“A Nghiên, về sau Kiểu Nguyệt ở bên người ngươi hầu hạ, thế nào? Tiêu Đạc nhíu mày, cười nói như vậy với A Nghiên.
Nàng, hầu hạ ở bên người ta?”A Nghiên nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hình dung tuyệt mỹ, nhất thời có chút khó có thể tiêu hóa. Một đại mỹ nhân nũng nịu như vậy, thấy thế nào cũng nên được nam nhân thiên kiều bách sủng nâng trong lòng bàn tay, nhưng lại làm nha hoàn hầu hạ cho mình?
Nàng thật sự khó có thể tiêu thụ đại ân của mỹ nhân a!
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy nàng dường như không đồng ý nhận mình, không khỏi cắn môi, càng quỳ tại chỗ: Cô nương, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thề, về sau đi theo chăm sóc bên người cô nương, trung tâm như một, tận tâm tận lực, nếu có nửa điểm không tốt, mặc cho cô nương xử lý, còn cầu cô nương thanh toàn.
ngón tay Tiêu Đạc thon dài đẹp mắt mở ra một chồng giấy tờ trên bàn, từ giữa rút ra một trang giấy hơi ngả vàng, tùy tay đưa cho A Nghiên: Đây là khế ước bán mình của nàng ấy.
A Nghiên tiếp nhận cái khế ước bán mình kia, nhìn nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đang quỳ, gật đầu nói: Hạ Hầu tỷ tỷ, ngươi đứng lên đi, ngươi đã nguyện ý đi theo bên người ta, ta đây tự nhiên không phản đối, nhưng có một điểm, ngươi hẳn là cũng biết ta xuất thân chỉ là nha đầu ở nông thôn thôi, tương lai chính mình còn không biết gửi thân ở nơi nào. Nếu có một ngày ngươi không muốn đi theo bên người ta, cứ việc nói ra, ta sẽ cho ngươi rời đi.
Nói trắng ra là hiện giờ nàng đi theo bên người Tiêu Đạc, đương nhiên là phong cảnh vô hạn, một ngày nào đó rời khỏi người ta, hoặc là dạo chơi tứ hải làm một gã đại phu lang thang, hoặc là bước vào không môn làm tiểu ni cô, đến lúc đó bên người còn có Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đi theo làm thị nữ, còn không khỏi dọa hỏng người qua đường.
Lại nói, nàng cũng nuôi không nổi một thị nữ nũng nịu như vậy a!
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đang quỳ trên mặt đất là loại người thông minh thế nào, A Nghiên nói như vậy, nàng tự nhiên là minh bạch, lập tức càng quỳ thấp, mềm mại nói: Cô nương, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nguyện làm thị tì của cô nương, đương nhiên sẽ tận tâm hầu hạ cô nương, bất cứ lúc nào chỗ nào, hoàn toàn không có chuyện rời đi. Đời này kiếp này, có thể hầu hạ ở cô nương, là phúc phận của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt. Cô nương nếu được đại phú đại quý, Kiểu Nguyệt đương nhiên đi theo cô nương quản lý chung quanh, cô nương nếu chỉ làm một đầu bếp nữ, Kiểu Nguyệt sẽ vì cô nương rửa rau nhóm lửa, cô nương tương lai một nghèo hai trắng tay, Kiểu Nguyệt cũng có thể may vá giặt quần áo.
Nói đến mức này, A Nghiên còn có thể nói cái gì nữa đâu?
Nàng cũng chỉ gật đầu nói: Nếu như thế, ta vừa vặn muốn đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn hôm nay, ngươi đi theo ta đi.
Này đã làm thị nữ của nàng, nàng cũng không nên gọi là Hạ Hầu tỷ tỷ, về sau gọi thẳng tên là được.
Lập tức cáo biệt Tiêu Đạc, A Nghiên ra khỏi phòng, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đi theo bên cạnh. Đúng vào lúc này, Phi Thiên ở trên tường ngoài viện lượn một vòng rồi mạnh mẽ đậu trên vai A Nghiên.
A Nghiên sờ sờ Phi Thiên trọc đầu: Về sau lúc đậu xuống nhẹ một chút, bằng không lông chim của ngươi sẽ rụng khắp nơi.
trong cổ họng Phi Thiên phát ra tiếng khanh khách, giống như đang cúi đầu nói vâng, nhất thời lại dùng cái mỏ nhẹ nhàng cọ cọ tóc A Nghiên, đúng là làm ra bộ dáng làm nũng vô cùng thân thiết lấy lòng.
