Đây là một trận tiêu hao chiến trong kế hoạch của Sở gia?
Nếu như thế thì còn gì là thiên lý nữa chứ? Trận đánh này còn muốn khoa trương hơn mấy trận bán kết trước đó, thời gian chưa tới hai phút đã hoàn toàn kết thúc chiến đấu.
Sở Mộ lạnh nhạt tiến về phía trước vài bước, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn xuống Chu Lệ Quân đang ngồi bệch dưới đất, chậm rãi nói: "Triệu hoán ba con, toàn bộ chết."
Lúc này Chu Lệ Quân làm gì còn có tâm tình kiêu căng và khinh thường như lúc nãy, vừa nghe Sở Mộ nói câu kia liền sợ hãi tới cực điểm, vội vã bò ngược về phía sau y như tránh tà vậy.
"Ngươi... ngươi lại dám hạ sát thủ."
Chu Thượng Khách rốt cuộc bộc phát tức giận.
Hiệu quả hàn độc xâm lấn tuy trôi qua rất nhanh nhưng tác dụng chính là trí mạng, nếu khống chế tốt sẽ không có bao nhiêu người phát hiện. Bản thân Chu Thượng Khách cũng có một đầu Băng Không Tinh Linh nên hiểu rõ hàn độc xâm lấn, lúc nãy đột nhiên nhìn thấy Chu Lệ Quân mất đi hai con Hồn sủng liên tiếp mới vội vã hô lên nhắc nhở.
Chu Thượng Khách nhảy lên trên chiến trường, chạy tới trước mặt Chu Lệ Quân rồi ôm chầm lấy nàng, tức giận đến mức hai bàn tay không ngừng run rẩy.
Sở Thiên Hằng từ trong khiếp sợ khôi phục lại như cũ, cũng nhảy lên chiến trường nhanh như chớp, mặt đối mặt với Chu Thượng Khách đang chuẩn bị liều mạng.
"Hai vị, mời rời khỏi chiến trường, nếu không Hưu Quái ta sẽ không khách khí." Thanh âm một nam tử trung niên bỗng nhiên vang lên khá trầm trọng.
Người này là Hưu Quái, phó thành chủ Lam Hà thành cấp chín, ở trong La Vực có danh vọng rất cao. Cho dù là thành chủ Dương Khoát cũng phải tôn xưng một tiếng lão tiên sinh.
Lời của hắn hiển nhiên là quyền uy lớn nhất trong đại hội tiến cử này. Mặc dù Chu Thượng Khách tức giận chuẩn bị bộc phát cũng phải sinh sôi nuốt ngược xuống bụng, dìu Chu Lệ Quân đang sợ hãi vô hồn rời khỏi sân thi đấu.
Sở Thiên Hằng thấy Chu Thượng Khách đã lui về, hiển nhiên cũng không dám phá hư quy củ, chỉ gật đầu với Sở Mộ rồi lập tức lui xuống.
Từ khi Sở Mộ đánh bại Chu Lệ Quân đến lúc Chu gia và Sở gia phát sinh xung đột, toàn bộ quảng trường đều vô cùng an tĩnh, cho đến khi người chủ sự Hưu Quái ra lệnh tiếp tục, khắp quảng trường mới đột nhiên bộc phát một tràng nghị luận vang lên như sấm.
"Cái tên này có đúng là bị Hồn sủng trốn tránh cách đây bốn năm không?"
"Ta chưa từng thấy qua Băng Không Tinh Linh và Ma Thụ chiến sĩ nào mạnh mẽ cỡ đó, cho dù là Hồn sủng cấp thống lĩnh bình thường cũng rất khó đối phó."
"Cái tên Sở Mộ này không có chết, nhất định là Sở gia tiến hành huấn luyện bí mật bốn năm, sau đó cho làm vương bài ở đại hội tiến cử lần này."
Đủ các loại thanh âm vang lên, không ai ngờ rằng Sở Mộ vốn không được coi trọng lại có thể đánh bại Chu Lệ Quân nhanh như thế.
"Sở Minh ơi là Sở Minh, không nghĩ tới ngươi còn giữ một chiêu như vậy, còn tưởng rằng ngươi muốn dùng Sở Mộ chơi trò hao tổn chiến cố ý thua trận này. Đúng là chịu khó đầu tư tâm huyết nhỉ? Thế mà mua cho Sở Mộ mấy con Hồn sủng cường đại như thế, gừng càng già càng cay, lòng dạ ngươi không phải là sâu bình thường nha!" Gia chủ Tần gia - Tần Xương đột nhiên vỗ tay một cái, bộ dạng như là chợt tỉnh ngộ, quay sang nói với Sở Minh.
Vầng trán đầy nếp nhăn của Sở Minh vẫn còn đang nhăn lại, ánh mắt cũng trợn tròn thật to. Nhưng vừa nghe thấy Tần Xương nói câu kia, hắn mới kịp thời phục hồi tinh thần.
"Ha hả, đâu có đâu có..." Sở Minh vừa cười cười vừa xua tay khách sáo trả lời Tần Xương.
Trên thực tế, Sở Minh đúng là để cho Sở Mộ ‘thực lực yếu nhất’ đánh một trận hao tổn chiến, trận này ở trong ý định của hắn nhất định là thua rồi.
Nhưng mà hắn đâu có lường trước Sở Mộ lại có thể chiến đấu và tạo thành kết quả rung động như thế.
Về phần dùng một đống tiền mua cho Sở Mộ hai con Hồn sủng thiên phú kinh khủng thì chính Sở Minh vẫn còn đang âm thầm kinh hãi đây. Hắn làm gì có tiền mua cho Sở Mộ mấy con Hồn sủng như vậy, trước kia hạ quyết tâm mua một con Mặc Dã 70 vạn kim tệ còn bị Sở Mộ cự tuyệt kia mà. Đến tột cùng xuất xứ của Hồn sủng kia thì Sở Minh cũng rất muốn biết, người ta có thể hỏi hắn nhưng hắn đi hỏi ai đây?
