"Sở Yểm thiếu, tỷ thí thuộc về tỷ thí, không cần thiết phải hạ sát thủ đi?" Lão giả bình thản nói.
"Ngươi là ai?" Hai mắt Sở Mộ vẫn nhìn chằm chằm vào lão giả không hề xê dịch chút nào.
"Tại hạ chẳng qua là lão nô vô danh trong Yểm Ma cung, có nhiệm vụ đi theo bên cạnh La Vực Yểm thiếu bảo vệ tính mạng của hắn được an toàn. Nếu như Sở Yểm thiếu có thể dừng tay, lão nô sẽ lập tức dẫn La Vực Yểm thiếu rời khỏi, nếu còn muốn hạ sát thủ thì lão nô đành phải đắc tội rồi." Vô danh lão nô nhàn nhạt nói.
Vô danh lão nô nói chuyện mặc dù bình thản, nhưng mà Sở Mộ có thể nhận ra lão gia hỏa này là căn bản là khinh thường mình, thậm chí còn có mấy phần khí thế bức người.
Sở Mộ lạnh lùng nhìn vào lão giả, dùng giọng nói hờ hững đáp trả: "Dẫn chủ nhân của ngươi cút đi."
Sở Mộ vừa nói ra lời này, vô danh lão nô lập tức nhíu mày, hiển nhiên là không nghĩ tới Sở Mộ lại nói chuyện không khách khí như vậy.
Dương Lạc Sâm đã tức giận nghiến răng nghiến lợi đối với Sở Mộ, tự tin và tôn nghiêm của hắn bị Sở Mộ tàn phá không còn một mảnh.
"Sở Mộ, ta khách khí đối với ngươi chỉ là vì công chúa thưởng thức, những người mạnh hơn ngươi trên đời này không hề ít.” Giọng nói của vô danh lão nô dần dần lạnh lẽo.
"Cút !" Sở Mộ căn bản không cho tên cậy già lên mặt này nói chuyện, lạnh lùng quát.
Vô danh lão nô lập tức xanh mét mặt mày rồi, vốn là nể chút mặt mũi vì danh tiếng Tù đảo vương giả lan truyền quá lớn, với lại tên này là nhân tài đứng đầu trong nhóm thanh niên đồng lứa ở Yểm Ma cung, vì thế hắn không muốn so đo. Nhưng không nghĩ tới cái tên này được voi đòi tiên, trong mắt không có người mà.
Vô danh lão nô đã bắt đầu tức giận, chậm rãi niệm chú ngữ.
Nhưng mà chú ngữ mới vừa hoàn thành một nửa, một luồng thanh âm tinh thần lạnh lùng truyền vào trong tai hắn: "Lão già kia, trong vòng mười giây không cút thì ngay cả ngươi cũng chết."
Vô danh lão nô ngẩn người ra, lập tức nhìn về phía đám người đông đen bên ngoài liền thấy loáng thoáng không ít thân ảnh hàn khí lượn lờ đang trà trộn ở trong đám đông khán giả.
"Sát thủ của Hạ Nghiễm Hàn." Vô danh lão nô đã ý thức được Sở Mộ còn có rất nhiều thủ hạ, sắc mặt cau có càng thêm khó coi.
Thực lực vô danh lão nô tuyệt đối là cao hơn mấy tên sát thủ, nhưng mà nhân số sát thủ tiềm ẩn của Yểm Ma cung cực kỳ đông đảo. Đám người lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn hiếu sát này liên hợp lực lượng lại muốn giết chết hắn tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề.
"Chúng ta lên !" Sắc mặt vô danh lão nô lộ vẻ cực kỳ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn phải niệm chú ngữ triệu hồi ra một con tám đoạn Phong Bạo Ưng hình thể khổng lồ.
Tám đoạn Phong Bạo Ưng xuất hiện lập tức dẫn phát một trận kinh ngạc từ đám người bên ngoài.
Vô danh lão nô nhấc Dương Lạc Sâm suy yếu tới cực điểm, nhảy lên trên lưng tám đoạn Phong Bạo Ưng, sau đó ra lệnh cho Phong Bạo Ưng vỗ cánh bay đi.
"Mang ta với, đại ca, mang ta đi với." Dương Lạc Bân đã biết Hạ Nghiễm Hàn là một nhân vật tàn ác, gia tộc sớm muộn gì cũng sẽ bị sát hại. Bây giờ nhìn thấy vô danh lão nô dẫn Dương Lạc Sâm rời khỏi liền sợ hãi cầu khẩn.
"Dẫn hắn theo." Dương Lạc Sâm cắn răng nói với vô danh lão nô.
Vô danh lão nô để cho Phong Bạo Ưng hạ thấp xuống, nhưng ngay sau đó chợt nghe thấy giọng nói Sở Mộ lạnh như băng.
"Ta chỉ nói dẫn chủ nhân của ngươi biến đi, không cho phép ngươi mang theo người ta muốn giết."
Ánh mắt Sở Mộ nhìn vào lão giả không chút cảm tình, màu trắng ma diễm trên người đã mơ hồ bốc cháy.
Vô danh lão nô híp mắt lộ vẻ âm tàn, hiển nhiên đã sinh ra mấy phần tức giận đối với Sở Mộ. Nhưng nghĩ đến bên cạnh Sở Mộ còn có đông đảo sát thủ Yểm Ma cung, hắn đành phải nén giận hừ lạnh một tiếng, không có để ý tới Dương Lạc Bân nữa, trực tiếp mang Dương Lạc Sâm bay lên trời, từ từ biến mất vào trong tầng mây.
"Đại ca… đại ca." Sắc mặt Dương Lạc Bân tái nhợt trong nháy mắt, quay đầu về phía Dương Lạc Sâm không ngừng hô to. Hiện tại Dương Lạc Sâm chính mình còn không lo được thì làm gì rảnh rỗi lo cho tên đệ đệ này, huống chi hắn đã nhận ra lần này Sở Mộ mang theo rất nhiều sát thủ Yểm Ma cung nên không dám ở lâu, cùng với vô danh lão nô nhanh chóng rời xa nơi này.
Nhìn thấy Dương Lạc Sâm rời khỏi, sắc mặt Dương Lạc Bân tái nhợt không còn chút máu, vội vội vàng vàng rời khỏi chiến trường chạy tới chỗ Dương Mãn Tham.
Sở Mộ muốn giết nhất chính là Dương Lạc Bân nên không để cho tên này có cơ hội chạy trốn. Mạc Tà không cần Sở Mộ hạ lệnh, trước tiên lao tới Dương Lạc Bân thi triển Vong Tập.
Cho dù Dương Lạc Bân chạy trốn như thế nào cũng không thể nhanh hơn Mạc Tà, trong nháy mắt Mạc Tà đã xuất hiện ở trước mặt Dương Lạc Bân giơ móng vuốt lên.
Dương Lạc Bân thấy thế liền kinh hãi tột độ, vội vã niệm chú ngữ muốn triệu hồi ra Hồn sủng bảo vệ mình.
"Tà Mâu Ngưng Thị."
Sở Mộ lập tức phát ra mệnh lệnh đối với Mạc Tà. Theo đó hai con ngươi Mạc Tà phát ra tia sáng màu bạc, nhanh chóng biến thành hai thanh trường kiếm sáng chói hung hăng đâm vào thế giới tinh thần của Dương Lạc Bân.
Bản thân Dương Lạc Bân chỉ là bốn niệm Hồn Sư làm sao ngăn cản được sáu đoạn Mạc Tà công kích tinh thần. Huống chi đạo công kích tinh thần này còn được Sở Mộ dùng hồn niệm của mình gây ảnh hưởng trực tiếp. Dương Lạc Bân đang niệm chú ngữ bất chợt cảm giác sợ hãi lấp đầy đầu óc. Vì thế chú ngữ lập tức đứt gãy giữa chừng, hai mắt thất thần nhìn về phía Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ đang chậm rãi vươn dài móng vuốt.
"Sở Mộ, nếu ngươi dám đụng đến Lạc Bân thì Sở gia các ngươi chết chắc rồi." Dương Mãn Tham ở xa không còn kịp ra tay cứu viện, khuôn mặt đỏ bừng dùng hồn niệm cảnh cáo Sở Mộ.
Sở Mộ quay đầu lại hờ hững nhìn lướt qua Dương Mãn Tham, chỉ lạnh lùng nhếch miệng cười tà, hoàn toàn không thèm để ý tới Dương Mãn Tham uy hiếp, trực tiếp ra lệnh cho Mạc Tà công kích.
“Tà Diễm Trảo.”
Trảo nhận sắc bén xé rách cổ họng Dương Lạc Bân.
