Lúc Trương đại nhân vẻ mặt hưởng thụ đắm chìm trong hạt dẻ cao thơm ngát, A Nghiên và Tiêu Đạc cũng bắt đầu nhấm nháp hạt dẻ cao.
A Nghiên lệnh cho cung nữ dâng lên một cái bát lá sen màu xanh bên trong đổ đầy nước đường, đó là dùng đường trắng cùng với hoa quế tỉ mỉ nấu lên, vì hoa quế dùng loại đan quế trần bì, nên đường hoa quế có màu sắc cam sáng tỏ, óng ánh trong sáng, ngửi thấy hương hoa quế thản nhiên.
A Nghiên đem đường hoa quế ngọt nhẹ này rưới lên hạt dẻ cao, sau đó dùng một cái thía nhỏ màu trắng múc một ít đưa cho Tiêu Đạc dùngt hử. Mặt Tiêu Đạc cũng không có biểu cảm gì, mím môi nhìn A Nghiên, thế nhưng không có ý tứ vươn tay ra tiếp nhận.
A Nghiên không nói gì, nhẹ nhàng cắn môi, nhìn nhìn đám đại thần bên cạnh, tâm tư vừa chuyển, cũng không kiêng kỵ, lập tức nâng tay lên, trực tiếp đút cho hắn ăn.
Quả nhiên, thìa hạt dẻ cao của nagf đưa đến bên miệng rồi, hắn mới hé môi ra, trong con ngươi đen hẹp dài lộ ra một chút ấm áp, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, ăn hạt dẻ cao đó.
Làm này các đại thần nhìn vẻ mặt Hộ bộ thượng thư Trương đại nhân say mê trong hạt dẻ cao, không khỏi có chút khiếp sợ, khiếp sợ rất nhiều, sau đó quay đầu vụng trộm nhìn về phía Tiêu Đạc, vừa thấy, không khỏi càng lắp bắp kinh hãi.
Bọn họ nhìn thấy cái gì, hoàng hậu nương nương một đôi bàn tay thon gầy trắng nõn, thế nhưng ở trước mặt mọi người tự tay đút hoàng thượng ăn hạt dẻ cao.
Nhất thời không khỏi cả kinh mở to hai mắt nhìn.
Tiêu Đạc là nguoiwf thế nào, năm đó lúc vẫn là Cửu hoàng tử, còn có người đánh giá hắn: Thô bạo lạnh lùng, tàn khốc vô tình, không thích nữ sắc, không vui nam nhi, cố tình làm bậy, làm theo ý mình, khi cao hứng chưa chắc đã cười, khi tức giận có thể lục thân không nhận.
một vị chủ nhân như vậy, đăng cơ làm đế, cả triều văn võ đều kinh hồn táng đảm sợ vị này trở thành một thế hệ bạo quân vô song trên đời —— đó cũng là vì sao tất cả không để ý tính mạng dâng tấu chương, liều mạng can gián, chỉ ngóng trông vị bạo quân này có thể nhanh chóng nhét đầy hậu cung.
Vạn nhất hắn làm sao, còn có thể lưu lại một huyết mạch không phải sao?
Đại Hạ trải qua qua trận gió tanh mưa máu này, đã đại thương nguyên khí, mấy vị hoàng tử đã chết, mất tích, duy chỉ lưu lại một nhánh là thập thất hoàng tử, dù sao cũng là bùn nhão không thể trát tường.
Thập thất hoàng tử, làm một vương gia ăn chơi trác táng vô liêm sỉ, làm hoàng tử như hắn, vẫn nên để vị bạo quân này tiếp tục làm làm này hoàng đế đi!
một vị hoàng đế như vậy, không ai dám nghĩ hắn có thể có vẻ mặt ôn hoà, càng không ai nghĩ, vị thiên tử trời sanh thị huyết lạnh lùng có thể trở thành vòng chỉ mềm.