"Xem đi, mau nhìn xem, ta cũng biết, ta cũng biết mà, thực lực Tứ đệ còn mạnh hơn chúng ta nhiều. Một đám tự cao tự đại kia lại không tin lời ta nói, hiện tại đã thấy chưa? Cái con Băng Không Tinh Linh, còn có Ma Thụ chiến sĩ nữa, kinh khủng chưa?" Nhìn thấy Sở Mộ đã thể hiện ra thực lực chân chính, Sở Trữ căn bản không có cách nào kìm chế kích động trong lòng.
Trong khoảng thời gian này Sở Trữ cũng cảm thấy oan uổng dùm cho Sở Mộ, hắn thấy người trong gia tộc không coi trọng Sở Mộ mà làm ra đủ thứ hành động ngu xuẩn. Bây giờ nhìn thấy mọi người trợn tròn mắt kinh ngạc, Sở Trữ chẳng thèm quan tâm cái gì là thanh niên cao thủ đệ nhất của Chu gia hay là một đời thanh niên cường giả của Dương gia. Chỉ cần Sở Mộ ra tay là cả đám đều phải dạt sang một bên hết.
Sở Anh, Sở Hưng, Sở Hà và Sở Lãng cho đến bây giờ còn chưa có khép miệng lại, bọn họ từng thấy qua mấy người ẩn giấu thực lực, nhưng chưa từng thấy ai hạ thấp tới mức đó. Đến lúc này bọn họ coi như là triệt để mở rộng tầm mắt rồi.
"Tốt, tốt quá đi chứ." Rốt cuộc Sở Hưng từ từ khôi phục tinh thần lại như cũ, trong nội tâm cuồn cuộn mừng rỡ như điên tự nhiên mất tự chủ hô lên một tiếng.
Sở Mộ thắng lợi trận này không thể nghi ngờ đã tạo ra danh tiếng vang dội hoàn toàn nghiêng về phía Sở gia.
Ngay cả Sở Hà rất ít nói chuyện vẫn còn đang ngây người tại chỗ, vẻ mặt và ánh mắt đều lộ ra nét kinh ngạc và vui sướng khó tả.
Về phần Sở Anh suốt ngày nói Sở Mộ thực lực không đủ cho ra vẻ mặt phong phú nhất, thậm chí là không thể tin được cái tên đang đứng ở trên chiến trường kia chính là Sở Mộ.
"Không ngờ rằng còn có một chiêu sát thủ lớn như thế, lão già Sở Minh đúng là chịu xuất huyết mà, bồi dưỡng cái tên phế vật kia trưởng thành nhanh quá mức." Gia chủ Dương gia - Dương Khoát mặt mày âm trầm xuống, giọng nói cũng lộ ra mấy phần quái dị.
"Ừ, quả thật là bất ngờ, xem ra lần này Chu gia lành ít dữ nhiều rồi." Dương Lạc Bân nhìn về phía Sở Mộ ‘đột ngột tăng cường thực lực’, ánh mắt cũng dại ra một lúc, khóe miệng khẽ co giật mấy cái cho thấy sự rung động trong nội tâm hắn.
Sau khi nói xong, Dương Lạc Bân cố ý nhìn thoáng qua nam tử đang đứng bên cạnh, người này từ lúc xuất hiện đã giấu mình trong bộ trường bào rộng thùng thình.
Nam tử mặc trường bào ngẩng đầu lên để lộ ra ánh mắt thâm thúy, trong đó còn kèm theo một tia hài hước kỳ lạ.
"Ngài thấy thế nào?" Dương Lạc Bân lộ ra vẻ nhún nhường hiếm có, mở miệng hỏi thăm người thanh niên thần bí.
Thanh niên chỉ nhếch miệng không nói lời nào, nhưng vẻ mặt của hắn dần dần biến hóa.
"Trận thứ hai, Sở Mộ và Chu Sinh Thành."
Thành viên Chu gia đã sớm cau mày khó xử rồi, trong lúc nhất thời không biết nên phái ai ra đối phó cái tên Sở Mộ cường hãn kia, cuối cùng mới hạ quyết tâm phái ra Chu Sinh Thành thực lực mạnh gần bằng Chu Phan.
"Triệu hoán Hồn sủng." Người trọng tài nhìn thoáng qua Chu Sinh Thành, bình thản nói.
Chu Sinh Thành ý thức được Sở Mộ có hai con Hồn sủng rất khó đối phó, vừa ra trận liền triệu hoán ba con Hồn sủng ra ngoài.
Ba đồ án triệu hoán lần lượt xuất hiện theo thứ tự, các loại màu sắc rực rỡ thay nhau bộc phát.
Vốn quảng trường vào giờ ngọ đang có ánh mặt trời chiếu xuống sáng rỡ, nhưng khi hắn hoàn thành triệu hoán đột nhiên có một khu vực u ám kỳ lạ.
"Ám Ảnh."
Ám Ảnh:
Yêu Thú giới - Yêu Linh hệ - Hắc Ám tộc - Ám Ảnh á tộc - cao đẳng cấp nô bộc
Ám Ảnh là Hồn sủng tương đối hiếm thấy, mặc dù bị liệt vào hàng ngũ cao đẳng cấp nô bộc, nhưng có năng lực sánh ngang cấp chiến tướng. Chu Sinh Thành triệu hồi ra đầu Ám Ảnh này rõ ràng là sáu đoạn chín giai, sắp đột phá đến trình độ bảy đoạn.
