Dù đã bị phát hiện , Phong Nhã cũng không giả bộ, mở ra mắt, mỉm cười gian tà nhìn về phía Tần Sương Kích: “Tần công tử, ai cũng biết phá hoại chuyện tốt của người khác là vô đạo đức đúng không? Hay là, ngài có ham mê là rình coi người ta đang “thổ lộ” tình cảm?”
Tần Sương Kích lạnh lùng, kéo Y Ân thoát khỏi “móng vuốt” của hắn ôm vào người, trong miệng mắng: “Ngươi điên rồi phải không? Thân mình hắn hiện tại hư nhược, ngươi muốn lấy mạng hắn sao?”
Phong Nhã cười lạnh, tay thuận thế lôi kéo, nhưng lại đem bao khố của Y Ân lột xuống dưới. Y Ân tiếp xúc đến không khí lạnh lẽo, đáng thương rụt lui chân, mềm giọng hừ nhẹ, Phong Nhã liền thừa dịp Tần Sương Kích ngơ ngẩn, một cái chớp mắt đem Y Ân đoạt lại trở về trong chăn, giúp hắn thật hảo ấm áp, xin lỗi hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non non của hắn. Thấy Tiểu Đông Tây không có bị khí lạnh làm cho tỉnh giấc, liền chuyển hướng Tần Sương Kích: “Sao vậy, ngươi hiện tại cũng biết đau lòng? Lúc trước ngươi làm việc ấy sao không nghĩ đến thân mình hắn cũng sẽ chịu không nổi?”
Mặc dù ngoài mặt không nói, nhưng đối với chuyện này, hắn thủy chung vẫn căm tức giữ mãi trong lòng. Hắn đã từng quyết định chủ ý là phải trừng trị kẻ đã làm bị thương bảo bối của hắn, nào ngờ người nọ lại chính là huynh đệ thất lạc nhiều năm. Hắn mặc dù không thể đối hắn động thủ, nhưng trong lòng vẫn thấy rất phẫn nộ. Bị thương hắn, tái dụ dỗ một chút, Tiểu Đông Tây liền không biết mang thù ── hắn cũng muốn làm như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến chỗ tư bí của Tiểu Đông Tây nứt ra thương, hắn liền đau lòng đến chết đi được; tưởng tượng đêm đó Tiểu Đông Tây phải như thế nào tại đây nhân thân hạ uyển chuyển rên rỉ, đôi con ngươi phiếm vụ, môi phun kiều mị. . . . . . Hắn thừa nhận, hắn ghen tị đến phát cuồng.
Hắn biết mình chui rúc vào sừng trâu, nhưng là không có cách nào khác lý trí, chỉ cảm thấy trong trận chiến tranh đoạt này, Tần Sương Kích đã chiếm thế thượng phong, hắn nếu không cùng Tiểu Đông Tây phát sinh quan hệ, liền không thể cùng hắn đứng ở vị trí ngang nhau. Tần Sương Kích là đại ca hắn, mặc dù ngoài miệng không thừa nhận, đến bây giờ, hắn vẫn là kính yêu hắn, những phương diện khác thua ở dưới tay hắn, hắn không dị nghị, duy nhất chỉ có Tiểu Đông Tây này, hắn không thể thua, cũng nhất định phải có được. Hắn đến bây giờ vẫn không rõ chính mình phải làm sao để cho Tiểu Đông Tây luôn sợ hãi này động tâm, nhưng hắn biết rõ ràng, cả đời này, hắn cũng không có thể đối người khác có loại tình cảm đau tận xương tủy này.
Y Ân trở thân mình, chôn ở trong lòng ngực Phong Nhã , vô ý thức gọi: “Phụ thân. . . . . .”
Phong Nhã trong nháy mắt da mặt xanh mét. Chính là như vậy, chính là như vậy. Tiểu Đông Tây lúc nào cũng khắc khắc tâm tâm niệm niệm chỉ có phụ thân giả của hắn, há mồm câm miệng không – ly khai phụ thân, phụ thân ôm một cái liền cao hứng giống như nhặt được của quý, ngay cả vừa rồi hống hắn ngủ đều phải nghe hắn nhắc tới phụ thân chuyện xưa mới chịu ngủ. Trong lòng Tiểu Đông Tây này, rốt cuộc có hắn hay không ?
Phong Nhã cắn răng nghĩ, cũng không quan tâm có Tần Sương Kích ở đây, tay lại tìm được vật giữa hai chân Y Ân, cầm hắn tiểu chồi khinh niệp chậm lộng. Y Ân hừ nhẹ, vô ý thức mở ra chân, đĩnh khởi thắt lưng. Tần Sương Kích cũng đưa tay tham tiến chăn bông, bắt lấy tay Phong Nhã: ” Buông tay cho ta .”Hắn không cho phép Phong Nhã trước mặt hắn động chạm Tiểu Đông Tây.
