Từ sau lần đầu tiên tè lên người Hạ Thành trong phòng bệnh, mối quan hệ thương cho roi cho vọt của hai ba con cứ thế mở màn.
Nhắc lại cũng thấy kỳ lạ, khi Ngu Thanh Vãn thay tã giấy cho con trai, Hạ Hành Yến chưa bao giờ tè.
Nhưng mỗi khi đến lượt Hạ Thành, trong mười lần sẽ có tám lần thằng bé sẽ tè lên người Hạ Thành.
Vô số chiếc áo sơ mi bị hủy hoại, ngay cả đồng hồ đeo tay trị giá chục triệu cũng bị hỏng không chỉ một chiếc, cho dù giỏi kiên nhẫn đến mấy cũng bị hao hết.
Mấy lần như thế, cuối cùng Hạ Thành phát hiện thằng nhóc này đang cố ý giày vò mình.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ có thể nói là phiên bản mini của mình, Hạ Thành nghiến răng nghiến lợi: "Mày tưởng cha mày không dám đánh mày chắc?"
Trong giường trẻ con, Hạ Hành Yến chớp mắt, biểu cảm trông hết sức vô tội.
Đúng lúc này, Ngu Thanh Vãn trở về phòng ngủ thì thấy chiến hỏa giữa hai cha con lại bùng cháy, thế là cô vội vàng đi tới, dịu dàng khuyên nhủ: "Được rồi, con mình chưa hiểu chuyện, anh so đo với nó làm gì."
Hạ Thành mím đôi môi mỏng: "Lát nữa kêu người bế nó đi, hôm nay cho nó ngủ một mình."
Mấy ngày trước Ngu Thanh Vãn vẫn luôn ngủ trong phòng trẻ với Hạ Hành Yến, bỏ mặc Hạ Thành trông phòng một mình trên tầng ba.
Con trai cần dỗ, Hạ Thành cũng cần dỗ.
Ngu Thanh Vãn cảm thấy ngày nào mình cũng phải giữ cân bằng cho mối quan hệ gia đình.
Thấy vẻ mặt ai oán của Hạ Thành, Ngu Thanh Vãn buồn cười: "Anh ghen hả?"
Nhìn gương mặt căng thẳng của người đàn ông, cô lại không kìm được buồn cười: "Con trai mình mà anh cũng ghen à?"
Cô dỗ anh bằng giọng điệu thương lượng: "Đêm nay em ngủ trên tầng, em đi tắm trước đã, được không nào?"
Lúc này hai hàng lông mày nhíu chặt của Hạ Thành mới giãn ra: "Ừ."
So sánh ra, anh dễ dỗ hơn con trai nhiều.
Mấy hôm trước bị thằng nhóc con Hạ Hành Yến làm chướng ngại vật, Hạ Thành không làm được gì, cơn tức cứ nghẹn trong lồng ngực.
Ngu Thanh Vãn đang ngâm mình trong bồn tắm thì cửa phòng tắm bị mở ra.
Không ngờ người đàn ông bỗng nhiên tập kích, cô bối rối mở to mắt nhìn Hạ Thành càng ngày càng đến gần, bọt nước cũng văng lên mặt nước.
"Em đã tắm xong đâu..."
Anh lời ít ý nhiều: "Mình tắm chung."
Không biết có phải là vì đã sinh con hay không, Hạ Thành cứ cảm thấy trên người cô thoang thoảng mùi sữa mà trước kia không có, ngửi thấy mùi này chỉ khiến khí huyết của anh dâng lên.
Xúc cảm trong lòng bàn tay trơn mịn, khiến đôi mắt người đàn ông dần trở nên đỏ ngầu.
Anh ước lượng một lát, sau đó nói giọng khàn khàn: "Đúng là to hơn thật."
Ngu Thanh Vãn càng ngượng ngùng hơn: "Anh đừng nói nữa..."
Nhìn gò má đỏ ửng của cô, Hạ Thành khẽ bật cười: "Đã có con rồi mà còn ngượng ngùng thế?"
Đã có một đoạn thời gian không được gần gũi với anh, Ngu Thanh Vãn cảm thấy mình không thể kháng cự sự cường thế của anh.
Không biết có phải là do đã lớn tuổi hay không, trong phương diện này, Hạ Thành cũng có kiên nhẫn hơn trước kia nhiều.
Nhưng chỉ mới hơi trêu chọc một chút, hơi thở của Ngu Thanh Vãn đã bắt đầu run rẩy, đầu ngón tay không tự chủ được mà bấu chặt cơ bụng của anh, để lại vệt đỏ trên làn da trắng sứ. Hơi thở quấn quýt giao hòa, cuốn theo hơi nước ấm áp.
Cánh hoa hồng nổi lềnh bềnh trên mặt nước trong bồn tắm, lúc này những cánh hoa như chiếc thuyền gặp bão lớn trên biển, không ngừng phập phồng theo làn nước dập dờn, cô cũng như một chiếc thuyền con đặt mình trong sóng gió mãnh liệt.
Mặc dù bồn tắm rất lớn, nhưng chứa hai người cùng một lúc vẫn hơi khó khăn, hành sự không đủ tiện lợi, Hạ Thành dứt khoát ôm cô lên người mình.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, hơi nước che mờ chung quanh hai người, mái tóc dài ướt sũng nước dính trên vai, cả người mềm nhũn đến mức không còn chút sức lực nào.
Không biết có phải là vì đã có con hay không, Ngu Thanh Vãn vẫn cắn môi không dám phát ra tiếng kêu, trong lòng cứ sợ sẽ bị con mình nghe thấy động tĩnh.
Cô càng nhịn, tâm tư ác liệt trong lòng Hạ Thành lại càng quấy phá.
Anh bóp eo cô cọ xát: "Sướng không?"
"Có muốn không?"
Giọng nói gợi cảm của người đàn ông được bọc trong hơi nước mờ ảo, mang theo từng tia mê hoặc.
"Muốn thì nói ra."
Cô không nói một lời, mặt nước vừa rồi còn nổi lên gợn sóng bỗng tĩnh lặng.
Ngu Thanh Vãn cắn môi, đuôi mắt nổi lên ẩm ướt, giọng nói vỡ vụn thành mảnh nhỏ mất khống chế tuôn ra từ cánh môi.
"Mu... Muốn..."
