Sủng Mị

Chương 1509: Quang Vân - Quang Hoàng Sào (hạ)

/1793


Mặt khác, Sở Mộ nhớ rõ Vũ Sa từng đề cập tới ở trong Ấn cốc có một đầu Hồn sủng cực mạnh.

Vũ Sa đã bố trí một cái Hoa Hồn trận ở địa phương sinh vật kia thường xuyên thường lui tới. Chỉ cần Sở Mộ có dẫn nó vào trong trận, Vũ Sa sẽ có biện pháp khống chế nó.

Hồn ước của Sở Mộ chỉ có giới hạn, sau khi đạt tới cấp bậc Hồn Tể và Hồn Hủ không có gia tăng số lượng hồn ước. Nói cách khác, mỗi Hồn sủng sư tối đa chỉ có 15 hồn ước, Sở Mộ không thể tùy tùy tiện tiện ký kết hồn ước với Hồn sủng. Còn Vũ Sa sử dụng Hoa Hồn khống chế cũng tương tự với hồn ước ký kết, hắn mượn nước đẩy thuyền giúp nàng cũng có nghĩa là giúp chính mình.

"Ta muốn tìm Hoàng tộc di tích."

Sở Mộ mở miệng nói.

"Ngươi biết ở đâu không ?"

Lâm Mộng Linh hỏi.

Sở Mộ gật đầu xác nhận. Vũ Sa đã sớm tìm hiểu thấu đáo toàn bộ Ấn cốc. Mặc dù không biết nàng cần lợi dụng Ấn cốc để làm chuyện gì, nhưng Sở Mộ quan tâm nhiều lắm. Hắn chỉ cần biết nó có lợi cho mình và Tân Nguyệt Địa là được rồi.

"Vậy thì cùng đi, ta cũng rảnh rỗi không có việc gì làm."

Hạ Âm nhún vai, cười cười nói.

Hạ Âm tới Ấn cốc là muốn tìm kiếm một loại Ma Thạch hi hữu. Nhưng hắn không biết Ma Thạch hi hữu nằm ở địa phương nào trong Ấn cốc, đành phải đi khắp nơi tìm kiếm không mục đích.

Lâm Mộng Linh cũng có chuyện riêng của mình, nhưng nàng nguyện ý cùng đi xem Hoàng tộc di tích. Bởi vì vị trí Hoàng tộc di tích nằm rất gần địa phương nàng cần tới.

Bên trong Ấn cốc có rất nhiều sinh vật cường đại, ba người không dám lớn lối phi hành giống như Vũ Vân Long.

Bọn họ từ từ băng ngang qua từng dãy đại địa xám xịt. Thời gian đại khái qua chừng ba ngày, phía trước mặt ba người xuất hiện một dãy núi đồi quái dị.

Mỗi ngọn núi từ dưới đất mọc lên, đỉnh núi đâm thẳng vào trong mây giống như là tòa tháp nguy nga, tráng lệ.

Ba người Sở Mộ tiếp tục vượt qua dãy núi, mây đen mù mịt đột nhiên tản ra để lộ cả vùng đất màu xám tro thê lương cực độ.

Thế giới trước mắt bọn họ lập tức mở rộng ra, khí tức quang minh tràn ngập trong không gian ngược lại làm cho Sở Mộ cảm thấy không thích ứng. Dù sao bản thân hắn cũng có Ám thuộc tính cực kỳ chán ghét không khí ở nơi này.

"Chẳng lẽ là vì trong Ấn cốc Quang thuộc tính quá mức cường đại mới áp chế lực lượng của mình ?"

Sở Mộ lầm bầm tự nhủ.

Bán Ma và Thiện Ác nữ vương có tà tính rất mạnh. Sở Mộ có thể cảm giác được rõ ràng từ khi bước vào vùng thổ địa này, thực lực hắn đã bị áp chế nghiêm trọng.

Vong Mộng là Hồn sủng Ám thuộc tính, ở chỗ này khẳng định không hề thoải mái.

"Ly lão nhi, đây là chuyện gì xảy ra? Mới vừa rồi thiên hôn địa ám, tại sao đột nhiên xuất hiện Quang nguyên tố nồng đậm vậy ?"

Sở Mộ nghi ngờ hỏi.

"Thiếu chủ, không gian này hẳn là lấy Quang nguyên tố làm chủ. Lúc trước các ngươi ở địa phương ánh sáng không thể chiếu tới, cho nên chưa thể cảm giác nơi này đặc thù. Những góc khuất đó là nơi trú ẩn của các chủng tộc hắc ám. Bây giờ các ngươi vượt qua qua sơn mạch hiển nhiên là cảm thụ biến hóa khác hẳn."

Ly lão nhi chậm rãi giải thích.