Nhưng hiện tại, bọn họ nhìn thấy gì, trong ngự thư phòng Đại Hạ Quốc, người tối cao nhất Đại Hạ Quốc, thế nhưng được hoàng hậu nương nương tự tay đút một ngụm hạt dẻ cao, hơn nữa còn có vẻ mặt sủng nịch, phóng túng nhìn hoàng hậu nương nương?!
Đây... Bọn họ nên làm cái gì bây giờ, nên quỳ xuống hô to không hợp, hay là nhanh cúi đầu làm bộ như không thấy, cũng đi nếm thử hạt dẻ cao?
Nhưng ngay lúc bọn họ còn kịp phản ứng từ khiếp sợ để quyết định bước tiếp theo nên áp dụng chiến thuật gì, thì sự tình càng làm cho bọn họ khiếp sợ hơn phát sinh.
Bọn họ thấy, vị cửu ngũ đế vương kia, thế nhưng nâng tay lên, cầm cái thìa kia, lấy một chút hạt dẻ cao đút vào miệng hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương thế nhưng không cảm giác được có gì không ổn, cứ như vậy hé miệng.
Ăn xong, nàng thế nhưng còn thấp giọng oán giận: Hừ, ta cho ngươi ăn một thìa lớn, ngươi chỉ đút ta một thìa nhỏ.
Lời này vừa ra, tất cả đại thần, bao gồm Trương đại nhân vừa rồi vẫn đắm chìm trong hương thơm hạt dẻ cao, ánh mắt đều dừng trên người hoàng hậu nương nương.
Ai ngờ lúc này, Tiêu Đạc đột nhiên nâng con mắt lên.
Lúc Tiêu Đạc nhìn bọn hắn, đáy mắt vốn ôn nhu sủng nịch tất cả đều biến mất không còn, hắn nhíu mày: Hoàng hậu nương nương tự tay làm hạt dẻ cao, các ngươi không muốn ăn sao? Nếu không ăn, tất cả đều cất đi, để ngày mai cho trẫm ăn khuya!
Tiêu Đạc nói như vậy, một đám đại thần đều vội vàng nâng hạt dẻ cao trước mặt mình lên.
Bọn họ nhớ tới vừa rồi Trương đại nhân vẻ mặt say mê, bán tín bán nghi thử một ngụm.
Vừa thử xong, mọi người đều đơ tại chỗ.
Hạt dẻ cao, thật sự rất ngon.
Hương vị này, so với điểm tâm ba năm trước trong hội hoa xuân Ngọc Lan, Gia Cát đại trù tự tay làm một lần, đoạt giải quán quân, cũng không kém.
Đâu chỉ là không kém, ta coi so với của Gia Cát đại trù càng tốt hơn!
Lúc các đại thần nói như thế, Trương đại nhân ăn đến hạt dẻ cao đầu tiên rốt cục nhịn không được kích động gật đầu: Hạt dẻ cao này, hương vị thật sự là vô cùng tốt, khiến ta nhớ tới bữa ăn khuya gia mẫu làm khi ta còn nhỏ.
Lúc một đám đại thần thừa nhận, cùng với hoàng huynh, hoàng tẩu nhà mình ngọt ngấy đút cho nhau, Tiểu Thập thất có chút nghi hoặc, hắn nhịn không được nhíu mày, nhìn nhìn hạt dẻ cao của Hồ tướng quân bên cạnh mình.
Thực sự ngon như vậy? Hẳn sẽ không phải là văn võ bá quan vì nịnh hót hoàng huynh mới nói ra lời trái lương tâm đi?
Quả thật ăn ngon! Tất cả văn võ đại thần đều trăm miệng một lời.
Kỳ thật nếu ban đầu hạt dẻ cao này thuận thuận lợi lợi đưa đến miệng bọn họ, mặc dù hạt dẻ cao ngon đến đâu, bọn họ tất nhiên chỉ cũng bất động thanh sắc khen vài câu, sẽ không kích động như thế.
Nhưng hiện tại, đám lão gia đáng thương này, trải qua kinh hách, bị bắt ăn, bị hoàng thượng và hoàng hậu kia dùng biện pháp vô lý pháp ngọt ngấy chết người đút nhau ăn dọa cho chết khiếp, lại thử hạt dẻ cao này, nhất thời cảm thấy hạt dẻ cao ăn ngon thật, ngon chưa từng thấy!
