cái gọi là nghệ thuật, chỉ đơn giản vì Ngu Thanh Vãn thích nên anh mới kiên nhẫn đi xem với cô.
Ngu Thanh Vãn nhìn những bức tranh rực rỡ muôn màu trước mặt, không khỏi sinh lòng ước ao.
"Hạ Thành, em cũng muốn có buổi triển lãm tranh của riêng mình."
Thiếu niên trả lời cô bằng giọng lành lạnh: "Sẽ có thôi."
Ngu Thanh Vãn nghiêng đầu nhìn anh, giọng trầm xuống vài phần: "Nhưng nếu sau này không có ai tìm em, vài chục năm sau em cũng không phải họa sĩ nổi tiếng..."
Hạ Thành thì lại không cho là như thế, anh hờ hững nói: "Anh làm cho em. Em muốn tổ chức bao nhiêu thì tổ chức bấy nhiêu, muốn tổ chức ở đâu cũng được."
Thiếu niên nói rất chắc chắn, như thể nhiều năm về sau, chắc chắn anh sẽ thực hiện được lời hứa này.
Ngực Ngu Thanh Vãn nóng lên, cô cố ý hỏi anh: "Vậy nếu không có ai tới xem thì sao?"
Hạ Thành nhướn mày, nghiêng đầu nhìn cô: "Anh không phải người à?"
Cô chớp chớp mắt: "Vậy chờ đến khi chúng ta bảy tám chục tuổi, đi không nổi nữa thì sao triển lãm tranh bây giờ..."
Hạ Thành trả lời không cần nghĩ ngợi: "Vậy làm ở nhà. Anh xem."
Cho dù có một ngày bọn họ già nua, đi không nổi nữa, anh cũng sẽ ngồi xe lăn đến xem.
Anh sẽ làm khán giả của cô cả đời.
Rõ ràng đã qua lâu như vậy rồi, Ngu Thanh Vãn vẫn có thể nhớ rõ từng câu từng chữ mà anh từng nói.
Hạ Thành cũng còn nhớ triển lãm tranh là nguyện vọng của cô.
Đầu dây bên kia yên tĩnh, Ngu Thanh Vãn chìm đắm trong hồi ức, chỉ cảm thấy ngực nóng lên, yết hầu như bị nghẹn, hốc mắt cũng bắt đầu cay cay.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào, ngay giây sau đã nghe thấy Hạ Thành nói: "Tối hôm nay có muốn đi ngâm suối nước nóng không? Bạn của Hạ Minh Phi cho hai tấm thư mời, là một resort suối nước nóng."
Ngu Thanh Vãn nghe thấy là suối nước nóng thì ngẩn ra, nghĩ đêm nay không có bận gì bèn đồng ý: "Ừm, em đi được. Nhưng có thể sáng mai phải trở về, vẫn chưa chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh xong."
Hạ Thành "ừ" một tiếng: "Lát nữa Hạ Minh Phi đến đón em, công ty có cuộc họp đột xuất, anh qua trễ một chút."
"Được, vậy em đến trước chờ anh."
Cúp điện thoại, Ngu Thanh Vãn mím môi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Suối nước nóng...
Nếu là ngâm suối nước nóng, thì có phải đêm nay cô có cơ hội nhìn thấy hình xăm trên người anh không?
...
Bạn của Hạ Minh Phi mới xây resort suối nước nóng trên núi Ẩn Mính ở khu ngoại ô thành phố Lâm, lái xe khoảng hơn một giờ.
Đón Ngu Thanh Vãn xong, lúc hai người đến đã gần sáu giờ tối.
Phục vụ khách sạn dẫn hai người đi qua hành lang gỗ dài, Hạ Minh Phi nhìn hòn non bộ bên trong khuôn viên, cười nói: "Thanh Vãn, em xem hoàn cảnh nơi này cũng không tệ lắm đúng không. Cảnh trên núi đẹp, hơn nữa còn có tắm thuốc, nghe Hạ Thành nói sức khỏe em yếu, thường xuyên ngâm thuốc cũng có ích cho cơ thể."
Hạ Minh Phi thoải mái nói, không nghiêm túc như bình thường ở trước mặt người ngoài: "Dưới lầu còn có món Nhật rất tươi, đợi lát nữa chúng ta có thể cùng đi ăn..."
Ngu Thanh Vãn còn chưa kịp trả lời, phía trước đã vang lên giọng nói ngả ngớn của một người đàn ông.
"Ôi chao, đây không phải là bà xã của tôi sao?"
