Thanh âm hơi say lại ủy khuất nỉ non, thật sự giống như mèo con, chó con bị bỏ rơi.
trong đầu A Nghiên dường như có một trận sấm chớp ầm ầm vang lên, kéo dài không dứt.
Mẫu hậu?
mẫu hậu của hắn?
Hắn coi nàng là mẫu hậu?
Nếu hắn là con trai của mình, nàng nhất định không chút do dự vừa sinh hắn ra liền trực tiếp bóp chết trong thùng nước tiểu, đâu để đến mức hắn bây giờ ở trong này ỷ mạnh hiếp yếu? !
A Nghiên nghẹn một cỗ khí, hai cái tay ôm đầu hắn, dùng sức lôi lôi kéo kéo, định kéo đầu hắn ra khỏi ngực mình.
Phách một tiếng, đã thành công.
Tiêu Đạc say như chết thế nhưng bỗng chốc bị nàng hất ngã.
Hắn say thật a, nam nhân ngày thường yêu sạch sẽ như vậy, lúc này ngã trên mặt đất, vẫn mơ mơ màng màng gọi mẫu hậu.
Lúc này Mạnh Hán hình như phát hiện cái gì, đi đến ngoài cửa, nghi hoặc hỏi: “A Nghiên cô nương, vừa phát sinh chuyện gì ?
Không có việc gì, không có việc gì!”A Nghiên lắc đầu lại xua tay.
Ta giống như nghe có động tĩnh gì?
Không có, ta vừa không cẩn thận làm rơi gối đầu xuống đất.”A Nghiên vội vàng tìm ra một cái lý do sứt sẹo, cuối cùng đuổi được Mạnh Hán đi.
Một lần nữa đóng cửa lại, A Nghiên đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, hai tay chống má, lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn nam nhân đó.
Hắn hiển nhiên còn trong ác mộng, mi tâm thống khổ giãy dụa, trên trán thậm chí toát ra một chút mồ hôi.
Không cần, không cần... Hắn thanh âm khàn khàn mơ hồ mà thống khổ.
Ai, cũng không biết ngươi đang mơ cái gì, mơ thấy nương ngươi bị đánh chết sao?
A Nghiên nhớ tới một đời kia, rõ ràng mới mười tuổi hắn vẫn là tiểu thiếu niên tao nhã, áo trắng hơn tuyết, ý cười trong con ngươi sáng rọi, quả thực giống như kim đồng, thế mà trưởng thành, lại là một người âm lãnh quỷ dị như vậy?
Nhất thời nghĩ lại một lần kia, nàng tận mắt nhìn thấy mẫu hậu hắn, đường đường hoàng hậu một quốc gia, lại nhận hết tra tấn rồi chết thảm, tử trạng thê thảm, ai nhìn thấy đều gặp ác mộng.
Không biết đời này, mẫu thân của hắn chết như thế nào, có phải cũng gây cho hắn bóng ma và thống khổ không cách nào quên được hay không?
Lúc trước hắn cũng không phải bất bình thường như vậy a, thế nào bỗng nhiên bây giờ tinh thần sa sút, chẳng lẽ ra ngoài gặp phải chuyện gì ?
A Nghiên sờ sờ hồ lô ngọc bị bắt phải đeo, lành lạnh trong tay, cảm thấy hồ lô này có thể là đầu mối.
Lại thở dài, nàng nhận mệnh đi tới, ghé vào tai hắn thấp giọng dỗ: Tiêu Đạc a, ngươi phải ngoan, ngoan ngoãn nghe ta đi lên giường nằm.
Người kia nghe nói như thế, dường như người chết khác gặp nước, theo bản năng vươn tay, chợt nắm lấy góc áo nàng, hơn nữa nắm được rồi liền không buông ra.
A Nghiên suýt nữa bị hắn kéo ngã.
Không có biện pháp, nàng lại đi tới, nhẹ nhàng dùng khăn tay giúp hắn lau mồ hơi trán, tận lực mềm giọng, dịu dàng nói: A Nguyên nghe lời, đi lên giường, ngươi xem đất vừa lạnh vừa bẩn, nếu không sẽ đánh mông ngươi!
Quỷ biết đời này nhũ danh Tiêu Đạc có phải là A Nguyên hay không, dù sao hắn uống say, cứ gọi rồi tính!