"Xẹt !" Dương Lạc Bân vẫn duy trì vẻ mặt hoảng sợ nhưng đầu lâu của hắn đã bay lên cao.
"Phụt !”
Một dòng máu đỏ từ vị trí cổ họng Dương Lạc Bân đột nhiên phun lên như suối, cảnh tượng đập vào mắt kinh tâm ghê rợn khiến cho tất cả mọi người không nhịn được khẽ rùng mình một cái. Trong chốc lát thân thể Dương Lạc Bân chậm rãi té xuống đổ gục trên mặt đất, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.
"Phịch !" Cho đến lúc này cái đầu lâu mới rớt xuống, lăn lông lốc trong vũng máu đỏ sẫm tanh tưởi.
"Ta... ta muốn giết ngươi."
Dương Mãn Tham nhìn thấy nhi tử bị giết tựa như một con dã thú nổi giận, trong lúc vọt tới chiến trường cặp mắt giăng đầy tia máu.
Sở Thiên Hằng nhìn thấy Dương Mãn Tham đã lao vào chiến trường nên không còn do dự nữa, lập tức thi triển Thừa Phong gia trì cho mình nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ, đồng thời niệm chú ngữ triệu hồi.
"Đại bá, có dám đánh một trận tanh máu hay không?" Nhìn thấy Sở Thiên Hằng đã bay đến trước mặt mình, trên mặt Sở Mộ hiện lên một nụ cười tà mị, nhẹ giọng hỏi.
Sở Thiên Hằng thoáng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn vào Sở Mộ lộ ra mấy phần nghi hoặc.
Sở Mộ cũng không chờ Sở Thiên Hằng trả lời, nhìn thoáng qua bảy đoạn bảy giai chiến thú Mặc Dã do Sở Thiên Hằng vừa mới triệu hoán, chậm rãi giơ tay phải lên.
Trong nháy mắt Sở Mộ đánh chết Dương Lạc Bân đã đốt cháy chiến hỏa giữa hai nhà Sở gia và Dương gia. Khi Sở Thiên Hằng và Dương Mãn Tham giằng co úc, tất cả thành viên Dương gia cũng chạy vào trong chiến trường.
Đám người Sở gia đã ý thức được hai nhà xung đột đã lên tới cực hạn, Sở Minh dẫn đầu thi triển kỹ năng trực tiếp bay lên trên chiến trường.
Lão gia chủ đã bày ra tư thế động thủ rồi, thành viên Sở gia làm sao có thể tiếp tục trơ mắt nhìn? Trong lúc nhất thời mọi người đều thi triển hồn kỹ tụ tập lại gần vị trí Sở Mộ.
Thành viên của hai đại gia tộc tụ tập ở trong chiến trường, song phương có khoảng năm sáu chục người đứng ở hai đầu chiến tuyến. Nếu như tất cả đồng thời triệu hồi ra Hồn sủng của mình thì khắp chiến trường sẽ xuất hiện trên trăm đầu Hồn sủng.
Cương La thành trước giờ nằm trong tay Dương gia trấn giữ, rất ít khi xuất hiện tàn sát quy mô lớn. Nhưng mà lần này tất cả thành viên Sở gia và Dương gia đã bốc cháy lửa giận hừng hực rồi, chỉ cần có một tia lửa văng ra là mấy trăm con Hồn sủng sẽ tàn phá chiến trường ngay lập tức.
"Sở Thiên Hằng, cho ngươi mười giây, giao Sở Mộ ra để ta làm thịt. Nếu không ngày hôm nay ta sẽ huyết tẩy Sở gia các ngươi." Dương Mãn Tham đã tiến vào trạng thái chuẩn bị bộc phát cơn giận, bên cạnh hắn là bảy đoạn tám giai Huyết Dực Tam Mâu Thú nhe hàm răng trắng nhỡn vô cùng kinh khủng.
Sở Thiên Hằng làm sao có thể giao Sở Mộ ra được? Đứng ở bên cạnh hắn là bảy đoạn bảy giai chiến thú Mặc Dã, căn bản không hề sợ hãi Dương Mãn Tham uy hiếp.
"Phụ thân, chúng ta thế đơn lực bạc, không phải là đối thủ của Dương gia đâu." Sở Thiên Tuyệt nhìn thoáng qua Sở Minh sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói.
Sự tình đã đến nước này, Sở Minh cũng biết không thể tránh khỏi một trận đại chiến, ánh mắt sắc bén nhìn vào lão già Dương Khoát còn đang ngồi yên ổn trên ghế. Trăm người Dương gia và Sở gia hơn đã buông thả hồn niệm của mình, chú ngữ đã hoàn thành một nửa. Chỉ cần gia chủ ra lệnh một tiếng, tất nhiên sẽ lâm vào tình trạng hỗn chiến.
"Này… dừng tay, tất cả lui ra."
Bỗng nhiên có một tiếng hét lớn vang lên, quanh quẩn ở trên không trung rất lâu. Tất cả mọi người ở nơi này ngạc nhiên nhìn lên, ánh mắt tập trung vào lão thành chủ Dương Khoát lộ vẻ vạn phần khó hiểu. Thật ra rất nhiều người đã chú ý tới hôm nay lão thành chủ Dương Khoát biểu hiện quá khác thường.
Trong lúc chiến đấu Sở Mộ đã giết sạch năm thanh niên cao thủ của Dương gia, thậm chí giết chết trưởng tử, trưởng tôn của Dương Khoát. Mắt thấy một trận đại chiến sắp bộc phát nhưng Dương Khoát vẫn lựa chọn thỏa hiệp vào lúc này. Thật ra thế lực Dương gia rõ ràng là mạnh hơn Sở gia, nếu như thật sự chém giết, Dương gia bọn họ giao ra một cái giá nhất định sẽ có thể tiêu diệt Sở gia. Tất cả mọi người không rõ tại sao Dương Khoát bỗng nhiên can thiệp vào trận chiến này.
"Phụ thân, ngươi đây là thế nào?” Dương Mãn Tham cũng trợn mắt kinh ngạc nhìn phụ thân của mình, gân xanh trên trán còn đang giật giật mấy lần.
"Ta nói dừng tay, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy hả?" Dương Khoát giận dữ quát lớn một tiếng. Dương Mãn Tham vốn đang tức giận đỏ mặt lập tức biến thành đen thui, cả người cũng run rẩy liên hồi. Hiển nhiên là đã sớm kiềm nén lửa giận trong lồng ngực không nhịn nổi nữa, hết lần này tới lần khác Dương Khoát lại hạ lệnh thỏa hiệp.
Sở Mộ nhìn Dương Khoát, trên mặt vẫn giữ nụ cười bình thản, chậm rãi hạ tay xuống.
Một thủ thế đơn giản lại có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, bởi vì chỉ cần Sở Mộ nắm chặc bàn tay lại, như vậy hàng ngàn thành viên Dương gia đang ở đình viện sẽ táng thân trong biển lửa.
"Phụ thân, chẳng lẽ ngươi muốn cho ta nuốt ngược cơn giận này xuống?"
Khuôn mặt Dương Mãn Tham đã co quắp vặn vẹo đáng sợ, đang muốn gầm thét cha mình bộc phát lửa giận. Nhưng lời nói của hắn chỉ được một nửa thì bên trong đám người chợt xuất hiện hàng loạt thân ảnh màu đen. Người nào người nấy tỏa ra khí tức lạnh như băng, đứng ở bên ngoài phạm vi hai thế lực giằng co, sát khí nồng đậm lượn lờ khắp không gian. Bóng đen càng lúc càng nhiều, không lâu sau năm mươi Hồn sủng sư thần tình lạnh lẽo đã xếp hàng chỉnh tề ở vị trí gần chiến trường, ánh mắt bọn họ không có một chút cảm tình dao động.
"Đây là…" Thành viên Dương gia lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn vào sát thủ Yểm Ma cung sợ hãi tới cực điểm. Năm mươi tên sát thủ Yểm Ma cung, mỗi người đều có thực lực Hồn Sư, hơn nữa mỗi một sát thủ còn có Hồn sủng Yểm Ma đáng sợ thiêu đốt linh hồn. Một khi cùng lúc triệu hồi ra năm mươi đầu Yểm Ma, linh hồn ma diễm dung hợp đủ để gây tổn thương hơn phân nửa lực lượng Dương gia.
Hàn khí rét lạnh thổi quét toàn trường, nhiệt độ trong không khí bất chợt giảm xuống. Đến lúc này tất cả mọi người đã cảm giác được sự tình có chút quỷ dị rồi, hiển nhiên là ý thức được nơi này rất có thể sẽ phát sinh một trận hỗn chiến đẫm máu. Vì thế bọn họ lo lắng bị liên lụy vội vàng xoay người rời khỏi cái nơi thị phi này.
