Hai người tán gẫu dọc đường đi, khoảng cách từ phủ tướng quân đến Vương Cung cũng có chút xa, lại thêm việc sáng sớm Thẩm Hành Vu thức dậy đi sang bên Mộ Tê Hoàng bận việc, lúc này liền cảm thấy mệt nhọc.
Ngay lúc Thẩm Hành Vu đang ngủ say, ngự liễn đi vào Vương Cung. Trở lại Thái Cực điện, Mộ Phi Chỉ vừa mới dàn xếp xong cho Thẩm Hành Vu, bóng dáng Hắc Ưng lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên ngoài điện.
"Mọi việc đã làm tốt sao?" Mộ Phi Chỉ giúp Thẩm Hành Vu đắp chăn, đầu cũng không nâng lên, hỏi Hắc Ưng.
"Đã giải quyết xong sáu tên bám theo." Hắc Ưng trả lời ngắn gọn.
"Bảo người của Thiên Cơ lâu phải nhìn chòng chọc Tần Huyền Qua."
"Vâng!"
…...
Thẩm Hành Vu bị đánh thức vì cảm thấy ngứa ở trên mặt và cổ, nàng mơ hồ mở mắt ra, liền chìm vào trong con ngươi thâm thúy của Mộ Phi Chỉ, giống như muốn hút người ta đi vào, khiến người nhìn đối diện cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Điều này càng làm cho nàng thêm mơ hồ. Nàng định đẩy hắn ra, nhưng vì ngủ lâu nên cả người không còn chút sức lực nào. Nàng đành phải dùng nắm đấm nho nhỏ của mình đánh vào trong ngực hắn, nói: "Chàng tránh ra a, bây giờ là giờ nào rồi?"
Mộ Phi Chỉ giống như một tiểu hài tử tham ăn, lưu luyến trên môi nàng, nghe được câu hỏi của Thẩm Hành Vu, hắn trả lời lừa gạt nàng: "Chạng vạng rồi."
"Chạng vạng rồi..." Thẩm Hành Vu suy nghĩ, nàng đã ngủ cả một buổi trưa.
"Mộ Phi Chỉ chàng tránh ra, ta đói bụng." Ngủ thoáng cái hết buổi trưa, bụng đói vô cùng, huống chi giữa trưa ở phủ tướng quân cũng chưa ăn được cái gì, hiện tại nàng thật sự không thể dâng lên được chút sức lực nào.
"Ta cũng đói bụng." Mộ Phi Chỉ khống chế được hai tay đang lộn xộn của Thẩm Hành Vu, cúi đầu liền khẽ cắn vành tai mẫn cảm của Thẩm Hành Vu.
Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói của Thẩm Hành Vu vẫn mang theo chút giọng mũi nồng đậm, nàng mềm mại hừ một tiếng, nghe vào trong lỗ tai của Mộ Phi Chỉ, càng giống như đang cổ vũ hắn vậy. Một bên hắn cởi đai lưng của nàng, một bên lưu luyến ở hai gò má đi thẳng xuống cổ nàng, giọng nói mang theo nồng đậm mị hoặc: "Ngoan, đừng cắn môi."
Đêm nay, Mộ Phi Chỉ ăn sạch trong ngoài Thẩm Hành Vu. Tuy nhiên sau khi hắn mồm to ăn sạch xong, hắn vẫn không quên nương tử của mình đang đói bụng, kết quả tinh thần mười phần sảng khoái sai người đi Ngự Thiện Phòng làm vài món ăn mà Thẩm Hành Vu thích ăn rồi đưa đến đây. Thẩm Hành Vu bị lăn qua lăn lại, toàn thân giống như tan ra, ngay cả sức lực để ngồi xuống cũng không có, vì thế, Mộ Phi Chỉ vui tươi hớn hở ôm nàng vào lòng, tự mình đút từng ngụm từng ngụm cho nàng, ôn nhu dỗ nàng ăn một ít.
