Sủng Mị

Chương 1304: Không cho ai mang đi linh hồn của nàng

/1793


Bên Vân Cảnh, tam cấp địa cảnh cảnh chủ đã bay lên trên bầu trời.

Người kia khống chế một con nguyên tố điểu, cả người hiện ra hai màu sắc tím cùng hồng.

Nguyên tố điểu là một loại sinh vật nguyên tố thật thông thường trong Vân Cảnh, tuy nó xưng hô là điểu nhưng lại không hề có huyết thống với dực hệ.

Nguyên tố điểu có nhiều thuộc tính, còn có song thuộc tính cùng đa thuộc tính. Cùng một đạo lý, nếu trong huyết thống bản thân có song chủ thuộc tính, loại cấp bậc chủng tộc hồn sủng nếu cao thì ở trong đồng cấp sẽ chiếm cứ ưu thế rất lớn, nếu cường hóa sẽ thoáng có chút phiền toái, bởi vì phải tìm được linh vật song chủ thuộc tính.

Thường thấy nhất chính là đơn thuộc tính, không phải mỗi người đều có thể dễ dàng đạt được linh vật song thuộc tính, thậm chí còn có rất nhiều người có được song chủ thuộc tính nguyên tố điểu, chờ khi tới thập đoạn, sẽ vô lực cường hóa tăng thêm, như vậy sẽ biến thành một loại rườm rà.

Vị cảnh chủ bay lên chiến trường có thể nuôi được một con hồn sủng cấp chủ tể song chủ thuộc tính xem như có thể nói rõ được năng lực của hắn.

Hơn nữa nhìn ra được nguyên tố điểu chưa chắc đã là hồn sủng cực mạnh của hắn.

- Người kia là ai?

Ánh mắt Mục Thanh Y rơi lên chỗ Mục tướng quân, muốn biết đối thủ của Bạch Ngữ là ai.

Mục tướng quân cũng nhíu mày, mở miệng nói:

- Tên Lý Húc không ngờ cũng mời cả tên kia đi ra!

Tất cả mọi người nhìn chăm chú vào Mục tướng quân, theo ngữ khí của hắn mà xem, đối thủ của Bạch Ngữ có vẻ không dễ đối phó.

- Hắn là thành viên Nguyên Tố Tông, nói đúng ra cũng không phải là cảnh chủ, Lý Húc phỏng chừng là vì để thực lực bên hắn mạnh hơn một ít cho nên cho hắn chức vị cảnh chủ.

Mục tướng quân đáp.

- Nguyên Tố Tông?

Thần tình mọi người đều nghi hoặc, có vẻ như họ chỉ nghe qua có Nguyên Tố Môn.

- Nguyên Tố Môn của Tân Nguyệt Địa chúng ta chỉ mới hứng khởi mấy trăm năm, trên thực tế ngược dòng của Nguyên Tố Môn chính là Nguyên Tố Tông, đó là một vị thành viên Nguyên Tố Tông đi cùng Mục Vương cùng đến Tân Nguyệt Địa sau đó thành lập, Nguyên Tố Môn cùng Nguyên Tố Tông tương tự, đương nhiên Nguyên Tố Tông khổng lồ vượt xa Nguyên Tố Môn, luận thế lực thực lực cũng có cấp bậc dưới Thần Tông, có thể so sánh được với địa cương!

- Người này tên Lý Trường Trữ, là nguyên tố hồn sủng sư phi thường nổi danh tại Vân Cảnh. Thực lực tương đương cảnh chủ bốn năm cấp, Lý Húc để cho hắn đại biểu tam cấp cảnh chủ xuất chiến thật là âm hiểm!

Mục tướng quân vừa nói như thế trong lòng mọi người liền trầm xuống.

Cho tới nay mọi người đều cho rằng đối phương hẳn sẽ dựa theo quy củ phái ra cảnh chủ đúng cấp bậc, nói như vậy lục cấp cùng thất cấp cảnh chủ sẽ có chút uy hiếp đối với Sở Mộ, năm người khác hẳn là chẳng ra gì.