A Nghiên vừa lòng gật đầu: Thật sự là càng ngày càng nghe lời, biết chủ nhân của ngươi là ai ! Đi, cùng ta đi phòng bếp, nếu có thịt dê tươi mới, cho ngươi một bát.
Lập tức nghênh ngang đi ra khỏi viện.
Dọc theo đường đi, gặp nhiều thị nữ thị vệ, thấy vị tiểu đầu bếp nữ này ngày xưa đáng thương hề hề, nay phía sau đi theo một vị Hạ Hầu Kiểu Nguyệt mềm mại nhu thuận lại xinh đẹp tứ phương làm hộ vệ, đầu vai đậu một Phi Thiên khoẻ mạnh uy vũ làm sủng vật, cứ như vậy không coi ai ra gì đi về phía phòng bếp.
Lập tức tất cả cũng không dám nhìn nhiều, ai nấy đều biết vị tiểu đầu bếp nữ này đang được Cửu gia yêu thích. Cửu gia sủng nàng như con ngươi trong mắt, chỉ sợ nàng không vui, thật sự là muốn cái gì cho cái đó. Nhưng vị tiểu đầu bếp nữ này còn giống như chưa thấy đủ, hơi chút đùa giỡn cùng Cửu gia, thậm chí sầm mặt lên tính tình, nhưng mà khiến Cửu gia phải ăn nói khép nép đi dỗ nàng.
Này thật đúng là nước chát với đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Phải biết rằng các thị vệ này, phần nhiều là ngày xưa theo tới từ Yến kinh, đều từ thị vệ trong đại nội chọn lựa cẩn thận, đối với vị Cửu gia này hiểu biết rõ ràng, nhất thanh nhị sở.
Đương kim Cửu hoàng tử, đó là người thế nào a, từ sau khi tiên hoàng hậu chịu oan chết thảm, hắn đầu tiên là lăn lộn thiếu chút nữa đã đánh mất cả mạnh mình, khiến đương kim thánh thượng sợ tới mức cả một tháng cũng không dám vào triều, cứ như vậy ở bên cạnh bảo bối nhi tử. Sau này hắn sống sót, tính tình bắt đầu quái đản thô bạo, một lời không hợp là muốn lấy mạng người ta. Toàn bộ Yến kinh, không nói đến văn võ bá quan vương hầu tướng lĩnh, kể cả hoàng đế lão tử, cũng phải thật cẩn thận theo hắn, sợ hắn mất hứng đâu!
Tuy rằng vì hắn phạm sai lầm lớn chống đối thánh thượng, bị biếm trích đến nơi hoang vắng như vậy, nhưng mọi người trong lòng đều biết, hiện nay vài vị hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử, vị ở trên ngôi báu kia e sợ bảo bối Cửu hoàng tử của mình bị người khác tính kế, mới ngoài sáng biếm trích (giáng chức đuổi đi), kỳ thật là che chở hắn, cho hắn rời xa nơi thị phi đâu.
Một vị chủ nhân như vậy, từ lúc sinh ra, hắn từng sợ ai? Từng cho ai sắc mặt tốt sao? Mà từ đâu có một tiểu nha đầu nông thôn như thế, thật sự túm hắn ném xuống.
Bọn thị vệ đang nghĩ tới đây, đã thấy tiểu đầu bếp nữ A Nghiên bỗng nhiên nhìn về phía mình, con ngươi hắc bạch phân minh qua lại đánh giá.
Di, ngươi vì sao luôn luôn nhìn ta?”A Nghiên nở nụ cười với thị vệ.
Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không dám! . Cả đám thị vệ đồng loạt quỳ xuống, A Nghiên phất ống tay áo, phân phó Đứng lên đi.
đám thị vệ vẫn quỳ tại chỗ, lúc nàng đi ra thật xa rồi, mới dám lén lút ngẩng đầu, nhìn theo, chỉ thấy bóng dáng nàng khoác áo lông chồn tía.
Trên vai là Phi Thiên, phía sau là Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, từ áo đến quần, rõ ràng ngày xưa chính là của Cửu gia a!
A Nghiên đến phòng bếp, đã thấy Hàn Đại Bạch thế nhưng ở trong này, thật sự là đã lâu không gặp.
Hàn Đại Bạch nhìn thấy A Nghiên, có chút thân thiện, xoa xoa tay tiến lên, cười thân thiết hòa ái: “A Nghiên, ngươi đã đến rồi a!
A Nghiên khoát tay, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh tiến lên, giúp đỡ nàng cởi áo lông chồn tím bên ngoài, Phi Thiên ở trên không trung phía trên phòng bếp bay quanh, khanh khách kêu vài tiếng.