Phong Nhã cười lạnh, tay bị nắm không thể động, liền lấy tay nhẹ nhàng mát tiểu chồi đáng thương kia, Y Ân ngón tay bấu chặt chăn bông, đĩnh thẳng lưng, khóe mắt thấm ra nước mắt.
“Buông tay!”Tần Sương Kích trừng mắt, muốn ngăn bàn tay Phong Nhã, Phong Nhã tất nhiên là không đồng ý. Sợ bị thương Tiểu Đông Tây, hai người cũng không dám dùng sức, cùng nắm lấy hoa hành sưng đỏ ở trong chăn nhẹ nhàng nuôi nấng. Y Ân nhận được kích thích mãnh liệt ở nơi mẫn cảm, trong lúc ngủ mơ không ngừng lay động đầu, sắc mặt càng ngày càng nóng đỏ, khẽ gọi một tiếng, phần eo rung động, nhưng lại ở trong tay hai người bắn ra.
Hai người đều ngơ ngẩn, ngừng thủ, đang nhìn về phía Y Ân. Thấy hắn ánh mắt nửa mở tựa hồ đã tỉnh lại, hai người có chút quẫn bách, có cảm giác như vừa bị bắt gian ở trên giường, lại nghe hắn mềm nức nở vài tiếng, nghiêng đầu một cái không ngờ đã ngủ lại. Thở phào nhẹ nhõm, rồi mới ngẩng đầu, giống như hai chú gà trống hùng hổ trừng nhau, trên mặt đều không tự giác rõ bắt đầu ửng đỏ, đồng thanh khẽ gọi: “Buông tay!”
Giống như sợ chịu thiệt thòi, hai người cũng không nguyện ý buông tay trước, hai tay cùng nắm nam tính khí quan của Y Ân, trên các ngón tay đều dính đầy tinh dịch, không khí quỷ dị mà ám muội. . . . . .
“Y Nhi Y Nhi ────”! Đinh một tiếng, đại môn bị người một cước đá văng ra. Tần Sương Kích lúc nãy vào cửa chưa khóa lại, Cô Đồng chỉ đạp một cái là có thể tiến vào, một bên nhảy nhót một bên kêu toáng lên.
“Tên nhãi con kia, mau câm miệng.”Nghiêm trọng muốn tìm bất mãn, hơn nữa sợ Tiểu Đông Tây bị đánh thức, Phong Nhã không chút khách khí hướng Cô Đồng mắng .
Cô Đồng nhảy về sau mấy bước, có điểm ủy khuất lầu bầu: “Để làm chi như vậy hung, muốn tìm bất mãn a!”
Hai người đồng thời sặc một cái, Tần Sương Kích ho khan vài tiếng, ánh mắt ý bảo Phong Nhã xử lý phía sau, theo giường sừng đã nắm nhất kiện quần áo lau sạch sẽ tay, xoay người, chắn trước mặt Phong Nhã, đối Cô Đồng nói: “Y Nhi đang ngủ, ngươi nên đi chơi đi, đừng đánh thức hắn.”
Cô Đồng thất vọng lấy tay che miệng, nghiêng đầu, nhìn thấy trên bàn trong cái bọc lộ ra gì đó, hai mắt lập tức sáng lên, nhảy phốc lại ngồi ở ghế trên, mở ra cái bọc ấy hưng phấn mà trở mình trở mình, lấy ra một bao đường sao cây kê, bài khai, một bên ném vào miệng một bên nói: “Không quan hệ, ta chờ Y Nhi.”
“Mạch Thiên Tuyết đâu?”Phong Nhã đã xử lý hảo Y Ân, từ trên giường xuống dưới, đồng thời đem quần áo dính tinh dịch đá đến dưới sàng.
Cô Đồng chỉ lo ăn, không chú ý đến động tác nhỏ ấy của hắn, rung đùi đắc ý nói: “Hắn đi làm việc, bảo ta đến tìm Y Nhi. Một người không cho phép ra cánh cửa.” Cuối cùng một câu giảng rất là buồn bực.
Phong Nhã hừ lạnh, khá lắm Mạch Thiên Tuyết, rõ ràng là đem bọn họ làm bảo tiêu dùng miễn phí. “Đi ra ngoài, ngươi ở trong này sẽ đánh thức Y Nhi.”
“Ta mới không cần, vẫn đều là ngươi kêu thôi, ngươi mới có thể tranh cãi làm phiền đến Y Nhi! Ngươi sao vậy không ra đi. . . . . .”
Cô Đồng nói còn chưa dứt lời, rất nhanh một trận gió xẹt qua, hắn đã muốn bị Phong Nhã nắm lấy áo định ném ra bên ngoài. “Đừng a!” Kêu lên sợ hãi giữ chặt lấy cánh tay Phong Nhã, Cô Đồng đáng thương như vậy cầu xin tha thứ: “Ta sai lầm rồi, ta nói sai lầm rồi vẫn không được sao? Ta sẽ ngoan ngoan, ta không tranh cãi được không? Đừng để ta một người, trước kia luôn bị ném ở trong sơn trang một mình, thật vất vả có cơ hội đi ra, tìm được người thứ nhất bằng hữu. . . . . . Ta chỉ có Y Nhi một cái bằng hữu. . . . . .” Cô Đồng nói đến đó đã là thấp đầu khóc nức nở .
