Sủng Phi Đường

Chương 75 - Chương 75

/116


Hoắc Dực không biết từ lúc nào đã đứng bên trong nhà, ánh nắng rực rỡ chiếu lên gương mặt khiến dung mạo anh tuấn của hắn trở nên nhu hòa hơn, cái cằm cao ngạo khẽ nâng lên, ánh mắt lộ ra khí phách không ai sánh nổi.

Lâm Tam Tư lại bị phản ứng chậm, cũng biết lời mình vừa nói đã bị Hoắc Dực nghe hết, cho nên ánh mắt của hắn mới trầm xuống như vậy, nghĩ hay là vòng sang nói chuyện khác xem sao, coi như là nàng đã quên hết là mình vừa nói cái gì rồi.

Lâm Tam Tư đặt bút lông xuống, đứng lên giả bộ nhìn xung quanh Hoắc Dực: “Điện hạ, chàng về rồi à, Hi Nhi đâu? Sao không thấy Hi Nhi?”

Hoắc Dực làm như không thèm để ý, phối hợp cởi áo choàng ra, lộ ra trường sam và áo lót lông màu lam bên trong, ngang hông có đeo ngọc bội.

Lâm Tam Tư biết mình nói sai rồi, thấy thế liền vội vàng nhận lấy áo choàng, giúp hắn treo lên, vừa quay người lại thì nghe thấy hắn nói: “Con ngủ rồi.”

Lâm Tam Tư thuận theo nói: “Bây giờ mới buổi trưa mà, sao hôm nay Hi Nhi lại ngủ sớm vậy nhỉ!”

Hoắc Dực dùng ánh mắt sâu kín nhìn Lâm Tam Tư, hờ hững nói: “Ta kể chuyện xưa, Hi Nhi nghe rồi ngủ thiếp đi.”

Lâm Tam Tư đang treo áo, nghe vậy thì lập tức cứng đờ cả người.

“…”

Điện hạ cứ đưa Hi Nhi đi chơi thôi không được sao! Còn kể chuyện ma cho con nghe làm gì chứ?

Hoắc Dực nói xong liền ngồi xuống ghế, tâm trạng vui vẻ nhìn Lâm Tam Tư, quan sát phản ứng của nàng, không quên nói một câu: “Hi Nhi hình như rất thích nghe chuyện của ta, tối nay ta sẽ tiếp tục kể, nàng đi nghỉ sớm đi.”

Lâm Tam Tư chậm chạp treo áo, sau đó cúi đầu bước từng bước nhỏ đến trước mặt Hoắc Dực, nàng cũng biết là mình trêu chọc đến Hoắc Dực rồi, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng có cơ hội đổi chủ đề đâu, bất kể có nói thế nào thì cũng không thoát được bẫy của hắn.

Thôi, vẫn nên đầu hàng thì hơn.

“Điện hạ, vừa rồi ta không cố ý nói vậy đâu, cũng không có ý chối bỏ ý tốt của chàng, chuyện chàng kể rất hay, nhưng mà…” Lâm Tam Tư nhìn Hoắc Dực, nàng thật sự không gạt hắn, nàng rất nhát gan, sợ nhất là nghe người ta kể chuyện ma này nọ. “Hi Nhi còn quá nhỏ, không thích hợp để nghe chuyện này, với cả…” Lâm Tam Tư càng nói càng nhỏ, nhỏ đến mức tựa như chỉ có mình nàng nghe thấy. “Ta sợ.”

Hoắc Dực vốn chỉ muốn trêu chọc nàng thôi, chứ nàng nói gì thì hắn cũng sẽ không trách nàng, nhưng nghe nàng nói mấy câu, hắn lại chỉ để tâm đến hai chữ cuối cùng: Ta sợ.

Hoắc Dực nhìn nàng không giống như đang giả bộ, biết nàng thật sự sợ, trong lòng liền mềm lại, kéo nàng ôm vào trong ngực nói: “Nàng sợ sao không nói cho ta biết?”

“Ta sợ điện hạ cười ta.” Lâm Tam Tư nhớ lại hồi đi học, trong lớp chỉ cần có người bật phim kinh dị là nàng sẽ là người đầu tiên tránh đi không xem, có lần không trốn được, liền cùng cả lớp xem hết một bộ phim ma, dọa nàng mấy đêm ngủ không ngon giấc, sau chuyện đó cả lớp ai cũng biết là nàng rất nhát gan.

Hoắc Dực nâng mặt nàng lên, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng và đau lòng: “Ta sẽ không cười nàng.”

