"Hoàng hậu nương nương, tam quốc chúng ta mang theo lễ vật tiến đến, nhưng mà trực tiếp tặng sẽ không còn thú vị, cuối cùng chúng ta nghĩ đến một trò chơi, chỉ cần Đông Lâm quốc có thể đưa ra kết quả chính xác, lễ vật tam quốc chúng ta sẽ tặng cho người hơn nữa trong hội nghị tứ quốc sắp tới, tỷ thí bốn trận nhưng Đông Lâm quốc chỉ cần tham gia ba trận mà thôi, xem như Đông Lâm quốc đã thắng một trận. Tuy nhiên nếu như Đông Lâm quốc không đưa ra được đáp án thì không những không lấy được lễ vật này, còn phải chấp nhận thua một trận trong hội nghị tứ quốc, người thấy thế nào?" Đại biểu được tam quốc phái ra nói.
"Nhân tài Đông Lâm quốc xuất hiện tầng tầng lớp lớp, không biết trò chơi thú vị như thế nào?" Hoàng thượng hỏi.
"Hoàng thượng đã đáp ứng?"
"Đương nhiên, hảo ý của tam quốc làm sao Đông Lâm không tiếp nhận đây?" Ngoài miệng hoàng thượng nói là hảo ý của tam quốc, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào chỉ có mình hắn biết.
"Tốt, người đâu, đem lễ vật ra"
Ở giữa hoa viên có hai người đều cầm trên tay một cái bàn, trên chứa một cái hộp.
"Hoàng thượng, lễ vật của tam quốc được đặt một trong hai cái hộp này, tuy nhiên do người nào cầm phải nhờ hoàng thượng đến đoán, ngài chỉ có thể hỏi một câu hỏi, trong hai người có một người nói thật, người còn lại là nói dối, người có thể bắt đầu rồi"
Hoàng thượng cảm thấy thật khó khăn, không biết trong hai người ai nói thật ai nói láo, chỉ có thể hỏi một câu hỏi, phải làm sao mới tốt đây? Hàn Vũ ngồi bên hoàng hậu cười khinh bỉ, trò chơi này từ hồi tiểu học nàng đã chơi không biết bao nhiêu lần rồi, hiện tại lại gây khó dễ ở đây quả thật là vũ nhục trí thông minh của nàng.
Hoàng thượng nhìn xuống đại thần bên dưới ra lệnh "Bất cứ ai có thể giải đáp được vấn đề này, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh"
Tuy nhiên sau khi hoàng thượng nói xong cũng không ai dám lên tiếng, hoàng thượng bất đắc dĩ nhìn xung quanh, khi nhìn đến Hàn Vũ lại thấy nàng chả thèm quan tâm đến hai cái hộp đó, không lẽ nàng đã biết đáp án? Đương nhiên hoàng thượng cũng không quan tâm là lễ vật gì, chỉ coi trọng mặt mũi của quốc gia mà thôi, hắn chỉ có thể thử một lần.
Hoàng thượng hướng về hoàng hậu cho bà một ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Vũ, ở bên người hắn hơn hai mươi năm, hoàng hậu lập tức hiểu.
"Vũ nhi, cái này giao cho ngươi, ngươi có thể giải đáp được không?" Hoàng hậu dịu dàng hỏi Hàn Vũ.
"Di nương, tuy rằng Vũ nhi có thể, nhưng trong triều có rất nhiều nhân tài, phận nữ nhi của ta sao có thể ra mặt đây, ta thấy hình như Lạc đại nhân rất muốn thử, ta đoán có thể đại nhân đã biết đáp án, phải không Lạc đại nhân?" Hàn Vũ thật sự không cam lòng bỏ qua cho người khi dễ Hàn gia nàng.
"À, Lạc đại nhân đã biết đáp án sao? Vậy thỉnh Lạc đại nhân đến giải đáp đi. Nếu thất bại thì ngươi chờ đợi hậu quả đi" sau khi Hoàng thượng nghe Hàn Vũ nói cũng trực tiếp ra lện cho hắn.
"Vậy xin mời Lạc đại nhân trả lời đi, cũng không thể đánh mất mặt mũi bổn cung và Đông Lâm quốc a" Hoàng hậu nói.