Thế này giống như lúc phiêu bạt một ngày một đêm trong thời tiết lạnh như băng, đột nhiên cho bọn họ một đống lửa, dù là lão nhân trầm ổn kinh nghiệm lịch lãm, cũng đành lòng không được, lệ nóng doanh tròng.
thật vậy chăng? Tiểu Thập thất nghi hoặc nhìn hoàng huynh nhà hắn, cuối cùng nhịn không được vươn thìa, với tay cầm một khối.
Thử xong, hắn nhíu mày đẹp, biểu cảm đọng lại hồi lâu, cuối cùng rốt cục không dám tin nhìn A Nghiên.
Hoàng tẩu, trù nghệ của ngươi từ lúc nào thì trở nên tốt như vậy? thật sự là ngươi làm sao?! không phải là tìm ngự trù khác làm hộ?!
Lời này vừa ra, Tiêu Đạc trực tiếp nhặt một cái ngự bút trong tay lên, ném mạnh một cái, ngự bút kia bay thẳng về phía Tiểu Thập thất.
thật sự là dạy mãi không sửa, không nhớ lâu!
đã nói, hoàng hậu nhà hắn làm đồ ăn, thiên hạ đệ nhất, không ai sánh bằng!
*****************
Vì chuyện hạt dẻ cao lần này, A Nghiên coi như một trận chiến thành danh, các đại thần đối với nàng cũng có chút cải thiện, ít nhất biết vị hoàng hậu nương nương này được hoàng thượng sủng ái, còn tinh thông trù nghệ.
Nghe nói nếu muốn bắt lấy tâm một người nam nhân, cần phải bắt dạ dày hắn trước, xem ra hoàng hậu nương nương không có khả năng sẽ nhanh chóng thất sủng.
Chuyện này kỳ thật chỉ là một chuyện nhỏ, cũng không truyền ra ngoài, bởi vì ở đây đều là văn võ trọng thần, bọn họ không phải người nói luyên thuyên. Nhưng mà vì chuyện này, về sau nghe nói thiên kim nhà quyền quý ở Yến kinh, một đám tiểu thư đều bắt đầu xuống bếp, cũng có người tiêu phí nghìn vàng tìm sư phụ là người đứng thứ nhất trong Bạch Lan hội, quyết chí học một tay trù nghệ.
A Nghiên từ lần này, đã được thừa nhận, nhất thời có chút lâng lâng, vừa đúng lúc này Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đến, dâng thực đơn yến hội ngày tết, thỉnh A Nghiên xem qua.
A Nghiên cầm lấy nhìn vài lần, hơi có chút không vừa lòng: Các món ăn này tuy rằng sặc sỡ đẹp mắt, đa dạng phong phú. Nhưng thứ nhất là rất nhiều đồ ăn cũng không chắc có người động đũa, chẳng qua chỉ bày ra cho nhiều giữ thể diện, cái gì nhất đản phu, song phượng bát tiên, náo la hán quá hải, cái gì thần tiên vịt tứ hỉ, vịt phúc thọ toàn, đều là đồ tanh, đến lúc bưng lên rồi, đầu tiên là tạ ơn sau đó bái lễ, tiếp theo nói vài câu nữa, đợi đến líc có thể cầm đũa ăn, vịt gà đều đã lạnh, ai muốn ăn đây? Thứ hai, nhiều đồ ăn như vậy, còn không biết phải chuẩn bị bao lâu, tiêu phí bao nhieu ngân lượng. Nay triều đại trải qua náo động, đúng lúc dân chúng lầm than, chỉ là một yến hội ngày tết, lại phải phí nhiều ngân lượng như vậy, đây là phá hoại mồ hôi nước mắt nhân dân!
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lấy thực đơn đến, chính mình nhìn một phen, ngẫm lại cũng đúng, cuối cùng vẫnnói: Lần này yến hội ngày tết, coi như là hoàng yến lần đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, phải giữ thể diện, nay muốn tiết kiệm thì giảm đồ ăn, cũng cần thỉnh hoàng thượng xem qua.