Cảnh sắc kiều diễm triền miên.
...
Tối hôm đó, Ngu Thanh Vãn miễn cưỡng lấy lòng được Hạ Thành bằng cách này. Tuy nhiên sự nghiệp báo hại cha ruột của bạn nhỏ Hạ Hành Yến mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Có một lần, Hạ Thành làm việc ở nhà vào buổi tối, bạn nhỏ Hạ Hành Yến nay đã gần ba tuổi đang bò tới bò lui bên cạnh sofa, chơi transformers trong tay.
Hạ Thành chỉ đứng dậy đi lấy tài liệu một lát thôi, đến khi quay về thì thấy ly nước trên bàn đã đổ, nước tràn lênh láng khắp nơi.
Chiếc laptop đặt trên bàn coi như bỏ.
Không cần xem cũng biết đầu sỏ gây tội là đứa nào.
Hạ Thành tái mặt, gằn từng chữ: "Hạ - Hành - Yến!"
Nhưng Hạ Hành Yến lại không hề sợ hãi giọng điệu lạnh lẽo của Hạ Thành, có lẽ đã kết luận được Hạ Thành không dám làm gì mình.
Có lần Ngu Thanh Vãn phải đi công tác đột xuất vì một buổi triển lãm tranh, buổi chiều Hạ Thành lại phải đến công ty họp, không thể không dẫn Hạ Hành Yến đi cùng.
Có nữ nhân viên trong công ty đã sớm nghe nói Hạ Hành Yến thích đồ ngọt, hơn nữa còn cực kỳ thích người đẹp, thế là người này nổi lên ý đồ xấu xa.
Tranh thủ lúc Hạ Thành ra ngoài họp, có một nữ nhân viên xinh đẹp trà trộn vào văn phòng, muốn dùng kẹo và sắc đẹp lôi kéo quan hệ với Hạ Hành Yến, ân cần hỏi: "Cậu chủ nhỏ, muốn ăn kẹo này không?"
Nhưng hình như bạn nhỏ Hạ Hành Yến có năng lực giám định trà xanh bẩm sinh, chỉ cần nhìn một cái là nhận ra đối phương có mục đích xấu.
Hạ Hành Yến khẽ hừ một tiếng, chẳng buồn liếc nhìn cô ta lấy một lần: "Không ăn, mặt cô xấu quá."
"..."
Càng lớn, Hạ Hành Yến càng biểu hiện sự khác biệt so với bạn cùng lứa tuổi. Ngoại trừ nghịch ngợm gây sự hơn những bé trai khác, mỗi ngày đều phải leo lên nóc nhà dỡ mái như một tên chúa quậy, thì chỉ số thông minh của Hạ Hành Yến cũng hơn xa bạn cùng trang lứa.
Khi những đứa trẻ khác đang vất vả học bảng chữ cái và chữ số, Hạ Hành Yến đã có thể thành thạo làm toán cộng trừ nhân chia từ một đến một trăm, đứng đầu trong trường mầm non.
Lại thêm thân phận người thừa kế của nhà họ Hạ, khởi đầu cuộc đời của Hạ Hành Yến thuận buồm xuôi gió chứ như bật tool hack.
Có một năm, sắp đến ngày sinh nhật của Ngu Thanh Vãn, hai ba con bàn bạc một chút rồi quyết định tự tay làm một chiếc bánh ngọt để tạo sự bất ngờ cho sinh nhật.
Hạ Thành còn mời chuyên gia làm đồ ngọt cao cấp đến nhà dạy họ. Suốt một buổi sáng, vô số cốt bánh gato thất bại bị nhồi đầy thùng rác nhà bếp.
Vất vả lắm mới đến giai đoạn bôi kem vẽ hoa, hệ số khó khăn của thao tác lập tức nâng cấp, hai ba con nhíu mày giống hệt nhau, có cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.
Hạ Hành Yến đánh mắt nhìn thành quả của cha mình, giọng nói không thèm che giấu thái độ ghét bỏ: "Ba, ba nặn hoa xấu òm."
Hạ Thành liếc nhìn bông hoa mà con trai mình nặn, cũng cười khẩy trào phúng ngược lại: "Con nặn đẹp lắm chắc?"
"..."
Thôi, hai ba con không ai có năng khiếu này hết.
Hạ Hành Yến không phục: "Đó là do con di truyền từ ba, nếu con di truyền tế bào nghệ thuật của mẹ thì chắc chắn không thành vấn đề."
"Cấm cãi."
"..."
Buổi tối khi Ngu Thanh Vãn đi công tác về nhà, cô được tài xế đưa thẳng tới du thuyền tư nhân đậu ở bến cảng thành phố Yến.
Gió biển ban đêm êm dịu, hai bên lối đi dẫn tới du thuyền được đặt đầy hoa hải đường, ánh đèn kéo dài không ngớt như dải ngân hà lộng lẫy.
Đi đến cuối con đường, sẽ thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ đứng trên boong tàu du thuyền.
Hai ba con đều mặc vest trắng phẳng phiu, gương mặt tuấn tú cực kỳ giống nhau, Hạ Hành Yến còn ôm một bó hoa hồng trước ngực, đeo nơ nhỏ màu đỏ, trông như một quý ông nhí đáng yêu, hoàn toàn không thấy dáng vẻ nghịch ngợm gây sự ngày thường.
Thấy Ngu Thanh Vãn bước tới, Hạ Hành Yến nở nụ cười xán lạn, tặng bó hoa hồng trong tay mình cho Ngu Thanh Vãn.
Cậu nhóc trịnh trọng nói: "Chúc mừng sinh nhật mẹ, mẹ vẫn luôn là nàng công chúa nhỏ của Tiểu Yến."
Dứt lời, Hạ Hành Yến khom lưng hành lễ ra dáng ra hình, triển lãm chiếc bánh gato hai tầng được giấu sau lưng.
"Công chúa điện hạ, mời ăn thử bánh gato."
Ngu Thanh Vãn bị cậu nhóc chọc cười, thấy những bông hoa được nặn bằng bơ xiêu vẹo trên bánh ngọt, đôi mắt cô lại không kìm được mà cong lên.
"Con với ba làm hả?"
Hạ Hành Yến đổ tội rất nhanh: "Chỗ nào xấu thì đều là ba làm."