Hai người nghe tiếng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông trẻ đang đứng ở đối diện, dáng người cao gầy, mặc quần áo ở nhà toàn thân hàng hiệu, mặt mày cũng coi là điển trai và đứng đắn, nhưng lại toát lên vẻ khôn khéo và âm u, sặc mùi thương nhân.
Giây phút Hạ Minh Phi thấy rõ đó là ai, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sao anh lại ở đây?"
Cung Triệt dù ung dung bình thản nhìn chằm chằm Hạ Minh Phi, thưởng thức vẻ hoảng loạn của cô, hài lòng mỉm cười.
"Sao thế, bà xã không muốn nhìn thấy tôi đến vậy à?"
Hạ Minh Phi siết tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, khiến cơn đau đớn lan tràn.
Hạ Minh Phi nhìn anh ta bằng ánh mắt đề phòng, lạnh lùng nói: "Cung Triệt, tôi cảnh cáo anh, tôi đã nộp đơn ly hôn rồi..."
Cung Triệt ung dung mỉm cười, ngắt lời Hạ Minh Phi: "Đáng tiếc, tôi vẫn chưa ký vào đơn ly hôn."
Người đàn ông đang nói thì chú ý đến Ngu Thanh Vãn, ánh mắt bỗng dâng lên vẻ hứng thú và nghiền ngẫm: "Cô đây là..."
Ánh mắt anh ta thật sự không có ý tốt, Ngu Thanh Vãn lập tức nhíu mày.
Hạ Minh Phi thấy Cung Triệt chú ý đến Ngu Thanh Vãn thì lập tức căng thẳng, lạnh lùng quát lớn: "Cung Triệt, đây là vợ của Hạ Thành!"
Hạ Minh Phi đứng chắn phía trước mặt Ngu Thanh Vãn, che cô khỏi tầm mắt Cung Triệt, cảnh cáo: "Nếu anh dám động vào em ấy, tốt nhất anh nên nghĩ kỹ xem Hạ Thành sẽ làm gì anh."
Nghe vậy, quả nhiên vẻ mặt Cung Triệt biến sắc, không thể không dời mắt khỏi Ngu Thanh Vãn.
Anh ta lại nghiến răng nhìn Hạ Minh Phi, cười mỉa: "Hạ Minh Phi, cô cho rằng ly hôn là có thể thoát khỏi tôi sao? Nằm mơ đi. Tôi vẫn chưa ký tên vào đơn ly hôn đâu, cùng lắm thì cứ dây dưa như vậy mãi. Tôi không đồng ý, cô cho rằng cuộc ly hôn này sẽ thành được sao?"
"Yên tâm đi, tôi có rất nhiều thời gian để vờn nhau với cô."
Cung Triệt nói xong liền nghênh ngang đi lướt qua hai người, khí thế kiêu ngạo, trước khi đi còn nhìn thoáng qua Ngu Thanh Vãn bằng ánh mắt sâu xa.
Hạ Minh Phi nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn theo bóng anh ta đầy cảnh giác.
Cho đến khi người kia khuất hẳn khỏi hành lang, Hạ Minh Phi mới thả lỏng.
Ngu Thanh Vãn quan tâm nhìn cô ấy, lo lắng hỏi: "Chị Minh Phi, chị không sao chứ?"
Hạ Minh Phi mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng nói lộ ra vẻ uể oải: "Xin lỗi Thanh Vãn, lúc nãy làm em sợ rồi. Chị không ngờ lại gặp anh ta ở đây, chị còn tưởng anh ta vẫn còn ở nước ngoài."
Ngu Thanh Vãn lắc đầu, nhẹ nhàng an ủi cô ấy: "Không sao đâu ạ, người đàn ông lúc nãy..."
Hạ Minh Phi nhếch môi gượng cười nhìn Ngu Thanh Vãn.
"Anh ta là chồng cũ của chị."
...
Hai người trở lại phòng Hạ Minh Phi, Ngu Thanh Vãn rót cho Hạ Minh Phi một ly nước ấm, lo lắng nhìn cô ấy.
Hạ Minh Phi ủ ly trà ấm trong lòng bàn tay, cảm nhận được hơi ấm lan ra, lúc này tinh thần mới hoàn toàn ổn định lại, chậm rãi kể hết mọi chuyện cho Ngu Thanh Vãn nghe.