A Nghiên ngẫm lại cũng đúng, nhân tiện nói: Nếu như thế, ta đây nói với hắn.
Vì thế đêm đó, Tiêu Đạc bận rộn đến rất muộn mới trở lại tẩm cung, tiến vào tẩm cung liền phát hiện hoàng hậu của hắn thế nhưng khó có được vẫn mở mắt chờ hắn.
hắn hơi kinh ngạc, đi lên phía trước, nâng tay sờ sờ tóc nàng, thấy mắt nàng đã đỏ lên, ngáp liên tục, không khỏi nhíu mi nói: Sao còn không ngủ?
Lúc này ngày thường, nàng không phải đã tiến vào trong chăn gấm ngủ say sao?
A Nghiên cười khẽ, ngước mắt lên bắt gặp thương tiếc trong mắt hắn, trong lòng mừng thầm, chính là muốn hiệu quả này a, vì thế nàng gục vào lòng hắn, kéo cổ hắn nói.
Hoàng thượng a, thần thiếp có chuyện này muốn nói một chút với người...
Ai biết còn chưa dứt lời, Tiêu Đạc nhíu mày, thản nhiên nói: Chuẩn tấu.
Gì? Nàng nói còn chưa nói đâu.
Tiêu Đạc nhíu mày, con ngươi hẹp dài có vài phần ý cười đùa cợt, bất quá ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ: Ngươi tha thiết mong chờ ta đến giờ này, chẳng lẽ không phải vì mở miệng nói chuyện gì với ta sao?
Vô sự không đăng tam bảo điện, nếu không phải nàng có chuyện gì cầu hắn, mới sẽ không ân cần như vậy đâu.
A Nghiên cười, có chút ngượng ngùng, bất quá cũng không biết sợ.
thực đơn hoàng yến ngày tết, ta thấy, rất phô trương.
Tuy rằng mấy ngày nay nàng cũng không quá mức dụng tâm chưởng quản hậu cung, nhưng tiền bạc chi cho hậu cung, nàng vẫn nhìn qua vài lần, bao nhiêu đều biết, này trong hậu cung chi tiêu rất lớn.
Nhiều như đồ ăn đa dạng như vậy, phô trương lãng phí, mấu chốt là các thần tử chưa chắc đã cảm thấy ăn được cái gì, cũng có người thậm chí trước khi xuất môn tự ăn trước điểm tâm lấp đầy bụng, để lúc hoàng yến không bị đói.
một đời đầu tiên, nàng là phu nhân hầu môn, lúc trước cũng từng trải qua loại chuyện này không phải sao?
Tiêu Đạc nghe nói như thế, lại có chút ngoài ý muốn, nhìn nàng một cái, trầm ngâm một lát, rốt cục hỏi: Ý ngươi thế nào?
Ý ta, đương nhiên là ta sẽ chưởng quản việc này, tất cả thực đơn, đều tự tay ta định ra.
Đến lúc đó, nàng sẽ giảm bớt thứ sang quý, chuyên chọn một ít rau dưa và trái cây theo mùa cùng với thịt tươi mới để ăn, lại chỉ huy người ngự trù phòng tỉ mỉ chế tác, tất nhiên có thể nổi bật, cũng vì vị thể diện tân đế Tiêu Đạc, còn tiết kiệm chi phí khổng lồ.
Tiêu Đạc ánh mắt dừng ở trên mặt A Nghiên, đã thấy nàng hai mắt là lộ ra tơ máu đỏ hồng, cho nên ánh mắt kia không thủy nhuận như bình thường, nhưng một khuôn mặt nhỏ nhắn lại phát ra sáng rọi khác, đó là một tin tưởng nắm chắc.
hắn nhẹ nhàng câu môi, nở nụ cười: Được, đều theo ngươi.
hoàng hậu nhà hắn, chẳng những niệm kinh thành nghề tạo riêng một ngọn cờ, đến ngay cả trù nghệ cũng khiến toàn bộ đầu bếp trong thiên hạ phải xấu hổ.
