Từ sau khi Mộ Phi Chỉ đi khai trai về, chấp niệm đối với Thẩm Hành Vu ngày càng sâu, ngày nào hạ triệu cũng nhanh chóng quay về điện Thái Cực, sợ bỏ qua dáng vẻ lúc mới tỉnh dậy của nàng, nhưng mà cũng bởi vì như vậy, hai người thường xuyên lau súng cướp cò. (như kiểu vận động buổi sáng ý :v)
Sáng sớm hôm nay, lúc hắn vào triều, Thẩm Hành Vu vậy mà lại thức dậy mặc y phục cho hắn, cho nên toàn bộ thời gian trên triều hắn đều cảm thấy bàn tay mềm mại kia đang vẫy trước mắt, sau khi xử lý xong truyện triều chính, hắn liền đẩy việc cho Phúc Hải, cho người ở điện Thái Cực lui xuống, vội vàng đi vào trong điện.
Thẩm Hành Vu đã thức dậy từ lâu, lúc này đang ngồi ở trước bàn trang điểm, nàng mặc áo voan mỏng màu trắng, tóc dài gần chạm đất. Nàng ngồi đối diện gương đồng vẽ lông mày, mpc đứng phía sau nàng, lặng yên không một tiếng động, nàng nhìn thấy Mộ Phi Chỉ trong gương, vừa vẽ mày vừa hỏi: "Sao hôm nay lại nhanh vậy?"
"Chuyện rơi vào đầu Hữu thừa tướng, hôm nay trên triều cũng rất yên tĩnh." Mộ Phi Chỉ ở trong gương cười với nàng, sau đó mới tiến lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng cầm bút kẻ mày, sau đó vỗ về mặt nàng nói: "Để ta."
Thẩm Hành Vu hiểu rõ, cười rạng rỡ, ánh mắt như chứa cả ngàn ngôi sao: "Chàng vẽ lông mày cho ta?"
"Chẳng lẽ ta lấy để ăn sao?" Mộ Phi Chỉ buồn cười đáp, sau đó nâng mặt nàng, nghiêm túc vẽ mày của nàng. Hơi thở ngọt ngào của nàng phả vào mặt hắn, làm cho người ta cực kì thoải mái. Lúc này Thẩm Hành Vu đang nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh cảo của hắn, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Tự nhiên ta lại cảm thấy bộ dạng chàng so với ta cũng không tồi."
"Về sau chúng ta sinh nữ nhi nhất định sẽ rất đẹp." Đột nhiên Mộ Phi Chỉ chuyển đề tài: "Nữ nhân Mộ gia phần lớn đều giống phụ thân."
"Phải không?" Thẩm Hành Vu ngồi tại chỗ, hai tay nắm lấy đai lưng của Mộ Phi Chỉ, ngẩng đầu nhìn hắn. Động tác vẽ của Mộ Phi Chỉ rất nhanh, lúc hắn định đặt bút vẽ xuống, nhìn thấy tư thế ngẩng đầu của nàng, cổ nàng rất tinh tế, trắng nõn hoàn hảo như kiệt tác của tạo hóa, còn có tấm lụa mỏng trên người nàng, vậy nên có thể nhìn thấy nơi lồi lõm.
"Nàng thật đẹp." Hắn không khỏi than một tiếng, cúi đầu, nhân lúc Thẩm Hành Vu đang ngẩng đầu hôn vào đôi môi đỏ mọng, răng nhẹ nhàng cắn môi dưới của nàng, chiếc lưỡi linh hoạt nhân tiện trườn vào, quấn quýt cùng răng nàng. Ở cùng nhau thời gian dài như vậy, Thẩm Hành Vu đã quen với nụ hôn của Mộ Phi Chỉ, chỉ là nàng ngẩng đầu lâu có chút mệt, đành phải vòng tay ôm người Mộ Phi Chỉ
"Ừm, thật ngọt." Mộ Phi Chỉ một tay bế nàng lên, vừa đi vừa hôn, đôi mắt đã hiện lên ngọn lửa lan tới tận giường, tiếng nói lanh lảnh của Phúc Hải vang lên phá hủy cảnh tượng: "Vương thượng, bên trưởng công chúa xảy ra chuyện!"