Hạ Thành: "..."
Ngu Thanh Vãn khom lưng hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc, cười khẽ: "Cảm ơn Tiểu Yến, mẹ thích lắm."
Lúc này, bị con trai chiếm hết spotlight, cuối cùng Hạ Thành không nhịn được nữa mà bá đạo đi tới ôm chầm vòng eo thon gọn của cô, đôi mắt tối đen nhìn cô chằm chằm, không cam lòng bị bỏ qua.
"Còn anh thì sao?"
Hoa là anh chuẩn bị, bánh gato cũng là anh làm nhiều hơn, kết quả lại bị con trai mình giành trước cơ hội mượn hoa hiến Phật.
Thấy anh lại bắt đầu tranh giành sự sủng ái với con trai, Ngu Thanh Vãn đành bất đắc dĩ nhón chân, cũng hôn lên má anh, đối xử bình đẳng với hai người.
Giọng cô mềm nhẹ êm tai: "Em cũng cảm ơn chồng."
Lúc này Hạ Thành mới hài lòng.
Trùng hợp đúng vào lúc này, pháo hoa 0 giờ dâng lên từ mặt biển, pháo hoa rực rỡ nổ tung trong màn đêm tối om.
Ngu Thanh Vãn nhìn cảnh tượng trước mắt, hai người đàn ông một lớn một nhỏ bên cạnh cũng là hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô, họ cùng nhau tỉ mỉ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô, lồng ngực cô tràn đầy cảm xúc nóng hổi.
Bên cạnh, người đàn ông buông mi nhìn má lúm đồng tiền của cô, cánh tay khẽ ôm eo cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, che giấu sự dịu dàng vô hạn.
"Chúc mừng sinh nhật nha bà xã."
...
Có một hồi, bài tập về nhà của trường mầm non là tập cho trẻ thói quen viết nhật ký. Ngu Thanh Vãn cũng nhận được nhật ký của Hạ Hành Yến mà giáo viên trường mầm non gửi cho cô.
Chữ viết của con nít nguệch ngoạc, nhưng từng nét chữ lại cực kỳ nghiêm túc.
- - Mẹ em là người mẹ tốt nhất thế gian.
Ba nói rằng trước kia mẹ từng chịu rất nhiều cực khổ, cho nên em với ba đều phải đối xử cực tốt cực tốt với mẹ, tốt cỡ nào cũng không đủ.
Mẹ sẽ luôn luôn là công chúa của bọn em, mẹ xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời.
Ví dụ như người lợi hại nhất là ba em, với cả người xuất sắc nhất trường mầm non là em.
Ba còn nói, bọn em đều là kỵ sĩ của mẹ.
Mà sứ mệnh của kỵ sĩ, chính là phải vĩnh viễn bảo vệ công chúa điện hạ.
...
Không lâu sau, dựa vào chỉ số thông minh hơn người, bạn nhỏ Hạ Hành Yến dễ dàng nhảy lớp, từ lớp mầm thành công lên lớp chồi.
Một ngày nọ, Ngu Thanh Vãn phát hiện gần đây con trai mình có gì đó là lạ.
Đồng phục của trường mầm non là một bộ vest nhỏ, ngày thường khi đến trường, Hạ Hành Yến còn chẳng buồn thắt cà vạt đàng hoàng, ỷ vào gương mặt bảnh bao mà không thèm bận tâm tới cách ăn mặc.
Nhưng gần đây, mỗi ngày đi học cậu nhóc chẳng những thắt cà vạt chỉn chu, mà còn phải bôi keo xịt tóc, ngay cả lúc ăn sáng trước khi ra ngoài còn thường xuyên kêu người giúp việc chuẩn bị thêm một phần đồ ăn cho mình.
"Dì Trần, có thể bỏ thêm cho cháu mấy cái bánh tart trứng không? Cháu muốn mang đến trường."
"Vâng thưa cậu chủ."
Buổi tối, Hạ Thành tắm rửa xong bước ra phòng tắm thì thấy Ngu Thanh Vãn đang ngồi trên giường đọc sách, nhưng có vẻ mất tập trung, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Anh lên giường, tiện tay ôm cô vào lòng, giọng điệu lười nhác: "Sao vậy vợ?"
Ngu Thanh Vãn lo lắng nói: "Hình như gần đây con trai mình có tâm sự, buổi sáng cứ mang đồ ăn đến trường, hình như là tặng cho cô bé nào đó."
Không chỉ có thế, cậu nhóc còn bắt đầu chú ý đến hình tượng.
Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy sự khác thường, như là điềm báo yêu sớm.
Nghe vậy, Hạ Thành khẽ bật cười.
Mới tí tuổi đầu mà đã biết tán gái, không hổ là con trai anh.
Thấy Hạ Thành chẳng những không lo lắng mà còn cười, Ngu Thanh Vãn vội ngồi ngay ngắn, hai hàng lông mày mảnh dài nhíu lại, nghiêm túc suy nghĩ: "Có phải em nên tìm một thời điểm nào đó trò chuyện với con trai không nhỉ..."
Mặc dù yêu sớm là chuyện rất bình thường, nhưng bây giờ nó mới học mầm non, yêu đương lúc này thì sớm quá.
Hạ Hành Yến trưởng thành sớm hơn bạn cùng trang lứa, thế nên cô không thể tránh khỏi lo lắng buồn rầu.
Hạ Thành đành phải trấn an vợ mình: "Ngày mai anh sẽ đến trường mầm non xem tình hình thế nào, em đừng lo."
Hôm sau vừa lúc chính là hội thao mỗi năm một lần của trường mầm non, mỗi một học sinh đều cần có ba hoặc mẹ cùng tham dự, năm nay Hạ Thành sẽ gánh vác trách nhiệm này.
Mấy chiếc lều được dựng lên trong sân thể thao của trường mầm non, học sinh và phụ huynh túm năm tụm ba tụ tập một chỗ, bong bóng hoạt hình tung bay giữa không trung, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Trong hội thao có hạng mục yêu cầu phụ huynh phải tham dự với con mình, thế nên hôm nay Hạ Thành cũng mặc đồ thể thao màu đen. Quần áo màu đen gọn gàng làm tôn lên vóc dáng cao lớn của người đàn ông, gương mặt tuấn mỹ với những đường nét khắc sâu, còn có phiên bản mini đứng bên cạnh.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Hành Yến cũng làm mặt ngầu, đút tay vào túi quần, đeo một chiếc kính râm không biết kiếm ở đâu ra, trông vừa ngầu vừa kiêu.