Nàng vừa nói lời này, Tiêu Đạc thế nhưng càng nhanh túm tay áo nàng, khàn khàn mà thống khổ hô: Mẫu hậu... Mẫu hậu...
A Nghiên mừng thầm: con ngoan, chúng ta đi lên giường, nào, theo mẫu hậu đứng lên!
Vừa nói như vậy, vừa dỗ lại đỡ Tiêu Đạc đứng lên.
Tiêu Đạc hiển nhiên thật sự coi A Nghiên là mẫu thân, hắn cơ hồ cả người tựa vào người A Nghiên, hai cánh tay còn ôm A Nghiên, cứ như vậy run rẩy đứng lên.
A Nghiên tiếp tục dỗ: A Nguyên ngoan, ngươi phải nghe lời mẫu hậu, nếu không mẫu hậu mặc kệ ngươi ...
Ai biết nàng vừa nói ra thế, Tiêu Đạc say như chết thế nhưng bỗng chốc hung hăng túm cánh tay nàng.
mồ hôi trên trán hắn to như hạt đậu lăn xuống, môi mỏng khô nứt mrun rẩy, dường như muốn nói gì, nhưng đến cùng chưa nói được, cứ như vậy đột nhiên ngã xuống giường.
Đáng thương A Nghiên bị hắn nắm chặt cánh tay, đương nhiên cũng bị hắn kéo ngã.
Chẳng những ngã xuống theo, hơn nữa nửa thân mình bị hắn giữ chặt.
Hắn người cao ngất thon dài, hơn nữa đến cùng là nam nhi, nặng nề đè trên người A Nghiên...
A Nghiên nước mắt cũng sắp rơi, bi phẫn rưng rưng nhìn nam nhân say bất tỉnh nhân sự phía trên.
Người xấu vẫn là người xấu, say thành như vậy vẫn có thể làm chuyện xấu!
Ô ô ô, bánh bao nhỏ của nàng vừa mới phồng lên a, non nớt đến mức đôi khi chính mình mặc quần áo cũng bị trướng đau, kết quả cứ như vậy bị Tiêu Đạc nặng nề đè lên!
Càng thật giận là, hắn đã làm loại chuyện xấu thế này nhưng còn chưa từ bỏ ý định, bàn tay to lại còn vươn ra, tham lam túm lấy nàng căn bản không chịu buông ra.
Ô ô ô, trong sạch của ta a!
A Nghiên ở trong lòng ngàn vạn thống hận, khổ không nói nên lời.
“A Nghiên cô nương, gia không có việc gì chứ? Mạnh Hán lại thực hợp thời hỏi vọng từ bên ngoài.
thật sự tốt!”A Nghiên có chút tức giận.
“A Nghiên cô nương, ngươi, ngươi sao lại khóc? Mạnh Hán nghi hoặc hỏi A Nghiên, tổng cảm thấy nàng rõ ràng là đang khóc nức nở.
Ta không khóc...”A Nghiên xoa xoa cái mũi, quệt quệt nước mắt.
Trong sạch tính cái gì, bánh bao nhỏ mới phát dục tính cái gì!
Chỉ cần có thể sống sót, này hết thảy đều là một cái —— rắm.
Nhẹ nhàng buông ra là được.
một đêm này, A Nghiên mất nửa canh giờ mới giải cứu được bánh bao nhỏ của mình, lại mất một canh giờ mới giải cứu được đùi phải, về phần cái bàn tay to bá đạo kia thì hoàn toàn không có biện pháp.
Lâu thì lâu đi, dù sao cũng không thiệt thòi lớn.
Ít nhất còn được không một nhi tử.
A Nghiên cứ như vậy ôm nhi tử ngủ một đêm.
Nàng có thể cảm giác được, nhi tử không chỉ lạnh tay, hơn nữa người cũng thực lạnh, giống như người băng vừa mới chui từ băng tuyết ra, thật không biết thể chất hắn sinh ra đến cùng là thế nào.
Nàng mờ mịt mở to hai mắt, nhìn hoa văn đỉnh màn, lại là nhớ tới đời trước xa xôi kia.
Đời trước, nàng cũng ôm hắn như vậy, kéo dài một đêm!
Nhưng vừa ngủ dậy, đã sớm không thấy hắn đâu.
súc sinh vong ân phụ nghĩa!
Hừ.