A Nghiên lệnh cho cung nữ dâng lên một cái bát lá sen màu xanh bên trong đổ đầy nước đường, đó là dùng đường trắng cùng với hoa quế tỉ mỉ nấu lên, vì hoa quế dùng loại đan quế trần bì, nên đường hoa quế có màu sắc cam sáng tỏ, óng ánh trong sáng, ngửi thấy hương hoa quế thản nhiên.
A Nghiên đem đường hoa quế ngọt nhẹ này rưới lên hạt dẻ cao, sau đó dùng một cái thía nhỏ màu trắng múc một ít đưa cho Tiêu Đạc dùngt hử. Mặt Tiêu Đạc cũng không có biểu cảm gì, mím môi nhìn A Nghiên, thế nhưng không có ý tứ vươn tay ra tiếp nhận.
A Nghiên không nói gì, nhẹ nhàng cắn môi, nhìn nhìn đám đại thần bên cạnh, tâm tư vừa chuyển, cũng không kiêng kỵ, lập tức nâng tay lên, trực tiếp đút cho hắn ăn.
Quả nhiên, thìa hạt dẻ cao của nagf đưa đến bên miệng rồi, hắn mới hé môi ra, trong con ngươi đen hẹp dài lộ ra một chút ấm áp, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, ăn hạt dẻ cao đó.
Làm này các đại thần nhìn vẻ mặt Hộ bộ thượng thư Trương đại nhân say mê trong hạt dẻ cao, không khỏi có chút khiếp sợ, khiếp sợ rất nhiều, sau đó quay đầu vụng trộm nhìn về phía Tiêu Đạc, vừa thấy, không khỏi càng lắp bắp kinh hãi.
Bọn họ nhìn thấy cái gì, hoàng hậu nương nương một đôi bàn tay thon gầy trắng nõn, thế nhưng ở trước mặt mọi người tự tay đút hoàng thượng ăn hạt dẻ cao.
Nhất thời không khỏi cả kinh mở to hai mắt nhìn.
Tiêu Đạc là nguoiwf thế nào, năm đó lúc vẫn là Cửu hoàng tử, còn có người đánh giá hắn: Thô bạo lạnh lùng, tàn khốc vô tình, không thích nữ sắc, không vui nam nhi, cố tình làm bậy, làm theo ý mình, khi cao hứng chưa chắc đã cười, khi tức giận có thể lục thân không nhận.
một vị chủ nhân như vậy, đăng cơ làm đế, cả triều văn võ đều kinh hồn táng đảm sợ vị này trở thành một thế hệ bạo quân vô song trên đời —— đó cũng là vì sao tất cả không để ý tính mạng dâng tấu chương, liều mạng can gián, chỉ ngóng trông vị bạo quân này có thể nhanh chóng nhét đầy hậu cung.
Vạn nhất hắn làm sao, còn có thể lưu lại một huyết mạch không phải sao?
Đại Hạ trải qua qua trận gió tanh mưa máu này, đã đại thương nguyên khí, mấy vị hoàng tử đã chết, mất tích, duy chỉ lưu lại một nhánh là thập thất hoàng tử, dù sao cũng là bùn nhão không thể trát tường.
Thập thất hoàng tử, làm một vương gia ăn chơi trác táng vô liêm sỉ, làm hoàng tử như hắn, vẫn nên để vị bạo quân này tiếp tục làm làm này hoàng đế đi!
một vị hoàng đế như vậy, không ai dám nghĩ hắn có thể có vẻ mặt ôn hoà, càng không ai nghĩ, vị thiên tử trời sanh thị huyết lạnh lùng có thể trở thành vòng chỉ mềm.
Nhưng hiện tại, bọn họ nhìn thấy gì, trong ngự thư phòng Đại Hạ Quốc, người tối cao nhất Đại Hạ Quốc, thế nhưng được hoàng hậu nương nương tự tay đút một ngụm hạt dẻ cao, hơn nữa còn có vẻ mặt sủng nịch, phóng túng nhìn hoàng hậu nương nương?!