Hai ba con chỉ đứng đó cũng đủ để thu hút không ít tầm mắt chung quanh.
Ở trường mầm non, Hạ Hành Yến đã quen với việc trở thành tâm điểm chú ý, hôm nay có thêm Hạ Thành, tỷ lệ quay đầu càng tăng lên gấp bội.
Cậu nhóc âm thầm sướng rơn cả người, kéo góc áo Hạ Thành, khẽ thì thầm: "Ba ơi, ba nhìn bạn nữ bên kia kìa."
Hạ Thành nhìn theo hướng mà cậu nhóc nói, lập tức thấy hai ba con đang đứng cách đó không xa, bé gái mặc đồ thể thao màu hồng, khuôn mặt quả thực trắng trẻo xinh xắn như búp bê, xinh đẹp động lòng người.
Tập trung nhìn kỹ thì thấy người đàn ông đứng bên cạnh cô bé vóc dáng cao lớn, mặc đồ thể thao màu trắng, nửa bên mặt lạnh lùng tuấn mỹ, trông có phần quen mắt.
Nhận thấy tầm mắt đằng sau, Phó Bắc Thần quay đầu lại thì thấy Hạ Thành đứng sau lưng mình. Anh kinh ngạc nhướng mày, chủ động chào hỏi.
"Sếp Hạ."
Hạ Thành khẽ gật đầu: "Tổng giám đốc Phó."
"Đây là con trai anh à?"
Hạ Thành đáp lời, sau đó hỏi lại: "Ừ, con gái anh hả?"
"Ừ."
Hai người đàn ông đều không phải là người hay nói, hơn nữa chỉ biết nhau nhờ sự hợp tác giữa hai công ty, thế nên họ chỉ chào hỏi nhau đơn giản rồi mỗi người dẫn con mình đi tham gia hạng mục thể thao.
Mấy năm trước bởi vì nghiệp vụ nòng cốt của tập đoàn Phó Thị chuyển dời sang nơi khác, Phó Bắc Thần không thể không dẫn vợ con mình chuyển sang sống ở thành phố Yến trong thời gian ngắn.
Hạ Thành không ngờ thế giới này lại nhỏ bé đến thế.
Người mà con trai anh thích lại là con gái cưng của Phó Bắc Thần.
Anh nhướng mày, hỏi con trai mình: "Trường mầm non có nhiều bé gái như thế, sao con lại nhìn chằm chằm con gái nhà người ta?"
Hạ Hành Yến suy nghĩ một lát, sau đó trả lời hết sức nghiêm túc: "Bởi vì Phó Tư Ly là bạn gái xinh đẹp nhất trường mầm non."
Lời nói của cậu là sự thật, Phó Tư Ly chính là "hoa khôi" được cả trường mầm non công nhận, một cô bé ngọt ngào ai thấy cũng thích, ngoại hình giống búp bê biết đi, là đối tượng được các cậu bé chung quanh thảo luận nhiệt liệt.
Không chỉ có thế, những cô gái khác trong trường mầm non lúc nào cũng đeo bám cậu, chỉ có mình Phó Tư Ly phớt lờ cậu.
Thế nên cô bé đã thành công khơi mào khát vọng chinh phục của "đàn ông" trong lòng cậu.
Nghe cậu nói xong, Hạ Thành cười khẩy: "Thôi đừng nằm mơ nữa con ơi."
Phó Bắc Thần nổi tiếng yêu thương con gái, mới nứt mắt ra mà đã đòi bắt cóc con gái nhà người ta.
Mơ mộng hão huyền.
Hạ Hành Yến siết chặt nắm đấm nhỏ, buông lời thề thốt: "Chờ hôm nay con thi đấu giành được cúp quán quân, con sẽ tỏ tình với Phó Tư Ly."
Có mục tiêu khích lệ, không thể nghi ngờ gì nữa, Hạ Hành Yến thành công giành được chiếc cúp hạng nhất của hội thao.
Chiều hôm sau, khi trường mầm non tan học, cậu cầm theo chiếc cúp cùng với một con Hello Kitty bằng bông phiên bản giới hạn chặn Phó Tư Ly trước cổng trường.
Cô bé mặc đồng phục váy thống nhất của trường mầm non, mái tóc được cột thành kiểu tóc công chúa xinh đẹp, trông mềm mại yêu kiều, khi lại gần cô bé dường như còn có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngọt trên người cô bé, tựa như một chiếc bánh ngọt dâu tây mới ra lò, ngọt đến mức khiến trái tim người ta tan chảy.
Lần đầu tiên trong đời tỏ tình với con gái, Hạ Hành Yến cảm thấy hơi hồi hộp.
Cậu hắng giọng một cái, sau đó trịnh trọng bắt chước lời thoại trong phim.
"Phó Tư Ly, tớ thích cậu."
Phó Tư Ly sửng sốt mất một lát, nhưng không nhận món quà của Hạ Hành Yến mà lại rất nghiêm túc nhìn cậu, trả lời: "Xin lỗi Hạ Hành Yến, cậu là người rất tốt, nhưng tớ đã có người trong lòng rồi."
Cô bé vừa dứt lời, nét mặt Hạ Hành Yến cứng đờ, không ngờ mình sẽ bị người ta từ chối.
Một chiếc siêu xe đứng đầu đỗ cách nơi đó không xa, một cậu bé thoạt nhìn trạc tuổi hai đứa đứng đó, khuôn mặt tuấn tú, khí chất bình thản, đôi mắt phượng lộ ra một chút lạnh lẽo bất mãn.
Điểm khác biệt duy nhất là cậu mặc đồng phục tiểu học.
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Hành Yến cảm nhận được nguy cơ từ một người bạn đồng trang lứa, khiến cậu híp mắt theo phản xạ, quan sát kỹ người trước mặt mình.
Hai cậu nhóc đối diện mấy giây, như có đốm lửa bốc cháy trong không khí.
Một lát sau, cậu bé dời mắt, nhìn về phía cô bé vừa vui sướng vừa bối rối đứng bên cạnh Hạ Hành Yến, giọng nói non nớt không che giấu được sự trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi này.