"Hoàng thượng, hoàng hậu xin tha tội, thần cũng không biết đáp án, xin hoàng thượng có thể ra lệnh cho nữ nhi của Hàn tướng quân trả lời, cựu thần thật sự không biết" Trong lòng Lạc đại nhân rất hận, hắn im lặng ngồi ở đó, khi nào thì chọc qua Hàn Vũ, hắn biểu hiện muốn thử khi nào? Hắn cũng không biết bởi vì bộ dáng của hắn đã trêu chọc đến Hàn Vũ rồi, nếu hắn mà biết có thể sai người giết Hàn Vũ hay không?
"Lạc đại nhân, ngài không cần khiêm tốn như vậy, ngay cả ta cũng có thể giải làm sao ngài lại không biết đâu? À, hay là Lạc đại nhân nghĩ muốn cho ta một cơ hội thể hiện bản lãnh của mình? Vũ nhi thật lòng đa tạ Lạc đại nhân a" Hàn Vũ khiêm tốn đa tạ Lạc đại nhân.
"Không dám nhận, không dám nhận" Lạc đại nhân đáp lễ.
"Vũ nhi, ngươi thử xem" Hoàng hậu lên tiếng.
"Vâng, di nương"
Hàn Vũ đi đến trước mặt hai người đó, cũng không nói lời nào, cũng không hỏi bọn hắn cái gì, cứ đi tới đi lui như vậy, dường như đang suy nghĩ nên hỏi cái gì. Kỳ thật Hàn Vũ đang cố ý, nếu vừa đến đã giải quyết vấn đề sẽ không còn ý nghĩa gì, nếu tam quốc nghĩ vấn đề của bọn họ đưa ra khó khăn, vậy cho bọn họ một chút mặt mũi cũng tốt.
"Vị cô nương này, rốt cuộc có nghĩ ra nên hỏi cái gì hay không? Để cho mọi người chờ cũng không được tốt cho lắm" Sứ giả tiến lên trước thúc giục Hàn Vũ.
"Ta cũng không phải suy nghĩ hỏi cái gì, ta đang thắc mắc là ai đã đưa ra trò chơi này"
"Ha ha ha, người đề xướng cái này là quốc chúa Bắc Tuyết quốc? Có phải đã làm khó cô nương?"
"Không, không phải, chỉ là ta đang nghĩ nếu là một quốc chúa đưa ra trò chơi này, tại sao lại đơn giản như thế? Chẳng lẽ muốn Đông Lâm quốc vui vẻ thôi sao?"
"Đơn giản? Từ trước đến nay chưa có ai giải được trò chơi này? Tại sao cô nương lại nói như thế?"
Chẳng lẽ chỉ số thông minh ở đây có vấn đề? Hàn Vũ nghĩ thầm trong lòng.
"Không biết vị nào là quốc chúa Bắc Tuyết quốc?" Vừa rồi tam quốc đồng thời đi ra, Hàn Vũ cũng không biết rõ ai là quốc chúa nước nào.
"Ngồi bên trái Hoàng thượng là quốc chúa Bắc Tuyết quốc" Sứ giả giới thiệu.
"Quốc chúa Bắc Tuyết quốc, hữu lễ" Hàn Vũ hướng về Bắc Chấn Thiên hơi hơi nghiêng người, cũng không có quỳ lạy.
"Bắc quốc chúa, Hàn Vũ có một yêu cầu hơi quá đáng, chẳng biết có được hay không?"
"Nói"
"Bắc quốc chúa, ngài có thể giúp ta chọn ra một người để hỏi có được không?" Kỳ thật hỏi ai cũng không quan trọng, mấu chốt là nên hỏi như thế nào mà thôi.
Mọi người ở đây tò mò nhìn Hàn Vũ, không biết tại sao nàng lại nhờ Bắc Tuyết chúa chọn người, nếu hắn chọn người nói dối thì phải làm sao?
"Được" Bắc Chấn Thiên đáp ứng.
"Vũ nhi, như thế có được hay không?" Hoàng hậu lo lắng.
"Di nương, người cứ yên tâm. Làm sao Vũ nhi lại làm mất lễ vật sinh thần của người được?" Hàn Vũ cho hoàng hậu một ánh mắt yên tâm.