Lông mày Mộ Phi Chỉ nhíu lại càng lúc càng sâu, không khí tốt như vậy lại bị người khác quấy rầy, hơn nữa còn là ở chỗ Mộ Tê Hoàng. Giờ hắn còn đang ghé sát vào người Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu cũng nghe được giọng nói của Phúc ,Hải, nàng vươn tay vuốt hai hàng lông mày đang cau lại của Mộ Phi Chỉ, giọng nói rất dịu dàng: "Đừng nhíu mày, đi xem đi."
"Chờ ta trở lại." Mộ Phi Chỉ giày vò môi nàng một chút rồi mới vội vàng rời đi.
......
Vừa đi vào cung điện, Mộ Phi Chỉ đã nghe thấy tiếng ồn ào của Mộ Tê Hoàng: "Phong Dự, ngày hôm qua là ai nói muốn cưới ta, bây giờ ngươi lại muốn ra biên ải? Ngươi coi ta là con khỉ để đùa giỡn sao?"
Mộ Phi Chỉ nghe thấy tiếng nói, bước chân không khỏi nhanh hơn, lúc hắn đi vào trong điện, thấy Mộ Tê Hoàng đứng đối diện Phong Dự. Phong Dự mặc áo choàng màu đen, chỉ đứng ở nơi đó, không nói câu nào, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Tê Hoàng, không rời đi giây nào. Mà bên này, Mộ Tê Hoàng cũng nhìn Phong Dự, nhưng nàng đang phát hỏa nên khuôn mặt có vẻ hung dữ.
"Phong Dự, ngươi đã không chịu cưới vương tỷ, ta đành sớm định việc hôn nhân cho tỷ ấy." Mộ Phi Chỉ cho Phúc Hải lui xuống, tựa người vào cột, cười như không cười nói với nam nhân lạnh nhạt kia.
"Phi Chỉ, không thể." Phong Dự cũng coi như nhìn Mộ Phi Chỉ lớn lên, đối với tính nết của hắn cũng hiểu một chút, đừng nhìn hắn ăn nói lười biếng, thật ra thì hắn không nghi ngờ chút nào, Mộ Phi Chỉ có thể làm chuyện này.
"Không thể? Phong Dự, ngươi có tư cách nói không thể với ta sao?" Mộ Phi Chỉ nhanh chóng tới trước mặt Phong Dự, đánh một quyền vào mặt hắn, Phong Dự không dám đánh lại, đành phải mặc cho Mộ Phi Chỉ đánh. Mộ Phi Chỉ vừa đánh vừa nói: "Vương tỷ đợi ngươi bao nhiêu năm, ngươi nói đi thì đi, nếu bây giờ ngươi đã đồng ý với tỷ ấy thì còn muốn đi đâu nữa? Thời gian của tỷ ấy đều lãng phí trên người ngươi quá lâu rồi!"
"Phi Chỉ, ngừng tay." Mộ Tê Hoàng thật không ngờ Mộ Phi Chỉ lại động thủ, mà hắn ra tay cũng không nhẹ, Phong Dự lau khóe miệng, đứng lên, khoát tay với Mộ Tê Hoàng: "Ta không sao."
"Phong Dự, ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, cưới vương tỷ, thứ hai, buông tay. Tự ngươi chọn đi." Mộ Phi Chỉ dừng lại nhìn Phong Dự, không để cho hắn có đường lui nào.
"Ta không buông tay." Đứng đã lâu, phong Dự mới chậm rãi mở miệng, giọng nói của hắn rất thô lỗ nhưng cũng vô cùng kiên định.
"Tốt, vậy thì yên tâm ở trong cung đi, để Khâm Thiên Giám chọn ngày, các người có thể thành hôn." Mộ Phi Chỉ xoa tay, chuyện này không phải quá dễ sao?
"Phi Chỉ, ngoài biên ải còn có việc chờ ta xử lý." Phong Dự có chút khó xử, lần này nghe được trưởng công chúa tuyển chọn phò mã làm hắn sốt ruột, bỏ mặc chuyện ngoài biên ải thúc ngựa trở về.
Ý của ngươi là, ngươi không muốn vương tỷ gả cho người khác, mà bây giờ ngươi cũng không thể cưới vương tỷ, ý của ngươi là nàng còn phải đợi ngươi tám năm sao?" Mộ Phi Chỉ nói xong lời cuối cùng lại tức giận, biểu cảm trên mặt vô cùng đáng sợ.
"Ta có thể thành hôn, nhưng thành hôn xong ta lại phải quay về biên ải. Nơi đó..."
"Ta có thể đi theo chàng." Mô Tê Hoàng cướp lời.
