Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 90 - Mang Thai (1)

/104


Long Vân Thấm đã nhìn ra có điều gì đó không thích hợp, Hỏa Hồ nói mời nàng hôm nay đến đây xem diễn, vậy chắc chắn chỗ của Long Mộ Hi có chuyện mờ ám xảy ra rồi, bây giờ mà Văn Nhân Mặc trở về sương phòng của nàng ta thì?

Long Mộ Hi thì có thể diễn cái gì chứ, đơn giản chính là chuyện làm cho người ta mất mặt xấu hổ mà thôi, thậm chí có thể là….chỉ cần nghĩ đến thôi, dựa theo tính tình của Hỏa Hồ, Long Vân Thấm tựa hồ đoán được vài phần mọi chuyện xảy ra.

Nàng không muốn giao du với những thể loại như vậy, vì thế tốt nhất nên cáo biệt Văn Nhân Mặc thôi.

“Xuân Lan đã trở lại, bản cung phải đi đến tiền viện rồi.” Dứt lời nàng liền xoay người, ý đồ rời đi.

Văn Nhân mặc muốn ngăn lại nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, bởi vì hắn không có lí do để nàng lưu lại nơi này, chỉ có thể gật đầu.

“Tướng quân, tướng quân.”

Văn Nhân Mặc cùng Long Vân Thấm đều ngẩn ra, lập tức nhìn về phía nha hoàn đang thất thểu chạy về phía này, sắc mặt nàng kia thấp thỏm lo âu, thậm chí còn xuất hiện một loại biểu tình tuyệt vọng khoa trương. Long Vân Thấm biết nàng ta không phải Hỏa Hồ dịch dung, ngượng lại lo lắng hết mức. Nhớ đến vẻ mặt ý vị thâm trường ngày hôm qua của Hỏa Hồ, nàng ấy có thể làm cái gì với Long Mộ Hi?

Người tới là nha hoàn thân cận lúc trước của Long Mộ Hi, rất trung thành và tận tâm, nhưng về sau bởi vì sự xuất hiện của Hỏa Hồ mà bị mất đi vị trí mà vẫn ôm mối giận bất bình, hôm nay nàng bắt gặp bộ dáng Hỏa Hồ lén lén lút lút chuồn ra ngoài, nên đã theo sau muốn tìm cơ hội vực lại thân mình, thuận tiện đâm thọc…

Nào biết, vừa đi tới sương phòng kia liền nghe được một ít âm thanh xa hoa lãng phí nào đó, nàng lập tức cảm thấy khó xử, trong lòng còn nghĩ chẳng lẽ công chúa cùng Tướng quân lại làm chuyện đó ở nơi chùa lí như thế này….

Nhưng là thanh âm kia quá mức câu nhân, nàng là một cái nha hoàn chưa biết sự đời, cư nhiên bị âm thanh đó hấp dẫn nổi lên tâm tư rình coi, không xem không biết, vừa nhìn một cái cả người liền lâm vào khủng hoẳng.

Người đang ở trên người công chúa kia đâu phải là Tướng quân!

Nha hoàn tâm tư sợ hãi, đồng thời cũng nhận ra một cơ hội cho chính bản thân mình, nếu nàng đem chuyện này nói cho Tướng quân, quan hệ giữa tướng quân cùng công chúa liền…. Vậy nàng thân là thị nữ hồi môn không phải sẽ được tướng quân coi trọng sao! Có thể có cơ hội trở thành thiếp thất hoặc di nương cũng nên! Chuyện làm nữ nhân của Văn Nhân Mặc làm cho nha hoàn quên mất chủ tử của nàng chỉ cần hạ một câu nói cũng có thể lấy mất cái mạng chó của nàng! (Suy nghĩ của những đứa không não!)

Văn Nhân Mặc nhận ra nha hoàn này, trầm giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

Tiểu nha hoàn do dự không chịu nói, sắc mặt bất định nhìn về phía sương phòng kia, lại vụng trộm nhìn Long Vân Thấm đứng ở bên cạnh Văn Nhân Mặc, trong lòng nàng ta đương nhiên không nghĩ tới công chúa điện hạ tại sao lại ở chỗ này, nếu chuyện này bị công chúa điện hạ thấy được thì Ngũ công chúa làm gì còn một chút thanh danh, nói không chừng còn bị Tướng quân viết hưu thư nữa, mặc dù bình thường Tướng quân cũng không lưu tới chỗ Ngũ công chúa bao giờ. Đây có phải cơ hội của nàng hay không!