“Ta. . . . . . Ta nghĩ sẽ bồi Y Nhi. . . . . . Sẽ không tranh cãi. . . . . Một người. . .Ta sợ hãi. . . . . .”
Phong Nhã im lặng, buông tay. Cô Đồng liền đứng ở nơi đó, lấy tay kéo lại áo, bả vai không ngừng run lên, cảm giác lúc khóc rất giống Y Nhi. Phong Nhã chợt thấy trong lòng mềm nhũn xuống.
Tần Sương Kích cũng đi tới, vuốt mái tóc dài của Cô Đồng , nói: “Ngươi liền lưu lại đi.”
“Thật sự?”Cô Đồng ngẩng đầu, mắt to vẫn còn ngân ngấn nước, vẫn còn đo đỏ, lại cười đến rất là vui sướng.
“Đương nhiên, bất quá không thể đánh thức hắn.”Tần Sương Kích đem Cô Đồng đến ngồi vào bàn, sau đó xoay người đối Phong Nhã nói: “Chúng ta đi ra ngoài.”
Phong Nhã định lên tiếng phản đối, lại nghe Tần Sương Kích hỏi: “Ở tại chỗ này, ngươi có thể nhẫn nhịn sao?” Tần Sương Kích cũng không giấu diếm dục vọng của mình, tái lưu lại hắn không biết mình sẽ làm ra cái gì. Phong Nhã quay đầu lại nhìn Tiểu Đông Tây đang vùi vào chăn, uốn éo đầu giành đi ra ngoài trước.
Tần Sương Kích phía sau đuổi kịp, bên ngoài không quên đóng cửa cho kĩ, đứng ở hành lang gấp khúc hỏi Phong Nhã: “Ngươi tính sau này sẽ như thế nào?”
“Ta sẽ không buông tay.”Phong Nhã quay đầu trở lại, nghênh mặt nói.
“Ta cũng sẽ không.”Tần Sương Kích cười nói, trong mắt hàm trứ kiên định. Cũng không phải đối đêm đó trách nhiệm, hắn là thật sự thích đứa bé này, cái gì cũng có thể làm cho đệ đệ, duy nhất đứa bé này, hắn không thể để vuột khỏi tầm tay.
Phong Nhã liễm hạ mắt, xoay người nhìn không trung: “Làm sao cho tốt đây? Ta không muốn giữa chúng ta có người bị thương, ca.”
Tần Sương Kích ánh mắt lóe lóe, cười: “Ngươi thật sự dụng tâm để ý chiến thuật. Bất quá, ta cũng không muốn có người bị thương.” Nói xong, liền nhảy lên hành lang gấp khúc, một cái xoay người đã không gặp bóng dáng.
Phong Nhã chửi nhỏ: “Thật sự là càng lớn càng keo kiệt.” Chống tay vào rào chắn khắc hoa, kích động bước lên lầu bốn trong viện. Bên cạnh một tên tiểu nhị hoảng sợ, bị Phong Nhã bắt lấy, phân phó hắn: “Đem một bầu rượu đến đây.” Tiểu nhị vâng dạ chạy vội đi. Phong Nhã chậm rãi, thong thả đi vào khách điếm, tính toán mượn rượu hàng hỏa.
Cô Đồng ghé tai ngoài cửa, lại nghe trong chốc lát, xác định hai người đều đi xa , liền lập tức nhào lên trên giường, toàn bộ ghé vào trên người Y Ân, vỗ vỗ khuôn mặt non non, nhỏ nhắn của hắn kêu: “Y Nhi Y Nhi, tỉnh lại tỉnh lại.”
Y Ân mặt nhăn mi nhíu, rất nhanh liền tỉnh. Cảm giác mềm mềm ở môi làm cho hắn cựa cựa thân không ngừng, liền cười khanh khách kêu.”Đồng. . . . ” Trên người Đồng có mùi hương, rất dễ chịu.
Đột nhiên bị Đồng đỡ lấy đầu, rồi mới chồm người tới hôn một cái thật mạnh trên môi hắn.”Y Nhi, chiều rồi.”Phía sau, miễn cưỡng có thể tính buổi chiều .
Y Ân bị Phong Nhã cùng Tần Sương Kích dưỡng thành thói quen, cũng không cảm thấy được kỳ quái, hơi chút giật giật thân thể, Cô Đồng liền theo trên người hắn trở mình xuống dưới. Y Ân rớt ra chăn một góc, làm cho Cô Đồng nằm tiến vào. Cô Đồng vừa tiến vào chăn, liền ôm lấy Y Ân, chôn ở cần cổ hắn hung hăng ngửi. “A, vẫn là tiểu hài tử hảo ôm, mềm mềm, còn có mùi sữa thơm.”