Chương 56: Hiển lộ phong mang - Kinh sợ toàn trường (hạ)
"Đầu Ám Ảnh này vừa nhìn cũng biết đã sử dụng hồn tinh Ám thuộc tính cường hóa, khí tức tương đối kinh khủng."
"Ám Ảnh là Hồn sủng có năng lực hạn chế cực mạnh, không dễ đối phó đâu."
"Còn kia là sáu đoạn tám giai Thiên Nham Tinh Linh cũng rất mạnh, hiển nhiên là muốn khắc chế Băng Không Tinh Linh của Sở Mộ."
Chu Sinh Thành gọi ra con Hồn sủng thứ ba hoàn toàn nằm ngoài dự đoán mọi người, đó là Hoa hệ Hồn sủng - Quỷ Liêm Hoa Yêu.
Quỷ Liêm Hoa Yêu:
Thực Vật giới - Hoa hệ - Hoa Yêu tộc - Quỷ Liêm Hoa Yêu á tộc - Sơ đẳng cấp thống lĩnh.
Con Quỷ Liêm Hoa Yêu này đã đạt tới sáu đoạn một giai, từ ngoại hình có lẽ chưa trải qua hồn tinh thuộc tính bồi dưỡng, lực chiến đấu không tính là mạnh.
"Hai con kỳ sủng nha! Định lấy phương thức này đánh bại Sở Mộ?"
Tất cả mọi người có thể nhìn ra được đối phương triệu hoán đội hình hoàn toàn là khắc chế với Hồn sủng của Sở Mộ, trên phương thuộc tính thì Sở Mộ đã thua thiệt rất lớn.
"Cần thay đổi Hồn sủng không?" Người trọng tài nhìn thoáng qua Sở Mộ, để cho Sở Mộ có thời gian thay đổi Hồn sủng.
Sở Mộ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không có dự định đổi Hồn sủng.
Thay đổi Hồn sủng hiển nhiên là phải tiêu hao hồn lực, hồn lực Sở Mộ được sử dụng là có hạn, nếu không cần thiết hắn sẽ tận lực tiết kiệm đề phòng mọi tình huống có thể phát sinh.
"Chiến đấu, bắt đầu !"
Người trọng tài ra lệnh một tiếng, hàng rào cột trụ bên ngoài lại dâng lên hỏa diễm.
Khi còn ở Thanh Yểm Ma đảo, Sở Mộ đã chứng kiến kỹ năng của Ám Ảnh, biết được Hồn sủng Ám hệ thuần túy là tồn tại u linh, trong lúc di chuyển vô hình bất định. Vì thế hắn lập tức kéo giãn chiến tuyến.
Quả nhiên trong nháy mắt chiến đấu vừa mới bắt đầu, sáu đoạn chín giai Ám Ảnh đột nhiên biến thành bóng ma mơ hồ biến mất vào trong không khí. Sau đó phía sau những cột trụ dần dần hiện ra mấy bóng đen quỷ dị không ngừng đung đưa.
"Ngưng, Băng Tường."
"Đinh !"
Băng Không Tinh kêu lên một tiếng, liên tục buông thả Băng Tường không có bất kỳ mục tiêu nào, trong chớp mắt đã tạo ra mấy bức tường băng có vẻ lộn xộn trong phạm vi chiến trường.
Băng Tường buông thả tường băng không hề có quy tắc, nhưng thật ra Sở Mộ đang lợi dụng nguyên lý phản xạ ánh mặt trời tạo thành một khu vực không có bóng tối.
Quả nhiên, khi ánh mặt trời chiếu vào mấy bức tường băng, mảnh đất chung quanh Sở Mộ và Hồn sủng đã không còn bóng tối nữa, con Ám Ảnh xuất quỷ nhập thần kia chỉ có thể du đãng bên ngoài Băng Tường, không có cách nào đến gần đối phương.
"Lần đầu tiên thấy có người sử dụng Băng Tường như vậy."
"Đúng là quá hay, dạy ta biết một chiêu mới."
Sở Mộ sử dụng Băng Tường phát huy ra tác dụng như thế làm cho mọi người hô lên khen ngợi mấy tiếng.
Tần Mộng Nhi thấy Sở Mộ dùng đến chiến thuật này chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, bởi vì nàng nghĩ đến trước kia Sở Mộ từng chỉ cho nàng cách thức y như thế.
Tần Mộng Nhi nhớ được trước kia Sở Mộ nói đến chiến thuật và vận dụng các loại kỹ năng luôn luôn bày ra bộ dạng sảng khoái y như đang ở trên chiến trường vậy, Trên thực tế những lúc đó hắn chỉ có thể tưởng tượng ra mà thôi, nếu không có hoàn cảnh thực tế thì không thể tạo ra hiệu dụng chân chính.
Bây giờ nhìn thấy Sở Mộ có thể sử dụng đến chiến thuật từng tận tâm suy nghĩ, nàng quả thật cảm thấy cao hứng dùm cho Sở Mộ.
Chu Sinh Thành thấy thế lập tức ra lệnh cho Thiên Nham Tinh Linh đánh nát Băng Tường.
"Ầm ầm !"
Từng bức tường băng cứng rắn bị kỹ năng Nham hệ biến thành mảnh vụng rơi lả tả xuống mặt đất.
Nhìn thấy Băng Tường lần lượt bị đánh nát, Sở Mộ cũng chậm rãi lui về phía sau, đồng thời cho Băng Không Tinh Linh tiếp tục buông thả Băng Tường. Còn Ma Thụ chiến sĩ cùng Quỷ Liêm Hoa Yêu tiến hành triền đấu (kéo dài, trì hoãn) giữa hai Hồn sủng Thực Vật giới.
"Hình như bị khắc chế quá lớn."
Nhìn thấy Sở Mộ và Hồn sủng không ngừng lui về phía sau, tất cả mọi người trong Sở gia bắt đầu lo lắng.
