Thật là mệt quá. Cảm giác thật kỳ quái.
Miệng chát chát , còn có cảm giác đói khát mãnh liệt.
Gắng gượng trong một mảng hỗn độn to lớn để tỉnh lại, mở mắt ra, phát hiện mình cầm trong tay là một mảnh lá sen thừa, thật là bực bội, trong miệng cũng có. Thì ra mùi lạ chát chát kia là từ chỗ lá sen này.
Đây là tình trạng lộn xộn gì vậy..?
Tại sao mình lại ở trong lương đình? Bên cạnh còn có một hồ nước tinh xảo thời cổ đại? Tại sao nàng lại ngốc đến mức ăn lá sen? Tại sao bụng của nàng lại đói như thế?
Choáng váng, nàng thừa nhận là mình đã bị lôi đến đây…
Phía trước truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, còn kèm theo một thanh âm thanh thúy lộ vẻ kinh hỉ: “Tiểu thư, tiểu thư, Thanh Di đã tìm được thức ăn ngon rồi!”
Thức ăn? Không khỏi tự hỏi đó là cái gì, một phen đoạt lấy trong tay đối phương , ra là mấy khối điểm tâm vỡ vụn, còn có chân gà bị cắn qua vài ngụm, ô ô ô ô… Lang thôn hổ yết(*ăn như hổ đói) ăn luôn.
Ô ô ô ô, nếu là bình thường, cái thứ cho chó ăn này, nàng nhìn cũng không thèm nhìn tới.
Đến lúc bụng rốt cuộc đã hết biểu tình, thì thanh âm kia lại vang lên, mang theo vài tiếng nức nở, “Tiểu thư từ từ ăn, đừng để nghẹn. Đều tại Thanh Di, không tìm được thức ăn, làm cho tiểu thư đói lâu như vậy .”
Hài lòng sờ sờ bụng, nàng lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy rõ người trước mắt: bộ dạng khoảng 17, 18 tuổi, khuôn mặt thanh tú, trên đầu còn có 2 búi tóc một trái một phải, một thân váy áo xanh… hình tượng kinh điển cực kỳ giống nha hoàn trên TV
Ách, ai tới nói cho nàng biết bây giờ là tình trạng gì?
Được rồi, nàng là Cố Vô Song, cô nhi không cha không mẹ, một người ích kỷ lại hời hợt thích độc hành độc đoán, thêm nữa là một sinh viên tài năng dị thường , rốt cục bị lương tâm lên tiếng mà đi cứu một cụ già qua đường , sau đó bất tỉnh nhân sự. Tỉnh lại phát hiện mình biến thành “Tiểu thư “, còn thấy một nha hoàn cổ đại.
Nàng theo thói quen duỗi ra ngón tay xoa xoa huyệt thái dương mà tự hỏi, bây giờ mới đột nhiên phát hiện ra một vấn đề lớn: tay nàng sao nhỏ vậy? giống như tiểu hài tử 5,6 tuổi
”A, đây là có chuyện gì?”
Nói xong lại tay lại nhanh che miệng, thanh âm như trẻ con chưa dứt sữa như vậy…, không phải là nàng phát ra chứ?
”Tiểu thư, làm sao vậy?” Thanh Di kia lôi kéo thân thể nàng, lo lắng hỏi.
Đứng dậy nhìn vào mặt hồ, hồ nước trong suốt hiện lên ảnh ngược của một oa nhi phấn điêu ngọc mài . Khảm trên gương mặt trái táo tròn tròn là một đôi mắt to long lanh, giờ phút này tràn đầy bất khả tư nghị(*không thể hiểu nổi), lông mi thật dài chớp chớp, cái mũi khéo léo, môi anh đào phấn nộn, tóc đen mềm mại đáng yêu búi thành *đồng kế(*búi tóc 2 bên giống đồng tử)
Hảo *oa y(*đứa bé) a! Chẳng lẽ, đây chính là nàng?
Yếu ớt thở ra một hơi, nàng cần phải có thời gian để thanh tỉnh một chút xem có phải hay không gặp tình huống *Tá Thi Hoàn Hồn(*mượn xác hoàn hồn) trong truyền thuyết. Hai mươi tuổi mà biến thành một lão già thì có chút không cam lòng, bất quá biến thành oa nhi một lần nữa cũng chưa hẳn là không tốt.