"Phó Tư Ly, lại đây."
Nhắc lại cũng thấy kỳ lạ, khi Ngu Thanh Vãn thay tã giấy cho con trai, Hạ Hành Yến chưa bao giờ tè.
Nhưng mỗi khi đến lượt Hạ Thành, trong mười lần sẽ có tám lần thằng bé sẽ tè lên người Hạ Thành.
Vô số chiếc áo sơ mi bị hủy hoại, ngay cả đồng hồ đeo tay trị giá chục triệu cũng bị hỏng không chỉ một chiếc, cho dù giỏi kiên nhẫn đến mấy cũng bị hao hết.
Mấy lần như thế, cuối cùng Hạ Thành phát hiện thằng nhóc này đang cố ý giày vò mình.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ có thể nói là phiên bản mini của mình, Hạ Thành nghiến răng nghiến lợi: "Mày tưởng cha mày không dám đánh mày chắc?"
Trong giường trẻ con, Hạ Hành Yến chớp mắt, biểu cảm trông hết sức vô tội.
Đúng lúc này, Ngu Thanh Vãn trở về phòng ngủ thì thấy chiến hỏa giữa hai cha con lại bùng cháy, thế là cô vội vàng đi tới, dịu dàng khuyên nhủ: "Được rồi, con mình chưa hiểu chuyện, anh so đo với nó làm gì."
Hạ Thành mím đôi môi mỏng: "Lát nữa kêu người bế nó đi, hôm nay cho nó ngủ một mình."
Mấy ngày trước Ngu Thanh Vãn vẫn luôn ngủ trong phòng trẻ với Hạ Hành Yến, bỏ mặc Hạ Thành trông phòng một mình trên tầng ba.
Con trai cần dỗ, Hạ Thành cũng cần dỗ.
Ngu Thanh Vãn cảm thấy ngày nào mình cũng phải giữ cân bằng cho mối quan hệ gia đình.
Thấy vẻ mặt ai oán của Hạ Thành, Ngu Thanh Vãn buồn cười: "Anh ghen hả?"
Nhìn gương mặt căng thẳng của người đàn ông, cô lại không kìm được buồn cười: "Con trai mình mà anh cũng ghen à?"
Cô dỗ anh bằng giọng điệu thương lượng: "Đêm nay em ngủ trên tầng, em đi tắm trước đã, được không nào?"
Lúc này hai hàng lông mày nhíu chặt của Hạ Thành mới giãn ra: "Ừ."
So sánh ra, anh dễ dỗ hơn con trai nhiều.
Mấy hôm trước bị thằng nhóc con Hạ Hành Yến làm chướng ngại vật, Hạ Thành không làm được gì, cơn tức cứ nghẹn trong lồng ngực.
Ngu Thanh Vãn đang ngâm mình trong bồn tắm thì cửa phòng tắm bị mở ra.
Không ngờ người đàn ông bỗng nhiên tập kích, cô bối rối mở to mắt nhìn Hạ Thành càng ngày càng đến gần, bọt nước cũng văng lên mặt nước.
"Em đã tắm xong đâu..."
Anh lời ít ý nhiều: "Mình tắm chung."
Không biết có phải là vì đã sinh con hay không, Hạ Thành cứ cảm thấy trên người cô thoang thoảng mùi sữa mà trước kia không có, ngửi thấy mùi này chỉ khiến khí huyết của anh dâng lên.
Xúc cảm trong lòng bàn tay trơn mịn, khiến đôi mắt người đàn ông dần trở nên đỏ ngầu.
Anh ước lượng một lát, sau đó nói giọng khàn khàn: "Đúng là to hơn thật."
Ngu Thanh Vãn càng ngượng ngùng hơn: "Anh đừng nói nữa..."
Nhìn gò má đỏ ửng của cô, Hạ Thành khẽ bật cười: "Đã có con rồi mà còn ngượng ngùng thế?"
Đã có một đoạn thời gian không được gần gũi với anh, Ngu Thanh Vãn cảm thấy mình không thể kháng cự sự cường thế của anh.
Không biết có phải là do đã lớn tuổi hay không, trong phương diện này, Hạ Thành cũng có kiên nhẫn hơn trước kia nhiều.
Nhưng chỉ mới hơi trêu chọc một chút, hơi thở của Ngu Thanh Vãn đã bắt đầu run rẩy, đầu ngón tay không tự chủ được mà bấu chặt cơ bụng của anh, để lại vệt đỏ trên làn da trắng sứ. Hơi thở quấn quýt giao hòa, cuốn theo hơi nước ấm áp.
Cánh hoa hồng nổi lềnh bềnh trên mặt nước trong bồn tắm, lúc này những cánh hoa như chiếc thuyền gặp bão lớn trên biển, không ngừng phập phồng theo làn nước dập dờn, cô cũng như một chiếc thuyền con đặt mình trong sóng gió mãnh liệt.
Mặc dù bồn tắm rất lớn, nhưng chứa hai người cùng một lúc vẫn hơi khó khăn, hành sự không đủ tiện lợi, Hạ Thành dứt khoát ôm cô lên người mình.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, hơi nước che mờ chung quanh hai người, mái tóc dài ướt sũng nước dính trên vai, cả người mềm nhũn đến mức không còn chút sức lực nào.
Không biết có phải là vì đã có con hay không, Ngu Thanh Vãn vẫn cắn môi không dám phát ra tiếng kêu, trong lòng cứ sợ sẽ bị con mình nghe thấy động tĩnh.
Cô càng nhịn, tâm tư ác liệt trong lòng Hạ Thành lại càng quấy phá.
Anh bóp eo cô cọ xát: "Sướng không?"
"Có muốn không?"
Giọng nói gợi cảm của người đàn ông được bọc trong hơi nước mờ ảo, mang theo từng tia mê hoặc.
"Muốn thì nói ra."
Cô không nói một lời, mặt nước vừa rồi còn nổi lên gợn sóng bỗng tĩnh lặng.
Ngu Thanh Vãn cắn môi, đuôi mắt nổi lên ẩm ướt, giọng nói vỡ vụn thành mảnh nhỏ mất khống chế tuôn ra từ cánh môi.
"Mu... Muốn..."
Cảnh sắc kiều diễm triền miên.
...