"Phu quân, về sau chàng có thể tiết chế chút sao?" Đi theo Mộ Phi Chỉ được một thời gian, Thẩm Hành Vu nói chuyện càng lúc càng trắng ra, nhưng mà, trình độ nói trắng ra của nàng đương nhiên không bằng tên họ Mộ nào đó, cho nên, sau khi nói xong câu đó, mặt Thẩm Hành Vu lại bắt đầu đỏ lên.
"A Vu, ta chưa già." Đột nhiên Mộ Phi Chỉ chậm rãi nói ra một câu như vậy.
"Uhm?" Nhất thời tâm tư của Thẩm Hành Vu chưa kịp cong quẹo theo.
"Nếu lúc này ta mà tiết chế thì chứng minh ta đã già rồi, hơn nữa chẳng lẽ nàng không hưởng thụ sao?" Mộ Phi Chỉ nhíu nhíu mày, mang theo một cảm giác lười biếng.
"Hưởng thụ cái quỷ." Thẩm Hành Vu vừa nói vừa vung quả đấm về phía Mộ Phi Chỉ, nhưng mà vừa cử động toàn thân đều chua xót. Nghĩ đến đây, cả người nàng liền chui vào trong chăn, không thèm liếc mắt nhìn đầu sỏ gây chuyện kia một cái.
Nhìn mặt nàng lại hồng lên, Mộ Phi Chỉ lắc đầu bật cười.
...
Phong Dự và Mộ Tê Hoàng đại hôn ngày thứ ba, hai người liền muốn bắt đầu khởi hành đi biên quan. Sáng sớm hôm nay, Mộ PhiChỉ moi Thẩm Hành Vu từ trong chăn ra, đút nàng ăn vài miếng cơm, bao quấn vài tầng quần áo cho nàng, lúc này mới cùng nàng vội vàng lên ngựa, chạy thẳng ra ngoài thành.
Thời tiết bắt đầu trở nên lãnh giá, lúc này có hai bóng dáng đang đứng ở ngoài thành, hai con ngựa nhỏ nhàn nhã đi lại ở đằng sau chủ nhân. Phong dự tự mình đi tới buộc lại dây áo choàng cho Mộ Tê Hoàng, sau đó không nói một lời, cầm lấy tay nàng.
Hai người rúc vào một chỗ, hai mắt nhìn nhau. Đúng lúc này bên tai truyền đến tiếng vó ngựa vội vàng, hai người xoay người lại, chỉ thấy một con ngựa trắng đang chạy nhanh từ trong thành ra.
"Hu!" Mộ Phi Chỉ giữ chặt ngựa dừng lại ở trước mặt hai người, bay người ôm Thẩm Hành Vu xuống.
"Vương tỷ, bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội đổi ý." Mộ Phi Chỉ ôm chặt Thẩm Hành Vu, nói với Mộ Tê Hoàng.
Mộ Tê Hoàng cười cười, quay đầu về phía Phong Dự đang nhìn chính mình, lắc lắc đầu, giọng nói nhu hoà trước nay chưa từng có, tất cả sắc bén xưa kia đều biến mất: " Lệnh bài của Thiên Cơ lâu ta đã giao cho Hắc Ưng, về sau ta cũng không cần phải chịu trọng trách này nữa rồi. Ngốc ở trong cung lâu như vậy, ta muốn đi cảm nhận cuộc sống bên ngoài một phen."
Thẩm Hành Vu đứng ở bên cạnh nhìn Mộ Tê Hoàng hiện giờ, cả người nàng ấy mặc một bộ quần áo màu sắc nhã nhặn, búi tóc đơn giản, ngôn ngữ toát nên vẻ nữ nhân kiều mỵ, tất cả gai nhọn trên người đều thu lại.
" Thời tiết biên quan vô cùng ác liệt, nếu trên mặt phơi nắng xướt da, ngươi có thể suy xét quay về, Phong Dự, chiếu cố nàng thật tốt." Mộ Phi Chỉ lấy hai túi rượu từ trên lưng ngựa, ném một cái cho Phong Dự, chính mình cầm một cái, hai người giống như hán tử Tắc Bắc hào phóng, một hơi uống sạch bầu rượu.