"Hai năm trước ba chị bị bệnh nặng, Hạ Giác không cẩn thận ký một hợp đồng nước ngoài, bị người ta gài bẫy trong hợp đồng, việc làm ăn của nhà họ Hạ bị lỗ nặng không thể bù vào, chỉ có thể đến nhờ nhà họ Cung giúp đỡ. Cho nên chị đã đồng ý kết hôn với anh ta, chỉ là cuộc hôn nhân thương mại theo nhu cầu thôi."
"Sau đó A Thành trở về nhà họ Hạ, tiếp quản tập đoàn, mới khiến sản nghiệp bao đời của nhà họ Hạ không đến nỗi bị phân chia cho người ngoài."
Hạ Minh Phi dừng một lúc, giọng vẫn còn nghẹn ngào, cố gắng kể tiếp: "Con người Cung Triệt hám lợi đến mù quáng, làm việc không từ thủ đoạn. Năm đó A Thành gặp tai nạn giao thông cũng có liên quan đến nhà họ Cung, tính chiếm hữu của anh ta rất mạnh, chị không muốn chịu đựng nữa. Nên đầu năm nay đưa ra đề nghị ly hôn, nhưng bị anh ta từ chối."
Hạ Minh Phi cụp mắt, che giấu vẻ chịu đựng và đấu tranh dưới đáy mắt, cố gắng để giọng nói bình thường.
"Việc làm ăn của Hạ Thị dây dưa rất sâu với nhà họ Cung, ràng buộc lợi ích mấy chục năm, không thể giải quyết được trong một sớm một chiều. Cho nên chuyện ly hôn cứ như vậy bị anh ta kéo dài. Hạ Thành vẫn luôn nghĩ cách tìm luật sư giúp chị, chỉ là vẫn chưa giải quyết được."
Hạ Minh Phi nhớ lại khoảng thời gian đó, nhắm mắt lại, gắng sức kiềm chế cơn run rẩy.
Một lúc sau, cô ấy cố mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Thanh Vãn, cho nên ngày hôm đó em về nhà họ Hạ, chị thấy em và A Thành ở chung, biết hai người đều có tình cảm với nhau, như vậy rất tốt. Chứ kết hôn với một người mà mình không yêu thật sụ quá đau khổ."
Ngu Thanh Vãn nghẹn ngào, bỗng nhiên không biết nên an ủi Hạ Minh Phi kiểu gì.
Mặc dù chỉ nghe Hạ Minh Phi kể lại một cách nhẹ nhàng bâng quơ nhưng cô cũng có thể tưởng tượng ra lúc ấy Hạ Minh Phi đồng ý kết hôn bất đắc dĩ đến mức nào.
Cũng không phải cuộc hôn nhân nào cũng được theo ý mình, gả cho người mình muốn gả, có được cuộc hôn nhân mỹ mãn.
Ai cũng có nỗi niềm khó nói, Ngu Thanh Vãn có thể hiểu được sự bất lực lúc này của Hạ Minh Phi.
Bởi vì lúc Dung Khâm Hoa qua đời, cô cũng mang tâm trạng như vậy.
Không biết phải làm sao, không biết có thể gả cho ai, cũng không muốn tùy tiện tìm một người để kết hôn.
Nếu Hạ Thành không trở về, có lẽ bây giờ cô cũng đang trải qua nỗi đau khổ giống như Hạ Minh Phi.
Cô đã may mắn lắm rồi.
...
Nửa tiếng sau, Ngu Thanh Vãn rời khỏi phòng Hạ Minh Phi, định xuống quầy dưới tầng hỏi thử xem có hương huân an thần gì không, mang về cho Hạ Minh Phi một ít.
Không ngờ mới vừa ra khỏi cửa, đi qua ngã rẽ đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Ngu Thanh Vãn thấy rõ là ai thì ngạc nhiên gọi: "Bác sĩ Đàm?"
Đàm Nghiên ngước lên, đôi mắt sau kính cong cong, nét mặt ôn hòa.
"Thanh Vãn, trùng hợp vậy."
Trực giác nói cho Ngu Thanh Vãn biết, chắc chắn chi tiết cô chú ý đến trong buổi tiệc hôm đó không phải ảo giác.
Đàm Nghiên xuất hiện ở đây, e là cũng không phải trùng hợp.
Ngu Thanh Vãn do dự một hồi, lúc Đàm Nghiên sắp đi ngang qua, cô quyết đoán gọi anh ấy lại.
"Bác sĩ Đàm, lúc nãy tôi gặp được chồng cũ của chị Minh Phi ở đây đấy..."