"Không được, điều kiện nơi đó khó khăn, không phải là nơi nàng có thể tới." Phong Dự từ chối rất quả quyết.
"Vương tỷ, tỷ thật sự muốn đi cùng hắn?" Giọng nói của Mộ Phi Chỉ bình tĩnh lại, hắn quay đầu nhìn Mộ Tê Hoàng.
Mộ Tê Hoàng cúi đầu, sau đó đi đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, hai tay nắm tay hắn, nhẹ giọng nói: "Phi Chỉ, ta đã không còn nhiều tám năm, bây giờ, giang sơn đã ổn định, chuyện của Thiên Cơ Lâu ta cũng không muốn xem vào nữa, mà ngươi, đệ đệ của ta, cũng đã có người bên cạnh, cho nên, đồng ý với ta có được hay không?"
"Tỷ chắc chắn?" Yết hầu Mộ Phi Chỉ, hắn buông tay Mộ Tê Hoàng ra, ôm cổ nàng trong sự kinh ngạc của Mộ Tê Hoàng, đây là tỷ tỷ của hắn, từ nhỏ đã ở bên cạnh hắn, giúp hắn giữ vững giang sơn.dfienddn lieqiudoon
"Đúng, ta chắn chắn. Đợi đến khi biên quan yên ổn, chúng ta lại thu quân quay về triều, được không?" Mộ Tê Hoàng cũng ôm Mộ Phi Chỉ, giọt lệ trong mắt đã lay động.
"Được!" Rất lâu sau, Mộ Phi Chỉ mới lên tiếng, hắn buông Mộ Tê Hoàng ra, quay lưng về phía Phong Dự, lạnh lùng nói: "Nếu vương tỷ của ta phải chịu chút uất ức nào, ta sẽ tự mình giết ngươi!" Sau đó, hắn vén áo bước nhanh ra cung điện, không quay đầu lại.
Lúc này Thẩm Hành Vu đang phơi nắng bên ngoài điện Thái Cực, Cầu Cầu quanh quẩn dưới chân nàng, tỉnh thoảng lại cọ cọ đầu vào chân nàng. Từ xa nàng đã nhìn thấy bóng dáng của Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ cũng đi thẳng tới bên cạnh nàng, hắn ôm chặt nàng, giống như người chết đuối vớ được cọc, chặt như vậy, như muốn hòa tan vào. Thẩm Hành Vu thấy khó hiểu, đặt tay lên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ.
"A Vu, nàng sẽ không rời xa ta chứ?"
Sáng sớm hôm nay, lúc hắn vào triều, Thẩm Hành Vu vậy mà lại thức dậy mặc y phục cho hắn, cho nên toàn bộ thời gian trên triều hắn đều cảm thấy bàn tay mềm mại kia đang vẫy trước mắt, sau khi xử lý xong truyện triều chính, hắn liền đẩy việc cho Phúc Hải, cho người ở điện Thái Cực lui xuống, vội vàng đi vào trong điện.
Thẩm Hành Vu đã thức dậy từ lâu, lúc này đang ngồi ở trước bàn trang điểm, nàng mặc áo voan mỏng màu trắng, tóc dài gần chạm đất. Nàng ngồi đối diện gương đồng vẽ lông mày, mpc đứng phía sau nàng, lặng yên không một tiếng động, nàng nhìn thấy Mộ Phi Chỉ trong gương, vừa vẽ mày vừa hỏi: "Sao hôm nay lại nhanh vậy?"
"Chuyện rơi vào đầu Hữu thừa tướng, hôm nay trên triều cũng rất yên tĩnh." Mộ Phi Chỉ ở trong gương cười với nàng, sau đó mới tiến lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng cầm bút kẻ mày, sau đó vỗ về mặt nàng nói: "Để ta."
Thẩm Hành Vu hiểu rõ, cười rạng rỡ, ánh mắt như chứa cả ngàn ngôi sao: "Chàng vẽ lông mày cho ta?"
"Chẳng lẽ ta lấy để ăn sao?" Mộ Phi Chỉ buồn cười đáp, sau đó nâng mặt nàng, nghiêm túc vẽ mày của nàng. Hơi thở ngọt ngào của nàng phả vào mặt hắn, làm cho người ta cực kì thoải mái. Lúc này Thẩm Hành Vu đang nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh cảo của hắn, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Tự nhiên ta lại cảm thấy bộ dạng chàng so với ta cũng không tồi."