"Vũ nhi? Tên rất hay, không biết ngươi có thông minh như vậy hay không, nói cho ngươi biết, ta sẽ không chỉ ra ai là người nói dối, ai là người nói thật đâu"
"Bắc quốc chúa, kỳ thật ta cũng không hi vọng người nói cho ta biết, ngài chọn ai cũng không sao cả, chẳng qua bởi vì ngài đưa ra trò chơi này nên ta muốn ngài tham gia cho vui mà thôi"
"Bắc Chấn Thiên đi đến trước mặt hai người, chỉ vào người bên trái nói "Ngươi hỏi hắn đi"
"Được" Hàn Vũ đi đến trước mặt người đó hỏi "Nếu ngươi là hắn( chỉ người bên cạnh), ngươi sẽ nói lễ vật ở cái hộp nào?"
"Nhân tài Đông Lâm quốc xuất hiện tầng tầng lớp lớp, không biết trò chơi thú vị như thế nào?" Hoàng thượng hỏi.
"Hoàng thượng đã đáp ứng?"
"Đương nhiên, hảo ý của tam quốc làm sao Đông Lâm không tiếp nhận đây?" Ngoài miệng hoàng thượng nói là hảo ý của tam quốc, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào chỉ có mình hắn biết.
"Tốt, người đâu, đem lễ vật ra"
Ở giữa hoa viên có hai người đều cầm trên tay một cái bàn, trên chứa một cái hộp.
"Hoàng thượng, lễ vật của tam quốc được đặt một trong hai cái hộp này, tuy nhiên do người nào cầm phải nhờ hoàng thượng đến đoán, ngài chỉ có thể hỏi một câu hỏi, trong hai người có một người nói thật, người còn lại là nói dối, người có thể bắt đầu rồi"
Hoàng thượng cảm thấy thật khó khăn, không biết trong hai người ai nói thật ai nói láo, chỉ có thể hỏi một câu hỏi, phải làm sao mới tốt đây? Hàn Vũ ngồi bên hoàng hậu cười khinh bỉ, trò chơi này từ hồi tiểu học nàng đã chơi không biết bao nhiêu lần rồi, hiện tại lại gây khó dễ ở đây quả thật là vũ nhục trí thông minh của nàng.
Hoàng thượng nhìn xuống đại thần bên dưới ra lệnh "Bất cứ ai có thể giải đáp được vấn đề này, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh"
Tuy nhiên sau khi hoàng thượng nói xong cũng không ai dám lên tiếng, hoàng thượng bất đắc dĩ nhìn xung quanh, khi nhìn đến Hàn Vũ lại thấy nàng chả thèm quan tâm đến hai cái hộp đó, không lẽ nàng đã biết đáp án? Đương nhiên hoàng thượng cũng không quan tâm là lễ vật gì, chỉ coi trọng mặt mũi của quốc gia mà thôi, hắn chỉ có thể thử một lần.
Hoàng thượng hướng về hoàng hậu cho bà một ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Vũ, ở bên người hắn hơn hai mươi năm, hoàng hậu lập tức hiểu.
"Vũ nhi, cái này giao cho ngươi, ngươi có thể giải đáp được không?" Hoàng hậu dịu dàng hỏi Hàn Vũ.
"Di nương, tuy rằng Vũ nhi có thể, nhưng trong triều có rất nhiều nhân tài, phận nữ nhi của ta sao có thể ra mặt đây, ta thấy hình như Lạc đại nhân rất muốn thử, ta đoán có thể đại nhân đã biết đáp án, phải không Lạc đại nhân?" Hàn Vũ thật sự không cam lòng bỏ qua cho người khi dễ Hàn gia nàng.
"À, Lạc đại nhân đã biết đáp án sao? Vậy thỉnh Lạc đại nhân đến giải đáp đi. Nếu thất bại thì ngươi chờ đợi hậu quả đi" sau khi Hoàng thượng nghe Hàn Vũ nói cũng trực tiếp ra lện cho hắn.
"Vậy xin mời Lạc đại nhân trả lời đi, cũng không thể đánh mất mặt mũi bổn cung và Đông Lâm quốc a" Hoàng hậu nói.
"Hoàng thượng, hoàng hậu xin tha tội, thần cũng không biết đáp án, xin hoàng thượng có thể ra lệnh cho nữ nhi của Hàn tướng quân trả lời, cựu thần thật sự không biết" Trong lòng Lạc đại nhân rất hận, hắn im lặng ngồi ở đó, khi nào thì chọc qua Hàn Vũ, hắn biểu hiện muốn thử khi nào? Hắn cũng không biết bởi vì bộ dáng của hắn đã trêu chọc đến Hàn Vũ rồi, nếu hắn mà biết có thể sai người giết Hàn Vũ hay không?