Đây... Bọn họ nên làm cái gì bây giờ, nên quỳ xuống hô to không hợp, hay là nhanh cúi đầu làm bộ như không thấy, cũng đi nếm thử hạt dẻ cao?
Nhưng ngay lúc bọn họ còn kịp phản ứng từ khiếp sợ để quyết định bước tiếp theo nên áp dụng chiến thuật gì, thì sự tình càng làm cho bọn họ khiếp sợ hơn phát sinh.
Bọn họ thấy, vị cửu ngũ đế vương kia, thế nhưng nâng tay lên, cầm cái thìa kia, lấy một chút hạt dẻ cao đút vào miệng hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu nương nương thế nhưng không cảm giác được có gì không ổn, cứ như vậy hé miệng.
Ăn xong, nàng thế nhưng còn thấp giọng oán giận: Hừ, ta cho ngươi ăn một thìa lớn, ngươi chỉ đút ta một thìa nhỏ.
Lời này vừa ra, tất cả đại thần, bao gồm Trương đại nhân vừa rồi vẫn đắm chìm trong hương thơm hạt dẻ cao, ánh mắt đều dừng trên người hoàng hậu nương nương.
Ai ngờ lúc này, Tiêu Đạc đột nhiên nâng con mắt lên.
Lúc Tiêu Đạc nhìn bọn hắn, đáy mắt vốn ôn nhu sủng nịch tất cả đều biến mất không còn, hắn nhíu mày: Hoàng hậu nương nương tự tay làm hạt dẻ cao, các ngươi không muốn ăn sao? Nếu không ăn, tất cả đều cất đi, để ngày mai cho trẫm ăn khuya!
Tiêu Đạc nói như vậy, một đám đại thần đều vội vàng nâng hạt dẻ cao trước mặt mình lên.
Bọn họ nhớ tới vừa rồi Trương đại nhân vẻ mặt say mê, bán tín bán nghi thử một ngụm.
Vừa thử xong, mọi người đều đơ tại chỗ.
Hạt dẻ cao, thật sự rất ngon.
Hương vị này, so với điểm tâm ba năm trước trong hội hoa xuân Ngọc Lan, Gia Cát đại trù tự tay làm một lần, đoạt giải quán quân, cũng không kém.
Đâu chỉ là không kém, ta coi so với của Gia Cát đại trù càng tốt hơn!
Lúc các đại thần nói như thế, Trương đại nhân ăn đến hạt dẻ cao đầu tiên rốt cục nhịn không được kích động gật đầu: Hạt dẻ cao này, hương vị thật sự là vô cùng tốt, khiến ta nhớ tới bữa ăn khuya gia mẫu làm khi ta còn nhỏ.
Lúc một đám đại thần thừa nhận, cùng với hoàng huynh, hoàng tẩu nhà mình ngọt ngấy đút cho nhau, Tiểu Thập thất có chút nghi hoặc, hắn nhịn không được nhíu mày, nhìn nhìn hạt dẻ cao của Hồ tướng quân bên cạnh mình.
Thực sự ngon như vậy? Hẳn sẽ không phải là văn võ bá quan vì nịnh hót hoàng huynh mới nói ra lời trái lương tâm đi?
Quả thật ăn ngon! Tất cả văn võ đại thần đều trăm miệng một lời.
Kỳ thật nếu ban đầu hạt dẻ cao này thuận thuận lợi lợi đưa đến miệng bọn họ, mặc dù hạt dẻ cao ngon đến đâu, bọn họ tất nhiên chỉ cũng bất động thanh sắc khen vài câu, sẽ không kích động như thế.
Nhưng hiện tại, đám lão gia đáng thương này, trải qua kinh hách, bị bắt ăn, bị hoàng thượng và hoàng hậu kia dùng biện pháp vô lý pháp ngọt ngấy chết người đút nhau ăn dọa cho chết khiếp, lại thử hạt dẻ cao này, nhất thời cảm thấy hạt dẻ cao ăn ngon thật, ngon chưa từng thấy!