"Về sau chúng ta sinh nữ nhi nhất định sẽ rất đẹp." Đột nhiên Mộ Phi Chỉ chuyển đề tài: "Nữ nhân Mộ gia phần lớn đều giống phụ thân."
"Phải không?" Thẩm Hành Vu ngồi tại chỗ, hai tay nắm lấy đai lưng của Mộ Phi Chỉ, ngẩng đầu nhìn hắn. Động tác vẽ của Mộ Phi Chỉ rất nhanh, lúc hắn định đặt bút vẽ xuống, nhìn thấy tư thế ngẩng đầu của nàng, cổ nàng rất tinh tế, trắng nõn hoàn hảo như kiệt tác của tạo hóa, còn có tấm lụa mỏng trên người nàng, vậy nên có thể nhìn thấy nơi lồi lõm.
"Nàng thật đẹp." Hắn không khỏi than một tiếng, cúi đầu, nhân lúc Thẩm Hành Vu đang ngẩng đầu hôn vào đôi môi đỏ mọng, răng nhẹ nhàng cắn môi dưới của nàng, chiếc lưỡi linh hoạt nhân tiện trườn vào, quấn quýt cùng răng nàng. Ở cùng nhau thời gian dài như vậy, Thẩm Hành Vu đã quen với nụ hôn của Mộ Phi Chỉ, chỉ là nàng ngẩng đầu lâu có chút mệt, đành phải vòng tay ôm người Mộ Phi Chỉ
"Ừm, thật ngọt." Mộ Phi Chỉ một tay bế nàng lên, vừa đi vừa hôn, đôi mắt đã hiện lên ngọn lửa lan tới tận giường, tiếng nói lanh lảnh của Phúc Hải vang lên phá hủy cảnh tượng: "Vương thượng, bên trưởng công chúa xảy ra chuyện!"
Lông mày Mộ Phi Chỉ nhíu lại càng lúc càng sâu, không khí tốt như vậy lại bị người khác quấy rầy, hơn nữa còn là ở chỗ Mộ Tê Hoàng. Giờ hắn còn đang ghé sát vào người Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu cũng nghe được giọng nói của Phúc ,Hải, nàng vươn tay vuốt hai hàng lông mày đang cau lại của Mộ Phi Chỉ, giọng nói rất dịu dàng: "Đừng nhíu mày, đi xem đi."
"Chờ ta trở lại." Mộ Phi Chỉ giày vò môi nàng một chút rồi mới vội vàng rời đi.
......
Vừa đi vào cung điện, Mộ Phi Chỉ đã nghe thấy tiếng ồn ào của Mộ Tê Hoàng: "Phong Dự, ngày hôm qua là ai nói muốn cưới ta, bây giờ ngươi lại muốn ra biên ải? Ngươi coi ta là con khỉ để đùa giỡn sao?"
Mộ Phi Chỉ nghe thấy tiếng nói, bước chân không khỏi nhanh hơn, lúc hắn đi vào trong điện, thấy Mộ Tê Hoàng đứng đối diện Phong Dự. Phong Dự mặc áo choàng màu đen, chỉ đứng ở nơi đó, không nói câu nào, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Tê Hoàng, không rời đi giây nào. Mà bên này, Mộ Tê Hoàng cũng nhìn Phong Dự, nhưng nàng đang phát hỏa nên khuôn mặt có vẻ hung dữ.
"Phong Dự, ngươi đã không chịu cưới vương tỷ, ta đành sớm định việc hôn nhân cho tỷ ấy." Mộ Phi Chỉ cho Phúc Hải lui xuống, tựa người vào cột, cười như không cười nói với nam nhân lạnh nhạt kia.
"Phi Chỉ, không thể." Phong Dự cũng coi như nhìn Mộ Phi Chỉ lớn lên, đối với tính nết của hắn cũng hiểu một chút, đừng nhìn hắn ăn nói lười biếng, thật ra thì hắn không nghi ngờ chút nào, Mộ Phi Chỉ có thể làm chuyện này.
"Không thể? Phong Dự, ngươi có tư cách nói không thể với ta sao?" Mộ Phi Chỉ nhanh chóng tới trước mặt Phong Dự, đánh một quyền vào mặt hắn, Phong Dự không dám đánh lại, đành phải mặc cho Mộ Phi Chỉ đánh. Mộ Phi Chỉ vừa đánh vừa nói: "Vương tỷ đợi ngươi bao nhiêu năm, ngươi nói đi thì đi, nếu bây giờ ngươi đã đồng ý với tỷ ấy thì còn muốn đi đâu nữa? Thời gian của tỷ ấy đều lãng phí trên người ngươi quá lâu rồi!"