Đàm Nghiên nghe vậy bỗng khựng lại, lập tức trầm giọng hỏi: "Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"
Ngu Thanh Vãn trả lời: "Ở trong phòng."
Đàm Nghiên nhíu chặt mày, nhấc chân đi ngay: "Tôi đến thăm cô ấy."
Ngu Thanh Vãn nhớ đến dấu son trên cổ áo Đàm Nghiên đêm đó, lại thấy phản ứng căng thẳng lúc này, nếu lúc đầu chỉ nghi ngờ, thì bây giờ trong lòng cô đã có đáp án chắn chắn.
Nhất định quan hệ giữa hai người họ không phải như bề ngoài.
Ngu Thanh Vãn suy nghĩ một lúc rồi gọi Đàm Nghiên lại, đưa thẻ mở cửa cho anh ấy.
"Bác sĩ Đàm, đây là thẻ phòng."
Đàm Nghiên dừng lại, nghe vậy thì hơi ngây người, sau đó cảm kích nhìn cô: "Cảm ơn."
Ngu Thanh Vãn mỉm cười: "Đừng khách sáo."
Bác sĩ cúi đầu nhìn báo cáo kiểm tra, ôn hòa dặn dò Ngu Thanh Vãn: "Gần đây chỉ số tiểu cầu cũng coi như ổn định, xem ra điều dưỡng tốt đấy, tháng này không cần đến truyền máu nữa. Sang năm sau đến kiểm tra lại. Nhưng bình thường vẫn phải chú ý không được để bị thương chảy máu, còn phải uống thuốc đều đặn."
Cũng may bệnh tình không chuyển biến xấu.
Ngu Thanh Vãn thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười.
"Tôi nhớ rồi, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ cũng cười: "Không cần khách sáo. Chúc cô sang năm khỏe mạnh."
Ra khỏi bệnh viện, Ngu Thanh Vãn ngước lên nhìn cây cối trụi lủi hai bên đường, rõ ràng là cảnh tượng vô cùng tiêu điều, thế nhưng cô vẫn thấy đẹp.
Có lẽ vì cô chờ mong được nhìn thấy cảnh mùa xuân cây cối đâm chồi nảy lộc.
Cô tin mình sẽ được nhìn thấy.
Sau khi từ bệnh viện về, Ngu Thanh Vãn cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều, bắt taxi đến phòng triển lãm một chuyến.
"Thanh Vãn, chị và bên phía đối tác đã bàn bạc rồi, định đổi khai mạc triển lãm tranh nửa tháng sau thành buổi ra mắt triển lãm tranh cá nhân của em. Đến lúc đó sẽ mời rất nhiều người trong nghề đến, đây cũng là cơ hội tốt cho em ra mắt công chúng."
Ngu Thanh Vãn nghe vậy thì lập tức ngẩn ra, ngạc nhiên mở to mắt, không thể tin được những gì mình vừa nghe.
"Triển lãm tranh cá nhân ấy ạ?"
Đường Chỉ Nghiên mỉm cười, gật đầu khẳng định: "Đúng vậy."
Tin vui này đến quá đột ngột, giống như cái bánh từ trên bầu rớt xuống trúng đầu Ngu Thanh Vãn.
Đối với một họa sĩ, triển lãm tranh cá nhân có ý nghĩa rất lớn, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có được cơ hội như thế.
Ban đầu Ngu Thanh Vãn cho rằng cô bị nhốt ở nhà họ Dung lâu như vậy, lại không có bằng cấp, muốn đi con đường này nhất định sẽ vô cùng gian nan.
Cô mừng rỡ, nghẹn ngào nói: "Chị Đường, cảm ơn chị vì đã đồng ý cho em cơ hội này."
Thấy Ngu Thanh Vãn kích động như vậy, Đường Chỉ Nghiên bật cười, vỗ vào tay cô: "Đừng khách sáo Thanh Vãn, em xứng đáng được như vậy mà. Chị tin chắc triển lãm tranh lần này có thể khiến em bộc lộ tài năng trong ngành, em có năng lực này."
Đường Chỉ Nghiên lại quan tâm hỏi: "Nhưng bây giờ số lượng tranh tham gia triển lãm vẫn chưa đủ, có thể còn cần thêm mấy bức nữa, em có thể tự quyết định toàn bộ chi tiết trong buổi triển lãm tranh, chị sẽ hỗ trợ trong suốt quá trình. Em xem có kịp không? Có cần dời ngày buổi triển lãm tranh lại không?"