Y Ân rụt lui cổ, cũng ôm chặt Cô Đồng. Đồng có hương thơm lại còn mềm mại nữa, ôm ở cùng nhau thật thoải mái, không giống Nhã cùng phụ thân, đều là cứng rắn cứng rắn.
Cô Đồng đột nhiên nghiêng người, lại ghé vào trên người Y Ân, hỏi hắn: “Na, Y Nhi, nói thật, ngươi theo chân bọn họ đã làm những gì?”
“Làm?”Y Ân mê hoặc.
“Ân, chính là. . . . . .”Cô Đồng không biết làm sao nói với hắn, liền rớt ra vạt áo hắn, ở cổ cắn vài cái.”Chính là như vậy.”
“A, có!”
“A, không phải chứ, cùng ai?” Cô Đồng kinh ngạc hỏi, hắn vốn cũng chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi, không nghĩ tới tiểu Y Nhi cư nhiên đã muốn như vậy . . . . . .
“Nhã, còn có phụ thân.”Bọn họ thường xuyên cắn cổ của hắn.
“Cầm thú!”Cô Đồng căm giận mắng, rồi mới nhìn về phía Y Ân, nuốt nuốt nước miếng, có chút khẩn trương hỏi: “Kia Y Nhi, lúc bọn họ hôn nhẹ ngươi, ngươi có cảm giác như thế nào?”
Cảm giác? Y Ân nhíu mày, tuy rằng bị hôn nhẹ rất nhiều lần, nhưng là nhưng là. . . . . .có nhiều lúc cảm thấy thật sự rất lợi hại. . . . . Nhớ rõ lần đầu tiên gặp được phụ thân, khi đó, hôn nhẹ sau này cũng rất đau rất đau, còn có sau đó đến Nhã cũng thân thân Y Nhi, cũng có một lần, tuy rằng không đau, thân thể lại thật kỳ quái thật kỳ quái, a, vừa rồi lúc nằm mơ cũng có, cảm giác thật đáng sợ, giống có một tiếng nổ lớn vang lên ở trong đầu.”Thật đáng sợ. . . . . .” Y Ân trung thực nói ra cảm giác chính mình. Hắn hiện tại, còn không thể hoàn toàn phân ra thế nào là khoái cảm mãnh liệt cùng sợ hãi là khác nhau.
“A, thật sự. . . . . . Thật đáng sợ vậy sao?” Cô Đồng nhìn thấy trên mặt Y Ân như hiện lên hai chữ “đáng sợ” thật to, cả người liền mềm nhũn xuống dưới, hữu khí vô lực ghé vào trên người Y Ân, nhắc tới: ” Vậy phải làm sao đây, ta đây không phải chết chắc rồi. Ta muốn rời nhà trốn đi a, chính là thế nào cũng bị Mạch bắt được, không phải lại càng thảm hại hơn. . . . . .”
Y Ân cảm thấy Cô Đồng lo lắng, vội chụp lấy vai hắn hỏi: “Đồng, Đồng, xảy ra chuyện gì?”
“Không gì, đang suy nghĩ đến chuyện thật đáng sợ.”Cô Đồng ôm Y Ân, cũng không hy vọng hắn nghe có hiểu hay không, không ngừng lải nhải: “A, tại sao ta không học nó sớm một chút. Ta nhớ rõ chúng ta khi đó có rất nhiều sách báo A phiến a (đây là loại sách chuyên dạy cách làm tình giữa hai nam nhân), đáng tiếc khi đó ta còn nhỏ, cũng chưa tìm được cơ hội nghiên cứu liền bị cuốn đến nơi đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây; ta không biết cách làm, như vậy chuyện đáng sợ kia. . . .”
Ôm Y Ân lại cọ hai cái, Cô Đồng đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chăm chú Y Ân. “Y Nhi, ta hôn nhẹ ngươi một chút được không?”
“A?”Y Ân không rõ cho nên ngẩn ra, lại nghe Cô Đồng cọ ở trên người hắn, dùng giọng điệu thật đáng thương nói: “Y Nhi hảo Y Nhi, ngươi giúp giúp ta thôi, Mạch Mạch trước kia cũng không có phản ứng với ta, đột nhiên trong lúc đó liền đối ta. … Đối ta. . . . . . Ta đối loại sự tình này chỉ giới hạn trong lý thuyết thôi, kinh nghiệm so với ngươi còn ít, ngươi làm thử cho ta xem thôi. Nếu tốt ta sẽ coi như xong, bằng không ta cũng hạ quyết tâm bỏ của chạy lấy người, được không? Ta liền hôn nhẹ xem!”
Hôn nhẹ a? Y Ân nghĩ nghĩ, Nhã cùng phụ thân cũng mỗi ngày hôn nhẹ Y Nhi, Thanh cũng trộm cùng Y Nhi nói qua, đó là do thích mới làm thế. Hắn cũng thích Đồng, hôn nhẹ hẳn là không quan hệ đi? Gật đầu.”Hảo.”