Phong Dự lau rượu bên khóe môi, nói với Mộ Phi Chỉ: "Yên tâm." Xưa nay người này nói chuyện đều ít như vậy.
"Phi Chỉ, chuyện của Thiếu Khanh..." Mộ Tê Hoàng muốn nói lại thôi.
"Ta biết chừng mực." Mộ Phi Chỉ gật đầu.
"Bảo trọng." Cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều kết thúc bởi hai chữ này, Mộ Tê Hoàng đi lên vài bước ôm lấy Mộ Phi Chỉ.
" Đương nhiên ta sẽ tự bảo vệ mình, nếu chết trước A Vu, nàng ấy sẽ phải thủ tiết." Mộ Phi Chỉ không đứng đắn cười nói.
"Nói cái gì vậy!" Thẩm Hành Vu trợn mắt nhìn hắn.
"Tiểu muội, ngươi cũng phải bảo trọng, nữ nhân của Hoài Nam vương không phải dễ làm như vậy." Mộ Tê Hoàng xoay người lại ôm lấy Thẩm Hành Vu. Động tác này khiến cho Thẩm Hành Vu có chút thụ sủng nhược kinh, lúc nghe được câu nói của Mộ Tê Hoàng, trong lòng của nàng mềm mại xuống. Đáp lại bằng cái ôm chặt như thế, Thẩm Hành Vu đối mặt người trưởng tỷ này, nhẹ giọng nói: "Bảo trọng."
Bông tuyết bay phất phới, khắp bầu trời đều là tuyết trằng khiến cho cảnh ly biệt này lại tăng thêm chút buồn bã. Đoàn người của Phong Dự vẫn chưa đi xa, Mộ Phi Chỉ liền ôm Thẩm Hành Vu bay lên trên tường thành. Hai người sóng vai đứng ở trên tường thành, nhìn bóng người từ từ biến mất trong tầm nhìn hai người.
Lúc bóng dáng đoàn người hoàn toàn nhìn không thấy nữa, Thẩm Hành Vu mới dời tầm mắt nhìn đến Mộ Phi Chỉ. Hắn yên lặng đứng ở nơi đó, vẻ mặt đưa tiễn ở phía dưới chân thành hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt bình tĩnh, không chút thay đổi.
"Chàng chán nản, chỉ tạm rời xa thôi." Thẩm Hành Vu đưa tay cầm lấy tay Mộ Phi Chỉ, nhẹ giọng nói.
"A Vu, ta chỉ còn mình nàng thôi." Mộ Phi Chỉ chợt ôm chặt lấy Thẩm Hành Vu vào trong ngực, chặt chẽ không khe hở.
"Ta cũng chỉ có chàng." Thẩm Hành Vu dán chặt vào trong ngực của hắn, thì thào nói.
Ngay tại thời khắc hai người có chút thương cảm, bên phía Tần Huyền Qua nháo loạn cả lên. Nguyên nhân gây ra là do tin tức truyền đến từ Hoài Bắc, Tứ Vương Gia lấy được một phương thuốc từ tay quỷ y, sai người ra roi thúc ngựa mang về Hoài Bắc. Lúc này phương thuốc kia đã giao đến tay Tần Hoàng. Tần Huyền Qua nghe được tin tức do thuộc hạ truyền đến, tức đến mức phổi muốn nổ tung. Thì ra phế vật kia mỗi ngày đi dạo kỹ viện ở kinh đô, đi dạo tửu lâu, lười biếng, hóa ra nhằm đánh lạc hướng của hắn. Sao hắn lại nhất thời sơ suất như thế, trúng mưu kế của Tần Chinh Viễn!
"Thái Tử Gia, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Cấp dưới hỏi Tần Huyền Qua.