Ngu Thanh Vãn im lặng một lúc rồi ngước mắt lên, kiên định nói: "Không cần đâu ạ, có lẽ em sẽ hoàn thành được."
Đường Chỉ Nghiên vui vẻ gật đầu: "Vậy được, chúng ta thống nhất chủ đề triển lãm tranh trước đi. Em có ý tưởng gì không?"
Ngu Thanh Vãn gần như không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: "Có."
Từ rất lâu trước kia cô đã từng nghĩ, nếu như có một ngày cô có cơ hội tổ chức triển lãm tranh cá nhân, thì chủ đề sẽ chỉ có một.
Tự do, sinh mệnh và tình yêu.
...
Ngu Thanh Vãn ở phòng triển lãm đến bốn giờ chiều mới cùng Đường Chỉ Nghiên chốt được một phần công việc, bao gồm chủ đề triển lãm tranh, phong cách trang trí hội trường. Tất cả đều giao cho mình cô quyết định nên có không ít công việc nhỏ nhặt và rườm rà, thời gian cũng khá eo hẹp.
Đây là lần đầu tiên cô tổ chức triển lãm tranh cá nhân, nhất định phải tự tay chuẩn bị tốt mọi thứ.
Chờ đến khi bận xong mới có thời gian cầm di động, phát hiện có cuộc gọi nhỡ của Hạ Thành.
Ngu Thanh Vãn vừa định gọi lại, Hạ Thành đã điện qua nữa rồi.
Cô nhấn nghe, giọng người đàn ông trầm thấp, lạnh lùng lẫn với tiếng rè rè vang lên.
"Sao không nghe điện thoại?"
Ngu Thanh Vãn che di động, tìm được một nơi yên tĩnh rồi dịu giọng hỏi anh: "Lúc nãy em đang bận, sao vậy?"
Hạ Thành nghe ra giọng cô rõ ràng phơi phới hơn ngày thường, trong lòng hiểu rõ nguyên nhân nhưng vẫn chủ động hỏi: "Có chuyện gì mà vui vậy?"
Dù Hạ Thành không chủ động gọi điện thoại cho cô, Ngu Thanh Vãn cũng định báo tin vui này cho anh biết đầu tiên.
Cô không kìm được nụ cười bên môi, giọng điệu hân hoan: "Em sẽ tổ chức triển lãm tranh cá nhân vào mười lăm tháng sau đấy."
Ở đầu dây bên kia, Hạ Thành đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, cụp mắt nhìn phong cảnh phía dưới.
Chỉ cần nghe giọng điệu mừng rỡ trong điện thoại là cũng có thể tưởng tượng ra cô đang vui đến nhường nào, khóe môi người đàn ông cong lên, gương mặt lạnh lùng cũng vô thức trở nên dịu dàng.
"Chúc mừng bà Hạ được như ý nguyện."
Ngu Thanh Vãn nghe thấy bốn chữ "được như ý nguyện", bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Dường như ký ức phủ đầy bụi trong góc nào đó bỗng nhiên lộ ra, suy nghĩ chợt ùa về mùa xuân nào đó mấy năm trước.
Hạ Thành đi xem triển lãm tranh ở phòng trưng bày nào đó với cô.
Anh xem không hiểu tranh, cũng không hề có hứng thú với cái gọi là nghệ thuật, chỉ đơn giản vì Ngu Thanh Vãn thích nên anh mới kiên nhẫn đi xem với cô.
Ngu Thanh Vãn nhìn những bức tranh rực rỡ muôn màu trước mặt, không khỏi sinh lòng ước ao.
"Hạ Thành, em cũng muốn có buổi triển lãm tranh của riêng mình."
Thiếu niên trả lời cô bằng giọng lành lạnh: "Sẽ có thôi."
Ngu Thanh Vãn nghiêng đầu nhìn anh, giọng trầm xuống vài phần: "Nhưng nếu sau này không có ai tìm em, vài chục năm sau em cũng không phải họa sĩ nổi tiếng..."
Hạ Thành thì lại không cho là như thế, anh hờ hững nói: "Anh làm cho em. Em muốn tổ chức bao nhiêu thì tổ chức bấy nhiêu, muốn tổ chức ở đâu cũng được."
Thiếu niên nói rất chắc chắn, như thể nhiều năm về sau, chắc chắn anh sẽ thực hiện được lời hứa này.
Ngực Ngu Thanh Vãn nóng lên, cô cố ý hỏi anh: "Vậy nếu không có ai tới xem thì sao?"