Sở gia tổng cộng chỉ có năm mươi người, trong đó chỉ có số ít người đạt tới cấp bậc Hồn Sư, Thế lực Dương gia dễ dàng áp qua Sở gia một đầu. Nhưng mà hiện tại có thêm năm mươi tên sát thủ Yểm Ma cung đứng im ở nơi đó, tất cả thành viên Dương gia căn bản không dám cử động sai lầm. Ngay cả Dương Mãn Tham đang bị lửa giận công tâm cũng phải mạnh mẽ đè nén cơn giận xuống.
Nhìn thấy năm mươi sát thủ Yểm Ma cung đã lộ diện, sắc mặt lão thành chủ Dương Khoát lúc xanh lúc trắng rất khó coi. Vào lúc này hắn đành phải đích thân đi xuống chiến trường, nếu không thể hóa giải ân oán lần này thì Dương gia bọn họ tất nhiên sẽ bị diệt vong.
"Sở Minh, hai chúng ta nhà ân oán đã lâu nhưng thật ra cũng không phải là thâm thù đại hận gì. Bây giờ hai chúng ta nhà mâu thuẫn quá lớn, nếu như vung tay chém giết sẽ không có lợi đối với hai nhà. Còn không bằng chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện?"
Lão thành chủ Dương Khoát thay đổi thái độ quá đột ngột. Tất cả mọi người nghe thấy Dương Khoát nói lời này liền kinh ngạc không dứt. Lão gia hỏa Dương Khoát luôn luôn ngang ngược càn rỡ từ lúc nào dễ tính như vậy rồi?
Về phía đám người Sở gia lại càng không dám tin tưởng lời nói kia phát ra từ miệng lão thành chủ từng tìm trăm phương ngàn kế tiêu diệt Sở gia. Thế nhưng nói đi thì nói lại, Dương Khoát phải ăn nói khép nép là do năm mươi sát thủ Yểm Ma cung đứng ở bên kia, ngoài ra còn có một bộ phận mai phục ở ngoài đình viện Dương gia, tùy thời đều có thể thiêu rụi nhà hắn thành phế tích.
Tình hình ở trước mắt rõ ràng lắm rồi, Sở gia ít nhất cũng có năm mươi Hồn sủng sư thực lực cao thấp không đều, nhưng dựa vào đám sát thủ Yểm Ma cung liên hợp thì cỗ lực lượng này đủ để quét ngang tất cả thế lực trong Cương La thành rồi. Nếu thái độ Dương Khoát cứng rắn hơn một chút nhất định là máu tươi Dương gia sẽ tuôn trào ngay tại chỗ.
"Sở Yểm thiếu, Dương Lạc Bân cháu ta đã nhiều lần đắc tội, đó là do Dương Khoát ta quản giáo không nghiêm. Bây giờ ngươi cũng đã tự tay giết hắn xem như là hóa giải ân oán lúc trước. Ngươi nhìn đi, nếu thật sự đánh nhau thì Sở gia các ngươi hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có thương vong, không có lợi cho Sở gia phát triển. Chẳng bằng chúng ta bình an hóa giải, Dương Khoát ta có thể hứa hẹn giao trả toàn bộ lãnh địa và sản nghiệp trở về Sở gia. Mặt khác Dương gia còn có thể đưa thêm một phần tư lãnh thổ của mình tặng cho Sở gia các ngươi, một phần ba sản nghiệp cũng nộp vào sổ sách Sở gia. Coi như là bồi thường ân oán trước kia, cũng là Dương gia thành tâm nối lại giao tình với Sở gia, cùng sống chung ở Cương La thành. Về phần những chi tiết khác, chúng ta có thể từ từ ngồi xuống nói chuyện, không cần thiết phải tụ tập ở chỗ này gây lớn chuyện làm gì."
Khuôn mặt Dương Khoát cố gắng bày ra bộ dạng hèn mọn hết mức có thể, những người quen biết Dương Khoát cũng không dám tin tưởng cái người đang nói chuyện chính là lão thành chủ nổi danh bá đạo, luôn luôn bất chấp đạo lý ở Cương La thành.
Sở Minh và Sở Thiên Hằng lại giương mắt nhìn về phía Sở Mộ. Thân phận hắn bây giờ không hề tầm thường, lại mang theo năm mươi sát thủ Yểm Ma cung làm hậu thuẫn mới hoàn toàn nắm vững thế cục trong tay, lúc này lời nói của Sở Mộ mới có thể định đoạt.
"Lãnh địa và sản nghiệp thì không cần, chỉ cần một khoảng tài chính ổn thỏa là được rồi." Sở Mộ không có bao nhiêu do dự, nhàn nhạt nói với Dương Khoát.
Sở Mộ nói lời này khiến cho ai nấy đều cảm thấy nằm ngoài dự liệu. Bởi vì lúc này cục diện đã vô cùng trong sáng, chỉ cần Sở Mộ hạ lệnh, chấp nhận trả giá hi sinh chút ít là đám người Dương gia nhất định sẽ bị toàn diệt. Nếu cường ngạnh hơn một chút rất có thể chiếm đoạt toàn bộ Cương La thành thuộc về Sở gia.
Dĩ nhiên cũng có người thở phào nhẹ nhõm, dù sao gia tộc đại chiến sẽ tổn thất cực kỳ thảm trọng, nếu không cẩn thận sẽ có thể tạo thành đả kích trí mệnh đối với một gia tộc.
"Quá tốt rồi ! Chỉ cần Sở Yểm thiếu chịu cho Dương mỗ một con số, chúng ta sẽ tận lực cung cấp tài chính cho Sở Yểm thiếu." Trên mặt Dương Khoát lập tức hiện lên nụ cười sáng lạn.
"Như vậy mời lão thành chủ đến Sở gia chúng ta làm khách mấy ngày, cùng nhau bàn bạc hiệp nghị, điều kiện và mức độ bồi thường, đồng thời ký kết hiệp ước, ngài thấy thế nào?" Sở Thiên Hằng có lẽ đã hiểu ra Sở Mộ muốn làm gì, nhanh chóng mở miệng nói với Dương Khoát.
Sở Thiên Hằng nói câu này rõ ràng là muốn bắt giữ con tin rồi, tránh cho đám người Dương gia xong chuyện chạy trốn quịt nợ.
"Phụ thân, không thể được !” Tâm tình Dương Mãn Tham bây giờ gấp đến độ máu nóng dâng lên đến cổ họng, thiếu chút nữa là phun trào ngay tại đương trường. Chỉ có điều tình huống bây giờ ai nấy đều nhìn thấy rõ ràng, nếu thật sự động thủ thì người chết nhất định là bọn họ. Hơn nữa lúc nãy Dương Khoát đã dùng hồn niệm nói cho Dương Mãn Tham biết đình viện gia tộc đang có sát thủ Yểm Ma cung mai phục.
"Không cần gấp gáp, không cần gấp gáp, chuyện như vậy nhất định là phải từ từ nói chuyện." Dương Khoát cũng tức giận tái mặt rồi, nhưng vẫn còn giả bộ nặn ra một nụ cười hòa nhã hết sức, vô cùng oan ức chấp nhận điều kiện này.
Đồng ý làm con tin có nghĩa là lão thành chủ phải hạ thấp mặt mũi xuống một bậc rồi, một thân một mình giải tán hồn lực chậm rãi bước về phía trận doanh Sở gia. Dù sao địa vị lão gia hỏa Dương Khoát này cũng rất cao, hiển nhiên là phải do Sở Minh ra mặt mới hợp lý. Vì thế Sở Minh lập tức đi tới bên cạnh Dương Khoát, âm thầm niệm chú ngữ trực tiếp phong ấn hồn niệm của Dương Khoát, làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể buông thả hồn kỹ và triệu hoán Hồn sủng.
Sau khi năng lực bị phong ấn, Dương Khoát lập tức quay đầu nhìn sang Sở Mộ, mở miệng nói: "Lão hủ đã thành ý như thế..."
Dương Khoát biết bây giờ hết thảy mọi việc là do Sở Mộ định đoạt, nếu Sở Mộ không gật đầu thì trận tàn sát này sẽ lập tức phát sinh.
Sở Mộ gật đầu, nhưng không có nhắc lại điều kiện.
"Như vậy... như vậy, Sở Yểm thiếu cho thủ hạ rút khỏi đình viện Dương gia chúng ta đi." Dương Khoát nhẹ giọng nói.