Tần Sương Kích lạnh lùng, kéo Y Ân thoát khỏi “móng vuốt” của hắn ôm vào người, trong miệng mắng: “Ngươi điên rồi phải không? Thân mình hắn hiện tại hư nhược, ngươi muốn lấy mạng hắn sao?”
Phong Nhã cười lạnh, tay thuận thế lôi kéo, nhưng lại đem bao khố của Y Ân lột xuống dưới. Y Ân tiếp xúc đến không khí lạnh lẽo, đáng thương rụt lui chân, mềm giọng hừ nhẹ, Phong Nhã liền thừa dịp Tần Sương Kích ngơ ngẩn, một cái chớp mắt đem Y Ân đoạt lại trở về trong chăn, giúp hắn thật hảo ấm áp, xin lỗi hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non non của hắn. Thấy Tiểu Đông Tây không có bị khí lạnh làm cho tỉnh giấc, liền chuyển hướng Tần Sương Kích: “Sao vậy, ngươi hiện tại cũng biết đau lòng? Lúc trước ngươi làm việc ấy sao không nghĩ đến thân mình hắn cũng sẽ chịu không nổi?”
Mặc dù ngoài mặt không nói, nhưng đối với chuyện này, hắn thủy chung vẫn căm tức giữ mãi trong lòng. Hắn đã từng quyết định chủ ý là phải trừng trị kẻ đã làm bị thương bảo bối của hắn, nào ngờ người nọ lại chính là huynh đệ thất lạc nhiều năm. Hắn mặc dù không thể đối hắn động thủ, nhưng trong lòng vẫn thấy rất phẫn nộ. Bị thương hắn, tái dụ dỗ một chút, Tiểu Đông Tây liền không biết mang thù ── hắn cũng muốn làm như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến chỗ tư bí của Tiểu Đông Tây nứt ra thương, hắn liền đau lòng đến chết đi được; tưởng tượng đêm đó Tiểu Đông Tây phải như thế nào tại đây nhân thân hạ uyển chuyển rên rỉ, đôi con ngươi phiếm vụ, môi phun kiều mị. . . . . . Hắn thừa nhận, hắn ghen tị đến phát cuồng.
Hắn biết mình chui rúc vào sừng trâu, nhưng là không có cách nào khác lý trí, chỉ cảm thấy trong trận chiến tranh đoạt này, Tần Sương Kích đã chiếm thế thượng phong, hắn nếu không cùng Tiểu Đông Tây phát sinh quan hệ, liền không thể cùng hắn đứng ở vị trí ngang nhau. Tần Sương Kích là đại ca hắn, mặc dù ngoài miệng không thừa nhận, đến bây giờ, hắn vẫn là kính yêu hắn, những phương diện khác thua ở dưới tay hắn, hắn không dị nghị, duy nhất chỉ có Tiểu Đông Tây này, hắn không thể thua, cũng nhất định phải có được. Hắn đến bây giờ vẫn không rõ chính mình phải làm sao để cho Tiểu Đông Tây luôn sợ hãi này động tâm, nhưng hắn biết rõ ràng, cả đời này, hắn cũng không có thể đối người khác có loại tình cảm đau tận xương tủy này.
Y Ân trở thân mình, chôn ở trong lòng ngực Phong Nhã , vô ý thức gọi: “Phụ thân. . . . . .”
Phong Nhã trong nháy mắt da mặt xanh mét. Chính là như vậy, chính là như vậy. Tiểu Đông Tây lúc nào cũng khắc khắc tâm tâm niệm niệm chỉ có phụ thân giả của hắn, há mồm câm miệng không – ly khai phụ thân, phụ thân ôm một cái liền cao hứng giống như nhặt được của quý, ngay cả vừa rồi hống hắn ngủ đều phải nghe hắn nhắc tới phụ thân chuyện xưa mới chịu ngủ. Trong lòng Tiểu Đông Tây này, rốt cuộc có hắn hay không ?
Phong Nhã cắn răng nghĩ, cũng không quan tâm có Tần Sương Kích ở đây, tay lại tìm được vật giữa hai chân Y Ân, cầm hắn tiểu chồi khinh niệp chậm lộng. Y Ân hừ nhẹ, vô ý thức mở ra chân, đĩnh khởi thắt lưng. Tần Sương Kích cũng đưa tay tham tiến chăn bông, bắt lấy tay Phong Nhã: ” Buông tay cho ta .”Hắn không cho phép Phong Nhã trước mặt hắn động chạm Tiểu Đông Tây.
Phong Nhã cười lạnh, tay bị nắm không thể động, liền lấy tay nhẹ nhàng mát tiểu chồi đáng thương kia, Y Ân ngón tay bấu chặt chăn bông, đĩnh thẳng lưng, khóe mắt thấm ra nước mắt.