"Làm sao bây giờ? Đương nhiên là giết!" Tần Huyền Qua cười lạnh một tiếng, đám phế vật này, chỉ giỏi làm hỏng đại sự của hắn.
"Tuân lệnh." Người nọ rốt cục nghe được lệnh giết người, khóe miệng thị huyết giơ lên, vui vẻ rời đi.
Mọi người đều nói Tứ Vương Gia Tần Chinh Viễn là người thô bạo, nhưng thực ra hắn lại là người trong thô có tinh tế. Không biết từ nơi nào nghe được tin tức Tần Huyền Qua sẽ ám sát hắn, hắn liền thay đổi bộ dáng tầm hoan tán nhạc, nhàn tản sung sướng, bắt đầu làm loạn trong kinh đô. Cố ý đá nát hàng hóa của đám người bán hàng rong trên đường cái, sau đó lại còn cố ý đánh người. Tóm lại, ngắn ngủn trong nửa ngày, một đường phố buôn bán phồn vinh đã bị Tần Chinh Viễn làm cho chướng khí mù mịt. Rốt cục, tới thời điểm gần giữa trưa, Phủ Doãn kinh thành phái người đến. Nhìn thấy thị vệ kinh thành càng ngày càng đến gần, khóe miệng của hắn không chút che giấu khẽ nhếch lên, một hàm răng trắng sáng bóng, suýt làm mù mắt người khác.
"Bắt hắn lại cho ta, mang về phủ nha kinh thành." Người đến hô lớn một tiếng hướng Tần Chinh Viễn, một đống thị vệ nhanh chóng vấy Tần Chinh Viễn đến một giọt nước cũng không lọt.
Thời điểm Tần Chinh Viễn bị bắt rất là thành thật, nhưng mà sau khi bị mang về phủ nha kinh thành lại bắt đầu không thành thật, triển khai toàn bộ tính tình thô bạo ra.
Đám thị vệ chưa kịp áp giải hắn vào đại lao, hắn bắt đầu phản kháng. Một trận đánh đấm bắt đầu, một bên vừa đánh một bên hô to: "Lão tử muốn gặp Hoài Nam vương."
Ngay lúc Thẩm Hành Vu đang ngủ say, ngự liễn đi vào Vương Cung. Trở lại Thái Cực điện, Mộ Phi Chỉ vừa mới dàn xếp xong cho Thẩm Hành Vu, bóng dáng Hắc Ưng lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở bên ngoài điện.
"Mọi việc đã làm tốt sao?" Mộ Phi Chỉ giúp Thẩm Hành Vu đắp chăn, đầu cũng không nâng lên, hỏi Hắc Ưng.
"Đã giải quyết xong sáu tên bám theo." Hắc Ưng trả lời ngắn gọn.
"Bảo người của Thiên Cơ lâu phải nhìn chòng chọc Tần Huyền Qua."
"Vâng!"
…...
Thẩm Hành Vu bị đánh thức vì cảm thấy ngứa ở trên mặt và cổ, nàng mơ hồ mở mắt ra, liền chìm vào trong con ngươi thâm thúy của Mộ Phi Chỉ, giống như muốn hút người ta đi vào, khiến người nhìn đối diện cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Điều này càng làm cho nàng thêm mơ hồ. Nàng định đẩy hắn ra, nhưng vì ngủ lâu nên cả người không còn chút sức lực nào. Nàng đành phải dùng nắm đấm nho nhỏ của mình đánh vào trong ngực hắn, nói: "Chàng tránh ra a, bây giờ là giờ nào rồi?"
Mộ Phi Chỉ giống như một tiểu hài tử tham ăn, lưu luyến trên môi nàng, nghe được câu hỏi của Thẩm Hành Vu, hắn trả lời lừa gạt nàng: "Chạng vạng rồi."
"Chạng vạng rồi..." Thẩm Hành Vu suy nghĩ, nàng đã ngủ cả một buổi trưa.