Thanh âm nhẹ nhàng truyền vào tai, êm dịu giống như tiếng đàn ghi ta vậy.

Lâm Tam Tư chúi đầu vào cổ Hoắc Dực, chậm rãi nhắm mắt lại, mỗi ngày thời gian yên bình nhất chính là khi ở cùng Hoắc Dực.Sau khi xuyên không rồi trải qua hai lần sống cuộc sống ở đây, nàng chỉ luôn mong sẽ gặp được một đức lang quân cả đời chỉ yêu một mình nàng là đủ, thật không ngờ lại yêu hẳn vị thái tử đương triều này, không biết tương lai sẽ thế nào, chỉ biết là bây giờ nàng đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Hoắc Dực tiện tay cầm lấy một tờ giấy, nhìn dòng chữ rất đẹp trên đó, hỏi: “Nàng viết gì vậy?”

Lâm Tam Tư rất tự tin với ý tưởng này của mình, nàng hoàn toàn không lo là Hoắc Dực sẽ lên tiếng phê bình, vì mấy truyện này nàng đều đọc trong sách ra chứ không phải tự mình thêu dệt. “Ta viết truyện để kể cho Hi Nhi nghe.”

“Vậy sao? Để ta đọc thử xem.”

Lâm Tam Tư quan sát vẻ mặt của Hoắc Dực, thử dò xét nói: “Điện hạ, người thông minh uyên bác như vậy, chỉ cần đọc qua là sẽ nhớ ngay, sau này chàng kể mấy chuyện thế này cho Hi Nhi nghe có được không?”

Hoắc Dực nghe vậy thì chỉ cười nhẹ mà không đáp, dường như cảm thấy rất hứng thú với mấy chữ viết trong giấy, một tay ôm Lâm Tam Tư, một tay lật giở mấy trang giấy.Xem xong, hắn không khỏi nhìn nàng nói: “Cái đầu nhỏ của nàng toàn nghĩ cái gì vậy hả? Mấy truyện nàng viết ta chưa từng đọc qua, nên ta thật sự không hiểu rõ.” Ngữ điệu tuy ngờ vực nhưng lại tràn đầy sự cưng chiều.

Lâm Tam Tư nhìn hắn, cười nói: “Không phải có một câu nói là, đừng suy đoán tâm tư nữ nhân, đoán tới đoán lui cũng không ra đâu.Thế nên điện hạ không hiểu cũng là bình thường thôi, nếu cái gì mà chàng cũng biết thì còn gì là thú vị nữa.”

“Được, nghe theo nàng, ta không đoán nữa.” Hoắc Dực để giấy xuống, véo nhẹ chóp mũi nàng: “Ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Lâm Tam Tư nhìn lên hỏi: “Chuyện gì?”

Hoắc Dực từ trong tay áo lấy kim thiếp ra đưa cho Lâm Tam Tư: “Nàng mở ra xem đi.”

Lâm Tam Tư nhìn tấm thiệp vàng được làm rất tinh xảo, phía trên có khắc hình phượng hoàng và cây mẫu đơn rất sống động, những đồ vật được khắc hình phượng hoàng rất ít, nên vừa nhìn đã biết là thứ này không phải đồ bình thường rồi. “Cái gì mà thần bí vậy?”

Hoắc Dực không đáp, chỉ chăm chú nhìn Lâm Tam Tư.

Lâm Tam Tư mở ra, lúc nhìn thấy tên của nàng cùng hai chữ lương đễ, trong lòng không biết vì sao lại thấy hơi buồn.Nàng không có gia thế tốt, nên cũng chưa bao giờ dám mơ đến ngôi vị thái tử phi, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn luôn cho rằng chỉ có thái tử và thái tử phi thì mới là phu thê, còn những quan hệ khác thì đều thuộc ngoài phạm vi phu thê, trắc phi cũng vậy, mà lương đễ lại càng không.

Nhưng chút tủi thân đó cũng chỉ thoáng qua rất nhanh, Lâm Tam Tư tự biết thân biết phận, có thể được phong làm lương đễ đã là quá vui rồi, huống hồ trong phủ cũng chỉ có nàng và điện hạ thôi, cần gì phải để ý những chuyện khác chứ!

Lâm Tam Tư mỉm cười nói: “Điện hạ, vậy là từ nay về sau, ta chính là Lâm lương đễ sao?”

Phản ứng của Lâm Tam Tư không qua được mắt Hoắc Dực, hắn cũng đã từng tưởng tượng ra nét mặt buồn bã của nàng khi nàng nhìn thấy chữ viết trong tấm thiệp, nhưng lúc này khi thật sự nhìn thấy đôi mi thanh tú của nàng khẽ chau lại, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy đau lòng đến mức không thể thở được.