“Buông tay!”Tần Sương Kích trừng mắt, muốn ngăn bàn tay Phong Nhã, Phong Nhã tất nhiên là không đồng ý. Sợ bị thương Tiểu Đông Tây, hai người cũng không dám dùng sức, cùng nắm lấy hoa hành sưng đỏ ở trong chăn nhẹ nhàng nuôi nấng. Y Ân nhận được kích thích mãnh liệt ở nơi mẫn cảm, trong lúc ngủ mơ không ngừng lay động đầu, sắc mặt càng ngày càng nóng đỏ, khẽ gọi một tiếng, phần eo rung động, nhưng lại ở trong tay hai người bắn ra.
Hai người đều ngơ ngẩn, ngừng thủ, đang nhìn về phía Y Ân. Thấy hắn ánh mắt nửa mở tựa hồ đã tỉnh lại, hai người có chút quẫn bách, có cảm giác như vừa bị bắt gian ở trên giường, lại nghe hắn mềm nức nở vài tiếng, nghiêng đầu một cái không ngờ đã ngủ lại. Thở phào nhẹ nhõm, rồi mới ngẩng đầu, giống như hai chú gà trống hùng hổ trừng nhau, trên mặt đều không tự giác rõ bắt đầu ửng đỏ, đồng thanh khẽ gọi: “Buông tay!”
Giống như sợ chịu thiệt thòi, hai người cũng không nguyện ý buông tay trước, hai tay cùng nắm nam tính khí quan của Y Ân, trên các ngón tay đều dính đầy tinh dịch, không khí quỷ dị mà ám muội. . . . . .
“Y Nhi Y Nhi ────”! Đinh một tiếng, đại môn bị người một cước đá văng ra. Tần Sương Kích lúc nãy vào cửa chưa khóa lại, Cô Đồng chỉ đạp một cái là có thể tiến vào, một bên nhảy nhót một bên kêu toáng lên.
“Tên nhãi con kia, mau câm miệng.”Nghiêm trọng muốn tìm bất mãn, hơn nữa sợ Tiểu Đông Tây bị đánh thức, Phong Nhã không chút khách khí hướng Cô Đồng mắng .
Cô Đồng nhảy về sau mấy bước, có điểm ủy khuất lầu bầu: “Để làm chi như vậy hung, muốn tìm bất mãn a!”
Hai người đồng thời sặc một cái, Tần Sương Kích ho khan vài tiếng, ánh mắt ý bảo Phong Nhã xử lý phía sau, theo giường sừng đã nắm nhất kiện quần áo lau sạch sẽ tay, xoay người, chắn trước mặt Phong Nhã, đối Cô Đồng nói: “Y Nhi đang ngủ, ngươi nên đi chơi đi, đừng đánh thức hắn.”
Cô Đồng thất vọng lấy tay che miệng, nghiêng đầu, nhìn thấy trên bàn trong cái bọc lộ ra gì đó, hai mắt lập tức sáng lên, nhảy phốc lại ngồi ở ghế trên, mở ra cái bọc ấy hưng phấn mà trở mình trở mình, lấy ra một bao đường sao cây kê, bài khai, một bên ném vào miệng một bên nói: “Không quan hệ, ta chờ Y Nhi.”
“Mạch Thiên Tuyết đâu?”Phong Nhã đã xử lý hảo Y Ân, từ trên giường xuống dưới, đồng thời đem quần áo dính tinh dịch đá đến dưới sàng.
Cô Đồng chỉ lo ăn, không chú ý đến động tác nhỏ ấy của hắn, rung đùi đắc ý nói: “Hắn đi làm việc, bảo ta đến tìm Y Nhi. Một người không cho phép ra cánh cửa.” Cuối cùng một câu giảng rất là buồn bực.
Phong Nhã hừ lạnh, khá lắm Mạch Thiên Tuyết, rõ ràng là đem bọn họ làm bảo tiêu dùng miễn phí. “Đi ra ngoài, ngươi ở trong này sẽ đánh thức Y Nhi.”
“Ta mới không cần, vẫn đều là ngươi kêu thôi, ngươi mới có thể tranh cãi làm phiền đến Y Nhi! Ngươi sao vậy không ra đi. . . . . .”
Cô Đồng nói còn chưa dứt lời, rất nhanh một trận gió xẹt qua, hắn đã muốn bị Phong Nhã nắm lấy áo định ném ra bên ngoài. “Đừng a!” Kêu lên sợ hãi giữ chặt lấy cánh tay Phong Nhã, Cô Đồng đáng thương như vậy cầu xin tha thứ: “Ta sai lầm rồi, ta nói sai lầm rồi vẫn không được sao? Ta sẽ ngoan ngoan, ta không tranh cãi được không? Đừng để ta một người, trước kia luôn bị ném ở trong sơn trang một mình, thật vất vả có cơ hội đi ra, tìm được người thứ nhất bằng hữu. . . . . . Ta chỉ có Y Nhi một cái bằng hữu. . . . . .” Cô Đồng nói đến đó đã là thấp đầu khóc nức nở .