Hàn Đại Bạch nhìn áo lông chồn tím, nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt săn sóc ôn nhu hầu hạ A Nghiên, sau đó ngẩng đầu nhìn Phi Thiên, trên mặt liền biến sắc.
“A Nghiên bây giờ so với lúc vừa tới lúc thật không giống. Hàn Đại Bạch cười gượng theo.
A Nghiên cũng không có để ý sắc mặt của hắn, đi thẳng đến trước chậu bạc rửa tay, vừa rửa tay vừa hỏi: Nghe nói gần đây thân mình Đại Bạch thúc không khoẻ, nay đã tốt hơn ?
Hàn Đại Bạch vội gật đầu, thân thiện nói: Tốt lắm, tốt lắm! Cuối cùng có thể trở về, cùng A Nghiên nấu cơm !
A Nghiên nhíu mày, thản nhiên hỏi: Hà Tiểu Khởi đâu, sao không thấy hắn?
Hàn Đại Bạch cười theo nói: Hắn a, hôm qua ở bên hồ đứng lâu, bị cảm mạo, hôm nay không thể đến phòng bếp, vì thế cố ý bảo ta tới.
Cảm mạo? A Nghiên hơi nhíu mi, bất quá cũng không nói gì.
Hàn Đại Bạch ngẩng lên, vẻ mặt càng thêm hòa ái thân thiết cười: “A Nghiên, hôm nay Cửu gia muốn ăn cái gì? Ta xem có lươn tươi mới, còn có tay gấu thợ săn đưa lên.
A Nghiên nghe vậy, gật đầu nói; Vậy làm thiện ti đi, kho tàu hay hấp đều có thể. Về phần tay gấu, là tươi mới hay là đã để lâu?
Hàn Đại Bạch vội đáp: Là năm ngoái, các nhà thợ săn vẫn làm thế, bảo quản cũng tốt.
A Nghiên gật đầu: Nếu như thế, làm tay gấu đi.
Nhất thời phân phó Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: Ngươi cầm tay gấu đến, nhìn một cái xem lớn nhỏ thế nào.
Bên này A Nghiên phân phó đầu bếp nữ đi làm thiện ti kia, một lát sau, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đã mang tay gấu tới.
thấy tay gấu kia đặt trong một cái bình cũ, dùng vôi bịt kín miệng, A Nghiên mở ra, bên trong là một tầng gạo rang thật dày, phủ cực kì kín, lại gẩy tầng gạo rang ra, mới thấy hai cái tay gấu.
Nàng không khỏi nhìn nhìn Hàn Đại Bạch.
Hàn Đại Bạch thấy nàng cười, gật đầu nói: Tay gấu này cũng không nhỏ!
A Nghiên cúi mắt, cũng cười: Cũng không tệ. Hôm nay làm thế này đi, ta ngày thường vẫn ở nơi thôn dã hoang vắng, chưa từng làm qua cái này, ngẫu nhiên có quý nhân đi qua, cũng là chủ trù sư phụ, ta thật chưa từng chạm vào, tay gấu này hay là nhờ Đại Bạch thúc ngài đến vung dao.
Hàn Đại Bạch vội vàng nhún nhường: nguyên liệu nấu ăn trong thiên hạ cũng không ngoài mấy cách làm đó, nói đến tay gấu, đơn giản là tay gấu hồng bái, tay gấu bát bảo, tay gấu hoa lan, tay gấu hầm, sư phụ ngươi có thể thấy qua nguyên liệu nấu ăn bực này, vậy ngươi mưa dầm thấm đất, chắc cũng biết được, nếu như vẫn có cái gì không rõ, có thể hỏi ta. Nay Cửu gia sủng ngươi, cũng thích ăn đồ ăn ngươi làm, tự nhiên là muốn ngươi tự làm mới được.
A Nghiên lại liếc mắt nhìn hắn, liền gật đầu: Được, nếu như thế, ta làm cũng được.
Kỳ thật tay gấu tuy có hai cái, nhưng cũng không thể cùng chế biến một lúc, vì ăn nhiều tay gấu tất nhiên là phì du hậu nhuận (béo mềm nhiều mỡ), cách nấu tự nhiên là khác với món khác.
A Nghiên lúc này nghĩ đến hai cái tay gấu, tính toán làm món hầm, lập tức phân phó Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cùng hỗ trợ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, có gia cầm, sò điệp, nấm thông, đường đỏ, muối ăn cùng rượu gia vị nước tương vân vân.