"Mộ Phi Chỉ chàng tránh ra, ta đói bụng." Ngủ thoáng cái hết buổi trưa, bụng đói vô cùng, huống chi giữa trưa ở phủ tướng quân cũng chưa ăn được cái gì, hiện tại nàng thật sự không thể dâng lên được chút sức lực nào.
"Ta cũng đói bụng." Mộ Phi Chỉ khống chế được hai tay đang lộn xộn của Thẩm Hành Vu, cúi đầu liền khẽ cắn vành tai mẫn cảm của Thẩm Hành Vu.
Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói của Thẩm Hành Vu vẫn mang theo chút giọng mũi nồng đậm, nàng mềm mại hừ một tiếng, nghe vào trong lỗ tai của Mộ Phi Chỉ, càng giống như đang cổ vũ hắn vậy. Một bên hắn cởi đai lưng của nàng, một bên lưu luyến ở hai gò má đi thẳng xuống cổ nàng, giọng nói mang theo nồng đậm mị hoặc: "Ngoan, đừng cắn môi."
Đêm nay, Mộ Phi Chỉ ăn sạch trong ngoài Thẩm Hành Vu. Tuy nhiên sau khi hắn mồm to ăn sạch xong, hắn vẫn không quên nương tử của mình đang đói bụng, kết quả tinh thần mười phần sảng khoái sai người đi Ngự Thiện Phòng làm vài món ăn mà Thẩm Hành Vu thích ăn rồi đưa đến đây. Thẩm Hành Vu bị lăn qua lăn lại, toàn thân giống như tan ra, ngay cả sức lực để ngồi xuống cũng không có, vì thế, Mộ Phi Chỉ vui tươi hớn hở ôm nàng vào lòng, tự mình đút từng ngụm từng ngụm cho nàng, ôn nhu dỗ nàng ăn một ít.
"Phu quân, về sau chàng có thể tiết chế chút sao?" Đi theo Mộ Phi Chỉ được một thời gian, Thẩm Hành Vu nói chuyện càng lúc càng trắng ra, nhưng mà, trình độ nói trắng ra của nàng đương nhiên không bằng tên họ Mộ nào đó, cho nên, sau khi nói xong câu đó, mặt Thẩm Hành Vu lại bắt đầu đỏ lên.
"A Vu, ta chưa già." Đột nhiên Mộ Phi Chỉ chậm rãi nói ra một câu như vậy.
"Uhm?" Nhất thời tâm tư của Thẩm Hành Vu chưa kịp cong quẹo theo.
"Nếu lúc này ta mà tiết chế thì chứng minh ta đã già rồi, hơn nữa chẳng lẽ nàng không hưởng thụ sao?" Mộ Phi Chỉ nhíu nhíu mày, mang theo một cảm giác lười biếng.
"Hưởng thụ cái quỷ." Thẩm Hành Vu vừa nói vừa vung quả đấm về phía Mộ Phi Chỉ, nhưng mà vừa cử động toàn thân đều chua xót. Nghĩ đến đây, cả người nàng liền chui vào trong chăn, không thèm liếc mắt nhìn đầu sỏ gây chuyện kia một cái.
Nhìn mặt nàng lại hồng lên, Mộ Phi Chỉ lắc đầu bật cười.
...
Phong Dự và Mộ Tê Hoàng đại hôn ngày thứ ba, hai người liền muốn bắt đầu khởi hành đi biên quan. Sáng sớm hôm nay, Mộ PhiChỉ moi Thẩm Hành Vu từ trong chăn ra, đút nàng ăn vài miếng cơm, bao quấn vài tầng quần áo cho nàng, lúc này mới cùng nàng vội vàng lên ngựa, chạy thẳng ra ngoài thành.
Thời tiết bắt đầu trở nên lãnh giá, lúc này có hai bóng dáng đang đứng ở ngoài thành, hai con ngựa nhỏ nhàn nhã đi lại ở đằng sau chủ nhân. Phong dự tự mình đi tới buộc lại dây áo choàng cho Mộ Tê Hoàng, sau đó không nói một lời, cầm lấy tay nàng.