Dương Khoát nói những lời này lập tức dẫn đến một trận kinh ngạc, toàn bộ mọi người đều chấn kinh nhìn về phía Sở Mộ.
Năm mươi sát thủ Yểm Ma cung đã bộc phát ra lực chiến đấu vô cùng kinh khủng, nhưng không ngờ vẫn không phải là toàn bộ thủ hạ của Sở Mộ. Hắn lại âm thầm điều động một bộ phận mai phục ở chỗ đình viện Dương gia.
Giờ phút này mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, đã biết tại sao lão già Dương Khoát dễ dàng hạ thấp mình cầu hoà như thế. Đồng thời trong lòng mọi người cũng sợ hãi không ngớt, bởi vì Sở Mộ đã sớm dự mưu hết thảy mọi việc rất tốt. Từ lúc bắt đầu tiến cử đã an bài một nhóm sát thủ mai phục ở đình viện Dương gia, chiêu này đúng là ngoan độc mà.
Thế nhưng, trong lúc mọi người đang cảm thấy rung động vì thế lực trong tay Sở Mộ, thì hắn lại nói một câu thiếu chút nữa khiến cho Dương Khoát và Dương Mãn Tham khí huyết công tâm, chết ngay tại chỗ.
"Người của ta đều ở chỗ này."
Dương Khoát đã bị bắt làm con tin nên khắp Cương La thành không còn ai là đối thủ của Sở Minh cấp bậc Hồn Chủ. Vì thế đám người Dương gia không dám hành động thiếu suy nghĩ, không khí căng thẳng giữa hai nhà từ từ bình thường trở lại. Bản thân Dương Mãn Tham chỉ có thể ngoan ngoãn điều động tài chính trong gia tộc, mau chóng chuộc lão gia chủ về.
Trải qua chuyện này, cái tên Sở Mộ đã nổi tiếng khắp Cương La thành, mấy ngày, không khí mấy ngày này lại càng xao động bất an. Bởi vì đã có rất nhiều người suy đoán Sở Mộ lấy thân phận Yểm thiếu chủ của Yểm Ma cung gia nhập Cương La thành, cục diện sẽ bắt đầu phát sinh biến hóa rất lớn. Không sớm thì muộn Sở gia sẽ chấp chưởng hết thảy quyền lực ở Cương La thành.
Ở trong Sở gia, địa vị Sở Mộ hiển nhiên đã thăng lên đến trình độ đỉnh phong, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái và kính sợ nhìn vào Sở Mộ. Những người trong quá khứ nhiều lần mạo phạm cũng cúi đầu nhận tội, hi vọng Sở Mộ có thể khoan hồng độ lượng tha thứ cho lỗi lầm trước kia.
Hết thảy mọi chuyện đã qua nên Sở Mộ cũng lười so đo, không có tâm tư quản những kẻ xem thường người làm gì. Ở trong mắt Sở Mộ, những người này chỉ là một đám tiểu nhân vô tích sự, cho dù bọn họ khen chê thế nào cũng không thể gây ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
"Sở Mộ, đại bá nói Dương gia đã bán mấy khối lãnh địa, cho người mang tới bốn vạn kim tệ." Sở Anh cố ý chạy đến phòng Sở Mộ thông báo tin mới nhất.
Sau đại hội tiến cử, thái độ Sở Anh với Sở Mộ đã hoàn toàn biến đổi, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười rạng rỡ nhất, không còn một chút oán trách hay chế giễu như trước nữa.
Sở Mộ cũng không ưa tính cách Sở Anh lắm nhưng hắn biết đó là do nàng được nuôi dưỡng, bảo bọc quá kỹ mới sinh ra cái tính đại tiểu thư mà thôi. Vì thế hắn không có ý so do với nàng.
"Ừ, vậy là tốt rồi." Sở Mộ gật đầu nói. Sau khi dứt lời, Sở Mộ trực tiếp rời khỏi phòng mình, đi tới chỗ Sở Thiên Hằng.
Sở Anh còn muốn nói gì đó nhưng thấy Sở Mộ không thèm để ý đến mình liền có cảm giác mất mác, vốn định theo sau nhưng lại không dám.
"Thiếu gia, cứ như vậy bỏ qua Dương gia hay sao? Dương gia trước kia từng hành động quá phận đối với ngài mà." Đinh Vũ đi bên cạnh Sở Mộ hỏi dò.
Đinh Vũ bây giờ coi như là hiểu biết một chút về Sở Mộ, nàng cảm giác rất khó tin tưởng chính là thái độ Sở Mộ đối với Dương gia tương đối ôn hòa. Chỉ đòi chút ít tiền chuộc là có thể hóa giải ân oán giữa hai nhà.
Sở Mộ nhìn thoáng qua Đinh Vũ, cười nói: "Ta có nói là bỏ qua cho bọn họ không?"
"Vậy ý tứ thiếu gia là …?”
Đi vào trong tiểu viện của Sở Thiên Hằng thì thấy hắn đang ngồi trên ghế đá, trong tay là một phong thơ.
"Đại bá !" Sở Mộ đi tới trước mặt Sở Thiên Hằng, nhỏ giọng chào.
"À, là Sở Mộ hả?" Sở Thiên Hằng gật đầu với Sở Mộ, rồi ra hiệu cho hắn ngồi ở bên cạnh.
Sở Thiên Hằng thấy ánh mắt Sở Mộ đang nhìn vào bức thư trong tay mình, lập tức cười cười giải thích: "Là đại tỷ Sở Tiêm của ngươi, nàng bây giờ đã là đệ tử nội tộc chính thức rồi, được người ta xem như nhân tài kiệt xuất. Chỉ cần tu luyện thêm mấy năm nữa, nàng có thể được liệt vào thanh niên chiến bảng của La Vực."
Vừa nói đến Sở Tiêm, ánh mắt Sở Thiên Hằng hiện ra nét vui mừng.
"Đã lâu không gặp đại tỷ rồi." Sở Mộ nói.
Án tượng của Sở Mộ về Sở Tiêm tương đối sâu, nàng có dung nhan mỹ lệ và thân thể động lòng người, khí tức thanh xuân luôn luôn dào dạt, bất kể là ai cũng sẽ bị nàng hút hồn ngay từ lần gặp đầu tiên. Ở trong Cương La thành, danh khí Sở Tiêm còn lớn hơn cả Tần Mộng Nhi.
Mấy năm trước Sở Tiêm được Đại Sở thế gia coi trọng, tuyển làm nội viện đệ tử, sau đó dốc lòng tu luyện ở trong Đại Sở thế gia, rất ít khi về nhà.
"Nàng nói là thêm một năm nữa sẽ có thể trở lại Cương La thành.” Sở Thiên Hằng nói.
"À, vậy đại bá báo tin nói cho nàng biết không cần thiết trở lại Cương La thành." Sở Mộ bình thản nói.
Sở Thiên Hằng ngẩn người ngạc nhiên, nhanh chóng cất thư vào trong người rồi chờ đợi Sở Mộ nói tiếp.
"Đại bá hẳn là hiểu ý của ta." Sở Mộ nói.
Sở Mộ hiểu rõ tính cách Sở Thiên Hằng, đại bá hắn là người trầm ổn, làm việc tĩnh táo dứt khoát, rất nhiều chuyện đều có thể bảo trì bình thản, một khi muốn hạ thủ tuyệt đối không bao giờ mềm tay. Sở Thiên Hằng thuộc về nhân vật lẫy lừng vang dội, dám làm dám chịu, từ điểm này Sở Mộ cảm thấy còn tốt hơn gia chủ Sở Minh thường hay băn khoăn nhiều thứ.
Sở Thiên Hằng dĩ nhiên hiểu ý Sở Mộ, lúc ban đầu ở đại hội tiến cử, Sở Mộ từng hỏi hắn có dám đánh một trận tanh máu không?
"Ta hiểu, chỉ có điều Cương La thành nói thế nào cũng là căn cơ trăm năm của gia tộc chúng ta.” Sở Thiên Hằng nói.
"Bên trong La Vực là địa bàn của Dương gia, chúng ta ở chỗ này sẽ bị hạn chế khắp nơi. Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện này, Dương Thị gia tộc nhất định sẽ can thiệp vào." Sở Mộ nói.
Sở Thiên Hằng nhìn vào Sở Mộ, nhận ra trong ánh mắt đã tràn đầy quyết tâm, khổ sở nói: "Ta đã sớm nói chuyện này với ông nội ngươi rồi."
"Ông nội hẳn là cũng hiểu." Sở Mộ nói.
Sở Thiên Hằng do dự một hồi, chốc lát sau rốt cuộc hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Nếu muốn giết, vậy thì triệt để một chút, chấm dứt mọi hậu hoạn có thể phát sinh."