Đúng là theo tình trạng bây giờ để suy đoán thì Sở Mộ đang bị đối phương áp chế, Băng Không Tinh Linh phải liên tục thi triển Băng Tường phòng ngừa Ám Ảnh đánh lén, nhưng mà có Thiên Nham Tinh Linh tồn tại, mấy bức tường băng sẽ bị đánh nát rất nhanh.
"Lùi lại có dụng ý gì chứ?" Trên mặt Chu Sinh Thành hiện lên nụ cười đắc ý, ra lệnh cho Hồn sủng của mình đuổi theo. Đồng thời chín hắn cũng thi triển hồn kỹ Nham hệ nhằm nhanh chóng phá nát Băng Tường cản trở.
Sở Mộ biểu hiện vô cùng tĩnh táo, lui về phía sau với tốc độ không nhanh không chậm, vững vàng bố trí hàng loạt đạo phòng ngự kìm chế đối phương.
Chu Sinh Thành sử dụng tổ hợp Hồn sủng đúng lúc chèn ép hai con Hồn sủng có lực sát thương lớn của Sở Mộ. Chu Sinh Thành tựa hồ không có ý định thay đổi Hồn sủng, vẫn tiếp tục đắc ý dùng hồn lực vào việc thi triển hồn kỹ.
Chú ngữ chậm rãi niệm lên, lần này Chu Sinh Thành dự định thi triển ra kỹ năng Nham Vẫn Bạo uy lực đạt tới cấp bảy, hiển nhiên là muốn một kích đả thương nặng hai con Hồn sủng của Sở Mộ.
"Ầm !"
Băng Tường lại nát bấy lần nữa, lúc này trong sân thi đấu đã không còn một bức tường băng nào nữa, không có ánh mặt trời chiếu sáng nên bóng tối cũng dần dần lan tràn ra bốn phía. Ám Ảnh lập tức men theo không gian u ám mò tới gần Băng Không Tinh Linh.
“Định Ảnh Đoạt Hồn.”
Sở trường của Ám Ảnh chính là Định Ảnh Đoạt Hồn, một khi thi triển thành công thì Hồn sủng đối phương sẽ không có cách nào thi triển kỹ năng, di động thân thể cũng vô cùng khó khăn.
Không còn bị thứ gì trở ngại, Ám Ảnh buông thả kỹ năng bao phủ lên trên người Băng Không Tinh Linh, hình thành một vòng tròn màu đen trong suốt trói chặt thân thể Băng Không Tinh Linh.
Chu Sinh Thành đang niệm chú ngữ nhếch miệng cười, một khi Sở Mộ - Băng Không Tinh Linh bị hạn chế thì thắng lợi chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi. Hắn không cần phải hao phí hồn lực thi triển ma pháp.
Bóng đen bao phủ thân thể Băng Không Tinh Linh y như trùm kín tinh thần đám người Sở gia. Tất cả mọi người đều lo lắng quan sát tình hình, bởi vì ai cũng nhìn ra được Băng Không Tinh Linh bị hạn chế thì chiến đấu đã chuẩn bị kết thúc.
Thế nhưng, ngay khi tất cả mọi người đang âm thầm lo lắng, Sở Mộ lại nở nụ cười kỳ lạ.
Nụ cười này mang theo một chút tà mị, một chút tàn nhẫn, thậm chí hai tròng mắt màu đen lặng lẽ tỏa ra sát ý vô hình.
"Ngưng, giết."
Sở Minh trực tiếp nói với Băng Không Tinh Linh, đợi chờ ẫn nhẫn chính là vì thời điểm này.
"Đinh !"
Thanh âm Băng Không Tinh Linh như một tiếng chuông bàng bạc chấn động tâm thần tất cả mọi người đang xem cuộc chiến.
Trong lúc tiếng vang thanh thúy truyền đi, Băng Không Tinh Linh vốn đang bị bóng ma bao phủ từ từ tan rã.
Ám Ảnh thi triển ra Định Ảnh Đoạt Hồn triệt để bao phủ xuống, nhưng chỉ có thể cắn nuốt chút ít Băng Tinh rời rạc, căn bản không có chạm vào thân thể Băng Không Tinh Linh.
Băng Không Tinh Linh đột nhiên biến mất lập tức trấn trụ tất cả mọi người, trong lúc mọi người còn đang kinh hãi, từ phía bên kia chiến trường xa xa và hỗn loạn, nơi có một bức tường băng nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh Băng Không Tinh Linh.
“Băng Kính.”
Không có một ai nghĩ tới Băng Không Tinh Linh không ngừng buông thả Băng Tường để phòng ngự Ám Ảnh tiến công, đồng thời cũng âm thầm bố trí một cái Băng Kính bẫy rập. Lúc này Băng Không Tinh Linh đã xuất hiện ở sau lưng Chu Sinh Thành và ba con Hồn sủng, khoảng cách với Chu Sinh Thành không tới ba mươi thước.
"Đinh !"
Băng Không Tinh Linh đã niệm xong chú ngữ từ lâu, nhất thời một luồng hàn khí rét lạnh kinh người tùy ý khuếch tán, vô số Băng Tinh nhanh chóng ngưng tụ ở trên đỉnh đầu Băng Không Tinh Linh.
Băng Tinh nho nhỏ hợp lại biến thành một thanh Băng Kiếm, ngay sau đó là mười sáu thanh Băng Kiếm hiện ra quanh người Băng Không Tinh Linh.
"Đinh !"
Một tiếng ngâm nga vang lên, Băng Không Tinh Linh khống chế mười sáu thanh Băng Kiếm dài tới sáu thước từ trên cao đâm xuống.
Một đường Băng Kiếm bay đi, hàn mang tràn ra bốn phía.
Toàn bộ Băng Kiếm đều nhắm mục tiêu chính là thân thể Chu Sinh Thành.
