Kinh thành giữa tháng năm, phong cảnh đẹp nhất trong năm.
Hậu hoa viên Ninh Vương phủ liễu rũ lay động theo gió, bóng cây loang lổ, trăm hoa đua nở, đào lý tranh nghiên.
Tuệ Tâm Thải Tâm được Từ Lệnh Sâm phân phó, hai người tay khoác tay thưởng thức phong cảnh hậu hoa viên.
Sau giờ ngọ yên lặng, phòng ngủ ở chính phòng, màn hương the buông xuống, đồng tâm kết treo chuông vàng trên màn như chơi đánh đu đong đưa lúc lắc, ngẫu nhiên đánh vào côn bạc, phát ra tiếng “Leng keng”.
“Ân……” giọng Kỷ Thanh Y kiều mềm như làm nũng: “Không cần…… Không cần……”
Hai mắt chấn kinh, da thịt tuyết trắng, tóc đen xõa trên gối đầu thêu mẫu đơn, không một thứ nào không khiến Từ Lệnh Sâm động lòng.
Hai tay tuyết trắng gắt gao bóp thịt hắn: “Đừng, bị người nghe thấy được không tốt.”
Từ Lệnh Sâm cười ha ha, cúi xuống hôn vành tai nàng: “Ta đều đi vào, hiện tại nàng mới nói, quá muộn.”
Nàng nháy mắt, đô miệng, có chút không cao hứng.
Từ Lệnh Sâm hổ mặt, càng thêm dùng sức: “Tiểu yêu tinh, cũng dám phân thần.”
Mấy cái qua lại, Kỷ Thanh Y chịu không nổi, trước khi buộc miệng kêu ra tiếng vội dùng tay bưng kín miệng mình.
Mắt to gợn sóng liễm diễm đều là phong tình, vốn trong sáng cũng biến thành mê ly, hiển nhiên động tình.
Từ Lệnh Sâm cao hứng, hôn trán nàng: “Bé ngoan, lấy tay ra, ta thích nghe.”
Kỷ Thanh Y cố gắng không nghe hắn, cảm nhận được hồn chính mình sắp không còn, tay cũng không còn sức lực, lời Từ Lệnh Sâm nói như mang theo ma lực, nàng cảm giác chính mình sắp phải trầm luân.
“Lấy tay ra.” Giọng Từ Lệnh Sâm mang theo nhiệt khí: “Ta đã cho Tuệ Tâm Thải Tâm lui ra ngoài, ngoan.”
Một tiếng “ngoan”, làm lý trí của Kỷ Thanh Y hoàn toàn không còn, chỉ có thể tùy hắn.
Xong việc, Kỷ Thanh Y toàn thân đau nhức, Từ Lệnh Sâm lại thần thanh khí sảng ôm nàng đi tắm, Từ Lệnh Sâm cầm thảm, giống bọc em bé bao nàng lại, thả tới trên giường.
Tóc nàng ướt dầm dề, Từ Lệnh Sâm lấy khăn lau khô cho nàng, thấy cổ nàng trắng nõn, đầu vai mượt mà, trong thân thể lại muốn xúc động.
Hôn một cái trên vai nàng, Từ Lệnh Sâm bất đắc dĩ nói: “Thật là tiểu phôi đản!”
Kỷ Thanh Y khó hiểu, quay đầu kỳ quái nhìn hắn.
Từ Lệnh Sâm cười: “Từ khi gặp nàng, ta mới hiểu câu nói từ đây quân vương không tảo triều.”
“Mau đi đi.” Kỷ Thanh Y lười biếng thúc giục hắn: “Đừng hỏng việc.”
Từ Lệnh Sâm hôn thái dương nàng, lưu luyến không rời nói: “Chờ ta trở lại, buổi tối chúng ta còn một cái……” Nói đến sau cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Từ Lệnh Sâm đi rồi, Kỷ Thanh Y lại mơ mơ màng màng ngủ.
Đang mê mang, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nói chuyện nôn nóng: “…… Phải làm như thế nào? Có cần kêu thế tử phi dậy không.”
Là Thải Tâm, tính nàng nôn nóng, tuy đè thấp giọng, Kỷ Thanh Y vẫn nghe ra nàng đang nén giận.
“Muội đừng vội, dù sao thái giám trong cung đã đi rồi, hai người này xem như thứ gì chứ. Thế tử phi mệt mỏi, để cho nàng nghỉ ngơi, làm hai nàng chờ đi thôi.”
Kỷ Thanh Y nửa ngủ nửa tỉnh, nghe được hai chữ thái giám, lập tức thanh tỉnh.
Tất nhiên là người trong cung tới.
Nàng rời giường mặc quần áo, cao giọng gọi Thải Tâm Tuệ Tâm, hai người dắt tay nhau tiến vào, sắc mặt thật không đẹp.
Trong lòng Kỷ Thanh Y hơi dừng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thế tử phi.” Thải Tâm lập tức nộ khí đằng đằng: “Vừa rồi Thái Hậu phái người tặng hai cung nữ, nói đến hầu hạ ngài và điện hạ, hiện giờ đang chờ ở bên ngoài.”
Nếu thật là cung nữ cũng thôi đi, nhưng hai người kia yểu yểu điệu điệu, vừa thấy liền biết là hồ mị tử không an phận.
Thái Hậu đây là cố ý cho thế tử phi nhà nàng ngột ngạt.
Lỡ như thế tử cầm giữ không được, không phải thế tử phi sẽ bị ủy khuất sao?
Thật là quá mức!