"Ngươi là ai?" Hai mắt Sở Mộ vẫn nhìn chằm chằm vào lão giả không hề xê dịch chút nào.
"Tại hạ chẳng qua là lão nô vô danh trong Yểm Ma cung, có nhiệm vụ đi theo bên cạnh La Vực Yểm thiếu bảo vệ tính mạng của hắn được an toàn. Nếu như Sở Yểm thiếu có thể dừng tay, lão nô sẽ lập tức dẫn La Vực Yểm thiếu rời khỏi, nếu còn muốn hạ sát thủ thì lão nô đành phải đắc tội rồi." Vô danh lão nô nhàn nhạt nói.
Vô danh lão nô nói chuyện mặc dù bình thản, nhưng mà Sở Mộ có thể nhận ra lão gia hỏa này là căn bản là khinh thường mình, thậm chí còn có mấy phần khí thế bức người.
Sở Mộ lạnh lùng nhìn vào lão giả, dùng giọng nói hờ hững đáp trả: "Dẫn chủ nhân của ngươi cút đi."
Sở Mộ vừa nói ra lời này, vô danh lão nô lập tức nhíu mày, hiển nhiên là không nghĩ tới Sở Mộ lại nói chuyện không khách khí như vậy.
Dương Lạc Sâm đã tức giận nghiến răng nghiến lợi đối với Sở Mộ, tự tin và tôn nghiêm của hắn bị Sở Mộ tàn phá không còn một mảnh.
"Sở Mộ, ta khách khí đối với ngươi chỉ là vì công chúa thưởng thức, những người mạnh hơn ngươi trên đời này không hề ít.” Giọng nói của vô danh lão nô dần dần lạnh lẽo.
"Cút !" Sở Mộ căn bản không cho tên cậy già lên mặt này nói chuyện, lạnh lùng quát.
Vô danh lão nô lập tức xanh mét mặt mày rồi, vốn là nể chút mặt mũi vì danh tiếng Tù đảo vương giả lan truyền quá lớn, với lại tên này là nhân tài đứng đầu trong nhóm thanh niên đồng lứa ở Yểm Ma cung, vì thế hắn không muốn so đo. Nhưng không nghĩ tới cái tên này được voi đòi tiên, trong mắt không có người mà.
Vô danh lão nô đã bắt đầu tức giận, chậm rãi niệm chú ngữ.
Nhưng mà chú ngữ mới vừa hoàn thành một nửa, một luồng thanh âm tinh thần lạnh lùng truyền vào trong tai hắn: "Lão già kia, trong vòng mười giây không cút thì ngay cả ngươi cũng chết."
Vô danh lão nô ngẩn người ra, lập tức nhìn về phía đám người đông đen bên ngoài liền thấy loáng thoáng không ít thân ảnh hàn khí lượn lờ đang trà trộn ở trong đám đông khán giả.
"Sát thủ của Hạ Nghiễm Hàn." Vô danh lão nô đã ý thức được Sở Mộ còn có rất nhiều thủ hạ, sắc mặt cau có càng thêm khó coi.
Thực lực vô danh lão nô tuyệt đối là cao hơn mấy tên sát thủ, nhưng mà nhân số sát thủ tiềm ẩn của Yểm Ma cung cực kỳ đông đảo. Đám người lãnh khốc vô tình, tàn nhẫn hiếu sát này liên hợp lực lượng lại muốn giết chết hắn tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề.
"Chúng ta lên !" Sắc mặt vô danh lão nô lộ vẻ cực kỳ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn phải niệm chú ngữ triệu hồi ra một con tám đoạn Phong Bạo Ưng hình thể khổng lồ.
Tám đoạn Phong Bạo Ưng xuất hiện lập tức dẫn phát một trận kinh ngạc từ đám người bên ngoài.
Vô danh lão nô nhấc Dương Lạc Sâm suy yếu tới cực điểm, nhảy lên trên lưng tám đoạn Phong Bạo Ưng, sau đó ra lệnh cho Phong Bạo Ưng vỗ cánh bay đi.
"Mang ta với, đại ca, mang ta đi với." Dương Lạc Bân đã biết Hạ Nghiễm Hàn là một nhân vật tàn ác, gia tộc sớm muộn gì cũng sẽ bị sát hại. Bây giờ nhìn thấy vô danh lão nô dẫn Dương Lạc Sâm rời khỏi liền sợ hãi cầu khẩn.
"Dẫn hắn theo." Dương Lạc Sâm cắn răng nói với vô danh lão nô.
Vô danh lão nô để cho Phong Bạo Ưng hạ thấp xuống, nhưng ngay sau đó chợt nghe thấy giọng nói Sở Mộ lạnh như băng.
"Ta chỉ nói dẫn chủ nhân của ngươi biến đi, không cho phép ngươi mang theo người ta muốn giết."
Ánh mắt Sở Mộ nhìn vào lão giả không chút cảm tình, màu trắng ma diễm trên người đã mơ hồ bốc cháy.
Vô danh lão nô híp mắt lộ vẻ âm tàn, hiển nhiên đã sinh ra mấy phần tức giận đối với Sở Mộ. Nhưng nghĩ đến bên cạnh Sở Mộ còn có đông đảo sát thủ Yểm Ma cung, hắn đành phải nén giận hừ lạnh một tiếng, không có để ý tới Dương Lạc Bân nữa, trực tiếp mang Dương Lạc Sâm bay lên trời, từ từ biến mất vào trong tầng mây.
"Đại ca… đại ca." Sắc mặt Dương Lạc Bân tái nhợt trong nháy mắt, quay đầu về phía Dương Lạc Sâm không ngừng hô to. Hiện tại Dương Lạc Sâm chính mình còn không lo được thì làm gì rảnh rỗi lo cho tên đệ đệ này, huống chi hắn đã nhận ra lần này Sở Mộ mang theo rất nhiều sát thủ Yểm Ma cung nên không dám ở lâu, cùng với vô danh lão nô nhanh chóng rời xa nơi này.
Nhìn thấy Dương Lạc Sâm rời khỏi, sắc mặt Dương Lạc Bân tái nhợt không còn chút máu, vội vội vàng vàng rời khỏi chiến trường chạy tới chỗ Dương Mãn Tham.
Sở Mộ muốn giết nhất chính là Dương Lạc Bân nên không để cho tên này có cơ hội chạy trốn. Mạc Tà không cần Sở Mộ hạ lệnh, trước tiên lao tới Dương Lạc Bân thi triển Vong Tập.
Cho dù Dương Lạc Bân chạy trốn như thế nào cũng không thể nhanh hơn Mạc Tà, trong nháy mắt Mạc Tà đã xuất hiện ở trước mặt Dương Lạc Bân giơ móng vuốt lên.
Dương Lạc Bân thấy thế liền kinh hãi tột độ, vội vã niệm chú ngữ muốn triệu hồi ra Hồn sủng bảo vệ mình.
"Tà Mâu Ngưng Thị."
Sở Mộ lập tức phát ra mệnh lệnh đối với Mạc Tà. Theo đó hai con ngươi Mạc Tà phát ra tia sáng màu bạc, nhanh chóng biến thành hai thanh trường kiếm sáng chói hung hăng đâm vào thế giới tinh thần của Dương Lạc Bân.
Bản thân Dương Lạc Bân chỉ là bốn niệm Hồn Sư làm sao ngăn cản được sáu đoạn Mạc Tà công kích tinh thần. Huống chi đạo công kích tinh thần này còn được Sở Mộ dùng hồn niệm của mình gây ảnh hưởng trực tiếp. Dương Lạc Bân đang niệm chú ngữ bất chợt cảm giác sợ hãi lấp đầy đầu óc. Vì thế chú ngữ lập tức đứt gãy giữa chừng, hai mắt thất thần nhìn về phía Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ đang chậm rãi vươn dài móng vuốt.
"Sở Mộ, nếu ngươi dám đụng đến Lạc Bân thì Sở gia các ngươi chết chắc rồi." Dương Mãn Tham ở xa không còn kịp ra tay cứu viện, khuôn mặt đỏ bừng dùng hồn niệm cảnh cáo Sở Mộ.
Sở Mộ quay đầu lại hờ hững nhìn lướt qua Dương Mãn Tham, chỉ lạnh lùng nhếch miệng cười tà, hoàn toàn không thèm để ý tới Dương Mãn Tham uy hiếp, trực tiếp ra lệnh cho Mạc Tà công kích.
“Tà Diễm Trảo.”
Trảo nhận sắc bén xé rách cổ họng Dương Lạc Bân.
"Xẹt !" Dương Lạc Bân vẫn duy trì vẻ mặt hoảng sợ nhưng đầu lâu của hắn đã bay lên cao.