Hạ Thành nhướn mày, nghiêng đầu nhìn cô: "Anh không phải người à?"
Cô chớp chớp mắt: "Vậy chờ đến khi chúng ta bảy tám chục tuổi, đi không nổi nữa thì sao triển lãm tranh bây giờ..."
Hạ Thành trả lời không cần nghĩ ngợi: "Vậy làm ở nhà. Anh xem."
Cho dù có một ngày bọn họ già nua, đi không nổi nữa, anh cũng sẽ ngồi xe lăn đến xem.
Anh sẽ làm khán giả của cô cả đời.
Rõ ràng đã qua lâu như vậy rồi, Ngu Thanh Vãn vẫn có thể nhớ rõ từng câu từng chữ mà anh từng nói.
Hạ Thành cũng còn nhớ triển lãm tranh là nguyện vọng của cô.
Đầu dây bên kia yên tĩnh, Ngu Thanh Vãn chìm đắm trong hồi ức, chỉ cảm thấy ngực nóng lên, yết hầu như bị nghẹn, hốc mắt cũng bắt đầu cay cay.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào, ngay giây sau đã nghe thấy Hạ Thành nói: "Tối hôm nay có muốn đi ngâm suối nước nóng không? Bạn của Hạ Minh Phi cho hai tấm thư mời, là một resort suối nước nóng."
Ngu Thanh Vãn nghe thấy là suối nước nóng thì ngẩn ra, nghĩ đêm nay không có bận gì bèn đồng ý: "Ừm, em đi được. Nhưng có thể sáng mai phải trở về, vẫn chưa chuẩn bị cho buổi triển lãm tranh xong."
Hạ Thành "ừ" một tiếng: "Lát nữa Hạ Minh Phi đến đón em, công ty có cuộc họp đột xuất, anh qua trễ một chút."
"Được, vậy em đến trước chờ anh."
Cúp điện thoại, Ngu Thanh Vãn mím môi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Suối nước nóng...
Nếu là ngâm suối nước nóng, thì có phải đêm nay cô có cơ hội nhìn thấy hình xăm trên người anh không?
...
Bạn của Hạ Minh Phi mới xây resort suối nước nóng trên núi Ẩn Mính ở khu ngoại ô thành phố Lâm, lái xe khoảng hơn một giờ.
Đón Ngu Thanh Vãn xong, lúc hai người đến đã gần sáu giờ tối.
Phục vụ khách sạn dẫn hai người đi qua hành lang gỗ dài, Hạ Minh Phi nhìn hòn non bộ bên trong khuôn viên, cười nói: "Thanh Vãn, em xem hoàn cảnh nơi này cũng không tệ lắm đúng không. Cảnh trên núi đẹp, hơn nữa còn có tắm thuốc, nghe Hạ Thành nói sức khỏe em yếu, thường xuyên ngâm thuốc cũng có ích cho cơ thể."
Hạ Minh Phi thoải mái nói, không nghiêm túc như bình thường ở trước mặt người ngoài: "Dưới lầu còn có món Nhật rất tươi, đợi lát nữa chúng ta có thể cùng đi ăn..."
Ngu Thanh Vãn còn chưa kịp trả lời, phía trước đã vang lên giọng nói ngả ngớn của một người đàn ông.
"Ôi chao, đây không phải là bà xã của tôi sao?"
Hai người nghe tiếng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông trẻ đang đứng ở đối diện, dáng người cao gầy, mặc quần áo ở nhà toàn thân hàng hiệu, mặt mày cũng coi là điển trai và đứng đắn, nhưng lại toát lên vẻ khôn khéo và âm u, sặc mùi thương nhân.
Giây phút Hạ Minh Phi thấy rõ đó là ai, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sao anh lại ở đây?"
Cung Triệt dù ung dung bình thản nhìn chằm chằm Hạ Minh Phi, thưởng thức vẻ hoảng loạn của cô, hài lòng mỉm cười.
"Sao thế, bà xã không muốn nhìn thấy tôi đến vậy à?"
Hạ Minh Phi siết tay, móng tay đâm sâu vào da thịt, khiến cơn đau đớn lan tràn.
Hạ Minh Phi nhìn anh ta bằng ánh mắt đề phòng, lạnh lùng nói: "Cung Triệt, tôi cảnh cáo anh, tôi đã nộp đơn ly hôn rồi..."
Cung Triệt ung dung mỉm cười, ngắt lời Hạ Minh Phi: "Đáng tiếc, tôi vẫn chưa ký vào đơn ly hôn."