Dù sao ở trong lòng nha hoàn đã nghĩ, tên đã căng dây không thể không rời cung, nàng đã ra cung thì suốt đời chỉ có thể làm người của phủ Tướng quân, Quân gia tiền đồ rộng mở, Văn tướng quân lại là nam nhân anh tuấn!

“Nô tì tham kiến công chúa điện hạ!” Sắc mặt nha hoàn càng thêm khoa trương, trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất, hai tay níu chặt ống quần, nước mắt lăn lộn.

Bộ dáng này biểu thị đã xảy ra chuyện tình, hơn nữa khẳng định là có liên quan đến Long Mộ Hi.

Lúc này, Long Vân Thấm biết bản thân thoát không được chuyện này nữa, Long Mộ Hi dù sao cũng là tỷ muội trên danh nghĩa của nàng, nàng nếu hiện tại nói muốn đi dạo thì có vẻ quá miễn cưỡng.

Vì thế nàng cùng Văn Nhân Mặc, hai người đi theo bước chân của nha hoàn kia tới trước một gian sương phòng.

Xuân Lan lôi kéo quần sao sau người nàng, sắc mặt không được tốt lắm, Long Vân Thấm ngăn chặn những lời Xuân Lan muốn nói lại, mặc dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, các nàng cũng không nên là người đầu tiên nói ra, nơi này còn có Văn Nhân Mặc a.

Mấy người đứng trước sương phòng kia, vừa mới đến đã phát hiện sân ngoài có một nha hoàn đang đứng gác, nha hoàn dẫn đường kêu lên một tiếng “Tiểu Hồ” thì lập tức ngẩn người.

Long Vân Thấm nhận ra Hỏa Hồ, thần sắc nàng ấy hoảng hốt cùng chột dạ lợi hại. Tuy rằng biết Hỏa Hồ đang diễn trò, nhưng là xem lại mười phần chân thật.

“Tướng quân!” Hỏa Hồ hô lên, nhưng không có tránh ra nhường đường, ngược lại cười cười nhìn Văn Nhân Mặc đi đến, “Tướng quân đã trở lại rồi, vừa khéo công chúa vừa mới đi ngủ nên phân phó nô tì chờ ở chỗ này, nếu tướng quân đến thỉnh tướng quân đi tiền viện nghỉ ngơi.”

Văn Nhân Mặc nhìn Hỏa Hồ, xuyên qua đầu nàng nhìn cánh cửa đóng chặt ở phía sau, thần sắc không có gì không ổn, chần chờ một lát mới gật đầu nói: “Ngươi xác định công chúa ngủ rồi sao?”

“Tướng quân, nàng nói bậy!” Hỏa Hồ còn chưa mở miệng đáp lại, nha hoàn dẫn đường kia liền khẩn cấp lên tiếng, nàng tựa hồ rất sợ Văn Nhân Mặc sẽ thật sự rời đi, chuyện này nếu bị Tiểu Hồ nói cho Ngũ công chúa, nếu công chúa biết nàng mang tướng quân đến đây, chỉ sợ cái mạng này sẽ không giữ được.

“Tướng quân, nô tì vừa rồi thấy rõ ràng Ngũ công chúa có ở trong phòng, nàng không có nghỉ ngơi, ở….ở..”

“Ở cái gì?”

“Tướng quân nếu nhìn thấy sẽ biết!”

Nha hoàn hung hăng trừng mắt nhìn Hỏa Hồ, thanh âm sắc nhọn: “Tiểu Hồ, ngươi đây là muốn gì, cư nhiên dám làm như vậy, nếu Tướng quân đã ở đây ngươi chắc chắn không giấu diếm được đâu.”

Hỏa Hồ thờ ơ nhún nhún vai, cười cười, “Nha đầu chết tiệt nhà ngươi nói vậy là có ý gì?”

Văn Nhân Mặc đột nhiên trầm mặt xuống, hắn là người luyện võ, khoảng cách của bọn họ với sương phòng kia không xa, tiếng vang trong phòng lần lượt truyền ra kia hắn nghe tuyệt đối không nhầm.

Long Vân Thấm lúc này cũng nghe được một chút, Long Mộ Hi quả thật chưa ngủ, nhưng những thanh âm kia dường như có gì đó không đúng.

Văn Nhân Mặc trực tiếp bỏ qua nha hoàn dẫn đường đi đến trước cửa sương phòng, Long Vân Thấm thấy vậy đành phải kiên trì đi qua, thừa dịp mấy người không chú ý mà Xuân Lan nói mấy chữ vào trong tai nàng, mấy chữ này trực tiếp làm bước chân Long Vân Thấm lảo đảo.