Hai người rúc vào một chỗ, hai mắt nhìn nhau. Đúng lúc này bên tai truyền đến tiếng vó ngựa vội vàng, hai người xoay người lại, chỉ thấy một con ngựa trắng đang chạy nhanh từ trong thành ra.
"Hu!" Mộ Phi Chỉ giữ chặt ngựa dừng lại ở trước mặt hai người, bay người ôm Thẩm Hành Vu xuống.
"Vương tỷ, bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội đổi ý." Mộ Phi Chỉ ôm chặt Thẩm Hành Vu, nói với Mộ Tê Hoàng.
Mộ Tê Hoàng cười cười, quay đầu về phía Phong Dự đang nhìn chính mình, lắc lắc đầu, giọng nói nhu hoà trước nay chưa từng có, tất cả sắc bén xưa kia đều biến mất: " Lệnh bài của Thiên Cơ lâu ta đã giao cho Hắc Ưng, về sau ta cũng không cần phải chịu trọng trách này nữa rồi. Ngốc ở trong cung lâu như vậy, ta muốn đi cảm nhận cuộc sống bên ngoài một phen."
Thẩm Hành Vu đứng ở bên cạnh nhìn Mộ Tê Hoàng hiện giờ, cả người nàng ấy mặc một bộ quần áo màu sắc nhã nhặn, búi tóc đơn giản, ngôn ngữ toát nên vẻ nữ nhân kiều mỵ, tất cả gai nhọn trên người đều thu lại.
" Thời tiết biên quan vô cùng ác liệt, nếu trên mặt phơi nắng xướt da, ngươi có thể suy xét quay về, Phong Dự, chiếu cố nàng thật tốt." Mộ Phi Chỉ lấy hai túi rượu từ trên lưng ngựa, ném một cái cho Phong Dự, chính mình cầm một cái, hai người giống như hán tử Tắc Bắc hào phóng, một hơi uống sạch bầu rượu.
Phong Dự lau rượu bên khóe môi, nói với Mộ Phi Chỉ: "Yên tâm." Xưa nay người này nói chuyện đều ít như vậy.
"Phi Chỉ, chuyện của Thiếu Khanh..." Mộ Tê Hoàng muốn nói lại thôi.
"Ta biết chừng mực." Mộ Phi Chỉ gật đầu.
"Bảo trọng." Cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều kết thúc bởi hai chữ này, Mộ Tê Hoàng đi lên vài bước ôm lấy Mộ Phi Chỉ.
" Đương nhiên ta sẽ tự bảo vệ mình, nếu chết trước A Vu, nàng ấy sẽ phải thủ tiết." Mộ Phi Chỉ không đứng đắn cười nói.
"Nói cái gì vậy!" Thẩm Hành Vu trợn mắt nhìn hắn.
"Tiểu muội, ngươi cũng phải bảo trọng, nữ nhân của Hoài Nam vương không phải dễ làm như vậy." Mộ Tê Hoàng xoay người lại ôm lấy Thẩm Hành Vu. Động tác này khiến cho Thẩm Hành Vu có chút thụ sủng nhược kinh, lúc nghe được câu nói của Mộ Tê Hoàng, trong lòng của nàng mềm mại xuống. Đáp lại bằng cái ôm chặt như thế, Thẩm Hành Vu đối mặt người trưởng tỷ này, nhẹ giọng nói: "Bảo trọng."
Bông tuyết bay phất phới, khắp bầu trời đều là tuyết trằng khiến cho cảnh ly biệt này lại tăng thêm chút buồn bã. Đoàn người của Phong Dự vẫn chưa đi xa, Mộ Phi Chỉ liền ôm Thẩm Hành Vu bay lên trên tường thành. Hai người sóng vai đứng ở trên tường thành, nhìn bóng người từ từ biến mất trong tầm nhìn hai người.