Nếu như thế thì còn gì là thiên lý nữa chứ? Trận đánh này còn muốn khoa trương hơn mấy trận bán kết trước đó, thời gian chưa tới hai phút đã hoàn toàn kết thúc chiến đấu.
Sở Mộ lạnh nhạt tiến về phía trước vài bước, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn xuống Chu Lệ Quân đang ngồi bệch dưới đất, chậm rãi nói: "Triệu hoán ba con, toàn bộ chết."
Lúc này Chu Lệ Quân làm gì còn có tâm tình kiêu căng và khinh thường như lúc nãy, vừa nghe Sở Mộ nói câu kia liền sợ hãi tới cực điểm, vội vã bò ngược về phía sau y như tránh tà vậy.
"Ngươi... ngươi lại dám hạ sát thủ."
Chu Thượng Khách rốt cuộc bộc phát tức giận.
Hiệu quả hàn độc xâm lấn tuy trôi qua rất nhanh nhưng tác dụng chính là trí mạng, nếu khống chế tốt sẽ không có bao nhiêu người phát hiện. Bản thân Chu Thượng Khách cũng có một đầu Băng Không Tinh Linh nên hiểu rõ hàn độc xâm lấn, lúc nãy đột nhiên nhìn thấy Chu Lệ Quân mất đi hai con Hồn sủng liên tiếp mới vội vã hô lên nhắc nhở.
Chu Thượng Khách nhảy lên trên chiến trường, chạy tới trước mặt Chu Lệ Quân rồi ôm chầm lấy nàng, tức giận đến mức hai bàn tay không ngừng run rẩy.
Sở Thiên Hằng từ trong khiếp sợ khôi phục lại như cũ, cũng nhảy lên chiến trường nhanh như chớp, mặt đối mặt với Chu Thượng Khách đang chuẩn bị liều mạng.
"Hai vị, mời rời khỏi chiến trường, nếu không Hưu Quái ta sẽ không khách khí." Thanh âm một nam tử trung niên bỗng nhiên vang lên khá trầm trọng.
Người này là Hưu Quái, phó thành chủ Lam Hà thành cấp chín, ở trong La Vực có danh vọng rất cao. Cho dù là thành chủ Dương Khoát cũng phải tôn xưng một tiếng lão tiên sinh.
Lời của hắn hiển nhiên là quyền uy lớn nhất trong đại hội tiến cử này. Mặc dù Chu Thượng Khách tức giận chuẩn bị bộc phát cũng phải sinh sôi nuốt ngược xuống bụng, dìu Chu Lệ Quân đang sợ hãi vô hồn rời khỏi sân thi đấu.
Sở Thiên Hằng thấy Chu Thượng Khách đã lui về, hiển nhiên cũng không dám phá hư quy củ, chỉ gật đầu với Sở Mộ rồi lập tức lui xuống.
Từ khi Sở Mộ đánh bại Chu Lệ Quân đến lúc Chu gia và Sở gia phát sinh xung đột, toàn bộ quảng trường đều vô cùng an tĩnh, cho đến khi người chủ sự Hưu Quái ra lệnh tiếp tục, khắp quảng trường mới đột nhiên bộc phát một tràng nghị luận vang lên như sấm.
"Cái tên này có đúng là bị Hồn sủng trốn tránh cách đây bốn năm không?"
"Ta chưa từng thấy qua Băng Không Tinh Linh và Ma Thụ chiến sĩ nào mạnh mẽ cỡ đó, cho dù là Hồn sủng cấp thống lĩnh bình thường cũng rất khó đối phó."
"Cái tên Sở Mộ này không có chết, nhất định là Sở gia tiến hành huấn luyện bí mật bốn năm, sau đó cho làm vương bài ở đại hội tiến cử lần này."
Đủ các loại thanh âm vang lên, không ai ngờ rằng Sở Mộ vốn không được coi trọng lại có thể đánh bại Chu Lệ Quân nhanh như thế.
"Sở Minh ơi là Sở Minh, không nghĩ tới ngươi còn giữ một chiêu như vậy, còn tưởng rằng ngươi muốn dùng Sở Mộ chơi trò hao tổn chiến cố ý thua trận này. Đúng là chịu khó đầu tư tâm huyết nhỉ? Thế mà mua cho Sở Mộ mấy con Hồn sủng cường đại như thế, gừng càng già càng cay, lòng dạ ngươi không phải là sâu bình thường nha!" Gia chủ Tần gia - Tần Xương đột nhiên vỗ tay một cái, bộ dạng như là chợt tỉnh ngộ, quay sang nói với Sở Minh.
Vầng trán đầy nếp nhăn của Sở Minh vẫn còn đang nhăn lại, ánh mắt cũng trợn tròn thật to. Nhưng vừa nghe thấy Tần Xương nói câu kia, hắn mới kịp thời phục hồi tinh thần.
"Ha hả, đâu có đâu có..." Sở Minh vừa cười cười vừa xua tay khách sáo trả lời Tần Xương.
Trên thực tế, Sở Minh đúng là để cho Sở Mộ ‘thực lực yếu nhất’ đánh một trận hao tổn chiến, trận này ở trong ý định của hắn nhất định là thua rồi.
Nhưng mà hắn đâu có lường trước Sở Mộ lại có thể chiến đấu và tạo thành kết quả rung động như thế.
Về phần dùng một đống tiền mua cho Sở Mộ hai con Hồn sủng thiên phú kinh khủng thì chính Sở Minh vẫn còn đang âm thầm kinh hãi đây. Hắn làm gì có tiền mua cho Sở Mộ mấy con Hồn sủng như vậy, trước kia hạ quyết tâm mua một con Mặc Dã 70 vạn kim tệ còn bị Sở Mộ cự tuyệt kia mà. Đến tột cùng xuất xứ của Hồn sủng kia thì Sở Minh cũng rất muốn biết, người ta có thể hỏi hắn nhưng hắn đi hỏi ai đây?