Kỷ Thanh Y không nhịn được lạnh
Hậu hoa viên Ninh Vương phủ liễu rũ lay động theo gió, bóng cây loang lổ, trăm hoa đua nở, đào lý tranh nghiên.
Tuệ Tâm Thải Tâm được Từ Lệnh Sâm phân phó, hai người tay khoác tay thưởng thức phong cảnh hậu hoa viên.
Sau giờ ngọ yên lặng, phòng ngủ ở chính phòng, màn hương the buông xuống, đồng tâm kết treo chuông vàng trên màn như chơi đánh đu đong đưa lúc lắc, ngẫu nhiên đánh vào côn bạc, phát ra tiếng “Leng keng”.
“Ân……” giọng Kỷ Thanh Y kiều mềm như làm nũng: “Không cần…… Không cần……”
Hai mắt chấn kinh, da thịt tuyết trắng, tóc đen xõa trên gối đầu thêu mẫu đơn, không một thứ nào không khiến Từ Lệnh Sâm động lòng.
Hai tay tuyết trắng gắt gao bóp thịt hắn: “Đừng, bị người nghe thấy được không tốt.”
Từ Lệnh Sâm cười ha ha, cúi xuống hôn vành tai nàng: “Ta đều đi vào, hiện tại nàng mới nói, quá muộn.”
Nàng nháy mắt, đô miệng, có chút không cao hứng.
Từ Lệnh Sâm hổ mặt, càng thêm dùng sức: “Tiểu yêu tinh, cũng dám phân thần.”
Mấy cái qua lại, Kỷ Thanh Y chịu không nổi, trước khi buộc miệng kêu ra tiếng vội dùng tay bưng kín miệng mình.
Mắt to gợn sóng liễm diễm đều là phong tình, vốn trong sáng cũng biến thành mê ly, hiển nhiên động tình.
Từ Lệnh Sâm cao hứng, hôn trán nàng: “Bé ngoan, lấy tay ra, ta thích nghe.”
Kỷ Thanh Y cố gắng không nghe hắn, cảm nhận được hồn chính mình sắp không còn, tay cũng không còn sức lực, lời Từ Lệnh Sâm nói như mang theo ma lực, nàng cảm giác chính mình sắp phải trầm luân.
“Lấy tay ra.” Giọng Từ Lệnh Sâm mang theo nhiệt khí: “Ta đã cho Tuệ Tâm Thải Tâm lui ra ngoài, ngoan.”
Một tiếng “ngoan”, làm lý trí của Kỷ Thanh Y hoàn toàn không còn, chỉ có thể tùy hắn.
Xong việc, Kỷ Thanh Y toàn thân đau nhức, Từ Lệnh Sâm lại thần thanh khí sảng ôm nàng đi tắm, Từ Lệnh Sâm cầm thảm, giống bọc em bé bao nàng lại, thả tới trên giường.
Tóc nàng ướt dầm dề, Từ Lệnh Sâm lấy khăn lau khô cho nàng, thấy cổ nàng trắng nõn, đầu vai mượt mà, trong thân thể lại muốn xúc động.
Hôn một cái trên vai nàng, Từ Lệnh Sâm bất đắc dĩ nói: “Thật là tiểu phôi đản!”
Kỷ Thanh Y khó hiểu, quay đầu kỳ quái nhìn hắn.
Từ Lệnh Sâm cười: “Từ khi gặp nàng, ta mới hiểu câu nói từ đây quân vương không tảo triều.”
“Mau đi đi.” Kỷ Thanh Y lười biếng thúc giục hắn: “Đừng hỏng việc.”
Từ Lệnh Sâm hôn thái dương nàng, lưu luyến không rời nói: “Chờ ta trở lại, buổi tối chúng ta còn một cái……” Nói đến sau cùng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Từ Lệnh Sâm đi rồi, Kỷ Thanh Y lại mơ mơ màng màng ngủ.
Đang mê mang, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nói chuyện nôn nóng: “…… Phải làm như thế nào? Có cần kêu thế tử phi dậy không.”
Là Thải Tâm, tính nàng nôn nóng, tuy đè thấp giọng, Kỷ Thanh Y vẫn nghe ra nàng đang nén giận.
“Muội đừng vội, dù sao thái giám trong cung đã đi rồi, hai người này xem như thứ gì chứ. Thế tử phi mệt mỏi, để cho nàng nghỉ ngơi, làm hai nàng chờ đi thôi.”
Kỷ Thanh Y nửa ngủ nửa tỉnh, nghe được hai chữ thái giám, lập tức thanh tỉnh.
Tất nhiên là người trong cung tới.
Nàng rời giường mặc quần áo, cao giọng gọi Thải Tâm Tuệ Tâm, hai người dắt tay nhau tiến vào, sắc mặt thật không đẹp.
Trong lòng Kỷ Thanh Y hơi dừng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Thế tử phi.” Thải Tâm lập tức nộ khí đằng đằng: “Vừa rồi Thái Hậu phái người tặng hai cung nữ, nói đến hầu hạ ngài và điện hạ, hiện giờ đang chờ ở bên ngoài.”
Nếu thật là cung nữ cũng thôi đi, nhưng hai người kia yểu yểu điệu điệu, vừa thấy liền biết là hồ mị tử không an phận.
Thái Hậu đây là cố ý cho thế tử phi nhà nàng ngột ngạt.
Lỡ như thế tử cầm giữ không được, không phải thế tử phi sẽ bị ủy khuất sao?
Thật là quá mức!
Kỷ Thanh Y không nhịn được lạnh
/155
|