Lúc bóng dáng đoàn người hoàn toàn nhìn không thấy nữa, Thẩm Hành Vu mới dời tầm mắt nhìn đến Mộ Phi Chỉ. Hắn yên lặng đứng ở nơi đó, vẻ mặt đưa tiễn ở phía dưới chân thành hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt bình tĩnh, không chút thay đổi.
"Chàng chán nản, chỉ tạm rời xa thôi." Thẩm Hành Vu đưa tay cầm lấy tay Mộ Phi Chỉ, nhẹ giọng nói.
"A Vu, ta chỉ còn mình nàng thôi." Mộ Phi Chỉ chợt ôm chặt lấy Thẩm Hành Vu vào trong ngực, chặt chẽ không khe hở.
"Ta cũng chỉ có chàng." Thẩm Hành Vu dán chặt vào trong ngực của hắn, thì thào nói.
Ngay tại thời khắc hai người có chút thương cảm, bên phía Tần Huyền Qua nháo loạn cả lên. Nguyên nhân gây ra là do tin tức truyền đến từ Hoài Bắc, Tứ Vương Gia lấy được một phương thuốc từ tay quỷ y, sai người ra roi thúc ngựa mang về Hoài Bắc. Lúc này phương thuốc kia đã giao đến tay Tần Hoàng. Tần Huyền Qua nghe được tin tức do thuộc hạ truyền đến, tức đến mức phổi muốn nổ tung. Thì ra phế vật kia mỗi ngày đi dạo kỹ viện ở kinh đô, đi dạo tửu lâu, lười biếng, hóa ra nhằm đánh lạc hướng của hắn. Sao hắn lại nhất thời sơ suất như thế, trúng mưu kế của Tần Chinh Viễn!
"Thái Tử Gia, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Cấp dưới hỏi Tần Huyền Qua.
"Làm sao bây giờ? Đương nhiên là giết!" Tần Huyền Qua cười lạnh một tiếng, đám phế vật này, chỉ giỏi làm hỏng đại sự của hắn.
"Tuân lệnh." Người nọ rốt cục nghe được lệnh giết người, khóe miệng thị huyết giơ lên, vui vẻ rời đi.
Mọi người đều nói Tứ Vương Gia Tần Chinh Viễn là người thô bạo, nhưng thực ra hắn lại là người trong thô có tinh tế. Không biết từ nơi nào nghe được tin tức Tần Huyền Qua sẽ ám sát hắn, hắn liền thay đổi bộ dáng tầm hoan tán nhạc, nhàn tản sung sướng, bắt đầu làm loạn trong kinh đô. Cố ý đá nát hàng hóa của đám người bán hàng rong trên đường cái, sau đó lại còn cố ý đánh người. Tóm lại, ngắn ngủn trong nửa ngày, một đường phố buôn bán phồn vinh đã bị Tần Chinh Viễn làm cho chướng khí mù mịt. Rốt cục, tới thời điểm gần giữa trưa, Phủ Doãn kinh thành phái người đến. Nhìn thấy thị vệ kinh thành càng ngày càng đến gần, khóe miệng của hắn không chút che giấu khẽ nhếch lên, một hàm răng trắng sáng bóng, suýt làm mù mắt người khác.
"Bắt hắn lại cho ta, mang về phủ nha kinh thành." Người đến hô lớn một tiếng hướng Tần Chinh Viễn, một đống thị vệ nhanh chóng vấy Tần Chinh Viễn đến một giọt nước cũng không lọt.
Thời điểm Tần Chinh Viễn bị bắt rất là thành thật, nhưng mà sau khi bị mang về phủ nha kinh thành lại bắt đầu không thành thật, triển khai toàn bộ tính tình thô bạo ra.
Đám thị vệ chưa kịp áp giải hắn vào đại lao, hắn bắt đầu phản kháng. Một trận đánh đấm bắt đầu, một bên vừa đánh một bên hô to: "Lão tử muốn gặp Hoài Nam vương."
/129
|