Lúc bắt đầu A Nghiên cũng không ôm trông cậy nhiều, dù sao Hạ Hầu Kiểu Nguyệt là thị nữ quen hầu hạ người, không nhất định làm việc bặt trong phòng bếp, nhưng lúc thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thái gừng thành sợi, tay chân lưu loát hạ dao đều đặn, không khỏi kinh ngạc, nàng ấy thật sự có thể làm được.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy A Nghiên chú ý đến mình, nở nụ cười với A Nghiên, cũng không nói gì, chỉ tiếp tục cúi đầu làm việc.
Hết thảy thu xếp thỏa đáng, A Nghiên cho tay gấu vào nước sôi trần qua, phía trên thả gia cầm, hành gừng, sò điệp, các nguyên liệu khác, ở trong nồi đặt một tấm tre, để tay gấu lên.
A Nghiên phân phó Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: Trước dùng lửa lớn đun sôi lên, lại dùng lửa nhỏ ninh kỹ, đợi đủ lửa đến, cho thêm gia vị, nếu thấy màu sắc trắng sữa như nước trà đặc, lấy tay gấu ra, đặt lên bàn, đổ nước canh lên, cho thêm chút dầu vừng.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt gật đầu: được.
A Nghiên rửa tay, nói với Hàn Đại Bạch: Hôm nay ta còn có chút việc, Đại Bạch thúc ngươi ở đây chỉ điểm Kiểu Nguyệt làm chút đồ ăn khác, ta đi ra ngoài một chút.
Hàn Đại Bạch hơi giật mình, bất quá cũng không dám nói gì.
A Nghiên ra khỏi phòng bếp, hồi tưởng lại Hàn Đại Bạch vừa rồi, không khỏi xuất hiện nghi ngờ.
Hàn Đại Bạch luôn luôn cáo ốm, rất lâu chưa từng xuất hiện trong phòng bếp, nay bỗng nhiên xuất hiện, còn vẻ mặt nịnh nọt cười với mình.
Còn tay gấu kia, đáng lẽ là năm trước lưu trữ lại, nhưng A Nghiên lại nhìn ra, nhiều lắm mới chỉ ba tháng, bất quá là dùng gió nóng thổi vào, làm giống như đã để một năm mà thôi.
Phải biết rằng A Nghiên đã làm đầu lĩnh thổ phỉ, trên núi thứ khác không có, các sản vật săn bắn lại không ít, tay gấu này cũng từng ăn thử, làm sao có thể không nhìn ra điểm ấy, Hàn Đại Bạch này bất quá là che dấu được người không biết thôi.
Cũng không biết người này làm cái trò gì!
Nàng nghĩ như vậy, trong đầu bỗng nhiên hiện ra linh quang.
Tam hoàng tử?
Ngày đó Tam hoàng tử này còn nói có việc tự nhiên sẽ tìm mình hỗ trợ, đến nay chưa từng xuất hiện, nên có phải Hàn Đại Bạch này kỳ thật căn bản là người của Tam hoàng tử đi? Hoặc là gần đây bị Tam hoàng tử thu mua ?
Như vậy hiện tại bọn họ đưa một vò tay gấu đến, là muốn làm gì, bên trong có độc?
A Nghiên cũng từng có y thuật cao minh, đối với độc vật tự nhiên là cực kì tinh thông, độc vật tầm thường căn bản không thoát được mắt nàng, nhưng vừa rồi, từ tay gấu kia, nàng nhất thời cũng không phát hiện dị thường.
Lúc nghĩ như vậy, hoặc là bọn họ có mưu đồ khác, tay gấu này bất quá là giấu người hiểu biết, hoặc là tay gấu này có loại độc gì cao minh hiếm thấy, cho nên chính mình cũng không thể dễ dàng phát hiện.
Nghĩ như vậy, nàng đã đi tới viện của Hà Tiểu Khởi, một mùi thuốc bắc nồng đậm tràn vào mũi. A Nghiên cẩn thận phân biệt, biết bên trong có tri mẫu sinh thạch cao, hoàng liên hoàng cầm, hậu phác cam thảo …, là phương thuốc cảm mạo bình thường, cũng không có gì ghê gớm.
Lập tức cất bước tiến vào, liền nhìn thấy Sài Minh Nhi đang ở đây dẫn theo bọn thị nữ nấy thuốc đâu. Sài Minh Nhi đem làn váy dắt lên đai lưng, vén tay áo, tự mình cầm quạt đang nhóm lửa.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy A Nghiên vào, nàng xoa mồ hôi trên thái dương, rất mất hứng nói: Ngươi tới làm cái gì?