Yêu đương vụng trộm?

Nữ nhân Long Mộ Hi này không phải người không có não, nàng ta đói khát đến như vậy sao? Hơn nữa nơi này là Quốc An tự, là chùa chiền của hoàng gia a! Còn có Văn Nhân Mặc cũng có ở đây, trước mặt phu quân dám yêu đương vụng trộm, đầu óc nàng ta là bã đậu sao!

Xuân Lan cũng nghi hoặc một trận, đỡ Long Vân Thấm đi qua, sau đó liền chắn ở phía trước nói, “Công chúa cẩn thận, không cần đến gần quá!”

Đi đến trước cửa, những âm thanh kia ngày càng rõ ràng, Văn Nhân Mặc đã đen mặt một cách triệt để, nắm tay kẽo kẹt rung động. Mà nha hoàn đi báo tin kia lúc này gò má đỏ ửng, không khỏi có chút hoảng thần.

Long Vân Thấm nhìn Hỏa Hồ đứng trước người Văn Nhân Mặc, phát giác nàng ta cười đến híp lại hai mẳ, vẻ mặt kia chính là người trộm được nhạc a! Long Vân Thấm không khỏi kêu gào, việc này tám chín phần có khuyến khích của Hỏa Hồ.

“A…”

“Phóng, buông ra! Chậm một chút..”



Ngay cả Hạ Vũ nghe mà cũng nổi cả da gà, nàng chạy đến lôi kéo cánh tay Long Vân Thấm tránh sang một bên, nói gọn gàng dứt khoát, “Quả thực là…công chúa nên che lỗ tai vào đi, đợi lát nữa cũng không nên đi vào, miễn cho bẩn mắt của người.”

“Đều đi xuống!”

Văn Nhân Mặc đột nhiên lên tiếng, hắn nhìn hai nha hoàn của Long Mộ Hi, thấy được Hỏa Hồ trực tiếp đi xuống, có lẽ nàng cũng không muốn đứng ở đấy nhìn sự tình ghê tởm nào đó!

Mà nha hoàn kia dường như không đồng ý, nàng ta muốn nhìn tình huống chân thật bên trong, vì thế ngại ngùng nói: “Nô tì mở cửa giúp tướng quân?”

“Cút!”

Văn Nhân Mặc giận dữ gầm lên một chữ, nha hoàn kia lập tức bị dọa hoa dung thất sắc, trực tiếp chạy ra khỏi chỗ đó.

Sau đó, Văn Nhân Mặc quay đầu nhìn Long Vân Thấm, sắc mặt vô thường, “Quấy rầy công chúa điện hạ, thỉnh công chúa điện hạ rời đi một chút, một lát bản tướng quân sẽ đi qua.”

Long Vân Thấm chỉ ước gì có thể lập tức rời đi, vừa nghe lời của hắn liền gật đầu: “Được.”

Nhưng mà đúng lúc này từ trong phòng lại truyền ra một tiếng thét chói tai, sau đó cửa bị người mở ra, Long Vân Thấm còn chưa kịp làm động tác gì né tránh, tình huống trong phòng đã rành mạch hiện ra trước mắt nàng. Xuân Lan chạy nhanh lôi kéo Hạ Vũ, nhưng mà những cái không nên nhìn đều đã nhìn thấy được.

Long Vân Thấm kinh ngạc nhìn hai người trong phòng, cư nhiên là Long Mộ Hi vừa từ trên giường lăn xuống, trên người không một mảnh vải, từng tấc da thịt đều tràn đầy dấu đỏ, nam tử bên trên cũng lập tức theo sát cưỡi ở trên người nàng.

Sắc mặt Long Mộ Hi đỏ ửng, ánh mắt mê li lợi hại, hai cánh tay níu chặt lấy bả vain am nhân mà kêu lên, ngực hít thở phấp phồng.

Cảnh tượng như này, còn kết hợp với những âm thanh ướt át dâm dục, quả thực so với đông cung đồ còn muốn lợi hại hơn nhiều lắm.

Long Phân Thấm chỉ ước mình không nhìn thấy cảnh này, Hạ Vũ nói đúng, đủ bẩn mắt.

Càng làm cho nàng khiếp sợ hơn nam chính tại hiện trường cư nhiên là một người….đầu trọc! Hòa thượng, đôi giày trên chân hắn còn chưa cởi ra kia đã chứng minh được thân phận của hắn.


/104

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status