Tuy vậy Hoắc Dực vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, một khi hắn chưa nắm giữ được đại cục thì hắn tuyệt đối sẽ không đẩy nàng ra nơi đầu sóng ngọn gió, dù hắn rất đau lòng, nhưng hắn vẫn muốn bảo vệ nàng chu toàn.

Hoắc Dực biết Tử Nghi cô cô năm xưa qua đời là do ngôi vị hoàng hậu, mà hiện giờ nguyên nhân khiến hoàng hậu mất mạng cũng giống như vậy.Ngôi vị hoàng hậu và thái tử phi tuy rất vinh quang, nhưng không chắc sẽ là vị trí an toàn nhất.Hiện tại hắn không thể kiểm soát được mọi tình huống không an toàn, nên hắn nhất định sẽ không đẩy Lâm Tam Tư vào nơi nguy hiểm.

Bởi vì, hắn không nỡ.

Vị trí đó, ngoài ánh hào quang ra thì toàn là đau khổ mệt mỏi, ngày ngày phải đối phó với mọi âm mưu lừa gạt, tranh đấu nội bộ, mấy chuyện này Tam Tư sẽ không chịu nổi, hắn chỉ muốn Tam Tư của hắn sẽ luôn được sống trong sự vui vẻ và hạnh phúc đến suốt đời này.

Hoắc Dực cầm tay nàng, đan chặt hai tay vào nhau, thâm tình nói: “Nàng là lương đễ duy nhất của ta, người bên gối ta cũng vĩnh viễn chỉ có một mình nàng.”

Lâm Tam Tư nghe vậy, liền vòng tay ôm cổ Hoắc Dực, đón nhận ánh mắt hắn, cười nói: “Lời của chàng cũng chính là lời của ta, cuộc đời này ta thật may mắn khi gặp được chàng.”

Hoắc Dực mỉm cười, cúi xuống hôn lên môi nàng.

***

Không biết người nào để lọt tin tức, nói ra chuyện Hoắc Dực sẽ cử hành nghi thức sắc phong cho Lâm lương đễ, những người muốn nịnh bợ Hoắc Dực cả trong và ngoài kinh thành nghe được tin liền bắt đầu hành động, tranh nhau tới đưa lễ chúc mừng, từ sáng sớm đã xếp hàng ở phủ thái tử, bỗng dưng phủ thái tử đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt.

Hoắc Dực cũng không muốn lảng tránh, tuy là lương đễ, nhưng trong tim hắn lại chính là thê tử, nên hắn nhất định phải cử hành nghi thức, đối với mấy chuyện kia cũng chẳng thèm để tâm.

Đến ngày sắc phong, thái hậu nương nương cũng từ trong cung đến dự, dựa theo lệ cũ thì chỉ có nghi thức phong phi thì thái hậu mới có mặt, nếu chỉ là trắc phi hoặc lương đễ thì thái hậu chỉ cần ban thánh chỉ tới là được, nhưng không ngờ lần này thái hậu lại đích thân đi tới phủ thái tử.

Kiệu của thái hậu vừa dừng ở đại môn phủ thái tử thì cánh cửa lập tức đóng rầm lại, để lại một đám người chầu chực bên ngoài buồn bực không thôi, lễ vật đã sớm đưa vào phủ thái tử rồi, cũng không thấy thái tử cự tuyệt, thế mà bây giờ lại thế này là sao?

Ngăn cách bởi cánh cổng lớn là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, người bên ngoài thì thấp thỏm, người bên trong lại vui vẻ hòa thuận.

Lâm Tam Tư chỉ mấy ngày nữa là hết tháng ở cữ, theo ý của nàng thì không cần phải cử hành nghi lễ gì cả, nếu muốn tổ chức thì cứ tổ chức cùng ngày với ngày đầy tháng Hi Nhi là được, không cần phải tốn công làm thành hai lần!

Nhưng cuối cùng vẫn không thể thuyết phục được Hoắc Dực, không còn cách nào khác là ăn mặc trang điểm lộng lẫy để tham dự nghi lễ.

Phục Linh và Bách Hợp hầu hạ Lâm Tam Tư trang điểm thay y phục trong phòng, vừa sửa soạn xong thì Hoắc Dực đi vào, có thể nghe thấy cả tiếng nhạc náo nhiệt bên ngoài qua khe cửa.