"Vậy thì Hoàng tộc di tích nơi này chẳng phải là Quang Hoàng di tích rồi? Vong Mộng là Hoàng tộc Ám thuộc tính không có cách nào niết bàn tái tạo trong di tích Quang thuộc tính."

Sở Mộ lại hỏi tiếp.

"Trước kia Vong Mộng đúng là không thể, nhưng bây giờ rất khó dự đoạn. Thật ra Vong Lôi không còn là Hắc Ám hệ đơn thuần nữa, mà nắm giữ một loại thuộc tính mới, Quang thuộc tính áp chế Vong Mộng cũng không mạnh. Vì thế chưa chắc Hoàng tộc di tích nơi này bài xích nó niết bàn tái tạo."

Ly lão nhi nói.

"À, trước tiên tới đó rồi tính tiếp !"

Sở Mộ quả thật không thích nơi này, phần lớn Hồn sủng của hắn đều có Hắc Ám thuộc tính. Giống như Dạ, Chiến Dã, Quỷ Quân cũng không thích nơi này, nếu như phát sinh chiến đấu nhất định bị tước nhược thực lực nghiêm trọng.

Còn Mạc Tà là Hỏa thuộc tính coi như là quan hệ rất gần với Quang thuộc tính. Nó nằm trên bả vai Sở Mộ hưởng thụ tia sáng ấm áp chiếu rọi vô cùng thoải mái.

"Phía trước là cái gì?"

Lâm Mộng Linh chỉ tới đường chân trời, kinh ngạc nói.

Sở Mộ ngẩng đầu nhìn tới bất chợt phát hiện phía chân trời xuất hiện một đoàn Quang Vân (mây ánh sáng).

Quang Vân tản ra ánh sáng chói lòa trắng như sữa, khí tức thánh khiết, giống như là một tòa tiên cảnh trôi nổi ở giữa không trung.

Phía dưới Quang Vân là hàng loạt ngọn núi dựng đứng sừng sững giữa thiên địa, cảnh tượng rất giống cột trụ chống trời nâng đỡ Thiên cung.

"Nơi đó hẳn là Hoàng tộc di tích."

Sở Mộ nói.

Vũ Sa chỉ cho Sở Mộ phương hướng trùng khớp với nơi này, nhưng nàng không có nói rõ đó là Quang Hoàng di tích. Đoán chừng nàng lo lắng Sở Mộ không có hứng thú đối với Quang hệ Hoàng tộc di tích, cố ý giấu diếm tin tức.

Sở Mộ lắc đầu cảm khái, tâm nhãn nữ nhân này đúng là nhỏ nhặt, sau này trở về nhất định phải dạy dỗ nàng “cẩn thận”.

"Ừ, ta thấy rất nhiều Quang Tước, hẳn là chúng nó chịu trách nhiệm bảo vệ Hoàng tộc di tích."

Hạ Âm nói.

"Tại sao ta không thấy?"

Lâm Mộng Linh từ đằng xa nhìn lại, nhưng trong mắt nàng chỉ thấy Quang Vân chói lòa.

Sở Mộ đứng trong góc tối, tầm mắt nhìn ra ngoài rất tốt. Nhưng dưới ánh mặt trời sáng rỡ, ngược lại có cảm giác vô cùng khó chịu. Về phần Quang Tước hiển nhiên là không thấy một con.

"Ha ha, chỉ là thị lực của ta hơi bị tốt. Đi nào, nếu vận khí tốt không chừng có thể lượm được một quả trứng Phượng Hoàng."

Hạ Âm nở nụ cười sáng lạn.

Đẳng cấp Hoàng tộc Hồn sủng đương nhiên là cực cao. Hơn nữa, Ấn cốc là địa phương tồn tại từ thời cổ xưa, phần lớn sinh vật đều có huyết thống cường đại. Huống chi là Hoàng tộc ở nơi này hẳn là chủng loại trăm năm khó gặp.

Đường xá xa xôi, núi non hiểm trở, bọn họ đi tiếp khoảng chừng một ngày mới tiếp cận khu vực Quang Vân.

Vô số Quang Tước phát ra ánh sáng rực rỡ không ngừng bay loạn, hình thể mỗi con dài chừng mười thước, tiếng kêu thanh thúy rất giống chim công.

Đẳng cấp Quang Tước rất cao, số lượng đông đảo làm cho ba người tương đối kiêng kị.

"Sở Mộ, trên người của ngươi tản ra tà khí nồng đậm, nếu ngươi tiến vào Quang Hoàng Sào nhất định sẽ bị chúng nó xem như địch nhân tập kích. Ngươi xem kìa, chúng ta còn ở xa như vậy mà chúng nó đã cảnh giác ngó chừng ngươi."