Một bên hừ, một bên tay không tự chủ được nhẹ nhẹ vỗ bờ vai hắn.
trong đầu A Nghiên dường như có một trận sấm chớp ầm ầm vang lên, kéo dài không dứt.
Mẫu hậu?
mẫu hậu của hắn?
Hắn coi nàng là mẫu hậu?
Nếu hắn là con trai của mình, nàng nhất định không chút do dự vừa sinh hắn ra liền trực tiếp bóp chết trong thùng nước tiểu, đâu để đến mức hắn bây giờ ở trong này ỷ mạnh hiếp yếu? !
A Nghiên nghẹn một cỗ khí, hai cái tay ôm đầu hắn, dùng sức lôi lôi kéo kéo, định kéo đầu hắn ra khỏi ngực mình.
Phách một tiếng, đã thành công.
Tiêu Đạc say như chết thế nhưng bỗng chốc bị nàng hất ngã.
Hắn say thật a, nam nhân ngày thường yêu sạch sẽ như vậy, lúc này ngã trên mặt đất, vẫn mơ mơ màng màng gọi mẫu hậu.
Lúc này Mạnh Hán hình như phát hiện cái gì, đi đến ngoài cửa, nghi hoặc hỏi: “A Nghiên cô nương, vừa phát sinh chuyện gì ?
Không có việc gì, không có việc gì!”A Nghiên lắc đầu lại xua tay.
Ta giống như nghe có động tĩnh gì?
Không có, ta vừa không cẩn thận làm rơi gối đầu xuống đất.”A Nghiên vội vàng tìm ra một cái lý do sứt sẹo, cuối cùng đuổi được Mạnh Hán đi.
Một lần nữa đóng cửa lại, A Nghiên đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, hai tay chống má, lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn nam nhân đó.
Hắn hiển nhiên còn trong ác mộng, mi tâm thống khổ giãy dụa, trên trán thậm chí toát ra một chút mồ hôi.
Không cần, không cần... Hắn thanh âm khàn khàn mơ hồ mà thống khổ.
Ai, cũng không biết ngươi đang mơ cái gì, mơ thấy nương ngươi bị đánh chết sao?
A Nghiên nhớ tới một đời kia, rõ ràng mới mười tuổi hắn vẫn là tiểu thiếu niên tao nhã, áo trắng hơn tuyết, ý cười trong con ngươi sáng rọi, quả thực giống như kim đồng, thế mà trưởng thành, lại là một người âm lãnh quỷ dị như vậy?
Nhất thời nghĩ lại một lần kia, nàng tận mắt nhìn thấy mẫu hậu hắn, đường đường hoàng hậu một quốc gia, lại nhận hết tra tấn rồi chết thảm, tử trạng thê thảm, ai nhìn thấy đều gặp ác mộng.
Không biết đời này, mẫu thân của hắn chết như thế nào, có phải cũng gây cho hắn bóng ma và thống khổ không cách nào quên được hay không?
Lúc trước hắn cũng không phải bất bình thường như vậy a, thế nào bỗng nhiên bây giờ tinh thần sa sút, chẳng lẽ ra ngoài gặp phải chuyện gì ?
A Nghiên sờ sờ hồ lô ngọc bị bắt phải đeo, lành lạnh trong tay, cảm thấy hồ lô này có thể là đầu mối.
Lại thở dài, nàng nhận mệnh đi tới, ghé vào tai hắn thấp giọng dỗ: Tiêu Đạc a, ngươi phải ngoan, ngoan ngoãn nghe ta đi lên giường nằm.
Người kia nghe nói như thế, dường như người chết khác gặp nước, theo bản năng vươn tay, chợt nắm lấy góc áo nàng, hơn nữa nắm được rồi liền không buông ra.
A Nghiên suýt nữa bị hắn kéo ngã.
Không có biện pháp, nàng lại đi tới, nhẹ nhàng dùng khăn tay giúp hắn lau mồ hơi trán, tận lực mềm giọng, dịu dàng nói: A Nguyên nghe lời, đi lên giường, ngươi xem đất vừa lạnh vừa bẩn, nếu không sẽ đánh mông ngươi!
Quỷ biết đời này nhũ danh Tiêu Đạc có phải là A Nguyên hay không, dù sao hắn uống say, cứ gọi rồi tính!
Nàng vừa nói lời này, Tiêu Đạc thế nhưng càng nhanh túm tay áo nàng, khàn khàn mà thống khổ hô: Mẫu hậu... Mẫu hậu...