Người đàn ông đang nói thì chú ý đến Ngu Thanh Vãn, ánh mắt bỗng dâng lên vẻ hứng thú và nghiền ngẫm: "Cô đây là..."
Ánh mắt anh ta thật sự không có ý tốt, Ngu Thanh Vãn lập tức nhíu mày.
Hạ Minh Phi thấy Cung Triệt chú ý đến Ngu Thanh Vãn thì lập tức căng thẳng, lạnh lùng quát lớn: "Cung Triệt, đây là vợ của Hạ Thành!"
Hạ Minh Phi đứng chắn phía trước mặt Ngu Thanh Vãn, che cô khỏi tầm mắt Cung Triệt, cảnh cáo: "Nếu anh dám động vào em ấy, tốt nhất anh nên nghĩ kỹ xem Hạ Thành sẽ làm gì anh."
Nghe vậy, quả nhiên vẻ mặt Cung Triệt biến sắc, không thể không dời mắt khỏi Ngu Thanh Vãn.
Anh ta lại nghiến răng nhìn Hạ Minh Phi, cười mỉa: "Hạ Minh Phi, cô cho rằng ly hôn là có thể thoát khỏi tôi sao? Nằm mơ đi. Tôi vẫn chưa ký tên vào đơn ly hôn đâu, cùng lắm thì cứ dây dưa như vậy mãi. Tôi không đồng ý, cô cho rằng cuộc ly hôn này sẽ thành được sao?"
"Yên tâm đi, tôi có rất nhiều thời gian để vờn nhau với cô."
Cung Triệt nói xong liền nghênh ngang đi lướt qua hai người, khí thế kiêu ngạo, trước khi đi còn nhìn thoáng qua Ngu Thanh Vãn bằng ánh mắt sâu xa.
Hạ Minh Phi nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn theo bóng anh ta đầy cảnh giác.
Cho đến khi người kia khuất hẳn khỏi hành lang, Hạ Minh Phi mới thả lỏng.
Ngu Thanh Vãn quan tâm nhìn cô ấy, lo lắng hỏi: "Chị Minh Phi, chị không sao chứ?"
Hạ Minh Phi mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng nói lộ ra vẻ uể oải: "Xin lỗi Thanh Vãn, lúc nãy làm em sợ rồi. Chị không ngờ lại gặp anh ta ở đây, chị còn tưởng anh ta vẫn còn ở nước ngoài."
Ngu Thanh Vãn lắc đầu, nhẹ nhàng an ủi cô ấy: "Không sao đâu ạ, người đàn ông lúc nãy..."
Hạ Minh Phi nhếch môi gượng cười nhìn Ngu Thanh Vãn.
"Anh ta là chồng cũ của chị."
...
Hai người trở lại phòng Hạ Minh Phi, Ngu Thanh Vãn rót cho Hạ Minh Phi một ly nước ấm, lo lắng nhìn cô ấy.
Hạ Minh Phi ủ ly trà ấm trong lòng bàn tay, cảm nhận được hơi ấm lan ra, lúc này tinh thần mới hoàn toàn ổn định lại, chậm rãi kể hết mọi chuyện cho Ngu Thanh Vãn nghe.
"Hai năm trước ba chị bị bệnh nặng, Hạ Giác không cẩn thận ký một hợp đồng nước ngoài, bị người ta gài bẫy trong hợp đồng, việc làm ăn của nhà họ Hạ bị lỗ nặng không thể bù vào, chỉ có thể đến nhờ nhà họ Cung giúp đỡ. Cho nên chị đã đồng ý kết hôn với anh ta, chỉ là cuộc hôn nhân thương mại theo nhu cầu thôi."
"Sau đó A Thành trở về nhà họ Hạ, tiếp quản tập đoàn, mới khiến sản nghiệp bao đời của nhà họ Hạ không đến nỗi bị phân chia cho người ngoài."
Hạ Minh Phi dừng một lúc, giọng vẫn còn nghẹn ngào, cố gắng kể tiếp: "Con người Cung Triệt hám lợi đến mù quáng, làm việc không từ thủ đoạn. Năm đó A Thành gặp tai nạn giao thông cũng có liên quan đến nhà họ Cung, tính chiếm hữu của anh ta rất mạnh, chị không muốn chịu đựng nữa. Nên đầu năm nay đưa ra đề nghị ly hôn, nhưng bị anh ta từ chối."