"Phi Chỉ, ngừng tay." Mộ Tê Hoàng thật không ngờ Mộ Phi Chỉ lại động thủ, mà hắn ra tay cũng không nhẹ, Phong Dự lau khóe miệng, đứng lên, khoát tay với Mộ Tê Hoàng: "Ta không sao."
"Phong Dự, ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, cưới vương tỷ, thứ hai, buông tay. Tự ngươi chọn đi." Mộ Phi Chỉ dừng lại nhìn Phong Dự, không để cho hắn có đường lui nào.
"Ta không buông tay." Đứng đã lâu, phong Dự mới chậm rãi mở miệng, giọng nói của hắn rất thô lỗ nhưng cũng vô cùng kiên định.
"Tốt, vậy thì yên tâm ở trong cung đi, để Khâm Thiên Giám chọn ngày, các người có thể thành hôn." Mộ Phi Chỉ xoa tay, chuyện này không phải quá dễ sao?
"Phi Chỉ, ngoài biên ải còn có việc chờ ta xử lý." Phong Dự có chút khó xử, lần này nghe được trưởng công chúa tuyển chọn phò mã làm hắn sốt ruột, bỏ mặc chuyện ngoài biên ải thúc ngựa trở về.
Ý của ngươi là, ngươi không muốn vương tỷ gả cho người khác, mà bây giờ ngươi cũng không thể cưới vương tỷ, ý của ngươi là nàng còn phải đợi ngươi tám năm sao?" Mộ Phi Chỉ nói xong lời cuối cùng lại tức giận, biểu cảm trên mặt vô cùng đáng sợ.
"Ta có thể thành hôn, nhưng thành hôn xong ta lại phải quay về biên ải. Nơi đó..."
"Ta có thể đi theo chàng." Mô Tê Hoàng cướp lời.
"Không được, điều kiện nơi đó khó khăn, không phải là nơi nàng có thể tới." Phong Dự từ chối rất quả quyết.
"Vương tỷ, tỷ thật sự muốn đi cùng hắn?" Giọng nói của Mộ Phi Chỉ bình tĩnh lại, hắn quay đầu nhìn Mộ Tê Hoàng.
Mộ Tê Hoàng cúi đầu, sau đó đi đến trước mặt Mộ Phi Chỉ, hai tay nắm tay hắn, nhẹ giọng nói: "Phi Chỉ, ta đã không còn nhiều tám năm, bây giờ, giang sơn đã ổn định, chuyện của Thiên Cơ Lâu ta cũng không muốn xem vào nữa, mà ngươi, đệ đệ của ta, cũng đã có người bên cạnh, cho nên, đồng ý với ta có được hay không?"
"Tỷ chắc chắn?" Yết hầu Mộ Phi Chỉ, hắn buông tay Mộ Tê Hoàng ra, ôm cổ nàng trong sự kinh ngạc của Mộ Tê Hoàng, đây là tỷ tỷ của hắn, từ nhỏ đã ở bên cạnh hắn, giúp hắn giữ vững giang sơn.dfienddn lieqiudoon
"Đúng, ta chắn chắn. Đợi đến khi biên quan yên ổn, chúng ta lại thu quân quay về triều, được không?" Mộ Tê Hoàng cũng ôm Mộ Phi Chỉ, giọt lệ trong mắt đã lay động.
"Được!" Rất lâu sau, Mộ Phi Chỉ mới lên tiếng, hắn buông Mộ Tê Hoàng ra, quay lưng về phía Phong Dự, lạnh lùng nói: "Nếu vương tỷ của ta phải chịu chút uất ức nào, ta sẽ tự mình giết ngươi!" Sau đó, hắn vén áo bước nhanh ra cung điện, không quay đầu lại.
Lúc này Thẩm Hành Vu đang phơi nắng bên ngoài điện Thái Cực, Cầu Cầu quanh quẩn dưới chân nàng, tỉnh thoảng lại cọ cọ đầu vào chân nàng. Từ xa nàng đã nhìn thấy bóng dáng của Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ cũng đi thẳng tới bên cạnh nàng, hắn ôm chặt nàng, giống như người chết đuối vớ được cọc, chặt như vậy, như muốn hòa tan vào. Thẩm Hành Vu thấy khó hiểu, đặt tay lên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ.
"A Vu, nàng sẽ không rời xa ta chứ?"
/129
|