Nàng, hầu hạ ở bên người ta?”A Nghiên nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt hình dung tuyệt mỹ, nhất thời có chút khó có thể tiêu hóa. Một đại mỹ nhân nũng nịu như vậy, thấy thế nào cũng nên được nam nhân thiên kiều bách sủng nâng trong lòng bàn tay, nhưng lại làm nha hoàn hầu hạ cho mình?
Nàng thật sự khó có thể tiêu thụ đại ân của mỹ nhân a!
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy nàng dường như không đồng ý nhận mình, không khỏi cắn môi, càng quỳ tại chỗ: Cô nương, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thề, về sau đi theo chăm sóc bên người cô nương, trung tâm như một, tận tâm tận lực, nếu có nửa điểm không tốt, mặc cho cô nương xử lý, còn cầu cô nương thanh toàn.
ngón tay Tiêu Đạc thon dài đẹp mắt mở ra một chồng giấy tờ trên bàn, từ giữa rút ra một trang giấy hơi ngả vàng, tùy tay đưa cho A Nghiên: Đây là khế ước bán mình của nàng ấy.
A Nghiên tiếp nhận cái khế ước bán mình kia, nhìn nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đang quỳ, gật đầu nói: Hạ Hầu tỷ tỷ, ngươi đứng lên đi, ngươi đã nguyện ý đi theo bên người ta, ta đây tự nhiên không phản đối, nhưng có một điểm, ngươi hẳn là cũng biết ta xuất thân chỉ là nha đầu ở nông thôn thôi, tương lai chính mình còn không biết gửi thân ở nơi nào. Nếu có một ngày ngươi không muốn đi theo bên người ta, cứ việc nói ra, ta sẽ cho ngươi rời đi.
Nói trắng ra là hiện giờ nàng đi theo bên người Tiêu Đạc, đương nhiên là phong cảnh vô hạn, một ngày nào đó rời khỏi người ta, hoặc là dạo chơi tứ hải làm một gã đại phu lang thang, hoặc là bước vào không môn làm tiểu ni cô, đến lúc đó bên người còn có Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đi theo làm thị nữ, còn không khỏi dọa hỏng người qua đường.
Lại nói, nàng cũng nuôi không nổi một thị nữ nũng nịu như vậy a!
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đang quỳ trên mặt đất là loại người thông minh thế nào, A Nghiên nói như vậy, nàng tự nhiên là minh bạch, lập tức càng quỳ thấp, mềm mại nói: Cô nương, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nguyện làm thị tì của cô nương, đương nhiên sẽ tận tâm hầu hạ cô nương, bất cứ lúc nào chỗ nào, hoàn toàn không có chuyện rời đi. Đời này kiếp này, có thể hầu hạ ở cô nương, là phúc phận của Hạ Hầu Kiểu Nguyệt. Cô nương nếu được đại phú đại quý, Kiểu Nguyệt đương nhiên đi theo cô nương quản lý chung quanh, cô nương nếu chỉ làm một đầu bếp nữ, Kiểu Nguyệt sẽ vì cô nương rửa rau nhóm lửa, cô nương tương lai một nghèo hai trắng tay, Kiểu Nguyệt cũng có thể may vá giặt quần áo.
Nói đến mức này, A Nghiên còn có thể nói cái gì nữa đâu?
Nàng cũng chỉ gật đầu nói: Nếu như thế, ta vừa vặn muốn đi phòng bếp chuẩn bị đồ ăn hôm nay, ngươi đi theo ta đi.
Này đã làm thị nữ của nàng, nàng cũng không nên gọi là Hạ Hầu tỷ tỷ, về sau gọi thẳng tên là được.
Lập tức cáo biệt Tiêu Đạc, A Nghiên ra khỏi phòng, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đi theo bên cạnh. Đúng vào lúc này, Phi Thiên ở trên tường ngoài viện lượn một vòng rồi mạnh mẽ đậu trên vai A Nghiên.
A Nghiên sờ sờ Phi Thiên trọc đầu: Về sau lúc đậu xuống nhẹ một chút, bằng không lông chim của ngươi sẽ rụng khắp nơi.
trong cổ họng Phi Thiên phát ra tiếng khanh khách, giống như đang cúi đầu nói vâng, nhất thời lại dùng cái mỏ nhẹ nhàng cọ cọ tóc A Nghiên, đúng là làm ra bộ dáng làm nũng vô cùng thân thiết lấy lòng.
A Nghiên vừa lòng gật đầu: Thật sự là càng ngày càng nghe lời, biết chủ nhân của ngươi là ai ! Đi, cùng ta đi phòng bếp, nếu có thịt dê tươi mới, cho ngươi một bát.