Lâm Tam Tư theo bản năng nhìn Hi Nhi đang ngủ trong nôi, nhóc con này ngủ tốt thật, bên ngoài ầm ĩ thế mà Hi Nhi vẫn không bị quấy nhiễu chút nào.

Thấy Hoắc Dực đi vào, Phục Linh và Bách Hợp liền liếc mắt nhìn nhau rồi lui ra.

“Nàng thấy thế nào?” Hoắc Dực hôm nay ăn mặc rất nho nhã, y phục của hắn và Lâm Tam Tư đều do Cung sư phụ may từ một tháng trước, đường may và hoa văn đều là bậc nhất, mặc vào nhìn rất có phong thái.Hoắc Dực khẽ cúi xuống, nhìn Lâm Tam Tư trong gương, nói: “Theo như yêu cầu của nàng, ta đã chặn bọn họ bên ngoài cổng rồi.”

Lâm Tam Tư mở to hai mắt nói: “Thật sao? Điện hạ vẫn nên giải thích với bọn họ một chút chứ, là vì người trong phủ đủ nhiều rồi, thái hậu nương nương cũng tới, nếu bọn họ vào nữa thì đừng nói đến Mai Uyển, mà ngay cả phủ thái tử cũng không còn chỗ đứng mất.”

“Không cần.” Hoắc Dực lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường. “Ta vẫn luôn như thế, nếu giải thích lại khiến cho người ta sinh nghi.”

Lâm Tam Tư nghĩ cũng phải, Hoắc Dực từ trước đến nay luôn lãnh khốc bá đạo, không thèm nói gì mà đóng luôn cổng lại, chặn mấy người kia ở bên ngoài, thế mới phù hợp với phong cách của hắn.

“Chuyện này cũng nên trách ta.” Lâm Tam Tư có phần tự trách, gần đây Hoắc Dực thường giao chuyện trong phủ cho nàng xử lý, vì chưa hết tháng ở cữ, không thể ra ngoài, nên hầu như chuyện trong phủ đều được báo cáo ở Thanh Lan Uyển, có Lý tẩu và Phục Linh giúp đỡ, nên Lâm Tam Tư giải quyết mọi chuyện cũng thuận buồm xuôi gió, chỉ duy nhất có chuyện này là nàng đã suy nghĩ không chu toàn.

“Không thì điện hạ tự mình mở tiệc chiêu đãi bọn họ đi, không thể để bọn họ mất hứng được, chúng ta làm vậy thì có phần không được thấu tình đạt lý cho lắm.”

Hoắc Dực đưa tay vuốt ve gương mặt mềm mại của Lâm Tam Tư, xúc cảm láng mịn khiến hắn khẽ run lên, cúi người ngửi hương thơm trên cơ thể nàng, nói: “Ta đã thu xếp xong rồi, một lúc nữa ta sẽ ra ngoài nói với bọn họ.”

Lâm Tam Tư cố ý vặn vẹo tránh né Hoắc Dực, nói: “Điện hạ đã an bài ổn thỏa rồi mà không nói với ta một tiếng, hại ta phải lo lắng suy nghĩ.”

Hoắc Dực vươn tay kéo Lâm Tam Tư vào lòng, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, khiến nàng không thể thoát khỏi hắn, yêu chiều nói: “Như vậy nàng mới nhớ lâu, lần sau sẽ không quên nữa.”

“Được rồi, dù thế nào thì lời của điện hạ cũng luôn đúng nhất.” Lâm Tam Tư bỗng nghĩ tới một chuyện, liền nói: “Điện hạ, Hà đại nhân đã đi đón Tuyên Nhi chưa? Khi nào thì họ về?”

Hoắc Dực đáp: “Chắc sắp về rồi.”

“Đi từ cổng sau vào sao?”

Hoắc Dực nhướn mày: “Tiểu cữu tử (cậu em vợ) của ta sao lại phải đi cổng sau hả?”

Lâm Tam Tư thấy chuyện đó cũng bình thường, cổng nào mà chả là cổng, vấn đề là cổng trước còn có nhiều người đứng bên ngoài lắm!

“Nhưng cổng trước người ta đứng đầy ngoài đó mà!”

Hoắc Dực thản nhiên nói: “Ta sẽ bảo bọn họ rời đi.” Dứt lời liền buông Lâm Tam Tư ra, đi tới trước cửa thì dừng lại nói: “Chờ ta trở lại rồi cùng tới Mai Uyển.”

Lâm Tam Tư ngọt ngào cười đáp: “Được, ta biết rồi.” Đăng bởi: admin


/116

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status