Ai ngờ Lý Húc vô sỉ như vậy, làm cho người vốn không phải cảnh chủ lên làm cảnh chủ, nói như vậy chẳng khác nào trực tiếp khiêu chiến bảy người có thực lực cực mạnh của Vân Cảnh.

Mọi người tin tưởng thực lực của Sở Mộ, Bạch Ngữ, Liễu Băng Lam, nhưng nghĩ tới việc phải đối kháng cùng bảy người cực mạnh của Vân Cảnh, trong lòng cũng có chút bồn chồn.

Mục Tả Ly nhìn thoáng qua Lý Húc cách đó không xa, lúc này ánh mắt Lý Húc đang âm hiểm cười nhìn hắn, giống như đang muốn nói “chờ xem kịch vui đi”.

Mục Tả Ly hừ lạnh một tiếng nói:

- Lý Húc, ngươi cũng thật lấy được ra tay, đối phó một tam cấp địa cảnh, lại có thể ủy khuất Lý Trường Trữ làm tam cấp cảnh chủ!

- Lý Trường Trữ phạm chút sai lầm, nên trừng phạt đương nhiên phải trừng phạt!

Lý Húc lại không hề có chút cảm giác nhục nhã.

Trong những người đang xem cuộc chiến trong đó có một bộ phận rất lớn đều nhận thức vị nguyên tố cao thủ nổi danh Lý Trường Trữ kia.

Nguyên bản nếu dựa theo cuộc chiến đấu của từng cấp bậc cảnh chủ, phần thắng của Lý Húc đã rất cao, kết quả Lý Húc còn đặc biệt thay đổi, làm một ít người có thực lực cực mạnh trở thành cảnh chủ cấp bậc, đây rõ ràng là bảy kẻ chiến đấu đều do chính Lý Húc tự mình lựa chọn, Tân Nguyệt Địa làm sao có thể không bại?

- Một tam cấp địa cảnh làm sao có được cao thủ gì, nói không chừng cửa thứ nhất của Lý Trường Trữ đều qua không nổi, nếu Tân Nguyệt Địa không có gì đặc biệt, khiến cho ta từ ngàn dặm xa xôi chạy tới, thật lãng phí thật nhiều thời gian!

Một gã sứ giả đến từ Thạch Cảnh nói.

- Vậy thì ngươi còn có điều chưa biết, thực lực của bị ma nhân kia đã vượt qua khỏi phạm trù của tam cấp địa cảnh, ngoài ý muốn khẳng định sẽ có, từ từ xem đi!

Một phụ nhân xinh đẹp đến từ Tuyền Cảnh nói.

Những người có thân phận địa vị đều đang đứng trên Thiên Sơn, chung quanh có một nhóm lớn tùy tùng, nhìn qua khí thế rất đầy đủ.



Trên bầu trời dãy núi liên miên phập phồng trắng xóa, Bạch Ngữ vẫn phiêu phù trên hư không, đôi mắt ngân sắc quang mang nhìn chăm chú vào đối thủ Lý Trường Trữ.

Trên mặt Lý Trường Trữ mang theo vẻ cười quái dị, trong nét tươi cười còn mang theo vẻ oán hận thật sâu.

Hắn niệm lên câu thần chú, đầu tiên gọi về hồn sủng là một con tứ thải từ linh.

Tứ thải từ linh có bốn loại thuộc tính, nhưng bình thường đều sẽ có một chủ thuộc tính, mặt khác chỉ là phó thiên phú, hồn sủng sư khi điều huấn tự nhiên luôn lựa chọn thiên phú cao nhất tiến hành điều huấn đơn hướng.