Tối hôm đó, Ngu Thanh Vãn miễn cưỡng lấy lòng được Hạ Thành bằng cách này. Tuy nhiên sự nghiệp báo hại cha ruột của bạn nhỏ Hạ Hành Yến mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Có một lần, Hạ Thành làm việc ở nhà vào buổi tối, bạn nhỏ Hạ Hành Yến nay đã gần ba tuổi đang bò tới bò lui bên cạnh sofa, chơi transformers trong tay.
Hạ Thành chỉ đứng dậy đi lấy tài liệu một lát thôi, đến khi quay về thì thấy ly nước trên bàn đã đổ, nước tràn lênh láng khắp nơi.
Chiếc laptop đặt trên bàn coi như bỏ.
Không cần xem cũng biết đầu sỏ gây tội là đứa nào.
Hạ Thành tái mặt, gằn từng chữ: "Hạ - Hành - Yến!"
Nhưng Hạ Hành Yến lại không hề sợ hãi giọng điệu lạnh lẽo của Hạ Thành, có lẽ đã kết luận được Hạ Thành không dám làm gì mình.
Có lần Ngu Thanh Vãn phải đi công tác đột xuất vì một buổi triển lãm tranh, buổi chiều Hạ Thành lại phải đến công ty họp, không thể không dẫn Hạ Hành Yến đi cùng.
Có nữ nhân viên trong công ty đã sớm nghe nói Hạ Hành Yến thích đồ ngọt, hơn nữa còn cực kỳ thích người đẹp, thế là người này nổi lên ý đồ xấu xa.
Tranh thủ lúc Hạ Thành ra ngoài họp, có một nữ nhân viên xinh đẹp trà trộn vào văn phòng, muốn dùng kẹo và sắc đẹp lôi kéo quan hệ với Hạ Hành Yến, ân cần hỏi: "Cậu chủ nhỏ, muốn ăn kẹo này không?"
Nhưng hình như bạn nhỏ Hạ Hành Yến có năng lực giám định trà xanh bẩm sinh, chỉ cần nhìn một cái là nhận ra đối phương có mục đích xấu.
Hạ Hành Yến khẽ hừ một tiếng, chẳng buồn liếc nhìn cô ta lấy một lần: "Không ăn, mặt cô xấu quá."
"..."
Càng lớn, Hạ Hành Yến càng biểu hiện sự khác biệt so với bạn cùng lứa tuổi. Ngoại trừ nghịch ngợm gây sự hơn những bé trai khác, mỗi ngày đều phải leo lên nóc nhà dỡ mái như một tên chúa quậy, thì chỉ số thông minh của Hạ Hành Yến cũng hơn xa bạn cùng trang lứa.
Khi những đứa trẻ khác đang vất vả học bảng chữ cái và chữ số, Hạ Hành Yến đã có thể thành thạo làm toán cộng trừ nhân chia từ một đến một trăm, đứng đầu trong trường mầm non.
Lại thêm thân phận người thừa kế của nhà họ Hạ, khởi đầu cuộc đời của Hạ Hành Yến thuận buồm xuôi gió chứ như bật tool hack.
Có một năm, sắp đến ngày sinh nhật của Ngu Thanh Vãn, hai ba con bàn bạc một chút rồi quyết định tự tay làm một chiếc bánh ngọt để tạo sự bất ngờ cho sinh nhật.
Hạ Thành còn mời chuyên gia làm đồ ngọt cao cấp đến nhà dạy họ. Suốt một buổi sáng, vô số cốt bánh gato thất bại bị nhồi đầy thùng rác nhà bếp.
Vất vả lắm mới đến giai đoạn bôi kem vẽ hoa, hệ số khó khăn của thao tác lập tức nâng cấp, hai ba con nhíu mày giống hệt nhau, có cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.
Hạ Hành Yến đánh mắt nhìn thành quả của cha mình, giọng nói không thèm che giấu thái độ ghét bỏ: "Ba, ba nặn hoa xấu òm."
Hạ Thành liếc nhìn bông hoa mà con trai mình nặn, cũng cười khẩy trào phúng ngược lại: "Con nặn đẹp lắm chắc?"
"..."
Thôi, hai ba con không ai có năng khiếu này hết.
Hạ Hành Yến không phục: "Đó là do con di truyền từ ba, nếu con di truyền tế bào nghệ thuật của mẹ thì chắc chắn không thành vấn đề."
"Cấm cãi."
"..."
Buổi tối khi Ngu Thanh Vãn đi công tác về nhà, cô được tài xế đưa thẳng tới du thuyền tư nhân đậu ở bến cảng thành phố Yến.
Gió biển ban đêm êm dịu, hai bên lối đi dẫn tới du thuyền được đặt đầy hoa hải đường, ánh đèn kéo dài không ngớt như dải ngân hà lộng lẫy.
Đi đến cuối con đường, sẽ thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ đứng trên boong tàu du thuyền.
Hai ba con đều mặc vest trắng phẳng phiu, gương mặt tuấn tú cực kỳ giống nhau, Hạ Hành Yến còn ôm một bó hoa hồng trước ngực, đeo nơ nhỏ màu đỏ, trông như một quý ông nhí đáng yêu, hoàn toàn không thấy dáng vẻ nghịch ngợm gây sự ngày thường.
Thấy Ngu Thanh Vãn bước tới, Hạ Hành Yến nở nụ cười xán lạn, tặng bó hoa hồng trong tay mình cho Ngu Thanh Vãn.
Cậu nhóc trịnh trọng nói: "Chúc mừng sinh nhật mẹ, mẹ vẫn luôn là nàng công chúa nhỏ của Tiểu Yến."
Dứt lời, Hạ Hành Yến khom lưng hành lễ ra dáng ra hình, triển lãm chiếc bánh gato hai tầng được giấu sau lưng.
"Công chúa điện hạ, mời ăn thử bánh gato."
Ngu Thanh Vãn bị cậu nhóc chọc cười, thấy những bông hoa được nặn bằng bơ xiêu vẹo trên bánh ngọt, đôi mắt cô lại không kìm được mà cong lên.
"Con với ba làm hả?"
Hạ Hành Yến đổ tội rất nhanh: "Chỗ nào xấu thì đều là ba làm."
Hạ Thành: "..."
Ngu Thanh Vãn khom lưng hôn lên khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc, cười khẽ: "Cảm ơn Tiểu Yến, mẹ thích lắm."
