Khúc Vô Nham há miệng, muốn nói cái gì đó, lại phát hiện quần áo Quân Lam Tuyết lỏng lẻo, cảnh xuân trước ngực trắng như tuyết lộ ra ngoài, vội vàng quay đầu đi, không lưu loát mà nói: " Tuyết Nhi, trước tiên đem y phục mặc tốt đã. . . . . ."
Trước tiên đem y phục mặc tốt?
Quân Lam Tuyết sửng sốt, sau đó, chậm rãi, từ từ, gian nan cúi đầu mà xem xét.
Chỉ thấy y phục trước ngực mở rộng, không có nút áo càng không có đai lưng trói buộc, trước ngực, tất cả cảnh xuân bao quát không bỏ sót.
Quân Lam Tuyết run rẩy.
Cũng chẳng còn để ý hai hang máu mũi đang chảy, vội vàng lôi kéo y phục, bọc mình thật kỹ, cắn răng nghiến lợi, "Khúc Vô Nham, có bom không?"
Bom? Đó là vật gì?
Khúc Vô Nham lắc đầu, "Đó là vật gì?"
"Chính là tròn trịa, nho nhỏ, cho một chút lửa sẽ nổ tung mọi thứ đó."
‘‘Nàng nói là Lôi Đạn? Tuyết Nhi nàng muốn cái đó làm gì?’’ Khúc Vô Nham lấy làm kinh hãi, đây chính là quân dụng cấm hỏa, cực kỳ nguy hiểm, làm sao có thể tùy tiện dùng được?
Quân Lam Tuyết cắn răng nói : "Ta muốn nổ này Ôn Tuyền này."
". . . . . ." Khúc Vô Nham trừng mắt nhìn, khóe môi chợt nhếch lên, lộ ra nụ cười phong hoa tuyệt đại.
Nhìn trên mặt cô nàng trước mắt toàn máu mũi, đôi mắt bốc lửa nhìn trừng trừng, chỉ thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời gầm thét
Trong long Khúc Vô Nham nổi lên từng đợt run động, không nhịn được nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu Quân Lam Tuyết, nhỏ giọng nói: "Tuyết Nhi, ngươi ở đây tức cái gì."
Chẳng lẽ là giận hắn không cẩn thận gặp nàng như vậy?
Bọn họ là vợ chồng, không phải sao. Khúc Vô Nham cũng không cảm thấy như vậy có gì không ổn khi, chỉ là hắn sợ mình không nhịn được, càng sợ Tuyết Nhi sẽ xấu hổ, cho nên mới lựa chọn không nhìn.
Quân Lam Tuyết nhìn chằm chằm vào y phục cách đó không xa, trừng mắt nhìn hồi lâu, đang lúc Khúc Vô Nham cho là y phục này có thâm thù đại hận gì với nàng.
Vẻ mặt Quân Lam Tuyết đột nhiên biến đổi, yếu ớt lau máu mũi một cái, vẻ mặt đưa đám nói: "Mẹ nó, ta không mặc được y phục kia. . . . . ."
". . . . . ."
Không mặc được y phục kia?
Khúc Vô Nham há miệng, lại trừng mắt nhìn.
Quay đầu lại, nhìn thoáng qua Quân Lam Tuyết có chút uất ức, có chút bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là rối rắm.
Rồi sau đó, nụ cười bên môi chậm rãi lan rộng, cười khẽ một tiếng, tràn ra khóe miệng.
Hắn cười nhẹ, thấp giọng nhìn nàng nói, "Tuyết Nhi, ta đã từng nói với ngươi chưa, mất đi trí nhớ ngươi. . . . . ."
Trong nháy mắt lông tơ của Quân Lam Tuyết dựng thẳng ‘‘Ta mất trí nhớ thì làm sao?’’
Hỏng bét, Khúc Vô Nham sẽ không phát hiện nàng là đồ giả mạo chứ!
"Thật đáng yêu." Khúc Vô Nham cười khẽ, trong mắt tràn đầy thần sắc dịu dàng.
". . . . . ." khóe miệng Quân Lam Tuyết co giật, mẹ nó, không chơi dọa người như vậy chứ! Hù chết nàng, còn tưởng rằng bị phát hiện rồi.
Khúc Vô Nham đứng dậy, từ nội điện mang đến cho nàng một bộ y phục sạch sẽ, từ từ nâng nàng dậy.
"Ta dạy cho nàng mặc."
Mắt Quân Lam Tuyết sáng lên, ‘‘Ngươi sẽ dạy cho ta mặc ? Làm sao ngươi có thể dạy cho ta mặc được ? Chẳng lẽ ngươi từng làm qua sao ?’’