Cổ đại làm nàng chóng mặt quá!
Miệng chát chát , còn có cảm giác đói khát mãnh liệt.
Gắng gượng trong một mảng hỗn độn to lớn để tỉnh lại, mở mắt ra, phát hiện mình cầm trong tay là một mảnh lá sen thừa, thật là bực bội, trong miệng cũng có. Thì ra mùi lạ chát chát kia là từ chỗ lá sen này.
Đây là tình trạng lộn xộn gì vậy..?
Tại sao mình lại ở trong lương đình? Bên cạnh còn có một hồ nước tinh xảo thời cổ đại? Tại sao nàng lại ngốc đến mức ăn lá sen? Tại sao bụng của nàng lại đói như thế?
Choáng váng, nàng thừa nhận là mình đã bị lôi đến đây…
Phía trước truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, còn kèm theo một thanh âm thanh thúy lộ vẻ kinh hỉ: “Tiểu thư, tiểu thư, Thanh Di đã tìm được thức ăn ngon rồi!”
Thức ăn? Không khỏi tự hỏi đó là cái gì, một phen đoạt lấy trong tay đối phương , ra là mấy khối điểm tâm vỡ vụn, còn có chân gà bị cắn qua vài ngụm, ô ô ô ô… Lang thôn hổ yết(*ăn như hổ đói) ăn luôn.
Ô ô ô ô, nếu là bình thường, cái thứ cho chó ăn này, nàng nhìn cũng không thèm nhìn tới.
Đến lúc bụng rốt cuộc đã hết biểu tình, thì thanh âm kia lại vang lên, mang theo vài tiếng nức nở, “Tiểu thư từ từ ăn, đừng để nghẹn. Đều tại Thanh Di, không tìm được thức ăn, làm cho tiểu thư đói lâu như vậy .”
Hài lòng sờ sờ bụng, nàng lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy rõ người trước mắt: bộ dạng khoảng 17, 18 tuổi, khuôn mặt thanh tú, trên đầu còn có 2 búi tóc một trái một phải, một thân váy áo xanh… hình tượng kinh điển cực kỳ giống nha hoàn trên TV
Ách, ai tới nói cho nàng biết bây giờ là tình trạng gì?
Được rồi, nàng là Cố Vô Song, cô nhi không cha không mẹ, một người ích kỷ lại hời hợt thích độc hành độc đoán, thêm nữa là một sinh viên tài năng dị thường , rốt cục bị lương tâm lên tiếng mà đi cứu một cụ già qua đường , sau đó bất tỉnh nhân sự. Tỉnh lại phát hiện mình biến thành “Tiểu thư “, còn thấy một nha hoàn cổ đại.
Nàng theo thói quen duỗi ra ngón tay xoa xoa huyệt thái dương mà tự hỏi, bây giờ mới đột nhiên phát hiện ra một vấn đề lớn: tay nàng sao nhỏ vậy? giống như tiểu hài tử 5,6 tuổi
”A, đây là có chuyện gì?”
Nói xong lại tay lại nhanh che miệng, thanh âm như trẻ con chưa dứt sữa như vậy…, không phải là nàng phát ra chứ?
”Tiểu thư, làm sao vậy?” Thanh Di kia lôi kéo thân thể nàng, lo lắng hỏi.
Đứng dậy nhìn vào mặt hồ, hồ nước trong suốt hiện lên ảnh ngược của một oa nhi phấn điêu ngọc mài . Khảm trên gương mặt trái táo tròn tròn là một đôi mắt to long lanh, giờ phút này tràn đầy bất khả tư nghị(*không thể hiểu nổi), lông mi thật dài chớp chớp, cái mũi khéo léo, môi anh đào phấn nộn, tóc đen mềm mại đáng yêu búi thành *đồng kế(*búi tóc 2 bên giống đồng tử)
Hảo *oa y(*đứa bé) a! Chẳng lẽ, đây chính là nàng?
Yếu ớt thở ra một hơi, nàng cần phải có thời gian để thanh tỉnh một chút xem có phải hay không gặp tình huống *Tá Thi Hoàn Hồn(*mượn xác hoàn hồn) trong truyền thuyết. Hai mươi tuổi mà biến thành một lão già thì có chút không cam lòng, bất quá biến thành oa nhi một lần nữa cũng chưa hẳn là không tốt.
Cổ đại làm nàng chóng mặt quá!
/67
|