“Ta. . . . . . Ta nghĩ sẽ bồi Y Nhi. . . . . . Sẽ không tranh cãi. . . . . Một người. . .Ta sợ hãi. . . . . .”
Phong Nhã im lặng, buông tay. Cô Đồng liền đứng ở nơi đó, lấy tay kéo lại áo, bả vai không ngừng run lên, cảm giác lúc khóc rất giống Y Nhi. Phong Nhã chợt thấy trong lòng mềm nhũn xuống.
Tần Sương Kích cũng đi tới, vuốt mái tóc dài của Cô Đồng , nói: “Ngươi liền lưu lại đi.”
“Thật sự?”Cô Đồng ngẩng đầu, mắt to vẫn còn ngân ngấn nước, vẫn còn đo đỏ, lại cười đến rất là vui sướng.
“Đương nhiên, bất quá không thể đánh thức hắn.”Tần Sương Kích đem Cô Đồng đến ngồi vào bàn, sau đó xoay người đối Phong Nhã nói: “Chúng ta đi ra ngoài.”
Phong Nhã định lên tiếng phản đối, lại nghe Tần Sương Kích hỏi: “Ở tại chỗ này, ngươi có thể nhẫn nhịn sao?” Tần Sương Kích cũng không giấu diếm dục vọng của mình, tái lưu lại hắn không biết mình sẽ làm ra cái gì. Phong Nhã quay đầu lại nhìn Tiểu Đông Tây đang vùi vào chăn, uốn éo đầu giành đi ra ngoài trước.
Tần Sương Kích phía sau đuổi kịp, bên ngoài không quên đóng cửa cho kĩ, đứng ở hành lang gấp khúc hỏi Phong Nhã: “Ngươi tính sau này sẽ như thế nào?”
“Ta sẽ không buông tay.”Phong Nhã quay đầu trở lại, nghênh mặt nói.
“Ta cũng sẽ không.”Tần Sương Kích cười nói, trong mắt hàm trứ kiên định. Cũng không phải đối đêm đó trách nhiệm, hắn là thật sự thích đứa bé này, cái gì cũng có thể làm cho đệ đệ, duy nhất đứa bé này, hắn không thể để vuột khỏi tầm tay.
Phong Nhã liễm hạ mắt, xoay người nhìn không trung: “Làm sao cho tốt đây? Ta không muốn giữa chúng ta có người bị thương, ca.”
Tần Sương Kích ánh mắt lóe lóe, cười: “Ngươi thật sự dụng tâm để ý chiến thuật. Bất quá, ta cũng không muốn có người bị thương.” Nói xong, liền nhảy lên hành lang gấp khúc, một cái xoay người đã không gặp bóng dáng.
Phong Nhã chửi nhỏ: “Thật sự là càng lớn càng keo kiệt.” Chống tay vào rào chắn khắc hoa, kích động bước lên lầu bốn trong viện. Bên cạnh một tên tiểu nhị hoảng sợ, bị Phong Nhã bắt lấy, phân phó hắn: “Đem một bầu rượu đến đây.” Tiểu nhị vâng dạ chạy vội đi. Phong Nhã chậm rãi, thong thả đi vào khách điếm, tính toán mượn rượu hàng hỏa.
Cô Đồng ghé tai ngoài cửa, lại nghe trong chốc lát, xác định hai người đều đi xa , liền lập tức nhào lên trên giường, toàn bộ ghé vào trên người Y Ân, vỗ vỗ khuôn mặt non non, nhỏ nhắn của hắn kêu: “Y Nhi Y Nhi, tỉnh lại tỉnh lại.”
Y Ân mặt nhăn mi nhíu, rất nhanh liền tỉnh. Cảm giác mềm mềm ở môi làm cho hắn cựa cựa thân không ngừng, liền cười khanh khách kêu.”Đồng. . . . ” Trên người Đồng có mùi hương, rất dễ chịu.
Đột nhiên bị Đồng đỡ lấy đầu, rồi mới chồm người tới hôn một cái thật mạnh trên môi hắn.”Y Nhi, chiều rồi.”Phía sau, miễn cưỡng có thể tính buổi chiều .
Y Ân bị Phong Nhã cùng Tần Sương Kích dưỡng thành thói quen, cũng không cảm thấy được kỳ quái, hơi chút giật giật thân thể, Cô Đồng liền theo trên người hắn trở mình xuống dưới. Y Ân rớt ra chăn một góc, làm cho Cô Đồng nằm tiến vào. Cô Đồng vừa tiến vào chăn, liền ôm lấy Y Ân, chôn ở cần cổ hắn hung hăng ngửi. “A, vẫn là tiểu hài tử hảo ôm, mềm mềm, còn có mùi sữa thơm.”