Lập tức nghênh ngang đi ra khỏi viện.
Dọc theo đường đi, gặp nhiều thị nữ thị vệ, thấy vị tiểu đầu bếp nữ này ngày xưa đáng thương hề hề, nay phía sau đi theo một vị Hạ Hầu Kiểu Nguyệt mềm mại nhu thuận lại xinh đẹp tứ phương làm hộ vệ, đầu vai đậu một Phi Thiên khoẻ mạnh uy vũ làm sủng vật, cứ như vậy không coi ai ra gì đi về phía phòng bếp.
Lập tức tất cả cũng không dám nhìn nhiều, ai nấy đều biết vị tiểu đầu bếp nữ này đang được Cửu gia yêu thích. Cửu gia sủng nàng như con ngươi trong mắt, chỉ sợ nàng không vui, thật sự là muốn cái gì cho cái đó. Nhưng vị tiểu đầu bếp nữ này còn giống như chưa thấy đủ, hơi chút đùa giỡn cùng Cửu gia, thậm chí sầm mặt lên tính tình, nhưng mà khiến Cửu gia phải ăn nói khép nép đi dỗ nàng.
Này thật đúng là nước chát với đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Phải biết rằng các thị vệ này, phần nhiều là ngày xưa theo tới từ Yến kinh, đều từ thị vệ trong đại nội chọn lựa cẩn thận, đối với vị Cửu gia này hiểu biết rõ ràng, nhất thanh nhị sở.
Đương kim Cửu hoàng tử, đó là người thế nào a, từ sau khi tiên hoàng hậu chịu oan chết thảm, hắn đầu tiên là lăn lộn thiếu chút nữa đã đánh mất cả mạnh mình, khiến đương kim thánh thượng sợ tới mức cả một tháng cũng không dám vào triều, cứ như vậy ở bên cạnh bảo bối nhi tử. Sau này hắn sống sót, tính tình bắt đầu quái đản thô bạo, một lời không hợp là muốn lấy mạng người ta. Toàn bộ Yến kinh, không nói đến văn võ bá quan vương hầu tướng lĩnh, kể cả hoàng đế lão tử, cũng phải thật cẩn thận theo hắn, sợ hắn mất hứng đâu!
Tuy rằng vì hắn phạm sai lầm lớn chống đối thánh thượng, bị biếm trích đến nơi hoang vắng như vậy, nhưng mọi người trong lòng đều biết, hiện nay vài vị hoàng tử tranh đoạt vị trí thái tử, vị ở trên ngôi báu kia e sợ bảo bối Cửu hoàng tử của mình bị người khác tính kế, mới ngoài sáng biếm trích (giáng chức đuổi đi), kỳ thật là che chở hắn, cho hắn rời xa nơi thị phi đâu.
Một vị chủ nhân như vậy, từ lúc sinh ra, hắn từng sợ ai? Từng cho ai sắc mặt tốt sao? Mà từ đâu có một tiểu nha đầu nông thôn như thế, thật sự túm hắn ném xuống.
Bọn thị vệ đang nghĩ tới đây, đã thấy tiểu đầu bếp nữ A Nghiên bỗng nhiên nhìn về phía mình, con ngươi hắc bạch phân minh qua lại đánh giá.
Di, ngươi vì sao luôn luôn nhìn ta?”A Nghiên nở nụ cười với thị vệ.
Thuộc hạ không dám, thuộc hạ không dám! . Cả đám thị vệ đồng loạt quỳ xuống, A Nghiên phất ống tay áo, phân phó Đứng lên đi.
đám thị vệ vẫn quỳ tại chỗ, lúc nàng đi ra thật xa rồi, mới dám lén lút ngẩng đầu, nhìn theo, chỉ thấy bóng dáng nàng khoác áo lông chồn tía.
Trên vai là Phi Thiên, phía sau là Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, từ áo đến quần, rõ ràng ngày xưa chính là của Cửu gia a!
A Nghiên đến phòng bếp, đã thấy Hàn Đại Bạch thế nhưng ở trong này, thật sự là đã lâu không gặp.
Hàn Đại Bạch nhìn thấy A Nghiên, có chút thân thiện, xoa xoa tay tiến lên, cười thân thiết hòa ái: “A Nghiên, ngươi đã đến rồi a!
A Nghiên khoát tay, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh tiến lên, giúp đỡ nàng cởi áo lông chồn tím bên ngoài, Phi Thiên ở trên không trung phía trên phòng bếp bay quanh, khanh khách kêu vài tiếng.