"Xem đi, mau nhìn xem, ta cũng biết, ta cũng biết mà, thực lực Tứ đệ còn mạnh hơn chúng ta nhiều. Một đám tự cao tự đại kia lại không tin lời ta nói, hiện tại đã thấy chưa? Cái con Băng Không Tinh Linh, còn có Ma Thụ chiến sĩ nữa, kinh khủng chưa?" Nhìn thấy Sở Mộ đã thể hiện ra thực lực chân chính, Sở Trữ căn bản không có cách nào kìm chế kích động trong lòng.
Trong khoảng thời gian này Sở Trữ cũng cảm thấy oan uổng dùm cho Sở Mộ, hắn thấy người trong gia tộc không coi trọng Sở Mộ mà làm ra đủ thứ hành động ngu xuẩn. Bây giờ nhìn thấy mọi người trợn tròn mắt kinh ngạc, Sở Trữ chẳng thèm quan tâm cái gì là thanh niên cao thủ đệ nhất của Chu gia hay là một đời thanh niên cường giả của Dương gia. Chỉ cần Sở Mộ ra tay là cả đám đều phải dạt sang một bên hết.
Sở Anh, Sở Hưng, Sở Hà và Sở Lãng cho đến bây giờ còn chưa có khép miệng lại, bọn họ từng thấy qua mấy người ẩn giấu thực lực, nhưng chưa từng thấy ai hạ thấp tới mức đó. Đến lúc này bọn họ coi như là triệt để mở rộng tầm mắt rồi.
"Tốt, tốt quá đi chứ." Rốt cuộc Sở Hưng từ từ khôi phục tinh thần lại như cũ, trong nội tâm cuồn cuộn mừng rỡ như điên tự nhiên mất tự chủ hô lên một tiếng.
Sở Mộ thắng lợi trận này không thể nghi ngờ đã tạo ra danh tiếng vang dội hoàn toàn nghiêng về phía Sở gia.
Ngay cả Sở Hà rất ít nói chuyện vẫn còn đang ngây người tại chỗ, vẻ mặt và ánh mắt đều lộ ra nét kinh ngạc và vui sướng khó tả.
Về phần Sở Anh suốt ngày nói Sở Mộ thực lực không đủ cho ra vẻ mặt phong phú nhất, thậm chí là không thể tin được cái tên đang đứng ở trên chiến trường kia chính là Sở Mộ.
"Không ngờ rằng còn có một chiêu sát thủ lớn như thế, lão già Sở Minh đúng là chịu xuất huyết mà, bồi dưỡng cái tên phế vật kia trưởng thành nhanh quá mức." Gia chủ Dương gia - Dương Khoát mặt mày âm trầm xuống, giọng nói cũng lộ ra mấy phần quái dị.
"Ừ, quả thật là bất ngờ, xem ra lần này Chu gia lành ít dữ nhiều rồi." Dương Lạc Bân nhìn về phía Sở Mộ ‘đột ngột tăng cường thực lực’, ánh mắt cũng dại ra một lúc, khóe miệng khẽ co giật mấy cái cho thấy sự rung động trong nội tâm hắn.
Sau khi nói xong, Dương Lạc Bân cố ý nhìn thoáng qua nam tử đang đứng bên cạnh, người này từ lúc xuất hiện đã giấu mình trong bộ trường bào rộng thùng thình.
Nam tử mặc trường bào ngẩng đầu lên để lộ ra ánh mắt thâm thúy, trong đó còn kèm theo một tia hài hước kỳ lạ.
"Ngài thấy thế nào?" Dương Lạc Bân lộ ra vẻ nhún nhường hiếm có, mở miệng hỏi thăm người thanh niên thần bí.
Thanh niên chỉ nhếch miệng không nói lời nào, nhưng vẻ mặt của hắn dần dần biến hóa.
"Trận thứ hai, Sở Mộ và Chu Sinh Thành."
Thành viên Chu gia đã sớm cau mày khó xử rồi, trong lúc nhất thời không biết nên phái ai ra đối phó cái tên Sở Mộ cường hãn kia, cuối cùng mới hạ quyết tâm phái ra Chu Sinh Thành thực lực mạnh gần bằng Chu Phan.
"Triệu hoán Hồn sủng." Người trọng tài nhìn thoáng qua Chu Sinh Thành, bình thản nói.
Chu Sinh Thành ý thức được Sở Mộ có hai con Hồn sủng rất khó đối phó, vừa ra trận liền triệu hoán ba con Hồn sủng ra ngoài.
Ba đồ án triệu hoán lần lượt xuất hiện theo thứ tự, các loại màu sắc rực rỡ thay nhau bộc phát.
Vốn quảng trường vào giờ ngọ đang có ánh mặt trời chiếu xuống sáng rỡ, nhưng khi hắn hoàn thành triệu hoán đột nhiên có một khu vực u ám kỳ lạ.
"Ám Ảnh."
Ám Ảnh:
Yêu Thú giới - Yêu Linh hệ - Hắc Ám tộc - Ám Ảnh á tộc - cao đẳng cấp nô bộc
Ám Ảnh là Hồn sủng tương đối hiếm thấy, mặc dù bị liệt vào hàng ngũ cao đẳng cấp nô bộc, nhưng có năng lực sánh ngang cấp chiến tướng. Chu Sinh Thành triệu hồi ra đầu Ám Ảnh này rõ ràng là sáu đoạn chín giai, sắp đột phá đến trình độ bảy đoạn.
Chương 56: Hiển lộ phong mang - Kinh sợ toàn trường (hạ)
"Đầu Ám Ảnh này vừa nhìn cũng biết đã sử dụng hồn tinh Ám thuộc tính cường hóa, khí tức tương đối kinh khủng."