"Phụt !”
Một dòng máu đỏ từ vị trí cổ họng Dương Lạc Bân đột nhiên phun lên như suối, cảnh tượng đập vào mắt kinh tâm ghê rợn khiến cho tất cả mọi người không nhịn được khẽ rùng mình một cái. Trong chốc lát thân thể Dương Lạc Bân chậm rãi té xuống đổ gục trên mặt đất, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.
"Phịch !" Cho đến lúc này cái đầu lâu mới rớt xuống, lăn lông lốc trong vũng máu đỏ sẫm tanh tưởi.
"Ta... ta muốn giết ngươi."
Dương Mãn Tham nhìn thấy nhi tử bị giết tựa như một con dã thú nổi giận, trong lúc vọt tới chiến trường cặp mắt giăng đầy tia máu.
Sở Thiên Hằng nhìn thấy Dương Mãn Tham đã lao vào chiến trường nên không còn do dự nữa, lập tức thi triển Thừa Phong gia trì cho mình nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ, đồng thời niệm chú ngữ triệu hồi.
"Đại bá, có dám đánh một trận tanh máu hay không?" Nhìn thấy Sở Thiên Hằng đã bay đến trước mặt mình, trên mặt Sở Mộ hiện lên một nụ cười tà mị, nhẹ giọng hỏi.
Sở Thiên Hằng thoáng ngạc nhiên, ánh mắt nhìn vào Sở Mộ lộ ra mấy phần nghi hoặc.
Sở Mộ cũng không chờ Sở Thiên Hằng trả lời, nhìn thoáng qua bảy đoạn bảy giai chiến thú Mặc Dã do Sở Thiên Hằng vừa mới triệu hoán, chậm rãi giơ tay phải lên.
Trong nháy mắt Sở Mộ đánh chết Dương Lạc Bân đã đốt cháy chiến hỏa giữa hai nhà Sở gia và Dương gia. Khi Sở Thiên Hằng và Dương Mãn Tham giằng co úc, tất cả thành viên Dương gia cũng chạy vào trong chiến trường.
Đám người Sở gia đã ý thức được hai nhà xung đột đã lên tới cực hạn, Sở Minh dẫn đầu thi triển kỹ năng trực tiếp bay lên trên chiến trường.
Lão gia chủ đã bày ra tư thế động thủ rồi, thành viên Sở gia làm sao có thể tiếp tục trơ mắt nhìn? Trong lúc nhất thời mọi người đều thi triển hồn kỹ tụ tập lại gần vị trí Sở Mộ.
Thành viên của hai đại gia tộc tụ tập ở trong chiến trường, song phương có khoảng năm sáu chục người đứng ở hai đầu chiến tuyến. Nếu như tất cả đồng thời triệu hồi ra Hồn sủng của mình thì khắp chiến trường sẽ xuất hiện trên trăm đầu Hồn sủng.
Cương La thành trước giờ nằm trong tay Dương gia trấn giữ, rất ít khi xuất hiện tàn sát quy mô lớn. Nhưng mà lần này tất cả thành viên Sở gia và Dương gia đã bốc cháy lửa giận hừng hực rồi, chỉ cần có một tia lửa văng ra là mấy trăm con Hồn sủng sẽ tàn phá chiến trường ngay lập tức.
"Sở Thiên Hằng, cho ngươi mười giây, giao Sở Mộ ra để ta làm thịt. Nếu không ngày hôm nay ta sẽ huyết tẩy Sở gia các ngươi." Dương Mãn Tham đã tiến vào trạng thái chuẩn bị bộc phát cơn giận, bên cạnh hắn là bảy đoạn tám giai Huyết Dực Tam Mâu Thú nhe hàm răng trắng nhỡn vô cùng kinh khủng.
Sở Thiên Hằng làm sao có thể giao Sở Mộ ra được? Đứng ở bên cạnh hắn là bảy đoạn bảy giai chiến thú Mặc Dã, căn bản không hề sợ hãi Dương Mãn Tham uy hiếp.
"Phụ thân, chúng ta thế đơn lực bạc, không phải là đối thủ của Dương gia đâu." Sở Thiên Tuyệt nhìn thoáng qua Sở Minh sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói.
Sự tình đã đến nước này, Sở Minh cũng biết không thể tránh khỏi một trận đại chiến, ánh mắt sắc bén nhìn vào lão già Dương Khoát còn đang ngồi yên ổn trên ghế. Trăm người Dương gia và Sở gia hơn đã buông thả hồn niệm của mình, chú ngữ đã hoàn thành một nửa. Chỉ cần gia chủ ra lệnh một tiếng, tất nhiên sẽ lâm vào tình trạng hỗn chiến.
"Này… dừng tay, tất cả lui ra."
Bỗng nhiên có một tiếng hét lớn vang lên, quanh quẩn ở trên không trung rất lâu. Tất cả mọi người ở nơi này ngạc nhiên nhìn lên, ánh mắt tập trung vào lão thành chủ Dương Khoát lộ vẻ vạn phần khó hiểu. Thật ra rất nhiều người đã chú ý tới hôm nay lão thành chủ Dương Khoát biểu hiện quá khác thường.
Trong lúc chiến đấu Sở Mộ đã giết sạch năm thanh niên cao thủ của Dương gia, thậm chí giết chết trưởng tử, trưởng tôn của Dương Khoát. Mắt thấy một trận đại chiến sắp bộc phát nhưng Dương Khoát vẫn lựa chọn thỏa hiệp vào lúc này. Thật ra thế lực Dương gia rõ ràng là mạnh hơn Sở gia, nếu như thật sự chém giết, Dương gia bọn họ giao ra một cái giá nhất định sẽ có thể tiêu diệt Sở gia. Tất cả mọi người không rõ tại sao Dương Khoát bỗng nhiên can thiệp vào trận chiến này.
"Phụ thân, ngươi đây là thế nào?” Dương Mãn Tham cũng trợn mắt kinh ngạc nhìn phụ thân của mình, gân xanh trên trán còn đang giật giật mấy lần.
"Ta nói dừng tay, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy hả?" Dương Khoát giận dữ quát lớn một tiếng. Dương Mãn Tham vốn đang tức giận đỏ mặt lập tức biến thành đen thui, cả người cũng run rẩy liên hồi. Hiển nhiên là đã sớm kiềm nén lửa giận trong lồng ngực không nhịn nổi nữa, hết lần này tới lần khác Dương Khoát lại hạ lệnh thỏa hiệp.
Sở Mộ nhìn Dương Khoát, trên mặt vẫn giữ nụ cười bình thản, chậm rãi hạ tay xuống.
Một thủ thế đơn giản lại có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng, bởi vì chỉ cần Sở Mộ nắm chặc bàn tay lại, như vậy hàng ngàn thành viên Dương gia đang ở đình viện sẽ táng thân trong biển lửa.
"Phụ thân, chẳng lẽ ngươi muốn cho ta nuốt ngược cơn giận này xuống?"
Khuôn mặt Dương Mãn Tham đã co quắp vặn vẹo đáng sợ, đang muốn gầm thét cha mình bộc phát lửa giận. Nhưng lời nói của hắn chỉ được một nửa thì bên trong đám người chợt xuất hiện hàng loạt thân ảnh màu đen. Người nào người nấy tỏa ra khí tức lạnh như băng, đứng ở bên ngoài phạm vi hai thế lực giằng co, sát khí nồng đậm lượn lờ khắp không gian. Bóng đen càng lúc càng nhiều, không lâu sau năm mươi Hồn sủng sư thần tình lạnh lẽo đã xếp hàng chỉnh tề ở vị trí gần chiến trường, ánh mắt bọn họ không có một chút cảm tình dao động.
"Đây là…" Thành viên Dương gia lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn vào sát thủ Yểm Ma cung sợ hãi tới cực điểm. Năm mươi tên sát thủ Yểm Ma cung, mỗi người đều có thực lực Hồn Sư, hơn nữa mỗi một sát thủ còn có Hồn sủng Yểm Ma đáng sợ thiêu đốt linh hồn. Một khi cùng lúc triệu hồi ra năm mươi đầu Yểm Ma, linh hồn ma diễm dung hợp đủ để gây tổn thương hơn phân nửa lực lượng Dương gia.
Hàn khí rét lạnh thổi quét toàn trường, nhiệt độ trong không khí bất chợt giảm xuống. Đến lúc này tất cả mọi người đã cảm giác được sự tình có chút quỷ dị rồi, hiển nhiên là ý thức được nơi này rất có thể sẽ phát sinh một trận hỗn chiến đẫm máu. Vì thế bọn họ lo lắng bị liên lụy vội vàng xoay người rời khỏi cái nơi thị phi này.