Hàn Đại Bạch nhìn áo lông chồn tím, nhìn Hạ Hầu Kiểu Nguyệt săn sóc ôn nhu hầu hạ A Nghiên, sau đó ngẩng đầu nhìn Phi Thiên, trên mặt liền biến sắc.
“A Nghiên bây giờ so với lúc vừa tới lúc thật không giống. Hàn Đại Bạch cười gượng theo.
A Nghiên cũng không có để ý sắc mặt của hắn, đi thẳng đến trước chậu bạc rửa tay, vừa rửa tay vừa hỏi: Nghe nói gần đây thân mình Đại Bạch thúc không khoẻ, nay đã tốt hơn ?
Hàn Đại Bạch vội gật đầu, thân thiện nói: Tốt lắm, tốt lắm! Cuối cùng có thể trở về, cùng A Nghiên nấu cơm !
A Nghiên nhíu mày, thản nhiên hỏi: Hà Tiểu Khởi đâu, sao không thấy hắn?
Hàn Đại Bạch cười theo nói: Hắn a, hôm qua ở bên hồ đứng lâu, bị cảm mạo, hôm nay không thể đến phòng bếp, vì thế cố ý bảo ta tới.
Cảm mạo? A Nghiên hơi nhíu mi, bất quá cũng không nói gì.
Hàn Đại Bạch ngẩng lên, vẻ mặt càng thêm hòa ái thân thiết cười: “A Nghiên, hôm nay Cửu gia muốn ăn cái gì? Ta xem có lươn tươi mới, còn có tay gấu thợ săn đưa lên.
A Nghiên nghe vậy, gật đầu nói; Vậy làm thiện ti đi, kho tàu hay hấp đều có thể. Về phần tay gấu, là tươi mới hay là đã để lâu?
Hàn Đại Bạch vội đáp: Là năm ngoái, các nhà thợ săn vẫn làm thế, bảo quản cũng tốt.
A Nghiên gật đầu: Nếu như thế, làm tay gấu đi.
Nhất thời phân phó Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: Ngươi cầm tay gấu đến, nhìn một cái xem lớn nhỏ thế nào.
Bên này A Nghiên phân phó đầu bếp nữ đi làm thiện ti kia, một lát sau, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt đã mang tay gấu tới.
thấy tay gấu kia đặt trong một cái bình cũ, dùng vôi bịt kín miệng, A Nghiên mở ra, bên trong là một tầng gạo rang thật dày, phủ cực kì kín, lại gẩy tầng gạo rang ra, mới thấy hai cái tay gấu.
Nàng không khỏi nhìn nhìn Hàn Đại Bạch.
Hàn Đại Bạch thấy nàng cười, gật đầu nói: Tay gấu này cũng không nhỏ!
A Nghiên cúi mắt, cũng cười: Cũng không tệ. Hôm nay làm thế này đi, ta ngày thường vẫn ở nơi thôn dã hoang vắng, chưa từng làm qua cái này, ngẫu nhiên có quý nhân đi qua, cũng là chủ trù sư phụ, ta thật chưa từng chạm vào, tay gấu này hay là nhờ Đại Bạch thúc ngài đến vung dao.
Hàn Đại Bạch vội vàng nhún nhường: nguyên liệu nấu ăn trong thiên hạ cũng không ngoài mấy cách làm đó, nói đến tay gấu, đơn giản là tay gấu hồng bái, tay gấu bát bảo, tay gấu hoa lan, tay gấu hầm, sư phụ ngươi có thể thấy qua nguyên liệu nấu ăn bực này, vậy ngươi mưa dầm thấm đất, chắc cũng biết được, nếu như vẫn có cái gì không rõ, có thể hỏi ta. Nay Cửu gia sủng ngươi, cũng thích ăn đồ ăn ngươi làm, tự nhiên là muốn ngươi tự làm mới được.
A Nghiên lại liếc mắt nhìn hắn, liền gật đầu: Được, nếu như thế, ta làm cũng được.
Kỳ thật tay gấu tuy có hai cái, nhưng cũng không thể cùng chế biến một lúc, vì ăn nhiều tay gấu tất nhiên là phì du hậu nhuận (béo mềm nhiều mỡ), cách nấu tự nhiên là khác với món khác.
A Nghiên lúc này nghĩ đến hai cái tay gấu, tính toán làm món hầm, lập tức phân phó Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cùng hỗ trợ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, có gia cầm, sò điệp, nấm thông, đường đỏ, muối ăn cùng rượu gia vị nước tương vân vân.