Thế này giống như lúc phiêu bạt một ngày một đêm trong thời tiết lạnh như băng, đột nhiên cho bọn họ một đống lửa, dù là lão nhân trầm ổn kinh nghiệm lịch lãm, cũng đành lòng không được, lệ nóng doanh tròng.
thật vậy chăng? Tiểu Thập thất nghi hoặc nhìn hoàng huynh nhà hắn, cuối cùng nhịn không được vươn thìa, với tay cầm một khối.
Thử xong, hắn nhíu mày đẹp, biểu cảm đọng lại hồi lâu, cuối cùng rốt cục không dám tin nhìn A Nghiên.
Hoàng tẩu, trù nghệ của ngươi từ lúc nào thì trở nên tốt như vậy? thật sự là ngươi làm sao?! không phải là tìm ngự trù khác làm hộ?!
Lời này vừa ra, Tiêu Đạc trực tiếp nhặt một cái ngự bút trong tay lên, ném mạnh một cái, ngự bút kia bay thẳng về phía Tiểu Thập thất.
thật sự là dạy mãi không sửa, không nhớ lâu!
đã nói, hoàng hậu nhà hắn làm đồ ăn, thiên hạ đệ nhất, không ai sánh bằng!
*****************
Vì chuyện hạt dẻ cao lần này, A Nghiên coi như một trận chiến thành danh, các đại thần đối với nàng cũng có chút cải thiện, ít nhất biết vị hoàng hậu nương nương này được hoàng thượng sủng ái, còn tinh thông trù nghệ.
Nghe nói nếu muốn bắt lấy tâm một người nam nhân, cần phải bắt dạ dày hắn trước, xem ra hoàng hậu nương nương không có khả năng sẽ nhanh chóng thất sủng.
Chuyện này kỳ thật chỉ là một chuyện nhỏ, cũng không truyền ra ngoài, bởi vì ở đây đều là văn võ trọng thần, bọn họ không phải người nói luyên thuyên. Nhưng mà vì chuyện này, về sau nghe nói thiên kim nhà quyền quý ở Yến kinh, một đám tiểu thư đều bắt đầu xuống bếp, cũng có người tiêu phí nghìn vàng tìm sư phụ là người đứng thứ nhất trong Bạch Lan hội, quyết chí học một tay trù nghệ.
A Nghiên từ lần này, đã được thừa nhận, nhất thời có chút lâng lâng, vừa đúng lúc này Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đến, dâng thực đơn yến hội ngày tết, thỉnh A Nghiên xem qua.
A Nghiên cầm lấy nhìn vài lần, hơi có chút không vừa lòng: Các món ăn này tuy rằng sặc sỡ đẹp mắt, đa dạng phong phú. Nhưng thứ nhất là rất nhiều đồ ăn cũng không chắc có người động đũa, chẳng qua chỉ bày ra cho nhiều giữ thể diện, cái gì nhất đản phu, song phượng bát tiên, náo la hán quá hải, cái gì thần tiên vịt tứ hỉ, vịt phúc thọ toàn, đều là đồ tanh, đến lúc bưng lên rồi, đầu tiên là tạ ơn sau đó bái lễ, tiếp theo nói vài câu nữa, đợi đến líc có thể cầm đũa ăn, vịt gà đều đã lạnh, ai muốn ăn đây? Thứ hai, nhiều đồ ăn như vậy, còn không biết phải chuẩn bị bao lâu, tiêu phí bao nhieu ngân lượng. Nay triều đại trải qua náo động, đúng lúc dân chúng lầm than, chỉ là một yến hội ngày tết, lại phải phí nhiều ngân lượng như vậy, đây là phá hoại mồ hôi nước mắt nhân dân!
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lấy thực đơn đến, chính mình nhìn một phen, ngẫm lại cũng đúng, cuối cùng vẫnnói: Lần này yến hội ngày tết, coi như là hoàng yến lần đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, phải giữ thể diện, nay muốn tiết kiệm thì giảm đồ ăn, cũng cần thỉnh hoàng thượng xem qua.