Lý Trường Trữ gọi về tứ thải từ linh là một con có một thuộc tính làm chủ, từ ba loại sắc thái dấu vết khác trên người nó mà xem, ba loại thuộc tính khác đã hoàn toàn yếu hóa, cơ hồ không có tác dụng.

Con Băng Từ Linh này có hình thể không khác gì nhân loại, giống như là toàn thân dùng băng tuyết đắp nặn mà thành, đôi ánh mắt băng hàn nhìn chằm chằm Bạch Ngữ.

- Hỏa thuộc tính đúng không, chứng kiến Băng Từ Linh của ta không biết ngươi có cảm thấy có vài phần tuyệt vọng?

Lý Trường Trữ nở nụ cười.

Vừa rồi hắn một mực mang theo ý cười xấu xa đó là bởi vì người của Nguyên Tố Tông am hiểu nhất là khắc chế thuộc tính, ma nhân nắm lửa trong tay nhất định sẽ bị hồn sủng băng thuộc tính của hắn trấn áp mà chết!

Bạch Ngữ vẫn lẳng lặng đứng yên nơi đó, nhưng sau đó đôi mắt của hắn dần dần bốc cháy lên ngọn lửa màu bạc.

Ngọn lửa chính là chiến ý, chậm rãi thiêu đốt Bạch Ngữ, từ lòng bàn chân thiêu đốt lên tới mái tóc, ngọn lửa màu bạc bay tung lên, đem thân hình như thủy ngân phụ trợ càng thêm có vẻ tà dị yêu quỷ!

Ma diễm vừa bộc phát, hơn mười vạn người quan sát cuộc chiến đều phát ra tiếng kêu kinh hãi!

Không ít người lần đầu tiên chứng kiến nhân loại hóa thân thành dị nhân, thật khó tưởng tượng linh hồn của nhân loại làm sao dung hợp cùng linh hồn của hồn sủng, hình thành được một ma nhân khủng bố có được lực lượng của hồn sủng như thế.

Đôi con ngươi lạnh lùng trong trẻo của Lục Ngọc Cầm vẫn không chút dao động nhìn chăm chú vào Bạch Ngữ.

Dị nhân xuất hiện thường thường sẽ quan hệ tới hồn sủng tà ác, hồn sủng tà ác trong thiên địa cùng linh hồn nhân loại dung hợp xác suất rất thấp, may là ma nhân kia có được linh hồn nhân loại làm chủ đạo, bằng không Lục Ngọc Cầm chắc chắn sẽ không cho phép một ma vật như thế tồn tại trên thế gian.

- Băng thuộc tính…Bạch Ngữ có phiền toái!

Liễu Băng Lam thấp giọng nói.

Trong chiến đấu, sợ nhất là gặp phải thuộc tính khắc chế, rõ ràng thực lực cao hơn đối phương nhưng lại bị đối phương áp chế, vì vậy khi chiến đấu hoàn toàn không thể dốc hết thực lực.

Thế cục hiện tại thật không chút lạc quan, bởi vì rõ ràng đã bị khắc chế trong thuộc tính.

Cả tòa Thiên Sơn bởi vì sự xuất hiện của Băng Từ Linh mà nhiệt độ bị giảm xuống, gió thổi rét lạnh thấu xương như đao cắt, quất vào da thịt có cảm giác vô cùng rát buốt.

Thiên Sơn vốn là nơi băng tuyết, Băng Từ Linh ở trong hoàn cảnh này càng có thể phát huy ra lực lượng băng hệ càng mạnh, vừa so sánh cuộc chiến của Bạch Ngữ càng làm người ta tuyệt vọng.

Khí tức băng hàn đập thẳng vào mặt, đây là khí tức của Băng Từ Linh, một con hồn sủng trung đẳng chủ tể cấp, thật giống như cuồng phong bạo tuyết trấn áp, đem ma diễm trên người Bạch Ngữ tiêu diệt vài phần.

Băng Từ Linh chậm rãi mở rộng, chậm rãi ôm ấp vai mình, thân thể trôi nổi hơi khom xuống, chân sau tựa lên đầu gối trước.