Lúc bắt đầu A Nghiên cũng không ôm trông cậy nhiều, dù sao Hạ Hầu Kiểu Nguyệt là thị nữ quen hầu hạ người, không nhất định làm việc bặt trong phòng bếp, nhưng lúc thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thái gừng thành sợi, tay chân lưu loát hạ dao đều đặn, không khỏi kinh ngạc, nàng ấy thật sự có thể làm được.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy A Nghiên chú ý đến mình, nở nụ cười với A Nghiên, cũng không nói gì, chỉ tiếp tục cúi đầu làm việc.
Hết thảy thu xếp thỏa đáng, A Nghiên cho tay gấu vào nước sôi trần qua, phía trên thả gia cầm, hành gừng, sò điệp, các nguyên liệu khác, ở trong nồi đặt một tấm tre, để tay gấu lên.
A Nghiên phân phó Hạ Hầu Kiểu Nguyệt: Trước dùng lửa lớn đun sôi lên, lại dùng lửa nhỏ ninh kỹ, đợi đủ lửa đến, cho thêm gia vị, nếu thấy màu sắc trắng sữa như nước trà đặc, lấy tay gấu ra, đặt lên bàn, đổ nước canh lên, cho thêm chút dầu vừng.
Hạ Hầu Kiểu Nguyệt gật đầu: được.
A Nghiên rửa tay, nói với Hàn Đại Bạch: Hôm nay ta còn có chút việc, Đại Bạch thúc ngươi ở đây chỉ điểm Kiểu Nguyệt làm chút đồ ăn khác, ta đi ra ngoài một chút.
Hàn Đại Bạch hơi giật mình, bất quá cũng không dám nói gì.
A Nghiên ra khỏi phòng bếp, hồi tưởng lại Hàn Đại Bạch vừa rồi, không khỏi xuất hiện nghi ngờ.
Hàn Đại Bạch luôn luôn cáo ốm, rất lâu chưa từng xuất hiện trong phòng bếp, nay bỗng nhiên xuất hiện, còn vẻ mặt nịnh nọt cười với mình.
Còn tay gấu kia, đáng lẽ là năm trước lưu trữ lại, nhưng A Nghiên lại nhìn ra, nhiều lắm mới chỉ ba tháng, bất quá là dùng gió nóng thổi vào, làm giống như đã để một năm mà thôi.
Phải biết rằng A Nghiên đã làm đầu lĩnh thổ phỉ, trên núi thứ khác không có, các sản vật săn bắn lại không ít, tay gấu này cũng từng ăn thử, làm sao có thể không nhìn ra điểm ấy, Hàn Đại Bạch này bất quá là che dấu được người không biết thôi.
Cũng không biết người này làm cái trò gì!
Nàng nghĩ như vậy, trong đầu bỗng nhiên hiện ra linh quang.
Tam hoàng tử?
Ngày đó Tam hoàng tử này còn nói có việc tự nhiên sẽ tìm mình hỗ trợ, đến nay chưa từng xuất hiện, nên có phải Hàn Đại Bạch này kỳ thật căn bản là người của Tam hoàng tử đi? Hoặc là gần đây bị Tam hoàng tử thu mua ?
Như vậy hiện tại bọn họ đưa một vò tay gấu đến, là muốn làm gì, bên trong có độc?
A Nghiên cũng từng có y thuật cao minh, đối với độc vật tự nhiên là cực kì tinh thông, độc vật tầm thường căn bản không thoát được mắt nàng, nhưng vừa rồi, từ tay gấu kia, nàng nhất thời cũng không phát hiện dị thường.
Lúc nghĩ như vậy, hoặc là bọn họ có mưu đồ khác, tay gấu này bất quá là giấu người hiểu biết, hoặc là tay gấu này có loại độc gì cao minh hiếm thấy, cho nên chính mình cũng không thể dễ dàng phát hiện.
Nghĩ như vậy, nàng đã đi tới viện của Hà Tiểu Khởi, một mùi thuốc bắc nồng đậm tràn vào mũi. A Nghiên cẩn thận phân biệt, biết bên trong có tri mẫu sinh thạch cao, hoàng liên hoàng cầm, hậu phác cam thảo …, là phương thuốc cảm mạo bình thường, cũng không có gì ghê gớm.
Lập tức cất bước tiến vào, liền nhìn thấy Sài Minh Nhi đang ở đây dẫn theo bọn thị nữ nấy thuốc đâu. Sài Minh Nhi đem làn váy dắt lên đai lưng, vén tay áo, tự mình cầm quạt đang nhóm lửa.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy A Nghiên vào, nàng xoa mồ hôi trên thái dương, rất mất hứng nói: Ngươi tới làm cái gì?
/192
|