A Nghiên ngẫm lại cũng đúng, nhân tiện nói: Nếu như thế, ta đây nói với hắn.
Vì thế đêm đó, Tiêu Đạc bận rộn đến rất muộn mới trở lại tẩm cung, tiến vào tẩm cung liền phát hiện hoàng hậu của hắn thế nhưng khó có được vẫn mở mắt chờ hắn.
hắn hơi kinh ngạc, đi lên phía trước, nâng tay sờ sờ tóc nàng, thấy mắt nàng đã đỏ lên, ngáp liên tục, không khỏi nhíu mi nói: Sao còn không ngủ?
Lúc này ngày thường, nàng không phải đã tiến vào trong chăn gấm ngủ say sao?
A Nghiên cười khẽ, ngước mắt lên bắt gặp thương tiếc trong mắt hắn, trong lòng mừng thầm, chính là muốn hiệu quả này a, vì thế nàng gục vào lòng hắn, kéo cổ hắn nói.
Hoàng thượng a, thần thiếp có chuyện này muốn nói một chút với người...
Ai biết còn chưa dứt lời, Tiêu Đạc nhíu mày, thản nhiên nói: Chuẩn tấu.
Gì? Nàng nói còn chưa nói đâu.
Tiêu Đạc nhíu mày, con ngươi hẹp dài có vài phần ý cười đùa cợt, bất quá ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ: Ngươi tha thiết mong chờ ta đến giờ này, chẳng lẽ không phải vì mở miệng nói chuyện gì với ta sao?
Vô sự không đăng tam bảo điện, nếu không phải nàng có chuyện gì cầu hắn, mới sẽ không ân cần như vậy đâu.
A Nghiên cười, có chút ngượng ngùng, bất quá cũng không biết sợ.
thực đơn hoàng yến ngày tết, ta thấy, rất phô trương.
Tuy rằng mấy ngày nay nàng cũng không quá mức dụng tâm chưởng quản hậu cung, nhưng tiền bạc chi cho hậu cung, nàng vẫn nhìn qua vài lần, bao nhiêu đều biết, này trong hậu cung chi tiêu rất lớn.
Nhiều như đồ ăn đa dạng như vậy, phô trương lãng phí, mấu chốt là các thần tử chưa chắc đã cảm thấy ăn được cái gì, cũng có người thậm chí trước khi xuất môn tự ăn trước điểm tâm lấp đầy bụng, để lúc hoàng yến không bị đói.
một đời đầu tiên, nàng là phu nhân hầu môn, lúc trước cũng từng trải qua loại chuyện này không phải sao?
Tiêu Đạc nghe nói như thế, lại có chút ngoài ý muốn, nhìn nàng một cái, trầm ngâm một lát, rốt cục hỏi: Ý ngươi thế nào?
Ý ta, đương nhiên là ta sẽ chưởng quản việc này, tất cả thực đơn, đều tự tay ta định ra.
Đến lúc đó, nàng sẽ giảm bớt thứ sang quý, chuyên chọn một ít rau dưa và trái cây theo mùa cùng với thịt tươi mới để ăn, lại chỉ huy người ngự trù phòng tỉ mỉ chế tác, tất nhiên có thể nổi bật, cũng vì vị thể diện tân đế Tiêu Đạc, còn tiết kiệm chi phí khổng lồ.
Tiêu Đạc ánh mắt dừng ở trên mặt A Nghiên, đã thấy nàng hai mắt là lộ ra tơ máu đỏ hồng, cho nên ánh mắt kia không thủy nhuận như bình thường, nhưng một khuôn mặt nhỏ nhắn lại phát ra sáng rọi khác, đó là một tin tưởng nắm chắc.
hắn nhẹ nhàng câu môi, nở nụ cười: Được, đều theo ngươi.
hoàng hậu nhà hắn, chẳng những niệm kinh thành nghề tạo riêng một ngọn cờ, đến ngay cả trù nghệ cũng khiến toàn bộ đầu bếp trong thiên hạ phải xấu hổ.
/192
|