Hạ Minh Phi cụp mắt, che giấu vẻ chịu đựng và đấu tranh dưới đáy mắt, cố gắng để giọng nói bình thường.
"Việc làm ăn của Hạ Thị dây dưa rất sâu với nhà họ Cung, ràng buộc lợi ích mấy chục năm, không thể giải quyết được trong một sớm một chiều. Cho nên chuyện ly hôn cứ như vậy bị anh ta kéo dài. Hạ Thành vẫn luôn nghĩ cách tìm luật sư giúp chị, chỉ là vẫn chưa giải quyết được."
Hạ Minh Phi nhớ lại khoảng thời gian đó, nhắm mắt lại, gắng sức kiềm chế cơn run rẩy.
Một lúc sau, cô ấy cố mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Thanh Vãn, cho nên ngày hôm đó em về nhà họ Hạ, chị thấy em và A Thành ở chung, biết hai người đều có tình cảm với nhau, như vậy rất tốt. Chứ kết hôn với một người mà mình không yêu thật sụ quá đau khổ."
Ngu Thanh Vãn nghẹn ngào, bỗng nhiên không biết nên an ủi Hạ Minh Phi kiểu gì.
Mặc dù chỉ nghe Hạ Minh Phi kể lại một cách nhẹ nhàng bâng quơ nhưng cô cũng có thể tưởng tượng ra lúc ấy Hạ Minh Phi đồng ý kết hôn bất đắc dĩ đến mức nào.
Cũng không phải cuộc hôn nhân nào cũng được theo ý mình, gả cho người mình muốn gả, có được cuộc hôn nhân mỹ mãn.
Ai cũng có nỗi niềm khó nói, Ngu Thanh Vãn có thể hiểu được sự bất lực lúc này của Hạ Minh Phi.
Bởi vì lúc Dung Khâm Hoa qua đời, cô cũng mang tâm trạng như vậy.
Không biết phải làm sao, không biết có thể gả cho ai, cũng không muốn tùy tiện tìm một người để kết hôn.
Nếu Hạ Thành không trở về, có lẽ bây giờ cô cũng đang trải qua nỗi đau khổ giống như Hạ Minh Phi.
Cô đã may mắn lắm rồi.
...
Nửa tiếng sau, Ngu Thanh Vãn rời khỏi phòng Hạ Minh Phi, định xuống quầy dưới tầng hỏi thử xem có hương huân an thần gì không, mang về cho Hạ Minh Phi một ít.
Không ngờ mới vừa ra khỏi cửa, đi qua ngã rẽ đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Ngu Thanh Vãn thấy rõ là ai thì ngạc nhiên gọi: "Bác sĩ Đàm?"
Đàm Nghiên ngước lên, đôi mắt sau kính cong cong, nét mặt ôn hòa.
"Thanh Vãn, trùng hợp vậy."
Trực giác nói cho Ngu Thanh Vãn biết, chắc chắn chi tiết cô chú ý đến trong buổi tiệc hôm đó không phải ảo giác.
Đàm Nghiên xuất hiện ở đây, e là cũng không phải trùng hợp.
Ngu Thanh Vãn do dự một hồi, lúc Đàm Nghiên sắp đi ngang qua, cô quyết đoán gọi anh ấy lại.
"Bác sĩ Đàm, lúc nãy tôi gặp được chồng cũ của chị Minh Phi ở đây đấy..."
Đàm Nghiên nghe vậy bỗng khựng lại, lập tức trầm giọng hỏi: "Bây giờ cô ấy đang ở đâu?"
Ngu Thanh Vãn trả lời: "Ở trong phòng."
Đàm Nghiên nhíu chặt mày, nhấc chân đi ngay: "Tôi đến thăm cô ấy."
Ngu Thanh Vãn nhớ đến dấu son trên cổ áo Đàm Nghiên đêm đó, lại thấy phản ứng căng thẳng lúc này, nếu lúc đầu chỉ nghi ngờ, thì bây giờ trong lòng cô đã có đáp án chắn chắn.
Nhất định quan hệ giữa hai người họ không phải như bề ngoài.
Ngu Thanh Vãn suy nghĩ một lúc rồi gọi Đàm Nghiên lại, đưa thẻ mở cửa cho anh ấy.
"Bác sĩ Đàm, đây là thẻ phòng."
Đàm Nghiên dừng lại, nghe vậy thì hơi ngây người, sau đó cảm kích nhìn cô: "Cảm ơn."
Ngu Thanh Vãn mỉm cười: "Đừng khách sáo."
/91
|