A Nghiên mừng thầm: con ngoan, chúng ta đi lên giường, nào, theo mẫu hậu đứng lên!
Vừa nói như vậy, vừa dỗ lại đỡ Tiêu Đạc đứng lên.
Tiêu Đạc hiển nhiên thật sự coi A Nghiên là mẫu thân, hắn cơ hồ cả người tựa vào người A Nghiên, hai cánh tay còn ôm A Nghiên, cứ như vậy run rẩy đứng lên.
A Nghiên tiếp tục dỗ: A Nguyên ngoan, ngươi phải nghe lời mẫu hậu, nếu không mẫu hậu mặc kệ ngươi ...
Ai biết nàng vừa nói ra thế, Tiêu Đạc say như chết thế nhưng bỗng chốc hung hăng túm cánh tay nàng.
mồ hôi trên trán hắn to như hạt đậu lăn xuống, môi mỏng khô nứt mrun rẩy, dường như muốn nói gì, nhưng đến cùng chưa nói được, cứ như vậy đột nhiên ngã xuống giường.
Đáng thương A Nghiên bị hắn nắm chặt cánh tay, đương nhiên cũng bị hắn kéo ngã.
Chẳng những ngã xuống theo, hơn nữa nửa thân mình bị hắn giữ chặt.
Hắn người cao ngất thon dài, hơn nữa đến cùng là nam nhi, nặng nề đè trên người A Nghiên...
A Nghiên nước mắt cũng sắp rơi, bi phẫn rưng rưng nhìn nam nhân say bất tỉnh nhân sự phía trên.
Người xấu vẫn là người xấu, say thành như vậy vẫn có thể làm chuyện xấu!
Ô ô ô, bánh bao nhỏ của nàng vừa mới phồng lên a, non nớt đến mức đôi khi chính mình mặc quần áo cũng bị trướng đau, kết quả cứ như vậy bị Tiêu Đạc nặng nề đè lên!
Càng thật giận là, hắn đã làm loại chuyện xấu thế này nhưng còn chưa từ bỏ ý định, bàn tay to lại còn vươn ra, tham lam túm lấy nàng căn bản không chịu buông ra.
Ô ô ô, trong sạch của ta a!
A Nghiên ở trong lòng ngàn vạn thống hận, khổ không nói nên lời.
“A Nghiên cô nương, gia không có việc gì chứ? Mạnh Hán lại thực hợp thời hỏi vọng từ bên ngoài.
thật sự tốt!”A Nghiên có chút tức giận.
“A Nghiên cô nương, ngươi, ngươi sao lại khóc? Mạnh Hán nghi hoặc hỏi A Nghiên, tổng cảm thấy nàng rõ ràng là đang khóc nức nở.
Ta không khóc...”A Nghiên xoa xoa cái mũi, quệt quệt nước mắt.
Trong sạch tính cái gì, bánh bao nhỏ mới phát dục tính cái gì!
Chỉ cần có thể sống sót, này hết thảy đều là một cái —— rắm.
Nhẹ nhàng buông ra là được.
một đêm này, A Nghiên mất nửa canh giờ mới giải cứu được bánh bao nhỏ của mình, lại mất một canh giờ mới giải cứu được đùi phải, về phần cái bàn tay to bá đạo kia thì hoàn toàn không có biện pháp.
Lâu thì lâu đi, dù sao cũng không thiệt thòi lớn.
Ít nhất còn được không một nhi tử.
A Nghiên cứ như vậy ôm nhi tử ngủ một đêm.
Nàng có thể cảm giác được, nhi tử không chỉ lạnh tay, hơn nữa người cũng thực lạnh, giống như người băng vừa mới chui từ băng tuyết ra, thật không biết thể chất hắn sinh ra đến cùng là thế nào.
Nàng mờ mịt mở to hai mắt, nhìn hoa văn đỉnh màn, lại là nhớ tới đời trước xa xôi kia.
Đời trước, nàng cũng ôm hắn như vậy, kéo dài một đêm!
Nhưng vừa ngủ dậy, đã sớm không thấy hắn đâu.
súc sinh vong ân phụ nghĩa!
Hừ.
Một bên hừ, một bên tay không tự chủ được nhẹ nhẹ vỗ bờ vai hắn.
/192
|