"Ám Ảnh là Hồn sủng có năng lực hạn chế cực mạnh, không dễ đối phó đâu."
"Còn kia là sáu đoạn tám giai Thiên Nham Tinh Linh cũng rất mạnh, hiển nhiên là muốn khắc chế Băng Không Tinh Linh của Sở Mộ."
Chu Sinh Thành gọi ra con Hồn sủng thứ ba hoàn toàn nằm ngoài dự đoán mọi người, đó là Hoa hệ Hồn sủng - Quỷ Liêm Hoa Yêu.
Quỷ Liêm Hoa Yêu:
Thực Vật giới - Hoa hệ - Hoa Yêu tộc - Quỷ Liêm Hoa Yêu á tộc - Sơ đẳng cấp thống lĩnh.
Con Quỷ Liêm Hoa Yêu này đã đạt tới sáu đoạn một giai, từ ngoại hình có lẽ chưa trải qua hồn tinh thuộc tính bồi dưỡng, lực chiến đấu không tính là mạnh.
"Hai con kỳ sủng nha! Định lấy phương thức này đánh bại Sở Mộ?"
Tất cả mọi người có thể nhìn ra được đối phương triệu hoán đội hình hoàn toàn là khắc chế với Hồn sủng của Sở Mộ, trên phương thuộc tính thì Sở Mộ đã thua thiệt rất lớn.
"Cần thay đổi Hồn sủng không?" Người trọng tài nhìn thoáng qua Sở Mộ, để cho Sở Mộ có thời gian thay đổi Hồn sủng.
Sở Mộ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không có dự định đổi Hồn sủng.
Thay đổi Hồn sủng hiển nhiên là phải tiêu hao hồn lực, hồn lực Sở Mộ được sử dụng là có hạn, nếu không cần thiết hắn sẽ tận lực tiết kiệm đề phòng mọi tình huống có thể phát sinh.
"Chiến đấu, bắt đầu !"
Người trọng tài ra lệnh một tiếng, hàng rào cột trụ bên ngoài lại dâng lên hỏa diễm.
Khi còn ở Thanh Yểm Ma đảo, Sở Mộ đã chứng kiến kỹ năng của Ám Ảnh, biết được Hồn sủng Ám hệ thuần túy là tồn tại u linh, trong lúc di chuyển vô hình bất định. Vì thế hắn lập tức kéo giãn chiến tuyến.
Quả nhiên trong nháy mắt chiến đấu vừa mới bắt đầu, sáu đoạn chín giai Ám Ảnh đột nhiên biến thành bóng ma mơ hồ biến mất vào trong không khí. Sau đó phía sau những cột trụ dần dần hiện ra mấy bóng đen quỷ dị không ngừng đung đưa.
"Ngưng, Băng Tường."
"Đinh !"
Băng Không Tinh kêu lên một tiếng, liên tục buông thả Băng Tường không có bất kỳ mục tiêu nào, trong chớp mắt đã tạo ra mấy bức tường băng có vẻ lộn xộn trong phạm vi chiến trường.
Băng Tường buông thả tường băng không hề có quy tắc, nhưng thật ra Sở Mộ đang lợi dụng nguyên lý phản xạ ánh mặt trời tạo thành một khu vực không có bóng tối.
Quả nhiên, khi ánh mặt trời chiếu vào mấy bức tường băng, mảnh đất chung quanh Sở Mộ và Hồn sủng đã không còn bóng tối nữa, con Ám Ảnh xuất quỷ nhập thần kia chỉ có thể du đãng bên ngoài Băng Tường, không có cách nào đến gần đối phương.
"Lần đầu tiên thấy có người sử dụng Băng Tường như vậy."
"Đúng là quá hay, dạy ta biết một chiêu mới."
Sở Mộ sử dụng Băng Tường phát huy ra tác dụng như thế làm cho mọi người hô lên khen ngợi mấy tiếng.
Tần Mộng Nhi thấy Sở Mộ dùng đến chiến thuật này chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, bởi vì nàng nghĩ đến trước kia Sở Mộ từng chỉ cho nàng cách thức y như thế.
Tần Mộng Nhi nhớ được trước kia Sở Mộ nói đến chiến thuật và vận dụng các loại kỹ năng luôn luôn bày ra bộ dạng sảng khoái y như đang ở trên chiến trường vậy, Trên thực tế những lúc đó hắn chỉ có thể tưởng tượng ra mà thôi, nếu không có hoàn cảnh thực tế thì không thể tạo ra hiệu dụng chân chính.
Bây giờ nhìn thấy Sở Mộ có thể sử dụng đến chiến thuật từng tận tâm suy nghĩ, nàng quả thật cảm thấy cao hứng dùm cho Sở Mộ.
Chu Sinh Thành thấy thế lập tức ra lệnh cho Thiên Nham Tinh Linh đánh nát Băng Tường.
"Ầm ầm !"
Từng bức tường băng cứng rắn bị kỹ năng Nham hệ biến thành mảnh vụng rơi lả tả xuống mặt đất.
Nhìn thấy Băng Tường lần lượt bị đánh nát, Sở Mộ cũng chậm rãi lui về phía sau, đồng thời cho Băng Không Tinh Linh tiếp tục buông thả Băng Tường. Còn Ma Thụ chiến sĩ cùng Quỷ Liêm Hoa Yêu tiến hành triền đấu (kéo dài, trì hoãn) giữa hai Hồn sủng Thực Vật giới.
"Hình như bị khắc chế quá lớn."
Nhìn thấy Sở Mộ và Hồn sủng không ngừng lui về phía sau, tất cả mọi người trong Sở gia bắt đầu lo lắng.