Sở gia tổng cộng chỉ có năm mươi người, trong đó chỉ có số ít người đạt tới cấp bậc Hồn Sư, Thế lực Dương gia dễ dàng áp qua Sở gia một đầu. Nhưng mà hiện tại có thêm năm mươi tên sát thủ Yểm Ma cung đứng im ở nơi đó, tất cả thành viên Dương gia căn bản không dám cử động sai lầm. Ngay cả Dương Mãn Tham đang bị lửa giận công tâm cũng phải mạnh mẽ đè nén cơn giận xuống.
Nhìn thấy năm mươi sát thủ Yểm Ma cung đã lộ diện, sắc mặt lão thành chủ Dương Khoát lúc xanh lúc trắng rất khó coi. Vào lúc này hắn đành phải đích thân đi xuống chiến trường, nếu không thể hóa giải ân oán lần này thì Dương gia bọn họ tất nhiên sẽ bị diệt vong.
"Sở Minh, hai chúng ta nhà ân oán đã lâu nhưng thật ra cũng không phải là thâm thù đại hận gì. Bây giờ hai chúng ta nhà mâu thuẫn quá lớn, nếu như vung tay chém giết sẽ không có lợi đối với hai nhà. Còn không bằng chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện?"
Lão thành chủ Dương Khoát thay đổi thái độ quá đột ngột. Tất cả mọi người nghe thấy Dương Khoát nói lời này liền kinh ngạc không dứt. Lão gia hỏa Dương Khoát luôn luôn ngang ngược càn rỡ từ lúc nào dễ tính như vậy rồi?
Về phía đám người Sở gia lại càng không dám tin tưởng lời nói kia phát ra từ miệng lão thành chủ từng tìm trăm phương ngàn kế tiêu diệt Sở gia. Thế nhưng nói đi thì nói lại, Dương Khoát phải ăn nói khép nép là do năm mươi sát thủ Yểm Ma cung đứng ở bên kia, ngoài ra còn có một bộ phận mai phục ở ngoài đình viện Dương gia, tùy thời đều có thể thiêu rụi nhà hắn thành phế tích.
Tình hình ở trước mắt rõ ràng lắm rồi, Sở gia ít nhất cũng có năm mươi Hồn sủng sư thực lực cao thấp không đều, nhưng dựa vào đám sát thủ Yểm Ma cung liên hợp thì cỗ lực lượng này đủ để quét ngang tất cả thế lực trong Cương La thành rồi. Nếu thái độ Dương Khoát cứng rắn hơn một chút nhất định là máu tươi Dương gia sẽ tuôn trào ngay tại chỗ.
"Sở Yểm thiếu, Dương Lạc Bân cháu ta đã nhiều lần đắc tội, đó là do Dương Khoát ta quản giáo không nghiêm. Bây giờ ngươi cũng đã tự tay giết hắn xem như là hóa giải ân oán lúc trước. Ngươi nhìn đi, nếu thật sự đánh nhau thì Sở gia các ngươi hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có thương vong, không có lợi cho Sở gia phát triển. Chẳng bằng chúng ta bình an hóa giải, Dương Khoát ta có thể hứa hẹn giao trả toàn bộ lãnh địa và sản nghiệp trở về Sở gia. Mặt khác Dương gia còn có thể đưa thêm một phần tư lãnh thổ của mình tặng cho Sở gia các ngươi, một phần ba sản nghiệp cũng nộp vào sổ sách Sở gia. Coi như là bồi thường ân oán trước kia, cũng là Dương gia thành tâm nối lại giao tình với Sở gia, cùng sống chung ở Cương La thành. Về phần những chi tiết khác, chúng ta có thể từ từ ngồi xuống nói chuyện, không cần thiết phải tụ tập ở chỗ này gây lớn chuyện làm gì."
Khuôn mặt Dương Khoát cố gắng bày ra bộ dạng hèn mọn hết mức có thể, những người quen biết Dương Khoát cũng không dám tin tưởng cái người đang nói chuyện chính là lão thành chủ nổi danh bá đạo, luôn luôn bất chấp đạo lý ở Cương La thành.
Sở Minh và Sở Thiên Hằng lại giương mắt nhìn về phía Sở Mộ. Thân phận hắn bây giờ không hề tầm thường, lại mang theo năm mươi sát thủ Yểm Ma cung làm hậu thuẫn mới hoàn toàn nắm vững thế cục trong tay, lúc này lời nói của Sở Mộ mới có thể định đoạt.
"Lãnh địa và sản nghiệp thì không cần, chỉ cần một khoảng tài chính ổn thỏa là được rồi." Sở Mộ không có bao nhiêu do dự, nhàn nhạt nói với Dương Khoát.
Sở Mộ nói lời này khiến cho ai nấy đều cảm thấy nằm ngoài dự liệu. Bởi vì lúc này cục diện đã vô cùng trong sáng, chỉ cần Sở Mộ hạ lệnh, chấp nhận trả giá hi sinh chút ít là đám người Dương gia nhất định sẽ bị toàn diệt. Nếu cường ngạnh hơn một chút rất có thể chiếm đoạt toàn bộ Cương La thành thuộc về Sở gia.
Dĩ nhiên cũng có người thở phào nhẹ nhõm, dù sao gia tộc đại chiến sẽ tổn thất cực kỳ thảm trọng, nếu không cẩn thận sẽ có thể tạo thành đả kích trí mệnh đối với một gia tộc.
"Quá tốt rồi ! Chỉ cần Sở Yểm thiếu chịu cho Dương mỗ một con số, chúng ta sẽ tận lực cung cấp tài chính cho Sở Yểm thiếu." Trên mặt Dương Khoát lập tức hiện lên nụ cười sáng lạn.
"Như vậy mời lão thành chủ đến Sở gia chúng ta làm khách mấy ngày, cùng nhau bàn bạc hiệp nghị, điều kiện và mức độ bồi thường, đồng thời ký kết hiệp ước, ngài thấy thế nào?" Sở Thiên Hằng có lẽ đã hiểu ra Sở Mộ muốn làm gì, nhanh chóng mở miệng nói với Dương Khoát.
Sở Thiên Hằng nói câu này rõ ràng là muốn bắt giữ con tin rồi, tránh cho đám người Dương gia xong chuyện chạy trốn quịt nợ.
"Phụ thân, không thể được !” Tâm tình Dương Mãn Tham bây giờ gấp đến độ máu nóng dâng lên đến cổ họng, thiếu chút nữa là phun trào ngay tại đương trường. Chỉ có điều tình huống bây giờ ai nấy đều nhìn thấy rõ ràng, nếu thật sự động thủ thì người chết nhất định là bọn họ. Hơn nữa lúc nãy Dương Khoát đã dùng hồn niệm nói cho Dương Mãn Tham biết đình viện gia tộc đang có sát thủ Yểm Ma cung mai phục.
"Không cần gấp gáp, không cần gấp gáp, chuyện như vậy nhất định là phải từ từ nói chuyện." Dương Khoát cũng tức giận tái mặt rồi, nhưng vẫn còn giả bộ nặn ra một nụ cười hòa nhã hết sức, vô cùng oan ức chấp nhận điều kiện này.
Đồng ý làm con tin có nghĩa là lão thành chủ phải hạ thấp mặt mũi xuống một bậc rồi, một thân một mình giải tán hồn lực chậm rãi bước về phía trận doanh Sở gia. Dù sao địa vị lão gia hỏa Dương Khoát này cũng rất cao, hiển nhiên là phải do Sở Minh ra mặt mới hợp lý. Vì thế Sở Minh lập tức đi tới bên cạnh Dương Khoát, âm thầm niệm chú ngữ trực tiếp phong ấn hồn niệm của Dương Khoát, làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể buông thả hồn kỹ và triệu hoán Hồn sủng.
Sau khi năng lực bị phong ấn, Dương Khoát lập tức quay đầu nhìn sang Sở Mộ, mở miệng nói: "Lão hủ đã thành ý như thế..."
Dương Khoát biết bây giờ hết thảy mọi việc là do Sở Mộ định đoạt, nếu Sở Mộ không gật đầu thì trận tàn sát này sẽ lập tức phát sinh.
Sở Mộ gật đầu, nhưng không có nhắc lại điều kiện.
"Như vậy... như vậy, Sở Yểm thiếu cho thủ hạ rút khỏi đình viện Dương gia chúng ta đi." Dương Khoát nhẹ giọng nói.
Dương Khoát nói những lời này lập tức dẫn đến một trận kinh ngạc, toàn bộ mọi người đều chấn kinh nhìn về phía Sở Mộ.