Y Ân rụt lui cổ, cũng ôm chặt Cô Đồng. Đồng có hương thơm lại còn mềm mại nữa, ôm ở cùng nhau thật thoải mái, không giống Nhã cùng phụ thân, đều là cứng rắn cứng rắn.
Cô Đồng đột nhiên nghiêng người, lại ghé vào trên người Y Ân, hỏi hắn: “Na, Y Nhi, nói thật, ngươi theo chân bọn họ đã làm những gì?”
“Làm?”Y Ân mê hoặc.
“Ân, chính là. . . . . .”Cô Đồng không biết làm sao nói với hắn, liền rớt ra vạt áo hắn, ở cổ cắn vài cái.”Chính là như vậy.”
“A, có!”
“A, không phải chứ, cùng ai?” Cô Đồng kinh ngạc hỏi, hắn vốn cũng chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi, không nghĩ tới tiểu Y Nhi cư nhiên đã muốn như vậy . . . . . .
“Nhã, còn có phụ thân.”Bọn họ thường xuyên cắn cổ của hắn.
“Cầm thú!”Cô Đồng căm giận mắng, rồi mới nhìn về phía Y Ân, nuốt nuốt nước miếng, có chút khẩn trương hỏi: “Kia Y Nhi, lúc bọn họ hôn nhẹ ngươi, ngươi có cảm giác như thế nào?”
Cảm giác? Y Ân nhíu mày, tuy rằng bị hôn nhẹ rất nhiều lần, nhưng là nhưng là. . . . . .có nhiều lúc cảm thấy thật sự rất lợi hại. . . . . Nhớ rõ lần đầu tiên gặp được phụ thân, khi đó, hôn nhẹ sau này cũng rất đau rất đau, còn có sau đó đến Nhã cũng thân thân Y Nhi, cũng có một lần, tuy rằng không đau, thân thể lại thật kỳ quái thật kỳ quái, a, vừa rồi lúc nằm mơ cũng có, cảm giác thật đáng sợ, giống có một tiếng nổ lớn vang lên ở trong đầu.”Thật đáng sợ. . . . . .” Y Ân trung thực nói ra cảm giác chính mình. Hắn hiện tại, còn không thể hoàn toàn phân ra thế nào là khoái cảm mãnh liệt cùng sợ hãi là khác nhau.
“A, thật sự. . . . . . Thật đáng sợ vậy sao?” Cô Đồng nhìn thấy trên mặt Y Ân như hiện lên hai chữ “đáng sợ” thật to, cả người liền mềm nhũn xuống dưới, hữu khí vô lực ghé vào trên người Y Ân, nhắc tới: ” Vậy phải làm sao đây, ta đây không phải chết chắc rồi. Ta muốn rời nhà trốn đi a, chính là thế nào cũng bị Mạch bắt được, không phải lại càng thảm hại hơn. . . . . .”
Y Ân cảm thấy Cô Đồng lo lắng, vội chụp lấy vai hắn hỏi: “Đồng, Đồng, xảy ra chuyện gì?”
“Không gì, đang suy nghĩ đến chuyện thật đáng sợ.”Cô Đồng ôm Y Ân, cũng không hy vọng hắn nghe có hiểu hay không, không ngừng lải nhải: “A, tại sao ta không học nó sớm một chút. Ta nhớ rõ chúng ta khi đó có rất nhiều sách báo A phiến a (đây là loại sách chuyên dạy cách làm tình giữa hai nam nhân), đáng tiếc khi đó ta còn nhỏ, cũng chưa tìm được cơ hội nghiên cứu liền bị cuốn đến nơi đây, phải làm sao đây, phải làm sao đây; ta không biết cách làm, như vậy chuyện đáng sợ kia. . . .”
Ôm Y Ân lại cọ hai cái, Cô Đồng đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chăm chú Y Ân. “Y Nhi, ta hôn nhẹ ngươi một chút được không?”
“A?”Y Ân không rõ cho nên ngẩn ra, lại nghe Cô Đồng cọ ở trên người hắn, dùng giọng điệu thật đáng thương nói: “Y Nhi hảo Y Nhi, ngươi giúp giúp ta thôi, Mạch Mạch trước kia cũng không có phản ứng với ta, đột nhiên trong lúc đó liền đối ta. … Đối ta. . . . . . Ta đối loại sự tình này chỉ giới hạn trong lý thuyết thôi, kinh nghiệm so với ngươi còn ít, ngươi làm thử cho ta xem thôi. Nếu tốt ta sẽ coi như xong, bằng không ta cũng hạ quyết tâm bỏ của chạy lấy người, được không? Ta liền hôn nhẹ xem!”
Hôn nhẹ a? Y Ân nghĩ nghĩ, Nhã cùng phụ thân cũng mỗi ngày hôn nhẹ Y Nhi, Thanh cũng trộm cùng Y Nhi nói qua, đó là do thích mới làm thế. Hắn cũng thích Đồng, hôn nhẹ hẳn là không quan hệ đi? Gật đầu.”Hảo.”
/52
|