Đúng là theo tình trạng bây giờ để suy đoán thì Sở Mộ đang bị đối phương áp chế, Băng Không Tinh Linh phải liên tục thi triển Băng Tường phòng ngừa Ám Ảnh đánh lén, nhưng mà có Thiên Nham Tinh Linh tồn tại, mấy bức tường băng sẽ bị đánh nát rất nhanh.
"Lùi lại có dụng ý gì chứ?" Trên mặt Chu Sinh Thành hiện lên nụ cười đắc ý, ra lệnh cho Hồn sủng của mình đuổi theo. Đồng thời chín hắn cũng thi triển hồn kỹ Nham hệ nhằm nhanh chóng phá nát Băng Tường cản trở.
Sở Mộ biểu hiện vô cùng tĩnh táo, lui về phía sau với tốc độ không nhanh không chậm, vững vàng bố trí hàng loạt đạo phòng ngự kìm chế đối phương.
Chu Sinh Thành sử dụng tổ hợp Hồn sủng đúng lúc chèn ép hai con Hồn sủng có lực sát thương lớn của Sở Mộ. Chu Sinh Thành tựa hồ không có ý định thay đổi Hồn sủng, vẫn tiếp tục đắc ý dùng hồn lực vào việc thi triển hồn kỹ.
Chú ngữ chậm rãi niệm lên, lần này Chu Sinh Thành dự định thi triển ra kỹ năng Nham Vẫn Bạo uy lực đạt tới cấp bảy, hiển nhiên là muốn một kích đả thương nặng hai con Hồn sủng của Sở Mộ.
"Ầm !"
Băng Tường lại nát bấy lần nữa, lúc này trong sân thi đấu đã không còn một bức tường băng nào nữa, không có ánh mặt trời chiếu sáng nên bóng tối cũng dần dần lan tràn ra bốn phía. Ám Ảnh lập tức men theo không gian u ám mò tới gần Băng Không Tinh Linh.
“Định Ảnh Đoạt Hồn.”
Sở trường của Ám Ảnh chính là Định Ảnh Đoạt Hồn, một khi thi triển thành công thì Hồn sủng đối phương sẽ không có cách nào thi triển kỹ năng, di động thân thể cũng vô cùng khó khăn.
Không còn bị thứ gì trở ngại, Ám Ảnh buông thả kỹ năng bao phủ lên trên người Băng Không Tinh Linh, hình thành một vòng tròn màu đen trong suốt trói chặt thân thể Băng Không Tinh Linh.
Chu Sinh Thành đang niệm chú ngữ nhếch miệng cười, một khi Sở Mộ - Băng Không Tinh Linh bị hạn chế thì thắng lợi chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi. Hắn không cần phải hao phí hồn lực thi triển ma pháp.
Bóng đen bao phủ thân thể Băng Không Tinh Linh y như trùm kín tinh thần đám người Sở gia. Tất cả mọi người đều lo lắng quan sát tình hình, bởi vì ai cũng nhìn ra được Băng Không Tinh Linh bị hạn chế thì chiến đấu đã chuẩn bị kết thúc.
Thế nhưng, ngay khi tất cả mọi người đang âm thầm lo lắng, Sở Mộ lại nở nụ cười kỳ lạ.
Nụ cười này mang theo một chút tà mị, một chút tàn nhẫn, thậm chí hai tròng mắt màu đen lặng lẽ tỏa ra sát ý vô hình.
"Ngưng, giết."
Sở Minh trực tiếp nói với Băng Không Tinh Linh, đợi chờ ẫn nhẫn chính là vì thời điểm này.
"Đinh !"
Thanh âm Băng Không Tinh Linh như một tiếng chuông bàng bạc chấn động tâm thần tất cả mọi người đang xem cuộc chiến.
Trong lúc tiếng vang thanh thúy truyền đi, Băng Không Tinh Linh vốn đang bị bóng ma bao phủ từ từ tan rã.
Ám Ảnh thi triển ra Định Ảnh Đoạt Hồn triệt để bao phủ xuống, nhưng chỉ có thể cắn nuốt chút ít Băng Tinh rời rạc, căn bản không có chạm vào thân thể Băng Không Tinh Linh.
Băng Không Tinh Linh đột nhiên biến mất lập tức trấn trụ tất cả mọi người, trong lúc mọi người còn đang kinh hãi, từ phía bên kia chiến trường xa xa và hỗn loạn, nơi có một bức tường băng nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh Băng Không Tinh Linh.
“Băng Kính.”
Không có một ai nghĩ tới Băng Không Tinh Linh không ngừng buông thả Băng Tường để phòng ngự Ám Ảnh tiến công, đồng thời cũng âm thầm bố trí một cái Băng Kính bẫy rập. Lúc này Băng Không Tinh Linh đã xuất hiện ở sau lưng Chu Sinh Thành và ba con Hồn sủng, khoảng cách với Chu Sinh Thành không tới ba mươi thước.
"Đinh !"
Băng Không Tinh Linh đã niệm xong chú ngữ từ lâu, nhất thời một luồng hàn khí rét lạnh kinh người tùy ý khuếch tán, vô số Băng Tinh nhanh chóng ngưng tụ ở trên đỉnh đầu Băng Không Tinh Linh.
Băng Tinh nho nhỏ hợp lại biến thành một thanh Băng Kiếm, ngay sau đó là mười sáu thanh Băng Kiếm hiện ra quanh người Băng Không Tinh Linh.
"Đinh !"
Một tiếng ngâm nga vang lên, Băng Không Tinh Linh khống chế mười sáu thanh Băng Kiếm dài tới sáu thước từ trên cao đâm xuống.
Một đường Băng Kiếm bay đi, hàn mang tràn ra bốn phía.
Toàn bộ Băng Kiếm đều nhắm mục tiêu chính là thân thể Chu Sinh Thành.
/1793
|