Năm mươi sát thủ Yểm Ma cung đã bộc phát ra lực chiến đấu vô cùng kinh khủng, nhưng không ngờ vẫn không phải là toàn bộ thủ hạ của Sở Mộ. Hắn lại âm thầm điều động một bộ phận mai phục ở chỗ đình viện Dương gia.
Giờ phút này mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, đã biết tại sao lão già Dương Khoát dễ dàng hạ thấp mình cầu hoà như thế. Đồng thời trong lòng mọi người cũng sợ hãi không ngớt, bởi vì Sở Mộ đã sớm dự mưu hết thảy mọi việc rất tốt. Từ lúc bắt đầu tiến cử đã an bài một nhóm sát thủ mai phục ở đình viện Dương gia, chiêu này đúng là ngoan độc mà.
Thế nhưng, trong lúc mọi người đang cảm thấy rung động vì thế lực trong tay Sở Mộ, thì hắn lại nói một câu thiếu chút nữa khiến cho Dương Khoát và Dương Mãn Tham khí huyết công tâm, chết ngay tại chỗ.
"Người của ta đều ở chỗ này."
Dương Khoát đã bị bắt làm con tin nên khắp Cương La thành không còn ai là đối thủ của Sở Minh cấp bậc Hồn Chủ. Vì thế đám người Dương gia không dám hành động thiếu suy nghĩ, không khí căng thẳng giữa hai nhà từ từ bình thường trở lại. Bản thân Dương Mãn Tham chỉ có thể ngoan ngoãn điều động tài chính trong gia tộc, mau chóng chuộc lão gia chủ về.
Trải qua chuyện này, cái tên Sở Mộ đã nổi tiếng khắp Cương La thành, mấy ngày, không khí mấy ngày này lại càng xao động bất an. Bởi vì đã có rất nhiều người suy đoán Sở Mộ lấy thân phận Yểm thiếu chủ của Yểm Ma cung gia nhập Cương La thành, cục diện sẽ bắt đầu phát sinh biến hóa rất lớn. Không sớm thì muộn Sở gia sẽ chấp chưởng hết thảy quyền lực ở Cương La thành.
Ở trong Sở gia, địa vị Sở Mộ hiển nhiên đã thăng lên đến trình độ đỉnh phong, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái và kính sợ nhìn vào Sở Mộ. Những người trong quá khứ nhiều lần mạo phạm cũng cúi đầu nhận tội, hi vọng Sở Mộ có thể khoan hồng độ lượng tha thứ cho lỗi lầm trước kia.
Hết thảy mọi chuyện đã qua nên Sở Mộ cũng lười so đo, không có tâm tư quản những kẻ xem thường người làm gì. Ở trong mắt Sở Mộ, những người này chỉ là một đám tiểu nhân vô tích sự, cho dù bọn họ khen chê thế nào cũng không thể gây ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
"Sở Mộ, đại bá nói Dương gia đã bán mấy khối lãnh địa, cho người mang tới bốn vạn kim tệ." Sở Anh cố ý chạy đến phòng Sở Mộ thông báo tin mới nhất.
Sau đại hội tiến cử, thái độ Sở Anh với Sở Mộ đã hoàn toàn biến đổi, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười rạng rỡ nhất, không còn một chút oán trách hay chế giễu như trước nữa.
Sở Mộ cũng không ưa tính cách Sở Anh lắm nhưng hắn biết đó là do nàng được nuôi dưỡng, bảo bọc quá kỹ mới sinh ra cái tính đại tiểu thư mà thôi. Vì thế hắn không có ý so do với nàng.
"Ừ, vậy là tốt rồi." Sở Mộ gật đầu nói. Sau khi dứt lời, Sở Mộ trực tiếp rời khỏi phòng mình, đi tới chỗ Sở Thiên Hằng.
Sở Anh còn muốn nói gì đó nhưng thấy Sở Mộ không thèm để ý đến mình liền có cảm giác mất mác, vốn định theo sau nhưng lại không dám.
"Thiếu gia, cứ như vậy bỏ qua Dương gia hay sao? Dương gia trước kia từng hành động quá phận đối với ngài mà." Đinh Vũ đi bên cạnh Sở Mộ hỏi dò.
Đinh Vũ bây giờ coi như là hiểu biết một chút về Sở Mộ, nàng cảm giác rất khó tin tưởng chính là thái độ Sở Mộ đối với Dương gia tương đối ôn hòa. Chỉ đòi chút ít tiền chuộc là có thể hóa giải ân oán giữa hai nhà.
Sở Mộ nhìn thoáng qua Đinh Vũ, cười nói: "Ta có nói là bỏ qua cho bọn họ không?"
"Vậy ý tứ thiếu gia là …?”
Đi vào trong tiểu viện của Sở Thiên Hằng thì thấy hắn đang ngồi trên ghế đá, trong tay là một phong thơ.
"Đại bá !" Sở Mộ đi tới trước mặt Sở Thiên Hằng, nhỏ giọng chào.
"À, là Sở Mộ hả?" Sở Thiên Hằng gật đầu với Sở Mộ, rồi ra hiệu cho hắn ngồi ở bên cạnh.
Sở Thiên Hằng thấy ánh mắt Sở Mộ đang nhìn vào bức thư trong tay mình, lập tức cười cười giải thích: "Là đại tỷ Sở Tiêm của ngươi, nàng bây giờ đã là đệ tử nội tộc chính thức rồi, được người ta xem như nhân tài kiệt xuất. Chỉ cần tu luyện thêm mấy năm nữa, nàng có thể được liệt vào thanh niên chiến bảng của La Vực."
Vừa nói đến Sở Tiêm, ánh mắt Sở Thiên Hằng hiện ra nét vui mừng.
"Đã lâu không gặp đại tỷ rồi." Sở Mộ nói.
Án tượng của Sở Mộ về Sở Tiêm tương đối sâu, nàng có dung nhan mỹ lệ và thân thể động lòng người, khí tức thanh xuân luôn luôn dào dạt, bất kể là ai cũng sẽ bị nàng hút hồn ngay từ lần gặp đầu tiên. Ở trong Cương La thành, danh khí Sở Tiêm còn lớn hơn cả Tần Mộng Nhi.
Mấy năm trước Sở Tiêm được Đại Sở thế gia coi trọng, tuyển làm nội viện đệ tử, sau đó dốc lòng tu luyện ở trong Đại Sở thế gia, rất ít khi về nhà.
"Nàng nói là thêm một năm nữa sẽ có thể trở lại Cương La thành.” Sở Thiên Hằng nói.
"À, vậy đại bá báo tin nói cho nàng biết không cần thiết trở lại Cương La thành." Sở Mộ bình thản nói.
Sở Thiên Hằng ngẩn người ngạc nhiên, nhanh chóng cất thư vào trong người rồi chờ đợi Sở Mộ nói tiếp.
"Đại bá hẳn là hiểu ý của ta." Sở Mộ nói.
Sở Mộ hiểu rõ tính cách Sở Thiên Hằng, đại bá hắn là người trầm ổn, làm việc tĩnh táo dứt khoát, rất nhiều chuyện đều có thể bảo trì bình thản, một khi muốn hạ thủ tuyệt đối không bao giờ mềm tay. Sở Thiên Hằng thuộc về nhân vật lẫy lừng vang dội, dám làm dám chịu, từ điểm này Sở Mộ cảm thấy còn tốt hơn gia chủ Sở Minh thường hay băn khoăn nhiều thứ.
Sở Thiên Hằng dĩ nhiên hiểu ý Sở Mộ, lúc ban đầu ở đại hội tiến cử, Sở Mộ từng hỏi hắn có dám đánh một trận tanh máu không?
"Ta hiểu, chỉ có điều Cương La thành nói thế nào cũng là căn cơ trăm năm của gia tộc chúng ta.” Sở Thiên Hằng nói.
"Bên trong La Vực là địa bàn của Dương gia, chúng ta ở chỗ này sẽ bị hạn chế khắp nơi. Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện này, Dương Thị gia tộc nhất định sẽ can thiệp vào." Sở Mộ nói.
Sở Thiên Hằng nhìn vào Sở Mộ, nhận ra trong ánh mắt đã tràn đầy quyết tâm, khổ sở nói: "Ta đã sớm nói chuyện này với ông nội ngươi rồi."
"Ông nội hẳn là cũng hiểu." Sở Mộ nói.
Sở Thiên Hằng do dự một hồi, chốc lát sau rốt cuộc hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Nếu muốn giết, vậy thì triệt để một chút, chấm dứt mọi hậu hoạn có thể phát sinh."
/1793
|