Lúc này, bị con trai chiếm hết spotlight, cuối cùng Hạ Thành không nhịn được nữa mà bá đạo đi tới ôm chầm vòng eo thon gọn của cô, đôi mắt tối đen nhìn cô chằm chằm, không cam lòng bị bỏ qua.
"Còn anh thì sao?"
Hoa là anh chuẩn bị, bánh gato cũng là anh làm nhiều hơn, kết quả lại bị con trai mình giành trước cơ hội mượn hoa hiến Phật.
Thấy anh lại bắt đầu tranh giành sự sủng ái với con trai, Ngu Thanh Vãn đành bất đắc dĩ nhón chân, cũng hôn lên má anh, đối xử bình đẳng với hai người.
Giọng cô mềm nhẹ êm tai: "Em cũng cảm ơn chồng."
Lúc này Hạ Thành mới hài lòng.
Trùng hợp đúng vào lúc này, pháo hoa 0 giờ dâng lên từ mặt biển, pháo hoa rực rỡ nổ tung trong màn đêm tối om.
Ngu Thanh Vãn nhìn cảnh tượng trước mắt, hai người đàn ông một lớn một nhỏ bên cạnh cũng là hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô, họ cùng nhau tỉ mỉ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô, lồng ngực cô tràn đầy cảm xúc nóng hổi.
Bên cạnh, người đàn ông buông mi nhìn má lúm đồng tiền của cô, cánh tay khẽ ôm eo cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, che giấu sự dịu dàng vô hạn.
"Chúc mừng sinh nhật nha bà xã."
...
Có một hồi, bài tập về nhà của trường mầm non là tập cho trẻ thói quen viết nhật ký. Ngu Thanh Vãn cũng nhận được nhật ký của Hạ Hành Yến mà giáo viên trường mầm non gửi cho cô.
Chữ viết của con nít nguệch ngoạc, nhưng từng nét chữ lại cực kỳ nghiêm túc.
- - Mẹ em là người mẹ tốt nhất thế gian.
Ba nói rằng trước kia mẹ từng chịu rất nhiều cực khổ, cho nên em với ba đều phải đối xử cực tốt cực tốt với mẹ, tốt cỡ nào cũng không đủ.
Mẹ sẽ luôn luôn là công chúa của bọn em, mẹ xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời.
Ví dụ như người lợi hại nhất là ba em, với cả người xuất sắc nhất trường mầm non là em.
Ba còn nói, bọn em đều là kỵ sĩ của mẹ.
Mà sứ mệnh của kỵ sĩ, chính là phải vĩnh viễn bảo vệ công chúa điện hạ.
...
Không lâu sau, dựa vào chỉ số thông minh hơn người, bạn nhỏ Hạ Hành Yến dễ dàng nhảy lớp, từ lớp mầm thành công lên lớp chồi.
Một ngày nọ, Ngu Thanh Vãn phát hiện gần đây con trai mình có gì đó là lạ.
Đồng phục của trường mầm non là một bộ vest nhỏ, ngày thường khi đến trường, Hạ Hành Yến còn chẳng buồn thắt cà vạt đàng hoàng, ỷ vào gương mặt bảnh bao mà không thèm bận tâm tới cách ăn mặc.
Nhưng gần đây, mỗi ngày đi học cậu nhóc chẳng những thắt cà vạt chỉn chu, mà còn phải bôi keo xịt tóc, ngay cả lúc ăn sáng trước khi ra ngoài còn thường xuyên kêu người giúp việc chuẩn bị thêm một phần đồ ăn cho mình.
"Dì Trần, có thể bỏ thêm cho cháu mấy cái bánh tart trứng không? Cháu muốn mang đến trường."
"Vâng thưa cậu chủ."
Buổi tối, Hạ Thành tắm rửa xong bước ra phòng tắm thì thấy Ngu Thanh Vãn đang ngồi trên giường đọc sách, nhưng có vẻ mất tập trung, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Anh lên giường, tiện tay ôm cô vào lòng, giọng điệu lười nhác: "Sao vậy vợ?"
Ngu Thanh Vãn lo lắng nói: "Hình như gần đây con trai mình có tâm sự, buổi sáng cứ mang đồ ăn đến trường, hình như là tặng cho cô bé nào đó."
Không chỉ có thế, cậu nhóc còn bắt đầu chú ý đến hình tượng.
Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy sự khác thường, như là điềm báo yêu sớm.
Nghe vậy, Hạ Thành khẽ bật cười.
Mới tí tuổi đầu mà đã biết tán gái, không hổ là con trai anh.
Thấy Hạ Thành chẳng những không lo lắng mà còn cười, Ngu Thanh Vãn vội ngồi ngay ngắn, hai hàng lông mày mảnh dài nhíu lại, nghiêm túc suy nghĩ: "Có phải em nên tìm một thời điểm nào đó trò chuyện với con trai không nhỉ..."
Mặc dù yêu sớm là chuyện rất bình thường, nhưng bây giờ nó mới học mầm non, yêu đương lúc này thì sớm quá.
Hạ Hành Yến trưởng thành sớm hơn bạn cùng trang lứa, thế nên cô không thể tránh khỏi lo lắng buồn rầu.
Hạ Thành đành phải trấn an vợ mình: "Ngày mai anh sẽ đến trường mầm non xem tình hình thế nào, em đừng lo."
Hôm sau vừa lúc chính là hội thao mỗi năm một lần của trường mầm non, mỗi một học sinh đều cần có ba hoặc mẹ cùng tham dự, năm nay Hạ Thành sẽ gánh vác trách nhiệm này.
Mấy chiếc lều được dựng lên trong sân thể thao của trường mầm non, học sinh và phụ huynh túm năm tụm ba tụ tập một chỗ, bong bóng hoạt hình tung bay giữa không trung, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Trong hội thao có hạng mục yêu cầu phụ huynh phải tham dự với con mình, thế nên hôm nay Hạ Thành cũng mặc đồ thể thao màu đen. Quần áo màu đen gọn gàng làm tôn lên vóc dáng cao lớn của người đàn ông, gương mặt tuấn mỹ với những đường nét khắc sâu, còn có phiên bản mini đứng bên cạnh.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Hành Yến cũng làm mặt ngầu, đút tay vào túi quần, đeo một chiếc kính râm không biết kiếm ở đâu ra, trông vừa ngầu vừa kiêu.