Khúc Vô Nham không biết nên khóc hay cười.
Trước tiên đem y phục mặc tốt?
Quân Lam Tuyết sửng sốt, sau đó, chậm rãi, từ từ, gian nan cúi đầu mà xem xét.
Chỉ thấy y phục trước ngực mở rộng, không có nút áo càng không có đai lưng trói buộc, trước ngực, tất cả cảnh xuân bao quát không bỏ sót.
Quân Lam Tuyết run rẩy.
Cũng chẳng còn để ý hai hang máu mũi đang chảy, vội vàng lôi kéo y phục, bọc mình thật kỹ, cắn răng nghiến lợi, "Khúc Vô Nham, có bom không?"
Bom? Đó là vật gì?
Khúc Vô Nham lắc đầu, "Đó là vật gì?"
"Chính là tròn trịa, nho nhỏ, cho một chút lửa sẽ nổ tung mọi thứ đó."
‘‘Nàng nói là Lôi Đạn? Tuyết Nhi nàng muốn cái đó làm gì?’’ Khúc Vô Nham lấy làm kinh hãi, đây chính là quân dụng cấm hỏa, cực kỳ nguy hiểm, làm sao có thể tùy tiện dùng được?
Quân Lam Tuyết cắn răng nói : "Ta muốn nổ này Ôn Tuyền này."
". . . . . ." Khúc Vô Nham trừng mắt nhìn, khóe môi chợt nhếch lên, lộ ra nụ cười phong hoa tuyệt đại.
Nhìn trên mặt cô nàng trước mắt toàn máu mũi, đôi mắt bốc lửa nhìn trừng trừng, chỉ thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời gầm thét
Trong long Khúc Vô Nham nổi lên từng đợt run động, không nhịn được nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu Quân Lam Tuyết, nhỏ giọng nói: "Tuyết Nhi, ngươi ở đây tức cái gì."
Chẳng lẽ là giận hắn không cẩn thận gặp nàng như vậy?
Bọn họ là vợ chồng, không phải sao. Khúc Vô Nham cũng không cảm thấy như vậy có gì không ổn khi, chỉ là hắn sợ mình không nhịn được, càng sợ Tuyết Nhi sẽ xấu hổ, cho nên mới lựa chọn không nhìn.
Quân Lam Tuyết nhìn chằm chằm vào y phục cách đó không xa, trừng mắt nhìn hồi lâu, đang lúc Khúc Vô Nham cho là y phục này có thâm thù đại hận gì với nàng.
Vẻ mặt Quân Lam Tuyết đột nhiên biến đổi, yếu ớt lau máu mũi một cái, vẻ mặt đưa đám nói: "Mẹ nó, ta không mặc được y phục kia. . . . . ."
". . . . . ."
Không mặc được y phục kia?
Khúc Vô Nham há miệng, lại trừng mắt nhìn.
Quay đầu lại, nhìn thoáng qua Quân Lam Tuyết có chút uất ức, có chút bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là rối rắm.
Rồi sau đó, nụ cười bên môi chậm rãi lan rộng, cười khẽ một tiếng, tràn ra khóe miệng.
Hắn cười nhẹ, thấp giọng nhìn nàng nói, "Tuyết Nhi, ta đã từng nói với ngươi chưa, mất đi trí nhớ ngươi. . . . . ."
Trong nháy mắt lông tơ của Quân Lam Tuyết dựng thẳng ‘‘Ta mất trí nhớ thì làm sao?’’
Hỏng bét, Khúc Vô Nham sẽ không phát hiện nàng là đồ giả mạo chứ!
"Thật đáng yêu." Khúc Vô Nham cười khẽ, trong mắt tràn đầy thần sắc dịu dàng.
". . . . . ." khóe miệng Quân Lam Tuyết co giật, mẹ nó, không chơi dọa người như vậy chứ! Hù chết nàng, còn tưởng rằng bị phát hiện rồi.
Khúc Vô Nham đứng dậy, từ nội điện mang đến cho nàng một bộ y phục sạch sẽ, từ từ nâng nàng dậy.
"Ta dạy cho nàng mặc."
Mắt Quân Lam Tuyết sáng lên, ‘‘Ngươi sẽ dạy cho ta mặc ? Làm sao ngươi có thể dạy cho ta mặc được ? Chẳng lẽ ngươi từng làm qua sao ?’’
Khúc Vô Nham không biết nên khóc hay cười.
/246
|