- Hô hô hô hô…

Hàn khí băng tuyết quay quanh như cơn gió lốc, từ trong núi lớn chậm rãi dâng lên.

Từ ban đầu xoắn ốc đến hấp xả, đủ tạo nên cơn bão tuyết, phóng mắt nhìn lại căn bản không nhìn thấy được một khu vực nào bình tĩnh.

Toàn bộ bão tuyết quay cuồng, băng tuyết mênh mông bao phủ cả thiên địa, khiến thân hình Bạch Ngữ chìm đắm bên trong có vẻ vô cùng nhỏ bé, hình thành một sự so sánh hoàn toàn trái ngược.

- Thế nào, mùi vị băng hàn thật thoải mái đi, ma diễm quái nhân?

Bên tai vang lên tiếng cười bén nhọn của Lý Trường Trữ.

- Ngươi có biết hay không, khi ta biết đệ đệ của ta ở Nghiễm Thông Mê giới bị ma diễm thiêu thành tro tàn, ta đã thề, nhất định phải khiến ma diễm quái nhân kia nếm thử mùi vị băng hình thống khổ nhất, hóa thành băng tra!

Thanh âm Lý Trường Trữ vang lên dữ tợn, lúc này mang theo vẻ phẫn nộ cùng thù hận khắc sâu!

Ma diễm của Bạch Ngữ giống như đang bị áp chế, áp chế tới mức giống như sắp dập tắt, thân hình màu bạc như bị đông kết, băng tuyết bao trùm trên người hắn.

Nhưng nhìn hắn như không có gì nóng nảy.

Gió lốc cuồng dã dữ tợn gào thét điên cuồng bên tai, loại băng tuyết phủ thân làm ánh mắt màu bạc của hắn như bịt kín một tầng ảm đạm.

Băng tuyết rầm rĩ làm sao so được với hai mươi năm đóng băng vô tình.

Không ai biết được khi ngủ say trên huyền mị băng phong, cũng không phải chỉ một mình Bạch Ngữ, cùng hắn hôn mê nơi đó, còn có một nữ tử đã bị Yểm Ma lão tổ cắn nuốt sạch linh hồn…

Quanh năm suốt tháng đóng băng tận xương, để cho hắn hoàn toàn không có cảm giác gì với rét lạnh, thậm chí có thật nhiều lần tuyệt vọng, hắn đều muốn trở lại thế giới từng ngủ say kia, tiếp tục hôn mê.

Ít nhất đó là một thời gian giống như thiên hoang địa lão.



Cảm giác đóng băng quen thuộc lượn lờ trên người Bạch Ngữ, tinh thần hắn chợt phục hồi trở lại, lúc này mới phát hiện băng tuyết đã bao trùm hơn phân nửa thân thể hắn.

Bạch Ngữ cũng không e ngại băng hàn, ánh mắt hắn xuyên qua băng tuyết hỗn độn, nhìn chăm chú vào nữ tử ẩn sau lưng Mục Thanh Y.

Không cho phép ai mang đi linh hồn của nàng!

Cho dù tử thần thân lâm, hắn cũng tuyệt không cho phép!

Ma diễm bỗng nhiên thiêu đốt, từ tận sâu trong nội tâm hắn tràn ra, tràn ngập tới thân thể bị đóng băng của hắn!

Người của Vân Cảnh cùng Thần Tông không hề biết, từng trơ mắt nhìn thấy một linh hồn bị cướp đoạt, Bạch Ngữ hóa thân thành ma, hiện giờ bọn hắn còn muốn mang đi linh hồn của nàng, Bạch Ngữ vốn đã hóa thân thành ma, chỉ có thể dùng lửa giận cùng cuồng diễm nói cho bọn hắn biết:

- Không cho ai mang đi linh hồn của nàng! Tử thần cũng không được!

/1793

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status