Hai ba con chỉ đứng đó cũng đủ để thu hút không ít tầm mắt chung quanh.
Ở trường mầm non, Hạ Hành Yến đã quen với việc trở thành tâm điểm chú ý, hôm nay có thêm Hạ Thành, tỷ lệ quay đầu càng tăng lên gấp bội.
Cậu nhóc âm thầm sướng rơn cả người, kéo góc áo Hạ Thành, khẽ thì thầm: "Ba ơi, ba nhìn bạn nữ bên kia kìa."
Hạ Thành nhìn theo hướng mà cậu nhóc nói, lập tức thấy hai ba con đang đứng cách đó không xa, bé gái mặc đồ thể thao màu hồng, khuôn mặt quả thực trắng trẻo xinh xắn như búp bê, xinh đẹp động lòng người.
Tập trung nhìn kỹ thì thấy người đàn ông đứng bên cạnh cô bé vóc dáng cao lớn, mặc đồ thể thao màu trắng, nửa bên mặt lạnh lùng tuấn mỹ, trông có phần quen mắt.
Nhận thấy tầm mắt đằng sau, Phó Bắc Thần quay đầu lại thì thấy Hạ Thành đứng sau lưng mình. Anh kinh ngạc nhướng mày, chủ động chào hỏi.
"Sếp Hạ."
Hạ Thành khẽ gật đầu: "Tổng giám đốc Phó."
"Đây là con trai anh à?"
Hạ Thành đáp lời, sau đó hỏi lại: "Ừ, con gái anh hả?"
"Ừ."
Hai người đàn ông đều không phải là người hay nói, hơn nữa chỉ biết nhau nhờ sự hợp tác giữa hai công ty, thế nên họ chỉ chào hỏi nhau đơn giản rồi mỗi người dẫn con mình đi tham gia hạng mục thể thao.
Mấy năm trước bởi vì nghiệp vụ nòng cốt của tập đoàn Phó Thị chuyển dời sang nơi khác, Phó Bắc Thần không thể không dẫn vợ con mình chuyển sang sống ở thành phố Yến trong thời gian ngắn.
Hạ Thành không ngờ thế giới này lại nhỏ bé đến thế.
Người mà con trai anh thích lại là con gái cưng của Phó Bắc Thần.
Anh nhướng mày, hỏi con trai mình: "Trường mầm non có nhiều bé gái như thế, sao con lại nhìn chằm chằm con gái nhà người ta?"
Hạ Hành Yến suy nghĩ một lát, sau đó trả lời hết sức nghiêm túc: "Bởi vì Phó Tư Ly là bạn gái xinh đẹp nhất trường mầm non."
Lời nói của cậu là sự thật, Phó Tư Ly chính là "hoa khôi" được cả trường mầm non công nhận, một cô bé ngọt ngào ai thấy cũng thích, ngoại hình giống búp bê biết đi, là đối tượng được các cậu bé chung quanh thảo luận nhiệt liệt.
Không chỉ có thế, những cô gái khác trong trường mầm non lúc nào cũng đeo bám cậu, chỉ có mình Phó Tư Ly phớt lờ cậu.
Thế nên cô bé đã thành công khơi mào khát vọng chinh phục của "đàn ông" trong lòng cậu.
Nghe cậu nói xong, Hạ Thành cười khẩy: "Thôi đừng nằm mơ nữa con ơi."
Phó Bắc Thần nổi tiếng yêu thương con gái, mới nứt mắt ra mà đã đòi bắt cóc con gái nhà người ta.
Mơ mộng hão huyền.
Hạ Hành Yến siết chặt nắm đấm nhỏ, buông lời thề thốt: "Chờ hôm nay con thi đấu giành được cúp quán quân, con sẽ tỏ tình với Phó Tư Ly."
Có mục tiêu khích lệ, không thể nghi ngờ gì nữa, Hạ Hành Yến thành công giành được chiếc cúp hạng nhất của hội thao.
Chiều hôm sau, khi trường mầm non tan học, cậu cầm theo chiếc cúp cùng với một con Hello Kitty bằng bông phiên bản giới hạn chặn Phó Tư Ly trước cổng trường.
Cô bé mặc đồng phục váy thống nhất của trường mầm non, mái tóc được cột thành kiểu tóc công chúa xinh đẹp, trông mềm mại yêu kiều, khi lại gần cô bé dường như còn có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngọt trên người cô bé, tựa như một chiếc bánh ngọt dâu tây mới ra lò, ngọt đến mức khiến trái tim người ta tan chảy.
Lần đầu tiên trong đời tỏ tình với con gái, Hạ Hành Yến cảm thấy hơi hồi hộp.
Cậu hắng giọng một cái, sau đó trịnh trọng bắt chước lời thoại trong phim.
"Phó Tư Ly, tớ thích cậu."
Phó Tư Ly sửng sốt mất một lát, nhưng không nhận món quà của Hạ Hành Yến mà lại rất nghiêm túc nhìn cậu, trả lời: "Xin lỗi Hạ Hành Yến, cậu là người rất tốt, nhưng tớ đã có người trong lòng rồi."
Cô bé vừa dứt lời, nét mặt Hạ Hành Yến cứng đờ, không ngờ mình sẽ bị người ta từ chối.
Một chiếc siêu xe đứng đầu đỗ cách nơi đó không xa, một cậu bé thoạt nhìn trạc tuổi hai đứa đứng đó, khuôn mặt tuấn tú, khí chất bình thản, đôi mắt phượng lộ ra một chút lạnh lẽo bất mãn.
Điểm khác biệt duy nhất là cậu mặc đồng phục tiểu học.
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Hành Yến cảm nhận được nguy cơ từ một người bạn đồng trang lứa, khiến cậu híp mắt theo phản xạ, quan sát kỹ người trước mặt mình.
Hai cậu nhóc đối diện mấy giây, như có đốm lửa bốc cháy trong không khí.
Một lát sau, cậu bé dời mắt, nhìn về phía cô bé vừa vui sướng vừa bối rối đứng bên cạnh Hạ Hành Yến, giọng nói non nớt không che giấu được sự trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi này.
"Phó Tư Ly, lại đây."
/91
|