"Lạc đại nhân, ngài không cần khiêm tốn như vậy, ngay cả ta cũng có thể giải làm sao ngài lại không biết đâu? À, hay là Lạc đại nhân nghĩ muốn cho ta một cơ hội thể hiện bản lãnh của mình? Vũ nhi thật lòng đa tạ Lạc đại nhân a" Hàn Vũ khiêm tốn đa tạ Lạc đại nhân.
"Không dám nhận, không dám nhận" Lạc đại nhân đáp lễ.
"Vũ nhi, ngươi thử xem" Hoàng hậu lên tiếng.
"Vâng, di nương"
Hàn Vũ đi đến trước mặt hai người đó, cũng không nói lời nào, cũng không hỏi bọn hắn cái gì, cứ đi tới đi lui như vậy, dường như đang suy nghĩ nên hỏi cái gì. Kỳ thật Hàn Vũ đang cố ý, nếu vừa đến đã giải quyết vấn đề sẽ không còn ý nghĩa gì, nếu tam quốc nghĩ vấn đề của bọn họ đưa ra khó khăn, vậy cho bọn họ một chút mặt mũi cũng tốt.
"Vị cô nương này, rốt cuộc có nghĩ ra nên hỏi cái gì hay không? Để cho mọi người chờ cũng không được tốt cho lắm" Sứ giả tiến lên trước thúc giục Hàn Vũ.
"Ta cũng không phải suy nghĩ hỏi cái gì, ta đang thắc mắc là ai đã đưa ra trò chơi này"
"Ha ha ha, người đề xướng cái này là quốc chúa Bắc Tuyết quốc? Có phải đã làm khó cô nương?"
"Không, không phải, chỉ là ta đang nghĩ nếu là một quốc chúa đưa ra trò chơi này, tại sao lại đơn giản như thế? Chẳng lẽ muốn Đông Lâm quốc vui vẻ thôi sao?"
"Đơn giản? Từ trước đến nay chưa có ai giải được trò chơi này? Tại sao cô nương lại nói như thế?"
Chẳng lẽ chỉ số thông minh ở đây có vấn đề? Hàn Vũ nghĩ thầm trong lòng.
"Không biết vị nào là quốc chúa Bắc Tuyết quốc?" Vừa rồi tam quốc đồng thời đi ra, Hàn Vũ cũng không biết rõ ai là quốc chúa nước nào.
"Ngồi bên trái Hoàng thượng là quốc chúa Bắc Tuyết quốc" Sứ giả giới thiệu.
"Quốc chúa Bắc Tuyết quốc, hữu lễ" Hàn Vũ hướng về Bắc Chấn Thiên hơi hơi nghiêng người, cũng không có quỳ lạy.
"Bắc quốc chúa, Hàn Vũ có một yêu cầu hơi quá đáng, chẳng biết có được hay không?"
"Nói"
"Bắc quốc chúa, ngài có thể giúp ta chọn ra một người để hỏi có được không?" Kỳ thật hỏi ai cũng không quan trọng, mấu chốt là nên hỏi như thế nào mà thôi.
Mọi người ở đây tò mò nhìn Hàn Vũ, không biết tại sao nàng lại nhờ Bắc Tuyết chúa chọn người, nếu hắn chọn người nói dối thì phải làm sao?
"Được" Bắc Chấn Thiên đáp ứng.
"Vũ nhi, như thế có được hay không?" Hoàng hậu lo lắng.
"Di nương, người cứ yên tâm. Làm sao Vũ nhi lại làm mất lễ vật sinh thần của người được?" Hàn Vũ cho hoàng hậu một ánh mắt yên tâm.
"Vũ nhi? Tên rất hay, không biết ngươi có thông minh như vậy hay không, nói cho ngươi biết, ta sẽ không chỉ ra ai là người nói dối, ai là người nói thật đâu"
"Bắc quốc chúa, kỳ thật ta cũng không hi vọng người nói cho ta biết, ngài chọn ai cũng không sao cả, chẳng qua bởi vì ngài đưa ra trò chơi này nên ta muốn ngài tham gia cho vui mà thôi"
"Bắc Chấn Thiên đi đến trước mặt hai người, chỉ vào người bên trái nói "Ngươi hỏi hắn đi"
"Được" Hàn Vũ đi đến trước mặt người đó hỏi "Nếu ngươi là hắn( chỉ người bên cạnh), ngươi sẽ nói lễ vật ở cái hộp nào?"
/97
|