Lâm Mộng Linh chỉ vào mấy con Quang Tước đang bay lảng vãng cảnh giới ở bên ngoài, giọng nói vô cùng nghiêm túc.

"Quả thật !"

Sở Mộ chỉ biết cười khổ.

Bản thân hắn có Hắc Ám thuộc tính, từ nhỏ tới lớn tàn sát quá nhiều dẫn đến cả người lây nhiễm sát khí nồng nặc. Chủng loại sinh vật giống như hắn rõ ràng là thiên sinh đối nghịch với Quang hệ Hồn sủng thánh khiết. Thậm chí là không cần phát sinh mâu thuẫn, hễ thấy mặt nhất định là chém giết không chết không thôi.

"Sau khi rời khỏi Ấn cốc, ta nhất định sẽ cho người điều tra lai lịch của ngươi, vừa nhìn đã biết không phải là hạng người tốt lành."

Lâm Mộng Linh liếc sang Sở Mộ, ngữ khí bất thiện.

Khí chất Lâm Mộng Linh đúng lúc trái ngược với Sở Mộ, nàng thường sống ở Thần Tông quanh năm Thánh quang bao phủ, tiên khí bồng bềnh. Cộng thêm chính nàng cũng thiên vị đối với Quang hệ Hồn sủng, cho nên từ trong xương tủy rất là chán ghét tất cả sinh vật hắc ám.

"Ta chưa từng nói mình là người tốt."

Sở Mộ trả lời rất thành thực.

"Vậy Hàn Nhi Tinh có phải ngươi giết không?"

Lâm Mộng Linh mở to hai mắt, từ từ đi tới trước mặt Sở Mộ.

Sở Mộ có chút câm lặng, hắn thật sự không biết vị nữ thần thiên kiêu của Thần Tông này vốn là đơn thuần, hay là giảo hoạt.

Cho dù nàng có hoài nghi người khác cũng không thể động một chút là trực tiếp hỏi, bất kỳ phạm nhân nào tố chất tâm lý bình thường nhất định là kiên quyết không thừa nhận. Không cần phải nói đến Sở Mộ vốn là lão thủ giết người cướp của.

"Mộng Linh muội muội, Sở huynh đệ của chúng ta sẽ không bị nhan sắc ngươi lay động đâu! Ngươi dùng phương thức này bức cung chắc chắn không có tác dụng."

Hạ Âm cười cười nói.

"Lăn sang một bên."

Lâm Mộng Linh tức giận hai tay chống nạnh, thái độ không hề khách khí đối với Hạ Âm.

Lâm Mộng Linh là phó phán quan Thần Tông, sự kiện Hàn Nhi Tinh bị giết vốn là nhiệm vụ của nàng.

Hai người Hạ Âm và Sở Mộ thật sự thần bí, lai lịch bí ẩn khó lường. Nàng không thể phán đoán rốt cuộc hai người bọn họ khi nào nói thật, khi nào nói dối.

Lâm Mộng Linh nhận thức Hạ Âm khá lâu, cũng biết một ít lai lịch xuất thân của hắn. Nhưng nàng không biết chút gì về Sở Mộ.

Lâm Mộng Linh đã trải qua trấn thủ ba mươi ngày, lại thấy nhiều thi thể chất chồng như thế tự nhiên có thể phán đoán thực lực Sở Mộ, ít nhất hắn không có yếu hơn nàng và Hạ Âm. Nàng rất kỳ quái một người xuất thân từ Tân Nguyệt Địa nho nhỏ tại sao có thể đạt tới cảnh giới này? Phải biết rằng cách đây vài năm, Tân Nguyệt Địa thậm chí còn không có Hồn sủng sư cấp chúa tể.

Hơn nữa, Lâm Mộng Linh nhận thấy trong người Sở Mộ có một cỗ khí tức thần bí, tà dị chí cực.

Sở Mộ bây giờ cũng hết đường xoay xở rồi, không biết làm cách nào mới có thể xâm nhập Quang Hoàng Sào. Hắn khẳng định không thể một đường giết vào, trong đó có quá nhiều Quang Tước cao cấp, nói không chừng còn có cấp bậc sơ đẳng và trung đẳng Bất Hủ. Nếu ba người lỗ mãng xông vào thì đừng mong an toàn lui ra.

Thế nhưng, điều này cũng chứng minh Phượng Hoàng di tích rất đặc thù, nói gì cũng phải nghĩ biện pháp đưa Vong Mộng vào trong đó.

Sào huyệt Hồn sủng huyết thống càng cao lại càng thủ vệ sâm nghiêm, đồng thời cũng bài xích tất cả sinh vật ngoại lai tiếp cận.

/1793

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status